Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Chương 430
Vô Danh
19/04/2019
60430.“Thật không?” An An không dám tin lại hỏi thêm lần nữa.
“Ừ! Thật đấy!” Cố Thiên Tuấn trịnh trọng gật đầu với An An.
“Con vui quá, cảm ơn chú Cố!” An An vừa nói vừa bổ nhào vào lòng của Cố Thiên Tuấn.
An An thì thầm bên tai Cố Thiên Tuấn: “Chú Cố, đợi đến hôm họp phụ huynh, con gọi chú là bố có được không?”
Cố Thiên Tuấn cứng đờ cả người, anh vui mừng khôn siết ôm chặt An An, trả lời: “Đương nhiên là được rồi.”
Khi tiếng gọi bố vang bên tai, Cố Thiên Tuấn cảm thấy lại có thêm một phần trách nhiệm trên người mình, đứa con bé bỏng, còn có mẹ của nó, mình nhất định phải bảo vệ họ thật tốt.
“Yeah!” An An nghe được câu trả lời của Cố Thiên Tuấn, vui mừng nhảy cẫng lên.
An Điềm thấy An An vui như vậy, do dự một chút, cuối cùng vẫn không nói gì cả.
“Vậy nhé, chú Cố ơi con đi chơi đây, chú với mẹ bàn công chuyện đi!” An An chớp chớp mắt với Cố Thiên Tuấn, rồi phóng đi như một cơn gió.
An Điềm thấy An An đã đi rồi, bèn đứng dậy, cô lại nhìn nửa bên mặt của Cố Thiên Tuấn, rồi từ từ cúi đầu xuống: Có phải là mình dè dặt quá rồi không? Bây giờ An An thích Cố Thiên Tuấn, quan hệ giữa cô và Cố Thiên Tuấn cũng rất tốt, nếu bây giờ anh ấy cầu hôn, à, không phải, dù không cầu hôn, anh ta lại nhắc chuyện này với mình như lần trước, thì mình cũng gật đồng đồng ý thôi.
Lúc này, Cố Thiên Tuấn đứng lên, quay sang nhìn An Điềm.
Đầu An Điềm cúi rất thấp, cô nghiến răng, trong lòng cô đã quyết: Nếu Cố Thiên Tuấn nói đến chuyện kết hôn, cô sẽ gật đồng đồng ý!
Tuy nhiên, Cố Thiên Tuấn đưa tay vuốt mặt của An Điềm rồi nói: “An Điềm, hôm nay anh hơi bận, anh về phòng làm việc trước đây.”
“Hả?” An Điềm vội ngẩng đầu lên: Không phải là cầu hôn sao?
“Có chuyện gì sao?” Cố Thiên Tuấn cảm thấy sắc mặt An Điềm không ổn.
“À, ha ha, không có gì.” An Điềm cười nhạt, “Vậy anh về phòng làm việc đi.”
“Ừ.” Cố Thiên Tuấn gật đầu, quay người đi về phía phòng làm việc, anh dời hết công việc ngày mai sang hôm nay, nên tối nay sẽ phải tăng ca muộn.
An Điềm nhìn bóng hình của Cố Thiên Tuấn, tâm trạng lặng xuống: Rõ ràng vừa nãy Cố Thiên Tuấn có cơ hội nhắc đến chuyện này mà, nhưng tại sao anh không nói?
Có phải là hết yêu mình rồi không?
An Điềm nghĩ đến đây càng không yên trong lòng, cô thở dài, quay người về phòng ngủ.
Cho đến lúc ăn cơm, Cố Thiên Tuấn vẫn chưa ra khỏi phòng làm việc, chỉ dặn người làm mang cơm vào phòng bếp.
An Điềm ăn cơm bằng tâm trạng không vui, sau khi bảo An An tắm rửa thì dỗ cậu ngủ.
An An nằm trong chăn, nhìn thấy An Điềm buồn bã, An Điềm cầm quyển truyện cổ tích, lơ đãng nói: “Từ sau đó, hiệp sĩ và hoàng tử cùng sống những ngày tháng hạnh phúc vui vẻ.”
“Phải là công chúa và hoàng tử cùng sống những ngày tháng hạnh phúc chứ?” An An chớp chớp đôi mắt long lanh, nghi ngờ hỏi.
“Ơ?” An Điềm định thần lại, ngại ngùng cười với An An, “Là công chúa và hoàng tử sống cuộc sống hạnh phúc, mẹ nói nhầm rồi.”
An An lấy lại quyển truyện từ trong tay An Điềm, sà vào lòng của An Điềm hỏi: “Mẹ ơi, mẹ nhớ chú Cố phải không? Chú ấy ở phòng làm việc, mẹ đi tìm chú ấy đi!”
“An An đừng nói bậy bạ.” An Điềm vẹo nhẹ vào má của An An nói với cậu, “Bây giờ truyện đã kể xong rồi, con ngoan ngoãn đi ngủ đi!”
“Vâng.” An An gật đầu, ngoan ngoãn nằm vào trong chăn.
An Điềm đắp chăn cho An An, sau đó hôn lên trán cậu, quay người rời khỏi phòng của An An…
Nhẹ nhàng đóng cửa lại, An Điềm lại bất giác nhìn về phía phòng làm việc của Cố Thiên Tuấn: Ánh sáng phòng đó sáng nhất, Cố Thiên Tuấn đã làm việc trong đó liên tục mấy tiếng đồng hồ rồi.
An Điềm thở dài, bước đến phòng bếp pha cho Cố Thiên Tuấn một cốc trà.
Nhẹ nhàng gõ cửa, từ trong phòng truyền ra giọng nói đầy sức hút và điềm tĩnh của Cố Thiên Tuấn: “Vào đi.”
An Điềm cẩn thận đẩy cửa ra, thấy Cố Thiên Tuấn vẫn cúi đầu cầm tài liệu cau mày.
“Để ở đó rồi đi ra đi.” Cố Thiên Tuấn còn tưởng là người làm, nên không thèm ngẩng đầu lên, tiếp tục làm việc.
Thấy Cố Thiên Tuấn lạnh lùng như thế, trong lòng An Điềm cảm thấy tủi thân, cô nhẹ nhàng vâng một tiếng, sau đó bước đến bên Cố Thiên Tuấn, đặt cốc trà trước mặt anh.
Cố Thiên Tuấn nghe thấy giọng nói này mới biết là An Điềm đi vào, anh đặt cây bút trong tay xuống, đưa mắt nhìn An Điềm.
An Điềm giống như không nhìn thấy vậy, đặt cốc trà xuống rồi quay người đi.
Cố Thiên Tuấn kéo An Điềm lại ngồi lên đùi mình: “Đây hình như là lần đầu tiên em đưa trà cho anh đấy.”
“Sao chứ, chê tôi lười à?” An Điềm như hờn dỗi trừng mắt nhìn Cố Thiên Tuấn.
“Không, chỉ là anh được người ta yêu thương vừa nên vừa mừng vừa lo thôi.” Cố Thiên Tuấn véo mũi của An Điềm, cuối cùng phát hiện An Điềm có gì đó không ổn rồi: Lẽ nào cô ấy tưởng mình quên ngày mai là ngày gì rồi, nên mới tức giận như vậy?
Cố Thiên Tuấn cười: Nhưng chỉ có làm như vậy thì ngày mai mới có bất ngờ lớn.
“Hứ!” An Điềm vẫn không hiểu chuyện rời khỏi vòng tay của Cố Thiên Tuấn rồi nói, “Anh làm việc đi, tôi phải đi ngủ đây.”
“Được, em đi đi.” Cố Thiên Tuấn buông tay ra để An Điềm đứng lên.
Nhưng An Điềm đứng dậy trong lòng càng không yên: Cố Thiên Tuấn không thấy mình tức giận sao? Trước đây mình cau mày thôi là Cố Thiên Tuấn đều sẽ hỏi mình bị làm sao thế, nhưng bây giờ anh ấy là chỉ cười không quan tâm và bảo mình đi đi!
“Còn có chuyện gì sao?” Ánh mắt Cố Thiên Tuấn nhìn từ xấp tài liệu sang An Điềm, thắc mắc hỏi.
“Không, không có chuyện gì.” An Điềm lắc đầu, cô nhìn Cố Thiên Tuấn, cuối cùng đẩy cửa đi ra.
Cố Thiên Tuấn thấy An Điềm mang vẻ mặt u sầu, thực sự rất xót xa, nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc, nên đành để An Điềm về phòng mình.
An Điềm đóng cửa lại, cô căng thẳng thực sự: Có phải là Cố Thiên Tuấn đã không còn hứng thú gì với mình nữa không?
Không được!
An Điềm nghiến răng, sao mình lại có thể khiến Cố Thiên Tuấn mất hứng trong thời gian ngắn như vậy chứ? Tốt xấu gì thì mình cũng được nhiều người yêu mến theo đuổi mà!
Nghĩ đến đây, An Điềm lẳng lặng hạ quyết tâm, nhanh chóng thực hiện chiến lược.
Cố Thiên Tuấn bận rộn cả đêm ở phòng làm việc, cho đến một giờ sáng mới cảm thấy mệt mỏi đi vào phòng An Điềm. Nhân lúc An Điềm ngủ say chạy vào phòng cô ấy, đây đã là việc mà mỗi tối Cố Thiên Tuấn đều phải làm.
Tuy nhiên, vừa bước vào phòng ngủ, đôi mắt Cố Thiên Tuấn nóng rực lên: An Điềm mặc chiếc áo ngủ mỏng tang nằm nghiêng trên giường, cô nhắm mắt lại, ánh đèn từ chiếc bàn ở giường bên rọi xuống, dáng An Điềm rất đẹp, khuôn mặt duyên dáng.
Cố Thiên Tuấn bước chậm lại, anh nhẹ nhàng đi đến bên cạnh giường, ngồi kế bên An Điềm.
“Ừ! Thật đấy!” Cố Thiên Tuấn trịnh trọng gật đầu với An An.
“Con vui quá, cảm ơn chú Cố!” An An vừa nói vừa bổ nhào vào lòng của Cố Thiên Tuấn.
An An thì thầm bên tai Cố Thiên Tuấn: “Chú Cố, đợi đến hôm họp phụ huynh, con gọi chú là bố có được không?”
Cố Thiên Tuấn cứng đờ cả người, anh vui mừng khôn siết ôm chặt An An, trả lời: “Đương nhiên là được rồi.”
Khi tiếng gọi bố vang bên tai, Cố Thiên Tuấn cảm thấy lại có thêm một phần trách nhiệm trên người mình, đứa con bé bỏng, còn có mẹ của nó, mình nhất định phải bảo vệ họ thật tốt.
“Yeah!” An An nghe được câu trả lời của Cố Thiên Tuấn, vui mừng nhảy cẫng lên.
An Điềm thấy An An vui như vậy, do dự một chút, cuối cùng vẫn không nói gì cả.
“Vậy nhé, chú Cố ơi con đi chơi đây, chú với mẹ bàn công chuyện đi!” An An chớp chớp mắt với Cố Thiên Tuấn, rồi phóng đi như một cơn gió.
An Điềm thấy An An đã đi rồi, bèn đứng dậy, cô lại nhìn nửa bên mặt của Cố Thiên Tuấn, rồi từ từ cúi đầu xuống: Có phải là mình dè dặt quá rồi không? Bây giờ An An thích Cố Thiên Tuấn, quan hệ giữa cô và Cố Thiên Tuấn cũng rất tốt, nếu bây giờ anh ấy cầu hôn, à, không phải, dù không cầu hôn, anh ta lại nhắc chuyện này với mình như lần trước, thì mình cũng gật đồng đồng ý thôi.
Lúc này, Cố Thiên Tuấn đứng lên, quay sang nhìn An Điềm.
Đầu An Điềm cúi rất thấp, cô nghiến răng, trong lòng cô đã quyết: Nếu Cố Thiên Tuấn nói đến chuyện kết hôn, cô sẽ gật đồng đồng ý!
Tuy nhiên, Cố Thiên Tuấn đưa tay vuốt mặt của An Điềm rồi nói: “An Điềm, hôm nay anh hơi bận, anh về phòng làm việc trước đây.”
“Hả?” An Điềm vội ngẩng đầu lên: Không phải là cầu hôn sao?
“Có chuyện gì sao?” Cố Thiên Tuấn cảm thấy sắc mặt An Điềm không ổn.
“À, ha ha, không có gì.” An Điềm cười nhạt, “Vậy anh về phòng làm việc đi.”
“Ừ.” Cố Thiên Tuấn gật đầu, quay người đi về phía phòng làm việc, anh dời hết công việc ngày mai sang hôm nay, nên tối nay sẽ phải tăng ca muộn.
An Điềm nhìn bóng hình của Cố Thiên Tuấn, tâm trạng lặng xuống: Rõ ràng vừa nãy Cố Thiên Tuấn có cơ hội nhắc đến chuyện này mà, nhưng tại sao anh không nói?
Có phải là hết yêu mình rồi không?
An Điềm nghĩ đến đây càng không yên trong lòng, cô thở dài, quay người về phòng ngủ.
Cho đến lúc ăn cơm, Cố Thiên Tuấn vẫn chưa ra khỏi phòng làm việc, chỉ dặn người làm mang cơm vào phòng bếp.
An Điềm ăn cơm bằng tâm trạng không vui, sau khi bảo An An tắm rửa thì dỗ cậu ngủ.
An An nằm trong chăn, nhìn thấy An Điềm buồn bã, An Điềm cầm quyển truyện cổ tích, lơ đãng nói: “Từ sau đó, hiệp sĩ và hoàng tử cùng sống những ngày tháng hạnh phúc vui vẻ.”
“Phải là công chúa và hoàng tử cùng sống những ngày tháng hạnh phúc chứ?” An An chớp chớp đôi mắt long lanh, nghi ngờ hỏi.
“Ơ?” An Điềm định thần lại, ngại ngùng cười với An An, “Là công chúa và hoàng tử sống cuộc sống hạnh phúc, mẹ nói nhầm rồi.”
An An lấy lại quyển truyện từ trong tay An Điềm, sà vào lòng của An Điềm hỏi: “Mẹ ơi, mẹ nhớ chú Cố phải không? Chú ấy ở phòng làm việc, mẹ đi tìm chú ấy đi!”
“An An đừng nói bậy bạ.” An Điềm vẹo nhẹ vào má của An An nói với cậu, “Bây giờ truyện đã kể xong rồi, con ngoan ngoãn đi ngủ đi!”
“Vâng.” An An gật đầu, ngoan ngoãn nằm vào trong chăn.
An Điềm đắp chăn cho An An, sau đó hôn lên trán cậu, quay người rời khỏi phòng của An An…
Nhẹ nhàng đóng cửa lại, An Điềm lại bất giác nhìn về phía phòng làm việc của Cố Thiên Tuấn: Ánh sáng phòng đó sáng nhất, Cố Thiên Tuấn đã làm việc trong đó liên tục mấy tiếng đồng hồ rồi.
An Điềm thở dài, bước đến phòng bếp pha cho Cố Thiên Tuấn một cốc trà.
Nhẹ nhàng gõ cửa, từ trong phòng truyền ra giọng nói đầy sức hút và điềm tĩnh của Cố Thiên Tuấn: “Vào đi.”
An Điềm cẩn thận đẩy cửa ra, thấy Cố Thiên Tuấn vẫn cúi đầu cầm tài liệu cau mày.
“Để ở đó rồi đi ra đi.” Cố Thiên Tuấn còn tưởng là người làm, nên không thèm ngẩng đầu lên, tiếp tục làm việc.
Thấy Cố Thiên Tuấn lạnh lùng như thế, trong lòng An Điềm cảm thấy tủi thân, cô nhẹ nhàng vâng một tiếng, sau đó bước đến bên Cố Thiên Tuấn, đặt cốc trà trước mặt anh.
Cố Thiên Tuấn nghe thấy giọng nói này mới biết là An Điềm đi vào, anh đặt cây bút trong tay xuống, đưa mắt nhìn An Điềm.
An Điềm giống như không nhìn thấy vậy, đặt cốc trà xuống rồi quay người đi.
Cố Thiên Tuấn kéo An Điềm lại ngồi lên đùi mình: “Đây hình như là lần đầu tiên em đưa trà cho anh đấy.”
“Sao chứ, chê tôi lười à?” An Điềm như hờn dỗi trừng mắt nhìn Cố Thiên Tuấn.
“Không, chỉ là anh được người ta yêu thương vừa nên vừa mừng vừa lo thôi.” Cố Thiên Tuấn véo mũi của An Điềm, cuối cùng phát hiện An Điềm có gì đó không ổn rồi: Lẽ nào cô ấy tưởng mình quên ngày mai là ngày gì rồi, nên mới tức giận như vậy?
Cố Thiên Tuấn cười: Nhưng chỉ có làm như vậy thì ngày mai mới có bất ngờ lớn.
“Hứ!” An Điềm vẫn không hiểu chuyện rời khỏi vòng tay của Cố Thiên Tuấn rồi nói, “Anh làm việc đi, tôi phải đi ngủ đây.”
“Được, em đi đi.” Cố Thiên Tuấn buông tay ra để An Điềm đứng lên.
Nhưng An Điềm đứng dậy trong lòng càng không yên: Cố Thiên Tuấn không thấy mình tức giận sao? Trước đây mình cau mày thôi là Cố Thiên Tuấn đều sẽ hỏi mình bị làm sao thế, nhưng bây giờ anh ấy là chỉ cười không quan tâm và bảo mình đi đi!
“Còn có chuyện gì sao?” Ánh mắt Cố Thiên Tuấn nhìn từ xấp tài liệu sang An Điềm, thắc mắc hỏi.
“Không, không có chuyện gì.” An Điềm lắc đầu, cô nhìn Cố Thiên Tuấn, cuối cùng đẩy cửa đi ra.
Cố Thiên Tuấn thấy An Điềm mang vẻ mặt u sầu, thực sự rất xót xa, nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc, nên đành để An Điềm về phòng mình.
An Điềm đóng cửa lại, cô căng thẳng thực sự: Có phải là Cố Thiên Tuấn đã không còn hứng thú gì với mình nữa không?
Không được!
An Điềm nghiến răng, sao mình lại có thể khiến Cố Thiên Tuấn mất hứng trong thời gian ngắn như vậy chứ? Tốt xấu gì thì mình cũng được nhiều người yêu mến theo đuổi mà!
Nghĩ đến đây, An Điềm lẳng lặng hạ quyết tâm, nhanh chóng thực hiện chiến lược.
Cố Thiên Tuấn bận rộn cả đêm ở phòng làm việc, cho đến một giờ sáng mới cảm thấy mệt mỏi đi vào phòng An Điềm. Nhân lúc An Điềm ngủ say chạy vào phòng cô ấy, đây đã là việc mà mỗi tối Cố Thiên Tuấn đều phải làm.
Tuy nhiên, vừa bước vào phòng ngủ, đôi mắt Cố Thiên Tuấn nóng rực lên: An Điềm mặc chiếc áo ngủ mỏng tang nằm nghiêng trên giường, cô nhắm mắt lại, ánh đèn từ chiếc bàn ở giường bên rọi xuống, dáng An Điềm rất đẹp, khuôn mặt duyên dáng.
Cố Thiên Tuấn bước chậm lại, anh nhẹ nhàng đi đến bên cạnh giường, ngồi kế bên An Điềm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.