Chương 26: Tôi bảo vệ em
Thanh Thanh
08/07/2021
Lời tỏ tình của Tĩnh Sam quá đột ngột, cho nên Hàn Thiên Sư giật mình một hồi, mới lấy tinh thần lại.
Anh kết hôn với Tĩnh Sam mấy ngày, trước đây không có cảm tình làm cơ sở. Anh thật sự muốn hỏi một câu, cô… thích tôi điểm gì?
Nhưng, lời nói sắp thốt ra, Hàn Thiên Sư cuối cùng vẫn nuốt vào.
Cô thích anh ở điểm nào? Có lẽ không khó đóan ra, đơn giản chính thân phận, địa vị, tiền bạc của anh.
Cô và ba Hàn, đang cố gắng bù lại hối tiếc lúc trước mẹ của Tĩnh Sam là Tĩnh Mỹ không được vào cửa nhà họ Hàn. Điều này, anh biết rõ!
Về cô gái Tĩnh Sam này, anh có rất nhiều lí do để không thích. Nhưng mà cũng ghét. Ít nhất, cô có vẻ rất ngoan ngoãn, nghe lời!
"Nếu cô nghe lời, tôi nghĩ, tôi sẽ tiếp tục sống chung với cô!" Hàn Thiên Sư suy nghĩ rồi trả lời như vậy.
Tĩnh Sam mím môi, trong mắt cô lộ ra sự vui mừng.
Cô còn chưa kịp nói gì, chợt nghe Hàn Thiên Sư nói tiếp: "Sau này, chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi. Chuyện không nên quản thì đừng quản. Lời không nên nói thì đừng nói. Nếu cô làm được ba chuyện này, tôi sẽ đối xử tốt với cô!"
“…" Khóe môi Tĩnh Sam giật giật.
Cái gì a? Không thể hỏi chuyện của anh, không thể quản chuyện của anh, không thể nói chuyện của anh, như vậy thì sẽ tốt? Thế này còn thua cả người xa lạ ở chung đi?
Hàn Thiên Sư thấy Tĩnh Sam không dứt khoát đồng ý, ngược lại nét mặt do dự, cau mày hỏi: "Như thế nào? Cô không muốn?"
Dáng vẻ anh giống như Tĩnh Sam nói không muốn, anh sẽ quay người bỏ đi sau này cũng không còn quan hệ gì.
"Em đồng ý!" Tĩnh Sam bất đắc dĩ, gật đầu đồng ý.
Trong lòng thầm nghĩ, kệ đi! Từ từ thôi. Cảm tình phải từ từ bồi đắp! Trong sách không phải nói vậy sao? Lâu ngày mới có thể sinh tình.
Cô tin chắc, chỉ cần có lòng sỏi đá cũng thành cơm. Sẽ có một ngày, cô xâm nhập vào thế giới của Hàn Thiên Sư, khiến anh quen với sự tồn tại của cô, ỷ lại vào cô, rồi cuối cùng không thể rời khỏi cô.Tĩnh Sam thầm cổ vũ bản thân, giống như đã thấy được tương lại sáng lạn. Tay kéo Hàn Thiên Sư gần lại, ôm chặt.
Mà Hàn Thiên Sư, không từ chối hành vi thân mật của Tĩnh Sam. Ngược lại tay còn đặt lên trên đầu Tĩnh Sam, xoa nhẹ như đang vuốt ve thú cưng.
So với Tĩnh Sam suy nghĩ miên man trong lòng, suy nghĩ trong Hàn Thiên Sư chỉ là làm nắm thóp Tĩnh Sam.
Chỉ cần Tĩnh Sam bị anh nắm thóp, thì cô sẽ không chuyện gì cũng nghe ba Hàn, có lẽ còn có thể giúp anh né được uy hiếp của ba Hàn.
Như thế, sao anh không làm?
Hai người ôm nhau nhưng trong lòng mỗi người một suy nghĩ, ai cũng không biết đối phương nghĩ gì.
Một đêm ngon giấc!
Sáng sớm hôm sau, Tĩnh Sam dậy sớm, chào đón cô, là một nụ hôn nồng nhiệt.
"Ưm!" Cô ngơ ngác, không đoán được Hàn Thiên Sư đã sớm tỉnh lại, mặc quần áo chỉnh tề ngồi ở đầu giường của cô, lúc cô ngơ ngác, thì cúi đầu hôn môi cô.
Hai má lập tức ửng đỏ lên. Tim đập nhanh.
Hàn Thiên Sư vốn chỉ muốn hôn Tĩnh Sam tượng trưng cho có, nhưng hôn rồi thì lại cảm nhận được đôi môi thơm mềm không có vị son môi, rất… tuyệt!
Bất giác khiến anh bị nghiện.
Hôn một lúc, Hàn Thiên Sư cuối cùng cũng tỉnh táo lại, nhưng khi kết thúc nụ hôn anh rất bất ngờ. Chỉ thấy Tĩnh Sam thẹn thùng như thỏ nhỏ, cúi mặt đỏ bừng.
Hàn Thiên Sư thấy vậy, ánh mắt hiện lên sự toan tính. Tĩnh Sam có vẻ thật sự có ý với anh ta, còn biết ngượng ngùng.
Ha ha! Phụ nữ đúng là cảm tính mà…
Ăn sáng xong, Hàn Thiên Sư không vội tới công ty, mà ở bệnh viện xem Tĩnh Sam truyền dịch.
Tới gần trưa, anh làm thủ tục xuất viện cho Tĩnh Sam, dẫn cô xuất viện.
"Hàn Thiên Sư, anh đưa em đi đâu a?" Sau khi Tĩnh Sam lên xe, thấy hướng Hàn Thiên Sư đi không phải chỗ nhà mới của họ, thắc mắc hỏi.
Hàn Thiên Sư cười nhếch môi: "Em bị thương nằm viện, ông nội rất nhớ em. Giờ ra viện, chúng ta nên về nhà tổ ăn bữa cơm, để ông ấy khỏi lo!"
Tĩnh Sam nghe về nhà tổ, thì đơ ra, trong đầu chợt nhớ lại mẹ Hàn hung dữ.
Hàn Thiên Sư trông sang, thấy mặt Tĩnh Sam trắng bệch, liền đoán ra cô lo lắng gì.
"Đừng sợ, sau này không ai trong nhà hại em nữa đâu, tôi sẽ bảo vệ em, tin tôi đi!" Hàn Thiên Sư rút một tay ra, đặt lên tay Tĩnh Sam an ủi.
Tĩnh Sam quay đầu nhìn anh, thấy nét mặt anh kiên định, lòng cô cảm thấy ấm áp, gật đầu: “Ừ, em tin tưởng anh!"
Hàn Thiên Sư từng cứu cô thoát chết giữa làn ranh sinh tử, trong lòng cô anh chính anh hùng cấp bậc thiên sứ. Anh nói sẽ bảo vệ cô, cô tất nhiên tin anh.
Trong lòng, ước gì, anh có thể bảo vệ cô cả đời!
Nửa tiếng sau, Hàn Thiên Sư lái xe vào nhà tổ của nhà họ Hàn, rồi đậu xe.
Sáng sớm Hàn Thiên Sư đã gọi cho ba Hàn, nói với ông buổi trưa anh sẽ đưa Tĩnh Sam về nhà tổ ăn cơm, nên ông ta không tới công ty mà dứt khoát ở nhà chờ họ.
Lúc này nghe được tiếng xe, liền nhiệt tình ra đón.
"Ba!" Hàn Thiên Sư và Tĩnh Sam cùng lên tiếng.
Ba Hàn đáp lời, trông rất vui vẻ.
Ông ta thấy Tĩnh Sam đi đường chậm rãi, liền trừng Hàn Thiên Sư một cái, khó chịu trách mắng: "Con đó, vết thương ở chân Sam còn chưa khỏi, con nhanh ôm nó vào!"
Nghe vậy, Tĩnh Sam vội xua tay: “Ba, chân của con sắp khỏi rồi. Bác sĩ nói có thể đi lại được rồi, chỉ là đừng khiêng đồ nặng…"
Cô còn chưa dứt lời, Hàn Thiên Sư bên cạnh đã bế cô vào lòng.
"A!" Cô la một tiếng nhỏ, kinh ngạc nhìn Hàn Thiên Sư.
Thấy Hàn Thiên Sư cười nhìn cô đầy yêu thương, giọng trầm trầm nói: "Tôi thấy ba nói đúng!"
"......" Tĩnh Sam thấy dáng vẻ này của Hàn Thiên Sư thì má bất giác ửng đỏ, ngoan ngoãn vùi vào lòng Hàn Thiên Sư.
Ba Hàn nhìn dáng vẻ của cặp vợ chồng son, không thể ngừng cười được, thái độ với Hàn Thiên Sư cũng tốt lên.
"Mau vào đi, đừng đứng đây, vào nhà vào nhà! Ông nội chờ hai đứa đó." Ông ta vỗ vai Hàn Thiên Sư, ánh mắt như đang nói trẻ nhỏ dễ dại.
Mà không cảm nhận được, phản ứng khựng lại trong giây lát của Hàn Thiên Sư, cùng với… ánh mắt trào phúng chợt lóe qua.
Ha ha! Hàn Thiên Sư anh vậy mà phải ra vẻ yêu thương một cô gái cho ba anh xem, để rồi được ông khen ngợi. Thật là quá châm chọc mà!
Trong phòng khách nhà tổ, ông cụ Hàn ngồi trên sô pha uống trà.
Thấy Hàn Thiên Sư ôm Tĩnh Sam vào, cười tủm tỉm buông trà oản xuống, hỏi han ân cần vài câu.
Tĩnh Sam trả lời từng câu, dáng vẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện khiến ông cụ Hàn càng nhìn càng thích.
Lúc này, mẹ Hàn đi ra từ nhà bếp, trên tay bưng một chén canh chân heo hầm.
Tĩnh Sam thấy mẹ Hàn, trong lòng không kiềm được khẩn trương lên.
Nét mặt mẹ Hàn tươi cười, gọi yêu: "Tĩnh Sam, mau tới đây, ngồi vào bàn! Thiên Sư nói con thích canh chân heo, nó gọi mẹ hầm cho con từ sớm, nhanh lên lại ăn cho nóng!"
Anh kết hôn với Tĩnh Sam mấy ngày, trước đây không có cảm tình làm cơ sở. Anh thật sự muốn hỏi một câu, cô… thích tôi điểm gì?
Nhưng, lời nói sắp thốt ra, Hàn Thiên Sư cuối cùng vẫn nuốt vào.
Cô thích anh ở điểm nào? Có lẽ không khó đóan ra, đơn giản chính thân phận, địa vị, tiền bạc của anh.
Cô và ba Hàn, đang cố gắng bù lại hối tiếc lúc trước mẹ của Tĩnh Sam là Tĩnh Mỹ không được vào cửa nhà họ Hàn. Điều này, anh biết rõ!
Về cô gái Tĩnh Sam này, anh có rất nhiều lí do để không thích. Nhưng mà cũng ghét. Ít nhất, cô có vẻ rất ngoan ngoãn, nghe lời!
"Nếu cô nghe lời, tôi nghĩ, tôi sẽ tiếp tục sống chung với cô!" Hàn Thiên Sư suy nghĩ rồi trả lời như vậy.
Tĩnh Sam mím môi, trong mắt cô lộ ra sự vui mừng.
Cô còn chưa kịp nói gì, chợt nghe Hàn Thiên Sư nói tiếp: "Sau này, chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi. Chuyện không nên quản thì đừng quản. Lời không nên nói thì đừng nói. Nếu cô làm được ba chuyện này, tôi sẽ đối xử tốt với cô!"
“…" Khóe môi Tĩnh Sam giật giật.
Cái gì a? Không thể hỏi chuyện của anh, không thể quản chuyện của anh, không thể nói chuyện của anh, như vậy thì sẽ tốt? Thế này còn thua cả người xa lạ ở chung đi?
Hàn Thiên Sư thấy Tĩnh Sam không dứt khoát đồng ý, ngược lại nét mặt do dự, cau mày hỏi: "Như thế nào? Cô không muốn?"
Dáng vẻ anh giống như Tĩnh Sam nói không muốn, anh sẽ quay người bỏ đi sau này cũng không còn quan hệ gì.
"Em đồng ý!" Tĩnh Sam bất đắc dĩ, gật đầu đồng ý.
Trong lòng thầm nghĩ, kệ đi! Từ từ thôi. Cảm tình phải từ từ bồi đắp! Trong sách không phải nói vậy sao? Lâu ngày mới có thể sinh tình.
Cô tin chắc, chỉ cần có lòng sỏi đá cũng thành cơm. Sẽ có một ngày, cô xâm nhập vào thế giới của Hàn Thiên Sư, khiến anh quen với sự tồn tại của cô, ỷ lại vào cô, rồi cuối cùng không thể rời khỏi cô.Tĩnh Sam thầm cổ vũ bản thân, giống như đã thấy được tương lại sáng lạn. Tay kéo Hàn Thiên Sư gần lại, ôm chặt.
Mà Hàn Thiên Sư, không từ chối hành vi thân mật của Tĩnh Sam. Ngược lại tay còn đặt lên trên đầu Tĩnh Sam, xoa nhẹ như đang vuốt ve thú cưng.
So với Tĩnh Sam suy nghĩ miên man trong lòng, suy nghĩ trong Hàn Thiên Sư chỉ là làm nắm thóp Tĩnh Sam.
Chỉ cần Tĩnh Sam bị anh nắm thóp, thì cô sẽ không chuyện gì cũng nghe ba Hàn, có lẽ còn có thể giúp anh né được uy hiếp của ba Hàn.
Như thế, sao anh không làm?
Hai người ôm nhau nhưng trong lòng mỗi người một suy nghĩ, ai cũng không biết đối phương nghĩ gì.
Một đêm ngon giấc!
Sáng sớm hôm sau, Tĩnh Sam dậy sớm, chào đón cô, là một nụ hôn nồng nhiệt.
"Ưm!" Cô ngơ ngác, không đoán được Hàn Thiên Sư đã sớm tỉnh lại, mặc quần áo chỉnh tề ngồi ở đầu giường của cô, lúc cô ngơ ngác, thì cúi đầu hôn môi cô.
Hai má lập tức ửng đỏ lên. Tim đập nhanh.
Hàn Thiên Sư vốn chỉ muốn hôn Tĩnh Sam tượng trưng cho có, nhưng hôn rồi thì lại cảm nhận được đôi môi thơm mềm không có vị son môi, rất… tuyệt!
Bất giác khiến anh bị nghiện.
Hôn một lúc, Hàn Thiên Sư cuối cùng cũng tỉnh táo lại, nhưng khi kết thúc nụ hôn anh rất bất ngờ. Chỉ thấy Tĩnh Sam thẹn thùng như thỏ nhỏ, cúi mặt đỏ bừng.
Hàn Thiên Sư thấy vậy, ánh mắt hiện lên sự toan tính. Tĩnh Sam có vẻ thật sự có ý với anh ta, còn biết ngượng ngùng.
Ha ha! Phụ nữ đúng là cảm tính mà…
Ăn sáng xong, Hàn Thiên Sư không vội tới công ty, mà ở bệnh viện xem Tĩnh Sam truyền dịch.
Tới gần trưa, anh làm thủ tục xuất viện cho Tĩnh Sam, dẫn cô xuất viện.
"Hàn Thiên Sư, anh đưa em đi đâu a?" Sau khi Tĩnh Sam lên xe, thấy hướng Hàn Thiên Sư đi không phải chỗ nhà mới của họ, thắc mắc hỏi.
Hàn Thiên Sư cười nhếch môi: "Em bị thương nằm viện, ông nội rất nhớ em. Giờ ra viện, chúng ta nên về nhà tổ ăn bữa cơm, để ông ấy khỏi lo!"
Tĩnh Sam nghe về nhà tổ, thì đơ ra, trong đầu chợt nhớ lại mẹ Hàn hung dữ.
Hàn Thiên Sư trông sang, thấy mặt Tĩnh Sam trắng bệch, liền đoán ra cô lo lắng gì.
"Đừng sợ, sau này không ai trong nhà hại em nữa đâu, tôi sẽ bảo vệ em, tin tôi đi!" Hàn Thiên Sư rút một tay ra, đặt lên tay Tĩnh Sam an ủi.
Tĩnh Sam quay đầu nhìn anh, thấy nét mặt anh kiên định, lòng cô cảm thấy ấm áp, gật đầu: “Ừ, em tin tưởng anh!"
Hàn Thiên Sư từng cứu cô thoát chết giữa làn ranh sinh tử, trong lòng cô anh chính anh hùng cấp bậc thiên sứ. Anh nói sẽ bảo vệ cô, cô tất nhiên tin anh.
Trong lòng, ước gì, anh có thể bảo vệ cô cả đời!
Nửa tiếng sau, Hàn Thiên Sư lái xe vào nhà tổ của nhà họ Hàn, rồi đậu xe.
Sáng sớm Hàn Thiên Sư đã gọi cho ba Hàn, nói với ông buổi trưa anh sẽ đưa Tĩnh Sam về nhà tổ ăn cơm, nên ông ta không tới công ty mà dứt khoát ở nhà chờ họ.
Lúc này nghe được tiếng xe, liền nhiệt tình ra đón.
"Ba!" Hàn Thiên Sư và Tĩnh Sam cùng lên tiếng.
Ba Hàn đáp lời, trông rất vui vẻ.
Ông ta thấy Tĩnh Sam đi đường chậm rãi, liền trừng Hàn Thiên Sư một cái, khó chịu trách mắng: "Con đó, vết thương ở chân Sam còn chưa khỏi, con nhanh ôm nó vào!"
Nghe vậy, Tĩnh Sam vội xua tay: “Ba, chân của con sắp khỏi rồi. Bác sĩ nói có thể đi lại được rồi, chỉ là đừng khiêng đồ nặng…"
Cô còn chưa dứt lời, Hàn Thiên Sư bên cạnh đã bế cô vào lòng.
"A!" Cô la một tiếng nhỏ, kinh ngạc nhìn Hàn Thiên Sư.
Thấy Hàn Thiên Sư cười nhìn cô đầy yêu thương, giọng trầm trầm nói: "Tôi thấy ba nói đúng!"
"......" Tĩnh Sam thấy dáng vẻ này của Hàn Thiên Sư thì má bất giác ửng đỏ, ngoan ngoãn vùi vào lòng Hàn Thiên Sư.
Ba Hàn nhìn dáng vẻ của cặp vợ chồng son, không thể ngừng cười được, thái độ với Hàn Thiên Sư cũng tốt lên.
"Mau vào đi, đừng đứng đây, vào nhà vào nhà! Ông nội chờ hai đứa đó." Ông ta vỗ vai Hàn Thiên Sư, ánh mắt như đang nói trẻ nhỏ dễ dại.
Mà không cảm nhận được, phản ứng khựng lại trong giây lát của Hàn Thiên Sư, cùng với… ánh mắt trào phúng chợt lóe qua.
Ha ha! Hàn Thiên Sư anh vậy mà phải ra vẻ yêu thương một cô gái cho ba anh xem, để rồi được ông khen ngợi. Thật là quá châm chọc mà!
Trong phòng khách nhà tổ, ông cụ Hàn ngồi trên sô pha uống trà.
Thấy Hàn Thiên Sư ôm Tĩnh Sam vào, cười tủm tỉm buông trà oản xuống, hỏi han ân cần vài câu.
Tĩnh Sam trả lời từng câu, dáng vẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện khiến ông cụ Hàn càng nhìn càng thích.
Lúc này, mẹ Hàn đi ra từ nhà bếp, trên tay bưng một chén canh chân heo hầm.
Tĩnh Sam thấy mẹ Hàn, trong lòng không kiềm được khẩn trương lên.
Nét mặt mẹ Hàn tươi cười, gọi yêu: "Tĩnh Sam, mau tới đây, ngồi vào bàn! Thiên Sư nói con thích canh chân heo, nó gọi mẹ hầm cho con từ sớm, nhanh lên lại ăn cho nóng!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.