Chương 11: Anh sẽ trở về không đây
Thanh Thanh
08/07/2021
Tĩnh Sam bước xuống giường, ở vị trí mắt cá chân vẫn còn đau nhức, nhưng mà cũng không phải là đau dữ dội, cô mở cửa phòng đi ra, nhìn thấy quả nhiên Hàn Thiên Sư vẫn đang nằm ở trên ghế sa lông.
Im lặng thở dài một hơi, Tĩnh Sam cảm thấy có chút mất mát, quay người lại đi vào trong phòng bếp.
“Ặc.” Lúc Tĩnh Sam nhìn thấy ở trên bàn trong phòng bếp có đầy bát đũa bẩn đang được đặt ở đó, biểu cảm ở trên mặt của cô chỉ có thể dùng từ hết sức đặc sắc để hình dung.
Quả nhiên là do cô đã suy nghĩ nhiều rồi, vậy mà cô lại hiểu lầm ngày hôm qua Hàn Thiên Sư thương cảm cho cái chân đang bị thương của cô, muốn giúp cô dọn dẹp chén đũa, trên thực tế cái tên đó đang chê cô chướng mắt mà thôi.
Trong lòng thất vọng, không có lý do mà thêm một ngôi sao.
Lúc ăn sáng, Hàn Thiên Sư nhận được cuộc gọi của ba Hàn, thông báo tối nay sau khi anh tan làm thì dẫn theo Tĩnh Sam đến Thành Nam tham gia một bữa tiệc từ thiện.
Hàn Thiên Sư từ chối ở ngay trước mặt của Tĩnh Sam: “Con đưa cô ta theo thì sẽ xảy ra chuyện gì? Công khai chuyện kết hôn của chúng còn là sự thật hả?”
Hiệu quả khuếch đại âm thanh của điện thoại di động anh rất tốt, Tĩnh Sam ngồi ở phía đối diện mà cũng có thể nghe thấy tiếng quát mắng của ba Hàn một cách rõ ràng: “Chuyện con đã kết hôn chẳng phải là ngày hôm qua đã bị Lam Oánh nói cho mọi người biết hết rồi hả? Con còn có thể không dẫn Sam theo, nếu như con không dẫn con bé theo thì để ba dẫn con bé theo, đến lúc đó ba sẽ giới thiệu với tất cả mọi người Tĩnh Sam là con dâu của ba.”
“Ba.” Hai mắt của Hàn Thiên Sư đỏ ngầu.
Ông biết Hàn Thiên Sư đây là đang ép buộc ông, liên quan đến chuyện anh cưới ngầm, người biết chuyện này rất ít, chỉ cần Hàn Thiên Sư liều chết không nhận, vậy thì cũng không có ai nói được cái gì.
Anh dẫn Tĩnh Sam đi tham gia tiệc từ thiện, công bố với người bên ngoài mình chỉ là tìm bạn gái tạm thời, không có người nào nghi ngờ anh.
Nhưng nếu như ba Hàn dẫn theo Tĩnh Sam, một ông cụ với một cô gái trẻ tuổi tất nhiên sẽ gây nên sóng to gió lớn, đến lúc đó ba Hàn sẽ thông báo với đám người Tĩnh Sam là vợ mới của Hàn Thiên Sư, chỉ sợ là Hàn Thiên Sư cho dù có không muốn thừa nhận sự thật mình kết hôn ngầm cũng khó.
Ba của anh thật sự đã ban cho anh một ván cờ rất tốt.
Đến gần bốn giờ, Tĩnh Sam nhận được một tin nhắn, là Hàn Thiên Sư gửi cho cô.
Nội dung rất ngắn gọn, vẫn là giọng điệu lạnh lẽo như lúc nói chuyện bình thường của anh: “Sau khi tan làm thì đến Dật Phẩm.”
Dật Phẩm vốn dĩ là một cửa hàng thiết kế hình tượng chuyên nghiệp nhất.Tĩnh Sam trả lời lại: “Em chờ anh ở đâu?”
Rất nhanh, bên kia đã trả lời tin nhắn, chỉ có hai chữ: “Dật Phẩm.”
Ý tứ biểu đạt rất rõ ràng, là để Tĩnh Sam tự nghĩ biện pháp để đến Dật Phẩm, Hàn Thiên Sư sẽ không đi cùng với cô, càng sẽ không lái xe đưa cô đến đó.
Tĩnh Sam gửi một biểu cảm "đáng thương", lại tăng thêm một chữ "à" ngắn gọn.
Cất điện thoại di động vào, đến lúc tan làm.
Một đường đi khỏi công ty, Tĩnh Sam đợi khoảng mười mấy phút mới bắt được một chiếc xe taxi trong giờ cao điểm.
Đến Dật Phẩm cũng không nhìn thấy bóng dáng của Hàn Thiên Sư đâu.
“Xin chào, xin hỏi cô có hẹn trước không?” Nhân viên phục vụ đứng ở cổng nhìn thấy Tĩnh Sam bước vào, lễ phép hỏi một tiếng.
Tĩnh Sam lắc đầu theo bản năng, sau đó lại ngơ ngác nói: “Là Hàn Thiên Sư kêu tôi đến đây.”
Cô nghĩ, nếu như muốn hẹn trước, vậy thì chắc chắn Hàn Thiên Sư sẽ biết, anh kêu cô trực tiếp đến đây chắc là đã hẹn trước thành công rồi?
Ôm theo tâm thế thăm dò mà nói ra tên của Hàn Thiên Sư, không ngờ đến là nhân viên phục vụ lập tức cười thành một đóa hoa: “Cô là cô Tĩnh Sam đó à? Mời cô vào trong, nhà thiết kế cao cấp nhất trong cửa hàng của chúng tôi đã sẵn sàng có mặt ở vị trí.”
Ròng rã một tiếng đồng hồ, Tĩnh Sam bị ép phải bấm mi, uốn tóc, thay đổi từng bộ lễ phục xinh đẹp, từng đôi giày cao gót.
Cuối cùng nhà thiết kế mới vỗ tay một tiếng, hài lòng đẩy cô đến trước gương: “Ok rồi.”
Tĩnh Sam nhìn mình ở trong gương, ánh mắt kinh ngạc lóe lên.
Chiếc váy dạ hội trễ vai màu trắng tinh đơn giản nhưng quý phái khiến cho cô trông giống như là một cô công chúa nhỏ, trên chân cô đi một đôi giày cao gót màu trắng tinh cùng tông với màu váy dạ hội, phần thịt lộ ra bên ngoài trắng nõn mềm mại làm cho người ta không khỏi nhìn thêm vài lần.
Mái tóc dài màu đen của cô, phần đuôi được nhuộm thành màu nâu hạt dẻ, uốn xoăn, lại khoác lên tấm lưng trần, với lối trang điểm tinh tế, khí tức mềm mại như bánh bao bình thường đã lập tức được phong cách nữ vương kiêu ngạo thay thế.
Đương nhiên điều kiện tiên quyết là cô phải nở nụ cười dịu dàng hoạt bát sáng lạn.
Lúc Hàn Thiên Sư đi vào trong Dật Phẩm đón Tĩnh Sam, nhìn thấy cô được trang điểm tinh xảo cùng với quần áo cao cấp, đánh giá như thế.
“Câu nói người đẹp vì lụa quả thật là lời lẽ chí lý mà.”
Tĩnh Sam nghe thấy Hàn Thiên Sư nói như vậy, không biết nên vui hay là mất mát, cho nên anh đây là đang coi như khen cô xinh đẹp hay là ngại cô vứt bỏ quần áo rồi thì sẽ không còn xinh đẹp nữa?
Câu lạc bộ Thành Nam, cái tên đơn giản khiêm tốn, nhưng lại là nơi tụ tập của đông đảo giới thượng lưu trong xã hội, phàm là những bữa tiệc lớn nhỏ gì cũng sẽ lựa chọn để tổ chức ở đây.
Hơn sáu giờ tối, Hàn Thiên Sư kéo Tĩnh Sam ra trận.
Liên quan đến chuyện Hàn Thiên Sư cưới ngầm, không biết là ai đó trong lúc vô tình đã làm lan rộng ra bên ngoài, cho nên giờ phút này mọi người nhìn thấy Hàn Thiên Sư dẫn một cô gái xinh đẹp đi vào trong hiện trường bữa tiệc, đồng loạt suy đoán đây có phải là vợ của anh không.
Trong lúc nhất thời không biết có bao nhiêu người nhiều chuyện nói chuyện với nhau, trong câu nói vô tình hay cố ý đều sẽ hỏi thăm thân phận của Tĩnh Sam.
Hàn Thiên Sư đáp lời mà trên mặt không hề có biểu cảm gì hết: “Chỉ là tạm thời tìm một cô bạn gái cho xứng với tình hình mà thôi.”
“Nghe nói là Hàn tổng kết hôn ngầm, không biết có đúng sự thật không?” Có người cả gan lên tiếng hỏi.
Đối với vấn đề này, Hàn Thiên Sư trả lời như thế này: “Tin tức ngầm, nghe nhầm đồn bậy, không qua mấy ngày liền không còn mới mẻ nữa.”
Ngụ ý là đang nói chuyện anh kết hôn ngầm là chuyện giả dối, không có thật.
Đám người nhiều chuyện nghe thấy Hàn Thiên Sư nói như vậy, cảm thấy không khỏi có chút thất vọng, nhưng mà mắt thấy sắc mặt của Hàn Thiên Sư không giống như là đang nói dối, bọn họ đã không tận mắt nhìn thấy đối phương đã kết hôn, cho nên đành phải bỏ qua vấn đề này.
Mọi người tản ra tứ phía, lúc này sắc mặt của Hàn Thiên Sư mới trở nên âm trầm.
Anh quay đầu lại nhỏ giọng cảnh cáo Tĩnh Sam: “Một lát nữa phải thông minh linh hoạt một chút, đừng có nói lung tung!”
Tĩnh Sam gật đầu tỏ vẻ mình đã hiểu.
Đúng vào lúc này, điện thoại di động ở trong túi của Hàn Thiên Sư vang lên.
Anh thuận tay móc ra, bị Tĩnh Sam vô ý liếc mắt nhìn thấy trên điện thoại hiển thị "Vy".
Tĩnh Sam mấp máy khóe môi, cảm thấy thắc mắc, Vy? Chẳng lẽ là Lam Vy hả?
Ở bên kia, Hàn Thiên Sư đã vội vàng nghe điện thoại: “Vy, hả? Cái gì? Em đang ở đâu, để anh đến tìm em.”
Trong câu lạc bộ tiếng người ồn ào, Tĩnh Sam hoàn toàn không nghe ra được đầu dây bên kia điện thoại đang nói cái gì, cô chỉ nghe thấy Hàn Thiên Sư nói như vậy.
Sau đó anh cúp điện thoại, keo kiệt không cho Tĩnh Sam một câu giải thích, anh cứ như vậy mà quay người vội vã đi khỏi, để lại Tĩnh Sam ngẩn người đứng nguyên tại chỗ, sắc mặt đột nhiên trắng bệch.
Không có cách nào tưởng tượng Hàn Thiên Sư vậy mà lại nhét một mình cô trong câu lạc bộ, khi nào anh mới trở về, hoặc là anh sẽ trở về không đây?
Tĩnh Sam muốn dùng điện thoại gọi điện thoại cho Hàn Thiên Sư, mặc kệ anh có trở về hay không cũng nên cho cô một lời giải thích, cô ở đây chờ anh hay là đi về nhà đây?
Nhưng mà Tĩnh Sam nhìn bộ lễ phục trắng tinh trên người mình, cùng với hai tay trống trơn, mắt trợn tròn bất tri bất giác nhớ đến túi xách của mình đã để quên ở trên xe của Hàn Thiên Sư.
Cô ảo não cắn chặt đôi môi, trong lúc nhất thời không biết nên làm như thế nào cho phải, cô phóng tầm mắt nhìn câu lạc bộ Thành Nam to như thế, dòng người cuồn cuộn, âm thanh đang nói chuyện nối liền không dứt bên tai.
Nhưng mà hình như trời sinh cô đã không phù hợp với bầu không khí như thế này, cô cô đơn đứng ở một góc giống như là một đứa nhỏ bị vứt bỏ.
“Chào cô gái xinh đẹp, cô đi một mình hả?” Có người đến bắt chuyện là một người đàn ông khoảng chừng năm mươi tuổi, đầu hói, bụng bự, trên mặt mang theo vẻ háo sắc làm cho người ta muốn buồn nôn.
Im lặng thở dài một hơi, Tĩnh Sam cảm thấy có chút mất mát, quay người lại đi vào trong phòng bếp.
“Ặc.” Lúc Tĩnh Sam nhìn thấy ở trên bàn trong phòng bếp có đầy bát đũa bẩn đang được đặt ở đó, biểu cảm ở trên mặt của cô chỉ có thể dùng từ hết sức đặc sắc để hình dung.
Quả nhiên là do cô đã suy nghĩ nhiều rồi, vậy mà cô lại hiểu lầm ngày hôm qua Hàn Thiên Sư thương cảm cho cái chân đang bị thương của cô, muốn giúp cô dọn dẹp chén đũa, trên thực tế cái tên đó đang chê cô chướng mắt mà thôi.
Trong lòng thất vọng, không có lý do mà thêm một ngôi sao.
Lúc ăn sáng, Hàn Thiên Sư nhận được cuộc gọi của ba Hàn, thông báo tối nay sau khi anh tan làm thì dẫn theo Tĩnh Sam đến Thành Nam tham gia một bữa tiệc từ thiện.
Hàn Thiên Sư từ chối ở ngay trước mặt của Tĩnh Sam: “Con đưa cô ta theo thì sẽ xảy ra chuyện gì? Công khai chuyện kết hôn của chúng còn là sự thật hả?”
Hiệu quả khuếch đại âm thanh của điện thoại di động anh rất tốt, Tĩnh Sam ngồi ở phía đối diện mà cũng có thể nghe thấy tiếng quát mắng của ba Hàn một cách rõ ràng: “Chuyện con đã kết hôn chẳng phải là ngày hôm qua đã bị Lam Oánh nói cho mọi người biết hết rồi hả? Con còn có thể không dẫn Sam theo, nếu như con không dẫn con bé theo thì để ba dẫn con bé theo, đến lúc đó ba sẽ giới thiệu với tất cả mọi người Tĩnh Sam là con dâu của ba.”
“Ba.” Hai mắt của Hàn Thiên Sư đỏ ngầu.
Ông biết Hàn Thiên Sư đây là đang ép buộc ông, liên quan đến chuyện anh cưới ngầm, người biết chuyện này rất ít, chỉ cần Hàn Thiên Sư liều chết không nhận, vậy thì cũng không có ai nói được cái gì.
Anh dẫn Tĩnh Sam đi tham gia tiệc từ thiện, công bố với người bên ngoài mình chỉ là tìm bạn gái tạm thời, không có người nào nghi ngờ anh.
Nhưng nếu như ba Hàn dẫn theo Tĩnh Sam, một ông cụ với một cô gái trẻ tuổi tất nhiên sẽ gây nên sóng to gió lớn, đến lúc đó ba Hàn sẽ thông báo với đám người Tĩnh Sam là vợ mới của Hàn Thiên Sư, chỉ sợ là Hàn Thiên Sư cho dù có không muốn thừa nhận sự thật mình kết hôn ngầm cũng khó.
Ba của anh thật sự đã ban cho anh một ván cờ rất tốt.
Đến gần bốn giờ, Tĩnh Sam nhận được một tin nhắn, là Hàn Thiên Sư gửi cho cô.
Nội dung rất ngắn gọn, vẫn là giọng điệu lạnh lẽo như lúc nói chuyện bình thường của anh: “Sau khi tan làm thì đến Dật Phẩm.”
Dật Phẩm vốn dĩ là một cửa hàng thiết kế hình tượng chuyên nghiệp nhất.Tĩnh Sam trả lời lại: “Em chờ anh ở đâu?”
Rất nhanh, bên kia đã trả lời tin nhắn, chỉ có hai chữ: “Dật Phẩm.”
Ý tứ biểu đạt rất rõ ràng, là để Tĩnh Sam tự nghĩ biện pháp để đến Dật Phẩm, Hàn Thiên Sư sẽ không đi cùng với cô, càng sẽ không lái xe đưa cô đến đó.
Tĩnh Sam gửi một biểu cảm "đáng thương", lại tăng thêm một chữ "à" ngắn gọn.
Cất điện thoại di động vào, đến lúc tan làm.
Một đường đi khỏi công ty, Tĩnh Sam đợi khoảng mười mấy phút mới bắt được một chiếc xe taxi trong giờ cao điểm.
Đến Dật Phẩm cũng không nhìn thấy bóng dáng của Hàn Thiên Sư đâu.
“Xin chào, xin hỏi cô có hẹn trước không?” Nhân viên phục vụ đứng ở cổng nhìn thấy Tĩnh Sam bước vào, lễ phép hỏi một tiếng.
Tĩnh Sam lắc đầu theo bản năng, sau đó lại ngơ ngác nói: “Là Hàn Thiên Sư kêu tôi đến đây.”
Cô nghĩ, nếu như muốn hẹn trước, vậy thì chắc chắn Hàn Thiên Sư sẽ biết, anh kêu cô trực tiếp đến đây chắc là đã hẹn trước thành công rồi?
Ôm theo tâm thế thăm dò mà nói ra tên của Hàn Thiên Sư, không ngờ đến là nhân viên phục vụ lập tức cười thành một đóa hoa: “Cô là cô Tĩnh Sam đó à? Mời cô vào trong, nhà thiết kế cao cấp nhất trong cửa hàng của chúng tôi đã sẵn sàng có mặt ở vị trí.”
Ròng rã một tiếng đồng hồ, Tĩnh Sam bị ép phải bấm mi, uốn tóc, thay đổi từng bộ lễ phục xinh đẹp, từng đôi giày cao gót.
Cuối cùng nhà thiết kế mới vỗ tay một tiếng, hài lòng đẩy cô đến trước gương: “Ok rồi.”
Tĩnh Sam nhìn mình ở trong gương, ánh mắt kinh ngạc lóe lên.
Chiếc váy dạ hội trễ vai màu trắng tinh đơn giản nhưng quý phái khiến cho cô trông giống như là một cô công chúa nhỏ, trên chân cô đi một đôi giày cao gót màu trắng tinh cùng tông với màu váy dạ hội, phần thịt lộ ra bên ngoài trắng nõn mềm mại làm cho người ta không khỏi nhìn thêm vài lần.
Mái tóc dài màu đen của cô, phần đuôi được nhuộm thành màu nâu hạt dẻ, uốn xoăn, lại khoác lên tấm lưng trần, với lối trang điểm tinh tế, khí tức mềm mại như bánh bao bình thường đã lập tức được phong cách nữ vương kiêu ngạo thay thế.
Đương nhiên điều kiện tiên quyết là cô phải nở nụ cười dịu dàng hoạt bát sáng lạn.
Lúc Hàn Thiên Sư đi vào trong Dật Phẩm đón Tĩnh Sam, nhìn thấy cô được trang điểm tinh xảo cùng với quần áo cao cấp, đánh giá như thế.
“Câu nói người đẹp vì lụa quả thật là lời lẽ chí lý mà.”
Tĩnh Sam nghe thấy Hàn Thiên Sư nói như vậy, không biết nên vui hay là mất mát, cho nên anh đây là đang coi như khen cô xinh đẹp hay là ngại cô vứt bỏ quần áo rồi thì sẽ không còn xinh đẹp nữa?
Câu lạc bộ Thành Nam, cái tên đơn giản khiêm tốn, nhưng lại là nơi tụ tập của đông đảo giới thượng lưu trong xã hội, phàm là những bữa tiệc lớn nhỏ gì cũng sẽ lựa chọn để tổ chức ở đây.
Hơn sáu giờ tối, Hàn Thiên Sư kéo Tĩnh Sam ra trận.
Liên quan đến chuyện Hàn Thiên Sư cưới ngầm, không biết là ai đó trong lúc vô tình đã làm lan rộng ra bên ngoài, cho nên giờ phút này mọi người nhìn thấy Hàn Thiên Sư dẫn một cô gái xinh đẹp đi vào trong hiện trường bữa tiệc, đồng loạt suy đoán đây có phải là vợ của anh không.
Trong lúc nhất thời không biết có bao nhiêu người nhiều chuyện nói chuyện với nhau, trong câu nói vô tình hay cố ý đều sẽ hỏi thăm thân phận của Tĩnh Sam.
Hàn Thiên Sư đáp lời mà trên mặt không hề có biểu cảm gì hết: “Chỉ là tạm thời tìm một cô bạn gái cho xứng với tình hình mà thôi.”
“Nghe nói là Hàn tổng kết hôn ngầm, không biết có đúng sự thật không?” Có người cả gan lên tiếng hỏi.
Đối với vấn đề này, Hàn Thiên Sư trả lời như thế này: “Tin tức ngầm, nghe nhầm đồn bậy, không qua mấy ngày liền không còn mới mẻ nữa.”
Ngụ ý là đang nói chuyện anh kết hôn ngầm là chuyện giả dối, không có thật.
Đám người nhiều chuyện nghe thấy Hàn Thiên Sư nói như vậy, cảm thấy không khỏi có chút thất vọng, nhưng mà mắt thấy sắc mặt của Hàn Thiên Sư không giống như là đang nói dối, bọn họ đã không tận mắt nhìn thấy đối phương đã kết hôn, cho nên đành phải bỏ qua vấn đề này.
Mọi người tản ra tứ phía, lúc này sắc mặt của Hàn Thiên Sư mới trở nên âm trầm.
Anh quay đầu lại nhỏ giọng cảnh cáo Tĩnh Sam: “Một lát nữa phải thông minh linh hoạt một chút, đừng có nói lung tung!”
Tĩnh Sam gật đầu tỏ vẻ mình đã hiểu.
Đúng vào lúc này, điện thoại di động ở trong túi của Hàn Thiên Sư vang lên.
Anh thuận tay móc ra, bị Tĩnh Sam vô ý liếc mắt nhìn thấy trên điện thoại hiển thị "Vy".
Tĩnh Sam mấp máy khóe môi, cảm thấy thắc mắc, Vy? Chẳng lẽ là Lam Vy hả?
Ở bên kia, Hàn Thiên Sư đã vội vàng nghe điện thoại: “Vy, hả? Cái gì? Em đang ở đâu, để anh đến tìm em.”
Trong câu lạc bộ tiếng người ồn ào, Tĩnh Sam hoàn toàn không nghe ra được đầu dây bên kia điện thoại đang nói cái gì, cô chỉ nghe thấy Hàn Thiên Sư nói như vậy.
Sau đó anh cúp điện thoại, keo kiệt không cho Tĩnh Sam một câu giải thích, anh cứ như vậy mà quay người vội vã đi khỏi, để lại Tĩnh Sam ngẩn người đứng nguyên tại chỗ, sắc mặt đột nhiên trắng bệch.
Không có cách nào tưởng tượng Hàn Thiên Sư vậy mà lại nhét một mình cô trong câu lạc bộ, khi nào anh mới trở về, hoặc là anh sẽ trở về không đây?
Tĩnh Sam muốn dùng điện thoại gọi điện thoại cho Hàn Thiên Sư, mặc kệ anh có trở về hay không cũng nên cho cô một lời giải thích, cô ở đây chờ anh hay là đi về nhà đây?
Nhưng mà Tĩnh Sam nhìn bộ lễ phục trắng tinh trên người mình, cùng với hai tay trống trơn, mắt trợn tròn bất tri bất giác nhớ đến túi xách của mình đã để quên ở trên xe của Hàn Thiên Sư.
Cô ảo não cắn chặt đôi môi, trong lúc nhất thời không biết nên làm như thế nào cho phải, cô phóng tầm mắt nhìn câu lạc bộ Thành Nam to như thế, dòng người cuồn cuộn, âm thanh đang nói chuyện nối liền không dứt bên tai.
Nhưng mà hình như trời sinh cô đã không phù hợp với bầu không khí như thế này, cô cô đơn đứng ở một góc giống như là một đứa nhỏ bị vứt bỏ.
“Chào cô gái xinh đẹp, cô đi một mình hả?” Có người đến bắt chuyện là một người đàn ông khoảng chừng năm mươi tuổi, đầu hói, bụng bự, trên mặt mang theo vẻ háo sắc làm cho người ta muốn buồn nôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.