Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế
Chương 747
Hải Nguyệt
28/11/2023
Khóe miệng Nam Mẫn khẽ cong lên, bị Phó Vực bắt được.
“Có chuyện vui gì mà cười vui vẻ thế?”
Phó Vực cau mày: “Nói ra để mọi người cùng vui đi”.
Anh ta đi đến định ngồi cạnh Nam Mẫn, bị Nam Mẫn đẩy ra, bên phía Lạc Ưu gần như cùng lúc ra tay tóm Phó Vực lên: “Chỗ này là cho anh ngồi hả?”
Sau đó, dưới sự hỗ trợ của Nam Mẫn, Lạc Ưu hiên ngang ngồi xuống.
Phó Vực… chỉ có thể đứng.
Anh ta không phục hừ một tiếng.
“Để tôi đoán”.
Lạc Ưu chớp đôi mắt xinh đẹp, nhìn sang Nam Mẫn: “Có phải lão Dụ biến thành cá đầu trọc rồi? Nghĩ đến cảm thấy rất vui phải không, ha ha ha”.
Nam Mẫn giật khóe miệng: “Cá đầu trọc?”
“Đúng thế, biệt danh mới của tôi và Phó Vực đặt cho lão Dụ, hay không?”
Lạc Ưu bày vẻ lập được công lớn.
Nam Mẫn ngẫm nghĩ cái biệt hiệu ‘cá đầu trọc’, lại liên tưởng đến cái trán hói của Dụ Lâm Hải, thực sự cảm thấy rất hợp, gật đầu: “Rất hay”.
Phó Vực không nhịn được cười, uể oải dựa vào bức tường đối diện.
“Lão Dụ tỉnh rồi, đang tìm em khắp nơi, em có muốn đi thăm cậu ta không?”
Nam Mẫn nghĩ chắc anh cũng sắp tỉnh rồi, cô có lòng tin với y thuật của mình, đích thân cô làm phẫu thuật, biết rõ tình hình của Dụ Lâm Hải, cũng không bất ngờ.
Cô xoa cổ gáy đau mỏi, khẽ thở ra một hơi.
“Phải đi chứ, còn cần phải nói cho anh biết những việc cần chú ý sau phẫu thuật”.
Nam Mẫn đứng lên, ấn nhẹ lên cánh tay của Lạc Ưu, đi về phía phòng bệnh.
Lạc Ưu ngồi vắt chân phải lên đầu gối chân trái, thế ngồi bá đạo, nhìn bóng dáng thon gầy của Nam Mẫn rời đi, khẽ thở dài: “Tiểu Mẫn nhà mình thật vất vả”.
Phó Vực đứng mệt, đến ngồi xuống chỗ ngồi của Nam Mẫn vừa nãy, cũng vắt hai chân.
“Đây gọi là ‘người có tài nhiều nhọc nhằn’, thiên tài giống như chúng tôi đều rất mệt”.
Anh ta cảm khái nói cứ như thật vậy.
“Các anh? Thiên tài?”
Lạc Ưu đưa tay sờ trán Phó Vực: “Người anh em, anh không bị bệnh chứ?”
“Cô mới bị bệnh!”
Phó Vực vừa đáp trả một câu, mắt liếc thấy một bóng dáng cao lớn từ chỗ góc rẽ đi đến, vẻ mặt âm sầm, đôi mắt như mũi tên bôi độc: “Anh mắng ai đấy?”
Quyền Dạ Khiên vừa đến, đã phi hai con đao ánh mắt về phía Phó Vực.
Anh ta nói giọng không vui, đương nhiên Phó Vực cũng không cam chịu tỏ ra yếu thế.
“Tôi và chiến hữu của tôi đấu khẩu, mà còn cần được sự đồng ý của cậu Quyền chắc?”
“Có chuyện vui gì mà cười vui vẻ thế?”
Phó Vực cau mày: “Nói ra để mọi người cùng vui đi”.
Anh ta đi đến định ngồi cạnh Nam Mẫn, bị Nam Mẫn đẩy ra, bên phía Lạc Ưu gần như cùng lúc ra tay tóm Phó Vực lên: “Chỗ này là cho anh ngồi hả?”
Sau đó, dưới sự hỗ trợ của Nam Mẫn, Lạc Ưu hiên ngang ngồi xuống.
Phó Vực… chỉ có thể đứng.
Anh ta không phục hừ một tiếng.
“Để tôi đoán”.
Lạc Ưu chớp đôi mắt xinh đẹp, nhìn sang Nam Mẫn: “Có phải lão Dụ biến thành cá đầu trọc rồi? Nghĩ đến cảm thấy rất vui phải không, ha ha ha”.
Nam Mẫn giật khóe miệng: “Cá đầu trọc?”
“Đúng thế, biệt danh mới của tôi và Phó Vực đặt cho lão Dụ, hay không?”
Lạc Ưu bày vẻ lập được công lớn.
Nam Mẫn ngẫm nghĩ cái biệt hiệu ‘cá đầu trọc’, lại liên tưởng đến cái trán hói của Dụ Lâm Hải, thực sự cảm thấy rất hợp, gật đầu: “Rất hay”.
Phó Vực không nhịn được cười, uể oải dựa vào bức tường đối diện.
“Lão Dụ tỉnh rồi, đang tìm em khắp nơi, em có muốn đi thăm cậu ta không?”
Nam Mẫn nghĩ chắc anh cũng sắp tỉnh rồi, cô có lòng tin với y thuật của mình, đích thân cô làm phẫu thuật, biết rõ tình hình của Dụ Lâm Hải, cũng không bất ngờ.
Cô xoa cổ gáy đau mỏi, khẽ thở ra một hơi.
“Phải đi chứ, còn cần phải nói cho anh biết những việc cần chú ý sau phẫu thuật”.
Nam Mẫn đứng lên, ấn nhẹ lên cánh tay của Lạc Ưu, đi về phía phòng bệnh.
Lạc Ưu ngồi vắt chân phải lên đầu gối chân trái, thế ngồi bá đạo, nhìn bóng dáng thon gầy của Nam Mẫn rời đi, khẽ thở dài: “Tiểu Mẫn nhà mình thật vất vả”.
Phó Vực đứng mệt, đến ngồi xuống chỗ ngồi của Nam Mẫn vừa nãy, cũng vắt hai chân.
“Đây gọi là ‘người có tài nhiều nhọc nhằn’, thiên tài giống như chúng tôi đều rất mệt”.
Anh ta cảm khái nói cứ như thật vậy.
“Các anh? Thiên tài?”
Lạc Ưu đưa tay sờ trán Phó Vực: “Người anh em, anh không bị bệnh chứ?”
“Cô mới bị bệnh!”
Phó Vực vừa đáp trả một câu, mắt liếc thấy một bóng dáng cao lớn từ chỗ góc rẽ đi đến, vẻ mặt âm sầm, đôi mắt như mũi tên bôi độc: “Anh mắng ai đấy?”
Quyền Dạ Khiên vừa đến, đã phi hai con đao ánh mắt về phía Phó Vực.
Anh ta nói giọng không vui, đương nhiên Phó Vực cũng không cam chịu tỏ ra yếu thế.
“Tôi và chiến hữu của tôi đấu khẩu, mà còn cần được sự đồng ý của cậu Quyền chắc?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.