Chương 80: Củ Nhi
Trường Sinh Thiên Diệp
05/07/2020
Bởi vì thân là quý tộc Ngô Củ cũng phải cùng tham gia săn bắn. Cho nên mấy ngày nay, Ngô Củ cố ý đi học cưỡi ngựa bắn cung.
Thời hiện đại cưỡi ngựa là hoạt động xa xỉ, mà ở cổ đại cưỡi ngựa giống sử dụng phương tiện giao thông.
Ngô Củ được Tử Thanh dạy thêm kỹ năng cưỡi ngựa chiến đấu. Tuy rằng Ngô Củ đã biết điều khiển ngựa, thế nhưng ở trên lưng ngựa bắn cung vẫn không dám tưởng. Nếu để cho Ngô Củ tham gia săn bắn quá nguy hiểm, e rằng liền sẽ biến thành ám sát...
Ngô Củ mấy ngày nay xuất cung luyện tập cưỡi ngựa, cũng không ngồi xe diêu cùng truy xe.
Ngày hôm đó Ngô Củ muốn đi tiệm cơm một chuyến. Trước đó vài ngày quản sự đã đem lương thực đổi thành Tề đao (tiền Tề quốc). Ngô Củ muốn cầm tiền về, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Ngô Củ cưỡi một con ngựa tương đối nghe lời. Con ngựa này có màu lông vô cùng sáng, thoạt nhìn như màu trân châu, không có một chút tỳ vết.
Là do Tề Hầu nghe nói gần đây Công tử Củ yêu thích cưỡi ngựa, cố ý lệnh người đưa tới một con ngựa tốt. Bất quá đối với một người không dám chạy nhanh như Công tử Củ mà nói, ngựa có đi một ngày ngàn dặm hay không cũng không quan trọng bằng vẻ đẹp bên ngoài.
Ngô Củ để Tử Thanh cùng Yến Nga chăm sóc Địch Nhi và Ninh Thích, một mình cưỡi ngựa xuất cung. Dù sao chỉ là đi quán ăn nhà mình, cho nên cũng không có chuyện nguy hiểm gì, không cần người bên cạnh.
Ngô Củ cưỡi ngựa xuất cung, rất nhanh liền đến gần quán. Còn chưa tới giờ ăn trưa, bất quá đã bắt đầu xếp hàng dài trên đường. Ngô Củ sợ cưỡi ngựa đi qua sẽ khiến cho rối loạn, làm không tốt còn có thể thương tổn người khác, liền xuống ngựa, dắt ngựa đi về phía trước.
Đi chưa được mấy bước, liền nghe con tuấn mã vẫn luôn biết điều phì mũi, sau đó dùng sức đá hậu. Quay đầu nhìn lại, Ngô Củ liền thấy một nam nhân vạm vỡ đưa tay túm dây cương, muốn kéo con tuấn mã màu trắng đi.
Con ngựa tựa hồ có linh tính. Dù sao nó cũng là Tề Hầu vạn chọn được một đưa cho Ngô Củ. Bị người kéo một cái, nó ngay lập tức liền không chịu, phì phì mũi, dùng sức đá vào cẳng chân người kia.
Ngô Củ liền vội vàng lôi ngựa trở lại, nói:
"Ngươi làm cái gì?"
Nam nhân kia nở nụ cười, nói:
"Cái gì làm cái gì? Đây là ngựa của thiếu gia nhà ta. Ngươi là tặc trộm ngựa, còn hỏi ta làm cái gì?"
Ngô Củ kỳ quái liếc mắt nhìn nam nhân kia, cười lạnh nói:
"Ngựa của thiếu gia nhà ngươi?"
Nghe nói như vậy, có mấy người đi đến bên này. Nhất định là thấy một mình tên kia không giải quyết được Ngô Củ, tất cả đều vây lại đây. Dẫn đầu là một người ăn vận phi thường hoa lệ. Bởi vì Tề Hầu trước đó nói thích mặc lụa màu tím Lỗ quốc, hiện tại quý tộc thân hào, phàm là người có chút tiền đều noi theo dùng loại lụa tím thời thượng này. Người dẫn đầu kia cũng mặc một thân lụa màu tím.
Mà da dẻ hắn có chút sẫm màu, mặc vào xiêm y màu tím, Ngô Củ cảm giác như ăn hải sản tươi cắn trúng hạt cát. Hạt cát còn mài tới mài lui hàm răng. Quả nhiên là không sảng khoái.
Người kia đi tới, hống hách nói:
"Chuyện gì xảy ra? Chuyện gì xảy ra?"
Tên kia nói:
"Thiếu gia, hắn không đưa ngựa cho chúng ta."
Thiếu gia đối với Ngô Củ nói:
"Được rồi nói cho ngươi biết, bổn thiếu gia coi trọng ngựa của ngươi. Bây giờ ngươi ra cái giá, ta trả Tề đao, đem con ngựa này bán cho ta là xong. Nếu không thì..."
Ngô Củ nhíu mày, nói:
"Mới vừa nói là ngựa nhà các ngươi, hiện tại liền muốn ta định giá muốn mua. Vị thiếu gia này, lật mặt miệng quạt không đau sao?"
Thiếu gia vừa nghe, tức giận mặt đỏ lên, nói:
"Muốn thế nào? Tiểu tử này, là không muốn bán hả? Thiếu gia cho ngươi mặt mũi, ngươi lại cứ không muốn?"
Tay chân phía sau cười nói:
"Thiếu gia, ngài nhìn kỹ đi, nào phải tiểu tử gì. Da trắng thịt mềm, eo nhỏ như vậy, tiểu nhân cảm thấy chỉ sợ là cô nương giả nam!"
Hắn nói chuyện, người khác cũng bắt đầu cười ha hả, hung hăng nói:
"Phải đó thiếu gia, hôm nay thiếu gia có diễm phúc không cạn, không chỉ có tuấn mã, còn có mỹ nhân. Không bằng cùng nhau mang về nhà hưởng dụng?"
Vị thiếu gia kia cũng cười rộ lên, nói:
"Vừa mới ta không chú ý. Vị mỹ nhân này xác thực có mấy phần nhan sắc. Đến đây để ta nhìn ngươi một chút, xem có phải là nữ giả nam hay không."
Hắn nói đưa tay qua.
"Bốp!"
Ngô Củ đánh vào trên tay hắn. Người kia bị đau.
"Ai u"
Hắn lớn tiếng nói:
"Cho ngươi mặt mũi ngươi không muốn, đừng trách ta không khách khí!?"
Hắn đang nói, lại đưa tay đến. Ngô Củ vừa định cho ngựa đá hắn, kết quả là nghe đến.
"Vù!!"
Một cái bóng đen đột nhiên bay đến, cũng không thấy rõ là gì. Thiếu gia kia bị đánh vào người, cả người bay về phía sau.
"Ai u!!"
Hắn rống to, trực tiếp bay đi trong sự bó tay của đám tay chân. Hắn ngã trên mặt đất không dậy nổi, xương sườn khẳng định bị gãy. Ngực đau không chịu nỗi, hắn trên đất lăn lộn, trong miệng hô to:
"Phi! Rác rưởi! Đau chết lão tử... Đánh! Đánh cho ta!"
Ngô Củ sợ hết hồn, quay đầu nhìn lại, liền thấy một nam tử trẻ tuổi từ trong đám đông đi ra. Tuổi của hắn khoảng chừng mười sáu mười bảy, còn rất trẻ tuổi. Bất quá cái tuổi này ở cổ đại đã có thể lên sa trường, cho nên cũng không tính là còn nhỏ.
Hắn có vóc người cao gầy, chẳng hề vạm vỡ, bên hông là hai thanh bằng kim loại có bốn cạnh, thân phát sáng. Vừa nhìn liền biết là một vũ khí khó gặp.
Người trẻ tuổi biết võ công. Hắn chậm rãi đi tới, bước đi có phong thái quý tộc. Hắn lập tức đi tới khom lưng nhặt vật vừa mới ném ra. Vật này đánh vào người thiếu gia kia. Hắn nhét vật vừa nhặt lên vào bên hông, cười cười.
Khuôn mặt xinh đẹp, cười rộ lên cho cảm giác như mặt trời tỏa nắng. Lại thêm vóc người cao gầy càng có khí chất phong lưu. Hắn cười rộ lên, rất thẳng thắn vỗ vỗ xiêm y, nói:
"Ai muốn ăn đòn?"
Mấy tên tay chân kia xem đều sững sờ. Bất quá nhìn nam tử này cũng không cường tráng, hơn nữa chỉ có một mình, mà Ngô Củ thoạt nhìn tay trói gà không chặt, bọn họ không sợ, lập tức vọt lên.
Nam tử cũng không sợ, đột nhiên đưa tay rút hai thanh kim loại bên hông ra.
"Coong!"
Hai tay hợp lại, lập tức hai phần tiếp lại cùng nhau biến thành một cây trường thương. Tay xoay một cái, hắn đánh bay đám người xông lại.
Nam tử kia không nói lời gì, trực tiếp đánh đám tay chân của thiếu gia tè ra quần. Hắn lập tức nở nụ cười, nói:
"Thật là sảng khoái!"
Hắn nói, thiếu gia kia đã phẫn nộ đến cực điểm, thế nhưng không bò dậy nổi, nằm trên mặt gào thét lớn.
"Cùng tiến lên, đánh chết bọn chúng cho ta! Nhanh lên!"
Bọn tay chân không dám không nghe theo, vội vã từ trên mặt đất bò dậy, hô to xông lên, có một loại cảm giác đội cảm tử xông trận.
Nam tử trẻ tuổi cũng không sợ hãi, tựa hồ còn cảm thấy đánh thành nghiện.
"Coong!"
Trường thương lại tách ra.
"Vù!"
Người trẻ tuổi thực sự không chút nào nương tay, đem đám tay chân đánh bay. Có người bị đánh vào quai hàm, miệng đầy răng hầu như xoá sạch. Trong nháy mắt lại có hai người ngã trên mặt đất. Đám tay chân đều biết người trẻ tuổi lợi hại, không dám tiến lên. Người trẻ tuổi kia trên mặt có mấy phần đắc ý, cười nói:
"Biết sợ? Nhanh nhận lỗi đi!"
Hắn nói, phẫn nộ quát một tiếng, hết thảy đám tay chân đều nằm trên mặt đất nhận lỗi, liên thanh nói:
"Xin lỗi, xin lỗi, tiểu nhân có mắt không tròng, có mắt không tròng!"
Mấy tên tay chân nói, vẫn luôn dập đầu lạy.
Người trẻ tuổi dù sao vẫn là niên thiếu, khá là đắc ý. Vào lúc này liền có một tên tay chân đột nhiên nắm một cái gì đó dùng sức ném đi. Ngô Củ sợ hết hồn, hô một tiếng:
"Cẩn thận!"
Bất quá người trẻ tuổi căn bản không thời gian né tránh. Một đám bột phấn lan tràn trong không khí. Người trẻ tuổi đứng gần nhất, bị vẩy đầy mặt, hai mắt liền đỏ chót, đau nhói không mở ra được.
Mấy tên tay chân nhanh chóng bò dậy, cầm gậy gộc xông lại, hướng người trẻ tuổi đánh.
Ngô Củ vội vàng vỗ yên ngựa. Con ngựa trắng thật thông minh, nhanh chóng đá hậu, liền đem một tên đá văng ra.
Một tên khác lôi dây cương, còn có tên muốn đi túm Ngô Củ.
Ngô Củ vội vàng đở người trẻ tuổi lùi về sau. Thiếu gia kia trên đất đã bò dậy, vừa muốn hung hăng, đột nhiên la lên.
"A nha"
Người trẻ tuổi được Ngô Củ đỡ lùi về sau, liền cảm giác vũ khí trong tay mình bị người đoạt.
"Vụt!"
Một tiếng vang thật lớn, thiếu gia kia lại bị đánh, lúc này thương tổn của hắn càng thêm nặng, lại không biết đứt đoạn mất bao nhiêu cái xương. Hắn ngã trên mặt đất không đứng dậy nổi. Mấy tên tay chân bên cạnh hét lớn một tiếng xông tới, còn muốn giở lại trò cũ vung bột phấn, liền thấy một người cao lớn bước nhanh tới.
Người này vóc dáng rất cao, vai rộng, một bộ mặt không có bất kỳ biểu tình gì, cương nghị anh tuấn, làn da màu đồng, thoạt nhìn khiến người ta có chút e sợ.
Ngô Củ vừa nhìn đã nhận ra là Thạch Tốc.
Thạch Tốc bước nhanh tới, liền tóm lấy tên tay chân kia, xoay tay hắn một cái đem ra phía sau, cũng đè đầu hắn xuống. Tên tay chân căn bản chưa kịp đem bột phấn tung ra.
"A..."
Một tiếng thét chói tay, tên tay chân trực tiếp ngã trên mặt đất, đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng.
Động tác Thạch Tốc nhanh chóng ác liệt, phảng phất như một đạo sấm sét đánh xuống mà không kịp che tai. Người xem hoa cả mắt. Khiến đám hung thần sợ đến run rẩy, hô to một tiếng, nhanh chóng ôm người bị thương cùng thiếu gia chạy thoát thân.
Thạch Tốc cũng không truy đuổi những người kia, chỉ nói là:
"Nhị bá có bị thương không?"
Ngô Củ mỗi lần bị đứa cháu nuôi hai mươi mấy tuổi này gọi, đều cảm thấy phát run. Bất quá lúc này không phải thời điểm, Ngô Củ nhanh chóng nói:
"Ta không sao, vị tiểu huynh đệ này bị thương."
Ngô Củ không quen biết người trẻ tuổi này, cho nên chỉ có thể gọi hắn là tiểu huynh đệ.
Thạch Tốc nhanh chóng cúi đầu kiểm tra đôi mắt cho người bị thương. Bột phấn là vôi, gặp phải nước sẽ nóng rực lên. Mắt người trẻ tuổi bị vôi tiến vào sẽ tự động tiết ra nước mắt cọ rửa vôi. Nước mắt gặp vôi sẽ đốt nóng vô cùng khó chịu, mắt cũng đỏ, thoạt nhìn thống khổ không chịu nổi.
Người trẻ tuổi kia võ nghệ xuất chúng, chỉ là vừa nhìn liền biết còn thiếu kinh nghiệm. Hơn nữa hắn còn là con cháu gia đình cao quý, căn bản không có đề phòng gì, liền trúng chiêu HunhHn786.
Thạch Tốc vừa nhìn, nói:
"Không nên dùng tay chạm vào, nhanh chóng tìm chút dầu đến, trước tiên dùng dầu tẩy một chút."
Ngô Củ vừa nghe, lập tức cũng biết bột đó là vôi, nói:
"Đi mau, trong quán có dầu."
Bởi vì thống khổ không chịu nổi, người trẻ tuổi kia có chút lao lực. Thạch Tốc nhặt hai thanh kim loại lên cắm ở bên hông mình, sau đó đi dìu người trẻ tuổi, dễ dàng nhanh chân chạy về phía trước.
Ngô Củ lôi theo con ngựa đi ở phía sau. Mọi người nhanh chóng từ cửa nhỏ tiến vào quán ăn.
Quản sự nhanh chóng tìm đến một bát dầu cải đến.
Thạch Tốc dùng dầu cải cọ rửa đôi mắt cho người trẻ tuổi, động tác tương đối tỉ mỉ cẩn thận, cũng rất ôn nhu.
Người trẻ tuổi kia ban đầu cảm thấy rất đau, thế nhưng sau khi dầu cải tiến vào đôi mắt liền không còn đau. Thạch Tốc còn chưa rửa sạch sẽ, hắn đã cười nói:
"Vị đại ca này, ngươi thân thủ thật lợi hại! Ngươi còn biết làm sao giải độc này, rất lợi hại!"
Ngô Củ phát hiện người trẻ tuổi này tựa hồ còn khá lắm lời.
Người trẻ tuổi đối với Thạch Tốc sùng bái có thừa. Tuy rằng mắt hắn đau, không có thấy rõ ràng Thạch Tốc làm thế nào chế phục đám tay chân cùng thiếu gia kia, thế nhưng tựa hồ cảm nhận được động tác vừa nhanh vừa quỷ dị.
Người trẻ tuổi không biết mình bị trúng chính là vôi, còn tưởng rằng là độc, vì đôi mắt đau không thể tả. Thạch Tốc chỉ là dùng một bát dầu cải, đôi mắt liền không đau. Người trẻ tuổi thật sự sùng bái cực kỳ, liên thanh kêu đại ca.
Thạch Tốc không thích nói nhiều, chỉ nói là:
"Ta từ nhỏ ở Vương cung làm công, cho nên có chút kinh nghiệm đối phó."
Người trẻ tuổi vừa nghe, liền sùng bái nói:
"Đại ca, ngươi đã đến Lạc Sư? Ngươi đã vào Vương cung?"
Ngô Củ vừa nghe, có chút đau đầu.
Người trẻ tuổi này có chút ngây thơ. Thạch Tốc nói rõ ràng làm công trong Vương cung, thế nhưng người trẻ tuổi còn sùng bái, kinh hỉ hỏi tới hỏi lui.
Hắn hỏi Thạch Tốc, Vương cung là bộ dạng gì, đồ sộ thế nào vân vân...
Thạch Tốc tựa hồ bị người trẻ tuổi này quấn lấy có chút đau đầu. Bất quá người trẻ tuổi bộ dạng được người ta yêu thích. Một đôi mắt đào hoa, sống mũi cao thẳng tắp, đôi môi có chút mỏng. Thời điểm cười rõ ràng rất đơn thuần, rồi lại có ảo giác thật giống như thẹn thùng. Tính tình cũng không phải xấu, thấy bất bình liền ra tay. Nhưng là loại nghé con mới ra đời.
Người trẻ tuổi nói:
"Đại ca, ngươi tên là gì?"
Thạch Tốc giúp hắn xử lý xong đôi mắt, bảo đảm không còn vôi, lúc này mới dùng nước sạch rửa sạch sẽ, liền lấy chút thuốc vẩy lên. Vừa thay hắn xử lý mắt, vừa nói:
"Thạch Tốc."
Người trẻ tuổi cười nói:
"Vậy ta liền gọi ngươi là Thạch đại ca rồi! Ta là Chu Phủ."
Ngô Củ nghe người trẻ tuổi báo ra tên của chính mình, cũng là lần đầu nghe thấy, không có cảm giác quen biết. Ngô Củ tỉ mỉ suy nghĩ một chút.
Chu Phủ thật sự không có ghi trong sử sách, cũng không có tên tuổi. Bất quá Chu Phủ thoạt nhìn rất quý khí, mà vũ khí kia cũng tuyệt đối không phải đồ vật bình thường. Nếu không phải quý tộc khẳng định chế tạo không nổi.
Thạch Tốc thanh lý xong mắt Chu Phủ, liền đem hai thanh kim loại trả cho Chu Phủ. Chu Phủ cười nói:
"Thạch đại ca có ân cứu Phủ. Một thanh này liền đưa cho đại ca làm vật tạ lễ, được không?"
Thạch Tốc cúi đầu nhìn vật Chu Phủ đưa tới.
Hai thanh kim loại này vốn là một đôi, hơn nữa thiết kế phi thường xảo diệu, có thể mở ra thành hai thanh ngắn, cũng có thể ghép lại nối liền thành trường thương sử dụng.
Thạch Tốc vốn muốn từ chối. Dù sao hắn không phải là cố ý tới cứu Chu Phủ. Hôm nay, Tề Hầu nghe nói Công tử Củ một mình đơn độc ra khỏi cung môn, cho nên có chút bận tâm. Bất quá Tề Hầu hôm nay đang bề bộn, không rảnh phân thân, liền gọi Công tử Tốc đi xem một chút.
Thạch Tốc là lĩnh mệnh xuất cung, nào có biết vừa mới đến đây, liền thấy có người đang tìm cớ gây khó. Chu Phủ thấy bất bình ra tay tương trợ, Thạch Tốc cũng liền tiện tay cứu Chu Phủ.
Thạch Tốc muốn từ chối. Chu Phủ đặc biệt hùng hồn đem một thanh nhét ở trong tay hắn, cười nói:
"Nhanh cầm, tặng cho Thạch đại ca."
Thạch Tốc vẫn còn có chút do dự. Đừng nói vật này vốn là một đôi, tách ra uy lực không còn nguyên bản. Chỉ cần nói chất liệu và kỹ thuật chế tạo đã không đơn giản. Tuy không biết chất liệu gì, thanh kim loại có thể phát sáng, đồ án khắc mặt trên tinh xảo, đây tuyệt đối là vật giá trị cao. Thạch Tốc không dám nhận vật quá quý giá thế này.
Ngô Củ nhìn Chu Phủ nhiệt tình đem một trong hai thanh kim loại đưa cho Thạch Tốc. Cũng không biết có phải bởi vì sự tình của Thiệu sư phó cùng Đông Quách sư phó "mở mang tầm mắt" hay không, cho nên Ngô Củ thấy thế cảm giác rất kỳ quái, thấy thật giống trao tín vật đính ước.
Ngô Củ nhanh chóng nhìn một bên, nghĩ thầm.
Mình suy nghĩ lệch lạc rồi. Chu Phủ ngây thơ hồn nhiên căn bản không phải như vậy đâu!
Bởi vì Chu Phủ cũng coi như là cứu Ngô Củ một lần, còn bị thương, Ngô Củ cố ý mời hắn ăn một bữa xem như báo đáp. Chu Phủ kinh hỉ nói:
"Thực sự là cảm tạ bá bá! Không nghĩ tới quán ăn này là của bá bá. Ta đang muốn đến đây nếm thử món mới. Hôm nay ngược lại là lượm đại phễu, sẽ ăn thật sảng khoái."
Ngô Củ nghe được gân xanh thái dương nhảy tưng.
Chu Phủ sao gọi mình là "bá bá"!?
Kỳ thực Chu Phủ cảm thấy mình rất thông minh nha. Bởi vì Thạch Tốc gọi Ngô Củ là nhị bá, mà Chu Phủ cùng Thạch Tốc xưng huynh gọi đệ. Tuy rằng thấy Ngô Củ bộ dạng còn trẻ, bất quá Chu Phủ nghĩ Ngô Củ có bối phận cao, vì vậy đặc biệt cơ trí gọi Ngô Củ là bá bá.
Ngô Củ thật không chịu được vì có thêm người gọi mình là bá bá, vội vàng nói:
"Không cần khách khí như thế."
Ngô Củ nhanh chóng gọi người mang món ăn đến. Vài cái bánh rán, vài bát mì, còn có sữa đậu nành đem chặn miệng Chu Phủ.
Chu Phủ chưa bao giờ ăn ngon như vậy, ăn như hùm như sói, ăn bóng loáng mặt, vừa ăn vừa nói:
"Cái này... mới là sơn hào hải vị, mỹ vị dị thường, bá bá thực sự là có tài nghệ!"
Ngô Củ ho khan một tiếng, không nghĩ tới ăn còn không chặn nổi miệng của hắn.
Thạch Tốc dự định cùng Ngô Củ về cung, cho nên cũng ở dùng bữa trưa, ba người ngồi ăn cùng một bàn.
Ngô Củ đổi chủ đề nói:
"Ta thấy ngươi cũng là người sang quý, sao đi một mình?"
"Ai, cái gì sang quý, bất quá là trong nhà nhiều hơn mấy cái viện thôi. Phụ thân ta từ sáng đến tối bận rộn quốc gia đại sự, luôn không có ở nhà, quanh năm suốt tháng cũng không thấy được mặt ông ta. Ngươi nói xem, sắp tịch tế nhà ai không đoàn viên? Phụ thân ta phải cùng Quân thượng chuẩn bị săn bắn, ngày hôm nay cũng chưa trở về. Ta ở nhà một mình cũng không có ý gì, liền mỗi ngày tự mình đi ra ngoài."
Ngô Củ vừa nghe, biết Chu Phủ quả nhiên là quý tộc. Phụ thân hắn có thể cùng Tề Hầu bàn việc săn bắn, rõ ràng là đại phu có máu mặt, cũng không phải quan nhỏ.
Chu Phủ trò chuyện, phảng phất như mở máy phát, căn bản không dừng được.
"Phụ thân cũng không quản ta. Ta từ nhỏ tự mình tập võ nghệ, muốn lớn lên kiến công lập nghiệp, cũng muốn ra tay vì bất bình. Bất quá hôm nay suýt nữa xấu mặt, may là Thạch đại ca tới kịp thời."
Ngô Củ nghĩ thầm.
Chu Phủ quả nhiên là "tuổi teen nổi loạn", bất quá may là thẳng thắn, hơn nữa tính không xấu, ngây thơ hồn nhiên một chút.
Liền nghe Chu Phủ tiếp tục mở máy phát. Hắn liền nói tới thứ hắn yêu thích. Chu Phủ cười híp mắt nói:
"Ta có ba thứ yêu thích. Thứ nhất là món ngon. Hôm nay ăn sơn hào hải vị của bá bá, đúng là không giống đồ ăn bình thường. Quả nhiên là ăn đến xấu hổ."
Lại gọi bá bá...
Ngô Củ cười khan một tiếng.
Chu Phủ còn nói:
"Thứ hai chính là binh khí vũ khí. Trong nhà ta có rất nhiều thần binh bảo khí. Nếu Thạch đại ca có hứng thú, có thể đến nhà ta làm khách!"
Thạch Tốc chỉ là gật gật đầu, cũng không có nói nhiều.
Chu Phủ gãi gãi sau gáy của chính mình, liền nói tiếp. Thần thái sáng láng, khuôn mặt xinh đẹp càng như tỏa hào quang. Hắn cười nói:
"Thứ ba là cô nương xinh đẹp."
Ngô Củ:
"..."
Thật triệt để hết chỗ nói rồi. Mặc dù nói yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu, thế nhưng Chu Phủ cũng nói quá trực tiếp. Hơn nữa Chu Phủ đã đủ đẹp, còn cố tình yêu thích cô nương xinh đẹp, cô nương nhìn mặt của hắn làm sao chịu nổi.
Ngô Củ cười cười. Thạch Tốc mặt không hề cảm xúc, phảng phất chỉ đang lắng nghe, tiếp tục cúi đầu ăn.
Đừng thấy Chu Phủ vừa ốm vừa cao, thế nhưng sức ăn khá lớn. Hắn liên tiếp ăn năm bát mì. Tuy rằng ở quán Ngô Củ bát có nhỏ hơn bình thường một chút, không thì làm sao có lời. Cho nên có thể nói sức ăn của Chu Phủ kỳ thực không phân cao thấp với Tề Hầu.
Ngô Củ ở trong lòng yên lặng so sánh một chút.
Vóc người Chu Phủ không có cao lớn vạm vỡ bằng Tề Hầu, thế nhưng sức ăn hai người giống nhau. Quả nhiên người trẻ tuổi thân thể cao to là có nguyên nhân.
Ba người vừa tán gẫu vừa ăn, rất nhanh đã ăn no. Ngô Củ bởi vì lo lắng đôi mắt Chu Phủ, không yên lòng để một mình hắn về nhà, liền nhờ Thạch Tốc đưa hắn về. Thạch Tốc đáp ứng, nói:
"Tốc sẽ nhanh chóng trở lại cùng nhị bá hồi cung."
Ngô Củ gật gật đầu. Chu Phủ khá lễ phép cùng Ngô Củ cáo biệt.
"Bá bá, Phủ đi trước."
Ngô Củ trong lòng thực sự là chua xót vì hai chữ bá bá, hối thúc Thạch Tốc nhanh chóng đưa Chu Phủ đi.
Chu Phủ đi, Ngô Củ liền đứng dậy tiến vào nội đường. Quản sự vội vàng đem một cái rương nhỏ tới trình cho Ngô Củ. Ngô Củ cơ hồ ôm không nổi cái rương. Nặng muốn chết. Mở ra xem, bên trong tràn đầy Tề đao, khó trách lại nặng.
Quản sự cười nói:
"Cách đây vài ngày, tiểu nhân đã đem lương thực phân cho mọi người. Thế nhưng bọn họ không dám lấy nhiều, đều nói ngày thường Công tử luôn chăm sóc, có ăn có uống, còn có thể kiếm lương thực, cho nên chỉ nhận một phần nhỏ lương thực. Tiểu nhân liền tự chủ trương đem đổi hết thành Tề đao cho Công tử, tất cả ở nơi này."
Ngô Củ vừa nhìn, quả nhiên là nhiều, khó trách nhiều như vậy. Ngô Củ từ bên trong lấy ra một ít Tề đao, đặt ở trên bàn, cười nói:
"Quản sự tận tâm tận lực, đây là tặng cho quản sự."
Quản sự sợ hết hồn, nhanh chóng quỳ xuống, nói:
"Công tử, chuyện này..."
Ngô Củ cười cười, nói:
"Trong quán này, ta không phải là Công tử, chỉ là lão bản. Quản sự không cần quỳ ta. Ngươi tận tâm làm việc, đây là nên có được, chuyện đương nhiên, đã xử lý thu chi không thẹn thì cầm đi."
Quản sự quả nhiên là cảm động đến rơi nước mắt. Hắn vốn là người khéo đưa đẩy, chỉ mong có thể có lợi, cho nên mới làm quản sự. Thế nhưng bây giờ cũng bị số Tề đao này hấp dẫn. Ở phương diện khác hắn cũng bị khí độ của Công tử Củ hấp dẫn, thật phục sát đất, liền dập đầu hai cái, nói:
"Tiểu nhân sẽ tận tâm tận lực!"
Ngô Củ nói:
"Được rồi, ngươi đi làm việc, ta không quấy rầy ngươi."
Ngô Củ nói, dùng hết sức ôm rương nhỏ, thật sự có chút lảo đảo, muốn đi ra ngoài đặt lên lưng ngựa. Cũng không biết Tề đao đến cùng nặng bao nhiêu, luôn cảm thấy như khiêng vài túi gạo vậy!
Ngô Củ lảo đảo từ cửa nhỏ đi ra, kết quả không chú ý dưới chân, suýt nữa liền ngã sấp xuống. Rương tiền bị nẩy lên đổ về phía trước. Ngựa trắng phì mũi ra một hơi. Vừa lúc đó, một người đột nhiên bước nhanh tới, tiếp được cái rương trong ngực Ngô Củ sắp rơi xuống.
"Ôi!"
Người kia ôm cái rương, tựa hồ có hơi kinh ngạc, nhẹ nhàng hít một hơi. Ngô Củ ngẩng đầu nhìn lên, thì ra là Tề Hầu. Hắn mặc thường phục. Một thân trang phục màu tím.
Nhắc tới cũng thật là kỳ quái, Tề Hầu cũng không phải là loại da trắng, mặc màu tím theo lý mà nói cũng không dễ nhìn mới phải. Có khả năng như thiếu gia kia cho cảm giác một miệng hạt cát, cũng quá sứt sạn. Nhưng mà Tề Hầu muốn cao lớn có cao lớn, muốn tướng mạo có tướng mạo, anh tuấn gợi cảm, có thể giận đùng đùng, cũng có thể trầm ổn cẩn thận, còn có thành thục của người trưởng thành.
Tề Hầu cười híp mắt, một tay ôm Ngô Củ, tay kia ôm cái rương nặng trình trịch. Nghe bên trong có âm thanh leng keng, hắn nói:
"Nhị ca trong này là vật gì? Khá nặng."
Ngô Củ vội vàng tiếp lại rương nhỏ, ôm trong ngực. Tề Hầu trêu ghẹo nói:
"Còn xem như bảo bối?"
Ngô Củ nghĩ thầm.
Tiền bảo mệnh tất nhiên là bảo bối rồi!
"Quân thượng bận rộn, sao xuất cung đến đây?"
Tề Hầu cười cười, nói:
"Săn bắn mùa đông cùng tịch tế đã quyết định xong. Cô cũng đi ra hít thở không khí, không thì bị đè nén chết rồi."
Hắn nói, nhẹ nhàng vuốt bờm ngựa trắng.
Ngựa trắng tựa hồ đặc biệt thân thiết với Tề Hầu. Nó giống như làm nũng hướng về phía Tề Hầu lắc lắc đầu, đem lông bờm hướng trong tay Tề Hầu cọ cọ.
Tề Hầu cười híp mắt, ôn nhu nói.
"Củ Nhi có bướng bỉnh hay không?"
Ngô Củ vừa nghe, da đầu tê rần, mí mắt giật giật, da gà bò đầy người, nói:
"Cái gì?"
Tề Hầu quay đầu lại nhìn, tỏ ra kinh ngạc nói:
"Thì ra Nhị ca không biết con ngựa này tên là gì?"
Mí mắt Ngô Củ càng càng giật liên hồi, mơ hồ cảm thấy Tề Hầu khẳng định đang đùa bỡn chính mình, liền nghe Tề Hầu cười nói:
"Con ngựa trắng này tên gọi Củ Mặc."
Củ cùng mặc là hai loại đồ vật tại cổ đại. Củ nghĩa là hai sợi dây kết lại cùng nhau thành thừng. Mà mặc là ba sợi dây kết lại cùng nhau thành thừng. Cái gọi là "họa phúc đan xen, như củ mặc cùng gán ghép" chính là ý tứ như thế.
Tuy rằng Ngô Củ biết ý nghĩa của củ mặc là gì. Thế nhưng đang yên đang lành một con ngựa trắng lại bị Tề Hầu đặt tên Củ Mặc, còn thân thân thiết gọi là Củ Nhi HunhHn786.
Đây không phải là tìm cớ sao?
Con ngựa trắng kia nghe Tề Hầu gọi tên của nó, liền thân mật cọ cọ Tề Hầu, phì mũi ra một hơi, tựa hồ có thể nghe hiểu Tề Hầu nói.
Tề Hầu cười híp mắt vuốt bờm ngựa trắng, đối với Ngô Củ nói:
"Nhị ca cùng Củ Nhi ở chung thế nào?"
Mí mắt Ngô Củ không ngừng giật, nói:
"Quân thượng lại đùa."
Tề Hầu xa xôi nở nụ cười. Nụ cười này như là "ngoái đầu nhìn nở nụ cười đẹp gấp trăm lần". Tuy rằng Tề Hầu là thân hình cao lớn, cố tình tướng mạo tuấn mỹ.
"Đó chính là ở chung rất khá, Cô an tâm rồi."
Mí mắt Ngô Củ giật kinh hoàng, nhanh chóng đưa tay ấn ấn mí mắt, cảm giác Tề Hầu không có chuyện gì làm, rỗi rãnh đi trêu chọc mình.
Tề Hầu dắt dây cương, nói:
"Đi thôi, cùng Cô hồi cung."
Ngô Củ nói:
"Củ còn đợi Công tử Tốc trở lại, vừa nãy đã hẹn xong rồi."
Tề Hầu vung vung tay áo, nói:
"Không cần đợi, vừa mới rồi Cô trên đường tới đây đã gặp Tốc Nhi, nói hắn đi về trước rồi."
Ngô Củ nghe Tề Hầu gọi rất thuận miệng.
Thật sự xem Thạch Tốc là con trai. Dù hai người chỉ cách nhau rất ít tuổi, bề ngoài cũng không chênh lệch, bất quá Tề Hầu có uy nghiêm của người phụ thân.
Ngô Củ nghĩ như thế, đột nhiên liền thấy Tề Hầu vươn mình nhảy lên lưng ngựa, sau đó ngồi ngay ngắn, cười nói:
"Đến đây."
Ngô Củ vừa nhìn, có chút há hốc mồm, lại nhìn hai bên một lần, nói:
"Quân thượng không có cưỡi ngựa đến sao?"
Tề Hầu rất tự nhiên nói:
"Không có, mới vừa rồi là ngồi xe diêu đến."
Ngô Củ kinh ngạc nói:
"Vậy xe diêu đâu?"
Tề Hầu tự nhiên nói:
"Đã để kỵ nô đánh xe về trước rồi."
Khó trách chỉ thấy một mình Tề Hầu. Tự nhân cũng không có, cũng không có ngựa, cũng không có xe diêu, Tề Hầu nhất định là không thể đi bộ trở về cung. Thế nhưng bảo Ngô Củ cùng Tề Hầu ở trước mặt mọi người cùng ngồi chung một con ngựa dạo qua phố xá sầm uất, Ngô Củ thật có chút không làm được, thoạt nhìn cũng quá kỳ quái.
Tề Hầu cũng rất thuận lợi vươn tay ra, còn nói:
"Nhị ca sững sờ cái gì? Đến đây, lên ngựa."
Ngô Củ cười khan một tiếng, nói:
"Quân thượng, Củ đi bộ về, không dám ngồi cùng Quân thượng."
Tề Hầu cười cười, nói:
"Cô và Nhị ca cùng chung hoạn nạn đâu chỉ một lần. Nếu như Cô nhớ không lầm, lần trước tại biên giới Trịnh quốc, Nhị ca còn đạp Cô một cước, sao bây giờ lại đột nhiên xa lạ?"
Tề Hầu cười có một loại ảo giác là người đàn ông ấm áp. Tất nhiên là ảo giác, bởi vì Ngô Củ nhận ra lòng dạ hẹp hòi đem chuyện lần trước bị đạp một cước nhắc lại. Lúc này Ngô Củ chỉ có thể kiên trì nói:
"Tạ ơn quân thượng, vậy Củ liền cả gan."
Tề Hầu cười tủm tỉm, nắm lấy tay Ngô Củ dùng sức kéo lên. Có thể nhìn thấy dưới áo choàng màu tím kia là cánh tay đầy cơ bắp. Hắn ngay lập tức liền đem Ngô Củ túm lên lưng ngựa, để ngồi ở trước người mình, cười nói:
"Nhị ca cả gan cũng không phải là lần đầu tiên."
Ngô Củ lúc này có chút vô lực muốn chửi bới, nhưng chỉ có thể kiên trì giả bộ không nghe thấy.
Hai người ngồi một con ngựa. Tuy rằng thân thể mới này của Ngô Củ cũng không cao to, thế nhưng Tề Hầu vóc người cao lớn hơn nam tử bình thường, ngồi cùng một chỗ cũng thật không thoải mái, đặc biệt yên ngựa này là cho một người ngồi.
Ngô Củ muốn nhích về trước, thế nhưng yên ngựa nhếch lên một ít, coi như hướng về phía trước cuối cùng vẫn là trượt trở về chỗ cũ. Hai người dính chặt vào nhau. Ngô Củ cả người tê vèo vèo, cảm thấy đến mức dị thường không thoải mái.
Tay Tề Hầu xuyên qua eo Ngô Củ, nắm dây cương. Ngựa đi chậm rãi đi về phía trước hướng Tề cung. Tề Hầu đột nhiên cười khẽ một tiếng, nghiêng đầu ở bên tai Ngô Củ thấp giọng nói:
"Nhị ca, ngươi cứ không yên, Cô cũng không khách khí?"
Ngô Củ nghe không hiểu có ý gì, bất quá cũng không dám lung lay nữa. Chẳng qua là cảm thấy không thoải mái, muốn hướng phía trước mà thôi, nào có biết Tề Hầu thấy được động tác nhỏ.
Kỳ thực Tề Hầu cũng không phải nhìn thấy động tác nhỏ, mà là cảm giác được. Ngô Củ cọ tới cọ lui trên yên ngựa, hai người đụng vào nhau khó tránh khỏi có ma sát. Hơn nữa Ngô Củ nhích tới nhích lui cảm giác tất nhiên rất rõ ràng.
Ngựa trắng đi rất chậm rãi nhàn nhã. Lộ trình chỉ một chốc biến thành gần nửa canh giờ. Ngô Củ một đầu đều là mồ hôi lạnh.
Mới tới cửa cung, Tề Hầu vươn mình nhảy xuống dưới, đem cương ngựa đưa cho Ngô Củ, nói:
"Nhị ca đi nghỉ ngơi. Hai ngày nữa chính là săn bắn mùa đông, Nhị ca cũng phải đồng hành."
Ngô Củ gật gật đầu, nói:
"Tạ ơn Quân thượng quan tâm."
Tề Hầu cười híp mắt nói:
"Cô còn muốn lãnh giáo một chút kỹ năng cưỡi ngựa bắn cung của Nhị ca."
Ngô Củ vừa nghe, nhất thời cảm giác áp lực rất lớn. Cưỡi ngựa xem như là miễn cưỡng thông qua, thế nhưng cũng không thể chạy nhanh, sợ bị quăng xuống dưới.
Không biết có phải con ngựa trắng Củ Mặc trong tên cũng có chữ Củ như tên Ngô Củ, cho nên đặc biệt ngoan hay không, cưỡi rất thuận lợi. Đổi thành những con ngựa khác phỏng chừng sẽ tương đối gian khổ.
Thế nhưng bắn tên, Ngô Củ tuyệt đối không thể làm tốt, lâm thời nước tới chân mới nhảy cũng vô dụng. Ngô Củ chỉ có thể cười gượng một tiếng, nói:
"Củ cung tiễn Quân thượng."
Ở Tề quốc săn bắn mùa đông cũng là hoạt động long trọng nhất. Hổ Bí Quân cũng tham gia, đủ loại quan viên cũng đi theo. Hơn nữa để biểu lộ ra Quốc uy diễn tập quân sự, tất nhiên đồ sộ long trọng.
Ngày xuất phát, Ngô Củ dậy rất sớm. Tử Thanh cùng Yến Nga hầu hạ Ngô Củ mặc xiêm y. Hôm nay xiêm y khác với tất cả mọi ngày, cũng không phải là loại áo bào tay rộng trái lại cửa tay áo cùng ống quần buộc lại. Một thân gọn gàng màu trắng. Trên eo buộc đai ngọc trắng. Tóc vấn lên cao, trùm kính bằng ngọc quan trắng. Cuối cùng bên ngoài khoác một cái áo choàng lông màu trắng.
Ngô Củ vốn đã ôn nhu anh tuấn, hôm nay còn cầm một cây cung nhẹ, trên lưng đeo một bao da đựng tên, trên eo là một thanh kiếm ngắn. Cả người thoạt nhìn như một hiệp khách tuổi trẻ tuấn dật.
Yến Nga khen hôm nay Công tử nhìn thật khác. Ngô Củ cũng nhìn nhìn một chút. Tuy rằng xem không quá rõ ràng, thế nhưng cảm giác rất lừa tình.
Mặc chỉnh tề xong, Ngô Củ liền ra cửa.
Đội ngũ săn bắn sớm đã chuẩn bị xong. Bởi vì là đi săn bắn cho nên lần này xe đều chở vật tư, cũng không phải để người ngồi. Hết thảy mọi người đều cưỡi ngựa, còn có bộ binh đi theo.
Ngô Củ vươn mình lên Củ Mặc trắng. Trải qua qua mấy ngày rèn luyện, Ngô Củ cùng Củ Mặc tựa hồ cũng có điểm ăn ý. Hơn nữa Củ Mặc bản thân là ngựa chiến, vô cùng có linh tính, chưa bao giờ phát loạn, rất dịu ngoan. Ngô Củ cũng là cho nó ăn ngon uống tốt, cưỡi nhiều ngày cũng không có xảy ra sự cố gì.
Ngô Củ vỗ vỗ bờm Củ Mặc. Vào lúc này liền thấy một con ngựa cao lớn từ xa chạy đến, vừa vặn đứng ở bên cạnh. Ngô Củ quay đầu lại nhìn. Là Tề Hầu.
Hôm nay Tề Hầu mặc một thân giáp nhẹ màu đen, trên vai khoác áo choàng nhung màu đỏ tươi. Trang phục này Ngô Củ trước đây đã từng thấy. Chính là bên bờ Thời Thủy, lần đầu tiên nhìn thấy Tề Hầu, lần dâng lên bột đậu.
Tề Hầu đầu buộc ngọc quan đen. Áo choàng màu đỏ tươi bay trong gió rét phát ra âm thanh phần phật, nhìn vừa cường tráng vừa anh tuấn, mang theo một loại sắc thái cương nghị, dường như muốn dung nhập vào trời đông giá rét.
Ngô Củ khó giải thích được có mấy phần cảm giác nhiệt huyết sôi trào. Sự đối lập giữa hai người, khiến Ngô Củ thấy mình thật không đẹp bằng. Ngô Củ nheo mắt quan sát Tề Hầu một chút, nghĩ thầm.
Mình thật thất sách rồi. Nếu sớm biết, cũng nên tìm một bộ giáp nhẹ nhàng mặc vào, nhìn sẽ càng thêm cường tráng!
Tề Hầu cũng cười tủm tỉm quan sát trang phục Công tử Củ.
Một thân gọn gàng màu trắng tư thái càng là phong lưu!
Tề hầu híp mắt có chút thâm trầm, cười nói:
"Nhị ca mặc đồ này, thật đẹp mắt."
Ngô Củ không thể làm gì khác hơn là chắp tay nói:
"Quân thượng quá khen rồi."
Tề Hầu nhìn một lúc mới thu hồi ánh mắt. Rất mau Tào Mạt cùng Đại Tư Mã Vương tử Thành Phụ sóng vai ruổi ngựa đến, hướng Tề Hầu xin chỉ xuất phát HunhHn786.
Lần săn bắn mùa đông này, Tề Hầu có ý định bồi dưỡng Tào Mạt, cho nên để Đại Tư Mã Vương tử Thành Phụ dẫn dắt Tào Mạt. Hai người đồng thời cùng chuẩn bị công việc tổ chức săn bắn.
Nói tới Vương tử Thành Phụ, kỳ thực cũng không phải là họ kép, cũng không phải tên gọi là Thành Phụ. Tên thật của Vương tử Thành Phụ trong sách sử cũng mất đi khảo chứng, không có bất kỳ ghi chép nào.
Vương tử Thành Phụ chính là nhị thúc của đương kim Thiên tử Hồ Tề. Vương tử Thành Phụ cũng là huyết thống Chu thị, cho nên gọi là Vương tử. Mà Thành Phụ thật ra là chức vụ.
Hắn vốn là người Chu quốc, là Thành Phụ ở Lạc Sư. Chức vụ này tương đương với Tổng Tư lệnh. Thế nhưng sau đó bởi vì sự việc các Vương tử loạn soán vị, Vương tử Thành Phụ liền rời khỏi Lạc Sư vào Tề quốc. Sau đó Tề Hầu coi trọng, phong hắn làm Đại Tư Mã, chưởng quản binh quyền Tề quốc.
Vương tử Thành Phụ bốn mươi mấy tuổi, thêm một chòm râu thật dài, cho một loại cảm giác nghiêm túc sắc bén. Vương tử Thành Phụ làm người cơ trí uy nghiêm, hơn nữa chuyên về binh pháp. Trong sách sử từng so sánh Vương tử Thành Phụ cùng Khương Thái Công, Tôn Võ, Ngô Khởi, có thể thấy được kiệt xuất cỡ nào.
Tề Hầu gật gật đầu, nói:
"Xuất phát đi."
Tào Mạt liền ghìm cương chuyển đầu ngựa, cao giọng nói:
"Quân thượng có mệnh, khởi hành!"
Tiếng nói của hắn vừa dứt, Hổ Bí Quân liền đem mệnh lệnh truyền xuống, rất nhanh đội phía trước dẫn đường liền nhận được mệnh lệnh, lập tức xuất phát.
Phía sau cũng tầng tầng nối đuôi, thoạt nhìn phi thường đồ sộ, một mảnh binh sĩ mặc giáp đen chậm rãi bắt đầu di động.
Ngô Củ nhanh chóng thúc ngựa đi tới, giữ khoảng cách sau Tề Hầu nửa con ngựa, chẳng dám tiến lên. Phía sau Ngô Củ là các Công tử. Công tử Vô Khuy, Công tử Nguyên cùng Công tử Chiêu lần này phải cần đi theo. Tuy rằng Công tử Chiêu còn nhỏ, bất quá cũng mặc một thân giáp đen, thậm chí có phong độ của một đại tướng, cảm giác uy phong lẫm lẫm.
Phía sau Công tử Chiêu là nghĩa tử mới nhận của Tề Hầu, Thạch Tốc. Đối với Công tử Tốc mới đến, Công tử Vô Khuy là lấy lễ để tiếp đón, Công tử Chiêu có chút sợ người lạ, mà Công tử Nguyên thì lại rất xem thường. Dù sao Thạch Tốc xuất thân thấp kém, căn bản không phải quý tộc Tề quốc, Công tử Nguyên chỉ xem hắn là rác rưởi.
Công tử Nguyên không cho Thạch Tốc hoà nhã, Thạch Tốc cũng không quan tâm. Bởi vì hắn vốn là mặt than, hơn nữa còn làm theo ý mình, căn bản không nhìn sắc mặt người khác. Nếu Thạch Tốc nhìn sắc mặt người làm việc, cũng sẽ không bị Vương tử Đồi đánh đến cơ hồ gần tàn phế.
Công tử Nguyên muốn làm Thạch Tốc xấu hổ, thế nhưng nhiều lần khiêu khích cũng không ăn thua. Nhìn thấy Thạch Tốc cưỡi một con ngựa ô, cũng không phải chiến mã, hắn liền cố ý đi chậm một ít. Đi đến bên cạnh Thạch Tốc, hắn cắn răng một cái bất chấp tất cả, muốn từ phía sau trực tiếp đạp Thạch Tốc ngã xuống ngựa.
Thạch Tốc trên eo đeo món binh khí ngày ấy Chu Phủ đưa cho. Bởi vì vật này rất lạ, Thạch Tốc cũng là người yêu thích vũ khí, dĩ nhiên là đeo ở trên người.
Thời điểm Công tử Nguyên đạp đến, Thạch Tốc phảng phất như có mắt sau gáy, đột nhiên giơ tay lên, hướng trên eo vỗ một cái.
"Vù"
Thanh kim loại trực tiếp nện ở trên đùi Công tử Nguyên.
"A!"
Hắn hét to một tiếng. Không có đá trúng người, trái lại bị đập trên đùi tê đau. Cả người lệch đi, rớt xuống ngựa.
"Bịch!"
Ngô Củ chứng kiến toàn bộ quá trình Công tử Nguyên gậy ông đập lưng ông, có chút nín cười. Vừa lúc đó, thình lình nghe tiếng vó ngựa từ sau lưng vọng tới. Một con đại mã nhanh chóng xông lại, suýt nữa giẫm Công tử Nguyên trên mặt đất. Người cưỡi ngựa giống như không nhìn thấy Công tử Nguyên, mặt hưng phấn nói:
"A! Thạch đại ca! Thạch đại ca là ta! A, bá bá cũng ở đây!"
Ngô Củ nhìn kỹ.
Hay thật, là Chu Phủ!
Chu Phủ hưng phấn gọi "Thạch đại ca" cùng "bá bá", căn bản không chú ý có người ngã trên mặt đất. Nếu không phải con ngựa tương đối có linh tính, đã sớm giẫm đạp Công tử Nguyên hư thúi.
"A"
Công tử Nguyên sợ đến hô to một tiếng, còn ôm lấy đầu mình. Chỗ nào còn có phong độ một Công tử. Hắn co rút lại trên đất một bộ mặt e ngại. Mọi người nghe tiếng kêu thảm thiết, nhanh chóng quay đầu lại. Tề Hầu cũng quay đầu ngựa lại, hỏi.
"Nhị ca làm sao vậy?"
Tề Hầu còn tưởng rằng Công tử Củ xảy ra chuyện gì. Kết quả đi tới nhìn một chút, thấy Công tử Nguyên ngã trên mặt đất, Chu Phủ vội vàng ghìm lại ngựa, nói:
"Xin lỗi, xin lỗi! Ta không biết ngươi nằm trên đất."
Chu Phủ xin lỗi rất thành khẩn, thế nhưng lời hắn nói ra, Công tử Nguyên cảm thấy như bị nhục nhã.
Công tử Nguyên từ dưới đất bò dậy. Bị nhiều người vây xem, lúc này hắn giận không nhịn nổi chỉ vào Chu Phủ, nói:
"Ngươi phóng ngựa giẫm người, còn làm bộ làm tịch! Ta thấy ngươi cùng hắn chính là một nhóm, muốn đem ta giẫm chết!"
Công tử Nguyên giọng rất lớn. Dù sao tìm được quả hồng mềm, nắm Chu Phủ liền không buông tay. Tề Hầu lạnh lùng nhìn tình cảnh này, lập tức quát lên:
"Được rồi, còn ngại không đủ mất mặt?"
Công tử Nguyên vốn tưởng rằng bắt được quả hồng mềm, nào có biết quả hồng này so với vỏ hạt dẻ còn muốn đau tay hơn. Hắn bị Tề Hầu hét một tiếng, sợ hết hồn. Vào lúc này Vương tử Thành Phụ vội vã ruổi ngựa đến, ôm quyền nói:
"Quân thượng bớt giận, là tiểu nhi đụng phải Công tử. Phủ, còn không mau nhận lỗi với Công tử?"
Chu Phủ có chút bất đắc dĩ. Dù sao trước đó hắn đã nhận lỗi, hơn nữa rất nghiêm túc nhận lỗi, là Công tử kia không đầu không đuôi mắng hắn, còn nói hắn làm bộ làm tịch.
Ngô Củ vừa nghe, quả thực kinh ngạc đến cực điểm. Thì ra Chu Phủ cũng không phải là họ Chu, không trách chưa nghe tên Chu Phủ.
Chu Phủ cũng không phải là họ Chu. Chu là thị không phải họ. Chu Phủ là quý tộc họ Cơ. Chu Phủ là con trai độc nhất của Vương tử Thành Phụ, cũng là tiếng tăm lừng lẫy Vương tử Thành Phụ đời thứ hai. Sau khi phụ thân hắn qua đời, Chu Phủ liền thừa kế chức vị Thành Phụ này.
Ngô Củ không nghĩ tới Chu Phủ là con của Vương tử Thành Phụ, cũng là hổ tướng, khó trách tuổi còn trẻ mà công phu đã như thế.
Công tử Nguyên cũng không biết người này là con của Vương tử Thành Phụ, còn tưởng rằng quả hồng mềm. Nào có biết bóp một cái trúng con trai người nắm binh quyền Tề quốc. Đây chính là người vạn vạn lần không thể trêu chọc.
Công tử Nguyên vừa nghe, lúc này không dám để cho Chu Phủ nói lời xin lỗi, tựa hồ đổi sắc mặt, nói:
"Hiểu lầm, là hiểu lầm, Đại Tư Mã nói quá lời."
Chu Phủ không có lòng dạ hẹp hòi, cảm thấy rất kỳ quái. Thế nhưng Công tử Nguyên không cần hắn xin lỗi, Chu Phủ liền hưng phấn nói với Thạch Tốc.
"Thạch đại ca, thì ra ngươi cũng đi săn bắn, thật là tốt. Chúng ta tối hôm nay có thể ngủ cùng một lều không? Ta có thật nhiều lời muốn nói cùng Thạch đại ca."
Chu Phủ nói, rồi nhìn về phía Ngô Củ bên cạnh, vội vã liền kêu.
"Bá bá"
Lúc này mới nhìn thấy Tề Hầu, Chu Phủ vội vàng cung kính chắp tay nói:
"Chu Phủ bái kiến Quân thượng."
Tề Hầu cười ha ha. Cũng không biết là vì Chu Phủ tính cách thú vị, hay là bởi vì Chu Phủ kêu "bá bá" khiến Công tử Củ tái mặt. Hắn chỉ nói.
"Tiểu tử này thật thú vị."
Đoàn người bởi vì Công tử Nguyên mà trì hoãn một chút, rất nhanh liền xuất phát.
Nơi được chọn tổ chức săn bắn mùa đông lần này cách Lâm Truy thành không xa. Một tiểu ấp ngoại thành dựa vào núi, ở cạnh sông. Mặc dù là ngày đông, phong cảnh cũng không tồi, còn có rừng cây. Ngoại trừ bãi săn bắn, trên đỉnh núi còn có suối nước nóng. Xưa nay quốc mẫu Tề quốc đều yêu thích tới nơi này ngâm nước nóng.
Tề Hầu thấy Công tử Củ đi cách mình nửa con ngựa, cũng là duy trì khoảng cách. Hắn cho ngựa của mình chậm lại, rất khoái hai người đi song song. Hắn cười nghiêng đầu nói:
"Trên núi có suối nước nóng. Đêm hôm nay liền có thể đến bãi săn. Dọc đường đi mệt nhọc, hay là Nhị ca cùng Cô buổi tối đi ngâm nước nóng?"
Ngô Củ vừa nghe, thấy thật là có chút hấp dẫn.
Hiện tại vẫn là mùa đông lạnh giá, cưỡi ngựa xóc nảy một ngày, khẳng định cóng đến tay chân lạnh lẽo. Buổi tối nếu như có thể ngâm nước nóng, uống chén rượu, làm vài cái trứng luộc ăn, thật cũng là một chuyện tốt đẹp!
Ngô Củ nghĩ như vậy, liền nở nụ cười, còn cảm thấy rất tốt đẹp, nói:
"Củ tình nguyện cực kỳ."
Tề Hầu cũng là nở nụ cười, bất quá nụ cười kia cao thâm khó lường. Ngô Củ cảm thấy sau lưng ngứa ngáy. Tề Hầu khàn khàn giọng "ha ha", nói:
"Vậy liền nói xong rồi."
Thời hiện đại cưỡi ngựa là hoạt động xa xỉ, mà ở cổ đại cưỡi ngựa giống sử dụng phương tiện giao thông.
Ngô Củ được Tử Thanh dạy thêm kỹ năng cưỡi ngựa chiến đấu. Tuy rằng Ngô Củ đã biết điều khiển ngựa, thế nhưng ở trên lưng ngựa bắn cung vẫn không dám tưởng. Nếu để cho Ngô Củ tham gia săn bắn quá nguy hiểm, e rằng liền sẽ biến thành ám sát...
Ngô Củ mấy ngày nay xuất cung luyện tập cưỡi ngựa, cũng không ngồi xe diêu cùng truy xe.
Ngày hôm đó Ngô Củ muốn đi tiệm cơm một chuyến. Trước đó vài ngày quản sự đã đem lương thực đổi thành Tề đao (tiền Tề quốc). Ngô Củ muốn cầm tiền về, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Ngô Củ cưỡi một con ngựa tương đối nghe lời. Con ngựa này có màu lông vô cùng sáng, thoạt nhìn như màu trân châu, không có một chút tỳ vết.
Là do Tề Hầu nghe nói gần đây Công tử Củ yêu thích cưỡi ngựa, cố ý lệnh người đưa tới một con ngựa tốt. Bất quá đối với một người không dám chạy nhanh như Công tử Củ mà nói, ngựa có đi một ngày ngàn dặm hay không cũng không quan trọng bằng vẻ đẹp bên ngoài.
Ngô Củ để Tử Thanh cùng Yến Nga chăm sóc Địch Nhi và Ninh Thích, một mình cưỡi ngựa xuất cung. Dù sao chỉ là đi quán ăn nhà mình, cho nên cũng không có chuyện nguy hiểm gì, không cần người bên cạnh.
Ngô Củ cưỡi ngựa xuất cung, rất nhanh liền đến gần quán. Còn chưa tới giờ ăn trưa, bất quá đã bắt đầu xếp hàng dài trên đường. Ngô Củ sợ cưỡi ngựa đi qua sẽ khiến cho rối loạn, làm không tốt còn có thể thương tổn người khác, liền xuống ngựa, dắt ngựa đi về phía trước.
Đi chưa được mấy bước, liền nghe con tuấn mã vẫn luôn biết điều phì mũi, sau đó dùng sức đá hậu. Quay đầu nhìn lại, Ngô Củ liền thấy một nam nhân vạm vỡ đưa tay túm dây cương, muốn kéo con tuấn mã màu trắng đi.
Con ngựa tựa hồ có linh tính. Dù sao nó cũng là Tề Hầu vạn chọn được một đưa cho Ngô Củ. Bị người kéo một cái, nó ngay lập tức liền không chịu, phì phì mũi, dùng sức đá vào cẳng chân người kia.
Ngô Củ liền vội vàng lôi ngựa trở lại, nói:
"Ngươi làm cái gì?"
Nam nhân kia nở nụ cười, nói:
"Cái gì làm cái gì? Đây là ngựa của thiếu gia nhà ta. Ngươi là tặc trộm ngựa, còn hỏi ta làm cái gì?"
Ngô Củ kỳ quái liếc mắt nhìn nam nhân kia, cười lạnh nói:
"Ngựa của thiếu gia nhà ngươi?"
Nghe nói như vậy, có mấy người đi đến bên này. Nhất định là thấy một mình tên kia không giải quyết được Ngô Củ, tất cả đều vây lại đây. Dẫn đầu là một người ăn vận phi thường hoa lệ. Bởi vì Tề Hầu trước đó nói thích mặc lụa màu tím Lỗ quốc, hiện tại quý tộc thân hào, phàm là người có chút tiền đều noi theo dùng loại lụa tím thời thượng này. Người dẫn đầu kia cũng mặc một thân lụa màu tím.
Mà da dẻ hắn có chút sẫm màu, mặc vào xiêm y màu tím, Ngô Củ cảm giác như ăn hải sản tươi cắn trúng hạt cát. Hạt cát còn mài tới mài lui hàm răng. Quả nhiên là không sảng khoái.
Người kia đi tới, hống hách nói:
"Chuyện gì xảy ra? Chuyện gì xảy ra?"
Tên kia nói:
"Thiếu gia, hắn không đưa ngựa cho chúng ta."
Thiếu gia đối với Ngô Củ nói:
"Được rồi nói cho ngươi biết, bổn thiếu gia coi trọng ngựa của ngươi. Bây giờ ngươi ra cái giá, ta trả Tề đao, đem con ngựa này bán cho ta là xong. Nếu không thì..."
Ngô Củ nhíu mày, nói:
"Mới vừa nói là ngựa nhà các ngươi, hiện tại liền muốn ta định giá muốn mua. Vị thiếu gia này, lật mặt miệng quạt không đau sao?"
Thiếu gia vừa nghe, tức giận mặt đỏ lên, nói:
"Muốn thế nào? Tiểu tử này, là không muốn bán hả? Thiếu gia cho ngươi mặt mũi, ngươi lại cứ không muốn?"
Tay chân phía sau cười nói:
"Thiếu gia, ngài nhìn kỹ đi, nào phải tiểu tử gì. Da trắng thịt mềm, eo nhỏ như vậy, tiểu nhân cảm thấy chỉ sợ là cô nương giả nam!"
Hắn nói chuyện, người khác cũng bắt đầu cười ha hả, hung hăng nói:
"Phải đó thiếu gia, hôm nay thiếu gia có diễm phúc không cạn, không chỉ có tuấn mã, còn có mỹ nhân. Không bằng cùng nhau mang về nhà hưởng dụng?"
Vị thiếu gia kia cũng cười rộ lên, nói:
"Vừa mới ta không chú ý. Vị mỹ nhân này xác thực có mấy phần nhan sắc. Đến đây để ta nhìn ngươi một chút, xem có phải là nữ giả nam hay không."
Hắn nói đưa tay qua.
"Bốp!"
Ngô Củ đánh vào trên tay hắn. Người kia bị đau.
"Ai u"
Hắn lớn tiếng nói:
"Cho ngươi mặt mũi ngươi không muốn, đừng trách ta không khách khí!?"
Hắn đang nói, lại đưa tay đến. Ngô Củ vừa định cho ngựa đá hắn, kết quả là nghe đến.
"Vù!!"
Một cái bóng đen đột nhiên bay đến, cũng không thấy rõ là gì. Thiếu gia kia bị đánh vào người, cả người bay về phía sau.
"Ai u!!"
Hắn rống to, trực tiếp bay đi trong sự bó tay của đám tay chân. Hắn ngã trên mặt đất không dậy nổi, xương sườn khẳng định bị gãy. Ngực đau không chịu nỗi, hắn trên đất lăn lộn, trong miệng hô to:
"Phi! Rác rưởi! Đau chết lão tử... Đánh! Đánh cho ta!"
Ngô Củ sợ hết hồn, quay đầu nhìn lại, liền thấy một nam tử trẻ tuổi từ trong đám đông đi ra. Tuổi của hắn khoảng chừng mười sáu mười bảy, còn rất trẻ tuổi. Bất quá cái tuổi này ở cổ đại đã có thể lên sa trường, cho nên cũng không tính là còn nhỏ.
Hắn có vóc người cao gầy, chẳng hề vạm vỡ, bên hông là hai thanh bằng kim loại có bốn cạnh, thân phát sáng. Vừa nhìn liền biết là một vũ khí khó gặp.
Người trẻ tuổi biết võ công. Hắn chậm rãi đi tới, bước đi có phong thái quý tộc. Hắn lập tức đi tới khom lưng nhặt vật vừa mới ném ra. Vật này đánh vào người thiếu gia kia. Hắn nhét vật vừa nhặt lên vào bên hông, cười cười.
Khuôn mặt xinh đẹp, cười rộ lên cho cảm giác như mặt trời tỏa nắng. Lại thêm vóc người cao gầy càng có khí chất phong lưu. Hắn cười rộ lên, rất thẳng thắn vỗ vỗ xiêm y, nói:
"Ai muốn ăn đòn?"
Mấy tên tay chân kia xem đều sững sờ. Bất quá nhìn nam tử này cũng không cường tráng, hơn nữa chỉ có một mình, mà Ngô Củ thoạt nhìn tay trói gà không chặt, bọn họ không sợ, lập tức vọt lên.
Nam tử cũng không sợ, đột nhiên đưa tay rút hai thanh kim loại bên hông ra.
"Coong!"
Hai tay hợp lại, lập tức hai phần tiếp lại cùng nhau biến thành một cây trường thương. Tay xoay một cái, hắn đánh bay đám người xông lại.
Nam tử kia không nói lời gì, trực tiếp đánh đám tay chân của thiếu gia tè ra quần. Hắn lập tức nở nụ cười, nói:
"Thật là sảng khoái!"
Hắn nói, thiếu gia kia đã phẫn nộ đến cực điểm, thế nhưng không bò dậy nổi, nằm trên mặt gào thét lớn.
"Cùng tiến lên, đánh chết bọn chúng cho ta! Nhanh lên!"
Bọn tay chân không dám không nghe theo, vội vã từ trên mặt đất bò dậy, hô to xông lên, có một loại cảm giác đội cảm tử xông trận.
Nam tử trẻ tuổi cũng không sợ hãi, tựa hồ còn cảm thấy đánh thành nghiện.
"Coong!"
Trường thương lại tách ra.
"Vù!"
Người trẻ tuổi thực sự không chút nào nương tay, đem đám tay chân đánh bay. Có người bị đánh vào quai hàm, miệng đầy răng hầu như xoá sạch. Trong nháy mắt lại có hai người ngã trên mặt đất. Đám tay chân đều biết người trẻ tuổi lợi hại, không dám tiến lên. Người trẻ tuổi kia trên mặt có mấy phần đắc ý, cười nói:
"Biết sợ? Nhanh nhận lỗi đi!"
Hắn nói, phẫn nộ quát một tiếng, hết thảy đám tay chân đều nằm trên mặt đất nhận lỗi, liên thanh nói:
"Xin lỗi, xin lỗi, tiểu nhân có mắt không tròng, có mắt không tròng!"
Mấy tên tay chân nói, vẫn luôn dập đầu lạy.
Người trẻ tuổi dù sao vẫn là niên thiếu, khá là đắc ý. Vào lúc này liền có một tên tay chân đột nhiên nắm một cái gì đó dùng sức ném đi. Ngô Củ sợ hết hồn, hô một tiếng:
"Cẩn thận!"
Bất quá người trẻ tuổi căn bản không thời gian né tránh. Một đám bột phấn lan tràn trong không khí. Người trẻ tuổi đứng gần nhất, bị vẩy đầy mặt, hai mắt liền đỏ chót, đau nhói không mở ra được.
Mấy tên tay chân nhanh chóng bò dậy, cầm gậy gộc xông lại, hướng người trẻ tuổi đánh.
Ngô Củ vội vàng vỗ yên ngựa. Con ngựa trắng thật thông minh, nhanh chóng đá hậu, liền đem một tên đá văng ra.
Một tên khác lôi dây cương, còn có tên muốn đi túm Ngô Củ.
Ngô Củ vội vàng đở người trẻ tuổi lùi về sau. Thiếu gia kia trên đất đã bò dậy, vừa muốn hung hăng, đột nhiên la lên.
"A nha"
Người trẻ tuổi được Ngô Củ đỡ lùi về sau, liền cảm giác vũ khí trong tay mình bị người đoạt.
"Vụt!"
Một tiếng vang thật lớn, thiếu gia kia lại bị đánh, lúc này thương tổn của hắn càng thêm nặng, lại không biết đứt đoạn mất bao nhiêu cái xương. Hắn ngã trên mặt đất không đứng dậy nổi. Mấy tên tay chân bên cạnh hét lớn một tiếng xông tới, còn muốn giở lại trò cũ vung bột phấn, liền thấy một người cao lớn bước nhanh tới.
Người này vóc dáng rất cao, vai rộng, một bộ mặt không có bất kỳ biểu tình gì, cương nghị anh tuấn, làn da màu đồng, thoạt nhìn khiến người ta có chút e sợ.
Ngô Củ vừa nhìn đã nhận ra là Thạch Tốc.
Thạch Tốc bước nhanh tới, liền tóm lấy tên tay chân kia, xoay tay hắn một cái đem ra phía sau, cũng đè đầu hắn xuống. Tên tay chân căn bản chưa kịp đem bột phấn tung ra.
"A..."
Một tiếng thét chói tay, tên tay chân trực tiếp ngã trên mặt đất, đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng.
Động tác Thạch Tốc nhanh chóng ác liệt, phảng phất như một đạo sấm sét đánh xuống mà không kịp che tai. Người xem hoa cả mắt. Khiến đám hung thần sợ đến run rẩy, hô to một tiếng, nhanh chóng ôm người bị thương cùng thiếu gia chạy thoát thân.
Thạch Tốc cũng không truy đuổi những người kia, chỉ nói là:
"Nhị bá có bị thương không?"
Ngô Củ mỗi lần bị đứa cháu nuôi hai mươi mấy tuổi này gọi, đều cảm thấy phát run. Bất quá lúc này không phải thời điểm, Ngô Củ nhanh chóng nói:
"Ta không sao, vị tiểu huynh đệ này bị thương."
Ngô Củ không quen biết người trẻ tuổi này, cho nên chỉ có thể gọi hắn là tiểu huynh đệ.
Thạch Tốc nhanh chóng cúi đầu kiểm tra đôi mắt cho người bị thương. Bột phấn là vôi, gặp phải nước sẽ nóng rực lên. Mắt người trẻ tuổi bị vôi tiến vào sẽ tự động tiết ra nước mắt cọ rửa vôi. Nước mắt gặp vôi sẽ đốt nóng vô cùng khó chịu, mắt cũng đỏ, thoạt nhìn thống khổ không chịu nổi.
Người trẻ tuổi kia võ nghệ xuất chúng, chỉ là vừa nhìn liền biết còn thiếu kinh nghiệm. Hơn nữa hắn còn là con cháu gia đình cao quý, căn bản không có đề phòng gì, liền trúng chiêu HunhHn786.
Thạch Tốc vừa nhìn, nói:
"Không nên dùng tay chạm vào, nhanh chóng tìm chút dầu đến, trước tiên dùng dầu tẩy một chút."
Ngô Củ vừa nghe, lập tức cũng biết bột đó là vôi, nói:
"Đi mau, trong quán có dầu."
Bởi vì thống khổ không chịu nổi, người trẻ tuổi kia có chút lao lực. Thạch Tốc nhặt hai thanh kim loại lên cắm ở bên hông mình, sau đó đi dìu người trẻ tuổi, dễ dàng nhanh chân chạy về phía trước.
Ngô Củ lôi theo con ngựa đi ở phía sau. Mọi người nhanh chóng từ cửa nhỏ tiến vào quán ăn.
Quản sự nhanh chóng tìm đến một bát dầu cải đến.
Thạch Tốc dùng dầu cải cọ rửa đôi mắt cho người trẻ tuổi, động tác tương đối tỉ mỉ cẩn thận, cũng rất ôn nhu.
Người trẻ tuổi kia ban đầu cảm thấy rất đau, thế nhưng sau khi dầu cải tiến vào đôi mắt liền không còn đau. Thạch Tốc còn chưa rửa sạch sẽ, hắn đã cười nói:
"Vị đại ca này, ngươi thân thủ thật lợi hại! Ngươi còn biết làm sao giải độc này, rất lợi hại!"
Ngô Củ phát hiện người trẻ tuổi này tựa hồ còn khá lắm lời.
Người trẻ tuổi đối với Thạch Tốc sùng bái có thừa. Tuy rằng mắt hắn đau, không có thấy rõ ràng Thạch Tốc làm thế nào chế phục đám tay chân cùng thiếu gia kia, thế nhưng tựa hồ cảm nhận được động tác vừa nhanh vừa quỷ dị.
Người trẻ tuổi không biết mình bị trúng chính là vôi, còn tưởng rằng là độc, vì đôi mắt đau không thể tả. Thạch Tốc chỉ là dùng một bát dầu cải, đôi mắt liền không đau. Người trẻ tuổi thật sự sùng bái cực kỳ, liên thanh kêu đại ca.
Thạch Tốc không thích nói nhiều, chỉ nói là:
"Ta từ nhỏ ở Vương cung làm công, cho nên có chút kinh nghiệm đối phó."
Người trẻ tuổi vừa nghe, liền sùng bái nói:
"Đại ca, ngươi đã đến Lạc Sư? Ngươi đã vào Vương cung?"
Ngô Củ vừa nghe, có chút đau đầu.
Người trẻ tuổi này có chút ngây thơ. Thạch Tốc nói rõ ràng làm công trong Vương cung, thế nhưng người trẻ tuổi còn sùng bái, kinh hỉ hỏi tới hỏi lui.
Hắn hỏi Thạch Tốc, Vương cung là bộ dạng gì, đồ sộ thế nào vân vân...
Thạch Tốc tựa hồ bị người trẻ tuổi này quấn lấy có chút đau đầu. Bất quá người trẻ tuổi bộ dạng được người ta yêu thích. Một đôi mắt đào hoa, sống mũi cao thẳng tắp, đôi môi có chút mỏng. Thời điểm cười rõ ràng rất đơn thuần, rồi lại có ảo giác thật giống như thẹn thùng. Tính tình cũng không phải xấu, thấy bất bình liền ra tay. Nhưng là loại nghé con mới ra đời.
Người trẻ tuổi nói:
"Đại ca, ngươi tên là gì?"
Thạch Tốc giúp hắn xử lý xong đôi mắt, bảo đảm không còn vôi, lúc này mới dùng nước sạch rửa sạch sẽ, liền lấy chút thuốc vẩy lên. Vừa thay hắn xử lý mắt, vừa nói:
"Thạch Tốc."
Người trẻ tuổi cười nói:
"Vậy ta liền gọi ngươi là Thạch đại ca rồi! Ta là Chu Phủ."
Ngô Củ nghe người trẻ tuổi báo ra tên của chính mình, cũng là lần đầu nghe thấy, không có cảm giác quen biết. Ngô Củ tỉ mỉ suy nghĩ một chút.
Chu Phủ thật sự không có ghi trong sử sách, cũng không có tên tuổi. Bất quá Chu Phủ thoạt nhìn rất quý khí, mà vũ khí kia cũng tuyệt đối không phải đồ vật bình thường. Nếu không phải quý tộc khẳng định chế tạo không nổi.
Thạch Tốc thanh lý xong mắt Chu Phủ, liền đem hai thanh kim loại trả cho Chu Phủ. Chu Phủ cười nói:
"Thạch đại ca có ân cứu Phủ. Một thanh này liền đưa cho đại ca làm vật tạ lễ, được không?"
Thạch Tốc cúi đầu nhìn vật Chu Phủ đưa tới.
Hai thanh kim loại này vốn là một đôi, hơn nữa thiết kế phi thường xảo diệu, có thể mở ra thành hai thanh ngắn, cũng có thể ghép lại nối liền thành trường thương sử dụng.
Thạch Tốc vốn muốn từ chối. Dù sao hắn không phải là cố ý tới cứu Chu Phủ. Hôm nay, Tề Hầu nghe nói Công tử Củ một mình đơn độc ra khỏi cung môn, cho nên có chút bận tâm. Bất quá Tề Hầu hôm nay đang bề bộn, không rảnh phân thân, liền gọi Công tử Tốc đi xem một chút.
Thạch Tốc là lĩnh mệnh xuất cung, nào có biết vừa mới đến đây, liền thấy có người đang tìm cớ gây khó. Chu Phủ thấy bất bình ra tay tương trợ, Thạch Tốc cũng liền tiện tay cứu Chu Phủ.
Thạch Tốc muốn từ chối. Chu Phủ đặc biệt hùng hồn đem một thanh nhét ở trong tay hắn, cười nói:
"Nhanh cầm, tặng cho Thạch đại ca."
Thạch Tốc vẫn còn có chút do dự. Đừng nói vật này vốn là một đôi, tách ra uy lực không còn nguyên bản. Chỉ cần nói chất liệu và kỹ thuật chế tạo đã không đơn giản. Tuy không biết chất liệu gì, thanh kim loại có thể phát sáng, đồ án khắc mặt trên tinh xảo, đây tuyệt đối là vật giá trị cao. Thạch Tốc không dám nhận vật quá quý giá thế này.
Ngô Củ nhìn Chu Phủ nhiệt tình đem một trong hai thanh kim loại đưa cho Thạch Tốc. Cũng không biết có phải bởi vì sự tình của Thiệu sư phó cùng Đông Quách sư phó "mở mang tầm mắt" hay không, cho nên Ngô Củ thấy thế cảm giác rất kỳ quái, thấy thật giống trao tín vật đính ước.
Ngô Củ nhanh chóng nhìn một bên, nghĩ thầm.
Mình suy nghĩ lệch lạc rồi. Chu Phủ ngây thơ hồn nhiên căn bản không phải như vậy đâu!
Bởi vì Chu Phủ cũng coi như là cứu Ngô Củ một lần, còn bị thương, Ngô Củ cố ý mời hắn ăn một bữa xem như báo đáp. Chu Phủ kinh hỉ nói:
"Thực sự là cảm tạ bá bá! Không nghĩ tới quán ăn này là của bá bá. Ta đang muốn đến đây nếm thử món mới. Hôm nay ngược lại là lượm đại phễu, sẽ ăn thật sảng khoái."
Ngô Củ nghe được gân xanh thái dương nhảy tưng.
Chu Phủ sao gọi mình là "bá bá"!?
Kỳ thực Chu Phủ cảm thấy mình rất thông minh nha. Bởi vì Thạch Tốc gọi Ngô Củ là nhị bá, mà Chu Phủ cùng Thạch Tốc xưng huynh gọi đệ. Tuy rằng thấy Ngô Củ bộ dạng còn trẻ, bất quá Chu Phủ nghĩ Ngô Củ có bối phận cao, vì vậy đặc biệt cơ trí gọi Ngô Củ là bá bá.
Ngô Củ thật không chịu được vì có thêm người gọi mình là bá bá, vội vàng nói:
"Không cần khách khí như thế."
Ngô Củ nhanh chóng gọi người mang món ăn đến. Vài cái bánh rán, vài bát mì, còn có sữa đậu nành đem chặn miệng Chu Phủ.
Chu Phủ chưa bao giờ ăn ngon như vậy, ăn như hùm như sói, ăn bóng loáng mặt, vừa ăn vừa nói:
"Cái này... mới là sơn hào hải vị, mỹ vị dị thường, bá bá thực sự là có tài nghệ!"
Ngô Củ ho khan một tiếng, không nghĩ tới ăn còn không chặn nổi miệng của hắn.
Thạch Tốc dự định cùng Ngô Củ về cung, cho nên cũng ở dùng bữa trưa, ba người ngồi ăn cùng một bàn.
Ngô Củ đổi chủ đề nói:
"Ta thấy ngươi cũng là người sang quý, sao đi một mình?"
"Ai, cái gì sang quý, bất quá là trong nhà nhiều hơn mấy cái viện thôi. Phụ thân ta từ sáng đến tối bận rộn quốc gia đại sự, luôn không có ở nhà, quanh năm suốt tháng cũng không thấy được mặt ông ta. Ngươi nói xem, sắp tịch tế nhà ai không đoàn viên? Phụ thân ta phải cùng Quân thượng chuẩn bị săn bắn, ngày hôm nay cũng chưa trở về. Ta ở nhà một mình cũng không có ý gì, liền mỗi ngày tự mình đi ra ngoài."
Ngô Củ vừa nghe, biết Chu Phủ quả nhiên là quý tộc. Phụ thân hắn có thể cùng Tề Hầu bàn việc săn bắn, rõ ràng là đại phu có máu mặt, cũng không phải quan nhỏ.
Chu Phủ trò chuyện, phảng phất như mở máy phát, căn bản không dừng được.
"Phụ thân cũng không quản ta. Ta từ nhỏ tự mình tập võ nghệ, muốn lớn lên kiến công lập nghiệp, cũng muốn ra tay vì bất bình. Bất quá hôm nay suýt nữa xấu mặt, may là Thạch đại ca tới kịp thời."
Ngô Củ nghĩ thầm.
Chu Phủ quả nhiên là "tuổi teen nổi loạn", bất quá may là thẳng thắn, hơn nữa tính không xấu, ngây thơ hồn nhiên một chút.
Liền nghe Chu Phủ tiếp tục mở máy phát. Hắn liền nói tới thứ hắn yêu thích. Chu Phủ cười híp mắt nói:
"Ta có ba thứ yêu thích. Thứ nhất là món ngon. Hôm nay ăn sơn hào hải vị của bá bá, đúng là không giống đồ ăn bình thường. Quả nhiên là ăn đến xấu hổ."
Lại gọi bá bá...
Ngô Củ cười khan một tiếng.
Chu Phủ còn nói:
"Thứ hai chính là binh khí vũ khí. Trong nhà ta có rất nhiều thần binh bảo khí. Nếu Thạch đại ca có hứng thú, có thể đến nhà ta làm khách!"
Thạch Tốc chỉ là gật gật đầu, cũng không có nói nhiều.
Chu Phủ gãi gãi sau gáy của chính mình, liền nói tiếp. Thần thái sáng láng, khuôn mặt xinh đẹp càng như tỏa hào quang. Hắn cười nói:
"Thứ ba là cô nương xinh đẹp."
Ngô Củ:
"..."
Thật triệt để hết chỗ nói rồi. Mặc dù nói yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu, thế nhưng Chu Phủ cũng nói quá trực tiếp. Hơn nữa Chu Phủ đã đủ đẹp, còn cố tình yêu thích cô nương xinh đẹp, cô nương nhìn mặt của hắn làm sao chịu nổi.
Ngô Củ cười cười. Thạch Tốc mặt không hề cảm xúc, phảng phất chỉ đang lắng nghe, tiếp tục cúi đầu ăn.
Đừng thấy Chu Phủ vừa ốm vừa cao, thế nhưng sức ăn khá lớn. Hắn liên tiếp ăn năm bát mì. Tuy rằng ở quán Ngô Củ bát có nhỏ hơn bình thường một chút, không thì làm sao có lời. Cho nên có thể nói sức ăn của Chu Phủ kỳ thực không phân cao thấp với Tề Hầu.
Ngô Củ ở trong lòng yên lặng so sánh một chút.
Vóc người Chu Phủ không có cao lớn vạm vỡ bằng Tề Hầu, thế nhưng sức ăn hai người giống nhau. Quả nhiên người trẻ tuổi thân thể cao to là có nguyên nhân.
Ba người vừa tán gẫu vừa ăn, rất nhanh đã ăn no. Ngô Củ bởi vì lo lắng đôi mắt Chu Phủ, không yên lòng để một mình hắn về nhà, liền nhờ Thạch Tốc đưa hắn về. Thạch Tốc đáp ứng, nói:
"Tốc sẽ nhanh chóng trở lại cùng nhị bá hồi cung."
Ngô Củ gật gật đầu. Chu Phủ khá lễ phép cùng Ngô Củ cáo biệt.
"Bá bá, Phủ đi trước."
Ngô Củ trong lòng thực sự là chua xót vì hai chữ bá bá, hối thúc Thạch Tốc nhanh chóng đưa Chu Phủ đi.
Chu Phủ đi, Ngô Củ liền đứng dậy tiến vào nội đường. Quản sự vội vàng đem một cái rương nhỏ tới trình cho Ngô Củ. Ngô Củ cơ hồ ôm không nổi cái rương. Nặng muốn chết. Mở ra xem, bên trong tràn đầy Tề đao, khó trách lại nặng.
Quản sự cười nói:
"Cách đây vài ngày, tiểu nhân đã đem lương thực phân cho mọi người. Thế nhưng bọn họ không dám lấy nhiều, đều nói ngày thường Công tử luôn chăm sóc, có ăn có uống, còn có thể kiếm lương thực, cho nên chỉ nhận một phần nhỏ lương thực. Tiểu nhân liền tự chủ trương đem đổi hết thành Tề đao cho Công tử, tất cả ở nơi này."
Ngô Củ vừa nhìn, quả nhiên là nhiều, khó trách nhiều như vậy. Ngô Củ từ bên trong lấy ra một ít Tề đao, đặt ở trên bàn, cười nói:
"Quản sự tận tâm tận lực, đây là tặng cho quản sự."
Quản sự sợ hết hồn, nhanh chóng quỳ xuống, nói:
"Công tử, chuyện này..."
Ngô Củ cười cười, nói:
"Trong quán này, ta không phải là Công tử, chỉ là lão bản. Quản sự không cần quỳ ta. Ngươi tận tâm làm việc, đây là nên có được, chuyện đương nhiên, đã xử lý thu chi không thẹn thì cầm đi."
Quản sự quả nhiên là cảm động đến rơi nước mắt. Hắn vốn là người khéo đưa đẩy, chỉ mong có thể có lợi, cho nên mới làm quản sự. Thế nhưng bây giờ cũng bị số Tề đao này hấp dẫn. Ở phương diện khác hắn cũng bị khí độ của Công tử Củ hấp dẫn, thật phục sát đất, liền dập đầu hai cái, nói:
"Tiểu nhân sẽ tận tâm tận lực!"
Ngô Củ nói:
"Được rồi, ngươi đi làm việc, ta không quấy rầy ngươi."
Ngô Củ nói, dùng hết sức ôm rương nhỏ, thật sự có chút lảo đảo, muốn đi ra ngoài đặt lên lưng ngựa. Cũng không biết Tề đao đến cùng nặng bao nhiêu, luôn cảm thấy như khiêng vài túi gạo vậy!
Ngô Củ lảo đảo từ cửa nhỏ đi ra, kết quả không chú ý dưới chân, suýt nữa liền ngã sấp xuống. Rương tiền bị nẩy lên đổ về phía trước. Ngựa trắng phì mũi ra một hơi. Vừa lúc đó, một người đột nhiên bước nhanh tới, tiếp được cái rương trong ngực Ngô Củ sắp rơi xuống.
"Ôi!"
Người kia ôm cái rương, tựa hồ có hơi kinh ngạc, nhẹ nhàng hít một hơi. Ngô Củ ngẩng đầu nhìn lên, thì ra là Tề Hầu. Hắn mặc thường phục. Một thân trang phục màu tím.
Nhắc tới cũng thật là kỳ quái, Tề Hầu cũng không phải là loại da trắng, mặc màu tím theo lý mà nói cũng không dễ nhìn mới phải. Có khả năng như thiếu gia kia cho cảm giác một miệng hạt cát, cũng quá sứt sạn. Nhưng mà Tề Hầu muốn cao lớn có cao lớn, muốn tướng mạo có tướng mạo, anh tuấn gợi cảm, có thể giận đùng đùng, cũng có thể trầm ổn cẩn thận, còn có thành thục của người trưởng thành.
Tề Hầu cười híp mắt, một tay ôm Ngô Củ, tay kia ôm cái rương nặng trình trịch. Nghe bên trong có âm thanh leng keng, hắn nói:
"Nhị ca trong này là vật gì? Khá nặng."
Ngô Củ vội vàng tiếp lại rương nhỏ, ôm trong ngực. Tề Hầu trêu ghẹo nói:
"Còn xem như bảo bối?"
Ngô Củ nghĩ thầm.
Tiền bảo mệnh tất nhiên là bảo bối rồi!
"Quân thượng bận rộn, sao xuất cung đến đây?"
Tề Hầu cười cười, nói:
"Săn bắn mùa đông cùng tịch tế đã quyết định xong. Cô cũng đi ra hít thở không khí, không thì bị đè nén chết rồi."
Hắn nói, nhẹ nhàng vuốt bờm ngựa trắng.
Ngựa trắng tựa hồ đặc biệt thân thiết với Tề Hầu. Nó giống như làm nũng hướng về phía Tề Hầu lắc lắc đầu, đem lông bờm hướng trong tay Tề Hầu cọ cọ.
Tề Hầu cười híp mắt, ôn nhu nói.
"Củ Nhi có bướng bỉnh hay không?"
Ngô Củ vừa nghe, da đầu tê rần, mí mắt giật giật, da gà bò đầy người, nói:
"Cái gì?"
Tề Hầu quay đầu lại nhìn, tỏ ra kinh ngạc nói:
"Thì ra Nhị ca không biết con ngựa này tên là gì?"
Mí mắt Ngô Củ càng càng giật liên hồi, mơ hồ cảm thấy Tề Hầu khẳng định đang đùa bỡn chính mình, liền nghe Tề Hầu cười nói:
"Con ngựa trắng này tên gọi Củ Mặc."
Củ cùng mặc là hai loại đồ vật tại cổ đại. Củ nghĩa là hai sợi dây kết lại cùng nhau thành thừng. Mà mặc là ba sợi dây kết lại cùng nhau thành thừng. Cái gọi là "họa phúc đan xen, như củ mặc cùng gán ghép" chính là ý tứ như thế.
Tuy rằng Ngô Củ biết ý nghĩa của củ mặc là gì. Thế nhưng đang yên đang lành một con ngựa trắng lại bị Tề Hầu đặt tên Củ Mặc, còn thân thân thiết gọi là Củ Nhi HunhHn786.
Đây không phải là tìm cớ sao?
Con ngựa trắng kia nghe Tề Hầu gọi tên của nó, liền thân mật cọ cọ Tề Hầu, phì mũi ra một hơi, tựa hồ có thể nghe hiểu Tề Hầu nói.
Tề Hầu cười híp mắt vuốt bờm ngựa trắng, đối với Ngô Củ nói:
"Nhị ca cùng Củ Nhi ở chung thế nào?"
Mí mắt Ngô Củ không ngừng giật, nói:
"Quân thượng lại đùa."
Tề Hầu xa xôi nở nụ cười. Nụ cười này như là "ngoái đầu nhìn nở nụ cười đẹp gấp trăm lần". Tuy rằng Tề Hầu là thân hình cao lớn, cố tình tướng mạo tuấn mỹ.
"Đó chính là ở chung rất khá, Cô an tâm rồi."
Mí mắt Ngô Củ giật kinh hoàng, nhanh chóng đưa tay ấn ấn mí mắt, cảm giác Tề Hầu không có chuyện gì làm, rỗi rãnh đi trêu chọc mình.
Tề Hầu dắt dây cương, nói:
"Đi thôi, cùng Cô hồi cung."
Ngô Củ nói:
"Củ còn đợi Công tử Tốc trở lại, vừa nãy đã hẹn xong rồi."
Tề Hầu vung vung tay áo, nói:
"Không cần đợi, vừa mới rồi Cô trên đường tới đây đã gặp Tốc Nhi, nói hắn đi về trước rồi."
Ngô Củ nghe Tề Hầu gọi rất thuận miệng.
Thật sự xem Thạch Tốc là con trai. Dù hai người chỉ cách nhau rất ít tuổi, bề ngoài cũng không chênh lệch, bất quá Tề Hầu có uy nghiêm của người phụ thân.
Ngô Củ nghĩ như thế, đột nhiên liền thấy Tề Hầu vươn mình nhảy lên lưng ngựa, sau đó ngồi ngay ngắn, cười nói:
"Đến đây."
Ngô Củ vừa nhìn, có chút há hốc mồm, lại nhìn hai bên một lần, nói:
"Quân thượng không có cưỡi ngựa đến sao?"
Tề Hầu rất tự nhiên nói:
"Không có, mới vừa rồi là ngồi xe diêu đến."
Ngô Củ kinh ngạc nói:
"Vậy xe diêu đâu?"
Tề Hầu tự nhiên nói:
"Đã để kỵ nô đánh xe về trước rồi."
Khó trách chỉ thấy một mình Tề Hầu. Tự nhân cũng không có, cũng không có ngựa, cũng không có xe diêu, Tề Hầu nhất định là không thể đi bộ trở về cung. Thế nhưng bảo Ngô Củ cùng Tề Hầu ở trước mặt mọi người cùng ngồi chung một con ngựa dạo qua phố xá sầm uất, Ngô Củ thật có chút không làm được, thoạt nhìn cũng quá kỳ quái.
Tề Hầu cũng rất thuận lợi vươn tay ra, còn nói:
"Nhị ca sững sờ cái gì? Đến đây, lên ngựa."
Ngô Củ cười khan một tiếng, nói:
"Quân thượng, Củ đi bộ về, không dám ngồi cùng Quân thượng."
Tề Hầu cười cười, nói:
"Cô và Nhị ca cùng chung hoạn nạn đâu chỉ một lần. Nếu như Cô nhớ không lầm, lần trước tại biên giới Trịnh quốc, Nhị ca còn đạp Cô một cước, sao bây giờ lại đột nhiên xa lạ?"
Tề Hầu cười có một loại ảo giác là người đàn ông ấm áp. Tất nhiên là ảo giác, bởi vì Ngô Củ nhận ra lòng dạ hẹp hòi đem chuyện lần trước bị đạp một cước nhắc lại. Lúc này Ngô Củ chỉ có thể kiên trì nói:
"Tạ ơn quân thượng, vậy Củ liền cả gan."
Tề Hầu cười tủm tỉm, nắm lấy tay Ngô Củ dùng sức kéo lên. Có thể nhìn thấy dưới áo choàng màu tím kia là cánh tay đầy cơ bắp. Hắn ngay lập tức liền đem Ngô Củ túm lên lưng ngựa, để ngồi ở trước người mình, cười nói:
"Nhị ca cả gan cũng không phải là lần đầu tiên."
Ngô Củ lúc này có chút vô lực muốn chửi bới, nhưng chỉ có thể kiên trì giả bộ không nghe thấy.
Hai người ngồi một con ngựa. Tuy rằng thân thể mới này của Ngô Củ cũng không cao to, thế nhưng Tề Hầu vóc người cao lớn hơn nam tử bình thường, ngồi cùng một chỗ cũng thật không thoải mái, đặc biệt yên ngựa này là cho một người ngồi.
Ngô Củ muốn nhích về trước, thế nhưng yên ngựa nhếch lên một ít, coi như hướng về phía trước cuối cùng vẫn là trượt trở về chỗ cũ. Hai người dính chặt vào nhau. Ngô Củ cả người tê vèo vèo, cảm thấy đến mức dị thường không thoải mái.
Tay Tề Hầu xuyên qua eo Ngô Củ, nắm dây cương. Ngựa đi chậm rãi đi về phía trước hướng Tề cung. Tề Hầu đột nhiên cười khẽ một tiếng, nghiêng đầu ở bên tai Ngô Củ thấp giọng nói:
"Nhị ca, ngươi cứ không yên, Cô cũng không khách khí?"
Ngô Củ nghe không hiểu có ý gì, bất quá cũng không dám lung lay nữa. Chẳng qua là cảm thấy không thoải mái, muốn hướng phía trước mà thôi, nào có biết Tề Hầu thấy được động tác nhỏ.
Kỳ thực Tề Hầu cũng không phải nhìn thấy động tác nhỏ, mà là cảm giác được. Ngô Củ cọ tới cọ lui trên yên ngựa, hai người đụng vào nhau khó tránh khỏi có ma sát. Hơn nữa Ngô Củ nhích tới nhích lui cảm giác tất nhiên rất rõ ràng.
Ngựa trắng đi rất chậm rãi nhàn nhã. Lộ trình chỉ một chốc biến thành gần nửa canh giờ. Ngô Củ một đầu đều là mồ hôi lạnh.
Mới tới cửa cung, Tề Hầu vươn mình nhảy xuống dưới, đem cương ngựa đưa cho Ngô Củ, nói:
"Nhị ca đi nghỉ ngơi. Hai ngày nữa chính là săn bắn mùa đông, Nhị ca cũng phải đồng hành."
Ngô Củ gật gật đầu, nói:
"Tạ ơn Quân thượng quan tâm."
Tề Hầu cười híp mắt nói:
"Cô còn muốn lãnh giáo một chút kỹ năng cưỡi ngựa bắn cung của Nhị ca."
Ngô Củ vừa nghe, nhất thời cảm giác áp lực rất lớn. Cưỡi ngựa xem như là miễn cưỡng thông qua, thế nhưng cũng không thể chạy nhanh, sợ bị quăng xuống dưới.
Không biết có phải con ngựa trắng Củ Mặc trong tên cũng có chữ Củ như tên Ngô Củ, cho nên đặc biệt ngoan hay không, cưỡi rất thuận lợi. Đổi thành những con ngựa khác phỏng chừng sẽ tương đối gian khổ.
Thế nhưng bắn tên, Ngô Củ tuyệt đối không thể làm tốt, lâm thời nước tới chân mới nhảy cũng vô dụng. Ngô Củ chỉ có thể cười gượng một tiếng, nói:
"Củ cung tiễn Quân thượng."
Ở Tề quốc săn bắn mùa đông cũng là hoạt động long trọng nhất. Hổ Bí Quân cũng tham gia, đủ loại quan viên cũng đi theo. Hơn nữa để biểu lộ ra Quốc uy diễn tập quân sự, tất nhiên đồ sộ long trọng.
Ngày xuất phát, Ngô Củ dậy rất sớm. Tử Thanh cùng Yến Nga hầu hạ Ngô Củ mặc xiêm y. Hôm nay xiêm y khác với tất cả mọi ngày, cũng không phải là loại áo bào tay rộng trái lại cửa tay áo cùng ống quần buộc lại. Một thân gọn gàng màu trắng. Trên eo buộc đai ngọc trắng. Tóc vấn lên cao, trùm kính bằng ngọc quan trắng. Cuối cùng bên ngoài khoác một cái áo choàng lông màu trắng.
Ngô Củ vốn đã ôn nhu anh tuấn, hôm nay còn cầm một cây cung nhẹ, trên lưng đeo một bao da đựng tên, trên eo là một thanh kiếm ngắn. Cả người thoạt nhìn như một hiệp khách tuổi trẻ tuấn dật.
Yến Nga khen hôm nay Công tử nhìn thật khác. Ngô Củ cũng nhìn nhìn một chút. Tuy rằng xem không quá rõ ràng, thế nhưng cảm giác rất lừa tình.
Mặc chỉnh tề xong, Ngô Củ liền ra cửa.
Đội ngũ săn bắn sớm đã chuẩn bị xong. Bởi vì là đi săn bắn cho nên lần này xe đều chở vật tư, cũng không phải để người ngồi. Hết thảy mọi người đều cưỡi ngựa, còn có bộ binh đi theo.
Ngô Củ vươn mình lên Củ Mặc trắng. Trải qua qua mấy ngày rèn luyện, Ngô Củ cùng Củ Mặc tựa hồ cũng có điểm ăn ý. Hơn nữa Củ Mặc bản thân là ngựa chiến, vô cùng có linh tính, chưa bao giờ phát loạn, rất dịu ngoan. Ngô Củ cũng là cho nó ăn ngon uống tốt, cưỡi nhiều ngày cũng không có xảy ra sự cố gì.
Ngô Củ vỗ vỗ bờm Củ Mặc. Vào lúc này liền thấy một con ngựa cao lớn từ xa chạy đến, vừa vặn đứng ở bên cạnh. Ngô Củ quay đầu lại nhìn. Là Tề Hầu.
Hôm nay Tề Hầu mặc một thân giáp nhẹ màu đen, trên vai khoác áo choàng nhung màu đỏ tươi. Trang phục này Ngô Củ trước đây đã từng thấy. Chính là bên bờ Thời Thủy, lần đầu tiên nhìn thấy Tề Hầu, lần dâng lên bột đậu.
Tề Hầu đầu buộc ngọc quan đen. Áo choàng màu đỏ tươi bay trong gió rét phát ra âm thanh phần phật, nhìn vừa cường tráng vừa anh tuấn, mang theo một loại sắc thái cương nghị, dường như muốn dung nhập vào trời đông giá rét.
Ngô Củ khó giải thích được có mấy phần cảm giác nhiệt huyết sôi trào. Sự đối lập giữa hai người, khiến Ngô Củ thấy mình thật không đẹp bằng. Ngô Củ nheo mắt quan sát Tề Hầu một chút, nghĩ thầm.
Mình thật thất sách rồi. Nếu sớm biết, cũng nên tìm một bộ giáp nhẹ nhàng mặc vào, nhìn sẽ càng thêm cường tráng!
Tề Hầu cũng cười tủm tỉm quan sát trang phục Công tử Củ.
Một thân gọn gàng màu trắng tư thái càng là phong lưu!
Tề hầu híp mắt có chút thâm trầm, cười nói:
"Nhị ca mặc đồ này, thật đẹp mắt."
Ngô Củ không thể làm gì khác hơn là chắp tay nói:
"Quân thượng quá khen rồi."
Tề Hầu nhìn một lúc mới thu hồi ánh mắt. Rất mau Tào Mạt cùng Đại Tư Mã Vương tử Thành Phụ sóng vai ruổi ngựa đến, hướng Tề Hầu xin chỉ xuất phát HunhHn786.
Lần săn bắn mùa đông này, Tề Hầu có ý định bồi dưỡng Tào Mạt, cho nên để Đại Tư Mã Vương tử Thành Phụ dẫn dắt Tào Mạt. Hai người đồng thời cùng chuẩn bị công việc tổ chức săn bắn.
Nói tới Vương tử Thành Phụ, kỳ thực cũng không phải là họ kép, cũng không phải tên gọi là Thành Phụ. Tên thật của Vương tử Thành Phụ trong sách sử cũng mất đi khảo chứng, không có bất kỳ ghi chép nào.
Vương tử Thành Phụ chính là nhị thúc của đương kim Thiên tử Hồ Tề. Vương tử Thành Phụ cũng là huyết thống Chu thị, cho nên gọi là Vương tử. Mà Thành Phụ thật ra là chức vụ.
Hắn vốn là người Chu quốc, là Thành Phụ ở Lạc Sư. Chức vụ này tương đương với Tổng Tư lệnh. Thế nhưng sau đó bởi vì sự việc các Vương tử loạn soán vị, Vương tử Thành Phụ liền rời khỏi Lạc Sư vào Tề quốc. Sau đó Tề Hầu coi trọng, phong hắn làm Đại Tư Mã, chưởng quản binh quyền Tề quốc.
Vương tử Thành Phụ bốn mươi mấy tuổi, thêm một chòm râu thật dài, cho một loại cảm giác nghiêm túc sắc bén. Vương tử Thành Phụ làm người cơ trí uy nghiêm, hơn nữa chuyên về binh pháp. Trong sách sử từng so sánh Vương tử Thành Phụ cùng Khương Thái Công, Tôn Võ, Ngô Khởi, có thể thấy được kiệt xuất cỡ nào.
Tề Hầu gật gật đầu, nói:
"Xuất phát đi."
Tào Mạt liền ghìm cương chuyển đầu ngựa, cao giọng nói:
"Quân thượng có mệnh, khởi hành!"
Tiếng nói của hắn vừa dứt, Hổ Bí Quân liền đem mệnh lệnh truyền xuống, rất nhanh đội phía trước dẫn đường liền nhận được mệnh lệnh, lập tức xuất phát.
Phía sau cũng tầng tầng nối đuôi, thoạt nhìn phi thường đồ sộ, một mảnh binh sĩ mặc giáp đen chậm rãi bắt đầu di động.
Ngô Củ nhanh chóng thúc ngựa đi tới, giữ khoảng cách sau Tề Hầu nửa con ngựa, chẳng dám tiến lên. Phía sau Ngô Củ là các Công tử. Công tử Vô Khuy, Công tử Nguyên cùng Công tử Chiêu lần này phải cần đi theo. Tuy rằng Công tử Chiêu còn nhỏ, bất quá cũng mặc một thân giáp đen, thậm chí có phong độ của một đại tướng, cảm giác uy phong lẫm lẫm.
Phía sau Công tử Chiêu là nghĩa tử mới nhận của Tề Hầu, Thạch Tốc. Đối với Công tử Tốc mới đến, Công tử Vô Khuy là lấy lễ để tiếp đón, Công tử Chiêu có chút sợ người lạ, mà Công tử Nguyên thì lại rất xem thường. Dù sao Thạch Tốc xuất thân thấp kém, căn bản không phải quý tộc Tề quốc, Công tử Nguyên chỉ xem hắn là rác rưởi.
Công tử Nguyên không cho Thạch Tốc hoà nhã, Thạch Tốc cũng không quan tâm. Bởi vì hắn vốn là mặt than, hơn nữa còn làm theo ý mình, căn bản không nhìn sắc mặt người khác. Nếu Thạch Tốc nhìn sắc mặt người làm việc, cũng sẽ không bị Vương tử Đồi đánh đến cơ hồ gần tàn phế.
Công tử Nguyên muốn làm Thạch Tốc xấu hổ, thế nhưng nhiều lần khiêu khích cũng không ăn thua. Nhìn thấy Thạch Tốc cưỡi một con ngựa ô, cũng không phải chiến mã, hắn liền cố ý đi chậm một ít. Đi đến bên cạnh Thạch Tốc, hắn cắn răng một cái bất chấp tất cả, muốn từ phía sau trực tiếp đạp Thạch Tốc ngã xuống ngựa.
Thạch Tốc trên eo đeo món binh khí ngày ấy Chu Phủ đưa cho. Bởi vì vật này rất lạ, Thạch Tốc cũng là người yêu thích vũ khí, dĩ nhiên là đeo ở trên người.
Thời điểm Công tử Nguyên đạp đến, Thạch Tốc phảng phất như có mắt sau gáy, đột nhiên giơ tay lên, hướng trên eo vỗ một cái.
"Vù"
Thanh kim loại trực tiếp nện ở trên đùi Công tử Nguyên.
"A!"
Hắn hét to một tiếng. Không có đá trúng người, trái lại bị đập trên đùi tê đau. Cả người lệch đi, rớt xuống ngựa.
"Bịch!"
Ngô Củ chứng kiến toàn bộ quá trình Công tử Nguyên gậy ông đập lưng ông, có chút nín cười. Vừa lúc đó, thình lình nghe tiếng vó ngựa từ sau lưng vọng tới. Một con đại mã nhanh chóng xông lại, suýt nữa giẫm Công tử Nguyên trên mặt đất. Người cưỡi ngựa giống như không nhìn thấy Công tử Nguyên, mặt hưng phấn nói:
"A! Thạch đại ca! Thạch đại ca là ta! A, bá bá cũng ở đây!"
Ngô Củ nhìn kỹ.
Hay thật, là Chu Phủ!
Chu Phủ hưng phấn gọi "Thạch đại ca" cùng "bá bá", căn bản không chú ý có người ngã trên mặt đất. Nếu không phải con ngựa tương đối có linh tính, đã sớm giẫm đạp Công tử Nguyên hư thúi.
"A"
Công tử Nguyên sợ đến hô to một tiếng, còn ôm lấy đầu mình. Chỗ nào còn có phong độ một Công tử. Hắn co rút lại trên đất một bộ mặt e ngại. Mọi người nghe tiếng kêu thảm thiết, nhanh chóng quay đầu lại. Tề Hầu cũng quay đầu ngựa lại, hỏi.
"Nhị ca làm sao vậy?"
Tề Hầu còn tưởng rằng Công tử Củ xảy ra chuyện gì. Kết quả đi tới nhìn một chút, thấy Công tử Nguyên ngã trên mặt đất, Chu Phủ vội vàng ghìm lại ngựa, nói:
"Xin lỗi, xin lỗi! Ta không biết ngươi nằm trên đất."
Chu Phủ xin lỗi rất thành khẩn, thế nhưng lời hắn nói ra, Công tử Nguyên cảm thấy như bị nhục nhã.
Công tử Nguyên từ dưới đất bò dậy. Bị nhiều người vây xem, lúc này hắn giận không nhịn nổi chỉ vào Chu Phủ, nói:
"Ngươi phóng ngựa giẫm người, còn làm bộ làm tịch! Ta thấy ngươi cùng hắn chính là một nhóm, muốn đem ta giẫm chết!"
Công tử Nguyên giọng rất lớn. Dù sao tìm được quả hồng mềm, nắm Chu Phủ liền không buông tay. Tề Hầu lạnh lùng nhìn tình cảnh này, lập tức quát lên:
"Được rồi, còn ngại không đủ mất mặt?"
Công tử Nguyên vốn tưởng rằng bắt được quả hồng mềm, nào có biết quả hồng này so với vỏ hạt dẻ còn muốn đau tay hơn. Hắn bị Tề Hầu hét một tiếng, sợ hết hồn. Vào lúc này Vương tử Thành Phụ vội vã ruổi ngựa đến, ôm quyền nói:
"Quân thượng bớt giận, là tiểu nhi đụng phải Công tử. Phủ, còn không mau nhận lỗi với Công tử?"
Chu Phủ có chút bất đắc dĩ. Dù sao trước đó hắn đã nhận lỗi, hơn nữa rất nghiêm túc nhận lỗi, là Công tử kia không đầu không đuôi mắng hắn, còn nói hắn làm bộ làm tịch.
Ngô Củ vừa nghe, quả thực kinh ngạc đến cực điểm. Thì ra Chu Phủ cũng không phải là họ Chu, không trách chưa nghe tên Chu Phủ.
Chu Phủ cũng không phải là họ Chu. Chu là thị không phải họ. Chu Phủ là quý tộc họ Cơ. Chu Phủ là con trai độc nhất của Vương tử Thành Phụ, cũng là tiếng tăm lừng lẫy Vương tử Thành Phụ đời thứ hai. Sau khi phụ thân hắn qua đời, Chu Phủ liền thừa kế chức vị Thành Phụ này.
Ngô Củ không nghĩ tới Chu Phủ là con của Vương tử Thành Phụ, cũng là hổ tướng, khó trách tuổi còn trẻ mà công phu đã như thế.
Công tử Nguyên cũng không biết người này là con của Vương tử Thành Phụ, còn tưởng rằng quả hồng mềm. Nào có biết bóp một cái trúng con trai người nắm binh quyền Tề quốc. Đây chính là người vạn vạn lần không thể trêu chọc.
Công tử Nguyên vừa nghe, lúc này không dám để cho Chu Phủ nói lời xin lỗi, tựa hồ đổi sắc mặt, nói:
"Hiểu lầm, là hiểu lầm, Đại Tư Mã nói quá lời."
Chu Phủ không có lòng dạ hẹp hòi, cảm thấy rất kỳ quái. Thế nhưng Công tử Nguyên không cần hắn xin lỗi, Chu Phủ liền hưng phấn nói với Thạch Tốc.
"Thạch đại ca, thì ra ngươi cũng đi săn bắn, thật là tốt. Chúng ta tối hôm nay có thể ngủ cùng một lều không? Ta có thật nhiều lời muốn nói cùng Thạch đại ca."
Chu Phủ nói, rồi nhìn về phía Ngô Củ bên cạnh, vội vã liền kêu.
"Bá bá"
Lúc này mới nhìn thấy Tề Hầu, Chu Phủ vội vàng cung kính chắp tay nói:
"Chu Phủ bái kiến Quân thượng."
Tề Hầu cười ha ha. Cũng không biết là vì Chu Phủ tính cách thú vị, hay là bởi vì Chu Phủ kêu "bá bá" khiến Công tử Củ tái mặt. Hắn chỉ nói.
"Tiểu tử này thật thú vị."
Đoàn người bởi vì Công tử Nguyên mà trì hoãn một chút, rất nhanh liền xuất phát.
Nơi được chọn tổ chức săn bắn mùa đông lần này cách Lâm Truy thành không xa. Một tiểu ấp ngoại thành dựa vào núi, ở cạnh sông. Mặc dù là ngày đông, phong cảnh cũng không tồi, còn có rừng cây. Ngoại trừ bãi săn bắn, trên đỉnh núi còn có suối nước nóng. Xưa nay quốc mẫu Tề quốc đều yêu thích tới nơi này ngâm nước nóng.
Tề Hầu thấy Công tử Củ đi cách mình nửa con ngựa, cũng là duy trì khoảng cách. Hắn cho ngựa của mình chậm lại, rất khoái hai người đi song song. Hắn cười nghiêng đầu nói:
"Trên núi có suối nước nóng. Đêm hôm nay liền có thể đến bãi săn. Dọc đường đi mệt nhọc, hay là Nhị ca cùng Cô buổi tối đi ngâm nước nóng?"
Ngô Củ vừa nghe, thấy thật là có chút hấp dẫn.
Hiện tại vẫn là mùa đông lạnh giá, cưỡi ngựa xóc nảy một ngày, khẳng định cóng đến tay chân lạnh lẽo. Buổi tối nếu như có thể ngâm nước nóng, uống chén rượu, làm vài cái trứng luộc ăn, thật cũng là một chuyện tốt đẹp!
Ngô Củ nghĩ như vậy, liền nở nụ cười, còn cảm thấy rất tốt đẹp, nói:
"Củ tình nguyện cực kỳ."
Tề Hầu cũng là nở nụ cười, bất quá nụ cười kia cao thâm khó lường. Ngô Củ cảm thấy sau lưng ngứa ngáy. Tề Hầu khàn khàn giọng "ha ha", nói:
"Vậy liền nói xong rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.