Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Chương 449
Vô Danh
19/04/2019
60449.“Này… Không được!” An Điềm cứng đơ cả người sau một hai giây sau đó, đột nhiên cô đẩy Cố Thiên Kỳ ra rồi lùi lại vài bước, đứng cách rất xa Cố Thiên Kỳ.
Hoa sơn chi nở rộ đằng sau đung đưa trong làn gió, mùi thơm nồng nàn tỏa ra khắp nơi, viền váy của An Điềm nhẹ nhàng bay lên, cô đưa tay chỉ Cố Thiên Kỳ, hỏi: “Em em em định làm gì đó?”
Cố Thiên Kỳ bị đẩy ra lùi lại vài bước mới đứng vững được.
Nhiên Nhiên cũng khỏe đấy chứ!
Cố Thiên Kỳ cười nhẹ một cái, anh học cách nói lắp bắp của An Điềm, nói: “Em em em đang thực hành mà!”
“Nhưng nhưng nhưng, nhưng mà vừa nãy em...”
“À, chị nói vừa nãy à!” Cố Thiên Kỳ làm như vừa nhớ lại chuyện lúc nãy, nhìn An Điềm hỏi, “Chị tưởng em sẽ hôn chị thật sao?”
“Em...” An Điềm nghiến răng, cô thực sự tưởng Cố Thiên Kỳ sẽ hôn cô! Thì ra mình nghĩ sai rồi!
Ôi...
An Điềm thở dài: Cũng phải, mình là bà chị già của Cố Thiên Kỳ mà, lớn hơn cậu ấy ba tuổi, hơn nữa, người cậu ấy thích là Thẩm Sở Hà, sao mình lại suy nghĩ linh tinh, còn phản ứng mạnh như vậy chứ!
Cố Thiên Kỳ nhìn biểu cảm bối rối của An Điềm, bước đến vài bước rồi lại tiến sát về phía An Điềm: “Sao nào? Vừa nãy cảm xúc em tốt như vậy thế mà chị lại cắt ngang, bây giờ phải diễn lại thôi!”
“Ừ.” An Điềm bối rối gật đầu, tuy bây giờ cô đột nhiên ý thức được cảm giác kỳ cục khi làm đối tượng luyện tập của Cố Thiên Kỳ, nhưng làm người tốt thì làm tới cùng vậy, mình cố gắng chịu đựng một chút.
“Được!” Cố Thiên Kỳ cười hài lòng, anh nhìn An Điềm, rồi lại nói một số câu sến súa với An Điềm, nếu An Điềm không có ý chí to lớn chắc là sẽ ngất đi mất.
Chính là lúc An Điềm đang suy nghĩ lung tung, Cố Thiên Kỳ vừa dứt lời đã nâng cằm của An Điềm lên, khuôn mặt tỏa nắng đó cũng dần tiến sát đến An Điềm.
An Điềm trừng mắt nhìn Cố Thiên Kỳ, cố gắng kiềm chế không đẩy anh ra, dù sao thì cũng vừa ảo tưởng sức mạnh một lần rồi, lần này nhất định không được mất mặt nữa!
Lúc này, khoảng cách ánh mắt giữa Cố Thiên Kỳ và An Điềm chỉ có một milimet mà thôi.
Tiếp đó, Cố Thiên Kỳ hôn lên trán của An Điềm.
Bỗng dưng có một cảm xúc nhẹ nhàng dịu dàng, cả người An Điềm cứng đơ, sững sờ giây lát rồi cô liền đẩy Cố Thiên Kỳ ra, la lên: “Cố Thiên Kỳ, em làm gì vậy?”
“Chỉ hôn trán thôi mà, không có hôn môi, em đã kiềm chế lắm rồi!” Cố Thiên Kỳ nhún vai.
“Vừa nãy em bảo là sẽ không hôn mà?” An Điềm ra sức dùng tay lau vầng trán, bị người mà mình xem như em trai hôn lên trán, cảm giác này thực sự rất kỳ lạ! Cố Thiên Kỳ này thật là!
“Em bảo không hôn khi nào chứ?” Cố Thiên Kỳ bước lên trước hỏi ngược lại.
“Lúc nãy rõ ràng em bảo là "Chị tưởng em sẽ hôn thật sao" mà, không phải ý là em sẽ không hôn sao?” An Điềm tiếp tục lau trán hỏi ngược lại.
“À, câu đó à?” Cố Thiên Kỳ nghiên đầu nhìn An Điềm nói, “Vậy chị tưởng như vậy là đúng rồi đấy! Em sẽ hôn thật đấy!”
“Em...” An Điềm nghiến răng, cô vốn dĩ tưởng Cố Thiên Kỳ và Cố Thiên Tuấn chỉ giống nhau về dung mạo, không ngờ cả tính cách cũng giống nhau như vậy, đều rất mặt dày!
“Nhiên Nhiên, em cảm thấy cảm xúc lúc nãy của mình không đạt lắm.” Cố Thiên Kỳ nghiêm túc nhìn An Điềm rồi đề nghị, “Nên, chúng ta làm lại lần nữa đi!”
“Làm lại lần nữa?” An Điềm bĩu môi, tiến lên vài bước chỉ vào mặt Cố Thiên Kỳ, “Chị đây trúng phải bùa ngải của em thì mới làm lại lần nữa! Cố Thiên Kỳ, chị nói em biết, em cứ không biết lớn nhỏ như vậy thì chị...”
“Nhiên Nhiên!” Cố Thiên Kỳ thuận thế nắm tay của An Điềm rồi hỏi, “Mới luyện tập có một lần thôi, mà chị đã không chịu rồi, chị còn muốn giúp em theo đuổi bạn gái không vậy?”
“Chị bảo giúp em theo đuổi bạn gái, nhưng không bảo là để em hôn lên trán chị!” An Điềm không vui nói.
“Hôn lên trán thì đã sao nào? Bây giờ ở Mỹ ai cũng ôm hôn thắm thiết.” Cố Thiên Kỳ làm ra vẻ đương nhiên, “Nhiên Nhiên, không lẽ chị vì một nụ hôn lên trán mà ngại sao?”
“Không!” An Điềm vội lắc đầu, nghe Cố Thiên Kỳ nói như vậy, An Điềm cũng cảm thấy bản thân cũng phản ứng hơi quá, nhưng cô cứ cảm thấy có gì đó không đúng!
“Nếu đã không có gì!” Cố Thiên Kỳ bước lên trước một bước, “Vậy thì chúng ta bắt đầu đi!”
“Nhưng...” An Điềm cau mày, nhìn Cố Thiên Kỳ từ từ tiến đến bên mình, cô bất giác lùi lại một bước.
Chính lúc này, điện thoại An Điềm reng lên.
Cố Thiên Kỳ cau mày nhìn An Điềm lấy điện thoại trong túi từ chiếc váy dài cô đang mặc ra.
“Cao Lỗi gọi, nhất định là Doanh Doanh có tin tốt rồi!” An Điềm vui mừng xem điện thoại, lập tức bấm phím nghe, “Cao Lỗi, Doanh Doanh sao rồi?”
“Tôi gọi điện cho cô cũng chính là vì chuyện của Doanh Doanh!” Cao Lỗi ngồi bên cạnh giường của Khưu Doanh Doanh sờ vào khuôn mặt của Khưu Doanh Doanh, rồi nói với An Điềm ở đầu bên kia, “Bác sĩ nói tình trạng Doanh Doanh càng lúc càng tốt, qua kiểm tra thì thấy mức độ hoạt động não của Doanh Doanh có chuyển biến rất tốt, nhưng có tỉnh lại hoàn toàn không còn phải nhờ đến sự giúp đỡ của mọi người.”
Cao Lỗi noi đến đây thì lấy miếng xoài sấy trên bàn đặt lên mũi của Khưu Doanh Doanh rồi nói: “Lần trước, cô dùng miếng xoài sấy giúp Doanh Doanh có phản ứng, tôi muốn nhờ cô đến đây thử lại lần nữa xem được không?”
“Đương nhiên là được rồi!” An Điềm gật đầu dứt khoát, nếu có thể giúp Doanh Doanh tỉnh lại, cô làm gì cũng được, “Cao Lỗi, bây giờ tôi đến bệnh viện ngay.”
“Ừ, cảm ơn cô, An Điềm.” Cao Lỗi bây giờ từ cảm giác đau thương đã dần lấy lại được bình tĩnh, vì anh biết, nhất định Doanh Doanh sẽ tỉnh lại!
“Đừng khách sáo!” An Điềm cười, sau khi cô cúp máy thì chạy vội vào biệt thự lấy chiếc túi của mình.
“Nhiên Nhiên, chị đi đâu vậy?” Cố Thiên Kỳ đứng bên cạnh thấy An Điềm lúc thì vui vẻ, lúc thì chăm chú, lúc thích thú, anh không muốn Nhiên Nhiên mà anh thích lại vì người khác mà thay đổi cảm xúc như vậy.
“Chị phải đến bệnh viện, em ở biệt thự chơi một chút đi nhé!” An Điềm qua loa nói xong thì đi vào trong biệt thự.
Cố Thiên Kỳ vội chạy theo, hỏi: “Bệnh viện? Tại sao phải vào bệnh viện/”
“Đến bệnh viện thăm bạn của chị!” An Điềm vừa nói vừa lấy túi.
Cố Thiên Kỳ cúi đầu suy nghĩ một chút rồi chạy theo nói: “Nhiên Nhiên, em đi cũng muốn đi cùng chị!”
“Em cũng muốn đi sao?” An Điềm dừng bước, quay người lại, “Em đi làm gì chứ?”
“Chị ở đâu, em đi đến đó.” Cố Thiên Kỳ đứng trước mặt An Điềm, “Em đi cùng chị sẽ an tâm hơn, lẽ nào chị muốn một đám vệ sĩ vây quanh chị sao?”
An Điềm cau mày, cảm thấy Cố Thiên Kỳ nói rất có lý, cô gật đầu: “Cũng được, em đi với chị đi!”
Thấy An Điềm đồng ý, Cố Thiên Kỳ với nụ cười tỏa nắng lập tức nói: “Đi nào!”
Hoa sơn chi nở rộ đằng sau đung đưa trong làn gió, mùi thơm nồng nàn tỏa ra khắp nơi, viền váy của An Điềm nhẹ nhàng bay lên, cô đưa tay chỉ Cố Thiên Kỳ, hỏi: “Em em em định làm gì đó?”
Cố Thiên Kỳ bị đẩy ra lùi lại vài bước mới đứng vững được.
Nhiên Nhiên cũng khỏe đấy chứ!
Cố Thiên Kỳ cười nhẹ một cái, anh học cách nói lắp bắp của An Điềm, nói: “Em em em đang thực hành mà!”
“Nhưng nhưng nhưng, nhưng mà vừa nãy em...”
“À, chị nói vừa nãy à!” Cố Thiên Kỳ làm như vừa nhớ lại chuyện lúc nãy, nhìn An Điềm hỏi, “Chị tưởng em sẽ hôn chị thật sao?”
“Em...” An Điềm nghiến răng, cô thực sự tưởng Cố Thiên Kỳ sẽ hôn cô! Thì ra mình nghĩ sai rồi!
Ôi...
An Điềm thở dài: Cũng phải, mình là bà chị già của Cố Thiên Kỳ mà, lớn hơn cậu ấy ba tuổi, hơn nữa, người cậu ấy thích là Thẩm Sở Hà, sao mình lại suy nghĩ linh tinh, còn phản ứng mạnh như vậy chứ!
Cố Thiên Kỳ nhìn biểu cảm bối rối của An Điềm, bước đến vài bước rồi lại tiến sát về phía An Điềm: “Sao nào? Vừa nãy cảm xúc em tốt như vậy thế mà chị lại cắt ngang, bây giờ phải diễn lại thôi!”
“Ừ.” An Điềm bối rối gật đầu, tuy bây giờ cô đột nhiên ý thức được cảm giác kỳ cục khi làm đối tượng luyện tập của Cố Thiên Kỳ, nhưng làm người tốt thì làm tới cùng vậy, mình cố gắng chịu đựng một chút.
“Được!” Cố Thiên Kỳ cười hài lòng, anh nhìn An Điềm, rồi lại nói một số câu sến súa với An Điềm, nếu An Điềm không có ý chí to lớn chắc là sẽ ngất đi mất.
Chính là lúc An Điềm đang suy nghĩ lung tung, Cố Thiên Kỳ vừa dứt lời đã nâng cằm của An Điềm lên, khuôn mặt tỏa nắng đó cũng dần tiến sát đến An Điềm.
An Điềm trừng mắt nhìn Cố Thiên Kỳ, cố gắng kiềm chế không đẩy anh ra, dù sao thì cũng vừa ảo tưởng sức mạnh một lần rồi, lần này nhất định không được mất mặt nữa!
Lúc này, khoảng cách ánh mắt giữa Cố Thiên Kỳ và An Điềm chỉ có một milimet mà thôi.
Tiếp đó, Cố Thiên Kỳ hôn lên trán của An Điềm.
Bỗng dưng có một cảm xúc nhẹ nhàng dịu dàng, cả người An Điềm cứng đơ, sững sờ giây lát rồi cô liền đẩy Cố Thiên Kỳ ra, la lên: “Cố Thiên Kỳ, em làm gì vậy?”
“Chỉ hôn trán thôi mà, không có hôn môi, em đã kiềm chế lắm rồi!” Cố Thiên Kỳ nhún vai.
“Vừa nãy em bảo là sẽ không hôn mà?” An Điềm ra sức dùng tay lau vầng trán, bị người mà mình xem như em trai hôn lên trán, cảm giác này thực sự rất kỳ lạ! Cố Thiên Kỳ này thật là!
“Em bảo không hôn khi nào chứ?” Cố Thiên Kỳ bước lên trước hỏi ngược lại.
“Lúc nãy rõ ràng em bảo là "Chị tưởng em sẽ hôn thật sao" mà, không phải ý là em sẽ không hôn sao?” An Điềm tiếp tục lau trán hỏi ngược lại.
“À, câu đó à?” Cố Thiên Kỳ nghiên đầu nhìn An Điềm nói, “Vậy chị tưởng như vậy là đúng rồi đấy! Em sẽ hôn thật đấy!”
“Em...” An Điềm nghiến răng, cô vốn dĩ tưởng Cố Thiên Kỳ và Cố Thiên Tuấn chỉ giống nhau về dung mạo, không ngờ cả tính cách cũng giống nhau như vậy, đều rất mặt dày!
“Nhiên Nhiên, em cảm thấy cảm xúc lúc nãy của mình không đạt lắm.” Cố Thiên Kỳ nghiêm túc nhìn An Điềm rồi đề nghị, “Nên, chúng ta làm lại lần nữa đi!”
“Làm lại lần nữa?” An Điềm bĩu môi, tiến lên vài bước chỉ vào mặt Cố Thiên Kỳ, “Chị đây trúng phải bùa ngải của em thì mới làm lại lần nữa! Cố Thiên Kỳ, chị nói em biết, em cứ không biết lớn nhỏ như vậy thì chị...”
“Nhiên Nhiên!” Cố Thiên Kỳ thuận thế nắm tay của An Điềm rồi hỏi, “Mới luyện tập có một lần thôi, mà chị đã không chịu rồi, chị còn muốn giúp em theo đuổi bạn gái không vậy?”
“Chị bảo giúp em theo đuổi bạn gái, nhưng không bảo là để em hôn lên trán chị!” An Điềm không vui nói.
“Hôn lên trán thì đã sao nào? Bây giờ ở Mỹ ai cũng ôm hôn thắm thiết.” Cố Thiên Kỳ làm ra vẻ đương nhiên, “Nhiên Nhiên, không lẽ chị vì một nụ hôn lên trán mà ngại sao?”
“Không!” An Điềm vội lắc đầu, nghe Cố Thiên Kỳ nói như vậy, An Điềm cũng cảm thấy bản thân cũng phản ứng hơi quá, nhưng cô cứ cảm thấy có gì đó không đúng!
“Nếu đã không có gì!” Cố Thiên Kỳ bước lên trước một bước, “Vậy thì chúng ta bắt đầu đi!”
“Nhưng...” An Điềm cau mày, nhìn Cố Thiên Kỳ từ từ tiến đến bên mình, cô bất giác lùi lại một bước.
Chính lúc này, điện thoại An Điềm reng lên.
Cố Thiên Kỳ cau mày nhìn An Điềm lấy điện thoại trong túi từ chiếc váy dài cô đang mặc ra.
“Cao Lỗi gọi, nhất định là Doanh Doanh có tin tốt rồi!” An Điềm vui mừng xem điện thoại, lập tức bấm phím nghe, “Cao Lỗi, Doanh Doanh sao rồi?”
“Tôi gọi điện cho cô cũng chính là vì chuyện của Doanh Doanh!” Cao Lỗi ngồi bên cạnh giường của Khưu Doanh Doanh sờ vào khuôn mặt của Khưu Doanh Doanh, rồi nói với An Điềm ở đầu bên kia, “Bác sĩ nói tình trạng Doanh Doanh càng lúc càng tốt, qua kiểm tra thì thấy mức độ hoạt động não của Doanh Doanh có chuyển biến rất tốt, nhưng có tỉnh lại hoàn toàn không còn phải nhờ đến sự giúp đỡ của mọi người.”
Cao Lỗi noi đến đây thì lấy miếng xoài sấy trên bàn đặt lên mũi của Khưu Doanh Doanh rồi nói: “Lần trước, cô dùng miếng xoài sấy giúp Doanh Doanh có phản ứng, tôi muốn nhờ cô đến đây thử lại lần nữa xem được không?”
“Đương nhiên là được rồi!” An Điềm gật đầu dứt khoát, nếu có thể giúp Doanh Doanh tỉnh lại, cô làm gì cũng được, “Cao Lỗi, bây giờ tôi đến bệnh viện ngay.”
“Ừ, cảm ơn cô, An Điềm.” Cao Lỗi bây giờ từ cảm giác đau thương đã dần lấy lại được bình tĩnh, vì anh biết, nhất định Doanh Doanh sẽ tỉnh lại!
“Đừng khách sáo!” An Điềm cười, sau khi cô cúp máy thì chạy vội vào biệt thự lấy chiếc túi của mình.
“Nhiên Nhiên, chị đi đâu vậy?” Cố Thiên Kỳ đứng bên cạnh thấy An Điềm lúc thì vui vẻ, lúc thì chăm chú, lúc thích thú, anh không muốn Nhiên Nhiên mà anh thích lại vì người khác mà thay đổi cảm xúc như vậy.
“Chị phải đến bệnh viện, em ở biệt thự chơi một chút đi nhé!” An Điềm qua loa nói xong thì đi vào trong biệt thự.
Cố Thiên Kỳ vội chạy theo, hỏi: “Bệnh viện? Tại sao phải vào bệnh viện/”
“Đến bệnh viện thăm bạn của chị!” An Điềm vừa nói vừa lấy túi.
Cố Thiên Kỳ cúi đầu suy nghĩ một chút rồi chạy theo nói: “Nhiên Nhiên, em đi cũng muốn đi cùng chị!”
“Em cũng muốn đi sao?” An Điềm dừng bước, quay người lại, “Em đi làm gì chứ?”
“Chị ở đâu, em đi đến đó.” Cố Thiên Kỳ đứng trước mặt An Điềm, “Em đi cùng chị sẽ an tâm hơn, lẽ nào chị muốn một đám vệ sĩ vây quanh chị sao?”
An Điềm cau mày, cảm thấy Cố Thiên Kỳ nói rất có lý, cô gật đầu: “Cũng được, em đi với chị đi!”
Thấy An Điềm đồng ý, Cố Thiên Kỳ với nụ cười tỏa nắng lập tức nói: “Đi nào!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.