Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Chương 74
Vô Danh
19/04/2019
Tuy nhiên, Tô Thanh Dương cũng không muốn làm An Điềm khó xử, nên đành phải gật đầu: “Vậy được, cô đi tìm Khưu Doanh Doanh đi.”
“Vâng. Tạm biệt Tô tổng!” An Điềm gật đầu với Tô Thanh Dương, rồi chạy vào bên trong lấy túi xách của mình, sau đó đi nhanh như trốn chạy.
Tô Thanh Dương đứng im tại chỗ, nhìn theo bóng lưng vội vã của An Điềm, chợt nhận ra An Điềm đang ngày càng xa mình. Anh khẽ thở dài rồi quay người rời đi.
Sau bữa trưa, An Điềm bắt đầu chuẩn bị cho cuộc gặp với Lâm Hiểu Hiểu. Cô ngồi trong văn phòng chờ đợi những điều chưa biết tiếp theo. Hy vọng Lâm Hiểu Hiểu là một người tốt, nếu không mình phải chịu tội rồi! An Điềm ngồi trong văn phòng với khuôn mặt ủ dột, thời gian cũng trôi qua từng phút từng giây.
Lúc 1 giờ 40 phút trưa, An Điềm đã đứng đợi sẵn trước cửa văn phòng của mình, vì việc tiếp đãi Lâm Hiểu Hiểu chủ yếu do Tô Thanh Dương và cô phụ trách, nên mặc dù An Điềm rất muốn trốn tránh nhưng cũng chẳng làm gì được.
An Điềm đứng chờ chưa bao lâu thì Tô Thanh Dương đã đi đến từ phía xa.
“Xin chào Tô tổng.” An Điềm chào hỏi một cách xa lạ.
“Ừm.” Tô Thanh Dương gật đầu, cố che giấu những cảm xúc phức tạp đằng sau giọng nói điềm tĩnh. “Công ty Lâm Thị đã gọi đến, nói rằng cô Lâm Hiểu Hiểu sẽ đến đây ngay. Để thể hiện sự tôn trọng với cô ấy, cô cùng tôi xuống dưới chân tòa nhà để đón cô ấy nhé!”
“Dạ vâng.” An Điềm tránh né ánh mắt của Tô Thanh Dương, rồi giữ một khoảng cách nhất định với anh, bước về phía trước.
Tất nhiên, Tô Thanh Dương đã nhìn thấy hết tất cả những biểu hiện này của An Điềm, trong lòng anh cảm thấy như mất đi điều gì đó.
Song, cảm giác mất mát này là vì nguyên nhân gì? Rõ ràng là chính anh, sau khi biết được hoàn cảnh trước đây của An Điềm, đã không dám thổ lộ với cô nữa, và còn bắt đầu xa lánh cô! Không chỉ vậy, An Điềm còn vì mình mà bị bố thuyên chuyển công tác nữa.
Còn mình, lại chẳng thể làm được gì cả! Tô Thanh Dương, tại sao khi đối mặt với tình cảm, mày luôn chần chừ do dự như thế?
Tô Thanh Dương tự hỏi mình như thế, cảm thấy hơi chán ghét bản thân. Anh ghét mình vì đã để tâm đến quá khứ của An Điềm, cũng ghét mình không đủ rộng lượng!
Cảm giác vui vẻ và tim đập thình thịch mỗi khi đối mặt với An Điềm, chưa từng có khi đối mặt với những người phụ nữ khác! Vậy tại sao mình không nắm bắt hiện tại mà lại rơi vào quá khứ và không thể tự thoát ra được chứ?
Nghĩ đến đây, vẻ kiên định lại một lần nữa quay lại trên khuôn mặt ôn hòa của Tô Thanh Dương. Anh dừng bước lại, quay người nhìn về phía An Điềm đang ở cách đó không xa.
An Điềm vốn đang dè dặt đi theo sau lưng Tô Thanh Dương, bỗng thấy anh dừng lại, cô cũng nhanh chóng thắng gấp, rồi tiếp tục giữ khoảng cách với Tô Thanh Dương.
“An Điềm, ở trước mặt tôi, không cần phải gò bó và dè dặt đến vậy đâu.” Tô Thanh Dương nhìn thẳng vào An Điềm rồi tiến đến gần thêm vài bước.
“Hả? Tôi đâu có gò bó gì! Hì hì...” An Điềm kéo kéo môi với vẻ ngượng ngùng, lại vô thức lùi về sau vài bước.
“An Điềm, tôi có vài lời muốn nói với cô.” Tô Thanh Dương lại tiến đến thêm vài bước. “Thật ra…”
“Dừng lại!” An Điềm lập tức chĩa ngón trỏ tay phải vào lòng bàn tay trái, làm thành động tác “dừng lại”. Cô xụ mặt nhìn vào Tô Thanh Dương: Đại tổng tài Tô ơi, anh còn chê mọi việc chưa đủ lớn à? Bây giờ chủ tịch Tô đã thuyên chuyển vị trí của tôi rồi, anh còn định nói gì nữa? Tôi không muốn bị mất việc đâu!
“Hì hì, Tô tổng à. Bây giờ, việc quan trọng nhất chính là tiếp đãi cô Lâm Hiểu Hiểu, sau đó ký hợp đồng một cách suôn sẻ. Còn những việc khác, để sau này hẵng nói.”
An Điềm nói đến đây rồi bồi thêm một câu. “Thật ra, những việc “khác” đó, không nói sẽ hay hơn. Dù gì, Tô tổng anh suốt ngày bận rộn, công việc của tôi cũng rất bận, nếu lỡ trì hoãn công việc của cả hai người, vậy sẽ không tốt.”
An Điềm đã nói đến mức này rồi, bản thân cô cảm thấy đã đủ rõ ràng: Ý tức là, Tô tổng anh và tôi có công việc khác nhau, phận sự khác nhau, mọi thứ đều khác nhau. Vì vậy, chúng ta không phải là người của cùng một thế giới, sau này xin anh đừng nói những lời đó nữa!
Tô Thanh Dương vừa mới hạ quyết tâm, lúc này nhìn thấy biểu hiện phản kháng của An Điềm, lại bắt đầu dao động.
Tô Thanh Dương cảm thấy mình là người quyết đoán khi đối mặt với những việc khác. Nhưng An Điềm là cô gái đầu tiên mà anh thích, anh luôn cảm thấy mình vẫn thiếu một chút tự tin và can đảm.
Cuối cùng, Tô Thanh Dương thở dài gật đầu với An Điềm: “Được rồi, chúng ta đi đón Lâm Hiểu Hiểu trước đã.”
Lúc này, An Điềm mới yên tâm gật đầu, đi theo Tô Thanh Dương về phía trước.
Khi Tô Thanh Dương và An Điềm đi xuống cầu thang, Lâm Hiểu Hiểu đã xuất hiện trước cửa tòa nhà của tập đoàn Tô Thị.
Là trợ lý của Lâm Hiểu Hiểu, An Điềm vội đứng lên chào đón cô ấy. Tô Thanh Dương cũng nở một nụ cười theo phép rồi đi đến chỗ Lâm Hiểu Hiểu.
Khi An Điềm đi đến trước mặt Lâm Hiểu Hiểu, cô bỗng quan sát cô ấy một cách vô thức. Cô thấy Lâm Hiểu Hiểu đang mặc một chiếc váy thu đông hiệu Dior. Một chiếc áo sơ mi trắng hoàn hảo phối với một chiếc váy dài màu trắng chấm xanh nhạt, đường viền trên áo váy đơn giản đã tạo ra một cảm giác nền nã, trong khi chân váy được xẻ cao làm đôi chân của Lâm Hiểu Hiểu trông duyên dáng và thon thả hơn, đồng thời cũng tôn lên vẻ đẹp nữ tính của cô ấy. Mái tóc hơi xoăn của cô ấy nằm xõa trên vai, thêm một chút yếu tố lãng mạn, làm cho người khác phải yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Lâm Hiểu Hiểu trông rất xinh đẹp và đáng yêu, với khuôn mặt tròn, một đôi mắt to đen nhánh. Các đường nét trên khuôn mặt cô trông rất tinh tế, khi cười sẽ mang lại cảm giác như ánh nắng mặt trời trong lành.
Đứng sau lưng Lâm Hiểu Hiểu là một nhóm trợ lý và luật sư mà bố và anh trai của cô đã thuê đến cho cô.
An Điềm nhìn thấy đội hình này và nghĩ rằng Lâm Hiểu Hiểu không phải đến công ty Tô Thị làm người mẫu, mà là đến để nghỉ mát.
Thấy vậy, An Điềm cố che giấu ánh mắt ngạc nhiên của mình,rồi đi đến trước mặt Lâm Hiểu Hiểu và tự giới thiệu: “Xin chào cô Lâm, tôi là trợ lý của cô, tôi tên là An Điềm.”
“Xin chào.” Lâm Hiểu Hiểu gật đầu qua loa với An Điềm, rồi ánh mắt lập tức bay đến chỗ Tô Thanh Dương đang đứng cách đó không xa.
Lâm Hiểu Hiểu phấn khởi đến mức ôm lấy ngực mình, nhìn vào Tô Thanh Dương với đôi mắt sáng ngời. Khi học cấp hai, cô đã thích đàn anh Tô Thanh Dương này rồi, và bao nhiêu năm nay cô vẫn luôn tỏ ý với anh.
Tuy nhiên, anh Tô chưa bao giờ đáp lại cô.
Song, việc này cũng không thành vấn đề, bởi vì Lâm Hiểu Hiểu biết rằng anh Tô của cô cũng chưa từng đáp lại bất kỳ cô gái nào. Một người đàn ông tài hoa, có năng lực, dịu dàng và thanh lịch như anh Tô thì phải nên làm một anh chàng soái ca trầm lặng, không màng đến cõi trần!
Nhớ lại trước đây, sau khi tốt nghiệp cấp ba, Tô Thanh Dương đã sang Anh du học, thế là cô cũng theo anh sang Anh đi du học luôn. Nhưng vì tính cách của anh Tô hơi lạnh lùng, cũng không thích giao tiếp lắm, nên dù cố gắng thế nào, cô cũng chỉ có duyên gặp mặt vài lần với Tô Thanh Dương mà thôi, và cũng chỉ được trò chuyện vài câu.
Bây giờ nghe nói Tô Thanh Dương đã quay về công ty Tô Thị làm việc, và Lâm Hiểu Hiểu gần như bất chấp cả việc mình chưa tốt nghiệp, bỏ lại tất cả để chạy về thành phố H này.
Ban đầu, cô định sau khi về thành phố H sẽ đến công ty Lâm Thị làm, nhưng bố và anh trai cô đều nói rằng làm vậy thật hơi quá mất tự nhiên. Sau đó, cô lại năn nỉ bố mình, rồi mới có cơ hội đến công ty Tô Thị, trở thành người mẫu hợp đồng của công ty họ.
“Anh Tô!” Lâm Hiểu Hiểu chỉ nói qua vài lời với An Điềm, rồi bỏ qua cô luôn, và đi đến trước mặt Tô Thanh Dương.
“Vâng. Tạm biệt Tô tổng!” An Điềm gật đầu với Tô Thanh Dương, rồi chạy vào bên trong lấy túi xách của mình, sau đó đi nhanh như trốn chạy.
Tô Thanh Dương đứng im tại chỗ, nhìn theo bóng lưng vội vã của An Điềm, chợt nhận ra An Điềm đang ngày càng xa mình. Anh khẽ thở dài rồi quay người rời đi.
Sau bữa trưa, An Điềm bắt đầu chuẩn bị cho cuộc gặp với Lâm Hiểu Hiểu. Cô ngồi trong văn phòng chờ đợi những điều chưa biết tiếp theo. Hy vọng Lâm Hiểu Hiểu là một người tốt, nếu không mình phải chịu tội rồi! An Điềm ngồi trong văn phòng với khuôn mặt ủ dột, thời gian cũng trôi qua từng phút từng giây.
Lúc 1 giờ 40 phút trưa, An Điềm đã đứng đợi sẵn trước cửa văn phòng của mình, vì việc tiếp đãi Lâm Hiểu Hiểu chủ yếu do Tô Thanh Dương và cô phụ trách, nên mặc dù An Điềm rất muốn trốn tránh nhưng cũng chẳng làm gì được.
An Điềm đứng chờ chưa bao lâu thì Tô Thanh Dương đã đi đến từ phía xa.
“Xin chào Tô tổng.” An Điềm chào hỏi một cách xa lạ.
“Ừm.” Tô Thanh Dương gật đầu, cố che giấu những cảm xúc phức tạp đằng sau giọng nói điềm tĩnh. “Công ty Lâm Thị đã gọi đến, nói rằng cô Lâm Hiểu Hiểu sẽ đến đây ngay. Để thể hiện sự tôn trọng với cô ấy, cô cùng tôi xuống dưới chân tòa nhà để đón cô ấy nhé!”
“Dạ vâng.” An Điềm tránh né ánh mắt của Tô Thanh Dương, rồi giữ một khoảng cách nhất định với anh, bước về phía trước.
Tất nhiên, Tô Thanh Dương đã nhìn thấy hết tất cả những biểu hiện này của An Điềm, trong lòng anh cảm thấy như mất đi điều gì đó.
Song, cảm giác mất mát này là vì nguyên nhân gì? Rõ ràng là chính anh, sau khi biết được hoàn cảnh trước đây của An Điềm, đã không dám thổ lộ với cô nữa, và còn bắt đầu xa lánh cô! Không chỉ vậy, An Điềm còn vì mình mà bị bố thuyên chuyển công tác nữa.
Còn mình, lại chẳng thể làm được gì cả! Tô Thanh Dương, tại sao khi đối mặt với tình cảm, mày luôn chần chừ do dự như thế?
Tô Thanh Dương tự hỏi mình như thế, cảm thấy hơi chán ghét bản thân. Anh ghét mình vì đã để tâm đến quá khứ của An Điềm, cũng ghét mình không đủ rộng lượng!
Cảm giác vui vẻ và tim đập thình thịch mỗi khi đối mặt với An Điềm, chưa từng có khi đối mặt với những người phụ nữ khác! Vậy tại sao mình không nắm bắt hiện tại mà lại rơi vào quá khứ và không thể tự thoát ra được chứ?
Nghĩ đến đây, vẻ kiên định lại một lần nữa quay lại trên khuôn mặt ôn hòa của Tô Thanh Dương. Anh dừng bước lại, quay người nhìn về phía An Điềm đang ở cách đó không xa.
An Điềm vốn đang dè dặt đi theo sau lưng Tô Thanh Dương, bỗng thấy anh dừng lại, cô cũng nhanh chóng thắng gấp, rồi tiếp tục giữ khoảng cách với Tô Thanh Dương.
“An Điềm, ở trước mặt tôi, không cần phải gò bó và dè dặt đến vậy đâu.” Tô Thanh Dương nhìn thẳng vào An Điềm rồi tiến đến gần thêm vài bước.
“Hả? Tôi đâu có gò bó gì! Hì hì...” An Điềm kéo kéo môi với vẻ ngượng ngùng, lại vô thức lùi về sau vài bước.
“An Điềm, tôi có vài lời muốn nói với cô.” Tô Thanh Dương lại tiến đến thêm vài bước. “Thật ra…”
“Dừng lại!” An Điềm lập tức chĩa ngón trỏ tay phải vào lòng bàn tay trái, làm thành động tác “dừng lại”. Cô xụ mặt nhìn vào Tô Thanh Dương: Đại tổng tài Tô ơi, anh còn chê mọi việc chưa đủ lớn à? Bây giờ chủ tịch Tô đã thuyên chuyển vị trí của tôi rồi, anh còn định nói gì nữa? Tôi không muốn bị mất việc đâu!
“Hì hì, Tô tổng à. Bây giờ, việc quan trọng nhất chính là tiếp đãi cô Lâm Hiểu Hiểu, sau đó ký hợp đồng một cách suôn sẻ. Còn những việc khác, để sau này hẵng nói.”
An Điềm nói đến đây rồi bồi thêm một câu. “Thật ra, những việc “khác” đó, không nói sẽ hay hơn. Dù gì, Tô tổng anh suốt ngày bận rộn, công việc của tôi cũng rất bận, nếu lỡ trì hoãn công việc của cả hai người, vậy sẽ không tốt.”
An Điềm đã nói đến mức này rồi, bản thân cô cảm thấy đã đủ rõ ràng: Ý tức là, Tô tổng anh và tôi có công việc khác nhau, phận sự khác nhau, mọi thứ đều khác nhau. Vì vậy, chúng ta không phải là người của cùng một thế giới, sau này xin anh đừng nói những lời đó nữa!
Tô Thanh Dương vừa mới hạ quyết tâm, lúc này nhìn thấy biểu hiện phản kháng của An Điềm, lại bắt đầu dao động.
Tô Thanh Dương cảm thấy mình là người quyết đoán khi đối mặt với những việc khác. Nhưng An Điềm là cô gái đầu tiên mà anh thích, anh luôn cảm thấy mình vẫn thiếu một chút tự tin và can đảm.
Cuối cùng, Tô Thanh Dương thở dài gật đầu với An Điềm: “Được rồi, chúng ta đi đón Lâm Hiểu Hiểu trước đã.”
Lúc này, An Điềm mới yên tâm gật đầu, đi theo Tô Thanh Dương về phía trước.
Khi Tô Thanh Dương và An Điềm đi xuống cầu thang, Lâm Hiểu Hiểu đã xuất hiện trước cửa tòa nhà của tập đoàn Tô Thị.
Là trợ lý của Lâm Hiểu Hiểu, An Điềm vội đứng lên chào đón cô ấy. Tô Thanh Dương cũng nở một nụ cười theo phép rồi đi đến chỗ Lâm Hiểu Hiểu.
Khi An Điềm đi đến trước mặt Lâm Hiểu Hiểu, cô bỗng quan sát cô ấy một cách vô thức. Cô thấy Lâm Hiểu Hiểu đang mặc một chiếc váy thu đông hiệu Dior. Một chiếc áo sơ mi trắng hoàn hảo phối với một chiếc váy dài màu trắng chấm xanh nhạt, đường viền trên áo váy đơn giản đã tạo ra một cảm giác nền nã, trong khi chân váy được xẻ cao làm đôi chân của Lâm Hiểu Hiểu trông duyên dáng và thon thả hơn, đồng thời cũng tôn lên vẻ đẹp nữ tính của cô ấy. Mái tóc hơi xoăn của cô ấy nằm xõa trên vai, thêm một chút yếu tố lãng mạn, làm cho người khác phải yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Lâm Hiểu Hiểu trông rất xinh đẹp và đáng yêu, với khuôn mặt tròn, một đôi mắt to đen nhánh. Các đường nét trên khuôn mặt cô trông rất tinh tế, khi cười sẽ mang lại cảm giác như ánh nắng mặt trời trong lành.
Đứng sau lưng Lâm Hiểu Hiểu là một nhóm trợ lý và luật sư mà bố và anh trai của cô đã thuê đến cho cô.
An Điềm nhìn thấy đội hình này và nghĩ rằng Lâm Hiểu Hiểu không phải đến công ty Tô Thị làm người mẫu, mà là đến để nghỉ mát.
Thấy vậy, An Điềm cố che giấu ánh mắt ngạc nhiên của mình,rồi đi đến trước mặt Lâm Hiểu Hiểu và tự giới thiệu: “Xin chào cô Lâm, tôi là trợ lý của cô, tôi tên là An Điềm.”
“Xin chào.” Lâm Hiểu Hiểu gật đầu qua loa với An Điềm, rồi ánh mắt lập tức bay đến chỗ Tô Thanh Dương đang đứng cách đó không xa.
Lâm Hiểu Hiểu phấn khởi đến mức ôm lấy ngực mình, nhìn vào Tô Thanh Dương với đôi mắt sáng ngời. Khi học cấp hai, cô đã thích đàn anh Tô Thanh Dương này rồi, và bao nhiêu năm nay cô vẫn luôn tỏ ý với anh.
Tuy nhiên, anh Tô chưa bao giờ đáp lại cô.
Song, việc này cũng không thành vấn đề, bởi vì Lâm Hiểu Hiểu biết rằng anh Tô của cô cũng chưa từng đáp lại bất kỳ cô gái nào. Một người đàn ông tài hoa, có năng lực, dịu dàng và thanh lịch như anh Tô thì phải nên làm một anh chàng soái ca trầm lặng, không màng đến cõi trần!
Nhớ lại trước đây, sau khi tốt nghiệp cấp ba, Tô Thanh Dương đã sang Anh du học, thế là cô cũng theo anh sang Anh đi du học luôn. Nhưng vì tính cách của anh Tô hơi lạnh lùng, cũng không thích giao tiếp lắm, nên dù cố gắng thế nào, cô cũng chỉ có duyên gặp mặt vài lần với Tô Thanh Dương mà thôi, và cũng chỉ được trò chuyện vài câu.
Bây giờ nghe nói Tô Thanh Dương đã quay về công ty Tô Thị làm việc, và Lâm Hiểu Hiểu gần như bất chấp cả việc mình chưa tốt nghiệp, bỏ lại tất cả để chạy về thành phố H này.
Ban đầu, cô định sau khi về thành phố H sẽ đến công ty Lâm Thị làm, nhưng bố và anh trai cô đều nói rằng làm vậy thật hơi quá mất tự nhiên. Sau đó, cô lại năn nỉ bố mình, rồi mới có cơ hội đến công ty Tô Thị, trở thành người mẫu hợp đồng của công ty họ.
“Anh Tô!” Lâm Hiểu Hiểu chỉ nói qua vài lời với An Điềm, rồi bỏ qua cô luôn, và đi đến trước mặt Tô Thanh Dương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.