Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế
Chương 546
Hải Nguyệt
05/11/2023
Lâm Lộc không hiểu: “Tại sao lại li hôn? Tôi có thể nhìn ra, anh Dụ có tình cảm với cô…”
“Vậy có thể cô nhìn nhầm rồi”.
Đáy mắt Nam Mẫn không nổi gợn sóng, trên mặt cũng không thể hiện nhiều cảm xúc: “Anh ta không yêu tôi, ban đầu lấy tôi chỉ là ngheo theo lệnh của mẹ, miễn cưỡng lấy về nhà làm đồ trang trí. Còn bây giờ… ai biết được?”
Cô nhếch nhẹ khóe môi: “Có lẽ là không cam tâm, một cô gái từng yêu anh ta tha thiết, trong mắt chỉ có anh ta, sao đột nhiên lại rời khỏi, không yêu anh ta nữa”.
Lâm Lộc nhìn cô bằng đôi mắt sáng lấp lánh như hươu sao: “Thế bây giờ cô còn yêu anh ấy không?”
.
||||| Truyện đề cử: Đừng Cắn Em Mà |||||
Nam Mẫn ngước mi mắt, đáy mắt lạnh lùng, khẽ nhếch khóe miệng, nói ra bốn chữ.
Trái tim Lâm Lộc trùng xuống.
Nam Mẫn từ phòng bệnh đi ra thì thấy Dụ Lâm Hải ngồi trên ghế dài sát tường, tay cầm một điếu thuốc nhưng không châm.
Anh ngồi ở đó, vẻ mặt cứng đờ, cả người như hóa đá.
Vừa nãy cửa phòng bệnh không đóng, có lẽ anh đã nghe hết cuộc nói chuyện của cô và Lâm Lộc, Dụ Lâm Hải cũng nghe rất rõ bốn chữ mà cô nói.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, ngay lập tức Nam Mẫn thu lại ánh mắt, đi thẳng về phía trước.
Cánh tay Dụ Lâm Hải bóp điếu thuốc khẽ run lên, cảm thấy cổ họng khô rát.
Tự làm tự chịu.
Anh nhắm mắt, mắng mình một câu.
…
Nam Mẫn đi đến cửa phòng bệnh của Thẩm Nham, cách từ xa, đã nghe thấy tiếng Phó Vực mắng Thẩm Nham ở bên trong.
“Anh nói xem, anh làm gì thế hả? Đầu anh bị cửa kẹp nát hay là bị lừa đá hả? Hay là nước bẩn trong hồ của bệnh viên đổ vào đầu anh hả?
Anh còn sợ mình bị thương chưa đủ nặng phải không, còn muốn tự hại mình! Nếu anh không muốn sống thì nói với anh em một tiếng, tôi trực tiếp lấy dao cho anh cắt cổ, bảo đảm anh chết sung sướng!”
Khóe miệng Nam Mẫn cong lên, Phó Vực không nói mấy lời tử tế, mấy lời hôm nay rất hợp với ý cô.
Mắng hồi lâu, Phó Vực khô miệng, giọng cũng dần thấp xuống.
“Tôi nói lão Thẩm này, anh đừng ở trong phúc mà không biết phúc, cô gái tốt như Lâm Lộc, anh còn không biết trân trọng”.
Phó Vực chống nạnh, vẻ mặt cạn lời: “Tôi thật không hiểu, tại sao những cô gái tốt đều thích đàn ông lạnh lùng đến xương như các anh, rốt cuộc mấy hòn đá nát như các anh có điểm nào đáng được yêu thích?”
Anh ta càng nói càng bực: “Tôi đây, một người đàn ông tốt như vậy, mặt vuông chữ điền, ngọc thụ lâm phong, đẹp trai đến kinh thiên động địa, thần khóc quỷ hờn, tại sao bọn họ lại thích các anh, mà không thích tôi chứ? Đúng là mù rồi”.
Nam Mẫn giật khóe miệng, vừa khen anh ta một câu, giờ lại lộ nguyên hình rồi.
“Vậy có thể cô nhìn nhầm rồi”.
Đáy mắt Nam Mẫn không nổi gợn sóng, trên mặt cũng không thể hiện nhiều cảm xúc: “Anh ta không yêu tôi, ban đầu lấy tôi chỉ là ngheo theo lệnh của mẹ, miễn cưỡng lấy về nhà làm đồ trang trí. Còn bây giờ… ai biết được?”
Cô nhếch nhẹ khóe môi: “Có lẽ là không cam tâm, một cô gái từng yêu anh ta tha thiết, trong mắt chỉ có anh ta, sao đột nhiên lại rời khỏi, không yêu anh ta nữa”.
Lâm Lộc nhìn cô bằng đôi mắt sáng lấp lánh như hươu sao: “Thế bây giờ cô còn yêu anh ấy không?”
.
||||| Truyện đề cử: Đừng Cắn Em Mà |||||
Nam Mẫn ngước mi mắt, đáy mắt lạnh lùng, khẽ nhếch khóe miệng, nói ra bốn chữ.
Trái tim Lâm Lộc trùng xuống.
Nam Mẫn từ phòng bệnh đi ra thì thấy Dụ Lâm Hải ngồi trên ghế dài sát tường, tay cầm một điếu thuốc nhưng không châm.
Anh ngồi ở đó, vẻ mặt cứng đờ, cả người như hóa đá.
Vừa nãy cửa phòng bệnh không đóng, có lẽ anh đã nghe hết cuộc nói chuyện của cô và Lâm Lộc, Dụ Lâm Hải cũng nghe rất rõ bốn chữ mà cô nói.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, ngay lập tức Nam Mẫn thu lại ánh mắt, đi thẳng về phía trước.
Cánh tay Dụ Lâm Hải bóp điếu thuốc khẽ run lên, cảm thấy cổ họng khô rát.
Tự làm tự chịu.
Anh nhắm mắt, mắng mình một câu.
…
Nam Mẫn đi đến cửa phòng bệnh của Thẩm Nham, cách từ xa, đã nghe thấy tiếng Phó Vực mắng Thẩm Nham ở bên trong.
“Anh nói xem, anh làm gì thế hả? Đầu anh bị cửa kẹp nát hay là bị lừa đá hả? Hay là nước bẩn trong hồ của bệnh viên đổ vào đầu anh hả?
Anh còn sợ mình bị thương chưa đủ nặng phải không, còn muốn tự hại mình! Nếu anh không muốn sống thì nói với anh em một tiếng, tôi trực tiếp lấy dao cho anh cắt cổ, bảo đảm anh chết sung sướng!”
Khóe miệng Nam Mẫn cong lên, Phó Vực không nói mấy lời tử tế, mấy lời hôm nay rất hợp với ý cô.
Mắng hồi lâu, Phó Vực khô miệng, giọng cũng dần thấp xuống.
“Tôi nói lão Thẩm này, anh đừng ở trong phúc mà không biết phúc, cô gái tốt như Lâm Lộc, anh còn không biết trân trọng”.
Phó Vực chống nạnh, vẻ mặt cạn lời: “Tôi thật không hiểu, tại sao những cô gái tốt đều thích đàn ông lạnh lùng đến xương như các anh, rốt cuộc mấy hòn đá nát như các anh có điểm nào đáng được yêu thích?”
Anh ta càng nói càng bực: “Tôi đây, một người đàn ông tốt như vậy, mặt vuông chữ điền, ngọc thụ lâm phong, đẹp trai đến kinh thiên động địa, thần khóc quỷ hờn, tại sao bọn họ lại thích các anh, mà không thích tôi chứ? Đúng là mù rồi”.
Nam Mẫn giật khóe miệng, vừa khen anh ta một câu, giờ lại lộ nguyên hình rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.