Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Chương 345
Vô Danh
19/04/2019
Cố Thiên Tuấn nhìn vẻ mặt dương dương tự đắc của Chu Mộng Chỉ và vẻ mặt nhẫn nhịn của An Điềm, bàn tay lập tức nắm chặt lại, nhưng sau đó lại thả ra. Anh trầm ngâm một lúc rồi quay sang phẩy tay với Susan đứng sau lưng.
Susan hiểu ý Cố Thiên Tuấn, lập tức bước lên nói với mọi người trong phòng: “Cố tổng của chúng tôi rất hài lòng với dự án lần này, cuộc họp hôm nay đến đây thôi, công ty Cố Thị sẽ tăng thêm tiền đầu tư vào dự án này của Tô Thị.”
Câu nói của Susan khiến mọi người không quan tâm nhiều đến tai nạn do Chu Mộng Chỉ gây ra nữa, ai nấy đều yên tâm gật đầu.
Lúc này, Tô Thanh Dương cũng đứng lên, nhìn một lượt mọi người trong văn phòng rồi nói: “Được rồi, cuộc họp đến đây thôi, buổi chiều sẽ có tiệc chào đón Cố tổng, mọi người về chuẩn bị nhé, bây giờ giải tán.”
Mọi người lật đầu rồi lục tục rời đi.
Cố Thiên Tuấn liếc nhìn An Điềm đang ngẩn người bên chiếc laptop một chút rồi cũng bước đi cùng với Lâm Kính Trạch.
Tô Thanh Dương thấy thế liền mau chóng đi theo Cố Thiên Tuấn.
“Cố tổng, tôi có vài chuyện muốn nói với anh.” Tô Thanh Dương gọi Cố Thiên Tuấn lúc này đã ra đến hành lang.
Cố Thiên Tuấn cúi mắt suy nghĩ một lúc rồi quay sang gật đầu với Lâm Kính Trạch.
Lâm Kính Trạch nhìn Tô Thanh Dương, sau đó cùng với Susan bước sang một bên, vẻ mặt hai người giống như có viết lên dòng chữ “không phận sự miễn đến gần” vậy, khiến cho mấy nhân viên trông thấy mà sợ hãi đi vòng ra xa.
Hành lang lúc này không còn ai nữa, chỉ có Lâm Kính Trạch và Susan đứng gác ở xa xa.
Tô Thanh Dương lúc này mới ngẩng cao đầu nhìn Cố Thiên Tuấn: “Anh đã từng nói sẽ mau chóng cho An Điềm một câu trả lời, nhưng tại sao lúc hai người gặp mặt, anh lại chẳng nhìn vào mắt cô ấy? An Điềm gặp chuyện uất ức, anh cũng không nói tiếng nào!”
Nói đến đây, Tô Thanh Dương không kìm được mà cười khẩy: “Đây là câu trả lời mà anh cho cô ấy đấy à?”
Cố Thiên Tuấn nuốt nước bọt, câu chất vấn của Tô Thanh Dương khiến giọng anh có hơi lạc đi: “Hiện giờ tôi đang rất cố gắng để mau chóng xử lí mọi chuyện.”
“Mau chóng?” Tô Thanh Dương hỏi lại, “Mau chóng là bao lâu? Hay chỉ là một câu nói suông thôi?”
Tô Thanh Dương bước mạnh lên một bước, áp sát lại Cố Thiên Tuấn: “Anh đừng ỷ mình đã cứu An Điềm được vài lần thì có thể mãi mãi lừa gạt cô ấy!”
“Tôi cứu cô ấy là vì tôi quan tâm cô ấy.” Cố Thiên Tuấn đưa mắt nhìn xa xăm, giọng nói dần bình tĩnh trở lại, “Bây giờ tất cả mọi cố gắng của tôi đều là vì muốn có thể cho An Điềm một tương lai tốt hơn.”
“Tôi không tin!” Đôi mắt nâu của Tô Thanh Dương chợt sáng quắc lên, “Nếu anh không làm được thì mau chóng bỏ cuộc đi, như vậy mới là sự bảo vệ tốt nhất cho An Điềm.”
“Tôi sẽ không bỏ cuộc.” Cố Thiên Tuấn nhìn thẳng vào mặt Tô Thanh Dương, nói rất rõ ràng, “Anh cũng sẽ không thắng được tôi đâu.”
“Anh…” Vẻ mặt ôn hòa của Tô Thanh Dương xuất hiện một nét phẫn nộ, “Cho dù có như vậy thì tôi cũng sẽ không để anh làm An Điềm tổn thương thêm lần nữa.”
“Tôi chưa bao giờ muốn làm An Điềm tổn thương, bây giờ tất cả mọi việc tôi làm đều là vì…”
“Á!!!”
Một tiếng kêu thảm thiết chợt vang lên trong phòng họp, cắt ngang câu nói của Cố Thiên Tuấn.
Tô Thanh Dương và Cố Thiên Tuấn đưa mắt nhìn nhau, tròng mắt co lại: An Điềm vẫn còn đang trong phòng họp!
Nghĩ đến đó, hai người lập tức đồng thời quay người chạy vào trong phòng.
Trong lúc đó, những người khác cũng nghe thấy tiếng kêu này, cũng vội vã chạy đến.
“Rầm” một tiếng, Cố Thiên Tuấn đẩy mạnh cửa phòng ra.
Mọi người chạy đến vây kín cửa, nhưng cảnh tưởng xảy ra trước mắt lại khiến họ không hiểu gì cả.
Lúc này, cả An Điềm và Chu Mộng Chỉ đều đang ngồi bệt dưới đất, trên mặt và trên người họ toàn là nước, bên cạnh còn có mấy mảnh cốc vỡ.
Chu Mộng Chỉ gương mặt tái xanh nhìn An Điềm, trong đôi mắt xinh đẹp ánh lên một nét kinh ngạc và bàng hoàng.
Còn An Điềm lại nhìn Chu Mộng Chỉ bằng vẻ mặt không cảm xúc, miệng hình như còn đang hơi nhếch lên cười lạnh lùng.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, hoàn toàn không hiểu đã xảy ra chuyện gì. Hai người họ vừa mới… đánh nhau sao? Nếu không thì sao cảnh tượng lại tan hoang thế này? Là do vừa rồi Chu Mộng Chỉ đã làm hỏng laptop của An Điềm à?
Nhưng với tính cách của An Điềm thì sao có thể đánh Chu Mộng Chỉ chứ? Chuyện này là không thể! Chắc chắn là đã có chuyện gì khác rồi!
Ngay lập tức, tiếng xôn xao bàn luận liền vang lên.
Những tiếng ấy vang đến tai Chu Mộng Chỉ, cô ta lập tức định thần lại, quay đầu sang thì trông thấy Cố Thiên Tuấn đã đứng ở cửa rồi.
Làm sao đây?
Chu Mộng Chỉ như nghe thấy có một tiếng sấm vang lên trong đầu, bởi sự việc không diễn ra đúng hệt như cô ta mong muốn, bây giờ cô ta phải giải thích với Cố Thiên Tuấn thế nào về mọi chuyện đây?
Chu Mộng Chỉ mấp máy môi, thật sự hoảng loạn.
Lâm Kính Trạch đứng ở cửa nhìn Cố Thiên Tuấn một lúc rồi bước về phía Chu Mộng Chỉ.
“Đứng dậy đi đã.” Lâm Kính Trạch chìa tay ra trước mặt Chu Mộng chỉ, tuy anh không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh cảm thấy mình vẫn nên đứng về phía Chu Mộng Chỉ.
Tuy anh ba không muốn mọi người biết thân phận phu nhân tổng tài của chị ba, nhưng thấy vợ mình với dáng vẻ thê thảm thế này, anh ba là chồng thì chắc chắn sẽ muốn bảo vệ cho chị ba trước.
Nhưng anh ba lại không thể làm vậy một cách quá lộ liễu, mà nếu cứ đứng ngây ra như thế mãi thì chị ba sẽ đau lòng lắm, vậy chi bằng mình tranh thủ lúc mọi người chưa kịp phản ứng gì mà dìu chị ba đứng dậy, để sau này chị ba có chất vấn thì anh ba cũng sẽ có thể lấy mình ra làm cái cớ.
Chu Mộng Chỉ đưa mắt nhìn Lâm Kính Trạch rồi lại nhìn Cố Thiên Tuấn đang đứng ở cửa, sau đó đưa tay ra nắm lấy tay Lâm Kính Trạch rồi được anh dìu dậy.
Tô Thanh Dương cũng nhìn Cố Thiên Tuấn đầy ẩn ý rồi bước đến trước mặt An Điềm đỡ cô lên.
“Tô tổng, xin sắp xếp cho tôi một phòng nghỉ.” Lâm Kính Trạch thấy dáng vẻ thảm hại của Chu Mộng Chỉ liền quay sang yêu cầu Tô Thanh Dương.
“Lily!” Tô Thanh Dương gọi to, “Mau đưa Lâm tổng và Chu Mộng Chỉ đi.”
Lily đang đứng ngây người ở cửa lập tức định thần lại, chạy đến trước mặt Chu Mộng Chỉ và Lâm Kính Trạch rồi gật đầu nói: “Lâm tổng, cô Chu, mời đi theo tôi.”
“Khoan đã!”
Cố Thiên Tuấn từ nãy vẫn luôn im lặng, bây giờ cuối cùng cũng lên tiếng, anh bước đến trước mặt Chu Mộng Chỉ và Lâm Kính Trạch, nhìn Chu Mộng Chỉ bằng ánh mắt quan tâm rồi nói: “Tôi cũng đi theo hai người.”
Mọi người trông thấy cảnh ấy lập tức ngơ ngác.
Cố tổng nói “đi theo” có nghĩa là sao? Là vì muốn đi theo người anh em Lâm Kính Trạch của mình, hay là vì muốn đi theo Chu Mộng Chỉ? Nếu là vì Chu Mộng Chỉ thì hai người họ rốt cuộc có quan hệ gì?
Dưới ánh mắt kinh ngạc và nghi hoặc của mọi người, Cố Thiên Tuấn, Chu Mộng Chỉ và Lâm Kính Trạch rời khỏi phòng họp theo sự dẫn đường của Lily.
An Điềm đứng cạnh Tô Thanh Dương, nước trên mặt và tóc vẫn còn nhỏ tong tong xuống đất, trân trân nhìn theo bóng dáng Cố Thiên Tuấn, khóe mắt bắt đầu đỏ lên: Ngoại trừ lúc đầu ánh mắt có nhìn về cô một cái ra, Cố Thiên Tuấn sau đó không nhìn cô một lần nào nữa! Người mà người anh em của anh đứng ra giúp là Chu Mộng Chỉ, mà anh sau đó cũng đi theo Chu Mộng Chỉ.
Còn cô thì chẳng là cái gì, chẳng là cái gì cả!
Nụ cười mỉa mai của cô càng lúc càng rõ rệt, hai mắt cũng càng lúc càng đỏ lên, cũng may mặt cô lúc này toàn là nước nên mọi người không biết được rằng trong những giọt nước đang nhỏ xuống ấy có cả nước mắt của An Điềm.
Lúc này, Thẩm Sở Hà và Khưu Doanh Doanh đã chen vào đến bên cạnh An Điềm, lo lắng nhìn cô.
“Chị An Điềm, chị không sao chứ?” Khưu Doanh Doanh lắc tay An Điềm rồi kinh ngạc trợn tròn mắt hỏi, “Chuyện sao lại thành ra như vậy?”
“…” An Điềm không nói gì, chỉ trân trân nhìn theo hướng Cố Thiên Tuấn rời đi.
“Đúng đấy, An Điềm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” Thẩm Sở Hà quay sang nhìn về phía Chu Mộng Chỉ rồi lại quay sang nhìn dáng vẻ thảm hại của An Điềm, “Chu Mộng Chỉ vừa rồi không phải nói là muốn xin lỗi cô sao?”
Susan hiểu ý Cố Thiên Tuấn, lập tức bước lên nói với mọi người trong phòng: “Cố tổng của chúng tôi rất hài lòng với dự án lần này, cuộc họp hôm nay đến đây thôi, công ty Cố Thị sẽ tăng thêm tiền đầu tư vào dự án này của Tô Thị.”
Câu nói của Susan khiến mọi người không quan tâm nhiều đến tai nạn do Chu Mộng Chỉ gây ra nữa, ai nấy đều yên tâm gật đầu.
Lúc này, Tô Thanh Dương cũng đứng lên, nhìn một lượt mọi người trong văn phòng rồi nói: “Được rồi, cuộc họp đến đây thôi, buổi chiều sẽ có tiệc chào đón Cố tổng, mọi người về chuẩn bị nhé, bây giờ giải tán.”
Mọi người lật đầu rồi lục tục rời đi.
Cố Thiên Tuấn liếc nhìn An Điềm đang ngẩn người bên chiếc laptop một chút rồi cũng bước đi cùng với Lâm Kính Trạch.
Tô Thanh Dương thấy thế liền mau chóng đi theo Cố Thiên Tuấn.
“Cố tổng, tôi có vài chuyện muốn nói với anh.” Tô Thanh Dương gọi Cố Thiên Tuấn lúc này đã ra đến hành lang.
Cố Thiên Tuấn cúi mắt suy nghĩ một lúc rồi quay sang gật đầu với Lâm Kính Trạch.
Lâm Kính Trạch nhìn Tô Thanh Dương, sau đó cùng với Susan bước sang một bên, vẻ mặt hai người giống như có viết lên dòng chữ “không phận sự miễn đến gần” vậy, khiến cho mấy nhân viên trông thấy mà sợ hãi đi vòng ra xa.
Hành lang lúc này không còn ai nữa, chỉ có Lâm Kính Trạch và Susan đứng gác ở xa xa.
Tô Thanh Dương lúc này mới ngẩng cao đầu nhìn Cố Thiên Tuấn: “Anh đã từng nói sẽ mau chóng cho An Điềm một câu trả lời, nhưng tại sao lúc hai người gặp mặt, anh lại chẳng nhìn vào mắt cô ấy? An Điềm gặp chuyện uất ức, anh cũng không nói tiếng nào!”
Nói đến đây, Tô Thanh Dương không kìm được mà cười khẩy: “Đây là câu trả lời mà anh cho cô ấy đấy à?”
Cố Thiên Tuấn nuốt nước bọt, câu chất vấn của Tô Thanh Dương khiến giọng anh có hơi lạc đi: “Hiện giờ tôi đang rất cố gắng để mau chóng xử lí mọi chuyện.”
“Mau chóng?” Tô Thanh Dương hỏi lại, “Mau chóng là bao lâu? Hay chỉ là một câu nói suông thôi?”
Tô Thanh Dương bước mạnh lên một bước, áp sát lại Cố Thiên Tuấn: “Anh đừng ỷ mình đã cứu An Điềm được vài lần thì có thể mãi mãi lừa gạt cô ấy!”
“Tôi cứu cô ấy là vì tôi quan tâm cô ấy.” Cố Thiên Tuấn đưa mắt nhìn xa xăm, giọng nói dần bình tĩnh trở lại, “Bây giờ tất cả mọi cố gắng của tôi đều là vì muốn có thể cho An Điềm một tương lai tốt hơn.”
“Tôi không tin!” Đôi mắt nâu của Tô Thanh Dương chợt sáng quắc lên, “Nếu anh không làm được thì mau chóng bỏ cuộc đi, như vậy mới là sự bảo vệ tốt nhất cho An Điềm.”
“Tôi sẽ không bỏ cuộc.” Cố Thiên Tuấn nhìn thẳng vào mặt Tô Thanh Dương, nói rất rõ ràng, “Anh cũng sẽ không thắng được tôi đâu.”
“Anh…” Vẻ mặt ôn hòa của Tô Thanh Dương xuất hiện một nét phẫn nộ, “Cho dù có như vậy thì tôi cũng sẽ không để anh làm An Điềm tổn thương thêm lần nữa.”
“Tôi chưa bao giờ muốn làm An Điềm tổn thương, bây giờ tất cả mọi việc tôi làm đều là vì…”
“Á!!!”
Một tiếng kêu thảm thiết chợt vang lên trong phòng họp, cắt ngang câu nói của Cố Thiên Tuấn.
Tô Thanh Dương và Cố Thiên Tuấn đưa mắt nhìn nhau, tròng mắt co lại: An Điềm vẫn còn đang trong phòng họp!
Nghĩ đến đó, hai người lập tức đồng thời quay người chạy vào trong phòng.
Trong lúc đó, những người khác cũng nghe thấy tiếng kêu này, cũng vội vã chạy đến.
“Rầm” một tiếng, Cố Thiên Tuấn đẩy mạnh cửa phòng ra.
Mọi người chạy đến vây kín cửa, nhưng cảnh tưởng xảy ra trước mắt lại khiến họ không hiểu gì cả.
Lúc này, cả An Điềm và Chu Mộng Chỉ đều đang ngồi bệt dưới đất, trên mặt và trên người họ toàn là nước, bên cạnh còn có mấy mảnh cốc vỡ.
Chu Mộng Chỉ gương mặt tái xanh nhìn An Điềm, trong đôi mắt xinh đẹp ánh lên một nét kinh ngạc và bàng hoàng.
Còn An Điềm lại nhìn Chu Mộng Chỉ bằng vẻ mặt không cảm xúc, miệng hình như còn đang hơi nhếch lên cười lạnh lùng.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, hoàn toàn không hiểu đã xảy ra chuyện gì. Hai người họ vừa mới… đánh nhau sao? Nếu không thì sao cảnh tượng lại tan hoang thế này? Là do vừa rồi Chu Mộng Chỉ đã làm hỏng laptop của An Điềm à?
Nhưng với tính cách của An Điềm thì sao có thể đánh Chu Mộng Chỉ chứ? Chuyện này là không thể! Chắc chắn là đã có chuyện gì khác rồi!
Ngay lập tức, tiếng xôn xao bàn luận liền vang lên.
Những tiếng ấy vang đến tai Chu Mộng Chỉ, cô ta lập tức định thần lại, quay đầu sang thì trông thấy Cố Thiên Tuấn đã đứng ở cửa rồi.
Làm sao đây?
Chu Mộng Chỉ như nghe thấy có một tiếng sấm vang lên trong đầu, bởi sự việc không diễn ra đúng hệt như cô ta mong muốn, bây giờ cô ta phải giải thích với Cố Thiên Tuấn thế nào về mọi chuyện đây?
Chu Mộng Chỉ mấp máy môi, thật sự hoảng loạn.
Lâm Kính Trạch đứng ở cửa nhìn Cố Thiên Tuấn một lúc rồi bước về phía Chu Mộng Chỉ.
“Đứng dậy đi đã.” Lâm Kính Trạch chìa tay ra trước mặt Chu Mộng chỉ, tuy anh không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh cảm thấy mình vẫn nên đứng về phía Chu Mộng Chỉ.
Tuy anh ba không muốn mọi người biết thân phận phu nhân tổng tài của chị ba, nhưng thấy vợ mình với dáng vẻ thê thảm thế này, anh ba là chồng thì chắc chắn sẽ muốn bảo vệ cho chị ba trước.
Nhưng anh ba lại không thể làm vậy một cách quá lộ liễu, mà nếu cứ đứng ngây ra như thế mãi thì chị ba sẽ đau lòng lắm, vậy chi bằng mình tranh thủ lúc mọi người chưa kịp phản ứng gì mà dìu chị ba đứng dậy, để sau này chị ba có chất vấn thì anh ba cũng sẽ có thể lấy mình ra làm cái cớ.
Chu Mộng Chỉ đưa mắt nhìn Lâm Kính Trạch rồi lại nhìn Cố Thiên Tuấn đang đứng ở cửa, sau đó đưa tay ra nắm lấy tay Lâm Kính Trạch rồi được anh dìu dậy.
Tô Thanh Dương cũng nhìn Cố Thiên Tuấn đầy ẩn ý rồi bước đến trước mặt An Điềm đỡ cô lên.
“Tô tổng, xin sắp xếp cho tôi một phòng nghỉ.” Lâm Kính Trạch thấy dáng vẻ thảm hại của Chu Mộng Chỉ liền quay sang yêu cầu Tô Thanh Dương.
“Lily!” Tô Thanh Dương gọi to, “Mau đưa Lâm tổng và Chu Mộng Chỉ đi.”
Lily đang đứng ngây người ở cửa lập tức định thần lại, chạy đến trước mặt Chu Mộng Chỉ và Lâm Kính Trạch rồi gật đầu nói: “Lâm tổng, cô Chu, mời đi theo tôi.”
“Khoan đã!”
Cố Thiên Tuấn từ nãy vẫn luôn im lặng, bây giờ cuối cùng cũng lên tiếng, anh bước đến trước mặt Chu Mộng Chỉ và Lâm Kính Trạch, nhìn Chu Mộng Chỉ bằng ánh mắt quan tâm rồi nói: “Tôi cũng đi theo hai người.”
Mọi người trông thấy cảnh ấy lập tức ngơ ngác.
Cố tổng nói “đi theo” có nghĩa là sao? Là vì muốn đi theo người anh em Lâm Kính Trạch của mình, hay là vì muốn đi theo Chu Mộng Chỉ? Nếu là vì Chu Mộng Chỉ thì hai người họ rốt cuộc có quan hệ gì?
Dưới ánh mắt kinh ngạc và nghi hoặc của mọi người, Cố Thiên Tuấn, Chu Mộng Chỉ và Lâm Kính Trạch rời khỏi phòng họp theo sự dẫn đường của Lily.
An Điềm đứng cạnh Tô Thanh Dương, nước trên mặt và tóc vẫn còn nhỏ tong tong xuống đất, trân trân nhìn theo bóng dáng Cố Thiên Tuấn, khóe mắt bắt đầu đỏ lên: Ngoại trừ lúc đầu ánh mắt có nhìn về cô một cái ra, Cố Thiên Tuấn sau đó không nhìn cô một lần nào nữa! Người mà người anh em của anh đứng ra giúp là Chu Mộng Chỉ, mà anh sau đó cũng đi theo Chu Mộng Chỉ.
Còn cô thì chẳng là cái gì, chẳng là cái gì cả!
Nụ cười mỉa mai của cô càng lúc càng rõ rệt, hai mắt cũng càng lúc càng đỏ lên, cũng may mặt cô lúc này toàn là nước nên mọi người không biết được rằng trong những giọt nước đang nhỏ xuống ấy có cả nước mắt của An Điềm.
Lúc này, Thẩm Sở Hà và Khưu Doanh Doanh đã chen vào đến bên cạnh An Điềm, lo lắng nhìn cô.
“Chị An Điềm, chị không sao chứ?” Khưu Doanh Doanh lắc tay An Điềm rồi kinh ngạc trợn tròn mắt hỏi, “Chuyện sao lại thành ra như vậy?”
“…” An Điềm không nói gì, chỉ trân trân nhìn theo hướng Cố Thiên Tuấn rời đi.
“Đúng đấy, An Điềm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” Thẩm Sở Hà quay sang nhìn về phía Chu Mộng Chỉ rồi lại quay sang nhìn dáng vẻ thảm hại của An Điềm, “Chu Mộng Chỉ vừa rồi không phải nói là muốn xin lỗi cô sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.