Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế
Chương 867
Hải Nguyệt
03/01/2024
Lạc Ưu và Nam Lâm thì lại hoàn toàn khác biệt.
Lạc Ưu: “Xinh đẹp quá nha em yêu! Nhìn đôi chân dài hết cả khung hình này, vừa trắng vừa non mềm, xinh chết được! Muốn cắn một cái quá!”
Nam Lâm: “Má ơi chị gái em đẹp quá! Tiên nữ hạ phàm gì thế này không biết! Duyệt duyệt duyệt, thả cho chị ngàn tim!”
Nghe xem, đây mới là tiếng người này!
Nam Mẫn ném một đống vẻ mặt khinh thường vào nhóm có mấy ông anh, lại thả một đống tim vào nhóm của hội chị em, chụp xong thì cô đi thay quần áo, chuẩn bị theo Robert đi tham gia vũ hội.
Vừa về đến Birmingham thì điện thoại của anh cả đã tới.
Giọng nói trầm thấp của Lạc Quân Hành vang lên ở đầu dây bên kia: “Ở đâu?”
“Em sắp thep Robert đi tham gia vũ hội”.
Lạc Quân Hành: “Em? Khiêu vũ?”
“Anh nói thế là ý gì đấy hử?”
Nam Mẫn khó chịu nói: “Tuy là tay chân em không phối hợp với nhau lắm, nhưng có cái điệu Tango thôi mà, bầu không khí là quan trọng, em làm được”.
“Em được, anh thì không, mất hết cả mặt mũi”.
Lạc Quân Hành nói: “Về đi, em lên bản tin rồi kìa”.
Nam Mẫn đang định phản bác lại câu “mất mặt” của anh cả thì chợt nghe anh ta nói mình lên bản tin, đầu đầy dấu chấm hỏi.
“Hả?”
Nam Mẫn không biết mình lên bản tin gì.
Có lẽ do từ nhỏ bố mẹ đã dạy cô phải “sống khiên tốn, hành động quyết đoán”, nên có thể kín tiếng thì cô sẽ không bao giờ to tiếng, chỉ là bản thân có hào quang quá sáng chói, thi thoảng cũng không thể che được, đành vậy.
Anh cả đích thân gọi điện thoại tới, dù Nam Mẫn vẫn mong muốn được đi vũ hội, thì Robert cũng không dám cãi lời anh họ, khuyên can mãi để đưa Nam Mẫn về.
Nam Mẫn đành phải tức giận đi về.
Trên đường về, Nam Mẫn đi lướt xem thử một chút, cứ tưởng “hình nóng” gì đó của mình bị tung ra, nào ngờ lại là một chuyện chẳng liên quan gì.
Cô xem mà tức cái lồng ngực.
Sự việc không may của chuyến bay số hiệu Y1106 lần này đã dấy lên một hồi bàn tán khắp nơi.
Thời đại của mạng xã hội này, chút chuyện nhỏ còn có thể lên men được nữa là một tai nạn máy bay lớn như thế, nó nhanh chóng gây ra sức ảnh hưởng trong xã hội.
Ngoài việc hai cơ trưởng vô cùng xứng đáng với nhân vật anh hùng, thì các thành viên trong đoàn cũng được lên bản tin, tiếp viên trưởng xinh đẹp đã được một hành khách hạng thương gia yêu thích, cầu hôn.
Nam Mẫn còn cố tình cử người gửi quà tân hôn cho bọn họ, dính chút không khí vui mừng.
Lạc Ưu: “Xinh đẹp quá nha em yêu! Nhìn đôi chân dài hết cả khung hình này, vừa trắng vừa non mềm, xinh chết được! Muốn cắn một cái quá!”
Nam Lâm: “Má ơi chị gái em đẹp quá! Tiên nữ hạ phàm gì thế này không biết! Duyệt duyệt duyệt, thả cho chị ngàn tim!”
Nghe xem, đây mới là tiếng người này!
Nam Mẫn ném một đống vẻ mặt khinh thường vào nhóm có mấy ông anh, lại thả một đống tim vào nhóm của hội chị em, chụp xong thì cô đi thay quần áo, chuẩn bị theo Robert đi tham gia vũ hội.
Vừa về đến Birmingham thì điện thoại của anh cả đã tới.
Giọng nói trầm thấp của Lạc Quân Hành vang lên ở đầu dây bên kia: “Ở đâu?”
“Em sắp thep Robert đi tham gia vũ hội”.
Lạc Quân Hành: “Em? Khiêu vũ?”
“Anh nói thế là ý gì đấy hử?”
Nam Mẫn khó chịu nói: “Tuy là tay chân em không phối hợp với nhau lắm, nhưng có cái điệu Tango thôi mà, bầu không khí là quan trọng, em làm được”.
“Em được, anh thì không, mất hết cả mặt mũi”.
Lạc Quân Hành nói: “Về đi, em lên bản tin rồi kìa”.
Nam Mẫn đang định phản bác lại câu “mất mặt” của anh cả thì chợt nghe anh ta nói mình lên bản tin, đầu đầy dấu chấm hỏi.
“Hả?”
Nam Mẫn không biết mình lên bản tin gì.
Có lẽ do từ nhỏ bố mẹ đã dạy cô phải “sống khiên tốn, hành động quyết đoán”, nên có thể kín tiếng thì cô sẽ không bao giờ to tiếng, chỉ là bản thân có hào quang quá sáng chói, thi thoảng cũng không thể che được, đành vậy.
Anh cả đích thân gọi điện thoại tới, dù Nam Mẫn vẫn mong muốn được đi vũ hội, thì Robert cũng không dám cãi lời anh họ, khuyên can mãi để đưa Nam Mẫn về.
Nam Mẫn đành phải tức giận đi về.
Trên đường về, Nam Mẫn đi lướt xem thử một chút, cứ tưởng “hình nóng” gì đó của mình bị tung ra, nào ngờ lại là một chuyện chẳng liên quan gì.
Cô xem mà tức cái lồng ngực.
Sự việc không may của chuyến bay số hiệu Y1106 lần này đã dấy lên một hồi bàn tán khắp nơi.
Thời đại của mạng xã hội này, chút chuyện nhỏ còn có thể lên men được nữa là một tai nạn máy bay lớn như thế, nó nhanh chóng gây ra sức ảnh hưởng trong xã hội.
Ngoài việc hai cơ trưởng vô cùng xứng đáng với nhân vật anh hùng, thì các thành viên trong đoàn cũng được lên bản tin, tiếp viên trưởng xinh đẹp đã được một hành khách hạng thương gia yêu thích, cầu hôn.
Nam Mẫn còn cố tình cử người gửi quà tân hôn cho bọn họ, dính chút không khí vui mừng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.