Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Chương 447
Vô Danh
19/04/2019
60447.“Em nói xấu là xấu!” Cố Thiên Kỳ vừa đẩy xe đi vừa lạnh lùng nói, hoàn toàn không có ý dừng lại chờ An Điềm.
“Có xấu thì chị vẫn cứ mua bộ này!” An Điềm nói xong liền giận dỗi bỏ bộ dụng cụ vào trong xe đẩy.
Cố Thiên Kỳ nhìn bộ dụng cụ, khẽ thở dài, nhưng không ngăn An Điềm lại. Trong mấy năm nay, anh đã có một thói quen nói một là một hai là hai, rất ít có người nào có thể cãi lại lời anh một cách không do dự giống như An Điềm.
Nhưng chính vì An Điềm như thế nên Cố Thiên Kỳ mới yêu.
Sau khi mua sắm xong, hai người quay về biệt thự, bắt đầu làm bánh quy.
An Điềm lo chuẩn bị bơ, đường, trứng, còn Cố Thiên Kỳ chuẩn bị quả nam việt quất không, bột bánh và bột matcha.
An Điềm sau khi nấu chảy bơ liền cho bột bánh và đường vào, Cố Thiên Kỳ đứng bên cạnh giúp đổ thêm lòng trắng trứng, An Điềm sau đó khuấy đều hỗn hợp, lại cho tiếp nam việt quất vào khuấy đều.
“Tiếp theo sẽ là cho bột matcha!” Cố Thiên Kỳ chợt đưa ngón tay chấm vào bột matcha rồi quẹt lên mũi An Điềm.
Trên chiếc mũi thẳng tắp trắng trẻo của An Điềm lập tức xuất hiện một vệt xanh lục.
“Cố Thiên Kỳ, làm bánh thì phải tập trung làm bánh! Em không nghiêm túc gì cả!” An Điềm tức giận trừng mắt với Cố Thiên Kỳ, nhưng cũng liền lấy tay chấm một ít bột matcha quẹt lên mũi Cố Thiên Kỳ.
Không ngờ Cố Thiên Kỳ phản ứng nhanh nhạy, lùi về sau một bước, né được ngón tay của An Điềm.
An Điềm không cam tâm, mình là chị sao có thể bị em trai ăn hiếp thế này? Thế là cô liền bỏ hết nguyên liệu xuống, giơ chân chạy đuổi theo Cố Thiên Kỳ: “Em đứng lại đó cho chị, Cố Thiên Kỳ! Chị là chị em đấy!”
“Chị không phải là chị của em!” Cố Thiên Kỳ lùi ra xa hơn, cười hớn hở, “Chị đẹp thế này, thích hợp làm bạn gái em hơn!”
“Cố Thiên Kỳ!” An Điềm không đuổi kịp Cố Thiên Kỳ, nghe anh nói như thế thì lại càng giận hơn, “Em càng ngày càng không biết lớn nhỏ rồi đúng không? Em cứ chờ đó!”
An Điềm quát xong lại co giò đuổi theo Cố Thiên Kỳ.
Nhưng tiếc là Cố Thiên Kỳ phản ứng quá nhanh, An Điềm không thể nào bắt được. Sau khi chạy hết mấy vòng, An Điềm mệt quá đứng lại thở phì phò: “Được lắm, Cố Thiên Kỳ, bây giờ cao to rồi, đủ lông đủ cánh rồi đúng không?”
“Thôi được rồi, Nhiên Nhiên, chị đừng giận nữa!” Cố Thiên Kỳ thấy An Điềm hai tay chống nạnh thì biết cô thật sự có hơi giận rồi, thế là liền ngoan ngoãn bước đến bên cạnh cô, cầm bàn tay đang dính bột matcha của cô đưa lên trước mặt mình, “Đây, em cho chị quẹt.”
“Ha ha, xem ra em cũng biết điều đấy, Cố Thiên Kỳ, em cứ đợi đó, chị sẽ…”
“Hai người đang làm cái trò gì thế?” Một giọng nói lạnh lùng chợt vang lên ở cửa bếp.
An Điềm và Cố Thiên Kỳ đều đồng loạt quay đầu sang, thấy Cố Thiên Tuấn không biết đã về từ khi nào, đang khoanh tay đứng ngay cửa bếp, trừng mắt nhìn cảnh hai người họ nô đùa, ánh mắt cực kì nguy hiểm.
Cố Thiên Kỳ trông thấy Cố Thiên Tuấn, lúc đầu hơn ngẩn người, nhưng sau đó lại nở nụ cười thản nhiên, bàn tay nắm tay An Điềm càng chặt hơn.
“Cố Thiên Tuấn, anh về rồi!” An Điềm liền mau chóng rụt tay khỏi tay Cố Thiên Kỳ, nhìn vẻ mặt thản nhiên của Cố Thiên Kỳ một chút rồi quay sang cười ngượng ngùng với Cố Thiên Tuấn, “Chuyện là… tôi và Thiên Kỳ đang làm bánh quy matcha cho anh với An An đấy!”
“Ồ?” Cố Thiên Tuấn giả vờ tỏ ra rất hứng thú, nhưng ánh mắt vẫn ngập tràn sự nguy hiểm, anh bước lại áp sát An Điềm hỏi, “Thế đã làm xong chưa?”
“Vẫn… vẫn chưa xong!” An Điềm bất giác lùi lại một bước, không hiểu sao, rõ ràng cô và Cố Thiên Kỳ chỉ là đang làm bánh quy thôi, nhưng vẻ mặt này của Cố Thiên Tuấn lại khiến An Điềm cảm thấy như mình đúng là đang làm chuyện gì đó mờ ám với Cố Thiên Kỳ.
“Ừ, làm đi.” Cố Thiên Tuấn gật đầu, quay người bước ra khỏi bếp, giọng nói trầm dày vang vọng lại, “Anh sẽ đợi.”
An Điềm đứng trân tại chỗ nhìn theo bóng dáng Cố Thiên Tuấn, cảm thấy mình cần phải giải thích, “Ấy, Cố Thiên Tuấn, anh chờ chút đã, tôi…”
“Nhiên Nhiên!” Cố Thiên Kỳ chợt kéo tay An Điềm lại nói, “Bánh quy của chúng ta còn chưa làm xong mà, cần phải làm tiếp, chị định đi đâu thế?”
“Làm cái đầu em ấy! Em tự làm đi!” An Điềm dùng bàn tay dính đầy bột matcha của mình giận dữ gõ vào đầu Cố Thiên Kỳ rồi quay người chạy ra khỏi bếp.
Cố Thiên Kỳ nhìn theo An Điềm, từ từ cúi mặt.
“Cố Thiên Tuấn!” An Điềm đuổi theo Cố Thiên Tuấn đến tận phòng sách, lúc gọi tên anh thì vừa hay anh đã bước vào trong phòng đóng cửa lại.
An Điềm rón rén bước đến trước cửa phòng sách, gõ cửa: “Cố Thiên Tuấn, tôi vào được không?”
“Ừ.” Giọng của Cố Thiên Tuấn trầm trầm vọng ra từ bên kia cửa.
An Điềm mím môi đẩy cửa, thấy Cố Thiên Tuấn đang ngồi bên bàn làm việc, chiếc áo vest đen được khoác trên giá, chiếc áo sơ mi trắng trên người lúc này đã được cởi bớt vài cúc, để lộ cơ ngực săn chắc.
“Làm xong bánh quy chưa?” Cố Thiên Tuấn nhìn tập tài liệu trên bàn, hỏi mà không ngẩng đầu.
“Chậc, ha ha… Chuyện làm bánh quy không gấp mà.” An Điềm thử lại gần thăm dò Cố Thiên Tuấn, vừa nuốt nước bọt vừa e dè tiến sát lại chỗ anh rồi hỏi bâng quơ, “Cố Thiên Tuấn, sao hôm nay anh tan làm sớm thế? Công việc hôm nay ít lắm à?”
“Đâu có.” Cố Thiên Tuấn lắc đầu, nhìn xấp tài liệu cao như núi trên bàn làm việc nói, “Anh vì muốn được ở bên em nên đã tranh thủ xử lí các việc quan trọng trước, còn những việc còn lại thì mang về nhà làm đây này.”
“À vậy à…” An Điềm gật đầu, thấy rất cảm động.
“Nhưng mà, anh lại thấy em hình như không cần anh tan làm sớm thì phải, sau này có lẽ anh vẫn nên tan làm đúng giờ thì hơn!” Đúng lúc An Điềm đang rất cảm động thì Cố Thiên Tuấn liền tạt cho cô một gáo nước lạnh.
“Đừng mà!” An Điềm vội vàng nắm vạt áo Cố Thiên Tuấn, nhìn anh nói, “Tôi cũng muốn anh dành nhiều thời gian cho tôi mà!”
“Có chắc là muốn anh ở bên em chứ không phải muốn Cố Thiên Kỳ ở bên em không?” Cố Thiên Tuấn cuối cùng cũng ngước mắt lên nhìn An Điềm.
“Đương nhiên là muốn anh rồi!” An Điềm nhìn Cố Thiên Tuấn, vẻ mặt hết sức chân thành, trời đất chứng giám, “Thiên Kỳ chỉ là đứa bé, tôi với cậu ấy đùa nghịch một chút thì có làm sao?”
“Thế à?” Cố Thiên Tuấn chợt nắm chặt cổ tay An Điềm, kéo cô ngồi lên đùi mình, “Anh cũng thích đùa nghịch với em đấy!”
“Không phải chứ, Cố Thiên Tuấn, anh trẻ con đến thế sao?” An Điềm không tin được mà nhìn Cố Thiên Tuấn.
“Đương nhiên, cách đùa nghịch giữa anh và em phải khác với cách em đùa nghịch với Cố Thiên Kỳ!” Cố Thiên Tuấn nói xong liền hôn lên môi An Điềm.
An Điềm liền đưa tay đẩy ngực Cố Thiên Tuấn ra, ngượng ngùng hỏi: “Cố Thiên Tuấn, bây giờ đang ở phòng sách, anh… thật sự muốn như vậy sao?”
“Đùa nghịch mà còn phải chia chỗ à?” Cố Thiên Tuấn bật cười rồi đưa tay kéo dây kéo váy của An Điềm ra…
Còn Cố Thiên Kỳ lúc này đang đứng dưới lầu, trong tay cầm số nguyên liệu bánh đã trộn xong, đưa mắt nhìn lên phòng sách, nét mặt dần sa sầm lại.
“Có xấu thì chị vẫn cứ mua bộ này!” An Điềm nói xong liền giận dỗi bỏ bộ dụng cụ vào trong xe đẩy.
Cố Thiên Kỳ nhìn bộ dụng cụ, khẽ thở dài, nhưng không ngăn An Điềm lại. Trong mấy năm nay, anh đã có một thói quen nói một là một hai là hai, rất ít có người nào có thể cãi lại lời anh một cách không do dự giống như An Điềm.
Nhưng chính vì An Điềm như thế nên Cố Thiên Kỳ mới yêu.
Sau khi mua sắm xong, hai người quay về biệt thự, bắt đầu làm bánh quy.
An Điềm lo chuẩn bị bơ, đường, trứng, còn Cố Thiên Kỳ chuẩn bị quả nam việt quất không, bột bánh và bột matcha.
An Điềm sau khi nấu chảy bơ liền cho bột bánh và đường vào, Cố Thiên Kỳ đứng bên cạnh giúp đổ thêm lòng trắng trứng, An Điềm sau đó khuấy đều hỗn hợp, lại cho tiếp nam việt quất vào khuấy đều.
“Tiếp theo sẽ là cho bột matcha!” Cố Thiên Kỳ chợt đưa ngón tay chấm vào bột matcha rồi quẹt lên mũi An Điềm.
Trên chiếc mũi thẳng tắp trắng trẻo của An Điềm lập tức xuất hiện một vệt xanh lục.
“Cố Thiên Kỳ, làm bánh thì phải tập trung làm bánh! Em không nghiêm túc gì cả!” An Điềm tức giận trừng mắt với Cố Thiên Kỳ, nhưng cũng liền lấy tay chấm một ít bột matcha quẹt lên mũi Cố Thiên Kỳ.
Không ngờ Cố Thiên Kỳ phản ứng nhanh nhạy, lùi về sau một bước, né được ngón tay của An Điềm.
An Điềm không cam tâm, mình là chị sao có thể bị em trai ăn hiếp thế này? Thế là cô liền bỏ hết nguyên liệu xuống, giơ chân chạy đuổi theo Cố Thiên Kỳ: “Em đứng lại đó cho chị, Cố Thiên Kỳ! Chị là chị em đấy!”
“Chị không phải là chị của em!” Cố Thiên Kỳ lùi ra xa hơn, cười hớn hở, “Chị đẹp thế này, thích hợp làm bạn gái em hơn!”
“Cố Thiên Kỳ!” An Điềm không đuổi kịp Cố Thiên Kỳ, nghe anh nói như thế thì lại càng giận hơn, “Em càng ngày càng không biết lớn nhỏ rồi đúng không? Em cứ chờ đó!”
An Điềm quát xong lại co giò đuổi theo Cố Thiên Kỳ.
Nhưng tiếc là Cố Thiên Kỳ phản ứng quá nhanh, An Điềm không thể nào bắt được. Sau khi chạy hết mấy vòng, An Điềm mệt quá đứng lại thở phì phò: “Được lắm, Cố Thiên Kỳ, bây giờ cao to rồi, đủ lông đủ cánh rồi đúng không?”
“Thôi được rồi, Nhiên Nhiên, chị đừng giận nữa!” Cố Thiên Kỳ thấy An Điềm hai tay chống nạnh thì biết cô thật sự có hơi giận rồi, thế là liền ngoan ngoãn bước đến bên cạnh cô, cầm bàn tay đang dính bột matcha của cô đưa lên trước mặt mình, “Đây, em cho chị quẹt.”
“Ha ha, xem ra em cũng biết điều đấy, Cố Thiên Kỳ, em cứ đợi đó, chị sẽ…”
“Hai người đang làm cái trò gì thế?” Một giọng nói lạnh lùng chợt vang lên ở cửa bếp.
An Điềm và Cố Thiên Kỳ đều đồng loạt quay đầu sang, thấy Cố Thiên Tuấn không biết đã về từ khi nào, đang khoanh tay đứng ngay cửa bếp, trừng mắt nhìn cảnh hai người họ nô đùa, ánh mắt cực kì nguy hiểm.
Cố Thiên Kỳ trông thấy Cố Thiên Tuấn, lúc đầu hơn ngẩn người, nhưng sau đó lại nở nụ cười thản nhiên, bàn tay nắm tay An Điềm càng chặt hơn.
“Cố Thiên Tuấn, anh về rồi!” An Điềm liền mau chóng rụt tay khỏi tay Cố Thiên Kỳ, nhìn vẻ mặt thản nhiên của Cố Thiên Kỳ một chút rồi quay sang cười ngượng ngùng với Cố Thiên Tuấn, “Chuyện là… tôi và Thiên Kỳ đang làm bánh quy matcha cho anh với An An đấy!”
“Ồ?” Cố Thiên Tuấn giả vờ tỏ ra rất hứng thú, nhưng ánh mắt vẫn ngập tràn sự nguy hiểm, anh bước lại áp sát An Điềm hỏi, “Thế đã làm xong chưa?”
“Vẫn… vẫn chưa xong!” An Điềm bất giác lùi lại một bước, không hiểu sao, rõ ràng cô và Cố Thiên Kỳ chỉ là đang làm bánh quy thôi, nhưng vẻ mặt này của Cố Thiên Tuấn lại khiến An Điềm cảm thấy như mình đúng là đang làm chuyện gì đó mờ ám với Cố Thiên Kỳ.
“Ừ, làm đi.” Cố Thiên Tuấn gật đầu, quay người bước ra khỏi bếp, giọng nói trầm dày vang vọng lại, “Anh sẽ đợi.”
An Điềm đứng trân tại chỗ nhìn theo bóng dáng Cố Thiên Tuấn, cảm thấy mình cần phải giải thích, “Ấy, Cố Thiên Tuấn, anh chờ chút đã, tôi…”
“Nhiên Nhiên!” Cố Thiên Kỳ chợt kéo tay An Điềm lại nói, “Bánh quy của chúng ta còn chưa làm xong mà, cần phải làm tiếp, chị định đi đâu thế?”
“Làm cái đầu em ấy! Em tự làm đi!” An Điềm dùng bàn tay dính đầy bột matcha của mình giận dữ gõ vào đầu Cố Thiên Kỳ rồi quay người chạy ra khỏi bếp.
Cố Thiên Kỳ nhìn theo An Điềm, từ từ cúi mặt.
“Cố Thiên Tuấn!” An Điềm đuổi theo Cố Thiên Tuấn đến tận phòng sách, lúc gọi tên anh thì vừa hay anh đã bước vào trong phòng đóng cửa lại.
An Điềm rón rén bước đến trước cửa phòng sách, gõ cửa: “Cố Thiên Tuấn, tôi vào được không?”
“Ừ.” Giọng của Cố Thiên Tuấn trầm trầm vọng ra từ bên kia cửa.
An Điềm mím môi đẩy cửa, thấy Cố Thiên Tuấn đang ngồi bên bàn làm việc, chiếc áo vest đen được khoác trên giá, chiếc áo sơ mi trắng trên người lúc này đã được cởi bớt vài cúc, để lộ cơ ngực săn chắc.
“Làm xong bánh quy chưa?” Cố Thiên Tuấn nhìn tập tài liệu trên bàn, hỏi mà không ngẩng đầu.
“Chậc, ha ha… Chuyện làm bánh quy không gấp mà.” An Điềm thử lại gần thăm dò Cố Thiên Tuấn, vừa nuốt nước bọt vừa e dè tiến sát lại chỗ anh rồi hỏi bâng quơ, “Cố Thiên Tuấn, sao hôm nay anh tan làm sớm thế? Công việc hôm nay ít lắm à?”
“Đâu có.” Cố Thiên Tuấn lắc đầu, nhìn xấp tài liệu cao như núi trên bàn làm việc nói, “Anh vì muốn được ở bên em nên đã tranh thủ xử lí các việc quan trọng trước, còn những việc còn lại thì mang về nhà làm đây này.”
“À vậy à…” An Điềm gật đầu, thấy rất cảm động.
“Nhưng mà, anh lại thấy em hình như không cần anh tan làm sớm thì phải, sau này có lẽ anh vẫn nên tan làm đúng giờ thì hơn!” Đúng lúc An Điềm đang rất cảm động thì Cố Thiên Tuấn liền tạt cho cô một gáo nước lạnh.
“Đừng mà!” An Điềm vội vàng nắm vạt áo Cố Thiên Tuấn, nhìn anh nói, “Tôi cũng muốn anh dành nhiều thời gian cho tôi mà!”
“Có chắc là muốn anh ở bên em chứ không phải muốn Cố Thiên Kỳ ở bên em không?” Cố Thiên Tuấn cuối cùng cũng ngước mắt lên nhìn An Điềm.
“Đương nhiên là muốn anh rồi!” An Điềm nhìn Cố Thiên Tuấn, vẻ mặt hết sức chân thành, trời đất chứng giám, “Thiên Kỳ chỉ là đứa bé, tôi với cậu ấy đùa nghịch một chút thì có làm sao?”
“Thế à?” Cố Thiên Tuấn chợt nắm chặt cổ tay An Điềm, kéo cô ngồi lên đùi mình, “Anh cũng thích đùa nghịch với em đấy!”
“Không phải chứ, Cố Thiên Tuấn, anh trẻ con đến thế sao?” An Điềm không tin được mà nhìn Cố Thiên Tuấn.
“Đương nhiên, cách đùa nghịch giữa anh và em phải khác với cách em đùa nghịch với Cố Thiên Kỳ!” Cố Thiên Tuấn nói xong liền hôn lên môi An Điềm.
An Điềm liền đưa tay đẩy ngực Cố Thiên Tuấn ra, ngượng ngùng hỏi: “Cố Thiên Tuấn, bây giờ đang ở phòng sách, anh… thật sự muốn như vậy sao?”
“Đùa nghịch mà còn phải chia chỗ à?” Cố Thiên Tuấn bật cười rồi đưa tay kéo dây kéo váy của An Điềm ra…
Còn Cố Thiên Kỳ lúc này đang đứng dưới lầu, trong tay cầm số nguyên liệu bánh đã trộn xong, đưa mắt nhìn lên phòng sách, nét mặt dần sa sầm lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.