Vợ Cũ Thanh Niên Tri Thức Trọng Sinh
Chương 41:
Triều Lộ Thần Hi
03/02/2023
Qua lại trì hoãn mất một tuần, sau khi về đến nhà, vừa mới tiến vào sân mẹ của Chương Thu Hoa đã nói một tin khác cho cô: "Huy Huy bị mẹ nó đón đi rồi. Hàn Quân có đi tìm, nhưng không biết người ta lừa thằng bé thế nào mà nó chịu ở lại, cháu phải coi chừng đó.”
Nói xong thấy cô ngây ngẩn cả người, người phụ nữ mở miệng khuyên cô: "Dì nói chứ, cháu cũng đừng quan tâm tới đứa nhỏ này quá. Mẹ ruột thằng nhỏ bằng lòng nuôi nấng nó thì cứ để thằng nhỏ đi theo mẹ ruột đi. Cháu làm mẹ kế vốn đã khó khăn rồi, cha thằng bé còn đang nằm đó đợi cháu chăm sóc, cháu tội gì phải rước thêm phiền phức cho mình như vậy.”
Hàng xóm ngoài sân nghe được cũng nói theo: "Đúng đấy. Người ngoài đều nói cháu đều vì tiền, thực tế tiền kia đều nằm trong ngân hàng còn tiền sinh hoạt đều do cháu mỗi ngày đi sớm về khuya kiếm ra, lại chẳng được chút tiếng thơm gì. Cần gì phải chịu cái cảnh ấy, nuôi con còn bị người ta nói thành như vậy."
"Đứa nhỏ và tiền đều cho mẹ nó, người ta là người thân ruột thịt thì có làm sao, cháu còn được chút yên tĩnh nữa."
Mấy ngày nay những hàng xóm cô quen đều nói như vậy, sao cô lại không biết cơ chứ. Nhưng cô đã đồng ý với bà cụ là sẽ chăm sóc cho đứa nhỏ này thật tốt. Hiện tại tình hình đã đến bước này, chỉ có thể dùng hết sức nghe theo số trời thôi. Nếu như thật sự phán quyết đưa cho Mộ Dung Đan Linh, cô cũng không còn cách nào khác.
Cô không nói gì với mấy lời bàn luận của người ngoài, rửa mặt thay đồ đến nhà mẹ đẻ của Mộ Dung Đan Linh để thăm đứa nhỏ. Rốt cuộc tình hình thế nào thì phải hỏi Hàn Quân một chút, nếu thật là mong muốn của đứa nhỏ, cô sẽ không làm chuyện dư thừa nữa. Dưa xanh hái không ngọt, huống chi cô lấy chồng làm mẹ kế đối đầu với mẹ ruột thì ngay cả tư cách cưỡng ép cũng không có.
Cô thu xếp xong rồi chờ con gái tan học, cô gái nhỏ kể lại tình hình cụ thể cho cô.
"Mẹ, anh trai bị người ta bắt đi rồi. Ngày hôm sau mẹ đi, lúc tan học có mấy người lớn ôm anh ấy đi. Con nghe bọn họ nói gì mà mẹ với cậu, anh trai giãy dụa nói không đi, nhưng vẫn bị ôm đi."
"Ừm, mẹ đã biết rồi, mẹ sẽ đi tìm anh trai."
Cô ra ngoài tìm Hàn Quân hỏi thăm tình hình. Hàn Quân thở dài nói với cô: "Không biết Mộ Dung Đan Linh đã nói gì với đứa nhỏ, hiện tại Thẩm Huy đã tin lời cô ta. Nói rằng sau này cha cũng sẽ ở chung, tạo ra một nhà ba người ở bên nhau. Chỉ một điều này đã khép lại tâm tư của đứa nhỏ, nó không còn kháng cự cô ta nữa."
"Vậy, thế này xem ra Thẩm Huy muốn ở cùng mẹ mình, tiền gửi ngân hàng trên danh nghĩa của thằng bé có phải cũng giao cho Mộ Dung Đan Linh không? Có cách nào để không đưa cho cô ta không?"
"Theo luật pháp thì phải giao. Nếu cô ta thành người giám hộ của thằng bé thì tài sản trên danh nghĩa của đứa nhỏ cũng phải giao cho cô ta bảo quản." Hàn Quân thở dài: "Quên đi, dù sao cũng là mẹ ruột, cùng lắm thì xài hết số tiền kia thôi, cuối cùng vẫn sẽ nuôi nấng cho đứa nhỏ thật tốt mà nhỉ?"
"Hy vọng vậy." Nghĩ tới kiếp trước cô đã từng đọc qua tin tức, rồi lại nghĩ tới lúc cụ bà lâm chung có dặn dò cô, cô cảm thấy hay là cứ thử đi thăm đứa nhỏ trước. "Anh dẫn tôi đi đến nhà Mộ Dung Đan Linh nhé."
"Được."
Hai người vừa tới nơi đã mở miệng nói Mộ Dung Đan Linh dẫn Thẩm Huy ra. Hai phe nhất thời giằng co đứng ngay tại chỗ đó, Mộ Dung Đan Linh sờ sờ đầu quả dưa của con trai, nhìn Lý Hà đầy đắc ý.
"Nói với cô ta, sau này con sẽ đi theo mẹ đi."
Ánh mắt của Lý Hà dời về phía Thẩm Huy, cậu bé cúi đầu không dám nhìn cô. Vất vả lắm mới nâng đôi mắt mang theo tội lỗi. Cậu bé không nghe Mộ Dung Đan Linh nói gì, có chút áy náy nhìn Lý Hà.
Con nhỏ trời sinh đều hướng về cha mẹ, đây đều là thiên tính của con người và tất cả loài động vật. Nếu cậu bé muốn đi theo mẹ, vậy không còn gì để nói nữa. Cô kết thúc trách nhiệm của bản thân, không thẹn với lòng là được rồi.
"Huy Huy, con không sao chứ?"
Cậu bé lắc đầu rồi lại gật đầu: "Con xin lỗi ạ."
"Không sao. Mẹ chỉ lo lắng cho con nên đến xem. Bây giờ con theo mẹ về nhà hay ở lại chỗ này?"
"Con tôi đương nhiên sẽ đi theo mẹ ruột là tôi rồi."
Lúc Lý Hà rời đi không bao lâu cô ta đã đem Thẩm Huy ở lại bên cạnh mình, nhìn vào thái độ hiện tại của đứa nhỏ, xem ra mấy ngày nay đã bị tẩy não không ít. Là một người mẹ kế (người ngoài) thật sự không thích hợp chen vào mối quan hệ mẹ con ruột người ta, bởi vì rất có thể sẽ bị làm ơn mắc oán. Thậm chí còn bị phản tác dụng.
"Huy Huy, mẹ đi đây."
Nói xong thấy cô ngây ngẩn cả người, người phụ nữ mở miệng khuyên cô: "Dì nói chứ, cháu cũng đừng quan tâm tới đứa nhỏ này quá. Mẹ ruột thằng nhỏ bằng lòng nuôi nấng nó thì cứ để thằng nhỏ đi theo mẹ ruột đi. Cháu làm mẹ kế vốn đã khó khăn rồi, cha thằng bé còn đang nằm đó đợi cháu chăm sóc, cháu tội gì phải rước thêm phiền phức cho mình như vậy.”
Hàng xóm ngoài sân nghe được cũng nói theo: "Đúng đấy. Người ngoài đều nói cháu đều vì tiền, thực tế tiền kia đều nằm trong ngân hàng còn tiền sinh hoạt đều do cháu mỗi ngày đi sớm về khuya kiếm ra, lại chẳng được chút tiếng thơm gì. Cần gì phải chịu cái cảnh ấy, nuôi con còn bị người ta nói thành như vậy."
"Đứa nhỏ và tiền đều cho mẹ nó, người ta là người thân ruột thịt thì có làm sao, cháu còn được chút yên tĩnh nữa."
Mấy ngày nay những hàng xóm cô quen đều nói như vậy, sao cô lại không biết cơ chứ. Nhưng cô đã đồng ý với bà cụ là sẽ chăm sóc cho đứa nhỏ này thật tốt. Hiện tại tình hình đã đến bước này, chỉ có thể dùng hết sức nghe theo số trời thôi. Nếu như thật sự phán quyết đưa cho Mộ Dung Đan Linh, cô cũng không còn cách nào khác.
Cô không nói gì với mấy lời bàn luận của người ngoài, rửa mặt thay đồ đến nhà mẹ đẻ của Mộ Dung Đan Linh để thăm đứa nhỏ. Rốt cuộc tình hình thế nào thì phải hỏi Hàn Quân một chút, nếu thật là mong muốn của đứa nhỏ, cô sẽ không làm chuyện dư thừa nữa. Dưa xanh hái không ngọt, huống chi cô lấy chồng làm mẹ kế đối đầu với mẹ ruột thì ngay cả tư cách cưỡng ép cũng không có.
Cô thu xếp xong rồi chờ con gái tan học, cô gái nhỏ kể lại tình hình cụ thể cho cô.
"Mẹ, anh trai bị người ta bắt đi rồi. Ngày hôm sau mẹ đi, lúc tan học có mấy người lớn ôm anh ấy đi. Con nghe bọn họ nói gì mà mẹ với cậu, anh trai giãy dụa nói không đi, nhưng vẫn bị ôm đi."
"Ừm, mẹ đã biết rồi, mẹ sẽ đi tìm anh trai."
Cô ra ngoài tìm Hàn Quân hỏi thăm tình hình. Hàn Quân thở dài nói với cô: "Không biết Mộ Dung Đan Linh đã nói gì với đứa nhỏ, hiện tại Thẩm Huy đã tin lời cô ta. Nói rằng sau này cha cũng sẽ ở chung, tạo ra một nhà ba người ở bên nhau. Chỉ một điều này đã khép lại tâm tư của đứa nhỏ, nó không còn kháng cự cô ta nữa."
"Vậy, thế này xem ra Thẩm Huy muốn ở cùng mẹ mình, tiền gửi ngân hàng trên danh nghĩa của thằng bé có phải cũng giao cho Mộ Dung Đan Linh không? Có cách nào để không đưa cho cô ta không?"
"Theo luật pháp thì phải giao. Nếu cô ta thành người giám hộ của thằng bé thì tài sản trên danh nghĩa của đứa nhỏ cũng phải giao cho cô ta bảo quản." Hàn Quân thở dài: "Quên đi, dù sao cũng là mẹ ruột, cùng lắm thì xài hết số tiền kia thôi, cuối cùng vẫn sẽ nuôi nấng cho đứa nhỏ thật tốt mà nhỉ?"
"Hy vọng vậy." Nghĩ tới kiếp trước cô đã từng đọc qua tin tức, rồi lại nghĩ tới lúc cụ bà lâm chung có dặn dò cô, cô cảm thấy hay là cứ thử đi thăm đứa nhỏ trước. "Anh dẫn tôi đi đến nhà Mộ Dung Đan Linh nhé."
"Được."
Hai người vừa tới nơi đã mở miệng nói Mộ Dung Đan Linh dẫn Thẩm Huy ra. Hai phe nhất thời giằng co đứng ngay tại chỗ đó, Mộ Dung Đan Linh sờ sờ đầu quả dưa của con trai, nhìn Lý Hà đầy đắc ý.
"Nói với cô ta, sau này con sẽ đi theo mẹ đi."
Ánh mắt của Lý Hà dời về phía Thẩm Huy, cậu bé cúi đầu không dám nhìn cô. Vất vả lắm mới nâng đôi mắt mang theo tội lỗi. Cậu bé không nghe Mộ Dung Đan Linh nói gì, có chút áy náy nhìn Lý Hà.
Con nhỏ trời sinh đều hướng về cha mẹ, đây đều là thiên tính của con người và tất cả loài động vật. Nếu cậu bé muốn đi theo mẹ, vậy không còn gì để nói nữa. Cô kết thúc trách nhiệm của bản thân, không thẹn với lòng là được rồi.
"Huy Huy, con không sao chứ?"
Cậu bé lắc đầu rồi lại gật đầu: "Con xin lỗi ạ."
"Không sao. Mẹ chỉ lo lắng cho con nên đến xem. Bây giờ con theo mẹ về nhà hay ở lại chỗ này?"
"Con tôi đương nhiên sẽ đi theo mẹ ruột là tôi rồi."
Lúc Lý Hà rời đi không bao lâu cô ta đã đem Thẩm Huy ở lại bên cạnh mình, nhìn vào thái độ hiện tại của đứa nhỏ, xem ra mấy ngày nay đã bị tẩy não không ít. Là một người mẹ kế (người ngoài) thật sự không thích hợp chen vào mối quan hệ mẹ con ruột người ta, bởi vì rất có thể sẽ bị làm ơn mắc oán. Thậm chí còn bị phản tác dụng.
"Huy Huy, mẹ đi đây."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.