Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Chương 268
Vô Danh
19/04/2019
Vào ngày Cố Thiên Tuấn đến suối nước nóng…
An Điềm cùng với mọi người cũng đã đến suối nước nóng.
Trên đường đi, An Điềm nhiều lần muốn bắt chuyện với Lâm Hiểu Hiểu, nhưng Lâm Hiểu Hiểu lại hoàn toàn ngó lơ cô. An Điềm lúc ấy cảm thấy mệt mỏi trong lòng, thế nên bèn lấy mũ ra trùm kín mặt rồi đánh một giấc.
Khi An Điềm thức dậy thì toàn bộ người trong công ty đều đã xuống xe hết, chỉ còn lại Tô Thanh Dương ngồi bên cạnh cô.
“Chào… chào Tô tổng.” An Điềm khẽ xoay cổ, cố kìm nén cơn ngáp rồi hỏi: “Sao anh lại ở đây?”
“Nửa tiếng trước chúng ta đã đến suối nước nóng rồi, nhưng tôi thấy cô ngủ ngon quá nên không gọi cô dậy, cứ ngồi cạnh cô thế này thôi.” Tô Thanh Dương cười nói, “Nhưng mà công nhận, đây là lần đầu tiên tôi thấy dáng vẻ khi ngủ của cô đấy.”
An Điềm ngượng ngùng đưa tay lau miệng, cũng may không chảy nước dãi, nếu không thì mất mặt chết đi được.
Cô ngồi dậy, phát hiện trên người mình đang được phủ một chiếc áo khoác rộng, liền vội vàng gấp áo lại rồi chìa ra trước mặt Tô Thanh Dương hỏi: “Tô tổng, đây là áo khoác của anh à?”
“Ừ.” Tô Thanh Dương gật đầu nhận lại áo, “Tôi sợ cô bị lạnh nên mới khoác lên cho cô đấy.”
Tô Thanh Dương nói xong lại quay sang nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe buýt rồi nói: “Nhưng ở đây khá ấm, cũng không cần mặc áo khoác.”
“Chậc, ha ha…” An Điềm có hơi ngượng ngùng cười hùa theo Tô Thanh Dương, cô rất cảm kích tấm lòng của anh, nhưng thật sự vẫn không thể nào tiếp nhận được.
Huống hồ bây giờ cô nam quả nữ cùng ngồi trên xe thế này, tốt nhất đừng nên nói gì nhiều cả, chưa kể còn có một người đang khiến cô đau đầu chính là Lâm Hiểu Hiểu.
Tô Thanh Dương dường như phát giác ra được vẻ sượng sùng của An Điềm, thế nên liền biết điều mà đứng dậy nói: “Cô đã dậy rồi thì chúng ta xuống xe thôi.”
“Vâng vâng.” An Điềm gật đầu, mừng như bắt được vàng, lập tức chạy xuống xe, còn Tô Thanh Dương thì thong thả bước theo sau lưng cô.
Khi An Điềm và Tô Thanh Dương đến được khách sạn thì mọi người trong công ty đều đã chọn phòng xong rồi.
Lúc này chỉ còn lại một căn phòng tốt nhất và một căn phòng bình thường, nằm cách xa phòng của các nhân viên còn lại.
Thật ra, Lâm Hiểu Hiểu vốn luôn đứng từ xa quan sát An Điềm và Tô Thanh Dương, những hành động của hai người họ trên xe vừa rồi, cô đều trông thấy hết cả.
Cũng may An Điềm không làm gì quá đáng, Lâm Hiểu Hiểu cũng cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng.
Trong lúc Tô Thanh Dương đang định nhường lại căn phòng tốt cho An Điềm thì Lâm Hiểu Hiểu chợt chạy đến trước mặt anh nói: “Anh Tô, căn phòng ấy là cả công ty nhường lại cho anh, anh là sếp của công ty thì đương nhiên phải ở phòng tốt rồi.”
Lâm Hiểu Hiểu nói đến đây chợt quay sang cười nói với An Điềm: “Cô thấy có đúng không, An Điềm?”
An Điềm nghe Lâm Hiểu Hiểu nói thế thì liền phụ họa: “Tô tổng, Hiểu Hiểu nói rất đúng, anh là tổng giám đốc, đương nhiên phải ở phòng tốt rồi, còn tôi lại thích nơi yên tĩnh, ở phòng còn lại là hợp lí.”
Tô Thanh Dương vẫn kiên quyết: “Các nhân viên trong công ty đều ở khu phía tây, chỉ có một mình cô ở khu phía đông, tôi cảm thấy không yên tâm lắm.”
“Chẳng có gì mà không yên tâm cả, khách sạn này là khách sạn quy mô mà, ở đâu cũng vậy thôi.” An Điềm khách sáo nói, “Cảm ơn Tô tổng.”
Tô Thanh Dương còn định nói gì đó, nhưng bị Lâm Hiểu Hiểu ngắt lời: “Anh Tô, An Điềm đã nói thế rồi thì cứ quyết định như vậy đi, em sẽ giúp An Điềm mang hành lí vào phòng cô ấy mà!”
Lâm Hiểu Hiểu nói xong lập tức kéo tay An Điềm đi về khu phía đông. Tô Thanh Dương đứng đằng sau với tay theo, nhưng cuối cùng không nói gì cả, chỉ lặng lẽ nhìn Lâm Hiểu Hiểu và An Điềm rời đi.
Ngay khi vừa khuất khỏi tầm nhìn của Tô Thanh Dương, Lâm Hiểu Hiểu lập tức lạnh lùng buông tay An Điềm ra.
An Điềm cũng không quan tâm, cầm chìa khóa mở cửa, đặt hành lí xuống đất rồi bắt đầu sắp xếp.
“An Điềm, anh Tô là tổng giám đốc của Tô Thị, thế nên để anh ấy ở phòng tốt là chuyện đương nhiên, mong là cô không để bụng.” Lâm Hiểu Hiểu đứng tựa ở cửa, lạnh nhạt nói với An Điềm.
“Không sao đâu, tôi cảm thấy ở đây cũng rất tốt mà.” An Điềm mỉm cười rồi lấy quần áo ra.
Lâm Hiểu Hiểu chỉ đứng đó nhìn, không giúp đỡ.
Lúc này, điện thoại của Lâm Hiểu Hiểu chợt vang lên, cô vội vàng nghe máy, sau khi vâng vài tiếng với đầu dây bên kia thì liền vui vẻ cúp máy.
Lâm Hiểu Hiểu cất điện thoại vào túi xong bèn phấn khích nói với An Điềm: “An Điềm, anh chị ba tôi cũng đến suối nước nóng đấy, tôi đưa cô đến gặp họ nhé?”
Nghe Lâm Hiểu Hiểu nhắc đến Cố Thiên Tuấn và Chu Mộng Chỉ, An Điềm bất giác cúi mặt, sau đó cười nói: “Tôi không đi thì hơn, dù gì tôi cũng đâu có thân với họ.”
Không thân? Rõ ràng cô rất thân với anh ba mà!
Lâm Hiểu Hiểu cười lạnh trong trong, rồi đột nhiên không nói không rằng giật lấy bộ áo trong tay An Điềm ném sang một bên, sau đó vừa kéo An Điềm ra ngoài cửa vừa nói: “Anh chị ba rất yêu thương nhau, tôi nhất định phải đưa cô đi nhìn cho rõ, để sau này cô cũng tìm được một người đàn ông tốt như anh ba về làm chồng.”
An Điềm không nghe ra ý thâm sâu trong lời nói của Lâm Hiểu Hiểu, chỉ đơn thuần là không muốn nhìn thấy hai người đó thôi. Cho dù cô cảm thấy mình không còn yêu Cố Thiên Tuấn nữa, nhưng việc nhìn thấy cảnh hai người họ tình tứ với nhau cũng vẫn khiến cô thấy khó chịu.
“Hiểu Hiểu, tôi không đi thì hơn.”
“Cô có không muốn đi thì cũng phải đi!” Lâm Hiểu Hiểu lập tức cắn răng cắn lợi, gần như dùng hết sức lực kéo An Điềm đến trước cửa phòng Cố Thiên Tuấn.
Lâm Hiểu Hiểu nhìn hai vệ sĩ đứng trước cửa phòng rồi cười nói: “Tôi là Lâm Hiểu Hiểu, các anh chắc biết tôi chứ?”
“Không biết.” Hai vệ sĩ đứng trước cửa phòng Cố Thiên Tuấn thậm chí chẳng thèm nhìn Lâm Hiểu Hiểu.
Lâm Hiểu Hiểu liền sa sầm nét mặt, nhưng sau đó lại cười nói: “Anh trai tôi là Lâm Kính Trạch, tổng giám đốc tập đoàn trang sức Lâm Thị, anh ấy rất thân với anh ba, bây giờ tôi dẫn người bạn đến gặp anh chị ba một chút, anh có thể vào chuyển lời với anh ba được không?”
Hai vệ sĩ nọ đưa mắt nhìn nhau, sau đó một người bước vào trong.
Chỉ một lát sau, anh ta bước ra nói: “Cố tổng nói hai người có thể vào.”
Lâm Hiểu Hiểu đắc ý nhìn An Điềm đang thẫn thờ, tiếp theo đây cô sẽ cho An Điềm nhìn rõ ràng cảnh anh chị ba yêu thương nhau thế nào, phải khiến cho An Điềm đau khổ trong lòng mà không dám nói ra!
Thế là Lâm Hiểu Hiểu liền kéo tay An Điềm bước vào phòng của Cố Thiên Tuấn.
Nhưng khi vừa bước vào phòng của Cố Thiên Tuấn, Lâm Hiểu Hiểu chợt giật mình, cảnh tượng tình tứ của anh ba và chị ba đâu? Tại sao trong căn phòng tổng thống to tướng chỉ có một mình anh ba? Chị ba đâu rồi? Không lẽ chị ấy ngủ ở phòng khác sao?
Cố Thiên Tuấn trông thấy Lâm Hiểu Hiểu kéo tay An Điềm đứng ngẩn ngơ ở cửa thì liền đưa mắt nhìn An Điềm một lượt, sau đó nhấp một ngụm nước rồi hỏi: “Hiểu Hiểu, cô tìm tôi à?”
“À, chị ba đâu?” Lâm Hiểu Hiểu nhìn quanh căn phòng của Cố Thiên Tuấn một lúc rồi thắc mắc hỏi.
“Mộng Chỉ trước khi đi đột nhiên sức khỏe không tốt, nhưng cô ấy cứ một mực bảo tôi phải đi nghỉ ngơi thư giãn, vậy nên tôi đã đến đây một mình.”
“Sao lại như thế?” Lâm Hiểu Hiểu kích động hỏi, “Không phải đã nói là anh chị ba cùng đến sao?”
Lâm Hiểu Hiểu cứ luôn cho rằng kế hoạch của mình rất hoàn hảo không chút sơ hở, không ngờ cuối cùng lại tan tành thế này, thế nên lập tức nổi giận đùng đùng.
An Điềm và Cố Thiên Tuấn đều ngơ ngác nhìn Lâm Hiểu Hiểu: Không phải vừa mới giải thích lí do rồi đó hay sao? Hiểu Hiểu làm gì mà kích động vậy?
An Điềm cùng với mọi người cũng đã đến suối nước nóng.
Trên đường đi, An Điềm nhiều lần muốn bắt chuyện với Lâm Hiểu Hiểu, nhưng Lâm Hiểu Hiểu lại hoàn toàn ngó lơ cô. An Điềm lúc ấy cảm thấy mệt mỏi trong lòng, thế nên bèn lấy mũ ra trùm kín mặt rồi đánh một giấc.
Khi An Điềm thức dậy thì toàn bộ người trong công ty đều đã xuống xe hết, chỉ còn lại Tô Thanh Dương ngồi bên cạnh cô.
“Chào… chào Tô tổng.” An Điềm khẽ xoay cổ, cố kìm nén cơn ngáp rồi hỏi: “Sao anh lại ở đây?”
“Nửa tiếng trước chúng ta đã đến suối nước nóng rồi, nhưng tôi thấy cô ngủ ngon quá nên không gọi cô dậy, cứ ngồi cạnh cô thế này thôi.” Tô Thanh Dương cười nói, “Nhưng mà công nhận, đây là lần đầu tiên tôi thấy dáng vẻ khi ngủ của cô đấy.”
An Điềm ngượng ngùng đưa tay lau miệng, cũng may không chảy nước dãi, nếu không thì mất mặt chết đi được.
Cô ngồi dậy, phát hiện trên người mình đang được phủ một chiếc áo khoác rộng, liền vội vàng gấp áo lại rồi chìa ra trước mặt Tô Thanh Dương hỏi: “Tô tổng, đây là áo khoác của anh à?”
“Ừ.” Tô Thanh Dương gật đầu nhận lại áo, “Tôi sợ cô bị lạnh nên mới khoác lên cho cô đấy.”
Tô Thanh Dương nói xong lại quay sang nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe buýt rồi nói: “Nhưng ở đây khá ấm, cũng không cần mặc áo khoác.”
“Chậc, ha ha…” An Điềm có hơi ngượng ngùng cười hùa theo Tô Thanh Dương, cô rất cảm kích tấm lòng của anh, nhưng thật sự vẫn không thể nào tiếp nhận được.
Huống hồ bây giờ cô nam quả nữ cùng ngồi trên xe thế này, tốt nhất đừng nên nói gì nhiều cả, chưa kể còn có một người đang khiến cô đau đầu chính là Lâm Hiểu Hiểu.
Tô Thanh Dương dường như phát giác ra được vẻ sượng sùng của An Điềm, thế nên liền biết điều mà đứng dậy nói: “Cô đã dậy rồi thì chúng ta xuống xe thôi.”
“Vâng vâng.” An Điềm gật đầu, mừng như bắt được vàng, lập tức chạy xuống xe, còn Tô Thanh Dương thì thong thả bước theo sau lưng cô.
Khi An Điềm và Tô Thanh Dương đến được khách sạn thì mọi người trong công ty đều đã chọn phòng xong rồi.
Lúc này chỉ còn lại một căn phòng tốt nhất và một căn phòng bình thường, nằm cách xa phòng của các nhân viên còn lại.
Thật ra, Lâm Hiểu Hiểu vốn luôn đứng từ xa quan sát An Điềm và Tô Thanh Dương, những hành động của hai người họ trên xe vừa rồi, cô đều trông thấy hết cả.
Cũng may An Điềm không làm gì quá đáng, Lâm Hiểu Hiểu cũng cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng.
Trong lúc Tô Thanh Dương đang định nhường lại căn phòng tốt cho An Điềm thì Lâm Hiểu Hiểu chợt chạy đến trước mặt anh nói: “Anh Tô, căn phòng ấy là cả công ty nhường lại cho anh, anh là sếp của công ty thì đương nhiên phải ở phòng tốt rồi.”
Lâm Hiểu Hiểu nói đến đây chợt quay sang cười nói với An Điềm: “Cô thấy có đúng không, An Điềm?”
An Điềm nghe Lâm Hiểu Hiểu nói thế thì liền phụ họa: “Tô tổng, Hiểu Hiểu nói rất đúng, anh là tổng giám đốc, đương nhiên phải ở phòng tốt rồi, còn tôi lại thích nơi yên tĩnh, ở phòng còn lại là hợp lí.”
Tô Thanh Dương vẫn kiên quyết: “Các nhân viên trong công ty đều ở khu phía tây, chỉ có một mình cô ở khu phía đông, tôi cảm thấy không yên tâm lắm.”
“Chẳng có gì mà không yên tâm cả, khách sạn này là khách sạn quy mô mà, ở đâu cũng vậy thôi.” An Điềm khách sáo nói, “Cảm ơn Tô tổng.”
Tô Thanh Dương còn định nói gì đó, nhưng bị Lâm Hiểu Hiểu ngắt lời: “Anh Tô, An Điềm đã nói thế rồi thì cứ quyết định như vậy đi, em sẽ giúp An Điềm mang hành lí vào phòng cô ấy mà!”
Lâm Hiểu Hiểu nói xong lập tức kéo tay An Điềm đi về khu phía đông. Tô Thanh Dương đứng đằng sau với tay theo, nhưng cuối cùng không nói gì cả, chỉ lặng lẽ nhìn Lâm Hiểu Hiểu và An Điềm rời đi.
Ngay khi vừa khuất khỏi tầm nhìn của Tô Thanh Dương, Lâm Hiểu Hiểu lập tức lạnh lùng buông tay An Điềm ra.
An Điềm cũng không quan tâm, cầm chìa khóa mở cửa, đặt hành lí xuống đất rồi bắt đầu sắp xếp.
“An Điềm, anh Tô là tổng giám đốc của Tô Thị, thế nên để anh ấy ở phòng tốt là chuyện đương nhiên, mong là cô không để bụng.” Lâm Hiểu Hiểu đứng tựa ở cửa, lạnh nhạt nói với An Điềm.
“Không sao đâu, tôi cảm thấy ở đây cũng rất tốt mà.” An Điềm mỉm cười rồi lấy quần áo ra.
Lâm Hiểu Hiểu chỉ đứng đó nhìn, không giúp đỡ.
Lúc này, điện thoại của Lâm Hiểu Hiểu chợt vang lên, cô vội vàng nghe máy, sau khi vâng vài tiếng với đầu dây bên kia thì liền vui vẻ cúp máy.
Lâm Hiểu Hiểu cất điện thoại vào túi xong bèn phấn khích nói với An Điềm: “An Điềm, anh chị ba tôi cũng đến suối nước nóng đấy, tôi đưa cô đến gặp họ nhé?”
Nghe Lâm Hiểu Hiểu nhắc đến Cố Thiên Tuấn và Chu Mộng Chỉ, An Điềm bất giác cúi mặt, sau đó cười nói: “Tôi không đi thì hơn, dù gì tôi cũng đâu có thân với họ.”
Không thân? Rõ ràng cô rất thân với anh ba mà!
Lâm Hiểu Hiểu cười lạnh trong trong, rồi đột nhiên không nói không rằng giật lấy bộ áo trong tay An Điềm ném sang một bên, sau đó vừa kéo An Điềm ra ngoài cửa vừa nói: “Anh chị ba rất yêu thương nhau, tôi nhất định phải đưa cô đi nhìn cho rõ, để sau này cô cũng tìm được một người đàn ông tốt như anh ba về làm chồng.”
An Điềm không nghe ra ý thâm sâu trong lời nói của Lâm Hiểu Hiểu, chỉ đơn thuần là không muốn nhìn thấy hai người đó thôi. Cho dù cô cảm thấy mình không còn yêu Cố Thiên Tuấn nữa, nhưng việc nhìn thấy cảnh hai người họ tình tứ với nhau cũng vẫn khiến cô thấy khó chịu.
“Hiểu Hiểu, tôi không đi thì hơn.”
“Cô có không muốn đi thì cũng phải đi!” Lâm Hiểu Hiểu lập tức cắn răng cắn lợi, gần như dùng hết sức lực kéo An Điềm đến trước cửa phòng Cố Thiên Tuấn.
Lâm Hiểu Hiểu nhìn hai vệ sĩ đứng trước cửa phòng rồi cười nói: “Tôi là Lâm Hiểu Hiểu, các anh chắc biết tôi chứ?”
“Không biết.” Hai vệ sĩ đứng trước cửa phòng Cố Thiên Tuấn thậm chí chẳng thèm nhìn Lâm Hiểu Hiểu.
Lâm Hiểu Hiểu liền sa sầm nét mặt, nhưng sau đó lại cười nói: “Anh trai tôi là Lâm Kính Trạch, tổng giám đốc tập đoàn trang sức Lâm Thị, anh ấy rất thân với anh ba, bây giờ tôi dẫn người bạn đến gặp anh chị ba một chút, anh có thể vào chuyển lời với anh ba được không?”
Hai vệ sĩ nọ đưa mắt nhìn nhau, sau đó một người bước vào trong.
Chỉ một lát sau, anh ta bước ra nói: “Cố tổng nói hai người có thể vào.”
Lâm Hiểu Hiểu đắc ý nhìn An Điềm đang thẫn thờ, tiếp theo đây cô sẽ cho An Điềm nhìn rõ ràng cảnh anh chị ba yêu thương nhau thế nào, phải khiến cho An Điềm đau khổ trong lòng mà không dám nói ra!
Thế là Lâm Hiểu Hiểu liền kéo tay An Điềm bước vào phòng của Cố Thiên Tuấn.
Nhưng khi vừa bước vào phòng của Cố Thiên Tuấn, Lâm Hiểu Hiểu chợt giật mình, cảnh tượng tình tứ của anh ba và chị ba đâu? Tại sao trong căn phòng tổng thống to tướng chỉ có một mình anh ba? Chị ba đâu rồi? Không lẽ chị ấy ngủ ở phòng khác sao?
Cố Thiên Tuấn trông thấy Lâm Hiểu Hiểu kéo tay An Điềm đứng ngẩn ngơ ở cửa thì liền đưa mắt nhìn An Điềm một lượt, sau đó nhấp một ngụm nước rồi hỏi: “Hiểu Hiểu, cô tìm tôi à?”
“À, chị ba đâu?” Lâm Hiểu Hiểu nhìn quanh căn phòng của Cố Thiên Tuấn một lúc rồi thắc mắc hỏi.
“Mộng Chỉ trước khi đi đột nhiên sức khỏe không tốt, nhưng cô ấy cứ một mực bảo tôi phải đi nghỉ ngơi thư giãn, vậy nên tôi đã đến đây một mình.”
“Sao lại như thế?” Lâm Hiểu Hiểu kích động hỏi, “Không phải đã nói là anh chị ba cùng đến sao?”
Lâm Hiểu Hiểu cứ luôn cho rằng kế hoạch của mình rất hoàn hảo không chút sơ hở, không ngờ cuối cùng lại tan tành thế này, thế nên lập tức nổi giận đùng đùng.
An Điềm và Cố Thiên Tuấn đều ngơ ngác nhìn Lâm Hiểu Hiểu: Không phải vừa mới giải thích lí do rồi đó hay sao? Hiểu Hiểu làm gì mà kích động vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.