Chương 17: Ngu ngốc đáng yêu
Thanh Thanh
08/07/2021
Dưới ánh đèn mờ ảo, Tĩnh Sam ngồi ở trên giường, ánh mắt cô lóe lén liếc nhìn Hàn Thiên Sư.
Anh quăng cái túi từ cửa hàng tiện lợi lên trên giường, sau đó động tác thô lỗ kéo mắt cá chân của Tĩnh Sam qua.
“Đau!” Tĩnh Sam hít vào một ngụm khí lạnh, ai oán nhìn anh.
Lông mày của Hàn Thiên Sư nhíu chặt lại, giọng điệu không vui trách cứ: “Đau thì cũng phải chịu đựng cho tôi.”
Lời nói vừa mới dứt, mở túi cửa hàng tiện lợi ra, thoa thuốc giảm đau vào mắt cá chân đang sưng tấy của Tĩnh Sam, bàn tay to lớn lại xoa xoa lên, lực đạo có chút nặng.
“Ưm!” Tĩnh Sam kêu nhỏ một tiếng.
Hàn Thiên Sư lập tức trừng mắt nhìn cô, Tĩnh Sam vội vàng cắn môi không dám lên tiếng, nhưng mà lại đau đến run rẩy, Hàn Thiên Sư tạm thời dừng lại, lực độ ở trên tay không khỏi nhẹ nhàng một chút.
Suy nghĩ, anh mở miệng giải thích một câu: “Người của hiệu thuốc nói là xoa như thế này có thể làm tiêu máu bầm.”
“A.” Tĩnh Sam không nghĩ đến là Hàn Thiên Sư sẽ giải thích với cô.
Càng không nghĩ tới Hàn Thiên Sư lại có ý tốt xoa chân cho cô, mà không phải là dạy dỗ cô, đúng là có chút được sủng mà kinh.
Sau khi Hàn Thiên Sư xoa xoa mấy lần, buông tay ra lấy miếng dán từ trong túi ra ném lên trên chân của Tĩnh Sam.
“Tự mình dán đi.” Anh nói xong lời này thì quay người đi khỏi.
Tĩnh Sam sửng sốt một hồi mới xé thuốc dán ra, cẩn thận dán trên mắt cá chân của mình.
Quay đầu lại nhìn về phía cái túi tiện lợi Hàn Thiên Sư ném ở trên giường.
Nhìn thấy ở bên trong có thuốc giảm đau, thuốc dán đầy đủ, tất cả mọi thứ đều là thuốc dùng để đặc trị bị trật chân.
Trong lòng bỗng dưng cảm thấy ấm áp, vốn dĩ cho rằng những chuyện xảy ra trước đó không thoải mái, cô đánh Hàn Thiên Sư một bàn tay, đối phương sẽ không quan tâm tới cô, không ngờ tới là anh lại có lòng tốt, hơn nữa đêm còn đi mua thuốc cho cô, còn hạ mình xoa chân cho cô...
Cô là một người phụ nữ dễ dàng thỏa mãn, lúc bản thân đang cảm thấy khó chịu thì lại có người quan tâm, cô liền cảm động ghê gớm.Cho nên liên quan đến cảm giác không thoải mái hồi lúc nãy, cô quyết định rộng lượng không tính toán nữa, cũng không tức giận với Hàn Thiên Sư, khoan dung độ lượng thôi.
Đang nghĩ ngợi, Hàn Thiên Sư bưng ly nước đi đến trước giường.
“Uống thuốc đi, chưa thấy người nào trật chân mà có thể sưng thành như này giống như cô, ngu ngốc.” Ngữ điệu của Hàn Thiên Sư không có thiện chí răn dạy một câu, sau đó lại đặt chén nước lên trên tủ đầu giường.
“Em..." Tĩnh Sam mấp máy khóe môi, không biết nên nói cái gì cho phải.
Suy nghĩ vẫn nên thành khẩn biểu đạt lòng cảm kích như nước sông của mình: “Cảm ơn anh.”
Cô nhỏ giọng nói lời cảm ơn, uống thuốc giảm đau vào.
Lông mày đang nhíu chặt của Hàn Thiên Sư hơi thả lỏng, bởi vì âm thanh ngoan ngoãn nhẹ nhàng của Tĩnh Sam, ngoan không chịu được, nghe mà cảm thấy tâm trạng thanh thản.
Ma xui quỷ khiến anh đưa tay sờ lên đầu của Tĩnh Sam, giống như là khen thưởng đối với một động vật nhỏ: “Như vậy mới đúng, cô nhớ ngoan một chút, tôi tuyệt đối sẽ không làm cho cô không thoải mái.”
Nghe vậy, hai mắt của Tĩnh Sam sáng lên, lời nói này của Hàn Thiên Sư có ý là anh rất thích cô ngoan ngoãn.
“Em sẽ ngoan, sẽ nghe lời, chỉ ngoan với anh, chỉ nghe lời mỗi anh thôi.” Cô giống như là một con thỏ nhỏ, đôi mắt chớp chớp sáng lấp lánh nhìn về phía Hàn Thiên Sư, giống như con vật nuôi nhỏ đang biểu thị lòng trung thành của mình với chủ.
Hàn Thiên Sư hơi giật mình, bị phản ứng cùng với lời nói trung thành của Tĩnh Sam chọc cười, người phụ nữ này... sao lại ngu ngốc đáng yêu như thế?
Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt của Tĩnh Sam là ánh mắt thành kính, vô cùng nóng bỏng, rất ngoan, nhưng mà cũng rất ngay thẳng.
Hàn Thiên Sư di chuyển tầm mắt sang nơi khác, quay người đi ra khỏi phòng.
Tĩnh Sam đưa mắt nhìn Hàn Thiên Sư đi khỏi phòng ngủ, thẳng cho đến khi cửa nhẹ nhàng đóng lại, hai tay của cô mới nắm chặt thành quyền, kích động làm ra một tư thế thắng lợi.
A! Cô biết mà, Hàn Thiên Sư là người tốt, cô cũng tin tưởng vững chắc Hàn Thiên Sư sẽ thích cô.
Trong thế giới tình yêu cô nhất định phải là một người nỗ lực tiến lên, không có cốt khí, cô cũng cam lòng.
Không biết là hiệu quả của thuốc giảm đau hay là được thái độ ấm áp của Hàn Thiên Sư bao bọc, Tĩnh Sam nằm ở trên giường vậy mà lại cảm thấy cơn đau ở mắt cá chân của mình đã không còn mãnh liệt nữa.
Tối ngày hôm nay, cô ngủ rất ngon.
Lúc tỉnh dậy lần nữa, trời đã sáng choang, Tĩnh Sam nhìn đồng hồ điện tử trên vách tường, bảy giờ ba mươi ba phút.
Cô vội vàng hốt hoảng bò dậy từ trên giường, nhảy xuống mặt đất.
“Ui da!” Gấp gáp nhảy xuống giường, hậu quả rất nghiêm trọng.
Mắt cá chân bị thương vừa mới đặt xuống đất liền đau muốn chết đi được, hại cô kêu thảm một tiếng rồi trực tiếp ngã xuống đất.
Cửa bị mở tung, Hàn Thiên Sư nện đôi chân thon dài đi vào, anh đứng sửng ở trước mặt của Tĩnh Sam, nhìn cô từ trên cao xuống dưới.
Tĩnh Sam ngẩng đầu lên, hốc mắt đỏ bừng nhe răng trợn mắt, bộ dạng hiển nhiên vô cùng rất chật vật.
Mà Hàn Thiên Sư cũng không tốt hơn cô là bao, tối ngày hôm qua chưa nhìn kỹ, sau khi trời sáng mới phát hiện khóe miệng của anh có màu xanh, chắc hẳn là vết thương để lại vì tối ngày hôm qua đánh nhau với Lục Minh Trác.
“Suốt ngày cô cứ thay đổi biện pháp tìm đường chết, không chết không yên tĩnh?” Hàn Thiên Sư nghi ngờ hỏi.
Không phải thì sao nữa, tại sao rõ ràng là bị thương, vậy mà còn nhảy xuống mặt đất?
“Em..." Tĩnh Sam ngồi dậy, yếu ớt giải thích: “Em chỉ thấy mình trễ rồi, quên mất chân đang bị thương..."
Hàn Thiên Sư tức giận giễu cợt: “Sao cô không quên cả họ cô luôn đi.”
Mặc dù nhiều khi rất khó chịu, nhưng mà đến cùng vẫn cúi người xuống nâng Tĩnh Sam lên.
Tĩnh Sam hiểu lầm cho là Hàn Thiên Sư muốn ôm cô, dứt khoát hai tay ôm chặt lấy phần gáy của Hàn Thiên Sư.
“...” khóe miệng của Hàn Thiên Sư giật một cái, bó tay luôn rồi.
Đến cùng vẫn là đàn ông, anh lười biếng phải so đo với một người phụ nữ đang bị thương, anh hậm hực đưa tay ra ôm ngang Tĩnh Sam lên, động tác không tính là thô lỗ nhưng mà cũng tuyệt đối không dịu dàng mà ném người ta lên trên giường.
Nào biết được hai tay của Tĩnh Sam ôm gáy của Hàn Thiên Sư quá chặt, đến mức sau khi Hàn Thiên Sư buông tay ra, đầu không thể nâng lên như trong dự định, bị Tĩnh Sam ôm thật chặt.
Anh còn chưa hiểu có tình trạng gì, cả người liền ngã chổng vó lên trên giường theo Tĩnh Sam.
“Ưm!” Tĩnh Sam hô nhỏ một tiếng, hai mắt bỗng nhiên mở to lên.
Giờ phút này Hàn Thiên Sư đang ngã ở trên người của Tĩnh Sam, đôi môi mỏng chạm vào cái cổ ngọc nhà của cô, hơi thở phun ra giữa xoang mũi, phun ở lỗ tai tinh tế của cô, ngứa ngáy.
Hàn Thiên Sư rất muốn chửi thề một câu, mới sáng sớm ôm người đẹp ở trong ngực, đây là khảo nghiệm xem anh có phải là một người đàn ông bình thường không hả?
“Anh..." Tĩnh Sam kinh ngạc nhìn Hàn Thiên Sư, rõ ràng cảm nhận được Hàn Thiên Sư...
Mặc dù cô không có kinh nghiệm thực chiến, nhưng mà cũng không phải là một cái đồ ngốc không hiểu biết gì đối với chuyện nam nữ... lúc này Hàn Thiên Sư có phản ứng.
“Anh cái gì mà anh! Ngu ngốc, bị thương cũng không thể yên phận một chút.” Hàn Thiên Sư tức giận thở hỗn hển, chống người ngồi dậy, nhanh chóng rời khỏi Tĩnh Sam, giống như đối phương là một quả bom hẹn giờ.
Tĩnh Sam dở khóc dở cười, cô có thể hiểu hành vi của Hàn Thiên Sư thành anh đang xấu hổ không thế?
Đang cười thầm lại nghe thấy Hàn Thiên Sư trầm giọng nói: “Ngày hôm nay cô đừng đến công ty, một lát nữa tự mình gọi điện thoại xin phép nghỉ đi, tôi đã nấu bánh sủi cảo đông lạnh làm thức ăn sáng rồi, cô thích ăn thì cứ ăn, không thích ăn thì tự mình gọi điện thoại gọi thức ăn ngoài đi.”
“Vâng.” Tĩnh Sam ngoan ngoãn gật đầu, biết là Hàn Thiên Sư thích ngoan ngoãn một chút, cô bằng lòng ngoan ngoãn nghe theo lời anh.
Sau khi Hàn Thiên Sư đi khỏi, Tĩnh Sam bắt đầu sống như con thỏ đang nhảy, cô nhảy cà nhắc một chân đi vào trong nhà vệ sinh rửa mặt, sau đó ngồi trước bàn ăn bữa sáng tình yêu Hàn Thiên Sư đã chuẩn bị cho cô... là bánh sủi cảo đông lạnh.
Trên thực tế đây không phải là Hàn Thiên Sư chuẩn bị cho cô, mà là đối phương ăn không hết còn thừa lại, nhưng mà Tĩnh Sam tự chịu thiệt nói với mình đây là bữa sáng tình yêu do chồng của cô đã chuẩn bị cho cô.
“Kính coong! Kính coong!” Tiếng chuông cửa thanh thúy truyền đến.
Tĩnh Sam nuốt một ngụm bánh sủi cảo, nhảy một chân đến cửa.
Xuyên thấu qua mắt mèo, cô nhìn thấy người đang đứng ở ngoài cửa rõ ràng là... mẹ Hàn, là mẹ chồng của cô!
Anh quăng cái túi từ cửa hàng tiện lợi lên trên giường, sau đó động tác thô lỗ kéo mắt cá chân của Tĩnh Sam qua.
“Đau!” Tĩnh Sam hít vào một ngụm khí lạnh, ai oán nhìn anh.
Lông mày của Hàn Thiên Sư nhíu chặt lại, giọng điệu không vui trách cứ: “Đau thì cũng phải chịu đựng cho tôi.”
Lời nói vừa mới dứt, mở túi cửa hàng tiện lợi ra, thoa thuốc giảm đau vào mắt cá chân đang sưng tấy của Tĩnh Sam, bàn tay to lớn lại xoa xoa lên, lực đạo có chút nặng.
“Ưm!” Tĩnh Sam kêu nhỏ một tiếng.
Hàn Thiên Sư lập tức trừng mắt nhìn cô, Tĩnh Sam vội vàng cắn môi không dám lên tiếng, nhưng mà lại đau đến run rẩy, Hàn Thiên Sư tạm thời dừng lại, lực độ ở trên tay không khỏi nhẹ nhàng một chút.
Suy nghĩ, anh mở miệng giải thích một câu: “Người của hiệu thuốc nói là xoa như thế này có thể làm tiêu máu bầm.”
“A.” Tĩnh Sam không nghĩ đến là Hàn Thiên Sư sẽ giải thích với cô.
Càng không nghĩ tới Hàn Thiên Sư lại có ý tốt xoa chân cho cô, mà không phải là dạy dỗ cô, đúng là có chút được sủng mà kinh.
Sau khi Hàn Thiên Sư xoa xoa mấy lần, buông tay ra lấy miếng dán từ trong túi ra ném lên trên chân của Tĩnh Sam.
“Tự mình dán đi.” Anh nói xong lời này thì quay người đi khỏi.
Tĩnh Sam sửng sốt một hồi mới xé thuốc dán ra, cẩn thận dán trên mắt cá chân của mình.
Quay đầu lại nhìn về phía cái túi tiện lợi Hàn Thiên Sư ném ở trên giường.
Nhìn thấy ở bên trong có thuốc giảm đau, thuốc dán đầy đủ, tất cả mọi thứ đều là thuốc dùng để đặc trị bị trật chân.
Trong lòng bỗng dưng cảm thấy ấm áp, vốn dĩ cho rằng những chuyện xảy ra trước đó không thoải mái, cô đánh Hàn Thiên Sư một bàn tay, đối phương sẽ không quan tâm tới cô, không ngờ tới là anh lại có lòng tốt, hơn nữa đêm còn đi mua thuốc cho cô, còn hạ mình xoa chân cho cô...
Cô là một người phụ nữ dễ dàng thỏa mãn, lúc bản thân đang cảm thấy khó chịu thì lại có người quan tâm, cô liền cảm động ghê gớm.Cho nên liên quan đến cảm giác không thoải mái hồi lúc nãy, cô quyết định rộng lượng không tính toán nữa, cũng không tức giận với Hàn Thiên Sư, khoan dung độ lượng thôi.
Đang nghĩ ngợi, Hàn Thiên Sư bưng ly nước đi đến trước giường.
“Uống thuốc đi, chưa thấy người nào trật chân mà có thể sưng thành như này giống như cô, ngu ngốc.” Ngữ điệu của Hàn Thiên Sư không có thiện chí răn dạy một câu, sau đó lại đặt chén nước lên trên tủ đầu giường.
“Em..." Tĩnh Sam mấp máy khóe môi, không biết nên nói cái gì cho phải.
Suy nghĩ vẫn nên thành khẩn biểu đạt lòng cảm kích như nước sông của mình: “Cảm ơn anh.”
Cô nhỏ giọng nói lời cảm ơn, uống thuốc giảm đau vào.
Lông mày đang nhíu chặt của Hàn Thiên Sư hơi thả lỏng, bởi vì âm thanh ngoan ngoãn nhẹ nhàng của Tĩnh Sam, ngoan không chịu được, nghe mà cảm thấy tâm trạng thanh thản.
Ma xui quỷ khiến anh đưa tay sờ lên đầu của Tĩnh Sam, giống như là khen thưởng đối với một động vật nhỏ: “Như vậy mới đúng, cô nhớ ngoan một chút, tôi tuyệt đối sẽ không làm cho cô không thoải mái.”
Nghe vậy, hai mắt của Tĩnh Sam sáng lên, lời nói này của Hàn Thiên Sư có ý là anh rất thích cô ngoan ngoãn.
“Em sẽ ngoan, sẽ nghe lời, chỉ ngoan với anh, chỉ nghe lời mỗi anh thôi.” Cô giống như là một con thỏ nhỏ, đôi mắt chớp chớp sáng lấp lánh nhìn về phía Hàn Thiên Sư, giống như con vật nuôi nhỏ đang biểu thị lòng trung thành của mình với chủ.
Hàn Thiên Sư hơi giật mình, bị phản ứng cùng với lời nói trung thành của Tĩnh Sam chọc cười, người phụ nữ này... sao lại ngu ngốc đáng yêu như thế?
Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt của Tĩnh Sam là ánh mắt thành kính, vô cùng nóng bỏng, rất ngoan, nhưng mà cũng rất ngay thẳng.
Hàn Thiên Sư di chuyển tầm mắt sang nơi khác, quay người đi ra khỏi phòng.
Tĩnh Sam đưa mắt nhìn Hàn Thiên Sư đi khỏi phòng ngủ, thẳng cho đến khi cửa nhẹ nhàng đóng lại, hai tay của cô mới nắm chặt thành quyền, kích động làm ra một tư thế thắng lợi.
A! Cô biết mà, Hàn Thiên Sư là người tốt, cô cũng tin tưởng vững chắc Hàn Thiên Sư sẽ thích cô.
Trong thế giới tình yêu cô nhất định phải là một người nỗ lực tiến lên, không có cốt khí, cô cũng cam lòng.
Không biết là hiệu quả của thuốc giảm đau hay là được thái độ ấm áp của Hàn Thiên Sư bao bọc, Tĩnh Sam nằm ở trên giường vậy mà lại cảm thấy cơn đau ở mắt cá chân của mình đã không còn mãnh liệt nữa.
Tối ngày hôm nay, cô ngủ rất ngon.
Lúc tỉnh dậy lần nữa, trời đã sáng choang, Tĩnh Sam nhìn đồng hồ điện tử trên vách tường, bảy giờ ba mươi ba phút.
Cô vội vàng hốt hoảng bò dậy từ trên giường, nhảy xuống mặt đất.
“Ui da!” Gấp gáp nhảy xuống giường, hậu quả rất nghiêm trọng.
Mắt cá chân bị thương vừa mới đặt xuống đất liền đau muốn chết đi được, hại cô kêu thảm một tiếng rồi trực tiếp ngã xuống đất.
Cửa bị mở tung, Hàn Thiên Sư nện đôi chân thon dài đi vào, anh đứng sửng ở trước mặt của Tĩnh Sam, nhìn cô từ trên cao xuống dưới.
Tĩnh Sam ngẩng đầu lên, hốc mắt đỏ bừng nhe răng trợn mắt, bộ dạng hiển nhiên vô cùng rất chật vật.
Mà Hàn Thiên Sư cũng không tốt hơn cô là bao, tối ngày hôm qua chưa nhìn kỹ, sau khi trời sáng mới phát hiện khóe miệng của anh có màu xanh, chắc hẳn là vết thương để lại vì tối ngày hôm qua đánh nhau với Lục Minh Trác.
“Suốt ngày cô cứ thay đổi biện pháp tìm đường chết, không chết không yên tĩnh?” Hàn Thiên Sư nghi ngờ hỏi.
Không phải thì sao nữa, tại sao rõ ràng là bị thương, vậy mà còn nhảy xuống mặt đất?
“Em..." Tĩnh Sam ngồi dậy, yếu ớt giải thích: “Em chỉ thấy mình trễ rồi, quên mất chân đang bị thương..."
Hàn Thiên Sư tức giận giễu cợt: “Sao cô không quên cả họ cô luôn đi.”
Mặc dù nhiều khi rất khó chịu, nhưng mà đến cùng vẫn cúi người xuống nâng Tĩnh Sam lên.
Tĩnh Sam hiểu lầm cho là Hàn Thiên Sư muốn ôm cô, dứt khoát hai tay ôm chặt lấy phần gáy của Hàn Thiên Sư.
“...” khóe miệng của Hàn Thiên Sư giật một cái, bó tay luôn rồi.
Đến cùng vẫn là đàn ông, anh lười biếng phải so đo với một người phụ nữ đang bị thương, anh hậm hực đưa tay ra ôm ngang Tĩnh Sam lên, động tác không tính là thô lỗ nhưng mà cũng tuyệt đối không dịu dàng mà ném người ta lên trên giường.
Nào biết được hai tay của Tĩnh Sam ôm gáy của Hàn Thiên Sư quá chặt, đến mức sau khi Hàn Thiên Sư buông tay ra, đầu không thể nâng lên như trong dự định, bị Tĩnh Sam ôm thật chặt.
Anh còn chưa hiểu có tình trạng gì, cả người liền ngã chổng vó lên trên giường theo Tĩnh Sam.
“Ưm!” Tĩnh Sam hô nhỏ một tiếng, hai mắt bỗng nhiên mở to lên.
Giờ phút này Hàn Thiên Sư đang ngã ở trên người của Tĩnh Sam, đôi môi mỏng chạm vào cái cổ ngọc nhà của cô, hơi thở phun ra giữa xoang mũi, phun ở lỗ tai tinh tế của cô, ngứa ngáy.
Hàn Thiên Sư rất muốn chửi thề một câu, mới sáng sớm ôm người đẹp ở trong ngực, đây là khảo nghiệm xem anh có phải là một người đàn ông bình thường không hả?
“Anh..." Tĩnh Sam kinh ngạc nhìn Hàn Thiên Sư, rõ ràng cảm nhận được Hàn Thiên Sư...
Mặc dù cô không có kinh nghiệm thực chiến, nhưng mà cũng không phải là một cái đồ ngốc không hiểu biết gì đối với chuyện nam nữ... lúc này Hàn Thiên Sư có phản ứng.
“Anh cái gì mà anh! Ngu ngốc, bị thương cũng không thể yên phận một chút.” Hàn Thiên Sư tức giận thở hỗn hển, chống người ngồi dậy, nhanh chóng rời khỏi Tĩnh Sam, giống như đối phương là một quả bom hẹn giờ.
Tĩnh Sam dở khóc dở cười, cô có thể hiểu hành vi của Hàn Thiên Sư thành anh đang xấu hổ không thế?
Đang cười thầm lại nghe thấy Hàn Thiên Sư trầm giọng nói: “Ngày hôm nay cô đừng đến công ty, một lát nữa tự mình gọi điện thoại xin phép nghỉ đi, tôi đã nấu bánh sủi cảo đông lạnh làm thức ăn sáng rồi, cô thích ăn thì cứ ăn, không thích ăn thì tự mình gọi điện thoại gọi thức ăn ngoài đi.”
“Vâng.” Tĩnh Sam ngoan ngoãn gật đầu, biết là Hàn Thiên Sư thích ngoan ngoãn một chút, cô bằng lòng ngoan ngoãn nghe theo lời anh.
Sau khi Hàn Thiên Sư đi khỏi, Tĩnh Sam bắt đầu sống như con thỏ đang nhảy, cô nhảy cà nhắc một chân đi vào trong nhà vệ sinh rửa mặt, sau đó ngồi trước bàn ăn bữa sáng tình yêu Hàn Thiên Sư đã chuẩn bị cho cô... là bánh sủi cảo đông lạnh.
Trên thực tế đây không phải là Hàn Thiên Sư chuẩn bị cho cô, mà là đối phương ăn không hết còn thừa lại, nhưng mà Tĩnh Sam tự chịu thiệt nói với mình đây là bữa sáng tình yêu do chồng của cô đã chuẩn bị cho cô.
“Kính coong! Kính coong!” Tiếng chuông cửa thanh thúy truyền đến.
Tĩnh Sam nuốt một ngụm bánh sủi cảo, nhảy một chân đến cửa.
Xuyên thấu qua mắt mèo, cô nhìn thấy người đang đứng ở ngoài cửa rõ ràng là... mẹ Hàn, là mẹ chồng của cô!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.