Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Chương 432
Vô Danh
19/04/2019
60432.Sau khi Cố Thiên Tuấn rời đi, An Điềm bắt đầu cảm thấy buồn bực, phải đến tận khi trời gần sáng, cô mới mơ mơ màng màng thiếp đi, khi thức dậy thì đã là mười giờ sáng rồi.
Nhớ lại chuyện xảy ra tối qua, An Điềm vẫn cảm thấy hơi không vui, cô vươn vai rồi bước ra khỏi phòng ngủ.
Nhưng trong phòng khách ngoài An An đang chơi với mấy vệ sĩ và mấy người giúp việc đang bận rộn ra thì không thấy bóng dáng Cố Thiên Tuấn đâu cả.
“Cố Thiên Tuấn đâu?” An Điềm gãi đầu hỏi đội trưởng vệ sĩ.
“Cố tổng sáng sớm đã được anh Trương Hiển Hy đưa đến công ty rồi.” Đội trưởng vệ sĩ đứng dậy lịch sự trả lời An Điềm.
“Đi công tác sao?” An Điềm chép miệng, “Không phải nói là chiều nay mới đi à?”
“Tôi là cấp dưới thì thường không được hỏi về những việc làm của Cố tổng.” Đội trưởng vệ sĩ lại cung kính gật đầu trả lời An Điềm.
“Mẹ ơi, có phải mẹ nhớ chú Cố không?” An An vừa chơi xe đua vừa hỏi.
“An An, con ngoan ngoãn chơi đi, đừng có nói gì cả.” An Điềm có hơi xấu hổ, lại có hơi bực dọc, An An khi không tự nhiên lại hỏi như thế, đúng là giống hệt thằng cha Cố Thiên Tuấn!
“Vâng vâng vâng, mẹ cứ âm thầm nhớ chú Cố là được rồi, An An không nên nói ra!” An An cầm chiếc xe vừa nhìn An Điềm cười tủm tỉm, sau đó quay người chạy khỏi phòng khách.
“An An, con…” An Điềm bị An An nhìn thấu tâm tư, chỉ biết thở dài, không biết nói gì, dạo này cứ toàn gặp chuyện bực mình, qua một khoảng thời gian nữa chắc sẽ đỡ hơn!
“Cô An, bây giờ tôi dọn cơm lên cho cô nhé?” Một giúp việc bước lên cung kính hỏi.
Tuy bây giờ không phải là sáng sớm, cũng chưa đến trưa, nhưng Cố tổng đã luôn dặn dò việc dùng bữa của cô An không được phép lơ là, thế nên mấy người giúp việc cũng không dám chểnh mảng.
“Ừ, dọn lên đi.” An Điềm thẫn thờ gật đầu, cô vẫn còn đang vì chuyện Cố Thiên Tuấn mới sáng sớm đã bỏ đi mà cảm thấy nghi hoặc: Không lẽ là vì hôm qua mình đuổi anh ấy đi nên anh ấy giận sao?
Cố Thiên Tuấn không thể nhỏ mọn như vậy được! An Điềm bĩu môi.
“Vậy cho hỏi cô An muốn ăn gì ạ?” Người giúp việc tận tình hỏi.
“Gì cũng được, tôi không muốn ăn lắm.”
“Vâng.” Người giúp việc gật đầu rồi quay người đi chuẩn bị cơm.
Còn An Điềm thì chán nản nằm dài ra bàn, không biết nên làm gì: Cái tên Cố Thiên Tuấn này, dạo này tính tình càng lúc càng khó chịu rồi, mình chỉ mới quát vài câu thôi mà đã bỏ đến công ty như vậy!
An Điềm cứ thế lầm bầm trong bụng, sau khi ăn cơm xong thì quay về phòng ngủ.
“Ôi…” An Điềm nằm trên giường, lăn qua lăn lại, khiến cho tóc hất lên che phủ mặt làm cô thấy hơi ngứa.
An Điềm liền nhẹ nhàng thổi phù vào mấy sợi tóc trên mặt, sợi tóc bay lên rồi lại rơi xuống trở lại chỗ cũ: Cố Thiên Tuấn ơi là Cố Thiên Tuấn, lẽ nào anh nhỏ mọn đến như vậy? Tôi cũng đâu có ý gì, ai bảo tối qua anh vô vị như vậy?
An Điềm mắng chửi Cố Thiên Tuấn xong thì đưa tay vén tóc rồi quay đầu nhìn điện thoại đang để trên bàn: Cố Thiên Tuấn giận có lẽ không phải chỉ vì hôm qua mình đã mắng anh ấy, có thể là do trước nay mình luôn cự tuyệt, thế nên đã khiến cho lòng anh ấy nguội lạnh.
Nếu thế thì…
An Điềm nghĩ đến đó liền đưa tay cầm điện thoại lên: Nếu thế thì hay là mình chủ động gọi điện cho Cố Thiên Tuấn, nói cho anh ấy nghe hết tất cả những suy nghĩ thật trong lòng mình vậy.
Ừm, cứ làm như vậy đi!
An Điềm tự động viên bản thân, sau đó bấm số gọi Cố Thiên Tuấn.
Trước đây, chuông điện thoại chỉ cần reo một tiếng thôi thì Cố Thiên Tuấn đã bắt ngay rồi, nhưng lần này điện thoại kêu một hồi lâu mà An Điềm vẫn chưa nghe thấy tín hiệu trả lời!
Đến tận khi An Điềm định cúp máy thì Cố Thiên Tuấn mới chịu nghe.
Điện thoại vừa nối, An Điềm liền nghe thấy bên chỗ Cố Thiên Tuấn rất ồn ào, có đủ thứ tiếng nói của đàn ông phụ nữ, có vẻ ở đó đang rất bận rộn.
Cố Thiên Tuấn không phải đang làm việc ở văn phòng sao? Sao xung quanh lại ồn ào như thế?
An Điềm bắt đầu nghi hoặc: “A lô, Cố Thiên Tuấn, anh đang ở đâu?”
“Anh? Anh đang ở bên ngoài!” Cố Thiên Tuấn quay đầu nhìn khung cảnh bận rộn sau lưng mình, đây là bất ngờ mà anh chuẩn bị cho An Điềm vào tối nay, hội trường rộng lớn thế này, đương nhiên phải cần nhiều người bận rộn rồi!
“Anh ở bên ngoài làm gì?” An Điềm tuy rất không thích cái kiểu truy hỏi này, nhưng bây giờ cô không thể kìm được, Cố Thiên Tuấn rốt cuộc làm sao vậy? Sao cứ là lạ thế nào ấy!
“Anh…” Giọng của Cố Thiên Tuấn có hơi ngập ngừng, “Anh đang bận chút chuyện.”
“Bận chuyện gì?” An Điềm càng nghe càng thấy giận, Cố Thiên Tuấn cứ ấp a ấp úng thế này, chắc chắn là đang có việc gì giấu mình rồi.
“Chuyện này…” Cố Thiên Tuấn do dự một lúc, cuối cùng nói với An Điềm, “Bây giờ chưa phải là lúc nói cho em biết!”
“Giờ không phải lúc nói cho tôi biết sao?” An Điềm lúc này giận thật sự, “Cố Thiên Tuấn, anh…”
“Được rồi, An Điềm, bây giờ anh đang bận lắm, em ở biệt thự phải ngoan nhé, chờ sau khi anh xong việc sẽ về với em ngay!” Cố Thiên Tuấn nói xong liền cúp máy.
Rồi anh đưa điện thoại cho Susan đang đứng bên cạnh, sau đó sảng khoái nhìn những người đang bận rộn trước mặt mình: Tối nay chắc chắn sẽ là một đêm khó quên đối với An Điềm!
Bên này, An Điềm bị Cố Thiên Tuấn cúp máy ngang đang giận đến mức phát điên: Cố Thiên Tuấn! Anh muốn làm gì thì thì làm đi! Nhưng lại dám bảo tôi phải ngoan ngoãn ở trong biệt thự sao? Tôi tuyệt đối sẽ không ngồi ở biệt thự mà chờ anh đâu!
Nghĩ đến đó, An Điềm liền đùng đùng bước ra khỏi phòng ngủ: Mình phải trang điểm thật đẹp để đi dự tiệc do dì Tần tổ chức! Nếu Cố Thiên Tuấn hỏi mình đã đi đâu, mình sẽ bảo là đã đến nhà Tô Thanh Dương!
An Điềm sau khi quyết định thì liền bước vào phòng để đồ: Dạo này do bị thương nên mình toàn mặc mấy bộ đồ rộng, bây giờ vết thương đã đỡ nhiều rồi, nhất định phải mặc thật đẹp mới được!
Rồi sau đó, An Điềm ở lại trong phòng để đồ rất lâu, cho đến khi trời gần tối, đến lúc Tô Thanh Dương đến đón thì An Điềm mới chuẩn bị xong.
Tô Thanh Dương mặc một bộ đồ vest màu bạc có hoa văn chìm, đỗ xe lại ở gần khu biệt thự, do anh không biết An Điềm ở chính xác tại chỗ nào, vì An Điềm chưa bao giờ nói với anh cả.
Tô Thanh Dương chỉ còn cách xuống xe nhìn xa xăm, ngọn gió đầu hạ ấm áp thổi qua, anh rút điện thoại gọi cho An Điềm.
An Điềm lúc này đã chuẩn bị xong, lập tức nghe máy: “A lô, Tô tổng, anh đến rồi đấy à?”
“Ừ.” Tô Thanh Dương gật đầu, “Tôi đang ở gần chỗ cô, nhưng không biết chính xác cô ở chỗ nào.”
“Được rồi, anh nói cho tôi địa chỉ chỗ anh đi, tôi sẽ ra gặp anh.” An Điềm gật đầu.
Sau khi nghe Tô Thanh Dương nói vị trí xong, An Điềm cúp máy, xách túi lên rồi cười tươi tắn bước ra ngoài.
Khi An Điềm vừa bước đến cổng thì mấy vệ sĩ đứng trong vườn và cả những người giúp việc trông thấy cô đều lập tức ngẩn người.
Nhớ lại chuyện xảy ra tối qua, An Điềm vẫn cảm thấy hơi không vui, cô vươn vai rồi bước ra khỏi phòng ngủ.
Nhưng trong phòng khách ngoài An An đang chơi với mấy vệ sĩ và mấy người giúp việc đang bận rộn ra thì không thấy bóng dáng Cố Thiên Tuấn đâu cả.
“Cố Thiên Tuấn đâu?” An Điềm gãi đầu hỏi đội trưởng vệ sĩ.
“Cố tổng sáng sớm đã được anh Trương Hiển Hy đưa đến công ty rồi.” Đội trưởng vệ sĩ đứng dậy lịch sự trả lời An Điềm.
“Đi công tác sao?” An Điềm chép miệng, “Không phải nói là chiều nay mới đi à?”
“Tôi là cấp dưới thì thường không được hỏi về những việc làm của Cố tổng.” Đội trưởng vệ sĩ lại cung kính gật đầu trả lời An Điềm.
“Mẹ ơi, có phải mẹ nhớ chú Cố không?” An An vừa chơi xe đua vừa hỏi.
“An An, con ngoan ngoãn chơi đi, đừng có nói gì cả.” An Điềm có hơi xấu hổ, lại có hơi bực dọc, An An khi không tự nhiên lại hỏi như thế, đúng là giống hệt thằng cha Cố Thiên Tuấn!
“Vâng vâng vâng, mẹ cứ âm thầm nhớ chú Cố là được rồi, An An không nên nói ra!” An An cầm chiếc xe vừa nhìn An Điềm cười tủm tỉm, sau đó quay người chạy khỏi phòng khách.
“An An, con…” An Điềm bị An An nhìn thấu tâm tư, chỉ biết thở dài, không biết nói gì, dạo này cứ toàn gặp chuyện bực mình, qua một khoảng thời gian nữa chắc sẽ đỡ hơn!
“Cô An, bây giờ tôi dọn cơm lên cho cô nhé?” Một giúp việc bước lên cung kính hỏi.
Tuy bây giờ không phải là sáng sớm, cũng chưa đến trưa, nhưng Cố tổng đã luôn dặn dò việc dùng bữa của cô An không được phép lơ là, thế nên mấy người giúp việc cũng không dám chểnh mảng.
“Ừ, dọn lên đi.” An Điềm thẫn thờ gật đầu, cô vẫn còn đang vì chuyện Cố Thiên Tuấn mới sáng sớm đã bỏ đi mà cảm thấy nghi hoặc: Không lẽ là vì hôm qua mình đuổi anh ấy đi nên anh ấy giận sao?
Cố Thiên Tuấn không thể nhỏ mọn như vậy được! An Điềm bĩu môi.
“Vậy cho hỏi cô An muốn ăn gì ạ?” Người giúp việc tận tình hỏi.
“Gì cũng được, tôi không muốn ăn lắm.”
“Vâng.” Người giúp việc gật đầu rồi quay người đi chuẩn bị cơm.
Còn An Điềm thì chán nản nằm dài ra bàn, không biết nên làm gì: Cái tên Cố Thiên Tuấn này, dạo này tính tình càng lúc càng khó chịu rồi, mình chỉ mới quát vài câu thôi mà đã bỏ đến công ty như vậy!
An Điềm cứ thế lầm bầm trong bụng, sau khi ăn cơm xong thì quay về phòng ngủ.
“Ôi…” An Điềm nằm trên giường, lăn qua lăn lại, khiến cho tóc hất lên che phủ mặt làm cô thấy hơi ngứa.
An Điềm liền nhẹ nhàng thổi phù vào mấy sợi tóc trên mặt, sợi tóc bay lên rồi lại rơi xuống trở lại chỗ cũ: Cố Thiên Tuấn ơi là Cố Thiên Tuấn, lẽ nào anh nhỏ mọn đến như vậy? Tôi cũng đâu có ý gì, ai bảo tối qua anh vô vị như vậy?
An Điềm mắng chửi Cố Thiên Tuấn xong thì đưa tay vén tóc rồi quay đầu nhìn điện thoại đang để trên bàn: Cố Thiên Tuấn giận có lẽ không phải chỉ vì hôm qua mình đã mắng anh ấy, có thể là do trước nay mình luôn cự tuyệt, thế nên đã khiến cho lòng anh ấy nguội lạnh.
Nếu thế thì…
An Điềm nghĩ đến đó liền đưa tay cầm điện thoại lên: Nếu thế thì hay là mình chủ động gọi điện cho Cố Thiên Tuấn, nói cho anh ấy nghe hết tất cả những suy nghĩ thật trong lòng mình vậy.
Ừm, cứ làm như vậy đi!
An Điềm tự động viên bản thân, sau đó bấm số gọi Cố Thiên Tuấn.
Trước đây, chuông điện thoại chỉ cần reo một tiếng thôi thì Cố Thiên Tuấn đã bắt ngay rồi, nhưng lần này điện thoại kêu một hồi lâu mà An Điềm vẫn chưa nghe thấy tín hiệu trả lời!
Đến tận khi An Điềm định cúp máy thì Cố Thiên Tuấn mới chịu nghe.
Điện thoại vừa nối, An Điềm liền nghe thấy bên chỗ Cố Thiên Tuấn rất ồn ào, có đủ thứ tiếng nói của đàn ông phụ nữ, có vẻ ở đó đang rất bận rộn.
Cố Thiên Tuấn không phải đang làm việc ở văn phòng sao? Sao xung quanh lại ồn ào như thế?
An Điềm bắt đầu nghi hoặc: “A lô, Cố Thiên Tuấn, anh đang ở đâu?”
“Anh? Anh đang ở bên ngoài!” Cố Thiên Tuấn quay đầu nhìn khung cảnh bận rộn sau lưng mình, đây là bất ngờ mà anh chuẩn bị cho An Điềm vào tối nay, hội trường rộng lớn thế này, đương nhiên phải cần nhiều người bận rộn rồi!
“Anh ở bên ngoài làm gì?” An Điềm tuy rất không thích cái kiểu truy hỏi này, nhưng bây giờ cô không thể kìm được, Cố Thiên Tuấn rốt cuộc làm sao vậy? Sao cứ là lạ thế nào ấy!
“Anh…” Giọng của Cố Thiên Tuấn có hơi ngập ngừng, “Anh đang bận chút chuyện.”
“Bận chuyện gì?” An Điềm càng nghe càng thấy giận, Cố Thiên Tuấn cứ ấp a ấp úng thế này, chắc chắn là đang có việc gì giấu mình rồi.
“Chuyện này…” Cố Thiên Tuấn do dự một lúc, cuối cùng nói với An Điềm, “Bây giờ chưa phải là lúc nói cho em biết!”
“Giờ không phải lúc nói cho tôi biết sao?” An Điềm lúc này giận thật sự, “Cố Thiên Tuấn, anh…”
“Được rồi, An Điềm, bây giờ anh đang bận lắm, em ở biệt thự phải ngoan nhé, chờ sau khi anh xong việc sẽ về với em ngay!” Cố Thiên Tuấn nói xong liền cúp máy.
Rồi anh đưa điện thoại cho Susan đang đứng bên cạnh, sau đó sảng khoái nhìn những người đang bận rộn trước mặt mình: Tối nay chắc chắn sẽ là một đêm khó quên đối với An Điềm!
Bên này, An Điềm bị Cố Thiên Tuấn cúp máy ngang đang giận đến mức phát điên: Cố Thiên Tuấn! Anh muốn làm gì thì thì làm đi! Nhưng lại dám bảo tôi phải ngoan ngoãn ở trong biệt thự sao? Tôi tuyệt đối sẽ không ngồi ở biệt thự mà chờ anh đâu!
Nghĩ đến đó, An Điềm liền đùng đùng bước ra khỏi phòng ngủ: Mình phải trang điểm thật đẹp để đi dự tiệc do dì Tần tổ chức! Nếu Cố Thiên Tuấn hỏi mình đã đi đâu, mình sẽ bảo là đã đến nhà Tô Thanh Dương!
An Điềm sau khi quyết định thì liền bước vào phòng để đồ: Dạo này do bị thương nên mình toàn mặc mấy bộ đồ rộng, bây giờ vết thương đã đỡ nhiều rồi, nhất định phải mặc thật đẹp mới được!
Rồi sau đó, An Điềm ở lại trong phòng để đồ rất lâu, cho đến khi trời gần tối, đến lúc Tô Thanh Dương đến đón thì An Điềm mới chuẩn bị xong.
Tô Thanh Dương mặc một bộ đồ vest màu bạc có hoa văn chìm, đỗ xe lại ở gần khu biệt thự, do anh không biết An Điềm ở chính xác tại chỗ nào, vì An Điềm chưa bao giờ nói với anh cả.
Tô Thanh Dương chỉ còn cách xuống xe nhìn xa xăm, ngọn gió đầu hạ ấm áp thổi qua, anh rút điện thoại gọi cho An Điềm.
An Điềm lúc này đã chuẩn bị xong, lập tức nghe máy: “A lô, Tô tổng, anh đến rồi đấy à?”
“Ừ.” Tô Thanh Dương gật đầu, “Tôi đang ở gần chỗ cô, nhưng không biết chính xác cô ở chỗ nào.”
“Được rồi, anh nói cho tôi địa chỉ chỗ anh đi, tôi sẽ ra gặp anh.” An Điềm gật đầu.
Sau khi nghe Tô Thanh Dương nói vị trí xong, An Điềm cúp máy, xách túi lên rồi cười tươi tắn bước ra ngoài.
Khi An Điềm vừa bước đến cổng thì mấy vệ sĩ đứng trong vườn và cả những người giúp việc trông thấy cô đều lập tức ngẩn người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.