Vợ Cũ Thanh Niên Tri Thức Trọng Sinh
Chương 9:
Triều Lộ Thần Hi
28/01/2023
Nuôi hai cha con này, cô sẽ có được hộ khẩu và nhà. Bỏ ra khá nhiều, nhưng có được cũng nhiều. Hai thứ này hiện giờ ở thành phố hiếm có, có tiền cũng chưa chắc có thể có được, huống chi, cô không có tiền.
“Cho dù cháu kết hôn với con trai bác, chuyện nhập hộ khẩu không phải dễ dàng như vậy nhỉ?”
Thấy cô dao động, bà cụ mỉm cười mở miệng: “Con trai bác vì công việc mà bị thương, tình huống này đều có bồi thường. Có thể bố trí công việc của người nhà, nhập hộ khẩu vân vân.”
À, hoá ra là vậy. Thời đại này có chính sách tích cực, cô có nghe nói chuyện này. Tích cực, tuy cô không cần công việc bát sắt mà ai nấy tranh giành mẻ đầu, nhưng vì vậy mà có hộ khẩu và nhà thì thật là vô cùng thỏa mãn.
“Cháu gặp đứa nhỏ thử, được chứ?”
“Được, cháu chờ chút.”
Cô càng thận trọng như thế, bà cụ càng yên tâm, đây là biểu hiện sẽ chịu trách nhiệm, không phải tùy tiện gạt người. Bà cụ ở cửa cao giọng kêu, rất nhanh, một bé trai theo tiếng gọi tiến vào. Dáng người cậu cao cỡ Họa Họa, mặt mày hiền lành, nhìn cô có hơi nhút nhát.
“Đây là mẹ mới mà bà nội tìm cho cháu, mau gọi đi.”
Môi đứa nhỏ hơi động,rõ ràng đang kháng cự đối với người lạ, nhìn cô đầy dò xét. Lý Hà nhanh chóng mở miệng trước: “Đừng, đừng, đừng nóng vội bảo cháu kêu. Cái đó, cháu gọi dì là được.”
Lúc này Cậu bé ngoan ngoãn gật đầu: “Chào dì.”
“Chào cháu. Cháu tên gì, mấy tuổi rồi?”
“Cháu tên Thẩm Huy, bảy tuổi.”
Thẩm Huy, sao tên này quen vậy. Lý Hà ngẫm nghĩ, phát hiện kiếp trước từng thấy trong tin tức trên báo, một hung thủ ngộ sát giết mẹ có tên này. Năm 1992 17 tuổi, tuổi cũng khớp.
Đứa con trong vụ án kia có mẹ đơn thân, không có cha, cho nên là trùng hợp nhỉ?
Cô đang suy nghĩ chuyện này, ánh mắt bà cụ nhìn sáng quắc. “Con gái, cháu nghĩ như thế nào? Bác biết gánh nặng này không nhẹ, nhưng Huy Huy càng lúc càng lớn, nó cũng có thể giúp đỡ chăm sóc cha nó, không cần cháu luôn luôn mệt nhọc.”
Cậu bé nghe vậy gật đầu, “Cháu sẽ chăm sóc cha.”
Con nít hiểu chuyện như vậy, hẳn là không khó nuôi. “Cháu chỉ phụ trách chăm sóc bọn họ, ăn no mặc ấm là được, đúng không?”
“Ừ.”
“Vậy thì được, chuyện này cứ vậy mà làm.”
Sự việc đã định, để ngày mai đi làm từng chuyện. Bà cụ đứng dậy đi nấu cơm, Lý Hà nhanh chóng đuổi theo nói để mình làm. Cán bột nấu một nồi mì, mọi người ăn rất vui vẻ, bà cụ khen cô nấu cơm ngon, cậu bé bị bà nội đẩy một cái cũng gật đầu theo.
Buổi tối lúc ngủ thì biết được hai gian nhĩ phòng bên phía đông cũng là của nhà bà, Lý Hà lập tức càng thêm thư thái. Không cần bà cụ nói, tự mình đi nấu nước rửa mặt và chân cho người đàn ông nằm trên giường, cẩn thận hỏi bà cụ chăm sóc anh cần chú ý cái gì.
Hàn huyên với bà cụ nửa ngày về những việc cần chú ý khi chăm sóc anh, buổi tối hai mẹ con được sắp xếp ngủ ở phòng ngủ phía tây. Lưu lạc đã mấy ngày, rốt cuộc có thể yên ổn nằm ngủ. Có đệm, chăn, ga trải giường, gối, chăn, rửa mặt xong thoải mái nằm xuống, cảm giác thư giãn khiến hai người không nhịn được phát ra tiếng thở phào.
“Mẹ, nằm ngủ trên giường thật thoải mái.”
“Ừ, mau ngủ đi.”
Giày vò liên tiếp như vậy, hai mẹ con đều rất mệt, nằm xuống rất nhanh liền ngủ. Hôm sau, trời vừa sáng, Lý Hà đã bị đồng hồ sinh học đánh thức, rời giường mặc quần áo, trước tiên dọn vệ sinh, ba gian nhà chính được cô quét dọn không còn một hạt bụi. Thường ngày bà cụ cũng xem như sạch sẽ, nhưng người đã già, thể lực tinh lực theo không kịp, trong nhà có thêm cô, lập tức tràn đầy sức sống.
Bà cụ tiến vào thấy cô đang lật người con trai nằm trên giường của mình, sau đó do dự sau một lúc cởi quần áo anh. Bà tuổi đã lớn, phải tốn rất nhiều sức mới có thể làm được, cô giống như không tốn sức mấy là đã lật anh qua được. Lau khô sau lưng rồi lật anh lại lau khô sườn bên kia, thay quần áo sạch sẽ cho anh.
“Còn sớm, cháu đi giặt quần áo vừa thay ra, bữa sáng chúng ta nấu cháo, bác thấy được không?”
Người này rất nhanh nhẹn, bà cụ mỉm cười gật đầu. “Cháu giặt đồ đi, bữa sáng bác nấu.”
“Bác nghỉ ngơi đi. Cháu làm việc rất nhanh nhẹn, không chậm trễ thời gian đâu.”
Lý Hà không phải nói không thôi, cô làm việc nhanh nhẹn là thật. Tới trước phòng bếp chọc mở bếp lò, thêm nước vào nồi nấu cháo, chờ nước sôi thì bỏ gạo vào, đóng cửa lò bên dưới lại, như vậy lửa nhỏ lại chút, tiết kiệm than đá lại không dính nồi. Kiếp trước lúc ra ngoài mở tiệm bán đồ ăn sáng cô đã từng dùng than tổ ong.
Lửa nấu nồi cháo, cô vào sân nhanh chóng giặt quần áo. Có hàng xóm ở phía trước xem náo nhiệt phát hiện cô quen quen, tò mò hỏi cô sao ở đây.
“Sau này con bé chính là con dâu nhà họ Thẩm chúng tôi.”
“Gì cơ, con dâu nhà bà?”
Bà cụ vui vẻ báo tin vui với hàng xóm trong viện, Lý Hà ở một bên yên lặng làm việc, chạm phải cái nhìn của ai thì cô bèn cười cười. Chuyện vui này kỳ lạ trong mắt người ngoài, nhưng với cô thì thật sự vui. Từ nay về sau, cô đã ổn định cuộc sống ở thành phố rồi. Con gái cô sau này có thể đi học ở thành phố, cô có thể buôn bán kiếm tiền, đây không phải chuyện vui thì là gì, là chuyện vui vô cùng.
“Cho dù cháu kết hôn với con trai bác, chuyện nhập hộ khẩu không phải dễ dàng như vậy nhỉ?”
Thấy cô dao động, bà cụ mỉm cười mở miệng: “Con trai bác vì công việc mà bị thương, tình huống này đều có bồi thường. Có thể bố trí công việc của người nhà, nhập hộ khẩu vân vân.”
À, hoá ra là vậy. Thời đại này có chính sách tích cực, cô có nghe nói chuyện này. Tích cực, tuy cô không cần công việc bát sắt mà ai nấy tranh giành mẻ đầu, nhưng vì vậy mà có hộ khẩu và nhà thì thật là vô cùng thỏa mãn.
“Cháu gặp đứa nhỏ thử, được chứ?”
“Được, cháu chờ chút.”
Cô càng thận trọng như thế, bà cụ càng yên tâm, đây là biểu hiện sẽ chịu trách nhiệm, không phải tùy tiện gạt người. Bà cụ ở cửa cao giọng kêu, rất nhanh, một bé trai theo tiếng gọi tiến vào. Dáng người cậu cao cỡ Họa Họa, mặt mày hiền lành, nhìn cô có hơi nhút nhát.
“Đây là mẹ mới mà bà nội tìm cho cháu, mau gọi đi.”
Môi đứa nhỏ hơi động,rõ ràng đang kháng cự đối với người lạ, nhìn cô đầy dò xét. Lý Hà nhanh chóng mở miệng trước: “Đừng, đừng, đừng nóng vội bảo cháu kêu. Cái đó, cháu gọi dì là được.”
Lúc này Cậu bé ngoan ngoãn gật đầu: “Chào dì.”
“Chào cháu. Cháu tên gì, mấy tuổi rồi?”
“Cháu tên Thẩm Huy, bảy tuổi.”
Thẩm Huy, sao tên này quen vậy. Lý Hà ngẫm nghĩ, phát hiện kiếp trước từng thấy trong tin tức trên báo, một hung thủ ngộ sát giết mẹ có tên này. Năm 1992 17 tuổi, tuổi cũng khớp.
Đứa con trong vụ án kia có mẹ đơn thân, không có cha, cho nên là trùng hợp nhỉ?
Cô đang suy nghĩ chuyện này, ánh mắt bà cụ nhìn sáng quắc. “Con gái, cháu nghĩ như thế nào? Bác biết gánh nặng này không nhẹ, nhưng Huy Huy càng lúc càng lớn, nó cũng có thể giúp đỡ chăm sóc cha nó, không cần cháu luôn luôn mệt nhọc.”
Cậu bé nghe vậy gật đầu, “Cháu sẽ chăm sóc cha.”
Con nít hiểu chuyện như vậy, hẳn là không khó nuôi. “Cháu chỉ phụ trách chăm sóc bọn họ, ăn no mặc ấm là được, đúng không?”
“Ừ.”
“Vậy thì được, chuyện này cứ vậy mà làm.”
Sự việc đã định, để ngày mai đi làm từng chuyện. Bà cụ đứng dậy đi nấu cơm, Lý Hà nhanh chóng đuổi theo nói để mình làm. Cán bột nấu một nồi mì, mọi người ăn rất vui vẻ, bà cụ khen cô nấu cơm ngon, cậu bé bị bà nội đẩy một cái cũng gật đầu theo.
Buổi tối lúc ngủ thì biết được hai gian nhĩ phòng bên phía đông cũng là của nhà bà, Lý Hà lập tức càng thêm thư thái. Không cần bà cụ nói, tự mình đi nấu nước rửa mặt và chân cho người đàn ông nằm trên giường, cẩn thận hỏi bà cụ chăm sóc anh cần chú ý cái gì.
Hàn huyên với bà cụ nửa ngày về những việc cần chú ý khi chăm sóc anh, buổi tối hai mẹ con được sắp xếp ngủ ở phòng ngủ phía tây. Lưu lạc đã mấy ngày, rốt cuộc có thể yên ổn nằm ngủ. Có đệm, chăn, ga trải giường, gối, chăn, rửa mặt xong thoải mái nằm xuống, cảm giác thư giãn khiến hai người không nhịn được phát ra tiếng thở phào.
“Mẹ, nằm ngủ trên giường thật thoải mái.”
“Ừ, mau ngủ đi.”
Giày vò liên tiếp như vậy, hai mẹ con đều rất mệt, nằm xuống rất nhanh liền ngủ. Hôm sau, trời vừa sáng, Lý Hà đã bị đồng hồ sinh học đánh thức, rời giường mặc quần áo, trước tiên dọn vệ sinh, ba gian nhà chính được cô quét dọn không còn một hạt bụi. Thường ngày bà cụ cũng xem như sạch sẽ, nhưng người đã già, thể lực tinh lực theo không kịp, trong nhà có thêm cô, lập tức tràn đầy sức sống.
Bà cụ tiến vào thấy cô đang lật người con trai nằm trên giường của mình, sau đó do dự sau một lúc cởi quần áo anh. Bà tuổi đã lớn, phải tốn rất nhiều sức mới có thể làm được, cô giống như không tốn sức mấy là đã lật anh qua được. Lau khô sau lưng rồi lật anh lại lau khô sườn bên kia, thay quần áo sạch sẽ cho anh.
“Còn sớm, cháu đi giặt quần áo vừa thay ra, bữa sáng chúng ta nấu cháo, bác thấy được không?”
Người này rất nhanh nhẹn, bà cụ mỉm cười gật đầu. “Cháu giặt đồ đi, bữa sáng bác nấu.”
“Bác nghỉ ngơi đi. Cháu làm việc rất nhanh nhẹn, không chậm trễ thời gian đâu.”
Lý Hà không phải nói không thôi, cô làm việc nhanh nhẹn là thật. Tới trước phòng bếp chọc mở bếp lò, thêm nước vào nồi nấu cháo, chờ nước sôi thì bỏ gạo vào, đóng cửa lò bên dưới lại, như vậy lửa nhỏ lại chút, tiết kiệm than đá lại không dính nồi. Kiếp trước lúc ra ngoài mở tiệm bán đồ ăn sáng cô đã từng dùng than tổ ong.
Lửa nấu nồi cháo, cô vào sân nhanh chóng giặt quần áo. Có hàng xóm ở phía trước xem náo nhiệt phát hiện cô quen quen, tò mò hỏi cô sao ở đây.
“Sau này con bé chính là con dâu nhà họ Thẩm chúng tôi.”
“Gì cơ, con dâu nhà bà?”
Bà cụ vui vẻ báo tin vui với hàng xóm trong viện, Lý Hà ở một bên yên lặng làm việc, chạm phải cái nhìn của ai thì cô bèn cười cười. Chuyện vui này kỳ lạ trong mắt người ngoài, nhưng với cô thì thật sự vui. Từ nay về sau, cô đã ổn định cuộc sống ở thành phố rồi. Con gái cô sau này có thể đi học ở thành phố, cô có thể buôn bán kiếm tiền, đây không phải chuyện vui thì là gì, là chuyện vui vô cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.