Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Chương 211
Vô Danh
19/04/2019
Lâm Kính Trạch lập tức sượng mặt, sau đó phẩy tay nói: “Chẹp chẹp, uổng công em quan tâm anh như vậy!”
Lâm Hiểu Hiểu thấy anh trai mình mất mặt thì lập tức bật cười ha hả: “Anh ba, em thích nhìn thấy cảnh anh bắt nạt anh trai em lắm, đúng là rất đã!”
“Lâm Hiểu Hiểu, mồm miệng độc ác như vậy, thảo nào đến bây giờ vẫn ế!” Lâm Kính Trạch lừ mắt nhìn Lâm Hiểu Hiểu.
“Lâm Kính Trạch, mồm miệng độc ác như vậy, thảo nào có đến 8 cô bạn gái mà trong lòng thì vẫn cứ là một kẻ FA!” Lâm Hiểu Hiểu cũng không chịu thua.
“Trong lòng FA vẫn đỡ hơn ai kia thật sự là FA!” Lâm Kính Trạch không ngần ngại mà chạm vào nỗi đau của Lâm Hiểu Hiểu.
“Á à! Lâm Kính Trạch, anh từ bé đến lớn cứ toàn ăn hiếp em, rồi sẽ có ngày em ném anh xuống lầu, sau đó hủy xác của anh!” Lâm Hiểu Hiểu giậm chân giận dữ.
“Chờ khi nào em tìm được bạn trai rồi hẵng tính nhé!” Lâm Kính Trạch nhún vai, tỏ vẻ đắc ý.
“Anh!” Lâm Hiểu Hiểu giơ ngón tay trỏ ra bực bội chỉ vào mặt Lâm Kính Trạch, cuối cùng nói, “Anh được lắm! Em không nói chuyện với anh nữa!”
Lâm Hiểu Hiểu nói xong liền quay sang nhìn Cố Thiên Tuấn cười nói: “Em chỉ nói chuyện với anh ba thôi, anh xem anh ba trầm ổn biết bao nhiêu! Thảo nào có bao nhiêu cô gái muốn làm vợ anh ấy!”
Cố Thiên Tuấn nghe Lâm Hiểu Hiểu khen thì có hơi ngượng ngập, đành phải giả vờ cầm tài liệu lên xem một chút.
Song, lúc Cố Thiên Tuấn đang xem tài liệu thì đột nhiên nhớ ra, trước đây, khi An Điềm còn ở bên anh thì hình như cũng có tính cách như thế này, ríu ra ríu rít cả ngày, nhưng không ngờ bốn năm sau thì cô lại thay đổi rất nhiều.
Nghĩ đến đó, ánh mắt Cố Thiên Tuấn như tối lại.
Lúc này, Lâm Hiểu Hiểu dường như nhớ ra chuyện gì đó, bèn hỏi: “Anh ba, thật ra hôm qua An Điềm cũng có theo bọn em đến đây, nghe nói là muốn chờ anh tỉnh lại, không biết cuối cùng cô ấy có gặp được anh không.”
“Buổi sáng có gặp rồi.” Cố Thiên Tuấn vẫn lạnh lùng xem số tài liệu trên tay.
“Anh ba, hôm qua An Điềm đã ôm lấy anh khóc nức nở, rồi cứ ngồi bên giường bệnh của anh mãi không chịu đi, nhất quyết muốn trông anh, nhưng mà ông anh họ của chị ba lại nặng lời với cô ấy!” Lâm Hiểu Hiểu chu môi nói.
“Anh ấy cũng là vì lo cho tôi thôi.” Cố Thiên Tuấn vẫn xem tài liệu, trả lời bằng vẻ mặt bình thản.
“Nhưng An Điềm cũng là vì lo cho anh mà!” Lâm Hiểu Hiểu nhớ lại vẻ mặt thất thần của An Điềm, “Cô ấy thấy anh vì cô ấy mà bị thương thì đã rất tự trách mình.”
“Tôi đâu có cứu cô ta.” Cố Thiên Tuấn đưa mắt nhìn Lâm Hiểu Hiểu, “Lúc đó tôi định cứu cô, nhưng An Điềm lại lao đến chỗ cô, tôi trong lúc nhầm lẫn mới cứu cô ta thôi.”
“Hả?” Miệng Lâm Hiểu Hiểu há ra to đến mức có thể nhét cả bàn tay vào đó, “Anh ba, anh nói thật sao?”
“Tôi gạt cô làm gì?” Cố Thiên Tuấn lại đưa mắt đọc tài liệu.
Lâm Hiểu Hiểu quay sang nhìn anh trai mình, ánh mắt như muốn hỏi: Chuyện này rốt cuộc là sao?
Lâm Kính Trạch nhún vai với Lâm Hiểu Hiểu, ý muốn nói: Anh làm sao mà biết?
Lâm Hiểu Hiểu đành phải cúi đầu tự suy nghĩ. Nghĩ một hồi, gương mặt Lâm Hiểu Hiểu chợt đỏ bừng lên, cô đưa mắt nhìn Cố Thiên Tuấn một chút rồi vội né tránh, sau đó bắt đầu lắp bắp nói với anh: “Anh… anh ba, em.. em có việc, em xin về trước!”
Lâm Hiểu Hiểu nói xong liền giơ chân lên định chạy ra ngoài cửa.
“Em thì có việc gì chứ?” Cố Thiên Tuấn còn chưa kịp nói gì thì Lâm Kính Trạch đã chộp lấy vạt áo Lâm Hiểu Hiểu rồi hỏi, “Sao đột nhiên lại đòi về?”
“Em… em…” Lâm Hiểu Hiểu quay sang nhìn Cố Thiên Tuấn, gương mặt càng đỏ hơn, rồi đột nhiên quay sang hét vào mặt Lâm Kính Trạch, “Anh à, anh mau bỏ em ra, em thật sự có việc mà!”
“Có việc thì cứ đi đi.” Cố Thiên Tuấn vừa lần giở tài liệu vừa nói với Lâm Kính Trạch, “Kính Trạch, cậu đưa Hiểu Hiểu về đi, dù sao tôi ở đây cũng không còn gì nữa.”
Lâm Kính Trạch nhìn bộ dạng kì lạ của Lâm Hiểu Hiểu rồi gật đầu nói: “Vâng, vậy anh ba nghỉ ngơi cho khỏe, em và Hiểu Hiểu xin phép…”
Nhưng Lâm Kính Trạch còn chưa nói xong chữ “về trước” thì đã bị Lâm Hiểu Hiểu kéo ra khỏi phòng bệnh rồi.
“Hiểu Hiểu, hôm nay em bị trúng gió à? Sao trông kì lạ thế?” Lâm Kính Trạch bị Lâm Hiểu Hiểu kéo ra đến tận hành lang rồi mới giằng tay ra, thắc mắc hỏi.
“Anh à, biểu hiện của anh ba như vậy là quá rõ ràng, anh thật sự không nhận ra sao?” Lâm Hiểu Hiểu cúi mặt, ngay cả tai cũng đỏ bừng lên.
“Nhận ra cái gì chứ?” Lâm Kính Trạch cảm thấy cô em gái của mình càng lúc càng kì lạ.
“Nhận ra… nhận ra…” Lâm Hiểu Hiểu chợt nhìn xa xăm rồi ngượng ngùng nói, “Nhận ra là... anh ba thích em!”
“Anh ba? Thích… em?” Lâm Kính Trạch lúc đầu ngẩn người, sau đó thì bật cười nắc nẻ, “Ha ha ha! Lâm Hiểu Hiểu, đầu óc em có vấn đề à? Rồi rồi rồi, em nói anh nghe xem, từ đâu mà em cảm giác là anh ba thích em chứ?”
“Lâm Kính Trạch, anh cười cái gì mà cười?” Lâm Hiểu Hiểu trừng mắt với Lâm Kính Trạch rồi nói: “Anh ba… vì cứu em mà bất chấp cả tính mạng, bị chùm đèn rơi vào người còn gì!”
Lâm Hiểu Hiểu càng nói thì giọng lại càng bé đi: “Nhưng mà, anh ba thật sự có tình cảm này sao? Tuy em rất cảm kích anh ấy, nhưng anh ba đã có chị ba rồi, mà hơn nữa, người em thích là anh Tô mà! Tuy anh ba cũng rất xuất sắc, nhưng em vẫn luôn xem anh ấy như anh trai, ôi, sau này chắc em phải bớt tiếp xúc với anh ba lại, nếu không thì…”
“Ha ha ha!” Lâm Kính Trạch còn chưa nghe Lâm Hiểu Hiểu nói hết đã gập bụng cười sằng sặc, anh vừa lau nước mắt chảy ra do cười quá độ vừa nói: “Lâm Hiểu Hiểu, anh cứ tưởng người tự luyến nhất nhà mình là anh, nhưng không ngờ kẻ tự luyến nhất lại chính là em!”
“Ai tự luyến chứ? Lâm Kính Trạch, anh nói rõ ràng xem!” Lâm Hiểu Hiểu lập tức cau mày, vừa thẹn vừa tức mà quát to.
“Đây là bệnh viện, không được to tiếng!” Lâm Kính Trạch cười đủ rồi nên lúc này liền bịt miệng Lâm Hiểu Hiểu, sau đó cố gắng nhịn cười vừa đẩy cô về phía trước vừa nói: “Về chuyện em nghĩ là anh ba thích em, anh thấy em không cần phải lo đâu.”
“Tại sao chứ? Em cảm thấy mình nên nói rõ ràng với anh ấy là em không có cảm giác với anh ấy.” Lâm Hiểu Hiểu đẩy Lâm Kính Trạch ra, sau đó vừa đi vừa nghiêm túc nói.
“Hiểu Hiểu, anh cầu xin em đừng có tưởng bở được không? Anh sợ thể diện của anh sẽ bị em làm mất hết đấy!” Lâm Kính Trạch ôm trán suy nghĩ một lúc rồi nhìn Lâm Hiểu Hiểu nói, “Hiểu Hiểu, em phải luôn nhớ kĩ một câu này cho anh, đó là cho dù anh ba có thích ai đó thì cũng là thích anh chứ không thể nào là em!”
“Anh…”
Lâm Hiểu Hiểu định nhe nanh múa vuốt đôi co với Lâm Kính Trạch, nhưng lúc này tiếng chuông điện thoại chợt vang lên.
Lâm Kính Trạch rút điện thoại ra xem, thấy đó là số của Lý An Ni liền tỏ ý bảo Lâm Hiểu Hiểu im lặng, sau đó nghe máy: “Cục cưng, tìm anh có chuyện gì?”
“Em nhớ anh mà.” Lý An Ni cười nũng nịu rồi hỏi, “Kính Trạch, anh Cố không sao chứ?”
Lâm Hiểu Hiểu thấy anh trai mình mất mặt thì lập tức bật cười ha hả: “Anh ba, em thích nhìn thấy cảnh anh bắt nạt anh trai em lắm, đúng là rất đã!”
“Lâm Hiểu Hiểu, mồm miệng độc ác như vậy, thảo nào đến bây giờ vẫn ế!” Lâm Kính Trạch lừ mắt nhìn Lâm Hiểu Hiểu.
“Lâm Kính Trạch, mồm miệng độc ác như vậy, thảo nào có đến 8 cô bạn gái mà trong lòng thì vẫn cứ là một kẻ FA!” Lâm Hiểu Hiểu cũng không chịu thua.
“Trong lòng FA vẫn đỡ hơn ai kia thật sự là FA!” Lâm Kính Trạch không ngần ngại mà chạm vào nỗi đau của Lâm Hiểu Hiểu.
“Á à! Lâm Kính Trạch, anh từ bé đến lớn cứ toàn ăn hiếp em, rồi sẽ có ngày em ném anh xuống lầu, sau đó hủy xác của anh!” Lâm Hiểu Hiểu giậm chân giận dữ.
“Chờ khi nào em tìm được bạn trai rồi hẵng tính nhé!” Lâm Kính Trạch nhún vai, tỏ vẻ đắc ý.
“Anh!” Lâm Hiểu Hiểu giơ ngón tay trỏ ra bực bội chỉ vào mặt Lâm Kính Trạch, cuối cùng nói, “Anh được lắm! Em không nói chuyện với anh nữa!”
Lâm Hiểu Hiểu nói xong liền quay sang nhìn Cố Thiên Tuấn cười nói: “Em chỉ nói chuyện với anh ba thôi, anh xem anh ba trầm ổn biết bao nhiêu! Thảo nào có bao nhiêu cô gái muốn làm vợ anh ấy!”
Cố Thiên Tuấn nghe Lâm Hiểu Hiểu khen thì có hơi ngượng ngập, đành phải giả vờ cầm tài liệu lên xem một chút.
Song, lúc Cố Thiên Tuấn đang xem tài liệu thì đột nhiên nhớ ra, trước đây, khi An Điềm còn ở bên anh thì hình như cũng có tính cách như thế này, ríu ra ríu rít cả ngày, nhưng không ngờ bốn năm sau thì cô lại thay đổi rất nhiều.
Nghĩ đến đó, ánh mắt Cố Thiên Tuấn như tối lại.
Lúc này, Lâm Hiểu Hiểu dường như nhớ ra chuyện gì đó, bèn hỏi: “Anh ba, thật ra hôm qua An Điềm cũng có theo bọn em đến đây, nghe nói là muốn chờ anh tỉnh lại, không biết cuối cùng cô ấy có gặp được anh không.”
“Buổi sáng có gặp rồi.” Cố Thiên Tuấn vẫn lạnh lùng xem số tài liệu trên tay.
“Anh ba, hôm qua An Điềm đã ôm lấy anh khóc nức nở, rồi cứ ngồi bên giường bệnh của anh mãi không chịu đi, nhất quyết muốn trông anh, nhưng mà ông anh họ của chị ba lại nặng lời với cô ấy!” Lâm Hiểu Hiểu chu môi nói.
“Anh ấy cũng là vì lo cho tôi thôi.” Cố Thiên Tuấn vẫn xem tài liệu, trả lời bằng vẻ mặt bình thản.
“Nhưng An Điềm cũng là vì lo cho anh mà!” Lâm Hiểu Hiểu nhớ lại vẻ mặt thất thần của An Điềm, “Cô ấy thấy anh vì cô ấy mà bị thương thì đã rất tự trách mình.”
“Tôi đâu có cứu cô ta.” Cố Thiên Tuấn đưa mắt nhìn Lâm Hiểu Hiểu, “Lúc đó tôi định cứu cô, nhưng An Điềm lại lao đến chỗ cô, tôi trong lúc nhầm lẫn mới cứu cô ta thôi.”
“Hả?” Miệng Lâm Hiểu Hiểu há ra to đến mức có thể nhét cả bàn tay vào đó, “Anh ba, anh nói thật sao?”
“Tôi gạt cô làm gì?” Cố Thiên Tuấn lại đưa mắt đọc tài liệu.
Lâm Hiểu Hiểu quay sang nhìn anh trai mình, ánh mắt như muốn hỏi: Chuyện này rốt cuộc là sao?
Lâm Kính Trạch nhún vai với Lâm Hiểu Hiểu, ý muốn nói: Anh làm sao mà biết?
Lâm Hiểu Hiểu đành phải cúi đầu tự suy nghĩ. Nghĩ một hồi, gương mặt Lâm Hiểu Hiểu chợt đỏ bừng lên, cô đưa mắt nhìn Cố Thiên Tuấn một chút rồi vội né tránh, sau đó bắt đầu lắp bắp nói với anh: “Anh… anh ba, em.. em có việc, em xin về trước!”
Lâm Hiểu Hiểu nói xong liền giơ chân lên định chạy ra ngoài cửa.
“Em thì có việc gì chứ?” Cố Thiên Tuấn còn chưa kịp nói gì thì Lâm Kính Trạch đã chộp lấy vạt áo Lâm Hiểu Hiểu rồi hỏi, “Sao đột nhiên lại đòi về?”
“Em… em…” Lâm Hiểu Hiểu quay sang nhìn Cố Thiên Tuấn, gương mặt càng đỏ hơn, rồi đột nhiên quay sang hét vào mặt Lâm Kính Trạch, “Anh à, anh mau bỏ em ra, em thật sự có việc mà!”
“Có việc thì cứ đi đi.” Cố Thiên Tuấn vừa lần giở tài liệu vừa nói với Lâm Kính Trạch, “Kính Trạch, cậu đưa Hiểu Hiểu về đi, dù sao tôi ở đây cũng không còn gì nữa.”
Lâm Kính Trạch nhìn bộ dạng kì lạ của Lâm Hiểu Hiểu rồi gật đầu nói: “Vâng, vậy anh ba nghỉ ngơi cho khỏe, em và Hiểu Hiểu xin phép…”
Nhưng Lâm Kính Trạch còn chưa nói xong chữ “về trước” thì đã bị Lâm Hiểu Hiểu kéo ra khỏi phòng bệnh rồi.
“Hiểu Hiểu, hôm nay em bị trúng gió à? Sao trông kì lạ thế?” Lâm Kính Trạch bị Lâm Hiểu Hiểu kéo ra đến tận hành lang rồi mới giằng tay ra, thắc mắc hỏi.
“Anh à, biểu hiện của anh ba như vậy là quá rõ ràng, anh thật sự không nhận ra sao?” Lâm Hiểu Hiểu cúi mặt, ngay cả tai cũng đỏ bừng lên.
“Nhận ra cái gì chứ?” Lâm Kính Trạch cảm thấy cô em gái của mình càng lúc càng kì lạ.
“Nhận ra… nhận ra…” Lâm Hiểu Hiểu chợt nhìn xa xăm rồi ngượng ngùng nói, “Nhận ra là... anh ba thích em!”
“Anh ba? Thích… em?” Lâm Kính Trạch lúc đầu ngẩn người, sau đó thì bật cười nắc nẻ, “Ha ha ha! Lâm Hiểu Hiểu, đầu óc em có vấn đề à? Rồi rồi rồi, em nói anh nghe xem, từ đâu mà em cảm giác là anh ba thích em chứ?”
“Lâm Kính Trạch, anh cười cái gì mà cười?” Lâm Hiểu Hiểu trừng mắt với Lâm Kính Trạch rồi nói: “Anh ba… vì cứu em mà bất chấp cả tính mạng, bị chùm đèn rơi vào người còn gì!”
Lâm Hiểu Hiểu càng nói thì giọng lại càng bé đi: “Nhưng mà, anh ba thật sự có tình cảm này sao? Tuy em rất cảm kích anh ấy, nhưng anh ba đã có chị ba rồi, mà hơn nữa, người em thích là anh Tô mà! Tuy anh ba cũng rất xuất sắc, nhưng em vẫn luôn xem anh ấy như anh trai, ôi, sau này chắc em phải bớt tiếp xúc với anh ba lại, nếu không thì…”
“Ha ha ha!” Lâm Kính Trạch còn chưa nghe Lâm Hiểu Hiểu nói hết đã gập bụng cười sằng sặc, anh vừa lau nước mắt chảy ra do cười quá độ vừa nói: “Lâm Hiểu Hiểu, anh cứ tưởng người tự luyến nhất nhà mình là anh, nhưng không ngờ kẻ tự luyến nhất lại chính là em!”
“Ai tự luyến chứ? Lâm Kính Trạch, anh nói rõ ràng xem!” Lâm Hiểu Hiểu lập tức cau mày, vừa thẹn vừa tức mà quát to.
“Đây là bệnh viện, không được to tiếng!” Lâm Kính Trạch cười đủ rồi nên lúc này liền bịt miệng Lâm Hiểu Hiểu, sau đó cố gắng nhịn cười vừa đẩy cô về phía trước vừa nói: “Về chuyện em nghĩ là anh ba thích em, anh thấy em không cần phải lo đâu.”
“Tại sao chứ? Em cảm thấy mình nên nói rõ ràng với anh ấy là em không có cảm giác với anh ấy.” Lâm Hiểu Hiểu đẩy Lâm Kính Trạch ra, sau đó vừa đi vừa nghiêm túc nói.
“Hiểu Hiểu, anh cầu xin em đừng có tưởng bở được không? Anh sợ thể diện của anh sẽ bị em làm mất hết đấy!” Lâm Kính Trạch ôm trán suy nghĩ một lúc rồi nhìn Lâm Hiểu Hiểu nói, “Hiểu Hiểu, em phải luôn nhớ kĩ một câu này cho anh, đó là cho dù anh ba có thích ai đó thì cũng là thích anh chứ không thể nào là em!”
“Anh…”
Lâm Hiểu Hiểu định nhe nanh múa vuốt đôi co với Lâm Kính Trạch, nhưng lúc này tiếng chuông điện thoại chợt vang lên.
Lâm Kính Trạch rút điện thoại ra xem, thấy đó là số của Lý An Ni liền tỏ ý bảo Lâm Hiểu Hiểu im lặng, sau đó nghe máy: “Cục cưng, tìm anh có chuyện gì?”
“Em nhớ anh mà.” Lý An Ni cười nũng nịu rồi hỏi, “Kính Trạch, anh Cố không sao chứ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.