Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Chương 217
Vô Danh
19/04/2019
An Điềm nghiến răng, nghĩ lại mình đã được Cố Thiên Tuấn cứu một lần, anh ta không bắt đền mình là tốt lắm rồi.
Nấu vài ngày cháo cho anh cũng không có gì to tát, nhưng An Điềm cứ cảm thấy không thoải mái, cảm thấy mình đã lên tàu của cướp biển vậy!
“Được, tôi sẽ nấu cháo cho anh cho đến khi anh hồi phục thì thôi!” Cuối cùng An Điềm đã đồng ý, “Nhưng nếu để vợ anh thấy ngày nào tôi cũng nấu cháo cho anh thì cô ấy sẽ nghĩ thế nào đây?”
“Cô sẽ không gặp cô ấy đâu.” Cố Thiên Tuấn nghe thấy tên của Chu Mộng Chỉ thì vẻ mặt lạnh băng: Nếu không thì anh bảo Chu Mộng Chỉ trước khi đến gọi điện cho mình làm gì chứ?
“Ờ.” An Điềm gật đầu nhún vai: Mình làm gì phải quan tâm cái này, mình đâu ra đó đàng hoàng mà, dù đụng mặt Chu Mộng Chỉ thì đã làm sao nào?!
“Ừm.” Cố Thiên Tuấn vừa thấy mục tiêu mình đã đạt được thì bưng bát cháo lên, bắt đầu ăn chậm rãi..
“Ơ, Cố Thiên Tuấn, không phải anh đau tay sao?” An Điềm cảm thấy mình bị lừa rồi.
“Bây giờ không đau nữa.” Cố Thiên Tuấn mặt không biến sắc trả lời!
Quả thật là gian manh!! An Điềm trong lòng thấy sai sai, cuối cùng ngồi ở chiếc ghế cách xa giường bệnh của Cố Thiên Tuấn nhất, sau đó im lặng nhìn Cố Thiên Tuấn ăn cháo.
Sau khi Cố Thiên Tuấn ăn hết ba bát cháo mà An Điềm mang đến thì lấy tài liệu ở bên cạnh, bắt đầu giở từng trang ra xem.
Phòng bệnh lúc này đột nhiên trở nên yên tĩnh và gượng gạo, An Điềm nhìn vào bìnhgiữ nhiệt đã bị Cố Thiên Tuấn ăn sạch sẽ rồi đứng lên dò xét: “Bây giờ...”
“Ngối xuống.” Cố Thiên Tuấn nhẹ nhàng nói.
“Anh ăn xong rồi, tôi còn ở đây làm gì nữa.” An Điềm nhỏ tiếng làu bàu, lại ngồi xuống, cô vốn định hỏi han xong thì rời khỏi, không ngờ bị Cố Thiên Tuấn chặn lại.
An Điềm lòng không phục điều chỉnh lại tướng ngồi, định tiếp tục cố gắng: “Nếu anh đã ăn hết cháo rồi thì tôi...”
“Tôi đang xem tài liệu, nếu có gì thì lát nữa nói được không?” Cố Thiên Tuấn vẫn dán mắt vào tài liệu, giống như là An Điềm đang cố ý làm phiền anh làm việc vậy.
An Điềm nhìn bộ dạng nghiêm túc của Cố Thiên Tuấn, cuối cùng đành ngậm miệng lại, ý nghĩ muốn rời khỏi cũng hoàn toàn bị Cố Thiên Tuấn dập tắt rồi.
Một lúc, phòng bệnh lại yên tĩnh, cả căn phòng chỉ nghe thấy âm thanh Cố Thiên Tuấn lật giấy.
An Điềm lại bắt đầu ngồi không yên, cô cứ cảm thấy có gì đó không đúng: Gần đây Cố Thiên Tuấn càng lúc càng kỳ lạ, bây giờ anh ta đang tìm đủ cách không cho mình rời khỏi, mình cũng bắt đầu hiểu lầm là anh ta muốn mình ở bên cạnh rồi!
Một khi ý nghĩ này lóe lên, An Điềm càng nghĩ càng cảm thấy đúng là như vậy, càng cảm thấy bất an.
Để cho bản thân không quá ảo tưởng sức mạnh, An Điềm đếm thầm ba lần trong lòng, rồi sau đó lập tức đứng dậy, cô vội dọn dẹp bình giữ nhiệt của mình rồi nói nhanh: “Anh Cố, tôi còn có việc, chào anh!”
An Điềm nói xong thì đi nhanh như gió về phía cửa, khi sắp bước ra khỏi cửa phòng bệnh, giọng nói của Cố Thiên Tuấn nhẹ nhàng truyền đến: “Đi cũng được, nhưng mai phải đến đúng giờ đấy!”
An Điềm nghe thấy tiếng nói âm hồn bất tán của Cố Thiên Tuấn, lúc đó cô đứng không vững nữa, may mà Susan canh chừng ở cửa nhanh tay đỡ lấy An Điềm.
“Cô An, cẩn thận.” Susan đỡ An Điềm đứng vững.
“Cảm ơn nhé.” An Điềm ngại ngùng rờ đầu tóc lung tung của mình, cười với Susan rồi vội vã chạy đi.
Nhưng vừa đi một bước, An Điềm lùi lại, cô nhìn Susan, dường như có điều muốn nói.
“Cô An Điềm, cho hỏi cô còn có chuyện gì?” Susan với mắt kính gọng đen và mái tóc ngắn, lúc cười nhìn rất có duyên
“Thực ra cũng không có gì.” An Điềm cười gượng rồi hỏi, “Cho hỏi, sau khi Cố tổng nằm viện thì có kiểm tra thần kinh không?”
Dạo này Cố Thiên Tuấn khác thường như vậy, nếu không phải bị chạm phải dây thần kinh thì còn có nguyên do gì chứ?!
An Điềm luôn cho rằng cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, nên cô có lòng tốt hỏi thăm, dù sao thì, phát hiện sớm để còn chữa trị kịp thời, nếu Cố Thiên Tuấn bị thần kinh thì không hay lắm!
An Điềm vừa nghi ngờ về thần kinh của Cố Thiên Tuấn thì từ phòng bệnh Cố Thiên Tuấn hắt hơi một cái thật mạnh, Susan và An Điềm đứng ngoài cửa phòng đều nghe thấy.
Susan không biết tại sao An Điềm lại hỏi như vậy nên thật thà trả lời: “Sau khi Cố tổng được cấp cứu xong, bác sĩ Trì có kiểm tra tổng thể cho Cố tổng, và không hề phát hiện có tình trạng nào khác.”
“Ừm.” An Điềm vừa suy nghĩ vừa gật đầu, “Vậy cảm ơn cô nhé cô Susan.”
An Điềm nói xong thì vừa xách bình giữ nhiệt vừa rời khỏi với sự hoài nghi.
Sau khi An Điềm quay về nhà thì đã là xế chiều, cô dọn dẹp nhà cửa, lại đến giờ đón An An về nhà rồi.
Tuy nhiên An Điềm vừa định ra khỏi cửa thì lập tức Lâm Hiểu Hiểu đến chặn ngay cửa.
Lâm Hiểu Hiểu đứng trước cửa cười với An Điềm, còn phía sau có rất nhiều người đang đứng, và trên tay mỗi người đều mang rất nhiều đồ, những thứ đồ chi tiêu ăn uống đều có hết.
“Hiểu Hiểu, cô lại làm gì?” An Điềm trợn mắt sững sờ, quên cả việc bảo Lâm Hiểu Hiểu vào nhà.
“Đền đáp ơn cứu mạng của cô!” Lâm Hiểu Hiểu nói như đúng rồi vậy, cô vừa ra hiệu thì một đám người mang rất nhiều đồ xông vào căn hộ nhỏ của An Điềm.
An Điềm vẫn chưa kịp nói gì thì lại có âm thanh rất nhiều đồ đang được đặt xuống.
An Điềm xoa xoa huyệt thái dương của mình thì biết Lâm Hiểu Hiểu sớm muộn gì cũng sẽ làm như vậy, không ngờ là nhanh như thế, cô khoác vai Lâm Hiểu Hiểu nói: “Hiểu Hiểu, tôi xin cô đấy, cô đừng gây phiền phức cho tôi nữa, bây giờ tôi phải đi đón An An, cô bảo những người này mang quà về đi, sau đó tôi phải khóa cửa đi đón An An đây, xe buýt không chờ tôi đâu.”
“Không sao, chút nữa tôi quay lại đưa cô đi.” Lâm Hiểu Hiểu vỗ vai An Điềm tỏ ý bảo kêu nhìn vào trong nhà, “Cô đi xem thử đi, quà tôi chọn cho cô có hài lòng không?”
“Hiểu Hiểu, cô bảo tôi phải nói gì bây giờ?” An Điềm xua tay, “Tôi thật sự không cần quà của cô, nếu tôi đứng dưới chùm đèn đó, mà cô là người đứng bên cạnh thì cô cũng sẽ cứu tôi mà phải không?”
“Ơ..., “ Lâm Hiểu Hiểu suy nghĩ một lúc, sau đó nghiêm túc trả lời, “Chắc là tôi sẽ cứu cô, nhưng sau đó tôi sẽ hối hận vì dù sao đi nữa thì bị chùm đèn đè vào người sẽ đau lắm.”
“Tôi...” An Điềm chỉ vào Lâm Hiểu Hiểu, cuối cùng nhún vai, “Tôi còn có thể nói gì đây.”
“Được rồi, mau lại xem có quà gì mà cô thích không.” Lâm Hiểu Hiểu vui vẻ kéo tay An Điềm rồi trở về nhà.
Lâm Hiểu Hiểu bắt đầu giới thiệu những món quà mà cô mua cho An Điềm: “Đây là túi xách kiểu mới nhất mùa đông năm nay, kia là bộ kim cương mà công ty nhà tôi vừa tung ra, còn cái kia là tổ yến và nhân sâm mà mẹ tôi nhờ người mang về, mẹ bảo để cho cô bồi dưỡng sức khỏe đó. Còn nữa, tôi còn mua một số đồ chơi cho An An, nhưng không biết An An thích gì, nên tôi mua cho bé cả bộ, còn nữa...”
Nấu vài ngày cháo cho anh cũng không có gì to tát, nhưng An Điềm cứ cảm thấy không thoải mái, cảm thấy mình đã lên tàu của cướp biển vậy!
“Được, tôi sẽ nấu cháo cho anh cho đến khi anh hồi phục thì thôi!” Cuối cùng An Điềm đã đồng ý, “Nhưng nếu để vợ anh thấy ngày nào tôi cũng nấu cháo cho anh thì cô ấy sẽ nghĩ thế nào đây?”
“Cô sẽ không gặp cô ấy đâu.” Cố Thiên Tuấn nghe thấy tên của Chu Mộng Chỉ thì vẻ mặt lạnh băng: Nếu không thì anh bảo Chu Mộng Chỉ trước khi đến gọi điện cho mình làm gì chứ?
“Ờ.” An Điềm gật đầu nhún vai: Mình làm gì phải quan tâm cái này, mình đâu ra đó đàng hoàng mà, dù đụng mặt Chu Mộng Chỉ thì đã làm sao nào?!
“Ừm.” Cố Thiên Tuấn vừa thấy mục tiêu mình đã đạt được thì bưng bát cháo lên, bắt đầu ăn chậm rãi..
“Ơ, Cố Thiên Tuấn, không phải anh đau tay sao?” An Điềm cảm thấy mình bị lừa rồi.
“Bây giờ không đau nữa.” Cố Thiên Tuấn mặt không biến sắc trả lời!
Quả thật là gian manh!! An Điềm trong lòng thấy sai sai, cuối cùng ngồi ở chiếc ghế cách xa giường bệnh của Cố Thiên Tuấn nhất, sau đó im lặng nhìn Cố Thiên Tuấn ăn cháo.
Sau khi Cố Thiên Tuấn ăn hết ba bát cháo mà An Điềm mang đến thì lấy tài liệu ở bên cạnh, bắt đầu giở từng trang ra xem.
Phòng bệnh lúc này đột nhiên trở nên yên tĩnh và gượng gạo, An Điềm nhìn vào bìnhgiữ nhiệt đã bị Cố Thiên Tuấn ăn sạch sẽ rồi đứng lên dò xét: “Bây giờ...”
“Ngối xuống.” Cố Thiên Tuấn nhẹ nhàng nói.
“Anh ăn xong rồi, tôi còn ở đây làm gì nữa.” An Điềm nhỏ tiếng làu bàu, lại ngồi xuống, cô vốn định hỏi han xong thì rời khỏi, không ngờ bị Cố Thiên Tuấn chặn lại.
An Điềm lòng không phục điều chỉnh lại tướng ngồi, định tiếp tục cố gắng: “Nếu anh đã ăn hết cháo rồi thì tôi...”
“Tôi đang xem tài liệu, nếu có gì thì lát nữa nói được không?” Cố Thiên Tuấn vẫn dán mắt vào tài liệu, giống như là An Điềm đang cố ý làm phiền anh làm việc vậy.
An Điềm nhìn bộ dạng nghiêm túc của Cố Thiên Tuấn, cuối cùng đành ngậm miệng lại, ý nghĩ muốn rời khỏi cũng hoàn toàn bị Cố Thiên Tuấn dập tắt rồi.
Một lúc, phòng bệnh lại yên tĩnh, cả căn phòng chỉ nghe thấy âm thanh Cố Thiên Tuấn lật giấy.
An Điềm lại bắt đầu ngồi không yên, cô cứ cảm thấy có gì đó không đúng: Gần đây Cố Thiên Tuấn càng lúc càng kỳ lạ, bây giờ anh ta đang tìm đủ cách không cho mình rời khỏi, mình cũng bắt đầu hiểu lầm là anh ta muốn mình ở bên cạnh rồi!
Một khi ý nghĩ này lóe lên, An Điềm càng nghĩ càng cảm thấy đúng là như vậy, càng cảm thấy bất an.
Để cho bản thân không quá ảo tưởng sức mạnh, An Điềm đếm thầm ba lần trong lòng, rồi sau đó lập tức đứng dậy, cô vội dọn dẹp bình giữ nhiệt của mình rồi nói nhanh: “Anh Cố, tôi còn có việc, chào anh!”
An Điềm nói xong thì đi nhanh như gió về phía cửa, khi sắp bước ra khỏi cửa phòng bệnh, giọng nói của Cố Thiên Tuấn nhẹ nhàng truyền đến: “Đi cũng được, nhưng mai phải đến đúng giờ đấy!”
An Điềm nghe thấy tiếng nói âm hồn bất tán của Cố Thiên Tuấn, lúc đó cô đứng không vững nữa, may mà Susan canh chừng ở cửa nhanh tay đỡ lấy An Điềm.
“Cô An, cẩn thận.” Susan đỡ An Điềm đứng vững.
“Cảm ơn nhé.” An Điềm ngại ngùng rờ đầu tóc lung tung của mình, cười với Susan rồi vội vã chạy đi.
Nhưng vừa đi một bước, An Điềm lùi lại, cô nhìn Susan, dường như có điều muốn nói.
“Cô An Điềm, cho hỏi cô còn có chuyện gì?” Susan với mắt kính gọng đen và mái tóc ngắn, lúc cười nhìn rất có duyên
“Thực ra cũng không có gì.” An Điềm cười gượng rồi hỏi, “Cho hỏi, sau khi Cố tổng nằm viện thì có kiểm tra thần kinh không?”
Dạo này Cố Thiên Tuấn khác thường như vậy, nếu không phải bị chạm phải dây thần kinh thì còn có nguyên do gì chứ?!
An Điềm luôn cho rằng cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, nên cô có lòng tốt hỏi thăm, dù sao thì, phát hiện sớm để còn chữa trị kịp thời, nếu Cố Thiên Tuấn bị thần kinh thì không hay lắm!
An Điềm vừa nghi ngờ về thần kinh của Cố Thiên Tuấn thì từ phòng bệnh Cố Thiên Tuấn hắt hơi một cái thật mạnh, Susan và An Điềm đứng ngoài cửa phòng đều nghe thấy.
Susan không biết tại sao An Điềm lại hỏi như vậy nên thật thà trả lời: “Sau khi Cố tổng được cấp cứu xong, bác sĩ Trì có kiểm tra tổng thể cho Cố tổng, và không hề phát hiện có tình trạng nào khác.”
“Ừm.” An Điềm vừa suy nghĩ vừa gật đầu, “Vậy cảm ơn cô nhé cô Susan.”
An Điềm nói xong thì vừa xách bình giữ nhiệt vừa rời khỏi với sự hoài nghi.
Sau khi An Điềm quay về nhà thì đã là xế chiều, cô dọn dẹp nhà cửa, lại đến giờ đón An An về nhà rồi.
Tuy nhiên An Điềm vừa định ra khỏi cửa thì lập tức Lâm Hiểu Hiểu đến chặn ngay cửa.
Lâm Hiểu Hiểu đứng trước cửa cười với An Điềm, còn phía sau có rất nhiều người đang đứng, và trên tay mỗi người đều mang rất nhiều đồ, những thứ đồ chi tiêu ăn uống đều có hết.
“Hiểu Hiểu, cô lại làm gì?” An Điềm trợn mắt sững sờ, quên cả việc bảo Lâm Hiểu Hiểu vào nhà.
“Đền đáp ơn cứu mạng của cô!” Lâm Hiểu Hiểu nói như đúng rồi vậy, cô vừa ra hiệu thì một đám người mang rất nhiều đồ xông vào căn hộ nhỏ của An Điềm.
An Điềm vẫn chưa kịp nói gì thì lại có âm thanh rất nhiều đồ đang được đặt xuống.
An Điềm xoa xoa huyệt thái dương của mình thì biết Lâm Hiểu Hiểu sớm muộn gì cũng sẽ làm như vậy, không ngờ là nhanh như thế, cô khoác vai Lâm Hiểu Hiểu nói: “Hiểu Hiểu, tôi xin cô đấy, cô đừng gây phiền phức cho tôi nữa, bây giờ tôi phải đi đón An An, cô bảo những người này mang quà về đi, sau đó tôi phải khóa cửa đi đón An An đây, xe buýt không chờ tôi đâu.”
“Không sao, chút nữa tôi quay lại đưa cô đi.” Lâm Hiểu Hiểu vỗ vai An Điềm tỏ ý bảo kêu nhìn vào trong nhà, “Cô đi xem thử đi, quà tôi chọn cho cô có hài lòng không?”
“Hiểu Hiểu, cô bảo tôi phải nói gì bây giờ?” An Điềm xua tay, “Tôi thật sự không cần quà của cô, nếu tôi đứng dưới chùm đèn đó, mà cô là người đứng bên cạnh thì cô cũng sẽ cứu tôi mà phải không?”
“Ơ..., “ Lâm Hiểu Hiểu suy nghĩ một lúc, sau đó nghiêm túc trả lời, “Chắc là tôi sẽ cứu cô, nhưng sau đó tôi sẽ hối hận vì dù sao đi nữa thì bị chùm đèn đè vào người sẽ đau lắm.”
“Tôi...” An Điềm chỉ vào Lâm Hiểu Hiểu, cuối cùng nhún vai, “Tôi còn có thể nói gì đây.”
“Được rồi, mau lại xem có quà gì mà cô thích không.” Lâm Hiểu Hiểu vui vẻ kéo tay An Điềm rồi trở về nhà.
Lâm Hiểu Hiểu bắt đầu giới thiệu những món quà mà cô mua cho An Điềm: “Đây là túi xách kiểu mới nhất mùa đông năm nay, kia là bộ kim cương mà công ty nhà tôi vừa tung ra, còn cái kia là tổ yến và nhân sâm mà mẹ tôi nhờ người mang về, mẹ bảo để cho cô bồi dưỡng sức khỏe đó. Còn nữa, tôi còn mua một số đồ chơi cho An An, nhưng không biết An An thích gì, nên tôi mua cho bé cả bộ, còn nữa...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.