Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Chương 175
Vô Danh
19/04/2019
Buổi tối nọ An Tịnh Phong trở bệnh nặng, Cố Thiên Tuấn bận việc xong thì nói với An Nhiên: "An Nhiên, em đã ở đây cả ngày rồi, để anh chăm cho bố."
An Nhiên mệt mỏi gật đầu, cô nhìn qua người bố đang say giấc, cô muốn rời đi nghỉ ngơi một chút, nhưng đột nhiên cô cảm thấy một nỗi đau không thể diễn tả được từ lồng ngực.
Những giọt nước mắt lại rơi xuống, An Nhiên lau nước mắt đi, cô không biết tại sao mình lại đột nhiên khóc. Đôi chân muốn rời khỏi lập tức dừng lại, trong lúc mơ màng đó, An Nhiên có thể cảm nhận được rằng nếu tối nay cô rời khỏi thì cô sẽ hối hận cả đời.
An Nhiên quay đầu lại nhìn người bố đang say giấc, cuối cùng nói: "Thiên Tuấn, em muốn ở đây với bố một chút, anh về nghỉ ngơi trước đi."
Nhìn thấy An Nhiên cố chấp như vậy, Cố Thiên Tuấn cũng không khuyên can nữa, sự việc đã đến mức này rồi, thì mọi thứ cứ làm theo ý của An Nhiên thôi.
Cố Thiên Tuấn nói vài câu với An Nhiên rồi rời khỏi.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại An Nhiên và An Tịnh Phong đang ngủ say
An Nhiên nhẹ nhàng di chuyển, ngồi bên giường của An Tịnh Phong, cô nắm chặt đôi bàn tay tiều tụy của An Tịnh Phong, chưa bao giờ bàn tay của bố lại mềm mại và ấm áp như vậy.
Chính là đôi bàn tay này đã nắm lấy đôi tay nhỏ của An Nhiên, đi qua bao nhiêu con đường, ngắm qua bao nhiêu cảnh đẹp. Đôi tay đó đã lớn lên cùng An Nhiên, dạy cô cách đi, đưa cô đi học, cuối cùng đưa cô vào lễ đường.
An Nhiên đặt bàn tay của An Tịnh Phong lên khuôn mặt mình, bàn tay An Tịnh Phong ấm áp, đó là sự ấm áp yếu ớt, giống như chỉ cần một cơn gió lạnh ập tới là độ ấm đó không còn nữa.
Nước mắt rơi xuống theo khuôn mặt cô, chảy vào lòng bàn tay của An Tịnh Phong.
Lúc này, An Nhiên cảm thấy tay của An Tịnh Phong nhúc nhích, cô ngẩng mặt lên, nhìn thấy An Tịnh Phong không biết đã tỉnh từ bao giờ.
"Nhiên Nhiên, lúc con còn nhỏ cũng rất thích làm nũng với bố." Đôi mắt An Tịnh Phong mang theo niềm vui, giọng nói vô cùng trong trẻo.
An Nhiên sững sờ một chút, cô không hiểu, bố cô vốn dĩ thở cũng đã rất khó khăn rồi, tại sao bây giờ lại nói chuyện dễ dàng như thế.
"Những thứ trên mũi khó chịu quá, Nhiên Nhiên, con giúp bố lấy xuống nào." An Tịnh Phong đưa tay còn lại chạm vào đầu của An Nhiên với đôi mắt chan chứa tình thương.
Nghe câu nói này, lòng An Nhiên như thắt lại, ngực cô nhức nhói đau đớn vô cùng: Bố thế này là hồi quang phản chiếu sao? Bố của cô, thật sự sắp rời xa mình rồi sao?
An Nhiên thẫn thờ một giây, một giây này đối với cô mà nói dài như cả thế kỷ. Cuối cùng, đôi tay cô run rẩy rút hết tất cả ống thở trên mặt của An Tịnh Phong.
Sau khi thoát hết ràng buộc của những máy móc đó, An Tịnh Phong thở phào nhẹ nhõm, ông nhìn An Nhiên, khuôn mặt hồng hào, giống như sẽ trôi đi trong phút chốc vậy.
"Bố..." Nước mắt của An Nhiên lại rơi xuống, cô nghẹn ngào, cô muốn nói gì đó nhưng không biết nên nói cái gì.
"Nhiên Nhiên..." An Tịnh Phong thở dài, ông nhìn An Nhiên, tốc độ chậm rãi nhẹ nhàng, giống nói với An Nhiên lúc bình thường vậy, "Nhiên Nhiên, bố không biết, bao năm nay, bố luôn cho con cuộc sống tốt đẹp, bảo vệ con như vậy có phải là đã sai rồi không. Tuy bố để con sống vô ưu vô lo bao năm qua, nhưng bố chưa từng nghĩ là, nếu bố đi rồi, còn có ai có thể tiếp tục bảo vệ con nữa không, không để con chịu tổn thương."
"Bố, sao bố lại nói như vậy, bố sẽ mãi mãi ở bên con, bảo vệ con." An Điềm cắn chặt đôi môi không để tiếng khóc phát ra, cô cố gắng điều khiển các cơ thịt trên khuôn mặt, làm ra vẻ đang vui cười.
"Nhiên Nhiên." An Tịnh Phong dùng ánh mắt yêu thương nhìn An Nhiên, nhẹ nhàng dặn dò, "Con nhớ nhé, bố và mẹ mãi mãi luôn ở bên con, vì thế, bất luận gặp phải chuyện gì con đều phải mạnh mẽ sống tốt."
"Con biết rồi." Giọng nói của An Nhiên nghẹn ngào cùng những giọt nước mắt tuôn rơi.
"Vậy thì bố an tâm rồi..." An Tịnh Phong thở phào nhẹ nhõm, ông như bớt được gánh nặng nằm trên gối, miệng mỉm cường, liên tục thì thầm, "Vậy là bố an tâm rồi..."
Giọng nói của An Tịnh Phong nhỏ dần, nhỏ dần, vẻ hồng hào trên khuôn mặt cũng bắt đầu tái nhợt đi, ông nhìn An Nhiên, và không còn sức lực để nói chuyện nữa.
Cuối cùng, An Tịnh Phong nhẹ nhàng chớp mắt nhìn An Nhiên, sau đó từ từ nhắm mắt lại.
"Bố..." An Nhiên há hốc, cô cảm thấy rất rõ ràng tay của bố đang lạnh dần lên.
"Bố!" An Nhiên bổ nhào lên người của An Tịnh Phong, lòng cô đau nhói, tiếng khóc thét vàng lên khắp bệnh viện lạnh lẽo, bác sĩ và Cố Thiên Tuấn cũng vội chạy đến.
Lúc này, bầu trời tối đen ngoài cửa sổ xuất hiện một ngôi sao băng, tương truyền rằng đó là một linh hồn đã lên thiên đường.
**
Hậu sự của An Tịnh Phong, toàn bộ do một tay Cố Thiên Tuấn lo liệu, thời gian đó An Nhiên chìm đắm trong nỗi đau mất cha. Cô khóc mãi, khóc mãi, khóc đến khô nước mắt rồi ngồi lặng ở một nơi.
Có lúc cô quay qua nhìn những người đến chia buồn, có lúc thì ngầng đẩu lên nhìn Cố Thiên Tuấn đang bận rộn, rồi gật đầu với Cố Thiên Kỳ người mà luôn quan tâm đến cô.
Trong khoảng thời gian này, dường như ngày nào Cố Thiên Tuấn cũng ở bên An Nhiên. Tuy hai người họ không có bất kỳ quan hệ thân thiết nào, Cố Thiên Tuấn không ôm lấy An Nhiên, cũng không có những lời an ủi ấm áp.
Nhưng anh luôn ở bên cạnh An Nhiên, anh luôn nhắc An Nhiên ăn cơm đúng giờ, cũng chăm sóc An Nhiên khi cô ngất đi, cho đến khi cô tỉnh lại.
Câu nói mà Cố Thiên Tuấn nói nhiều nhất với An Nhiên chính là: An Nhiên, có anh vẫn ở đây.
Trong thời gian đó An Nhiên rất cảm kích Cố Thiên Tuấn có thể luôn ở bên cạnh mình, vì thương hại cũng được, vì trách nhiệm cũng được, cô thật sự rất cảm động.
Ngày tháng cứ thế trôi qua, tuy nỗi đau của An Nhiên không mãnh liệt như ban đầu nữa, nhưng cô dường như biến thành một người khác.
Cô không còn cười vui với bất kỳ ai nữa, cũng không hồn nhiên như trước, càng không có tâm trạng làm bánh ngọt và món ngon, cô chỉ ngồi ở một góc căn biệt thự, lặng lẽ ngồi đó, giống như một linh hồn đang trốn trong hốc ở biệt thự Cố Thị vậy.
Cố Thiên Kỳ trong khoảng thời gian này, nghĩ mọi cách để làm An Nhiên vui, muốn cô phấn chấn trở lại, nhưng lần nào An Nhiên cũng chỉ cười cảm kích đáp lại rồi đâu lại vào đấy.
An Nhiên chi có lúc Cố Thiên Tuấn tan làm về nhà thì mới có chút tinh thần.
Cố Thiên Tuấn cũng không lạnh nhạt với An Nhiên như lúc mới bắt đầu, số lần nói chuyện với cô càng lúc càng nhiều, chỉ là vẫn giữ khoảng cách lễ độ lịch sự, vẫn ngủ ở phòng làm việc.
Trong khoảng thời gian này, Cố Thiên Tuấn vì chuyện của An Nhiên mà bỏ mặc Chu Mộng Chỉ.
Một hôn, An Nhiên đang nói chuyện với Cố Thiên Tuấn thì lại ngất xỉu.
Cố Thiên Tuấn ở bên cạnh giường của An Nhiên chăm cô rất lâu. An Nhiên vẫn chưa tỉnh, đột nhiên điện thoại của Cố Thiên Tuấn vang lên, anh cầm điện thoại lên, nhìn thấy Chu Mộng Chỉ gọi đến.
Cố Thiên Tuấn thở dài rồi cầm điện thoại đi ra ngoài.
An Nhiên mệt mỏi gật đầu, cô nhìn qua người bố đang say giấc, cô muốn rời đi nghỉ ngơi một chút, nhưng đột nhiên cô cảm thấy một nỗi đau không thể diễn tả được từ lồng ngực.
Những giọt nước mắt lại rơi xuống, An Nhiên lau nước mắt đi, cô không biết tại sao mình lại đột nhiên khóc. Đôi chân muốn rời khỏi lập tức dừng lại, trong lúc mơ màng đó, An Nhiên có thể cảm nhận được rằng nếu tối nay cô rời khỏi thì cô sẽ hối hận cả đời.
An Nhiên quay đầu lại nhìn người bố đang say giấc, cuối cùng nói: "Thiên Tuấn, em muốn ở đây với bố một chút, anh về nghỉ ngơi trước đi."
Nhìn thấy An Nhiên cố chấp như vậy, Cố Thiên Tuấn cũng không khuyên can nữa, sự việc đã đến mức này rồi, thì mọi thứ cứ làm theo ý của An Nhiên thôi.
Cố Thiên Tuấn nói vài câu với An Nhiên rồi rời khỏi.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại An Nhiên và An Tịnh Phong đang ngủ say
An Nhiên nhẹ nhàng di chuyển, ngồi bên giường của An Tịnh Phong, cô nắm chặt đôi bàn tay tiều tụy của An Tịnh Phong, chưa bao giờ bàn tay của bố lại mềm mại và ấm áp như vậy.
Chính là đôi bàn tay này đã nắm lấy đôi tay nhỏ của An Nhiên, đi qua bao nhiêu con đường, ngắm qua bao nhiêu cảnh đẹp. Đôi tay đó đã lớn lên cùng An Nhiên, dạy cô cách đi, đưa cô đi học, cuối cùng đưa cô vào lễ đường.
An Nhiên đặt bàn tay của An Tịnh Phong lên khuôn mặt mình, bàn tay An Tịnh Phong ấm áp, đó là sự ấm áp yếu ớt, giống như chỉ cần một cơn gió lạnh ập tới là độ ấm đó không còn nữa.
Nước mắt rơi xuống theo khuôn mặt cô, chảy vào lòng bàn tay của An Tịnh Phong.
Lúc này, An Nhiên cảm thấy tay của An Tịnh Phong nhúc nhích, cô ngẩng mặt lên, nhìn thấy An Tịnh Phong không biết đã tỉnh từ bao giờ.
"Nhiên Nhiên, lúc con còn nhỏ cũng rất thích làm nũng với bố." Đôi mắt An Tịnh Phong mang theo niềm vui, giọng nói vô cùng trong trẻo.
An Nhiên sững sờ một chút, cô không hiểu, bố cô vốn dĩ thở cũng đã rất khó khăn rồi, tại sao bây giờ lại nói chuyện dễ dàng như thế.
"Những thứ trên mũi khó chịu quá, Nhiên Nhiên, con giúp bố lấy xuống nào." An Tịnh Phong đưa tay còn lại chạm vào đầu của An Nhiên với đôi mắt chan chứa tình thương.
Nghe câu nói này, lòng An Nhiên như thắt lại, ngực cô nhức nhói đau đớn vô cùng: Bố thế này là hồi quang phản chiếu sao? Bố của cô, thật sự sắp rời xa mình rồi sao?
An Nhiên thẫn thờ một giây, một giây này đối với cô mà nói dài như cả thế kỷ. Cuối cùng, đôi tay cô run rẩy rút hết tất cả ống thở trên mặt của An Tịnh Phong.
Sau khi thoát hết ràng buộc của những máy móc đó, An Tịnh Phong thở phào nhẹ nhõm, ông nhìn An Nhiên, khuôn mặt hồng hào, giống như sẽ trôi đi trong phút chốc vậy.
"Bố..." Nước mắt của An Nhiên lại rơi xuống, cô nghẹn ngào, cô muốn nói gì đó nhưng không biết nên nói cái gì.
"Nhiên Nhiên..." An Tịnh Phong thở dài, ông nhìn An Nhiên, tốc độ chậm rãi nhẹ nhàng, giống nói với An Nhiên lúc bình thường vậy, "Nhiên Nhiên, bố không biết, bao năm nay, bố luôn cho con cuộc sống tốt đẹp, bảo vệ con như vậy có phải là đã sai rồi không. Tuy bố để con sống vô ưu vô lo bao năm qua, nhưng bố chưa từng nghĩ là, nếu bố đi rồi, còn có ai có thể tiếp tục bảo vệ con nữa không, không để con chịu tổn thương."
"Bố, sao bố lại nói như vậy, bố sẽ mãi mãi ở bên con, bảo vệ con." An Điềm cắn chặt đôi môi không để tiếng khóc phát ra, cô cố gắng điều khiển các cơ thịt trên khuôn mặt, làm ra vẻ đang vui cười.
"Nhiên Nhiên." An Tịnh Phong dùng ánh mắt yêu thương nhìn An Nhiên, nhẹ nhàng dặn dò, "Con nhớ nhé, bố và mẹ mãi mãi luôn ở bên con, vì thế, bất luận gặp phải chuyện gì con đều phải mạnh mẽ sống tốt."
"Con biết rồi." Giọng nói của An Nhiên nghẹn ngào cùng những giọt nước mắt tuôn rơi.
"Vậy thì bố an tâm rồi..." An Tịnh Phong thở phào nhẹ nhõm, ông như bớt được gánh nặng nằm trên gối, miệng mỉm cường, liên tục thì thầm, "Vậy là bố an tâm rồi..."
Giọng nói của An Tịnh Phong nhỏ dần, nhỏ dần, vẻ hồng hào trên khuôn mặt cũng bắt đầu tái nhợt đi, ông nhìn An Nhiên, và không còn sức lực để nói chuyện nữa.
Cuối cùng, An Tịnh Phong nhẹ nhàng chớp mắt nhìn An Nhiên, sau đó từ từ nhắm mắt lại.
"Bố..." An Nhiên há hốc, cô cảm thấy rất rõ ràng tay của bố đang lạnh dần lên.
"Bố!" An Nhiên bổ nhào lên người của An Tịnh Phong, lòng cô đau nhói, tiếng khóc thét vàng lên khắp bệnh viện lạnh lẽo, bác sĩ và Cố Thiên Tuấn cũng vội chạy đến.
Lúc này, bầu trời tối đen ngoài cửa sổ xuất hiện một ngôi sao băng, tương truyền rằng đó là một linh hồn đã lên thiên đường.
**
Hậu sự của An Tịnh Phong, toàn bộ do một tay Cố Thiên Tuấn lo liệu, thời gian đó An Nhiên chìm đắm trong nỗi đau mất cha. Cô khóc mãi, khóc mãi, khóc đến khô nước mắt rồi ngồi lặng ở một nơi.
Có lúc cô quay qua nhìn những người đến chia buồn, có lúc thì ngầng đẩu lên nhìn Cố Thiên Tuấn đang bận rộn, rồi gật đầu với Cố Thiên Kỳ người mà luôn quan tâm đến cô.
Trong khoảng thời gian này, dường như ngày nào Cố Thiên Tuấn cũng ở bên An Nhiên. Tuy hai người họ không có bất kỳ quan hệ thân thiết nào, Cố Thiên Tuấn không ôm lấy An Nhiên, cũng không có những lời an ủi ấm áp.
Nhưng anh luôn ở bên cạnh An Nhiên, anh luôn nhắc An Nhiên ăn cơm đúng giờ, cũng chăm sóc An Nhiên khi cô ngất đi, cho đến khi cô tỉnh lại.
Câu nói mà Cố Thiên Tuấn nói nhiều nhất với An Nhiên chính là: An Nhiên, có anh vẫn ở đây.
Trong thời gian đó An Nhiên rất cảm kích Cố Thiên Tuấn có thể luôn ở bên cạnh mình, vì thương hại cũng được, vì trách nhiệm cũng được, cô thật sự rất cảm động.
Ngày tháng cứ thế trôi qua, tuy nỗi đau của An Nhiên không mãnh liệt như ban đầu nữa, nhưng cô dường như biến thành một người khác.
Cô không còn cười vui với bất kỳ ai nữa, cũng không hồn nhiên như trước, càng không có tâm trạng làm bánh ngọt và món ngon, cô chỉ ngồi ở một góc căn biệt thự, lặng lẽ ngồi đó, giống như một linh hồn đang trốn trong hốc ở biệt thự Cố Thị vậy.
Cố Thiên Kỳ trong khoảng thời gian này, nghĩ mọi cách để làm An Nhiên vui, muốn cô phấn chấn trở lại, nhưng lần nào An Nhiên cũng chỉ cười cảm kích đáp lại rồi đâu lại vào đấy.
An Nhiên chi có lúc Cố Thiên Tuấn tan làm về nhà thì mới có chút tinh thần.
Cố Thiên Tuấn cũng không lạnh nhạt với An Nhiên như lúc mới bắt đầu, số lần nói chuyện với cô càng lúc càng nhiều, chỉ là vẫn giữ khoảng cách lễ độ lịch sự, vẫn ngủ ở phòng làm việc.
Trong khoảng thời gian này, Cố Thiên Tuấn vì chuyện của An Nhiên mà bỏ mặc Chu Mộng Chỉ.
Một hôn, An Nhiên đang nói chuyện với Cố Thiên Tuấn thì lại ngất xỉu.
Cố Thiên Tuấn ở bên cạnh giường của An Nhiên chăm cô rất lâu. An Nhiên vẫn chưa tỉnh, đột nhiên điện thoại của Cố Thiên Tuấn vang lên, anh cầm điện thoại lên, nhìn thấy Chu Mộng Chỉ gọi đến.
Cố Thiên Tuấn thở dài rồi cầm điện thoại đi ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.