Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế
Chương 486
Hải Nguyệt
26/10/2023
“Ông cũng không vào”, ông ấy sờ tẩu thuốc, giống như muốn hút một lượt, cũng không dám ngẩng đầu nhìn sắc mặt của Nam Mẫn: “Các cháu nhớ ông thì nhìn ông kỹ thêm là được, ông hút xong lượt này sẽ về chỗ của ông”.
Sắc mặt Nam Mẫn sầm xuống: “Ông về đâu? Ông có nhà ở thành phố Nam à?”
Nam Tam Tài vươn cổ: “Đương nhiên là có rồi!”
Cố Hoành liếc ông cụ một cái, lại nhìn sang Nam Mẫn: “Ông cụ đang nói đến một căn nhà cỏ bên cạnh miếu Thành Hoàng, đã rất cũ nát, trước đây là chỗ nuôi lừa”.
Nam Mẫn sầm mặt: “Ông nội!”
Nam Tam Tài giật mình: “Ôi trời giật cả mình, con bé này, sao giọng lại to như vậy”.
Đối diện với ánh mắt lạnh băng của Nam Mẫn, Nam Tam Tài lí nhí nói: “Nhà cỏ thì làm sao, ông sống ở đó rất tốt. Ngày xưa Đỗ Phủ cũng sống ở nhà cỏ, còn viết bài ‘Bài ca nhà tranh bị gió thu phá’. Hơn nữa, ai nói nơi nuôi lừa thì con người không ở được?”
Khoang mắt Nam Mẫn hơi đỏ, không muốn nói thêm gì nữa: “Lão K”.
“Có”, lão K vụt ra như xuất quỷ nhập thần.
Nam Mẫn nói: “Mời ông nội về nhà”.
Lão K đáp một tiếng, lập tức bế Nam Tam Tài lên.
Nam Tam Tài vẫn giữ tư thế ngồi xổm, bị bế lên sợ đến mất hồn bát vía: “Làm gì thế, làm gì thế hả, tôi nói tôi không vào… cứu với…”
Phản kháng vô ích, cuối cùng vẫn bị “bế” vào khu vườn hoa hồng.
Nghe thấy tiếng kêu thảm của ông cụ, Bạch Lộc Dư không nhịn được cười nói: “Ông cụ đúng là càng già càng kiêu ngạo, giống hệt em. Thật không hổ là cháu gái của ông cụ”.
Anh ta giơ tay gạt mũi của Nam Mẫn, Nam Mẫn cau mày: “Em ngoan ngoãn hơn ông ấy nhiều”.
“Được rồi đấy, so ra cũng tức chết rồi vẫn không thể nói lý”.
Thấy Nam Mẫn sắp trở mặt, Bạch Lộc Dư vội nói: “Được rồi, tìm được ông về rồi, anh đi đây, ông cháu hai người đã lâu không gặp, trò chuyện vui vẻ đi. Đừng chọc cho ông lão nổi giận”.
Nam Mẫn gật đầu.
Đợi Bạch Lộc Dư đi khỏi, Nam Mẫn quay đầu nhìn về hướng khu vườn hoa hồng, đôi mắt trong veo dần dần phủ ánh sáng, đột nhiên lên tiếng: “Lâm Lâm”.
Nam Lâm bị tình huống vừa nãy dọa sợ không nhẹ: “Chị?”
Nam Mẫn khẽ cong môi: “Qua giúp chị, tối nay chúng ta ăn một bữa thịnh soạn!”
Vừa nghe thấy sắp ăn một bữa thịnh soạn, Nam Lâm biết chắc chắn chị sẽ đích thân xuống bếp, lập tức vui vẻ đáp lại.
Cố Hoành lấy công chuộc tội, cũng ở lại.
Có lẽ Nam Mẫn đang vui, lại khai ân: “Nếu có thể khiến ông đi tắm, thay quần áo sạch sẽ, tôi sẽ bù lại cho anh tiền thưởng quý tháng này”.
“Tuân mệnh!”, Cố Hoành thầm nghĩ việc này có gì mà khó, anh ta cũng tắm cho người già trong nhà nhiều lần, anh ta có chiêu đối phó với ông cụ.
Sắc mặt Nam Mẫn sầm xuống: “Ông về đâu? Ông có nhà ở thành phố Nam à?”
Nam Tam Tài vươn cổ: “Đương nhiên là có rồi!”
Cố Hoành liếc ông cụ một cái, lại nhìn sang Nam Mẫn: “Ông cụ đang nói đến một căn nhà cỏ bên cạnh miếu Thành Hoàng, đã rất cũ nát, trước đây là chỗ nuôi lừa”.
Nam Mẫn sầm mặt: “Ông nội!”
Nam Tam Tài giật mình: “Ôi trời giật cả mình, con bé này, sao giọng lại to như vậy”.
Đối diện với ánh mắt lạnh băng của Nam Mẫn, Nam Tam Tài lí nhí nói: “Nhà cỏ thì làm sao, ông sống ở đó rất tốt. Ngày xưa Đỗ Phủ cũng sống ở nhà cỏ, còn viết bài ‘Bài ca nhà tranh bị gió thu phá’. Hơn nữa, ai nói nơi nuôi lừa thì con người không ở được?”
Khoang mắt Nam Mẫn hơi đỏ, không muốn nói thêm gì nữa: “Lão K”.
“Có”, lão K vụt ra như xuất quỷ nhập thần.
Nam Mẫn nói: “Mời ông nội về nhà”.
Lão K đáp một tiếng, lập tức bế Nam Tam Tài lên.
Nam Tam Tài vẫn giữ tư thế ngồi xổm, bị bế lên sợ đến mất hồn bát vía: “Làm gì thế, làm gì thế hả, tôi nói tôi không vào… cứu với…”
Phản kháng vô ích, cuối cùng vẫn bị “bế” vào khu vườn hoa hồng.
Nghe thấy tiếng kêu thảm của ông cụ, Bạch Lộc Dư không nhịn được cười nói: “Ông cụ đúng là càng già càng kiêu ngạo, giống hệt em. Thật không hổ là cháu gái của ông cụ”.
Anh ta giơ tay gạt mũi của Nam Mẫn, Nam Mẫn cau mày: “Em ngoan ngoãn hơn ông ấy nhiều”.
“Được rồi đấy, so ra cũng tức chết rồi vẫn không thể nói lý”.
Thấy Nam Mẫn sắp trở mặt, Bạch Lộc Dư vội nói: “Được rồi, tìm được ông về rồi, anh đi đây, ông cháu hai người đã lâu không gặp, trò chuyện vui vẻ đi. Đừng chọc cho ông lão nổi giận”.
Nam Mẫn gật đầu.
Đợi Bạch Lộc Dư đi khỏi, Nam Mẫn quay đầu nhìn về hướng khu vườn hoa hồng, đôi mắt trong veo dần dần phủ ánh sáng, đột nhiên lên tiếng: “Lâm Lâm”.
Nam Lâm bị tình huống vừa nãy dọa sợ không nhẹ: “Chị?”
Nam Mẫn khẽ cong môi: “Qua giúp chị, tối nay chúng ta ăn một bữa thịnh soạn!”
Vừa nghe thấy sắp ăn một bữa thịnh soạn, Nam Lâm biết chắc chắn chị sẽ đích thân xuống bếp, lập tức vui vẻ đáp lại.
Cố Hoành lấy công chuộc tội, cũng ở lại.
Có lẽ Nam Mẫn đang vui, lại khai ân: “Nếu có thể khiến ông đi tắm, thay quần áo sạch sẽ, tôi sẽ bù lại cho anh tiền thưởng quý tháng này”.
“Tuân mệnh!”, Cố Hoành thầm nghĩ việc này có gì mà khó, anh ta cũng tắm cho người già trong nhà nhiều lần, anh ta có chiêu đối phó với ông cụ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.