Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế
Chương 1
Hải Nguyệt
15/09/2023
“Ly hôn đi”.
Sau ba năm kết hôn, người đàn ông này vẫn kiệm lời như vàng, lạnh lùng xa cách nói ra ba chữ, không chút tình cảm.
Nam Mẫn đứng phía sau Dụ Lâm Hải, nhìn chằm chằm vào bóng lưng cao to thẳng tắp như tùng của anh, lại nhìn khuôn mặt lạnh lùng tàn nhẫn của anh phản chiếu trên cửa sổ sát đất, chỉ cảm thấy trái tim nguội lạnh.
Hai bàn tay buông thõng bên người lặng lẽ cuộn thành nắm đấm, run rẩy.
Câu nói mà cô sợ nhất cuối cùng cũng đến.
Người đàn ông xoay người lại, các đường nét càng thêm rõ ràng, khuôn mặt anh tuấn góc cạnh hoàn hảo, dù ba năm sớm tối chạm mặt nhau, nhưng vẫn khiến trái tim cô rung động.
“Có thể không ly hôn không?”
Nam Mẫn cứng ngắc nói ra những lời này, ánh mắt suy sụp, nhưng vẫn hiện lên chút hy vọng.
Dụ Lâm Hải khẽ nhăn mày, đôi mắt lạnh lùng nhìn đến khuôn mặt không chút son phấn của người phụ nữ, sau đó nhìn đến đôi mắt đỏ ửng của cô, đầu lông mày nhíu lại.
Dù để mặt mộc, nhưng Nam Mẫn vẫn rất xinh đẹp, cô không phải kiểu xinh đẹp kiều diễm, nhưng nước da trắng ngần, trong veo không chút tì vết, là kiểu dung mạo nhìn vào rất thoải mái.
Cô cứ nhìn anh như vậy bằng đôi mắt to trong veo và hoảng hốt, trong mắt đầy khẩn cầu, một nốt ruồi lệ dưới khóe mắt phải, mái tóc thẳng đen dài xõa xuống bên tai, dịu hiền không chút khí thế.
Trong mắt đàn ông, đây là một người phụ nữ vừa mềm yếu vừa hiền lành.
Là một người vợ, cô không có vấn đề gì, nhưng anh không yêu cô.
Ba năm trước, anh bị tai nạn xe, liệt nửa người, bác sĩ nói anh có khả năng sẽ không thể đứng lên được nữa, cũng tại thời điểm đó, anh và người phụ nữ anh yêu bị ép buộc phải chia tay, mẹ anh bắt anh xem mặt, phải tìm một người vợ làm bác sĩ để chăm sóc cho anh cả đời, anh liền chọn một người “hộ lý” trong số những người ái mộ mình, chính là Lộ Nam Mẫn, bởi vì cô không có gia thế, cũng bởi vì cô an tĩnh trầm mặc.
“Cô ở bên tôi ba năm, cũng chăm sóc tôi ba năm, mười triệu coi như là bù đắp cho cô”.
Lúc người đàn ông nói ra những lời này, trong mắt anh không chút dao động, càng không nhìn ra chút tình cảm gì dành cho cô: “Hay là, cô còn muốn thứ khác…”
“Tại sao?”
Lần đầu tiên Nam Mẫn ngắt lời anh, đôi mắt đỏ hoe hiện lên một tia cố chấp, còn có…không cam lòng: “Tại sao cứ phải nói ly hôn vào lúc này?”
Ngày mai chính là ngày kỷ niệm ba năm ngày cưới của bọn họ, cô đã lên rất nhiều kế hoạch, thậm chí cô còn nghĩ, ba năm rồi ba năm, hai mươi cái ba năm chính là cả đời.
“Cô biết, người tôi yêu không phải là cô”.
Câu nói lạnh nhạt của người đàn ông lộ ra vẻ hờ hững, anh thậm chí còn không cho cô một tia hy vọng: “Huyên Huyên đã trở về, tôi phải cưới cô ấy”.
Nam Mẫn như bị sét đánh ngang tai, thân hình gầy yếu không chịu nổi đả kích khẽ run rẩy.
Cô cố gắng bảo vệ cuộc hôn nhân ba năm, nhưng lại không bằng một câu của người ta – “Em về rồi đây”. . Ngôn Tình Hài
“Ông chủ…”
Sau ba năm kết hôn, người đàn ông này vẫn kiệm lời như vàng, lạnh lùng xa cách nói ra ba chữ, không chút tình cảm.
Nam Mẫn đứng phía sau Dụ Lâm Hải, nhìn chằm chằm vào bóng lưng cao to thẳng tắp như tùng của anh, lại nhìn khuôn mặt lạnh lùng tàn nhẫn của anh phản chiếu trên cửa sổ sát đất, chỉ cảm thấy trái tim nguội lạnh.
Hai bàn tay buông thõng bên người lặng lẽ cuộn thành nắm đấm, run rẩy.
Câu nói mà cô sợ nhất cuối cùng cũng đến.
Người đàn ông xoay người lại, các đường nét càng thêm rõ ràng, khuôn mặt anh tuấn góc cạnh hoàn hảo, dù ba năm sớm tối chạm mặt nhau, nhưng vẫn khiến trái tim cô rung động.
“Có thể không ly hôn không?”
Nam Mẫn cứng ngắc nói ra những lời này, ánh mắt suy sụp, nhưng vẫn hiện lên chút hy vọng.
Dụ Lâm Hải khẽ nhăn mày, đôi mắt lạnh lùng nhìn đến khuôn mặt không chút son phấn của người phụ nữ, sau đó nhìn đến đôi mắt đỏ ửng của cô, đầu lông mày nhíu lại.
Dù để mặt mộc, nhưng Nam Mẫn vẫn rất xinh đẹp, cô không phải kiểu xinh đẹp kiều diễm, nhưng nước da trắng ngần, trong veo không chút tì vết, là kiểu dung mạo nhìn vào rất thoải mái.
Cô cứ nhìn anh như vậy bằng đôi mắt to trong veo và hoảng hốt, trong mắt đầy khẩn cầu, một nốt ruồi lệ dưới khóe mắt phải, mái tóc thẳng đen dài xõa xuống bên tai, dịu hiền không chút khí thế.
Trong mắt đàn ông, đây là một người phụ nữ vừa mềm yếu vừa hiền lành.
Là một người vợ, cô không có vấn đề gì, nhưng anh không yêu cô.
Ba năm trước, anh bị tai nạn xe, liệt nửa người, bác sĩ nói anh có khả năng sẽ không thể đứng lên được nữa, cũng tại thời điểm đó, anh và người phụ nữ anh yêu bị ép buộc phải chia tay, mẹ anh bắt anh xem mặt, phải tìm một người vợ làm bác sĩ để chăm sóc cho anh cả đời, anh liền chọn một người “hộ lý” trong số những người ái mộ mình, chính là Lộ Nam Mẫn, bởi vì cô không có gia thế, cũng bởi vì cô an tĩnh trầm mặc.
“Cô ở bên tôi ba năm, cũng chăm sóc tôi ba năm, mười triệu coi như là bù đắp cho cô”.
Lúc người đàn ông nói ra những lời này, trong mắt anh không chút dao động, càng không nhìn ra chút tình cảm gì dành cho cô: “Hay là, cô còn muốn thứ khác…”
“Tại sao?”
Lần đầu tiên Nam Mẫn ngắt lời anh, đôi mắt đỏ hoe hiện lên một tia cố chấp, còn có…không cam lòng: “Tại sao cứ phải nói ly hôn vào lúc này?”
Ngày mai chính là ngày kỷ niệm ba năm ngày cưới của bọn họ, cô đã lên rất nhiều kế hoạch, thậm chí cô còn nghĩ, ba năm rồi ba năm, hai mươi cái ba năm chính là cả đời.
“Cô biết, người tôi yêu không phải là cô”.
Câu nói lạnh nhạt của người đàn ông lộ ra vẻ hờ hững, anh thậm chí còn không cho cô một tia hy vọng: “Huyên Huyên đã trở về, tôi phải cưới cô ấy”.
Nam Mẫn như bị sét đánh ngang tai, thân hình gầy yếu không chịu nổi đả kích khẽ run rẩy.
Cô cố gắng bảo vệ cuộc hôn nhân ba năm, nhưng lại không bằng một câu của người ta – “Em về rồi đây”. . Ngôn Tình Hài
“Ông chủ…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.