Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Chương 209
Vô Danh
19/04/2019
“Chuyện này có gì đâu mà phải nói dối?” Cố Thiên Tuấn mỉm cười, “Vả lại, cho dù lúc đó người đang đứng dưới ngọn đèn sắp rơi ấy có là An Điềm hay là người khác thì anh cũng sẽ lao vào cứu thôi.”
Chu Mộng Chỉ nghe Cố Thiên Tuấn nói thế thì không nói gì nữa, cô ta cúi đầu nghĩ một chút, cuối cùng đồng ý gật đầu, tuy Thiên Tuấn lúc nào cũng lạnh lùng với người khác, nhưng thật ra anh ấy là một người rất tốt bụng, cũng rất chính nghĩa, cô hiểu được điều đó sau lần trông thấy anh cho một con mèo hoang ăn.
Hơn nữa, khoảng thời gian khi yêu nhau hồi đại học, Chu Mộng Chỉ từng trông thấy rất nhiều hành động nghĩa hiệp của Cố Thiên Tuấn, mà lần ấn tượng sâu sắc nhất chính là lúc anh vì cứu một đứa bé không quen biết mà bị xe tông phải nhập viện.
Chu Mộng Chỉ thở phào nhẹ nhõm, thì ra Thiên Tuấn ban đầu là vì muốn cứu Hiểu Hiểu, chỉ vì nhìn nhầm nên mới thành ra cứu An Điềm. Tuy Thiên Tuấn đã nói lúc đó cho dù người đứng dưới ngọn đèn là An Điềm thì anh cũng vẫn sẽ cứu, nhưng tính chất hoàn toàn khác hẳn.
Bởi vì hành động ấy của anh là xuất phát từ sự lương thiện và chính nghĩa, chứ không phải vì anh xem An Điềm là người quan trọng mà mới cứu cô ta!
Chu Mộng Chỉ nhìn gương mặt tràn đầy chính nghĩa của Cố Thiên Tuấn, yên tâm mỉm cười, cũng phải, Thiên Tuấn là một tổng tài, sao có thể xem một nhân viên quèn như An Điềm là nhân vật quan trọng chứ? Người quan trọng nhất trong lòng Cố Thiên Tuấn chắc chắn phải là mình!
Nghĩ đến đây, Chu Mộng Chỉ lại cảm thấy hạnh phúc vô ngần, cô ta nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Thiên Tuấn, cái cô An Điềm đó còn tưởng anh vì cứu cô ấy mà bị thương, cho nên sáng nay đã chạy đến bệnh viện muốn gặp anh.”
Chu Mộng Chỉ còn lâu mới nói ra việc An Điềm thật ra đã chờ cả đêm bên ngoài! Thứ nhất là vì không thể để Cố Thiên Tuấn biết việc cô ta đã làm khó An Điềm, thứ hai là không thể để Cố Thiên Tuấn cảm nhận được sự quan tâm của An Điềm dành cho anh.
“Gặp anh làm gì? Anh với cô ta gặp nhau cùng lắm chỉ gật đầu chào mà.” Cố Thiên Tuấn lạnh nhạt nói.
Cố Thiên Tuấn nói như thế lại tạo cơ hội cho Chu Mộng Chỉ trưng cái vẻ thông cảm giả tạo của mình: “Trời ơi, Thiên Tuấn, dù gì An Điềm mới sáng ra cũng đã chạy đến đây rồi, cô ấy còn tưởng anh là ân nhân cứu mạng của mình, anh cứ cho cô ấy vào thăm anh đi.”
Cố Thiên Tuấn lúc này mới nhìn Chu Mộng Chỉ rồi gật đầu nói: “Cũng được, nếu em đã nói thế rồi thì cứ cho An Điềm vào đi.”
Cố Thiên Tuấn nói xong lại đưa tay vuốt ve gương mặt Chu Mộng Chỉ rồi ân cần nói: “Em cũng mệt cả đêm rồi, mau ăn sáng với anh họ rồi về nghỉ đi, nếu em kiệt sức thì anh cũng sẽ đau lòng đấy.”
Gương mặt Chu Mộng Chỉ lập tức nở nụ cười rạng rỡ: “Được rồi, em về nhà tắm rửa một chút rồi sẽ quay lại với anh.”
Chu Mộng Chỉ đưa tay vuốt lại mái tóc của mình, do đến đây quá vội nên cô không kịp trang điểm, cũng may Cố Thiên Tuấn không chê bai gương mặt mộc của cô.
“Ừ, trước khi đến nhớ gọi cho anh, để anh biết em đang ở đâu.” Cố Thiên Tuấn khẽ hôn lên trán Chu Mộng Chỉ rồi mới buông tay cô ra.
Cố Thiên Tuấn ngoài mặt mỉm cười, nhưng trong lòng nhớ lại, trước đây mỗi lần khi anh đi làm, Chu Mộng Chỉ lúc nào cũng dặn anh rằng cho dù đi công tác hay làm việc xong chuẩn bị về biệt thự thì đều nhớ phải gọi điện báo trước cho cô, nếu lâu lâu anh quên gọi thì Chu Mộng Chỉ cũng sẽ gọi cho anh, hỏi anh chuẩn bị làm gì.
Cố Thiên Tuấn cứ luôn cho rằng, Chu Mộng Chỉ làm vậy là vì quan tâm và lo lắng cho anh, nhưng bây giờ anh mới biết, nếu biết trước người kia đang làm gì thì bản thân sẽ có thể có sự chuẩn bị mà tiện hành sự.
Thì ra bao nhiêu năm nay, anh đã hiểu lầm rồi.
Nụ cười trên môi Cố Thiên Tuấn càng rõ rệt hơn, nhưng đó là nụ cười cay đắng, bây giờ anh cũng làm như vậy với Chu Mộng Chỉ, nhưng chẳng qua chỉ là gậy ông đập lưng ông mà thôi.
Chu Hán Khanh đứng bên cạnh trông thấy cảnh tình tứ giữa Cố Thiên Tuấn và Chu Mộng Chỉ thì khẽ nuốt nước bọt rồi bước lên nói với hai người: “Vậy Thiên Tuấn à, cậu cứ nghỉ ngơi đi nhé. Mộng Chỉ, chúng ta về nhà thôi.”
Chu Mộng Chỉ gật đầu đứng dậy cùng Chu Hán Khanh bước ra ngoài.
Hai người vừa đẩy cửa ra thì An Điềm đang ngồi trên băng ghế lập tức đứng dậy hỏi: “Chị Cố, cho hỏi anh Cố đã tỉnh chưa?”
Chu Mộng Chỉ thong dong nhìn An Điềm một lượt, ánh mắt lộ rõ vẻ khinh bỉ: “Thiên Tuấn tỉnh rồi, cô có thể vào thăm rồi đấy.”
“Cảm ơn!” An Điềm vừa nghe nói Cố Thiên Tuấn đã tỉnh thì như cảm thấy trút được tảng đá đè nặng trong lòng, liền cảm kích mỉm cười, “Vậy tôi xin phép vào trong!”
“Đợi chút đã!” Chu Mộng Chỉ chợt đưa tay ra chặn trước mặt An Điềm, “Tôi nghĩ một hồi, thấy vẫn nên nói cho cô biết sự thật thì hơn, để tránh lát nữa cô gặp Thiên Tuấn lại tưởng bở.”
“?” An Điềm quay sang nhìn Chu Mộng Chỉ, không hiểu cô ta đang nói gì.
“Vừa rồi Thiên Tuấn trong phòng bệnh đã nói với tôi.” Chu Mộng Chỉ giải thích bằng giọng cười mỉa mai, “Người anh ấy vốn định cứu không phải là cô, do anh ấy nhìn thấy Lâm Hiểu Hiểu sắp bị đèn rơi xuống nên mới lao vào cứu, nhưng lúc đó cô lại đứng quá gần Hiểu Hiểu, vì muốn cứu Hiểu Hiểu mà lao vào vị trí của cô ấy, thế nên Thiên Tuấn mới cứu nhầm cô thôi.”
Nghe Chu Mộng Chỉ nói xong, tâm trạng đang kích động của An Điềm lập tức nguội lạnh mấy phần. Thì ra là thế… Thảo nào, Cố Thiên Tuấn bình thường luôn nói chuyện khó chịu với mình, sao có thể xông đến cứu mình chứ? Thấy Cố Thiên Tuấn vì cứu mình mà bị thương, cô còn tự trách mình lâu như thế! Thì ra là cô đã hiểu lầm!
An Điềm cúi đầu, cố gắng giấu đi sự hụt hẫng của mình. Có điều, cho dù là vì lí do gì đi nữa thì Cố Thiên Tuấn cũng đã cứu cô, nếu không thì người bây giờ đang nằm trong bệnh viện chính là cô rồi!
Nghĩ vậy, An Điềm liền mỉm cười với Chu Mộng Chỉ: “Được, tôi biết rồi, chị Cố. Nhưng nói gì thì tôi cũng phải vào trong cảm ơn anh Cố.”
“Đi đi.” Chu Mộng Chỉ nhàn nhạt phẩy tay, vào trong thì đã sao, Thiên Tuấn cũng chẳng quan tâm gì đến cô đâu!
An Điềm được Chu Mộng Chỉ cho phép rồi bèn đẩy cửa bước vào trong phòng bệnh.
Nhưng ngay khi mở cửa phòng ra, An Điềm lại đột nhiên nhớ lại dường như vào khoảnh khắc Cố Thiên Tuấn chuẩn bị hôn mê còn hỏi cô có làm sao không!
Nếu Cố Thiên Tuấn đã nhận ra mình cứu nhầm người thì tại sao còn cố chịu đau mà hỏi cô có sao không?
An Điềm chớp chớp mắt rồi nhanh chóng bước vào trong phòng. Nói gì thì cũng phải cảm ơn anh đã, nếu có thể thì cô muốn chính miệng hỏi Cố Thiên Tuấn có phải đã cứu nhầm người không!
Chu Mộng Chỉ thấy An Điềm vào phòng bệnh của Cố Thiên Tuấn rồi thì quay người định bỏ đi, nhưng chợt lại bị Chu Hán Khanh giữ tay lại.
“Sao thế?” Chu Mộng Chỉ thắc mắc nhìn Chu Hán Khanh.
“Khoan đi đã.” Chu Hán Khanh vừa nhìn vào phòng bệnh của Cố Thiên Tuấn vừa suy tư, “Em đứng ở cửa phòng nghe xem Cố Thiên Tuấn và An Điềm nói gì với nhau, anh sẽ đứng đây canh.”
“Còn vấn đề gì sao?” Chu Mộng Chỉ nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Chu Hán Khanh thì ngạc nhiên hỏi.
“Đề phòng một chút vẫn hơn.” Chu Hán Khanh nheo mắt, tỏ ý bảo Chu Mộng Chỉ mau qua nghe lén, “An Điềm chỉ mới vào trong thôi, em mau đi đi.”
Chu Mộng Chỉ nghe Cố Thiên Tuấn nói thế thì không nói gì nữa, cô ta cúi đầu nghĩ một chút, cuối cùng đồng ý gật đầu, tuy Thiên Tuấn lúc nào cũng lạnh lùng với người khác, nhưng thật ra anh ấy là một người rất tốt bụng, cũng rất chính nghĩa, cô hiểu được điều đó sau lần trông thấy anh cho một con mèo hoang ăn.
Hơn nữa, khoảng thời gian khi yêu nhau hồi đại học, Chu Mộng Chỉ từng trông thấy rất nhiều hành động nghĩa hiệp của Cố Thiên Tuấn, mà lần ấn tượng sâu sắc nhất chính là lúc anh vì cứu một đứa bé không quen biết mà bị xe tông phải nhập viện.
Chu Mộng Chỉ thở phào nhẹ nhõm, thì ra Thiên Tuấn ban đầu là vì muốn cứu Hiểu Hiểu, chỉ vì nhìn nhầm nên mới thành ra cứu An Điềm. Tuy Thiên Tuấn đã nói lúc đó cho dù người đứng dưới ngọn đèn là An Điềm thì anh cũng vẫn sẽ cứu, nhưng tính chất hoàn toàn khác hẳn.
Bởi vì hành động ấy của anh là xuất phát từ sự lương thiện và chính nghĩa, chứ không phải vì anh xem An Điềm là người quan trọng mà mới cứu cô ta!
Chu Mộng Chỉ nhìn gương mặt tràn đầy chính nghĩa của Cố Thiên Tuấn, yên tâm mỉm cười, cũng phải, Thiên Tuấn là một tổng tài, sao có thể xem một nhân viên quèn như An Điềm là nhân vật quan trọng chứ? Người quan trọng nhất trong lòng Cố Thiên Tuấn chắc chắn phải là mình!
Nghĩ đến đây, Chu Mộng Chỉ lại cảm thấy hạnh phúc vô ngần, cô ta nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Thiên Tuấn, cái cô An Điềm đó còn tưởng anh vì cứu cô ấy mà bị thương, cho nên sáng nay đã chạy đến bệnh viện muốn gặp anh.”
Chu Mộng Chỉ còn lâu mới nói ra việc An Điềm thật ra đã chờ cả đêm bên ngoài! Thứ nhất là vì không thể để Cố Thiên Tuấn biết việc cô ta đã làm khó An Điềm, thứ hai là không thể để Cố Thiên Tuấn cảm nhận được sự quan tâm của An Điềm dành cho anh.
“Gặp anh làm gì? Anh với cô ta gặp nhau cùng lắm chỉ gật đầu chào mà.” Cố Thiên Tuấn lạnh nhạt nói.
Cố Thiên Tuấn nói như thế lại tạo cơ hội cho Chu Mộng Chỉ trưng cái vẻ thông cảm giả tạo của mình: “Trời ơi, Thiên Tuấn, dù gì An Điềm mới sáng ra cũng đã chạy đến đây rồi, cô ấy còn tưởng anh là ân nhân cứu mạng của mình, anh cứ cho cô ấy vào thăm anh đi.”
Cố Thiên Tuấn lúc này mới nhìn Chu Mộng Chỉ rồi gật đầu nói: “Cũng được, nếu em đã nói thế rồi thì cứ cho An Điềm vào đi.”
Cố Thiên Tuấn nói xong lại đưa tay vuốt ve gương mặt Chu Mộng Chỉ rồi ân cần nói: “Em cũng mệt cả đêm rồi, mau ăn sáng với anh họ rồi về nghỉ đi, nếu em kiệt sức thì anh cũng sẽ đau lòng đấy.”
Gương mặt Chu Mộng Chỉ lập tức nở nụ cười rạng rỡ: “Được rồi, em về nhà tắm rửa một chút rồi sẽ quay lại với anh.”
Chu Mộng Chỉ đưa tay vuốt lại mái tóc của mình, do đến đây quá vội nên cô không kịp trang điểm, cũng may Cố Thiên Tuấn không chê bai gương mặt mộc của cô.
“Ừ, trước khi đến nhớ gọi cho anh, để anh biết em đang ở đâu.” Cố Thiên Tuấn khẽ hôn lên trán Chu Mộng Chỉ rồi mới buông tay cô ra.
Cố Thiên Tuấn ngoài mặt mỉm cười, nhưng trong lòng nhớ lại, trước đây mỗi lần khi anh đi làm, Chu Mộng Chỉ lúc nào cũng dặn anh rằng cho dù đi công tác hay làm việc xong chuẩn bị về biệt thự thì đều nhớ phải gọi điện báo trước cho cô, nếu lâu lâu anh quên gọi thì Chu Mộng Chỉ cũng sẽ gọi cho anh, hỏi anh chuẩn bị làm gì.
Cố Thiên Tuấn cứ luôn cho rằng, Chu Mộng Chỉ làm vậy là vì quan tâm và lo lắng cho anh, nhưng bây giờ anh mới biết, nếu biết trước người kia đang làm gì thì bản thân sẽ có thể có sự chuẩn bị mà tiện hành sự.
Thì ra bao nhiêu năm nay, anh đã hiểu lầm rồi.
Nụ cười trên môi Cố Thiên Tuấn càng rõ rệt hơn, nhưng đó là nụ cười cay đắng, bây giờ anh cũng làm như vậy với Chu Mộng Chỉ, nhưng chẳng qua chỉ là gậy ông đập lưng ông mà thôi.
Chu Hán Khanh đứng bên cạnh trông thấy cảnh tình tứ giữa Cố Thiên Tuấn và Chu Mộng Chỉ thì khẽ nuốt nước bọt rồi bước lên nói với hai người: “Vậy Thiên Tuấn à, cậu cứ nghỉ ngơi đi nhé. Mộng Chỉ, chúng ta về nhà thôi.”
Chu Mộng Chỉ gật đầu đứng dậy cùng Chu Hán Khanh bước ra ngoài.
Hai người vừa đẩy cửa ra thì An Điềm đang ngồi trên băng ghế lập tức đứng dậy hỏi: “Chị Cố, cho hỏi anh Cố đã tỉnh chưa?”
Chu Mộng Chỉ thong dong nhìn An Điềm một lượt, ánh mắt lộ rõ vẻ khinh bỉ: “Thiên Tuấn tỉnh rồi, cô có thể vào thăm rồi đấy.”
“Cảm ơn!” An Điềm vừa nghe nói Cố Thiên Tuấn đã tỉnh thì như cảm thấy trút được tảng đá đè nặng trong lòng, liền cảm kích mỉm cười, “Vậy tôi xin phép vào trong!”
“Đợi chút đã!” Chu Mộng Chỉ chợt đưa tay ra chặn trước mặt An Điềm, “Tôi nghĩ một hồi, thấy vẫn nên nói cho cô biết sự thật thì hơn, để tránh lát nữa cô gặp Thiên Tuấn lại tưởng bở.”
“?” An Điềm quay sang nhìn Chu Mộng Chỉ, không hiểu cô ta đang nói gì.
“Vừa rồi Thiên Tuấn trong phòng bệnh đã nói với tôi.” Chu Mộng Chỉ giải thích bằng giọng cười mỉa mai, “Người anh ấy vốn định cứu không phải là cô, do anh ấy nhìn thấy Lâm Hiểu Hiểu sắp bị đèn rơi xuống nên mới lao vào cứu, nhưng lúc đó cô lại đứng quá gần Hiểu Hiểu, vì muốn cứu Hiểu Hiểu mà lao vào vị trí của cô ấy, thế nên Thiên Tuấn mới cứu nhầm cô thôi.”
Nghe Chu Mộng Chỉ nói xong, tâm trạng đang kích động của An Điềm lập tức nguội lạnh mấy phần. Thì ra là thế… Thảo nào, Cố Thiên Tuấn bình thường luôn nói chuyện khó chịu với mình, sao có thể xông đến cứu mình chứ? Thấy Cố Thiên Tuấn vì cứu mình mà bị thương, cô còn tự trách mình lâu như thế! Thì ra là cô đã hiểu lầm!
An Điềm cúi đầu, cố gắng giấu đi sự hụt hẫng của mình. Có điều, cho dù là vì lí do gì đi nữa thì Cố Thiên Tuấn cũng đã cứu cô, nếu không thì người bây giờ đang nằm trong bệnh viện chính là cô rồi!
Nghĩ vậy, An Điềm liền mỉm cười với Chu Mộng Chỉ: “Được, tôi biết rồi, chị Cố. Nhưng nói gì thì tôi cũng phải vào trong cảm ơn anh Cố.”
“Đi đi.” Chu Mộng Chỉ nhàn nhạt phẩy tay, vào trong thì đã sao, Thiên Tuấn cũng chẳng quan tâm gì đến cô đâu!
An Điềm được Chu Mộng Chỉ cho phép rồi bèn đẩy cửa bước vào trong phòng bệnh.
Nhưng ngay khi mở cửa phòng ra, An Điềm lại đột nhiên nhớ lại dường như vào khoảnh khắc Cố Thiên Tuấn chuẩn bị hôn mê còn hỏi cô có làm sao không!
Nếu Cố Thiên Tuấn đã nhận ra mình cứu nhầm người thì tại sao còn cố chịu đau mà hỏi cô có sao không?
An Điềm chớp chớp mắt rồi nhanh chóng bước vào trong phòng. Nói gì thì cũng phải cảm ơn anh đã, nếu có thể thì cô muốn chính miệng hỏi Cố Thiên Tuấn có phải đã cứu nhầm người không!
Chu Mộng Chỉ thấy An Điềm vào phòng bệnh của Cố Thiên Tuấn rồi thì quay người định bỏ đi, nhưng chợt lại bị Chu Hán Khanh giữ tay lại.
“Sao thế?” Chu Mộng Chỉ thắc mắc nhìn Chu Hán Khanh.
“Khoan đi đã.” Chu Hán Khanh vừa nhìn vào phòng bệnh của Cố Thiên Tuấn vừa suy tư, “Em đứng ở cửa phòng nghe xem Cố Thiên Tuấn và An Điềm nói gì với nhau, anh sẽ đứng đây canh.”
“Còn vấn đề gì sao?” Chu Mộng Chỉ nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Chu Hán Khanh thì ngạc nhiên hỏi.
“Đề phòng một chút vẫn hơn.” Chu Hán Khanh nheo mắt, tỏ ý bảo Chu Mộng Chỉ mau qua nghe lén, “An Điềm chỉ mới vào trong thôi, em mau đi đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.