Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế
Chương 528
Hải Nguyệt
05/11/2023
Phòng thử rượu lớn cũng căn cứ theo địa vị để chia vị trí ngồi, các bậc thầy thử rượu đến từ các nơi trên thế giới, bên cạnh còn có thêm một phiên dịch viên, vừa thử rượu vừa nghe giải thích nguồn gốc.
Khu của nước F có nhiều khách nhất, một chai Lafite vừa mới khui ra không bao lâu đã được uống hết, tất nhiên người mua về cũng không ít.
Nam Mẫn và Lý Vân không có hứng thú gì với loại rượu này, họ đã uống ngấy mấy loại rượu này trong kho rồi.
Hôm nay tới đây chỉ muốn tìm kiếm mấy thứ lạ lạ, muốn nếm thử vài loại đặc biệt mà thôi.
“Thưởng thức rượu phải theo thứ tự, bắt đầu từ rượu vang trắng hoặc vang sủi, thể rượu từ nhẹ đến mạnh, từ nhẹ nhàng khoan khoái đến nồng đậm, trong tình huống không mất đi cảm nhận vị giác để phán đoán lượng rượu của mình, đừng uống say”.
Bên này Nam Mẫn phổ cập kiến thức cho Lý Vân, phòng ngừa anh ta rót như trâu nước, một mặt không chút khách khí đặt mua rượu cảm nhận được vị ngọt vừa miệng, tiêu tiền của người khác không hề đau lòng chút nào.
Cùng lúc đó, Phó Vực cũng đang lý la lý lắc cảm thán với Dụ Lâm Hải…
“Thưởng thức rượu không khác gì thưởng thức phụ nữ, khi còn trẻ thích cháo trắng ăn kèm, bây giờ thì thích có mùi vị, càng cay càng nồng nhiệt càng sướng”.
Dụ Lâm Hải chẳng buồn phản ứng với đống học thuyết xằng bậy không chính đáng của anh ta, ký đơn đặt hàng loại rượu khẩu vị ngon, sau đó đi đến khu vực tiếp theo.
Không ngờ vừa mới quay đầu liền nhìn thấy Trác Nguyệt sánh bước đi cùng bố mình, Thẩm Lưu Thư.
Vẻ mặt anh khẽ ngây ra, đứng cứng ngắc ở nơi đó.
Vì Trác Nguyệt đã nói qua với Thẩm Lưu Thư trước đó nên không cảm thấy bất ngờ trước sự xuất hiện của con trai, biểu cảm ôn hòa lên tiếng chào hỏi: “Qua chơi cùng bạn?”
Môi mỏng của Dụ Lâm Hải khẽ mím, không nói gì, tầm mắt dừng lại tay Trác Nguyệt bám trên cánh tay Thẩm Lưu Thư.
Trác Nguyệt làm như không nhận ra ánh mắt của anh, bà ta kéo cánh tay Thẩm Lưu Thư chặt hơn, cơ thể mềm mại gần như bám dính lấy ông ta, cười nói: “Hải, trùng hợp quá, có thể gặp cháu ở đây”.
Dụ Lâm Hải nhăn mày.
Giọng điệu, thần thái và tướng mạo của Trác Nguyệt giống y đúc Trác Huyên. Không, phải nói là về mặt này Trác Huyên được cô của cô ta ‘dạy dỗ’ rất tốt, sao y bản chính.
Nhưng chẳng biết tại sao, cô Trác Nguyệt đã từng dịu dàng tốt bụng giống như thiên sứ trong lòng anh đột nhiên trở thành bản mặt khó ưa.
Dáng vẻ Trác Huyên ở trước mặt Nam Mẫn giống y như dáng vẻ Trác Nguyệt ở trước mặt mẹ anh.
Anh đột nhiên ý thức được, anh đang đi vào con đường cũ của bố mình!
Sắc mặt Dụ Lâm Hải lập tức trở nên ảm đạm, gần như không đứng vững.
Thẩm Lưu Thư và Trác Nguyệt cũng nhận ra vẻ mặt của Dụ Lâm Hải không đúng lắm, một khắc sau, Phó Vực tiến lên trước, cực kỳ tự nhiên chào hỏi: “Chào chú Thẩm, chú còn nhớ cháu không?”
Khu của nước F có nhiều khách nhất, một chai Lafite vừa mới khui ra không bao lâu đã được uống hết, tất nhiên người mua về cũng không ít.
Nam Mẫn và Lý Vân không có hứng thú gì với loại rượu này, họ đã uống ngấy mấy loại rượu này trong kho rồi.
Hôm nay tới đây chỉ muốn tìm kiếm mấy thứ lạ lạ, muốn nếm thử vài loại đặc biệt mà thôi.
“Thưởng thức rượu phải theo thứ tự, bắt đầu từ rượu vang trắng hoặc vang sủi, thể rượu từ nhẹ đến mạnh, từ nhẹ nhàng khoan khoái đến nồng đậm, trong tình huống không mất đi cảm nhận vị giác để phán đoán lượng rượu của mình, đừng uống say”.
Bên này Nam Mẫn phổ cập kiến thức cho Lý Vân, phòng ngừa anh ta rót như trâu nước, một mặt không chút khách khí đặt mua rượu cảm nhận được vị ngọt vừa miệng, tiêu tiền của người khác không hề đau lòng chút nào.
Cùng lúc đó, Phó Vực cũng đang lý la lý lắc cảm thán với Dụ Lâm Hải…
“Thưởng thức rượu không khác gì thưởng thức phụ nữ, khi còn trẻ thích cháo trắng ăn kèm, bây giờ thì thích có mùi vị, càng cay càng nồng nhiệt càng sướng”.
Dụ Lâm Hải chẳng buồn phản ứng với đống học thuyết xằng bậy không chính đáng của anh ta, ký đơn đặt hàng loại rượu khẩu vị ngon, sau đó đi đến khu vực tiếp theo.
Không ngờ vừa mới quay đầu liền nhìn thấy Trác Nguyệt sánh bước đi cùng bố mình, Thẩm Lưu Thư.
Vẻ mặt anh khẽ ngây ra, đứng cứng ngắc ở nơi đó.
Vì Trác Nguyệt đã nói qua với Thẩm Lưu Thư trước đó nên không cảm thấy bất ngờ trước sự xuất hiện của con trai, biểu cảm ôn hòa lên tiếng chào hỏi: “Qua chơi cùng bạn?”
Môi mỏng của Dụ Lâm Hải khẽ mím, không nói gì, tầm mắt dừng lại tay Trác Nguyệt bám trên cánh tay Thẩm Lưu Thư.
Trác Nguyệt làm như không nhận ra ánh mắt của anh, bà ta kéo cánh tay Thẩm Lưu Thư chặt hơn, cơ thể mềm mại gần như bám dính lấy ông ta, cười nói: “Hải, trùng hợp quá, có thể gặp cháu ở đây”.
Dụ Lâm Hải nhăn mày.
Giọng điệu, thần thái và tướng mạo của Trác Nguyệt giống y đúc Trác Huyên. Không, phải nói là về mặt này Trác Huyên được cô của cô ta ‘dạy dỗ’ rất tốt, sao y bản chính.
Nhưng chẳng biết tại sao, cô Trác Nguyệt đã từng dịu dàng tốt bụng giống như thiên sứ trong lòng anh đột nhiên trở thành bản mặt khó ưa.
Dáng vẻ Trác Huyên ở trước mặt Nam Mẫn giống y như dáng vẻ Trác Nguyệt ở trước mặt mẹ anh.
Anh đột nhiên ý thức được, anh đang đi vào con đường cũ của bố mình!
Sắc mặt Dụ Lâm Hải lập tức trở nên ảm đạm, gần như không đứng vững.
Thẩm Lưu Thư và Trác Nguyệt cũng nhận ra vẻ mặt của Dụ Lâm Hải không đúng lắm, một khắc sau, Phó Vực tiến lên trước, cực kỳ tự nhiên chào hỏi: “Chào chú Thẩm, chú còn nhớ cháu không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.