Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế
Chương 104
Hải Nguyệt
17/09/2023
Đúng là không hề nể mặt chút nào.
Nếu đổi lại là người ngoài dám đối xử với họ như vậy, không cần Dụ Lâm Hải dặn dò, anh ta cũng có thể không buông ta phá tập đoàn Nam thị!
Nhưng cái mặt lạnh lùng này là của mợ chủ ban cho, tập đoàn Nam thị cũng là địa bàn của mợ chủ, chuyện của hai vợ chồng người ta, một trợ lý như anh ta cũng không dám xen vào, chỉ có thể yên lặng đứng đó.
“Giám đốc Dụ, hay là chúng ta để hôm khác rồi đến?”
Dụ Lâm Hải mím chặt môi, lúc này anh cũng không nói ra được là cảm xúc thế nào.
Vừa thất vọng, vừa tức giận, và ngượng ngùng không thốt thành lời.
Cô ấy lại hỏi anh là ai?
Giả bộ không quen biết anh đến nghiện rồi à?
Còn nữa, tại sao tên nhóc Phó Vực có thể đi theo lên?
Cô cũng không sợ cô bị đồ thối tha đầy một bụng xấu xa hại ư, lại dám hợp tác với anh ta!
“Ấy, anh này, anh lại đến à?”
Một giọng nói giòn tan ngọt ngào vang lên bên tai, vẫn là cô nhân viên lễ tân giúp Dụ Lâm Hải gọi điện trước đây, tên là Hoàng Y Y.
Nhìn thấy soái ca, cô ta cười cong mí mắt: “Anh đến gặp tổng giám đốc Nam của chúng tôi phải không, lần này anh có hẹn trước không?”
“Ừm”, Dụ Lâm Hải nghiêm túc đáp lại một tiếng.
Hà Chiếu nhanh chóng nhìn sang boss một cái: Ừm?
Hoàng Y Y cũng chẳng kiểm tra, trực tiếp mở đường cho soái ca: “Được, mời anh bên này, tôi đưa anh lên”.
Lúc Tưởng Phàm xuống, đại sảnh không một bóng người, anh ta đến hỏi lẽ tân: “Anh Dụ đó đi chưa?”
Một nhân viên lễ tân khác nói: “Chưa, vừa mới đi lên”.
Phó Vực xoay ghế xoay một vòng, ngắm văn phòng của Nam Mẫn, không khỏi tặc lưỡi.
“Văn phòng này của em, hơi nặng không khí cổ xưa, nhìn giống như nơi ở của ông lão hơn bốn mươi tuổi”.
Phó Vực ngắm dụng cụ bài trí kiểu Trung, còn có mốt số tranh chữ cổ xưa cũ kỹ, vẻ mặt chê bai: “Tôi có bạn gái cũ làm thiết kế nội thất, khi về tôi giới thiệu cho em, trang trí lại đi”.
“Không cần”.
Nam Mẫn xem tài liệu Cố Hoành đưa lên, cũng không ngẩng đầu nói: “Thứ nhất, đừng tùy tiện nghi ngờ gu phong cách của tôi, thứ hai, nếu hơn bốn mươi tuổi đã là già, thì bây giờ anh đã là trung niên rồi. Thứ ba, một mình anh đã rất phiền rồi, đừng gọi mấy cô bạn gái cũ của anh đến làm phiền tôi, tôi không rảnh như anh”.
Phó Vực sờ bờ môi, nhìn Cố Hoành: “Sếp các anh nói chuyện luôn luôn một hai ba rõ ràng như vậy à? Có phải cô ấy mắc chứng cưỡng bức con số gì không?”
Cố Hoành thấy Nam Mẫn không nói gì, trả lời Phó Vực: “Đâu có, tổng giám đốc Nam chúng tôi chỉ như vậy với anh thôi”.
Nếu đổi lại là người ngoài dám đối xử với họ như vậy, không cần Dụ Lâm Hải dặn dò, anh ta cũng có thể không buông ta phá tập đoàn Nam thị!
Nhưng cái mặt lạnh lùng này là của mợ chủ ban cho, tập đoàn Nam thị cũng là địa bàn của mợ chủ, chuyện của hai vợ chồng người ta, một trợ lý như anh ta cũng không dám xen vào, chỉ có thể yên lặng đứng đó.
“Giám đốc Dụ, hay là chúng ta để hôm khác rồi đến?”
Dụ Lâm Hải mím chặt môi, lúc này anh cũng không nói ra được là cảm xúc thế nào.
Vừa thất vọng, vừa tức giận, và ngượng ngùng không thốt thành lời.
Cô ấy lại hỏi anh là ai?
Giả bộ không quen biết anh đến nghiện rồi à?
Còn nữa, tại sao tên nhóc Phó Vực có thể đi theo lên?
Cô cũng không sợ cô bị đồ thối tha đầy một bụng xấu xa hại ư, lại dám hợp tác với anh ta!
“Ấy, anh này, anh lại đến à?”
Một giọng nói giòn tan ngọt ngào vang lên bên tai, vẫn là cô nhân viên lễ tân giúp Dụ Lâm Hải gọi điện trước đây, tên là Hoàng Y Y.
Nhìn thấy soái ca, cô ta cười cong mí mắt: “Anh đến gặp tổng giám đốc Nam của chúng tôi phải không, lần này anh có hẹn trước không?”
“Ừm”, Dụ Lâm Hải nghiêm túc đáp lại một tiếng.
Hà Chiếu nhanh chóng nhìn sang boss một cái: Ừm?
Hoàng Y Y cũng chẳng kiểm tra, trực tiếp mở đường cho soái ca: “Được, mời anh bên này, tôi đưa anh lên”.
Lúc Tưởng Phàm xuống, đại sảnh không một bóng người, anh ta đến hỏi lẽ tân: “Anh Dụ đó đi chưa?”
Một nhân viên lễ tân khác nói: “Chưa, vừa mới đi lên”.
Phó Vực xoay ghế xoay một vòng, ngắm văn phòng của Nam Mẫn, không khỏi tặc lưỡi.
“Văn phòng này của em, hơi nặng không khí cổ xưa, nhìn giống như nơi ở của ông lão hơn bốn mươi tuổi”.
Phó Vực ngắm dụng cụ bài trí kiểu Trung, còn có mốt số tranh chữ cổ xưa cũ kỹ, vẻ mặt chê bai: “Tôi có bạn gái cũ làm thiết kế nội thất, khi về tôi giới thiệu cho em, trang trí lại đi”.
“Không cần”.
Nam Mẫn xem tài liệu Cố Hoành đưa lên, cũng không ngẩng đầu nói: “Thứ nhất, đừng tùy tiện nghi ngờ gu phong cách của tôi, thứ hai, nếu hơn bốn mươi tuổi đã là già, thì bây giờ anh đã là trung niên rồi. Thứ ba, một mình anh đã rất phiền rồi, đừng gọi mấy cô bạn gái cũ của anh đến làm phiền tôi, tôi không rảnh như anh”.
Phó Vực sờ bờ môi, nhìn Cố Hoành: “Sếp các anh nói chuyện luôn luôn một hai ba rõ ràng như vậy à? Có phải cô ấy mắc chứng cưỡng bức con số gì không?”
Cố Hoành thấy Nam Mẫn không nói gì, trả lời Phó Vực: “Đâu có, tổng giám đốc Nam chúng tôi chỉ như vậy với anh thôi”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.