Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Chương 284
Vô Danh
19/04/2019
An Điềm lúc này mới nhìn kĩ lại Khưu Doanh Doanh, thấy cô đang mặc một bộ váy liền thân màu trắng xinh xắn, trước ngực có cái kết hình bươm bướm, trông rất ngọt ngào, phối với đôi giày màu bạc tỏa ra khí chất thiếu nữ.
Nhưng bây giờ chỉ mới vào xuân, mặc ít như thế có phải hơi lố không nhỉ?
“Hiểu Hiểu, em không lạnh à?” An Điềm cúi xuống nói khẽ vào tai Khưu Doanh Doanh, càm ràm như một bà mẹ mắng con.
“Có sao đâu, trong phòng họp có máy sưởi mà!” Khưu Doanh Doanh sụt sịt mũi, cố gắng làm ấm cái mũi đang đông cứng của mình, “Với lại bên ngoài em có khoác áo khoác màu đỏ này rồi mà.”
“Thôi được rồi.” An Điềm lắc đầu cười bất lực, cô bé Doanh Doanh này đúng là hạnh phúc, vô lo vô nghĩ, không cần phải phiền muộn gì cả, trong đầu chỉ cần nghĩ đến mấy chuyện tình yêu ngọt ngào là được.
Trong lúc An Điềm đang cảm khái thì Tô Thanh Dương và Lâm Kính Trạch dẫn các nhân viên của Lâm Thị bước vào.
An Điềm và Khưu Doanh Doanh vội vàng ngồi ngay ngắn lại, chờ cuộc họp bắt đầu.
Phòng họp bắt đầu vang lên một loạt tiếng bước chân, tiếng kéo ghế, tiếng người ngồi xuống.
Sau khi các nhân viên thiết kế của Tô Thị và Lâm Thị đều đã yên vị rồi, Lâm Kính Trạch và Tô Thanh Dương lịch sự chào hỏi nhau, sau đó Lâm Kính Trạch bắt đầu đứng lên phát biểu vài câu khách sáo.
Đó là những câu đại loại như “Mùa xuân đã đến, mọi người chúng ta có mặt ở đây hôm nay đều là những nhân tài, nhất định sẽ tạo nên thành công cho dự án lần này”…
An Điềm lần đầu tiên trông thấy Lâm Kính Trạch làm chủ tọa một cuộc họp, dáng vẻ nghiêm túc hôm nay của anh trông khác hẳn với vẻ lông bông thường ngày, thật sự cảm thấy khác lạ.
Lâm Kính Trạch sau khi phát biểu mấy câu giống như khai mạc liên hoan mùa xuân thì liền vào chủ đề chính, đó là giới thiệu nhân viên thiết kế của hai công ty làm quen với nhau.
Nhân viên hai bên cũng bắt đầu chào hỏi trò chuyện với nhau rất hữu nghị.
Nhưng điều khiến An Điềm cảm thấy cực kì kinh ngạc chính là, vợ của Cố Thiên Tuấn, Chu Mộng Chỉ cũng tham gia vào lần hợp tác này.
Chu Mộng Chỉ hôm nay mặc một bộ đồ công sở đen trắng, mái tóc đen dài được buộc cao, để lộ ra bờ xương quai xanh quyến rũ, gương mặt vốn đã mang nét đẹp cổ điển hài hòa cân đối nay được trang điểm kĩ lưỡng trông lại càng thêm lộng lẫy.
Chu Mộng Chỉ luôn cúi đầu, vẻ mặt trông rất uất ức không cam tâm, khiến cho các nhân viên nam trông thấy mà đau lòng.
Chợt nhớ lại lúc thiết kế Bầu Trời Đầy Sao, từng nghe Cố Thiên Tuấn nói Chu Mộng Chỉ hình như cũng học thiết kế thời trang, An Điềm lúc này mới vỡ lẽ: Có lẽ do cô ta làm phu nhân hào môn lâu quá cảm thấy chán rồi nên mới muốn ra ngoài làm việc một chút!
Nhưng nhìn thái độ của các nhân viên phòng thiết kế đối xử với Chu Mộng Chỉ, An Điềm lại cảm thấy mấy người này dường như không biết Chu Mộng Chỉ là vợ của Cố Thiên Tuấn, nếu không thì làm sao sao họ dám để cho Chu Mộng Chỉ ngồi ở một góc thế kia? Hơn nữa, ngoài mấy nhân viên nam hỏi han vài câu ra thì hầu như chẳng ai quan tâm đến cô ta cả.
Không những vậy, Tô Thanh Dương và Lâm Kính Trạch trông thấy Chu Mộng Chỉ bị đối xử như vậy mà cũng không nói gì, chắc là họ đã được dặn rằng phu nhân tổng tài hôm nay vi phục xuất tuần đến đây dạo chơi rồi.
Một dự án lớn thế này mà Cố Thiên Tuấn lại dám để cho một người đã lâu không động đến ngành thiết kế thời trang như Chu Mộng Chỉ tham gia, Cố Thiên Tuấn đúng là đã bỏ rất nhiều tâm huyết cho người vợ này.
An Điềm lắc đầu, cố gắng nuốt đi nỗi cay đắng trong lòng, dùng cách nghĩ châm chọc để đối diện với chuyện này.
Có lẽ do An Điềm cứ mãi nhìn Chu Mộng Chỉ, nên khi Chu Mộng Chỉ ngẩng đầu lên thì liền đối mắt ngay với An Điềm.
Dù gì An Điềm cũng biết thân phận của Chu Mộng Chỉ, thế nên cô đành phải mỉm cười thân thiện với cô ta.
Nhưng Chu Mộng Chỉ thì lại lạnh lùng quay mặt sang một bên không thèm nhìn An Điềm.
An Điềm ngẩn tò te, rồi nhớ lại chuyện đã xảy ra giữa cô và Cố Thiên Tuấn trong đợt đi nghỉ dưỡng, An Điềm càng cảm thấy ngượng ngùng hơn. Tuy bốn năm trước Chu Mộng Chỉ đã có lỗi với cô trước, nhưng An Điềm bây giờ đối diện với Chu Mộng Chỉ lại cảm thấy trong lòng có chút áy náy.
An Điềm đành phải thẹn thùng thu ánh mắt lại, thầm nhắc nhở bản thân phải tránh xa Chu Mộng Chỉ ra, càng xa càng tốt!
Cô khẽ đằng hắng rồi bắt đầu nghiêm túc lắng nghe nội dung cuộc họp.
Tiếp sau đó là màn phát biểu của người phụ trách chính dự án này, cũng là nhà thiết kế thời trang Tô Thanh Dương.
Nội dung chính của bài phát biểu chính là về chủ đề của dự án này, đó là “Soul Life”, có nghĩa là Cuộc sống tinh thần, phong cách chủ yếu thứ nhất là phải hợp túi tiền, để đại đa số mọi người có thể mua được, thứ hai là phải thanh tao, thể hiện được cảm giác quý tộc, thứ ba là phải thi vị và nghệ thuật, đồng thời còn nhiều yếu tố nữa, nói tóm lại là đặt ra các yêu cầu phong cách quan trọng trước.
Đồng thời, Tô Thanh Dương trong lúc phát biểu đã khiến các thành viên nhóm thiết kế hiểu rõ, dự án lần này liên quan đến rất nhiều lĩnh vực, có đầy đủ trang phục của mọi phong cách và tuổi tác, chỉ cần dự án này thành công thì mọi người đều sẽ nhận được lợi ích lớn.
An Điềm ngồi trong góc, nhìn Tô Thanh Dương vốn là một nhà thiết thời trang nay càng lúc càng ra dáng một người làm kinh doanh thì vừa cảm thấy vui mừng cho anh lại vừa cảm thấy hơi thẫn thờ.
Thời gian trôi qua thì bất kì sự việc hay con người nào cũng đều sẽ thay đổi, chẳng hạn như Lâm Hiểu Hiểu, chẳng hạn như Tô Thanh Dương, và chẳng hạn như cô nữa. An Điềm bất giác cảm thán.
Cuộc họp sau đó mau chóng kết thúc cùng với tâm trạng suy tư của An Điềm.
Để tăng thêm tình cảm giữa các thành viên, sau cuộc họp, Tô Thị đã tổ chức một buổi tiệc, mời tất cả mọi người tham dự để giao lưu làm quen, giúp cho việc hợp tác sau này càng thuận lợi.
An Điềm khách sáo trò chuyện với các nhân viên một lúc rồi ngồi ở một góc uống nước trái cây.
Còn Khưu Doanh Doanh thì đi khắp nơi trong sảnh tiệc để tìm trai đẹp, giải quyết trạng thái bi thảm của người đã học năm ba đại học rồi mà còn chưa có bạn trai.
An Điềm ngồi trên ghế, vừa nhìn Khưu Doanh Doanh lượn qua lượn lại vừa nhàn nhã uống nước.
Lúc này chợt có một hương thơm thoang thoảng tỏa lên, một cô gái xinh đẹp bước đến bên cạnh An Điềm.
An Điềm quay sang, trông thấy một thành viên trong nhóm thiết kế của Lâm Thị, đó là Dương Thanh Lộ, một người rất xuất sắc.
Dương Thanh Lộ mặc bộ váy dự tiệc hở lưng màu đỏ, trông còn mỏng hơn của Khưu Doanh Doanh, khiến An Điềm trông thấy mà bất giác kéo chặt lại chiếc váy dài màu trắng của mình.
Dương Thanh Lộ có chiều cao ngang ngửa An Điềm, mái tóc dài uốn xoăn nhuộm vàng thả dài đến eo, mang một vẻ đẹp sắc sảo trưởng thành, gương mặt hơi rộng trông phảng phất đường nét của nữ diễn viên Thư Kỳ, khá nổi bật, ngoại trừ thân hình đẹp ra thì điều thu hút người ta nhất chính là đôi môi dày gợi cảm của cô.
An Điềm trước nay từng nghe các đồng nghiệp nói rằng, Dương Thanh Lộ là người rất được Lâm Thị trọng dụng, cô không những có tài năng thiết kế trang sức mà còn rất hiểu biết đối với việc thiết kế thời trang, việc Lâm Kính Trạch cách đây không lâu vừa đặt chân thành công vào ngành thiết kế quân phục cũng nhờ có công lao không nhỏ của Dương Thanh Lộ.
Nhưng mà kể cũng lạ, một người vừa có tài năng, vừa có thân hình và nhan sắc đẹp như Dương Thanh Lộ, vậy mà ngoài quan hệ công việc ra thì không còn một mối quan hệ nào khác với một công tử ăn chơi như Lâm Kính Trạch, thật sự khó hiểu.
“An Điềm, chào cô.” Dương Thanh Lộ nở nụ cười thân thiện, giơ li rượu trên tay lên.
“Chào cô.” An Điềm cũng cười lại với Dương Thanh Lộ rồi nâng cốc nước trái cây lên.
“Tôi trước nay cứ tưởng cô An Điềm là người mẫu hoặc diễn viên, không ngờ lại là một nhà thiết kế thời trang.” Dương Thanh Lộ nở nụ cười gợi cảm, chủ động lấy lòng An Điềm.
An Điềm hơi ngẩn người, cảm thấy thắc mắc không hiểu tại sao Dương Thanh Lộ lại nói như vậy.
Rồi cô chợt nhớ lại, khi cô vừa mới vào Tô Thị, lần đầu tiên đã mặc Fairy biểu diễn trên sàn catwalk, lần thứ hai lại là một trong những nữ diễn viên đóng MV quảng cáo cho Fairy, mấy ngày trước còn nghe Tô Thanh Dương nói, MV quảng cáo này nhận được phản hồi rất tốt, doanh số sản phẩm Fairy bán ra cũng tăng cao hơn hẳn.
Nhưng bây giờ chỉ mới vào xuân, mặc ít như thế có phải hơi lố không nhỉ?
“Hiểu Hiểu, em không lạnh à?” An Điềm cúi xuống nói khẽ vào tai Khưu Doanh Doanh, càm ràm như một bà mẹ mắng con.
“Có sao đâu, trong phòng họp có máy sưởi mà!” Khưu Doanh Doanh sụt sịt mũi, cố gắng làm ấm cái mũi đang đông cứng của mình, “Với lại bên ngoài em có khoác áo khoác màu đỏ này rồi mà.”
“Thôi được rồi.” An Điềm lắc đầu cười bất lực, cô bé Doanh Doanh này đúng là hạnh phúc, vô lo vô nghĩ, không cần phải phiền muộn gì cả, trong đầu chỉ cần nghĩ đến mấy chuyện tình yêu ngọt ngào là được.
Trong lúc An Điềm đang cảm khái thì Tô Thanh Dương và Lâm Kính Trạch dẫn các nhân viên của Lâm Thị bước vào.
An Điềm và Khưu Doanh Doanh vội vàng ngồi ngay ngắn lại, chờ cuộc họp bắt đầu.
Phòng họp bắt đầu vang lên một loạt tiếng bước chân, tiếng kéo ghế, tiếng người ngồi xuống.
Sau khi các nhân viên thiết kế của Tô Thị và Lâm Thị đều đã yên vị rồi, Lâm Kính Trạch và Tô Thanh Dương lịch sự chào hỏi nhau, sau đó Lâm Kính Trạch bắt đầu đứng lên phát biểu vài câu khách sáo.
Đó là những câu đại loại như “Mùa xuân đã đến, mọi người chúng ta có mặt ở đây hôm nay đều là những nhân tài, nhất định sẽ tạo nên thành công cho dự án lần này”…
An Điềm lần đầu tiên trông thấy Lâm Kính Trạch làm chủ tọa một cuộc họp, dáng vẻ nghiêm túc hôm nay của anh trông khác hẳn với vẻ lông bông thường ngày, thật sự cảm thấy khác lạ.
Lâm Kính Trạch sau khi phát biểu mấy câu giống như khai mạc liên hoan mùa xuân thì liền vào chủ đề chính, đó là giới thiệu nhân viên thiết kế của hai công ty làm quen với nhau.
Nhân viên hai bên cũng bắt đầu chào hỏi trò chuyện với nhau rất hữu nghị.
Nhưng điều khiến An Điềm cảm thấy cực kì kinh ngạc chính là, vợ của Cố Thiên Tuấn, Chu Mộng Chỉ cũng tham gia vào lần hợp tác này.
Chu Mộng Chỉ hôm nay mặc một bộ đồ công sở đen trắng, mái tóc đen dài được buộc cao, để lộ ra bờ xương quai xanh quyến rũ, gương mặt vốn đã mang nét đẹp cổ điển hài hòa cân đối nay được trang điểm kĩ lưỡng trông lại càng thêm lộng lẫy.
Chu Mộng Chỉ luôn cúi đầu, vẻ mặt trông rất uất ức không cam tâm, khiến cho các nhân viên nam trông thấy mà đau lòng.
Chợt nhớ lại lúc thiết kế Bầu Trời Đầy Sao, từng nghe Cố Thiên Tuấn nói Chu Mộng Chỉ hình như cũng học thiết kế thời trang, An Điềm lúc này mới vỡ lẽ: Có lẽ do cô ta làm phu nhân hào môn lâu quá cảm thấy chán rồi nên mới muốn ra ngoài làm việc một chút!
Nhưng nhìn thái độ của các nhân viên phòng thiết kế đối xử với Chu Mộng Chỉ, An Điềm lại cảm thấy mấy người này dường như không biết Chu Mộng Chỉ là vợ của Cố Thiên Tuấn, nếu không thì làm sao sao họ dám để cho Chu Mộng Chỉ ngồi ở một góc thế kia? Hơn nữa, ngoài mấy nhân viên nam hỏi han vài câu ra thì hầu như chẳng ai quan tâm đến cô ta cả.
Không những vậy, Tô Thanh Dương và Lâm Kính Trạch trông thấy Chu Mộng Chỉ bị đối xử như vậy mà cũng không nói gì, chắc là họ đã được dặn rằng phu nhân tổng tài hôm nay vi phục xuất tuần đến đây dạo chơi rồi.
Một dự án lớn thế này mà Cố Thiên Tuấn lại dám để cho một người đã lâu không động đến ngành thiết kế thời trang như Chu Mộng Chỉ tham gia, Cố Thiên Tuấn đúng là đã bỏ rất nhiều tâm huyết cho người vợ này.
An Điềm lắc đầu, cố gắng nuốt đi nỗi cay đắng trong lòng, dùng cách nghĩ châm chọc để đối diện với chuyện này.
Có lẽ do An Điềm cứ mãi nhìn Chu Mộng Chỉ, nên khi Chu Mộng Chỉ ngẩng đầu lên thì liền đối mắt ngay với An Điềm.
Dù gì An Điềm cũng biết thân phận của Chu Mộng Chỉ, thế nên cô đành phải mỉm cười thân thiện với cô ta.
Nhưng Chu Mộng Chỉ thì lại lạnh lùng quay mặt sang một bên không thèm nhìn An Điềm.
An Điềm ngẩn tò te, rồi nhớ lại chuyện đã xảy ra giữa cô và Cố Thiên Tuấn trong đợt đi nghỉ dưỡng, An Điềm càng cảm thấy ngượng ngùng hơn. Tuy bốn năm trước Chu Mộng Chỉ đã có lỗi với cô trước, nhưng An Điềm bây giờ đối diện với Chu Mộng Chỉ lại cảm thấy trong lòng có chút áy náy.
An Điềm đành phải thẹn thùng thu ánh mắt lại, thầm nhắc nhở bản thân phải tránh xa Chu Mộng Chỉ ra, càng xa càng tốt!
Cô khẽ đằng hắng rồi bắt đầu nghiêm túc lắng nghe nội dung cuộc họp.
Tiếp sau đó là màn phát biểu của người phụ trách chính dự án này, cũng là nhà thiết kế thời trang Tô Thanh Dương.
Nội dung chính của bài phát biểu chính là về chủ đề của dự án này, đó là “Soul Life”, có nghĩa là Cuộc sống tinh thần, phong cách chủ yếu thứ nhất là phải hợp túi tiền, để đại đa số mọi người có thể mua được, thứ hai là phải thanh tao, thể hiện được cảm giác quý tộc, thứ ba là phải thi vị và nghệ thuật, đồng thời còn nhiều yếu tố nữa, nói tóm lại là đặt ra các yêu cầu phong cách quan trọng trước.
Đồng thời, Tô Thanh Dương trong lúc phát biểu đã khiến các thành viên nhóm thiết kế hiểu rõ, dự án lần này liên quan đến rất nhiều lĩnh vực, có đầy đủ trang phục của mọi phong cách và tuổi tác, chỉ cần dự án này thành công thì mọi người đều sẽ nhận được lợi ích lớn.
An Điềm ngồi trong góc, nhìn Tô Thanh Dương vốn là một nhà thiết thời trang nay càng lúc càng ra dáng một người làm kinh doanh thì vừa cảm thấy vui mừng cho anh lại vừa cảm thấy hơi thẫn thờ.
Thời gian trôi qua thì bất kì sự việc hay con người nào cũng đều sẽ thay đổi, chẳng hạn như Lâm Hiểu Hiểu, chẳng hạn như Tô Thanh Dương, và chẳng hạn như cô nữa. An Điềm bất giác cảm thán.
Cuộc họp sau đó mau chóng kết thúc cùng với tâm trạng suy tư của An Điềm.
Để tăng thêm tình cảm giữa các thành viên, sau cuộc họp, Tô Thị đã tổ chức một buổi tiệc, mời tất cả mọi người tham dự để giao lưu làm quen, giúp cho việc hợp tác sau này càng thuận lợi.
An Điềm khách sáo trò chuyện với các nhân viên một lúc rồi ngồi ở một góc uống nước trái cây.
Còn Khưu Doanh Doanh thì đi khắp nơi trong sảnh tiệc để tìm trai đẹp, giải quyết trạng thái bi thảm của người đã học năm ba đại học rồi mà còn chưa có bạn trai.
An Điềm ngồi trên ghế, vừa nhìn Khưu Doanh Doanh lượn qua lượn lại vừa nhàn nhã uống nước.
Lúc này chợt có một hương thơm thoang thoảng tỏa lên, một cô gái xinh đẹp bước đến bên cạnh An Điềm.
An Điềm quay sang, trông thấy một thành viên trong nhóm thiết kế của Lâm Thị, đó là Dương Thanh Lộ, một người rất xuất sắc.
Dương Thanh Lộ mặc bộ váy dự tiệc hở lưng màu đỏ, trông còn mỏng hơn của Khưu Doanh Doanh, khiến An Điềm trông thấy mà bất giác kéo chặt lại chiếc váy dài màu trắng của mình.
Dương Thanh Lộ có chiều cao ngang ngửa An Điềm, mái tóc dài uốn xoăn nhuộm vàng thả dài đến eo, mang một vẻ đẹp sắc sảo trưởng thành, gương mặt hơi rộng trông phảng phất đường nét của nữ diễn viên Thư Kỳ, khá nổi bật, ngoại trừ thân hình đẹp ra thì điều thu hút người ta nhất chính là đôi môi dày gợi cảm của cô.
An Điềm trước nay từng nghe các đồng nghiệp nói rằng, Dương Thanh Lộ là người rất được Lâm Thị trọng dụng, cô không những có tài năng thiết kế trang sức mà còn rất hiểu biết đối với việc thiết kế thời trang, việc Lâm Kính Trạch cách đây không lâu vừa đặt chân thành công vào ngành thiết kế quân phục cũng nhờ có công lao không nhỏ của Dương Thanh Lộ.
Nhưng mà kể cũng lạ, một người vừa có tài năng, vừa có thân hình và nhan sắc đẹp như Dương Thanh Lộ, vậy mà ngoài quan hệ công việc ra thì không còn một mối quan hệ nào khác với một công tử ăn chơi như Lâm Kính Trạch, thật sự khó hiểu.
“An Điềm, chào cô.” Dương Thanh Lộ nở nụ cười thân thiện, giơ li rượu trên tay lên.
“Chào cô.” An Điềm cũng cười lại với Dương Thanh Lộ rồi nâng cốc nước trái cây lên.
“Tôi trước nay cứ tưởng cô An Điềm là người mẫu hoặc diễn viên, không ngờ lại là một nhà thiết kế thời trang.” Dương Thanh Lộ nở nụ cười gợi cảm, chủ động lấy lòng An Điềm.
An Điềm hơi ngẩn người, cảm thấy thắc mắc không hiểu tại sao Dương Thanh Lộ lại nói như vậy.
Rồi cô chợt nhớ lại, khi cô vừa mới vào Tô Thị, lần đầu tiên đã mặc Fairy biểu diễn trên sàn catwalk, lần thứ hai lại là một trong những nữ diễn viên đóng MV quảng cáo cho Fairy, mấy ngày trước còn nghe Tô Thanh Dương nói, MV quảng cáo này nhận được phản hồi rất tốt, doanh số sản phẩm Fairy bán ra cũng tăng cao hơn hẳn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.