Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Chương 516
Vô Danh
19/04/2019
60516.“Chẳng phải anh đã nói rồi à?” Cố Thiên Kỳ lau đi vết máu trên khóe miệng, nở một nụ cười lạnh lùng. “Anh muốn em tận mắt nhìn thấy anh làm thế nào đánh bại Cố Thiên Tuấn!”
“Cố Thiên Kỳ, em đừng làm bậy nữa được không?” An Điềm nhắm nghiền mắt lại đầy đau khổ, cô không biết Cố Thiên Kỳ hòa đồng và ngoan ngoãn trước kia đã biến đi đâu mất, tại sao bây giờ cậu ấy lại trở thành một người mà mình như thể hoàn toàn không quen biết vậy!
“Làm bậy?” Cố Thiên Kỳ cười phá lên: “Xem ra, hôm nay nếu em không được nhìn thấy anh đánh bại Cố Thiên Tuấn, em sẽ luôn nghĩ rằng anh là một đứa trẻ!”
“Chỉ có điều,” Cố Thiên Kỳ đưa tay ra chạm vào mái tóc của An Điềm, trên mặt nở một nụ cười tự tin. “Bây giờ, em sẽ được thoải mái tận hưởng bộ dạng sau khi thất bại của Cố Thiên Tuấn rồi!”
Cố Thiên Kỳ nói rồi đẩy mạnh cửa phòng và sải bước đi ra ngoài.
“Cố Thiên Kỳ! Em định đi đâu? Cố Thiên Kỳ! Cố Thiên Kỳ, em đừng đi, em…”
“Cô An Điềm, tốt nhất cô nên ở lại trong căn phòng này!”
Khi An Điềm vừa gọi tên Cố Thiên Kỳ vừa đuổi theo ra ngoài cửa, Susan đột nhiên xuất hiện và chặn ngay trước mặt An Điềm.
Và đằng sau Susan còn có hai người mặc áo đen với khuôn mặt vô cảm.
Đột nhiên bị cản đường, An Điềm đành phải dừng lại. Cô nhìn vào Susan một cách khó tin: Susan không phải là trợ lý của Cố Thiên Tuấn à? Sao bây giờ lại làm việc cho Cố Thiên Kỳ?
“Susan, cô…” An Điềm há miệng ra rồi chần chừ hỏi.
“Đúng như những gì cô An Điềm đang nghĩ.” Susan thừa nhận mà không hề do dự. Cô là người của cậu chủ, từ đầu đến cuối đều là vậy!
Hôm nay, kế hoạch của cậu chủ sắp thành công rồi!
Và mình, cũng sắp có thể đứng bên cạnh cậu chủ một cách quang minh chính đại rồi!
Susan nhớ đến việc này và bỗng mỉm cười một cách vô thức. Sự cố gắng và ẩn mình bao nhiêu năm qua của cô ta, cuối cùng đã giúp được cậu chủ. Còn nguyện vọng của cậu chủ, cuối cùng cũng sắp trở thành hiện thực rồi!
Sau này, cô ta sẽ được thường xuyên ở bên cạnh cậu chủ, thấy cậu chủ không còn phải cau chặt mày lại nữa, không còn phải kiệt sức vì lo lắng nữa. Cậu chủ sẽ có được công ty Cố Thị mà mình muốn, còn có…
Nghĩ đến đây, Susan đầy mong chờ cuối cùng cũng hướng mắt về phía An Điềm: Còn có được người mà cậu chủ luôn thích và muốn bảo vệ - An Điềm!
Mặc dù An Điềm đã ở bên Cố Thiên Tuấn, còn có với Cố Thiên Tuấn một đứa con, không phải là đối tượng tốt nhất để trở thành mợ chủ!
Nhưng, miễn là cậu chủ thích, mình sẽ cố gắng hết sức để giúp cậu chủ có được!
Trên khuôn mặt của Susan tràn đầy vẻ sẵn lòng, nhưng lại có một chút biểu cảm tiếc nuối: Cậu chủ hạnh phúc, mình cũng sẽ hạnh phúc. Mình chỉ cần âm thầm ở bên cạnh cậu chủ, nhìn thấy con đường sau này của cậu ngày càng tốt hơn, như thế là đủ rồi!
An Điềm cũng đang nhìn vào Susan, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt cô đã căng cứng lại!
Cô nhận ra, những chuyện đang xảy ra trước mắt ngày càng vượt xa trí tưởng tượng của mình. Cố Thiên Kỳ dường như đã thay đổi hẳn đã đành, còn Susan đã làm trợ lý cho Cố Thiên Tuấn trong nhiều năm, đến cuối cùng lại chủ động thừa nhận mình là người của Cố Thiên Kỳ?
An Điềm lắc đầu, cảm thấy thế giới này thật sự rất đáng sợ!
“Cô An Điềm, phiền cô vào trong cho.” Susan nhấc chân trong đôi giày cao gót màu đen, vừa nói vừa tiến về phía An Điềm.
Còn An Điềm, vẫn sững sờ nhìn vào Susan, liên tục lùi về phía sau theo nhịp bước tiến lên của Susan.
“Mời ngồi.” Susan chỉ vào chiếc ghế da trước màn hình LCD, nụ cười trên khuôn mặt và giọng điệu vẫn rất lịch sự. “Cậu chủ muốn cô ngồi xem trận quyết đấu giữa cậu ấy và Cố tổng.”
“Nhưng mà tôi…”
“Đến khi nào cô nên đi, tôi sẽ tự động thông báo cho cô.” Susan khẽ gật đầu. “Cô An Điềm, tôi thực sự không hy vọng phải dùng hai người bạn này của tôi để buộc cô làm những gì mà tôi yêu cầu cô làm, vì vậy, xin cô vui lòng ngồi xuống.”
An Điềm liếc nhìn Susan, rồi nhìn sang hai người mặc áo đen đang đứng cạnh Susan, cuối cùng cắn chặt môi và đứng yên tại chỗ.
Cố Thiên Tuấn sẽ không dễ dàng bị Cố Thiên Kỳ đánh bại như thế đâu!
Trái tim An Điềm ngay lập tức cân bằng lại, cô quay lại nhìn vào màn hình LCD: Ngay cả khi Cố Thiên Kỳ rời đi thì trong lòng đã có dự tính trước, nhưng An Điềm luôn cảm thấy rằng Cố Thiên Tuấn sẽ không dễ dàng bị đánh bại như thế!
Trong phòng hội nghị…
Cố Thiên Tuấn ngồi trên ghế tổng tài cao nhất, đưa mắt nhìn lướt qua các thành viên khác trong phòng hội nghị, và cuối cùng dừng lại ở chỗ ngồi của Cố Thiên Kỳ, đôi mắt dần trở nên sâu không thấy đáy.
Trương Hiển Hy ngồi cạnh cũng liếc nhìn chỗ ngồi của Cố Thiên Kỳ, rồi cúi đầu và nói vào tai Cố Thiên Tuấn: “Thiên Tuấn à, xin lỗi nhé, tại tôi không theo sát Cố Thiên Kỳ, không ngờ một thằng nhóc vừa mới tốt nghiệp như cậu ta mà tâm tư lại khó đoán đến thế, ở ngay trước mắt tôi mà lôi kéo được nhiều người ủng hộ đến thế. Cuộc họp này nhất định phải cẩn thận đề phòng, tôi…”
“Không có gì đâu...” Cố Thiên Tuấn khoát tay và nhấp một ngụm cà phê được trợ lý mang đến. “Dù là vào thời điểm nào, thì cuộc họp này vẫn phải diễn ra. Chỉ có điều, hôm nay là ngày An Điềm xuất viện, mình phải về sớm một chút.”
Trương Hiển Hy hơi ngây người ra, anh nhìn thật kỹ Cố Thiên Tuấn, nhận ra anh ấy không hề có chút hoảng loạn nào.
Hôm nay, khi đang ngồi trong văn phòng và nhận được tin Cố Thiên Kỳ muốn tiến hành họp hội đồng quản trị, Trương Hiển Hy đứng phắt dậy khỏi ghế trong sự ngạc nhiên vô cùng.
Lúc đó, Trương Hiển Hy hoảng loạn một lúc rồi mới nhanh chóng gọi điện cho Cố Thiên Tuấn.
Tuy nhiên sau khi Cố Thiên Tuấn đến, anh chỉ hỏi sơ qua tình hình rồi ngồi thản nhiên ngồi ở đây, chuẩn bị bắt đầu buổi họp.
Trương Hiển Hy lắc đầu, cảm thấy điều đó rất khó tin. Lần này, Cố Thiên Kỳ rõ ràng đã lên kế hoạch từ trước, Thiên Tuấn lại không có mặt ở công ty trong một thời gian dài, mình đã báo cáo với anh ấy về những việc đã xảy ra, và anh ấy đã không tập trung mà nghe cho hết mọi việc.
Bây giờ chắc là việc khó khăn nhất mà anh ấy từng gặp phải trong cuộc đời làm tổng tài của mình, sao anh ấy lại không hề lo lắng chút nào cả?
Trương Hiển Hy đã cố bình tĩnh trong hơn mười giây, nhưng cuối cùng vẫn không thể bình tĩnh được. Anh nhìn vào Cố Thiên Tuấn, há miệng ra và nói: “Thiên Tuấn à…”
“Sau khi cuộc họp kết thúc, nhưng việc còn lại sẽ giao cho anh xử lý.” Cố Thiên Tuấn ngắt ngang lời của Trương Hiển Hy, rồi lại uống một ngụm cà phê.
“Tôi…” Trương Hiển Hy nhìn vào một bên mặt với góc cạnh rõ ràng của Cố Thiên Tuấn, thở dài và không nói gì nữa.
Anh lắc đầu và hy vọng sau khi cuộc họp kết thúc, mọi việc đều sẽ như lời Thiên Tuấn nói, mình vẫn còn có quyền xử lý công việc của công ty Cố Thị.
Lúc mười giờ kém năm phút, tất cả những người được thông báo tham gia đều đã có mặt.
Vài người không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết rằng cuộc họp này được Cố Thiên Kỳ triệu tập, và một mực buộc Cố tổng đang nghỉ phép phải đến tham gia!
Họ đưa mắt nhìn nhau để trao đổi thông tin, thỉnh thoảng lại lén nhìn Cố Thiên Tuấn và chỗ ngồi còn trống của Cố Thiên Kỳ vì anh ta vẫn chưa đến.
Song, trong phòng hội nghị, có một số người khác lại nở nụ cười tự mãn trên khuôn mặt.
Tuy Cố Thiên Kỳ chưa đến, nhưng ông Trác quanh năm không xuất hiện ở công ty Cố Thị thì đã đến rồi!
Lúc này ông Trác đang mặc bộ sườn xám nam truyền thống làm bằng vải satin cao cấp, ngồi trong một góc vô cùng khiêm tốn, trong tay ông đang cầm một chuỗi hạt không bao giờ rời khỏi tay mình, trông đầy tinh thần và quắc thước.
Nhưng biểu hiện trên khuôn mặt của ông Trác lại mờ nhạt, không ai biết ông đang nghĩ gì.
“Cố Thiên Kỳ, em đừng làm bậy nữa được không?” An Điềm nhắm nghiền mắt lại đầy đau khổ, cô không biết Cố Thiên Kỳ hòa đồng và ngoan ngoãn trước kia đã biến đi đâu mất, tại sao bây giờ cậu ấy lại trở thành một người mà mình như thể hoàn toàn không quen biết vậy!
“Làm bậy?” Cố Thiên Kỳ cười phá lên: “Xem ra, hôm nay nếu em không được nhìn thấy anh đánh bại Cố Thiên Tuấn, em sẽ luôn nghĩ rằng anh là một đứa trẻ!”
“Chỉ có điều,” Cố Thiên Kỳ đưa tay ra chạm vào mái tóc của An Điềm, trên mặt nở một nụ cười tự tin. “Bây giờ, em sẽ được thoải mái tận hưởng bộ dạng sau khi thất bại của Cố Thiên Tuấn rồi!”
Cố Thiên Kỳ nói rồi đẩy mạnh cửa phòng và sải bước đi ra ngoài.
“Cố Thiên Kỳ! Em định đi đâu? Cố Thiên Kỳ! Cố Thiên Kỳ, em đừng đi, em…”
“Cô An Điềm, tốt nhất cô nên ở lại trong căn phòng này!”
Khi An Điềm vừa gọi tên Cố Thiên Kỳ vừa đuổi theo ra ngoài cửa, Susan đột nhiên xuất hiện và chặn ngay trước mặt An Điềm.
Và đằng sau Susan còn có hai người mặc áo đen với khuôn mặt vô cảm.
Đột nhiên bị cản đường, An Điềm đành phải dừng lại. Cô nhìn vào Susan một cách khó tin: Susan không phải là trợ lý của Cố Thiên Tuấn à? Sao bây giờ lại làm việc cho Cố Thiên Kỳ?
“Susan, cô…” An Điềm há miệng ra rồi chần chừ hỏi.
“Đúng như những gì cô An Điềm đang nghĩ.” Susan thừa nhận mà không hề do dự. Cô là người của cậu chủ, từ đầu đến cuối đều là vậy!
Hôm nay, kế hoạch của cậu chủ sắp thành công rồi!
Và mình, cũng sắp có thể đứng bên cạnh cậu chủ một cách quang minh chính đại rồi!
Susan nhớ đến việc này và bỗng mỉm cười một cách vô thức. Sự cố gắng và ẩn mình bao nhiêu năm qua của cô ta, cuối cùng đã giúp được cậu chủ. Còn nguyện vọng của cậu chủ, cuối cùng cũng sắp trở thành hiện thực rồi!
Sau này, cô ta sẽ được thường xuyên ở bên cạnh cậu chủ, thấy cậu chủ không còn phải cau chặt mày lại nữa, không còn phải kiệt sức vì lo lắng nữa. Cậu chủ sẽ có được công ty Cố Thị mà mình muốn, còn có…
Nghĩ đến đây, Susan đầy mong chờ cuối cùng cũng hướng mắt về phía An Điềm: Còn có được người mà cậu chủ luôn thích và muốn bảo vệ - An Điềm!
Mặc dù An Điềm đã ở bên Cố Thiên Tuấn, còn có với Cố Thiên Tuấn một đứa con, không phải là đối tượng tốt nhất để trở thành mợ chủ!
Nhưng, miễn là cậu chủ thích, mình sẽ cố gắng hết sức để giúp cậu chủ có được!
Trên khuôn mặt của Susan tràn đầy vẻ sẵn lòng, nhưng lại có một chút biểu cảm tiếc nuối: Cậu chủ hạnh phúc, mình cũng sẽ hạnh phúc. Mình chỉ cần âm thầm ở bên cạnh cậu chủ, nhìn thấy con đường sau này của cậu ngày càng tốt hơn, như thế là đủ rồi!
An Điềm cũng đang nhìn vào Susan, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt cô đã căng cứng lại!
Cô nhận ra, những chuyện đang xảy ra trước mắt ngày càng vượt xa trí tưởng tượng của mình. Cố Thiên Kỳ dường như đã thay đổi hẳn đã đành, còn Susan đã làm trợ lý cho Cố Thiên Tuấn trong nhiều năm, đến cuối cùng lại chủ động thừa nhận mình là người của Cố Thiên Kỳ?
An Điềm lắc đầu, cảm thấy thế giới này thật sự rất đáng sợ!
“Cô An Điềm, phiền cô vào trong cho.” Susan nhấc chân trong đôi giày cao gót màu đen, vừa nói vừa tiến về phía An Điềm.
Còn An Điềm, vẫn sững sờ nhìn vào Susan, liên tục lùi về phía sau theo nhịp bước tiến lên của Susan.
“Mời ngồi.” Susan chỉ vào chiếc ghế da trước màn hình LCD, nụ cười trên khuôn mặt và giọng điệu vẫn rất lịch sự. “Cậu chủ muốn cô ngồi xem trận quyết đấu giữa cậu ấy và Cố tổng.”
“Nhưng mà tôi…”
“Đến khi nào cô nên đi, tôi sẽ tự động thông báo cho cô.” Susan khẽ gật đầu. “Cô An Điềm, tôi thực sự không hy vọng phải dùng hai người bạn này của tôi để buộc cô làm những gì mà tôi yêu cầu cô làm, vì vậy, xin cô vui lòng ngồi xuống.”
An Điềm liếc nhìn Susan, rồi nhìn sang hai người mặc áo đen đang đứng cạnh Susan, cuối cùng cắn chặt môi và đứng yên tại chỗ.
Cố Thiên Tuấn sẽ không dễ dàng bị Cố Thiên Kỳ đánh bại như thế đâu!
Trái tim An Điềm ngay lập tức cân bằng lại, cô quay lại nhìn vào màn hình LCD: Ngay cả khi Cố Thiên Kỳ rời đi thì trong lòng đã có dự tính trước, nhưng An Điềm luôn cảm thấy rằng Cố Thiên Tuấn sẽ không dễ dàng bị đánh bại như thế!
Trong phòng hội nghị…
Cố Thiên Tuấn ngồi trên ghế tổng tài cao nhất, đưa mắt nhìn lướt qua các thành viên khác trong phòng hội nghị, và cuối cùng dừng lại ở chỗ ngồi của Cố Thiên Kỳ, đôi mắt dần trở nên sâu không thấy đáy.
Trương Hiển Hy ngồi cạnh cũng liếc nhìn chỗ ngồi của Cố Thiên Kỳ, rồi cúi đầu và nói vào tai Cố Thiên Tuấn: “Thiên Tuấn à, xin lỗi nhé, tại tôi không theo sát Cố Thiên Kỳ, không ngờ một thằng nhóc vừa mới tốt nghiệp như cậu ta mà tâm tư lại khó đoán đến thế, ở ngay trước mắt tôi mà lôi kéo được nhiều người ủng hộ đến thế. Cuộc họp này nhất định phải cẩn thận đề phòng, tôi…”
“Không có gì đâu...” Cố Thiên Tuấn khoát tay và nhấp một ngụm cà phê được trợ lý mang đến. “Dù là vào thời điểm nào, thì cuộc họp này vẫn phải diễn ra. Chỉ có điều, hôm nay là ngày An Điềm xuất viện, mình phải về sớm một chút.”
Trương Hiển Hy hơi ngây người ra, anh nhìn thật kỹ Cố Thiên Tuấn, nhận ra anh ấy không hề có chút hoảng loạn nào.
Hôm nay, khi đang ngồi trong văn phòng và nhận được tin Cố Thiên Kỳ muốn tiến hành họp hội đồng quản trị, Trương Hiển Hy đứng phắt dậy khỏi ghế trong sự ngạc nhiên vô cùng.
Lúc đó, Trương Hiển Hy hoảng loạn một lúc rồi mới nhanh chóng gọi điện cho Cố Thiên Tuấn.
Tuy nhiên sau khi Cố Thiên Tuấn đến, anh chỉ hỏi sơ qua tình hình rồi ngồi thản nhiên ngồi ở đây, chuẩn bị bắt đầu buổi họp.
Trương Hiển Hy lắc đầu, cảm thấy điều đó rất khó tin. Lần này, Cố Thiên Kỳ rõ ràng đã lên kế hoạch từ trước, Thiên Tuấn lại không có mặt ở công ty trong một thời gian dài, mình đã báo cáo với anh ấy về những việc đã xảy ra, và anh ấy đã không tập trung mà nghe cho hết mọi việc.
Bây giờ chắc là việc khó khăn nhất mà anh ấy từng gặp phải trong cuộc đời làm tổng tài của mình, sao anh ấy lại không hề lo lắng chút nào cả?
Trương Hiển Hy đã cố bình tĩnh trong hơn mười giây, nhưng cuối cùng vẫn không thể bình tĩnh được. Anh nhìn vào Cố Thiên Tuấn, há miệng ra và nói: “Thiên Tuấn à…”
“Sau khi cuộc họp kết thúc, nhưng việc còn lại sẽ giao cho anh xử lý.” Cố Thiên Tuấn ngắt ngang lời của Trương Hiển Hy, rồi lại uống một ngụm cà phê.
“Tôi…” Trương Hiển Hy nhìn vào một bên mặt với góc cạnh rõ ràng của Cố Thiên Tuấn, thở dài và không nói gì nữa.
Anh lắc đầu và hy vọng sau khi cuộc họp kết thúc, mọi việc đều sẽ như lời Thiên Tuấn nói, mình vẫn còn có quyền xử lý công việc của công ty Cố Thị.
Lúc mười giờ kém năm phút, tất cả những người được thông báo tham gia đều đã có mặt.
Vài người không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết rằng cuộc họp này được Cố Thiên Kỳ triệu tập, và một mực buộc Cố tổng đang nghỉ phép phải đến tham gia!
Họ đưa mắt nhìn nhau để trao đổi thông tin, thỉnh thoảng lại lén nhìn Cố Thiên Tuấn và chỗ ngồi còn trống của Cố Thiên Kỳ vì anh ta vẫn chưa đến.
Song, trong phòng hội nghị, có một số người khác lại nở nụ cười tự mãn trên khuôn mặt.
Tuy Cố Thiên Kỳ chưa đến, nhưng ông Trác quanh năm không xuất hiện ở công ty Cố Thị thì đã đến rồi!
Lúc này ông Trác đang mặc bộ sườn xám nam truyền thống làm bằng vải satin cao cấp, ngồi trong một góc vô cùng khiêm tốn, trong tay ông đang cầm một chuỗi hạt không bao giờ rời khỏi tay mình, trông đầy tinh thần và quắc thước.
Nhưng biểu hiện trên khuôn mặt của ông Trác lại mờ nhạt, không ai biết ông đang nghĩ gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.