Vô Củ

Chương 24: Ái muội

Trường Sinh Thiên Diệp

05/07/2020

Mật cơ vốn chính là người thích làm đẹp. Hiện giờ có thể thấy trước mặt là hương phấn quý giá chỉ nghe nói. Niềm vui vì chính mình có được, tức khắc làm tâm nàng chấn động. Bất quá nàng tựa hồ có chút cảnh giác, đề phòng nhìn Ngô Củ.

Ngô Củ cười cười, nói:

"Ngươi còn chưa tin ta sao?"

Mật cơ cũng cười một tiếng, nói:

"Chúng ta vốn là bèo nước gặp nhau, ngươi kêu ta tin ngươi như thế nào đây. Thứ này còn cho vào miệng."

Ngô Củ nhàn nhạt nói:

"Bèo nước gặp nhau đã kêu ta giúp ngươi dẫn tiến. Ngươi không cảm thấy cách làm của mình cùng lời nói rất mâu thuẫn sao?"

Mật cơ bị nghẹn một chút.

Ngô Củ lập tức đứng lên, duỗi tay lấy hộp hương phấn, cười nói:

"Tâm tư nữ tử đúng là khó dò. Có người nói rằng tâm nữ nhân như cái kim rơi trong biển rộng khó mà tìm. Củ ngày xưa còn không tin. Nếu hảo tâm không được hảo báo, thì ném cho hổ sói ăn."

Vừa nói, Ngô Củ vừa mở nắp hộp hương phấn. Mật Cơ thấy đột nhiên Ngô Củ đem hộp mở ra, lập tức đề phòng bưng kín miệng mũi, đôi mắt vũ mị nhìn chằm chằm Ngô Củ.

Ngô Củ mở hộp ra, dùng ngón trỏ nhẹ nhàng chấm một chút bột bên trong. Đầu ngón tay lập tức tràn ngập bột phấn màu hồng như cánh hoa đào. Màu sắc nhìn thật bắt mắt. Ngô Củ không chút do dự đem ngón tay dính bột màu phấn hồng kia trực tiếp để lên đầu lưỡi mình.

Mật cơ nhìn đăm đăm.

Đầu lưỡi đỏ của Ngô Củ đột nhiên có chút màu hoa đào. Ngô Củ híp mắt cười với Mật Cơ đang chăm chú theo dõi, nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi màu hồng phấn liếm môi trên. Cánh môi hơi tái nhợt vì cơ thể luôn suy yếu tức khắc hồng hồng, thoạt nhìn đích đầy gợi cảm.

Ngô Củ đem hương phấn trực tiếp tiến vào trong miệng. Mật cơ nhìn không chớp mắt, thẳng đến khi Ngô Củ nhướng mày, vẻ mặt tiếc hận đem hộp hương phấn cầm lên. Đậy nắp hộp, Ngô Củ định đẹm bỏ vào trong tay áo.

"Hộp hương phấn này đâu chỉ có tiền là có được. Nếu ngươi không thích, thì có người khác thích. Ta đi cho người khác còn có thể đổi lấy một nụ cười."

Mật cơ thấy Ngô Củ muốn thu hồi cái hộp, lập tức cũng đứng lên cùng Ngô Củ tranh đoạt.

"Cạch!"

Hộp hương phấn trực tiếp rơi xuống, nắp hộp mở ra. Bột bên trong bắn ra tràn ngập chung quanh. Nháy mắt trong không khí phảng phất như có một cơn mưa hoa đào, mùi hương ngọt ngào nhanh chóng lan tỏa làm tâm thần người ta nhộn nhạo.

Mật cơ không còn dùng tay áo che lại miệng mũi. Vừa ngửi mùi hương này, nàng cảm thấy quả nhiên đây không phải loại hương phấn tầm thường. Nàng tức khắc đau lòng muốn chết, nhanh ngồi xổm xuống nhặt. Ngô Củ còn giả bộ ngăn cản nàng, nói:

"Đừng nhặt, đừng nhặt, đã dơ rồi."

"Chỉ là rơi ở trên chiếu có cái gì dơ, ta phải nhặt lên. Ngươi còn có hộp khác không?"

"Không còn. Hộp hương phấn này ta vốn định dùng để mài bén vũ khí. Hiện giờ sắc đẹp của cơ muội đây chính là lưỡi dao sắc bén rồi. Ta không dùng ở trên người của muội, còn có thể dùng ở trên người ai?"

Mật cơ nghe Ngô Củ nói lời ngon tiếng ngọt, hơn nữa đã chứng kiến rất rõ ràng, tức khắc tâm tình có chút dao động. Nàng nhanh nhặt cái hộp trên mặt chiếu, dùng ngón tay nhỏ dài gom từng chút bột phấn.

Mật cơ ngồi bệt ở trên chiếu. Một bàn tay mềm mại trắng nõn ôm hộp, một bàn tay khác nhẹ nhàng từng chút một dính bột phấn rơi trên chiếu cho vào trong miệng, trong lỗ mũi phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn.

Mật cơ cười nói:

"Hương phấn này sao ngọt như thế?"

Ngô Củ cười nói:

"Bên trong hỗn hợp có thêm một ít mật ong, tất nhiên sẽ ngọt lành dễ ăn. Mỹ nhân đều sợ khổ, sao làm khó mỹ nhân?"

Mật cơ cười khanh khách, chậm rãi từ chiếu lại đứng lên, mị nhãn như tơ nhìn chằm chằm Ngô Củ. Nàng nhẹ nhàng liếm liếm cánh môi của mình, tựa hồ chưa đã thèm. Thứ này ngọt giống như đường mạch nha, lại có vị hơi chua như cam, còn có một loại dư vị ngây ngất. Phảng phất như ăn một món đồ ngọt, thực sự làm người ta kinh diễm.

Đôi chân thon dài của Mật cơ vượt qua bàn, duỗi tay ôm cổ Ngô Củ, cười nói:

"Công tử muốn thử xem Mật cơ hương vị như thế nào không?"

Mật cơ nói, còn nhẹ nhàng hà một hơi lên mặt Ngô Củ. Trong miệng nàng một mảng màu hồng hồng, còn có mùi hương phấn đậm đặc.

Ngô Củ lập tức bất động thần sắc ngừng thở, cười cười nắm cằm Mật cơ làm miệng hai người tách ra xa, không có dán ở bên nhau.

"Có. Tất nhiên muốn thử, nhưng không phải hiện tại. Hương phấn trong miệng muội còn chưa có hòa tan, nếu hiện tại ta nuốt vào chẳng phải là muốn có cùng mùi thơm. Ta là một nam tử, có mùi này còn thể thống gì?"

Mật cơ cười, kiều chân trực tiếp nửa nằm ở trên giường Ngô Củ, phảng phất đảo khách thành chủ. Nàng nhàn nhã liếm khóe miệng, nói:

"Thể thống? Ngươi sao? Ta thấy ngươi cũng là mi thanh mục tú, nếu miệng lưỡi sinh hương không chừng Tề Hầu sẽ sủng hạnh ngươi hai ngày."

Đôi mắt Ngô Củ nhíu lại. Bất quá Mật cơ lúc này đang đắc ý, căn bản không chú ý ánh mắt của Ngô Củ. Thực mau Ngô Củ thu lại cảm xúc, cười nói:

"Cơ muội nói đùa. Củ là nam tử, huống hồ là nhị huynh của Tề Hầu đó."

Mật cơ che lại khóe miệng cười khanh khách.

"Lữ Củ."

Ngô Củ nghe nàng hô thẳng đại danh, không khỏi liếc mắt. Mật cơ một phen đắc ý, cười đến mặt đỏ bừng, trong ánh mắt dâng lên một tầng ướt át mờ mịt, càng có vẻ mỹ diễm động lòng người.

"Cơ muội cớ gì vui như thế?"

Mật cơ chậm rì rì vẫy vẫy tay áo, động tác thoạt nhìn đã biết trước, hơn nữa tương đối khinh thường, sâu kín nói:

"Nhị huynh? Ngươi cho ta không biết sao? Ngươi cùng Tề Hầu nơi nào là huynh đệ?"

Trong lòng Ngô Củ đột nhiên nhảy dựng, nhìn về phía Mật cơ, nói:

"Ta phát hiện cơ muội thích nói giỡn."

"Lữ Củ, ngươi đừng cho là ta không biết gì. Ngươi là Công tử Tề quốc sao? Bất quá là đứa con hoang mà thôi. Ngươi căn bản không phải huyết thống Tề quốc, sao có thể là huynh đệ với Tề Hầu?"

Ngô Củ lạnh nhạt, híp mắt nói:

"Củ nghe không hiểu muội đang nói cái gì."

Mật cơ vẻ mặt đắc ý, cười nói:

"Được, ta nói thật cho ngươi biết, mẫu thân ngươi cùng người khác vụng trộm mới sinh hạ đứa con hoang là ngươi. Bằng không sao Quân phụ của ngươi sủng ái Công Tôn Vô Tri loạn thần nghịch tặc, cũng không sủng ái đứa con ruột như ngươi? Hì hì, còn nữa ngươi không thể tưởng tượng được đâu, ngươi khẳng định muốn biết ta vì sao rõ ràng việc này chứ gì. Ta nói cho ngươi biết nam nhân cùng mẫu thân ngươi vung trộm là do Quân phụ của ta mai mối đó."

Trái tim Ngô Củ nhảy thình thịch. Tất nhiên Ngô Củ biết người mẫu thân mà Mật cơ nói là Lỗ nữ, mẫu thân của Công tử Củ trước kia. Nhưng khi nghe Mật cơ nói hai chữ "mẫu thân" với ý xấu, trong lòng Ngô Củ vẫn không thoải mái.

Đời trước chỉ có mẹ là người đối xử thật tình tốt nhất với mình. Cả người cha ruột cũng tự tay giết mình, càng đừng nói người khác!

Ngô Củ nghe khẩu khí Mật cơ ngả ngớn, trong lòng không thoải mái, hơn nữa Ngô Củ thật ra xem thường Mật cơ.

Mật cơ này thế nhưng còn biết bí mật như vậy. Nếu thân phận mình không phải Công tử Tề quốc bị công khai, Tề Hầu càng có cớ chém đầu mình rồi!

Sắc mặt Ngô Củ sát ý có chút rõ ràng, lạnh lùng nhìn Mật Cơ. Đây là lần đầu tiên Ngô Củ lạnh lùng nhìn một người, khẩu khí lại càng thêm đạm nhiên, nói:

"Cho nên, muội mới vẫn luôn khinh thường ta?"

Mật cơ che miệng cười, tựa hồ dùng tay áo tinh tế ngửi hương thơm của mình tỏa ra. Nàng làm nũng nói:

"Ta là Công chúa Mật quốc, mà ngươi bất quá chỉ là một đứa con hoang, tất nhiên khinh thường ngươi, có gì không ổn sao?"

Ngô Củ cười lạnh một tiếng, nói:

"Công chúa cùng Quân phụ thông dâm?"

"Ngươi...!"

Mật cơ từ trên giường nhảy dựng lên, mày liễu nhíu lại, tức giận trừng mắt nhìn Ngô Củ. Nàng nói còn chưa nói xong, Ngô Củ lại cười nói:

"Công chúa ở Cử cung làm kỹ nữ?"

Mật cơ bị chọc hai lần vào chỗ đau, da mặt đều nóng rát. Hiện giờ dân phong đã mở rộng, nhưng Mật cơ là Công chúa tôn thất, bị nói mất mặt vẫn cứ khó coi. Nàng tức giận trừng Ngô Củ, thở hổn hển, phảng phất muốn trừng tới tớt tròng mắt.

Ngô Củ lạnh lùng cười, nói:

"Xem ra... Ngươi biết rất nhiều."

Nói xong, Ngô Củ vung tay áo màu trắng, chậm rãi ngồi xuống. Đôi tay đặt ở trên mặt bàn, thẳng sống lưng, hoàn toàn không có một chút chiến bại suy sút, ngược lại dị thường tinh thần nhuệ khí, cười tủm tỉm nhìn Mật Cơ.

Mật Cơ cười lạnh nói:

"Ngươi có cái gì đắc ý? Ta nếu là hạ tiện, ngươi so với ta càng hạ tiện! Chúng ta xưa đâu bằng nay, ngươi có biết không?"

Ngô Củ cười nói:

"Chúng ta tất nhiên xưa đâu bằng nay. Bởi vì ngươi nôn nóng tự phụ, mà ta có thể nhẫn khi người khác không thể nhẫn."

Mật cơ nghe không hiểu cái gì, chỉ là bị khí thế này của Ngô Củ làm tức giận không nhẹ.

"Ngươi chọc ta nóng nảy, có tin ta gây ồn ào đem thân phận con hoang của ngươi công khai?!"

Ngô Củ nhàn nhạt nói:

"Vậy cũng phải xem ngươi có thể ồn ào được không?"

Mật cơ thấy Ngô Củ nói chuyện nhàn nhạt, trong lòng có chút bồn chồn.

"Ngươi có ý tứ gì? Cố đổi trắng thay đen sao?!"

Ngô Củ cười lắc đầu, nói:

"Không có nắm chắc ta cũng không làm, cũng sẽ không đổi trắng thay đen. Ta ra tay chưa bao giờ là mánh lới."

Mật cơ vẫn như cũ nghe không hiểu cái gì. Bất quá ở ngay lúc này, Mật cơ đột nhiên cảm thấy giọng có chút khàn khàn. Nàng không biết có phải bởi vì mới vừa rồi nói quá nhiều nên khô cổ hay không, nhẹ nhàng ho khan hai tiếng.

Ho khan không mạnh, nhưng nàng đã phun ra một cục đàm màu hồng phấn. Mật cơ khiếp sợ, nhưng nghĩ lại cho là hương phấn còn chưa có tan hết mới bị thế này.

Mật cơ thấy cổ giọng thực ngứa, che miệng lại ho khan một tiếng. Lúc này âm thanh nàng phát ra khàn đặt.

"A"

Nàng hét to một tiếng, sau đó từ trên giường ngã xuống dưới, trực tiếp ngã trên mặt đất. Nàng vội vàng bò dậy, khiếp sợ nhìn lòng bàn tay.

Mật cơ lại ho một tiếng, lúc này phun ra máu đỏ tươi, kèm theo cục đàm màu hồng nhạt.

Mật cơ hoảng sợ nhìn lòng bàn tay, đột nhiên lại ngẩng đầu trừng mắt nhìn Ngô Củ, giọng khàn khó nghe.

"Là...... là ngươi...... Ngươi......"

Ngô Củ vẫn ngồi ngay ngắn, y phục trắng càng tôn lên dáng người đĩnh đạt hữu lực. Cũng không có nhìn Mật cơ, Ngô Củ nhàn nhạt nói:

"Ngươi yên tâm, ta không giết người."

Mật Cơ lập tức hét lên.

"Ngươi...... Ngươi thật ác độc!! Ngươi thế nhưng lại hạ độc!"

Nàng tuy rằng đã ra sức thét, nhưng căn bản phát ra âm thanh không bao lớn. Âm thanh khàn khàn khó nghe, giống như một bà lão hết hơi, hơn nữa càng ngày càng khàn hơn.

"Không... Không có khả năng! Ngươi không có khả năng làm được... Ngươi cũng... Ngươi cũng ăn!"

Ngô Củ lúc này mới rũ mí mắt, nhẹ nhàng liếc nhìn Mật cơ, nói:

"Ta đích xác cũng ăn. Hương phấn không có độc."

Mật cơ không thể tin nói:



"Ta đây... Ta... Giọng nói... ta nói không ra lời..."

Mi mắt Ngô Củ rũ xuống, nhìn thoáng qua chiếu, cười nói:

"Ta biết ngươi luôn cẩn thận, sao có thể đem đồ người khác đưa đặt ở trong miệng? Hương phấn đích xác không có độc, nhưng trên chiếu có. Thời điểm ngươi cùng ta đoạt hộp hương phấn, ta cố ý thất thủ đánh rớt cái hộp. Ta nói ngươi không cần nhặt, là do ngươi có lòng tham đúng không?"

Mật cơ nghe xong lửa giận xông lên mặt đỏ bừng, trừng mắt, nói:

"Ngươi... Là ngươi tính kế ta!! Tính kế ta! Từ đầu... Khụ... khụ... khụ... Từ đầu tới đuôi đều là ngươi tính kế ta!"

Ngô Củ híp mắt nói:

"Cũng không hẳn thế. Người không hại ta, ta không hại người, đây là cách làm người của ta. Nhưng con người của ta lòng dạ tương đối hẹp hòi, nếu ngươi hại ta một, Củ tất nhiên... hoàn lại gấp mười lần!"

Mấy chữ cuối cùng là gằn từng chữ một. Mật cơ nghe mà rùng mình, bất quá lúc này đã nói không ra lời, chỉ phát ra tạp âm.

"Ô... ô... ô..."

Nàng căn bản nói không thành một từ hoàn chỉnh.

Lúc này Ngô Củ mới chậm rãi đứng lên.

"Ngươi yên tâm, ngươi không chết đâu. Theo ta được biết, ngươi cũng không biết viết chữ, đúng không? Một Nữ Tửu từ trong Cử cung chạy ra, trên người không có công văn, ai sẽ tin tưởng ngươi là một Công chúa tôn thất, đúng không? Cho dù có người nhận ra ngươi là Công chúa tôn thất, chỉ sợ cũng muốn hỏi tội Mật quốc sao đi quá giới hạn, đúng không?"

Ngô Củ liên tiếp hỏi ba lần "đúng không", Mật cơ hận đến hàm răng ngứa ngáy. Nàng xông lên liền đánh Ngô Củ. Nhưng Mật cơ là nữ tử, dáng người nhỏ nhắn, Ngô Củ dù còn suy yếu, nhưng cao hơn nàng không ít. Chỉ một chút Ngô Củ liền chế trụ Mật cơ.

Ngô Củ cúi đầu tới, nhẹ nhàng ở bên tai Mật cơ cười nói:

"Dù sao chúng ta cũng quen biết một hồi, ta liền nói cho ngươi biết một bí mật..."

Mật cơ bị bắt lấy, điên cuồng giãy giụa, phảng phất như người điên, mắt đầy tơ máu nhìn Ngô Củ. Ngô Củ biểu tình vẫn cứ nhàn nhạt, thậm chí Mật cơ nhìn không tới vẻ mặt của Ngô Củ. Bởi vì môi Ngô Củ rất gần lỗ tai nàng, âm thanh thực nhẹ nói:

"Ngươi nói rất đúng. Ta cùng Tề Hầu không phải huynh đệ. Bởi vì ta... căn bản không phải Lữ Củ. Ngươi hãy nghe cho kỹ... ta là... Ngô Củ."

Nói xong, Ngô Củ đẩy Mật cơ ra.

Trong nháy mắt Mật Cơ choáng váng, té ngã trên mặt đất. Nàng cũng từng nghĩ tới khả năng Công tử Củ đã chết, người này chỉ là một người rất giống, mạo danh thay thế Công tử Củ. Nhưng đó cũng chỉ là suy đoán, bởi vì loại chuyện này quả thực là lời nói vô căn cứ.

Trước không nói làm như thế nào có hai người giống nhau như đúc. Chỉ nói Tề Hầu kia tính cách cẩn thận, một hàng giả sao có thể ở dưới mí mắt của hắn sinh tồn lâu như vậy?

Mật cơ không nghĩ tới người trước mắt là hàng giả, căn bản không phải Công tử Tề quốc.

Mật cơ té ngã trên mặt đất, trong lúc nhất thời đã quên động tác. Qua một hồi, nàng lại gào rống, từ trên mặt đất bò dậy cùng Ngô Củ liều mạng. Nào còn tư thái mỹ nhân nghiễm nhiên như một kẻ điên.

Nhưng Mật cơ muốn gào rống cũng nói không ra lời.

Khi nàng xông tới, trong nháy mắt Ngô Củ đã mở cửa, cất cao giọng nói:

"Người đâu, có thích khách."

Thiệu Hốt còn trong phòng khẩn trương chờ đợi. Hắn không biết Công tử Củ có kế sách gì, đang loay hoay. Đột nhiên nghe được tiếng kêu to có thích khách, hắn hoảng sợ vội vàng nắm bội kiếm, chạy ra khỏi phòng, trực tiếp chạy tới phòng Công tử Củ.

Đại Tư Hành Công Tôn Thấp Bằng cũng vừa lúc ở gần đó. Hắn đi ngang qua, thình lình nghe bên trong phòng Đại Hành Nhân có âm thanh va chạm, còn định dừng lại hỏi một chút, liền thấy cửa mở ra. Công Tôn Thấp Bằng ở gần nhất, hắn là tướng quân cũng có bội kiếm, lập tức rút kiếm nhảy vào áp chế Mật cơ trên mặt đất.

Trừ Thiệu Hốt cùng Công Tôn Thấp Bằng, Đông Quách Nha, Công tử Nguyên, Tử Thanh cũng chạy tới.

Công tử Nguyên không biết đã xảy ra tình huống như thế nào, lại thấy bọn họ áp chế một mỹ nhân động lòng người, cười lạnh nói:

"Cái gì mà thích khách? Một nữ tử sao? Ngươi đang thân mật hả?"

Hắn vừa nói như vậy liền nghe sau lưng có người hừ lạnh một tiếng. Quay đầu lại, hắn thế nhưng thấy được Tề Hầu.

Tề Hầu mặc một thân trường bào tơ tằm màu đen, thân hình càng cao lớn, đầu thúc ngọc quan. Cả người hắn toát ra một loại uy nghiêm nói không nên lời.

Hắn lạnh lùng đứng ở phía sau Công tử Nguyên, ánh mắt biểu tình lãnh đạm nhìn thoáng qua Công tử Nguyên.

Công tử Nguyên cũng không biết mình làm gì đắc tội Quân phụ. Hắn sợ tới mức run run, nhanh quỳ xuống hành đại lễ với Quân phụ.

Tề Hầu cũng không nói hắn đứng lên.

Kỳ thật Công tử Nguyên là đáng tội. Ai bảo hắn nói sai làm chi? Công tử Nguyên nói chuyện quả thực như một châm thấy máu.

Mật cơ cùng Công tử Củ có "mờ ám". Nhưng xét phương diện khác nàng đời trước cũng là Thiếp phu nhân của Tề Hầu. Đời trước Tề Hầu rất sủng ái nàng, thế nhưng không biết nàng cùng Công tử Củ ngầm có lui tới. Lần trước nghe Tử Thanh nói Tề Hầu mới biết. Tuy rằng đời này Tề Hầu cũng không tính toán cưới Mật cơ, nhưng trước sau vẫn cảm thấy trong lòng có vướng mắc. Công tử Nguyên còn không có mắt, cũng khó trách Tề Hầu muốn phát hỏa.

Tề Hầu nhàn nhạt nhìn thoáng qua Mật cơ không ngừng giãy giụa trên mặt đất.

Đời trước Mật cơ đơn thuần khả ái, nhiệt tình như lửa, nhưng mà hết thảy tất cả đều là giả vờ. Hiện giờ nàng chật vật gục trên mặt đất, miệng phun máu đỏ tươi, Tề Hầu chỉ là lạnh lùng nhìn nàng.

Tề Hầu đột nhiên cảm thấy mình là một người rất lạnh lùng. Bởi vì hắn hiện giờ thấy được nữ nhân dĩ vãng từng sủng ái lại không có một chút thương tiếc, tâm càng giống cục đá.

Tề Hầu chỉ là nhìn lướt qua Mật cơ chật vật.

Mật cơ giãy giụa muốn tố giác Ngô Củ. Ngô Củ lại là nhàn nhạt, hoàn toàn không lo lắng, khoanh tay đứng ở một bên. Mật cơ giãy giụa khoa tay múa chân đối với Ngô Củ. Thiệu Hốt cùng Công Tôn Thấp Bằng vẫn là dùng sức áp chế nàng, cho rằng nàng còn muốn đi hành thích.

Tề Hầu lãnh đạm vẫy vẫy ống tay áo, không hề có thành ý nói:

"Sao lại có thích khách? Dẫn đi."

"Dạ!"

Công Tôn Thấp Bằng lên tiếng, vội vàng kéo Mật cơ lên. Mật cơ nói không ra lời, nhìn chằm chằm Ngô Củ.

Ngô Củ chỉ là nhàn nhạt ngẩng đầu lên nhìn bóng dáng Mật cơ bị Công Tôn Thấp Bằng dẫn đi. Trong ánh mắt không có buồn vui, con ngươi long lanh như đá quý ẩn sau mí mắt híp híp.

Tề Hầu quay đầu, vừa lúc gặp được Ngô Củ xuất thần. Cái loại ánh mắt này nói không rõ là cảm giác gì, nhưng dị thường bắt mắt. Nếu không phải đang híp mắt, loại phong thái này tràn đầy thu hút.

Ngô Củ khó có được khi xuất thần, Tề Hầu nhìn vào còn tưởng rằng đối phương còn dư tình chưa xong với Mật cơ. Trong lòng hắn lạnh lùng cười, nghĩ thầm nhị ca si tình như vậy sao?

Tề Hầu ho nhẹ một tiếng, Ngô Củ lúc này mới bừng tỉnh, vội vàng xoay người. Vừa nhấc đầu liền thấy được Tề Hầu cười tủm tỉm nhìn chằm chằm mình, Ngô Củ vội vàng làm lễ bồi tội.

"Quân thượng bị sợ hãi, tội Củ đáng chết vạn lần."

Tề Hầu trên mặt bày ra một bộ hòa ái ôn nhu, nói:

"Nhị ca có tội gì. Hiện giờ ngươi là Đại Hành Nhân, ta là Chủ thư mà thôi, chớ nên giữ lễ tiết."

Hắn nói, đột nhiên tiến lên trước một bước, tay áo màu đen nâng lên phát ra một tiếng xoạt. Động tác thực mau, như sét đánh mà không kịp bưng tai. Hắn duỗi tay chạm vào gương mặt Ngô Củ.

Ngô Củ theo bản năng muốn tránh, nhưng Tề Hầu biết võ, căn bản không kịp né tránh, đã bị tay Tề Hầu phủng trên gương mặt.

Ngón tay cái của Tề Hầu ở trên má trắng nõn của Ngô Củ nhẹ nhàng lưu luyến chạm một chút. Thấy vị trí phía dưới mí mắt Ngô Củ có một vết máu nhợt nhạt, Tề Hầu cau mày, vẻ mặt quan tâm ôn nhu nói:

"Nhị ca bị thương, mau theo ta."

Hắn nói đồng thời lôi kéo Ngô Củ hướng vào phòng, ngay sau đó phân phó.

"Truyền y quan."

Ngô Củ bị Tề Hầu kéo vào phòng, vẫn là phòng của Ngô Củ. Trong phòng còn rối loạn, bàn đổ, ly rơi trên mặt đất, chiếu cũng lung tung, mềm trên giường rũ xuống. Đúng là một mảnh hỗn độn.

Ngô Củ bất động thanh sắc đứng ở bên cạnh chiếu, nhẹ nhàng dùng chân đá chiếu che lại hương phấn, sau đó vội vàng cúi đầu thu dọn.

"Đường đột Quân thượng. Nơi này hỗn loạn, thỉnh Quân thượng dời bước."

Tề Hầu lại không để bụng, phất phất tay, nói:

"Nhị ca bị thương quan trọng hơn."

Gương mặt Ngô Củ bị Mật cơ cào trúng, có một vết trầy, rớt một chút da, cũng không đổ máu. Vết trầy đỏ hồng trên gương mặt trắng nõn thật nổi bật. Hơn nữa vị trí có chút gần mắt, nếu cao một chút phỏng chừng liền vào mắt.

Tề Hầu đang nói chuyện, y quan đã vô cùng lo lắng chạy tới. Ở cửa hành lễ xong, y quan tiến vào nhìn vết thương cho Ngô Củ. Kỳ thật cũng không đáng lo ngại, chỉ là mất một ít da, sẽ không lưu sẹo. Y quan lấy ra thuốc trị thương, Tề Hầu lại rất tự nhiên nói:

"Để ta."

Y quan thực mau liền lui ra ngoài, Ngô Củ vội vàng nói:

"Củ sao dám để Quân thượng nhọc sức?"

Tề Hầu không đợi Ngô Củ nói xong, cười tủm tỉm duỗi tay nâng cằm Ngô Củ. Thân thể Ngô Củ cứng đờ, bất quá vẫn chậm rãi ngẩng đầu lên. Tề Hầu thân hình cao lớn, từ trên cao nhìn xuống, cười nói:

"Nhị ca lại cùng ta khách khí? Không phải đã nói rồi sao? Ngươi hiện tại là Đại Hành Nhân, không cần câu nệ."

Ngô Củ nhẹ nhàng mím môi, đối diện đôi mắt hổ của Tề Hầu không biết vì sao trong lòng run rẩy, cảm thấy ánh mắt Tề Hầu có hài hước cùng rõ ràng. Một loại cảm giác bị nhìn thấu tất cả làm Ngô Củ hốt hoảng. Ngô Củ nhanh thu lại thần sắc trong mắt, nói:

"Vậy làm phiền Quân thượng."

Tề Hầu cười cười, trước tiên rửa tay, sau đó dùng khăn sạch nhẹ nhàng dính một ít thuốc, chậm rãi bôi lên trên mặt Ngô Củ. Động tác phi thường cẩn thận cùng ôn nhu, phảng phất như đang đối đãi với một trân bảo dễ vỡ. Cái loại cảm giác này làm người ta kinh hãi run sợ.

Ngô Củ không thể không thừa nhận Tề Hầu kỳ thật rất có sức hút. Ở thời điểm cần uy nghiêm hắn sẽ uy nghiêm phảng phất như lôi đình. Ở thời điểm cần ôn nhu, hắn ôn nhu tựa xuân thủy. Hơn nữa biểu cảm rất xuất sắc, một đôi mắt hổ mang theo quan tâm thật sâu, phảng phất đau lòng từ tâm khảm. Trách không được bên cạnh Tề Hầu nữ nhân lại rất nhiều. Bởi vì hắn không chỉ là có quyền có tiền, lại còn có mị lực của người đàn ông thành thục. Nếu Ngô Củ chưa có gặp qua cái gì là cậy thế, chỉ sợ cũng bị hắn làm cảm động.

Ngô Củ ngừng thở, làm ra dáng vẻ cung kính, không dám đối diện Tề Hầu. Mí mắt hơi hơi rủ xuống, hàng lông mi thật dài nhẹ nhàng run run, phảng phất như một đôi quạt nhỏ không ngừng phe phẩy.

Động tác của Tề Hầu phi thường ôn nhu. Một tay nâng cằm Ngô Củ, một tay khác dùng khăn dính thuốc ôn nhu nhẹ nhàng lau lau. Trong chốc lát, Ngô Củ đột nhiên nghe được Tề Hầu cười khẽ một tiếng, không khỏi kỳ quái mở to mắt. Trong nháy mắt, Ngô Củ liền thấy được gương mặt phóng đại của Tề Hầu.

Tề Hầu đột nhiên cúi đầu tới. Khoảng cách phi thường ái muội, cơ hồ trong nháy mắt môi hai người sẽ chạm vào nhau. Ngô Củ thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở nóng bỏng trên má mình. Hơi thở của hai người như hòa quyện vào nhau.

Ngô Củ hoảng sợ, vội vàng lui về phía sau. Tề Hầu không có theo, chỉ là nửa híp mắt, nhẹ nhàng hít một hơi, cười nói:

"Miệng nhị ca có mùi thơm?"

Trái tim Ngô Củ nhảy dựng, vội vàng nhấp nhấp miệng, còn liếm môi một chút. Vừa rồi vì tiêu trừ đề phòng của Mật cơ, Ngô Củ đích xác đem một ít hương phấn cho vào miệng, còn liếm môi mình.

Hương phấn này bản thân không có độc. Ở cổ đại phấn son trang điểm và phấn thơm đích xác có dùng kim loại nặng điều chế. Nhưng những loại hương hoàn, hương cao cùng hương phấn cho vào miệng là dùng hương liệu và gia vị làm ra.

Ngô Củ chỉ là phân phó Thiệu Hốt đi tìm hương phấn. Thiệu Hốt đối với cái này là dốt đặc cán mai. Bất quá dù tìm được loại hương phấn không thể ăn, Ngô Củ chỉ cho một chút vào miệng cũng sẽ không trúng độc.

Đáng sợ là Tề Hầu đột nhiên ngửi thấy, dọa Ngô Củ nhảy dựng. Ngô Củ giật mình, rồi có chút hối hận, sợ Tề Hầu nhân cơ hội trị tội liền vội vàng nói:

"Quân thượng nghĩ sai rồi. Củ là nam tử, đâu ra mùi thơm? Chỉ sợ là thích khách kia lưu lại."

Tề Hầu lúc này mới đứng thẳng thân thể, cười nói:

"Nói đến thích khách... Cử quốc cũng thật là kỳ quái. Ở đây chạy ra một nữ thích khách?"

Ngô Củ rũ mắt, cung kính nói:

"Củ cũng thấy rất kỳ quái, có lẽ cũng không phải thích khách, nói không chừng là cung nữ điên khùng. Nàng tiến vào liền điên điên khùng khùng, lại là người câm, thật sự kỳ quái. Huống hồ... Củ cũng không biết nàng."

Tề Hầu cười nói:

"A? Ngươi không quen biết nàng?"

Ngô Củ không biết Tề Hầu vì cái gì muốn hỏi câu này. Theo lý mà nói, Tề Hầu hẳn là còn chưa quen biết Mật cơ. Mật cơ còn chưa gả cho Tề Hầu. Nhưng Tề Hầu hỏi câu này làm Ngô Củ trong lòng có chút khẩn trương, trán đổ mồ hôi, bất động thanh sắc nói:

"Củ không biết."

Tề Hầu không có hỏi nữa.

"Đã không liên quan vậy nhị ca nghỉ ngơi đi. Ta lệnh người lại đây thu dọn phòng cho nhị ca."

Ngô Củ vội vàng nói:

"Không dám làm phiền Quân thượng. Trong chốc lát tiểu đồng của ta tới thu dọn là được. Quấy nhiễu Quân thượng nghỉ ngơi, thật sự có tội."



Tề Hầu vẫy vẫy tay, đem hộp thuốc đặt ở trong tay Ngô Củ, còn nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay, ôn nhu nói:

"Nhị ca nhớ bôi thuốc. Nếu tự mình nhìn không thấy bôi không được cũng có thể tới tìm ta."

Hắn nói còn ôn nhu cười cười, sau đó liền mở cửa chuẩn bị đi ra.

Ngô Củ nhìn hắn bước ra khỏi phòng, tức khắc thở phào nhẹ nhõm một hơi, nâng tay áo màu trắng phủi phủi mu bàn tay mới vừa rồi bị Tề Hầu đụng vào.

Chỉ là trong nháy mắt, Tề Hầu đã bước ra một chân đột nhiên dừng lại. Ngô Củ hoảng sợ, vội vàng đem bàn tay giấu ra sau người. Tề Hầu cười quay đầu nói:

"Suýt nữa đã quên, nhị ca phái người đi Lương Phủ Sơn có hồi đáp lại chưa?"

Ngô Củ vội vàng nói:

"Còn chưa trở về. Quân thượng tạm thời đừng nôn nóng, hẳn là lập tức sẽ quay lại."

Tề Hầu gật gật đầu.

"Nhị ca nghỉ ngơi, chớ để mệt nhọc."

Ngô Củ thấy Tề Hầu thật sự đi rồi, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, vội vàng chạy đi đóng cửa. Đem thuốc mỡ ném ở một bên, Ngô Củ cọ cọ mu bàn tay, lại cọ cọ gương mặt.

Nói thật ra, Ngô Củ cũng có thói ở sạch. Trước kia không phải thực nghiêm trọng, nhưng ở thời điểm trước khi chết phi thường nghiêm trọng.

Không thích người khác đụng vào người, không phải bởi vì sự dơ, mà là cảm thấy ghê tởm. Đây cũng không phải đơn thuần là thói ở sạch, mà là một loại bệnh tâm lý. Một mặt do bị cha ruột hại chết nên Ngô Củ không thích bị người khác đụng vào người mình. Mặt khác cũng là vì bị đụng vào sẽ có một loại nguy cơ, làm Ngô Củ thực không thoải mái. Từ thân thể đến tâm lý đều không thoải mái.

Ngô Củ ngồi ở trong phòng, thở phào một hơi. Hiện tại tim đập thực mau, một là bởi vì Tề Hầu, hai là vì Mật cơ.

Ngô Củ vốn đã chết một lần, giờ muốn "tham sống sợ chết", đối với mọi thứ đều không có tham vọng lớn, chí hướng đã sớm mất ở trong tuyệt vọng.

Nếu không phải Mật cơ bức, Ngô Củ vốn cũng không muốn nhúng tay vào sự tình này. Nhưng mà mới vừa rồi, trong lòng Ngô Củ đột nhiên lại dâng lên một loại cảm giác sảng khoái vì chiến thắng. Đó là một loại khao khát. Khác với đam mê ăn uống cùng tình dục, nó làm ham muốn chinh phục tưởng đã thành tro tàn trong lòng Ngô Củ lại thức tỉnh.

Ngô Củ ngồi ở trong phòng thật lâu, tâm trạng kích động chậm rãi bình phục. Đem cái loại ham muốn không phù hợp thực tế quét ra khỏi đầu, Ngô Củ thở dài, tựa hồ cảm giác có chút mỏi mệt. Cũng không có kêu tiểu đồng tới thu dọn phòng, Ngô Củ ngã vào giường, muốn nhắm mắt ngủ......

Tề Hầu từ phòng Ngô Củ đi ra, đi một nửa lại quay đầu nhìn cửa phòng đóng chặt kia, ngay sau đó hướng về phòng của mình. Trên đường hắn gặp Công Tôn Thấp Bằng đi trở về phục mệnh.

Công Tôn Thấp Bằng nhìn thấy Tề Hầu, vội vàng hành lễ.

"Bái kiến Quân thượng."

Tề Hầu lúc này đã đem bộ dạng ôn nhu giả cười thu lại. Mày nhíu chặt, có chút tâm sự nặng nề, hắn phất tay miễn lễ.

"Nữ thích khách hiện tại ở nơi nào? Giao cho quan viên Cử quốc?"

Công Tôn Thấp Bằng nghe Tề Hầu hỏi về nữ thích khách, nói:

"Quân thượng, còn chưa xử lý. Thấp Bằng không dám tự chủ trương. Nữ thích khách bị giam giữ ở trong dịch quán, còn chưa giao cho quan viên Cử quốc."

Tề Hầu gật gật đầu, rất là tán thưởng nhìn thoáng qua Công Tôn Thấp Bằng, nói:

"Tốt, mang Cô đi xem."

Công Tôn Thấp Bằng trong lúc nhất thời có chút chần chừ, nói:

"Dạ...... Quân thượng, thích khách điên điên khùng khùng, Thấp Bằng chỉ sợ nàng sẽ thất lễ với Quân thượng."

Tề Hầu cười một tiếng, nói:

"Điên. Chỉ sợ là điên, điên đảo thì chưa chắc."

Công Tôn Thấp Bằng nghe không hiểu ý Tề Hầu, nhưng không dám hỏi nhiều, vội vàng dẫn Tề Hầu đi.

"Quân thượng, thỉnh."

Thiệu Hốt cùng Đông Quách Nha đang muốn về phòng. Mơ hồ nghe được giọng Tề Hầu, Thiệu Hốt lại nhìn thấy Công Tôn Thấp Bằng dẫn Tề Hầu đi không khỏi có chút kỳ quái. Nghe được hai người nói chuyện hắn càng hoảng sợ.

Tề Hầu thế nhưng muốn đi gặp Mật cơ!

Trong lòng Thiệu Hốt thấp thỏm, Đông Quách Nha thấy sắc mặt hắn đột nhiên có chút trắng bệch, hỏi:

"Trung Thứ tử, ngươi nhưng bị thương sao?"

Thiệu Hốt lập tức yên lặng hít sâu một hơi, rất bình tĩnh nói:

"Không có việc gì, chính là đột nhiên có chút mệt, ta về trước."

Đông Quách Nha gật đầu nói:

"Trung Thứ tử cẩn thận thân thể."

Đông Quách Nha nói xong liền cáo từ cùng Thiệu Hốt. Thấy hắn vừa đi, Thiệu Hốt vội vàng quay đầu, đi nhanh về phía phòng Ngô Củ, chuẩn bị mật báo.

Ngô Củ mới ngủ, nằm mỏi mệt trên nệm, liền nghe tiếng gõ cửa.

"Cộc cộc cộc!"

Tiếng gõ cửa doạ tỉnh Ngô Củ, ra một thân mồ hôi nóng, vội vàng nói:

"Là ai?"

"Công tử, là ta!"

Ngô Củ mỏi mệt lợi hại, bất quá vẫn đứng dậy, đi mở cửa.

Thiệu Hốt lập tức đè thấp giọng nói:

"Công tử, ta vừa mới thấy Tề Hầu đi đến chỗ giam giữ Mật cơ rồi!"

Ngô Củ vừa nghe, nheo nheo mắt. Không biết Tề Hầu cũng là trọng sinh, Ngô Củ khẳng định Tề Hầu là người rất khôn khéo, tuyệt đối sẽ nghi ngờ.

Ngô Củ híp mắt, nhưng trên mặt không có bất luận kinh hoảng gì, chỉ là xua tay nói:

"Không có việc gì. Mật cơ hiện giờ đã không còn uy hiếp. Nếu nàng thừa nhận mình là Công chúa Mật quốc, Cử Tử tất nhiên không tha cho nàng. Nếu nàng không thừa nhận mình là Công chúa Mật quốc, một Nữ Tửu Cử quốc cùng ta có quan hệ gì đâu."

Thiệu Hốt nghe Công tử nói bình tĩnh như thế, tiếng tim đập hấp tấp cũng chậm rãi trở lại, không khỏi nhẹ nhàng thở ra.

Tề Hầu đi theo Công Tôn Thấp Bằng đi tới một căn phòng thực an tĩnh. Công Tôn Thấp Bằng đẩy cửa ra, Tề Hầu nói:

"Ngươi lưu bên ngoài."

Công Tôn Thấp Bằng vừa nghe, hoảng sợ, nói:

"Quân thượng, nàng kia lai lịch không rõ, Thấp Bằng chỉ sợ......"

Tề Hầu nâng nâng tay, nói:

"Không cần nhiều lời."

Công Tôn Thấp Bằng đành phải gật gật đầu, cúi đầu nói:

"Dạ."

Tề Hầu bước vào trong phòng, Công Tôn Thấp Bằng liền đóng cửa phòng.

Bên trong thực tối tăm. Căn phòng này ngược sáng, tuy rằng là ban ngày nhưng bên trong rất âm u không có nhìn rõ ràng. Đây có lẽ là kho chứa hàng hay chứa đồ linh tinh.

Tề Hầu vừa đi vào, Mật cơ bị trói liền biết được. Nàng quỳ rạp trên mặt đất, tựa hồ vừa rồi giãy giụa quá dữ cho nên có chút mất sức. Nghe được âm thanh nàng giật mình, chậm rãi ngẩng đầu lên.

Đôi mắt Mật cơ u ám, trong nháy mắt đột nhiên liền sáng lên, phảng phất như một con linh cẩu thấy được thịt tươi.

Mật cơ mãnh liệt giãy giụa. Tay nàng bị trói ở sau người, lao lực bò dậy, hướng về phía Tề Hầu. Tề Hầu lại là đứng ở cửa không có động, dáng người cao lớn phi thường đĩnh đạt, một bộ áo đen làm hắn có vẻ uy nghiêm lãnh khốc.

Mật cơ xông tới, quỳ gối bên cạnh Tề Hầu, dùng gương mặt cọ vạt áo Tề Hầu. Vẻ mặt điềm đạm đáng yêu, môi đóng mở, nhưng căn bản nói không ra lời, chỉ phát ra âm thanh cực kỳ khó nghe.

Tề Hầu cúi đầu nhìn Mật cơ ra sức lấy lòng chính mình, cọ cẳng chân mình. Hắn nheo nheo mắt, nhàn nhạt nói:

"Ngươi biết ta là ai?"

Giọng rất trầm thấp lại dễ nghe. Mật cơ dừng một chút, dùng sức gật đầu.

Tề Hầu lại cười cười, chậm rãi ngồi xổm xuống. Bất quá hắn thân hình cao lớn, cho dù ngồi xổm xuống cũng cúi nhìn Mật cơ, phảng phất cao cao tại thượng.

Mật cơ ra sức lấy lòng Tề Hầu. Tề Hầu lại bất vi sở động, chỉ là nhìn nàng híp mắt, ngoài cười nhưng trong không cười.

"Cô hỏi ngươi một câu, ngươi phải trả lời một câu, chỉ cần lắc đầu hoặc là gật đầu."

Mật cơ lập tức dùng sức gật đầu.

Tề Hầu cười nói:

"Nếu Cô biết ngươi dám lừa Cô, hoặc là Cô cảm thấy đáp án không hài lòng, ngươi sẽ thê thảm hơn so với hiện tại."

Giọng hắn thực nhẹ, thực ôn nhu, còn mang theo ý cười. Mật cơ lại cảm thấy có chút đáng sợ, thân mình run rẩy một chút, lại dùng sức gật đầu.

Tề Hầu vừa lòng cười. Tựa hồ là tưởng thưởng, hắn nâng bàn tay, trìu mến vuốt ve mặt Mật cơ.

Hắn quơ quơ ngón trỏ, nói:

"Câu thứ nhất, ngươi là Mật cơ?"

Ngữ khí trần thuật, căn bản không có nghi vấn. Mật cơ cả người run lên, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, cổ giọng lăn lộn vài cái, hoảng sợ nhìn Tề Hầu.

Tề Hầu cười cười, nói:

"Ngươi biết Cô là ai. Cô cũng biết ngươi là ai. Ngươi là người Mật quốc, được Quốc quân Mật quốc phong là Công chúa tôn thất."

Mật cơ sợ tới mức sắc tái xanh, không dám gật đầu cũng không dám lắc đầu.

Tề Hầu vẫn cười nói:

"Đây mới là câu hỏi thứ nhất, ngươi đã không phối hợp."

Mật cơ lập tức gật đầu. Tề Hầu vỗ vỗ gương mặt nàng, nói:

"Tốt, thật là biết nghe lời."

Tề Hầu khích lệ nàng, khen ngợi nàng, Mật cơ lại cảm thấy cả người phát run, run rẩy không ngừng. Sợ hãi khiến khớp hai hàm va vào nhau, phát ra tiếng "lộc cộc".

"Chớ khẩn trương, còn có câu hỏi khác."

Tề Hầu nói, lại duỗi ra một ngón tay, quơ quơ ngón trỏ cùng ngón giữa, cười nói:

"Ngươi mỹ diễm động lòng người, thực tự phụ này với gương mặt này chứ gì?"

Mật cơ cố nói.

"Ư... ư... ư..."

Cố phát ra âm thanh lớn hơn nữa khi nghe Tề Hầu nói lời đó.

Quả nhiên Tề Hầu đột nhiên nheo mắt, giọng nói lạnh lùng, cứng nhắc, phảng phất là điềm gió bão sắp đến.

Đột nhiên hắn nắm cằm Mật Cơ, khiến cho nàng ngẩng đầu lên nhìn chính mình. Đôi môi mỏng đóng mở, cười lạnh hỏi.

"Nói cho Cô biết...... ngươi cùng Công tử Củ đã thân mật rồi sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vô Củ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook