Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Chương 528
Vô Danh
19/04/2019
60528.“Ặc ặc…” An Điềm nghe xong câu nói của Cố Thiên Tuấn, suýt nữa đã bị sặc nước bọt. Hai căn biệt thự ở khu nhà giàu mà lại dùng từ “cũng bình thường” để hình dung sao?
“Em sao thế?” Cố Thiên Tuấn vừa khẽ vỗ lưng An Điềm vừa hỏi, “Sao lại ho? Có phải thấy không khỏe ở đâu không?”
“Đâu có đâu có!” An Điềm lập tức rụt tay ra khỏi chiếc mũ, “Phụng quan cứ để ở đây đã, em đi thử áo trước.”
“Cô An, trong chiếc hộp này chính là áo trong, áo ngoài, váy, dây lưng, áo khoác. Cho hỏi cô có cần chúng tôi giúp không?” Nhân viên phục vụ lập tức chu đáo hỏi.
“Không cần đâu.” An Điềm nghĩ một lát, cảm thấy chẳng qua chỉ là bộ áo cưới thôi mà, đâu cần phải có người hầu hạ mặc cho mình, thế nên phẩy tay nói, “Mọi người cứ để trong phòng thay đồ đi, tôi tự mặc được.”
“Vâng!” Mấy nhân viên gật đầu rồi lần lượt bước vào phòng tay đồ, đặt các hộp quần áo ngay ngắn ở đó rồi bước ra ngoài.
An Điềm bẻ cổ tay rồi bước vào phòng thay đồ.
Cố Thiên Tuấn bên ngoài phẩy tay tỏ ý bảo mấy người nhân viên có thể ra ngoài, bởi dáng vẻ khi vừa mới mặc váy cưới xong của An Điềm chỉ cần để cho một mình anh ngắm là được rồi.
“Chào anh Cố.” Đám nhân viên cúi đầu chào Cố Thiên Tuấn rồi quay người bước ra ngoài.
Nhưng ánh mắt Cố Thiên Tuấn thì chỉ chăm chú nhìn về phía cảnh cửa phòng thay đồ.
An Điềm đứng trong phòng, đưa tay mở một chiếc hộp rồi nhìn vào, thấy trong đó là một chiếc áo lụa màu đỏ tươi, bên trên có thêu hình hoa mẫu đơn và phụng quán.
Cô vừa gãi đầu vừa thầm nghĩ: “Chắc là mặc cái này vào trước, mấy cái còn lại trông giống áo khoác ngoài hơn.
Nhưng khi An Điềm đã mặc xong chiếc áo ấy, mở một cái hộp khác ra thì lại trông thấy một cái áo còn mỏng hơn nữa.
“Ôi trời! Cái áo này chắc phải mặc bên trong cùng mới đúng nhỉ.” An Điềm khóc không nên lời, bắt đầu cảm thấy hối hận vì vừa rồi đã muốn tự mặc áo cưới, xem ra bộ áo cưới này không hề dễ mặc như mình đã tưởng tượng rồi!
Nghĩ vậy, An Điềm đành phải cẩn thận cởi cái áo vừa mới mặc ra, sau đó mặc lại cái áo mỏng hơn trên tay mình.
Lúc này, Cố Thiên Tuấn đang đứng chờ bên ngoài, nghe tiếng An Điềm lẩm bẩm thì liền bước đến cửa, khẽ gõ nhẹ: “An Điềm, có chuyện gì à?”
“Bộ áo cưới này không dễ mặc lắm!” An Điềm mặc xong chiếc áo mỏng, nói giọng trách móc với Cố Thiên Tuấn bên ngoài.
“Không dễ mặc sao?” Cố Thiên Tuấn cau mày, trong đầu hiện lên dáng vẻ thay quần áo của An Điềm, ánh mắt như chợt trở nên thâm trầm hơn.
Rồi anh đưa tay lên mở cửa bước thẳng vào phòng thay đồ.
“Sao anh lại vào đây?” An Điềm vừa mặc áo vừa sắp xếp lại những chiếc áo khác, định khám phá xem thứ tự của mấy bộ đồ đó như thế nào. Cho dù ánh mắt rực lửa của Cố Thiên Tuấn đang chăm chăm nhìn vào cơ thể cô, cô cũng không quan tâm.
“Em nói không mặc được nên anh vào giúp em.” Cố Thiên Tuấn tiên lên áp sát An Điềm.
“Anh là một đại tổng tài, cả ngày chỉ lo làm ăn, làm sao biết mấy thứ này? Thôi để em tự mặc còn hơn!” An Điềm khinh thường hừ một tiếng rồi cầm đai lưng lên ướm vào người mình.
“Cho dù có chưa từng nhìn thấy thì anh cũng có thể tự biết làm.” Cố Thiên Tuấn giữ tay An Điềm rồi giật sợ đai lưng.
“Này, Cố Thiên Tuấn, anh đừng có phá nữa được không?” An Điềm đang khó chịu, ngẩng đầu lên chợt trông thấy ánh mắt sâu thẳm của Cố Thiên Tuấn.
Cô liền giật mình lùi lại, lúc này mới nhận ra hình như mọi chuyện có vẻ không ổn lắm.
“Cố… Cố Thiên Tuấn, anh định làm gì?” An Điềm vừa thấy ánh mắt ấy của Cố Thiên Tuấn thì liền lập tức lắp bắp, bởi mỗi lần ánh mắt ấy xuất hiện thì ngày hôm sau đảm bảo cả người cô sẽ bủn rủn, không thể ngồi dậy nổi khỏi giường.
“Dạy em cách mặc quần áo…” Giọng của Cố Thiên Tuấn trở nên khàn khàn, anh đưa ngón tay thon dài lên vai An Điềm rồi lột chiếc áo mỏng của cô ra.
“Chậc…” An Điềm vội vàng nắm lại chiếc áo sắp bị lột ra, ngượng ngùng cúi mặt xuống, “Thật ra, không cần anh giúp đâu, em tự biết mặc mà.”
“Anh nói rồi, anh muốn giúp em.” Giọng của Cố Thiên Tuấn không thể chối từ, cuối cùng vẫn lột chiếc áo của An Điềm ra, đưa mắt nhìn ngắm hết một lượt cơ thể cô rồi mới quay sang nhìn mấy chiếc hộp.
Lúc này, mặt An Điềm đã đỏ bừng lên chẳng khác gì màu áo cưới, cô mím chặt môi, nhìn Cố Thiên Tuấn lấy ra một chiếc áo.
“Đưa tay lên…”
“Vâng.” An Điềm gật đầu rồi ngoan ngoãn giơ tay lên.
Áo, váy, đai lưng, áo khoác… lần lượt được mặc lên người cô.
Hơi thở của An Điềm bất giác trở nên gấp rút, trong phòng thay đồ vừa yên tĩnh lại vừa mờ ảo, chỉ phát ra tiếng những bộ quần áo đắt tiền sột soạt.
Cố Thiên Tuấn lúc này đang cầm một đôi giày thêu hoa, từ từ ngồi xổm xuống.
Bàn chân nhỏ nhắn được bàn tay rắn chắc của Cố Thiên Tuấn nắm lấy, An Điềm lập tức thấy toàn thân run rẩy, cô cúi mặt nhìn người đàn ông ở trước mặt người khác thì luôn cao cao tại thượng, giờ đây lại đang cúi đầu cẩn thận mang giày cho cô.
“Cố Thiên Tuấn…” An Điềm khẽ lẩm bẩm gọi tên Cố Thiên Tuấn.
Nhưng Cố Thiên Tuấn có vẻ không nghe thấy, vẫn tập trung từ từ mang giày vào cho cô.
Ngón tay anh chốc chốc lại chạm vào gót chân, lòng bàn chân và những ngón chân xinh xinh của cô, mỗi một sự va chạm ấy đều khiến An Điềm cảm thấy rùng mình.
Một lúc sau, Cố Thiên Tuấn mới đặt bàn chân đã mang giày của An Điềm xuống đất, ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt cô, không nói gì.
“Em…” An Điềm đến tận lúc này vẫn cảm thấy như bàn chân đó không còn là của mình nữa, cô nhìn Cố Thiên Tuấn rồi ngẩn ngơ nói, “Cảm ơn anh đã mang giày giúp em.”
“Ồ?” Cố Thiên Tuấn bật cười trước vẻ thẫn thờ của An Điềm, anh từ từ đứng dậy, chăm chú ngắm nhìn cô: Cô đang mặc bộ áo cưới được thêu tinh xảo, để lộ bàn tay trắng trẻo, tà áo phất phơ, đôi chân dài thoắt ẩn thoắt hiện, càng tôn lên dáng vẻ thanh tao tuyệt trần của cô.
Cố Thiên Tuấn tiến sát lại gần An Điềm, hôn lên mũi cô, giọng nói vẫn khàn khàn: “Vậy em… định cảm ơn thế nào? Lấy thân đền đáp sao?”
“Này…” An Điềm cố né nụ hôn của Cố Thiên Tuấn, dùng chút lí trí còn sót lại của mình đẩy ngực anh ra, “Bây giờ không phải đang ở nhà đâu.”
“Anh đã mua cả cửa hàng này rồi, vậy nên đây chính là nhà của chúng ta.” Cố Thiên Tuấn vừa dứt lời thì liền bế An Điềm lên rồi đặt cô lên chiếc ghế sofa trong phòng thay đồ.
“Nhưng mà…”
An Điềm ngồi dậy, nhưng còn chưa nói dứt câu đã bị Cố Thiên Tuấn nắm chặt lấy cổ tay rồi đè lên ghế sofa.
Cố Thiên Tuấn giữ chặt tay An Điềm, đưa tay cô chạm vào nơi nhạy cảm của mình rồi đưa đôi môi gợi cảm mơn trớn trên cổ An Điềm, sau đó bắt đầu để lại những vết tím rất rõ rệt.
“Này…” Bàn tay An Điềm vừa chạm vào chỗ nhạy cảm của Cố Thiên Tuấn thì liền thấy như bị điện giật, muốn rụt tay lại, nhưng Cố Thiên Tuấn dùng lực quá mạnh, vẫn cứ bá đạo nắm chặt lấy tay cô, không cho cô động đậy.
“Em sao thế?” Cố Thiên Tuấn vừa khẽ vỗ lưng An Điềm vừa hỏi, “Sao lại ho? Có phải thấy không khỏe ở đâu không?”
“Đâu có đâu có!” An Điềm lập tức rụt tay ra khỏi chiếc mũ, “Phụng quan cứ để ở đây đã, em đi thử áo trước.”
“Cô An, trong chiếc hộp này chính là áo trong, áo ngoài, váy, dây lưng, áo khoác. Cho hỏi cô có cần chúng tôi giúp không?” Nhân viên phục vụ lập tức chu đáo hỏi.
“Không cần đâu.” An Điềm nghĩ một lát, cảm thấy chẳng qua chỉ là bộ áo cưới thôi mà, đâu cần phải có người hầu hạ mặc cho mình, thế nên phẩy tay nói, “Mọi người cứ để trong phòng thay đồ đi, tôi tự mặc được.”
“Vâng!” Mấy nhân viên gật đầu rồi lần lượt bước vào phòng tay đồ, đặt các hộp quần áo ngay ngắn ở đó rồi bước ra ngoài.
An Điềm bẻ cổ tay rồi bước vào phòng thay đồ.
Cố Thiên Tuấn bên ngoài phẩy tay tỏ ý bảo mấy người nhân viên có thể ra ngoài, bởi dáng vẻ khi vừa mới mặc váy cưới xong của An Điềm chỉ cần để cho một mình anh ngắm là được rồi.
“Chào anh Cố.” Đám nhân viên cúi đầu chào Cố Thiên Tuấn rồi quay người bước ra ngoài.
Nhưng ánh mắt Cố Thiên Tuấn thì chỉ chăm chú nhìn về phía cảnh cửa phòng thay đồ.
An Điềm đứng trong phòng, đưa tay mở một chiếc hộp rồi nhìn vào, thấy trong đó là một chiếc áo lụa màu đỏ tươi, bên trên có thêu hình hoa mẫu đơn và phụng quán.
Cô vừa gãi đầu vừa thầm nghĩ: “Chắc là mặc cái này vào trước, mấy cái còn lại trông giống áo khoác ngoài hơn.
Nhưng khi An Điềm đã mặc xong chiếc áo ấy, mở một cái hộp khác ra thì lại trông thấy một cái áo còn mỏng hơn nữa.
“Ôi trời! Cái áo này chắc phải mặc bên trong cùng mới đúng nhỉ.” An Điềm khóc không nên lời, bắt đầu cảm thấy hối hận vì vừa rồi đã muốn tự mặc áo cưới, xem ra bộ áo cưới này không hề dễ mặc như mình đã tưởng tượng rồi!
Nghĩ vậy, An Điềm đành phải cẩn thận cởi cái áo vừa mới mặc ra, sau đó mặc lại cái áo mỏng hơn trên tay mình.
Lúc này, Cố Thiên Tuấn đang đứng chờ bên ngoài, nghe tiếng An Điềm lẩm bẩm thì liền bước đến cửa, khẽ gõ nhẹ: “An Điềm, có chuyện gì à?”
“Bộ áo cưới này không dễ mặc lắm!” An Điềm mặc xong chiếc áo mỏng, nói giọng trách móc với Cố Thiên Tuấn bên ngoài.
“Không dễ mặc sao?” Cố Thiên Tuấn cau mày, trong đầu hiện lên dáng vẻ thay quần áo của An Điềm, ánh mắt như chợt trở nên thâm trầm hơn.
Rồi anh đưa tay lên mở cửa bước thẳng vào phòng thay đồ.
“Sao anh lại vào đây?” An Điềm vừa mặc áo vừa sắp xếp lại những chiếc áo khác, định khám phá xem thứ tự của mấy bộ đồ đó như thế nào. Cho dù ánh mắt rực lửa của Cố Thiên Tuấn đang chăm chăm nhìn vào cơ thể cô, cô cũng không quan tâm.
“Em nói không mặc được nên anh vào giúp em.” Cố Thiên Tuấn tiên lên áp sát An Điềm.
“Anh là một đại tổng tài, cả ngày chỉ lo làm ăn, làm sao biết mấy thứ này? Thôi để em tự mặc còn hơn!” An Điềm khinh thường hừ một tiếng rồi cầm đai lưng lên ướm vào người mình.
“Cho dù có chưa từng nhìn thấy thì anh cũng có thể tự biết làm.” Cố Thiên Tuấn giữ tay An Điềm rồi giật sợ đai lưng.
“Này, Cố Thiên Tuấn, anh đừng có phá nữa được không?” An Điềm đang khó chịu, ngẩng đầu lên chợt trông thấy ánh mắt sâu thẳm của Cố Thiên Tuấn.
Cô liền giật mình lùi lại, lúc này mới nhận ra hình như mọi chuyện có vẻ không ổn lắm.
“Cố… Cố Thiên Tuấn, anh định làm gì?” An Điềm vừa thấy ánh mắt ấy của Cố Thiên Tuấn thì liền lập tức lắp bắp, bởi mỗi lần ánh mắt ấy xuất hiện thì ngày hôm sau đảm bảo cả người cô sẽ bủn rủn, không thể ngồi dậy nổi khỏi giường.
“Dạy em cách mặc quần áo…” Giọng của Cố Thiên Tuấn trở nên khàn khàn, anh đưa ngón tay thon dài lên vai An Điềm rồi lột chiếc áo mỏng của cô ra.
“Chậc…” An Điềm vội vàng nắm lại chiếc áo sắp bị lột ra, ngượng ngùng cúi mặt xuống, “Thật ra, không cần anh giúp đâu, em tự biết mặc mà.”
“Anh nói rồi, anh muốn giúp em.” Giọng của Cố Thiên Tuấn không thể chối từ, cuối cùng vẫn lột chiếc áo của An Điềm ra, đưa mắt nhìn ngắm hết một lượt cơ thể cô rồi mới quay sang nhìn mấy chiếc hộp.
Lúc này, mặt An Điềm đã đỏ bừng lên chẳng khác gì màu áo cưới, cô mím chặt môi, nhìn Cố Thiên Tuấn lấy ra một chiếc áo.
“Đưa tay lên…”
“Vâng.” An Điềm gật đầu rồi ngoan ngoãn giơ tay lên.
Áo, váy, đai lưng, áo khoác… lần lượt được mặc lên người cô.
Hơi thở của An Điềm bất giác trở nên gấp rút, trong phòng thay đồ vừa yên tĩnh lại vừa mờ ảo, chỉ phát ra tiếng những bộ quần áo đắt tiền sột soạt.
Cố Thiên Tuấn lúc này đang cầm một đôi giày thêu hoa, từ từ ngồi xổm xuống.
Bàn chân nhỏ nhắn được bàn tay rắn chắc của Cố Thiên Tuấn nắm lấy, An Điềm lập tức thấy toàn thân run rẩy, cô cúi mặt nhìn người đàn ông ở trước mặt người khác thì luôn cao cao tại thượng, giờ đây lại đang cúi đầu cẩn thận mang giày cho cô.
“Cố Thiên Tuấn…” An Điềm khẽ lẩm bẩm gọi tên Cố Thiên Tuấn.
Nhưng Cố Thiên Tuấn có vẻ không nghe thấy, vẫn tập trung từ từ mang giày vào cho cô.
Ngón tay anh chốc chốc lại chạm vào gót chân, lòng bàn chân và những ngón chân xinh xinh của cô, mỗi một sự va chạm ấy đều khiến An Điềm cảm thấy rùng mình.
Một lúc sau, Cố Thiên Tuấn mới đặt bàn chân đã mang giày của An Điềm xuống đất, ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt cô, không nói gì.
“Em…” An Điềm đến tận lúc này vẫn cảm thấy như bàn chân đó không còn là của mình nữa, cô nhìn Cố Thiên Tuấn rồi ngẩn ngơ nói, “Cảm ơn anh đã mang giày giúp em.”
“Ồ?” Cố Thiên Tuấn bật cười trước vẻ thẫn thờ của An Điềm, anh từ từ đứng dậy, chăm chú ngắm nhìn cô: Cô đang mặc bộ áo cưới được thêu tinh xảo, để lộ bàn tay trắng trẻo, tà áo phất phơ, đôi chân dài thoắt ẩn thoắt hiện, càng tôn lên dáng vẻ thanh tao tuyệt trần của cô.
Cố Thiên Tuấn tiến sát lại gần An Điềm, hôn lên mũi cô, giọng nói vẫn khàn khàn: “Vậy em… định cảm ơn thế nào? Lấy thân đền đáp sao?”
“Này…” An Điềm cố né nụ hôn của Cố Thiên Tuấn, dùng chút lí trí còn sót lại của mình đẩy ngực anh ra, “Bây giờ không phải đang ở nhà đâu.”
“Anh đã mua cả cửa hàng này rồi, vậy nên đây chính là nhà của chúng ta.” Cố Thiên Tuấn vừa dứt lời thì liền bế An Điềm lên rồi đặt cô lên chiếc ghế sofa trong phòng thay đồ.
“Nhưng mà…”
An Điềm ngồi dậy, nhưng còn chưa nói dứt câu đã bị Cố Thiên Tuấn nắm chặt lấy cổ tay rồi đè lên ghế sofa.
Cố Thiên Tuấn giữ chặt tay An Điềm, đưa tay cô chạm vào nơi nhạy cảm của mình rồi đưa đôi môi gợi cảm mơn trớn trên cổ An Điềm, sau đó bắt đầu để lại những vết tím rất rõ rệt.
“Này…” Bàn tay An Điềm vừa chạm vào chỗ nhạy cảm của Cố Thiên Tuấn thì liền thấy như bị điện giật, muốn rụt tay lại, nhưng Cố Thiên Tuấn dùng lực quá mạnh, vẫn cứ bá đạo nắm chặt lấy tay cô, không cho cô động đậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.