Vô Củ

Chương 205: Đậu hũ

Trường Sinh Thiên Diệp

31/10/2021

Hai người làm đậu hũ xong, Ngô Củ lại cùng Dịch Nha làm đậu hũ thúi. Trình tự làm việc càng nhiều hơn một chút. Còn cần dùng tới phèn xanh, nấm hương, măng, muối, đương nhiên còn phải có rượu mao đài. Ngô Củ nơi này cũng không có rượu mao đài, bất quá Ngô Củ có rượu tự cất, vừa vặn có thể dùng tới.

Trong thời gian chờ đậu hũ lên men, Đường Vu vừa vặn trở về bẩm báo tại hoa viên gặp được Công Tôn Thấp Bằng.

Ngô Củ liền mang theo Dịch Nha đi đến hoa viên. Dịch Nha cảm giác biện pháp này có chút đơn giản, không biết có thành công hay không. Ngô Củ lại nói:

"Không biết làm gì, coi như thử một lần xem."

Dịch Nha vừa nghe đã hiểu.

Sở Vương nhất định là mấy ngày nay quá rỗi rãnh, lấy chính mình ra giết thời gian...

Bất quá đã tới, Dịch Nha cũng rất muốn biết trong lòng Công Tôn Thấp Bằng, mình rốt cuộc có phân lượng gì, liền gật đầu đồng ý.

Hai người tìm vị trí tốt nhất. Vị trí này bên trong đình hóng mát cạnh bờ hồ. Bốn phía đình trống trải, bên ngoài vừa vặn có thể thấy rõ.

Bọn họ cố ý làm ra âm thanh rất lớn, Công Tôn Thấp Bằng liếc mắt liền thấy được bọn họ. Bất quá nhìn thấy Dịch Nha, Công Tôn Thấp Bằng cũng có chút khó xử muốn rời khỏi.

Công Tôn Thấp Bằng chuẩn bị di chuyển xe lăn rời đi, thế nhưng ánh mắt còn theo dõi Dịch Nha.

Vừa vặn vào lúc này Công Tôn Thấp Bằng liền thấy Sở Vương đứng cùng Ung Vu. Mắt Ung Vu tựa hồ có bụi bay vào, Sở Vương đang giúp thổi bụi ra.

Ngô Củ thật vất vả tìm được cơ hội đóng vai quân vương oai vệ cao to. Dịch Nha tướng mạo xinh đẹp, vóc người gầy, eo nhỏ không đủ một nắm tay, còn mặc xiêm y màu đỏ tôn lên làn da trắng nõn bóng loáng như mỡ đông, thực sự là thấy thèm muốn cắn.

Ngô Củ từ trước đến nay luôn đi cùng Tề Hầu, nhìn Tề Hầu đầy cơ bắp chỉ có tự ti. Bây giờ nhìn thấy Dịch Nha xinh đẹp, Ngô Củ nhất thời sinh ra khí thế hán tử. HunhHn786

Ngô Củ thân mật một tay ôm eo Dịch Nha, tay còn lại nắm cằm Dịch Nha. Động tác kia quả thực cực giống bá đạo tổng tài.

Mà thực tế lại là với cao!

Ngô Củ nắm cằm Dịch Nha, ôm eo hắn, đột nhiên mới phát hiện, có một loại cảm giác muốn chửi thề. Đừng thấy Dịch Nha vóc người gầy nhưng hắn cao hơn Ngô Củ. Đây chính là tổn thương khó lành. Ngô Củ nhất thời mặt liền đen.

Vốn muốn thổi bụi trong mắt mỹ nhân, kết quả mỹ nhân còn cao hơn chính mình. Nếu mỹ nhân cao như Tử Thanh Đường Vu là tốt rồi. Động tác này thực sự khó khăn, nhưng nếu nhón chân lên phong thái bá đạo tổng tài liền tiêu tan.

Phút chốc sinh lúng túng, Ngô Củ không thể làm gì khác hơn là thấp giọng nói:

"Hơi hơi... Hơi hơi thấp xuống."

Dịch Nha suýt nữa bật cười, nhanh chóng phối hợp. Hắn cúi đầu thấp xuống, hơn nữa đầu gối gập một ít để Sở Vương hiện ra "cao to uy mãnh".

Công Tôn Thấp Bằng nhìn thấy Sở Vương ôm Ung Vu, hai người thân mật đứng chung một chỗ. Ung Vu còn cười, nhất thời hắn như bị sét đánh, sững sờ.

Ngô Củ cùng Dịch Nha đều liếc mắt thấy Công Tôn Thấp Bằng sững sờ. Ngô Củ lập tức nói:

"Cố lên."

Nào có biết Ngô Củ mới vừa nói xong, Công Tôn Thấp Bằng đột nhiên vẻ mặt mất mát di chuyển xe lăn đi.

Ngô Củ giật mình, Dịch Nha sắc mặt cũng đọng lại, thấp giọng tự giễu.

"Đa tạ Sở Vương phí tâm, chỉ tiếc..."

Hắn nói, thở dài. Ngô Củ nghĩ thầm.

Không nên nha. Công Tôn Thấp Bằng mặc dù là trung khuyển, nhưng tuyệt đối là chó săn. Lúc này cần phải nhào lên mới đúng. Kết quả Công Tôn Thấp Bằng lại đi!

Ngô Củ cùng Dịch Nha cũng không biết Công Tôn Thấp Bằng bây giờ chấn động hơi lớn.

Ngô Củ chính đang ảo não, nào có biết trùng hợp xảy ra. Ngoại trừ Công Tôn Thấp Bằng nhìn thấy bọn họ thân mật, còn có một người thấy được.

Đó chính là Tề Hầu!

Tề Hầu bận rộn chổng vó, thật vất vả mới rảnh rỗi. Vừa nghĩ tới mấy ngày không có ở cùng Nhị ca, hắn liền muốn đi tìm Nhị ca. Hắn đi đến thiện phòng, nhóm thiện phu nói Sở Vương cùng Ung Vu đi hoa viên. Tề Hầu còn tưởng rằng Ngô Củ đi hoa viên hái hoa. Dù sao Ngô Củ không thích ngắm hoa, chỉ là yêu thích ngắt hoa làm bánh hoa tươi.

Tề Hầu vội vàng đi đến hoa viên, kết quả đúng dịp thấy Ngô Củ ôm mỹ nhân vào trong ngực, nắm cằm mỹ nhân. Cảnh tượng ở vị trí Tề Hầu nhìn thấy còn là hôn.

Tề Hầu nhất thời sắc mặt đen như nồi cháy thành than. Hắn nhanh chân đi tới. Ngô Củ đưa lưng về phía Tề Hầu, căn bản không biết đối phương lặng yên đi tới rồi. Ngô Củ còn đang sờ cằm suy tư, rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề. Kết quả...

"Khụ!"

Một tiếng ho khan, Ngô Củ sợ hết hồn, phía sau lưng tóc gáy đều dựng lên. Ngô Củ quay đầu nhìn lại, liền thấy Tề Hầu ở trên cao nhìn xuống mình, khóe môi cong lên, nở nụ cười vô cùng lãnh khốc, nói:

"Nhị ca, mấy ngày không gặp bản lãnh lớn?"

Ngô Củ rốt cuộc biết vì sao phía sau lưng tê dại, nào nghĩ ra Tề Hầu rãnh rỗi chạy tới đây.

Ngô Củ muốn nói chuyện, kết quả Tề Hầu không cho nói chuyện, trực tiếp đem người vác lên vai.

"A!"

Ngô Củ hô nhỏ, một chút liền bị Tề Hầu khiêng lên. Ngô Củ sợ đến vội vã ôm chặt sau lưng Tề Hầu.

Cảm giác uy nghiêm Sở Vương đều phải thành rác vứt đi!

Ngô Củ nhỏ giọng nói:

"Ngươi làm cái gì? Mau buông ta xuống."

Tề Hầu cười ha ha, nói:

"Sẽ thả Nhị ca xuống, bất quá là trên giường."

Ngô Củ nhất thời trên mặt có chút không tự nhiên, đương nhiên là bởi vì Dịch Nha vẫn còn ở đó.

Dịch Nha rất thức thời, nhanh chóng chắp tay liền lui xuống. Dịch Nha đi hướng Công Tôn Thấp Bằng biến mất.

Công Tôn Thấp Bằng kỳ thực đi không bao xa, Dịch Nha rất nhanh liền đuổi kịp, nói:

"Công Tôn tướng quân."

Công Tôn Thấp Bằng vừa nghe gọi, phía sau lưng cứng nhắc. Hắn quay đầu liếc mắt nhìn, vội vã muốn đi. Dịch Nha đi nhanh lên bắt được tay vịn xe lăn không cho Công Tôn Thấp Bằng đi.

Công Tôn Thấp Bằng nhìn thấy Dịch Nha, nhất thời liền nghĩ đến vừa rồi Dịch Nha cùng Ngô Củ thân mật. Trong lòng hắn càng là có khúc mắc. Dịch Nha lại đi thẳng vào vấn đề nói:

"Công Tôn tướng quân, Ung Vu không biết làm sai chuyện gì, khiến Công Tôn tướng quân chán ghét như vậy."

Công Tôn Thấp Bằng vừa nghe, nhanh chóng ngẩng đầu nói:

"Không, không có chuyện đó."

Dịch Nha còn nói:

"Vậy vì sao Công Tôn tướng quân đối với Ung Vu tránh xa không nhìn?"

Công Tôn Thấp Bằng có chút trù trừ, bất quá cuối cùng vẫn là đem ý nghĩ nói ra.

Dịch Nha nhất thời thở phào nhẹ nhõm, vừa bực mình vừa buồn cười nhìn Công Tôn Thấp Bằng. Dịch Nha bộ dáng này thoạt nhìn tinh thần phấn chấn, cơ hồ khiến Công Tôn Thấp Bằng bối rối. Dịch Nha đem quan hệ của bọn họ nói một lần, Công Tôn Thấp Bằng nghe được mà giật mình.

Bất quá Công Tôn Thấp Bằng nghĩ nghĩ, lại cảm thấy vô cùng hợp tình hợp lý. Bởi vì trong đầu hắn đều là Dịch Nha, loại cảm giác đó không biến đổi.

Dịch Nha ho nhẹ một tiếng, thấp giọng nói:

"Công Tôn tướng quân mất tích rất nhiều ngày, Ung Vu đã lâu chưa làm... việc kia. Bởi vậy ngày đó mới có chút không khỏe. Cũng không phải là lỗi Công Tôn tướng quân."

Công Tôn Thấp Bằng sửng sốt một chút, lập tức cảm giác đầu muốn nổ tung. Hắn duỗi tay đến ôm eo Dịch Nha.

Ngô Củ bị Tề Hầu khiêng đi vào tiểu tẩm cung, trực tiếp giả chết. Bất quá Ngô Củ cùng Tề Hầu đều mặc hướng bào màu đen, trong Tề cung e sợ không có người thứ ba mặc như vậy.

Tự nhân cung nữ đều len lén đánh giá hai người, bất quá không dám công khai nhìn.

Tề Hầu đem Ngô Củ khiêng đi vào, vứt trên giường. Hắn híp mắt ở trên cao nhìn xuống, ôm cánh tay nói:

"Nhị ca, bản lãnh lớn như vậy?"

Ngô Củ vội vàng nói:

"Trời đất chứng giám, Củ chỉ là giúp Ung Vu mà thôi."

Tề Hầu híp mắt nói:

"Giúp mà gần như vậy? Xem ra Cô những ngày qua quá bận rộn, lạnh nhạt Nhị ca, là Cô không đúng."

Tề Hầu nói, duỗi tay nắm lấy khóa dây lưng nhẹ nhàng vẩy một cái, liền nghe một tiếng vang nhỏ, lập tức chậm rãi kéo.

"Vèo..."

Dây lưng màu đen theo tiếng động mà rơi xuống.

Ngô Củ ho nhẹ một tiếng. Vốn định quay đầu đi chỗ khác, nhưng liền không nhịn được nhìn chằm chằm.

Tề Hầu đem ngoại bào ném một cái, cười híp mắt thấp giọng nói:

"Nhị ca, đến, để Cô hầu hạ ngươi..."

Ngô Củ bị Tề Hầu mạnh mẽ "trả thù" một trận, lúc tỉnh đã muộn lắm rồi, bữa tối đã qua, sắc trời cũng đen thùi. Ngô Củ mê man mở mắt ra, liền thấy Tề Hầu một mặt thoả mãn như con chó lớn bám vào Ngô Củ, nói:

"Nhị ca, bụng Cô thật đói."

Ngô Củ lườm một cái. Vốn định làm canh đầu cá đậu hũ, còn có chả cá đậu hủ, đương nhiên còn có đậu hủ thúi cho hắn ăn. Bất quá bây giờ thời gian quá muộn, đã đêm xuống, ăn nhiều đồ như vậy tiêu hóa kém.

Thế nhưng Ngô Củ không ngăn nổi Tề Hầu làm nũng chơi xấu năn nỉ, cho nên đi làm hai món đơn giản. Tề Hầu thiếu chút ở trên giường lăn lộn, Ngô Củ bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là bò dậy, chuẩn bị đi thiện phòng.

Tề Hầu cũng muốn cùng đi. Bất quá vào lúc này ở thiện phòng còn có thiện phu làm bữa ăn khuya, bởi vậy Ngô Củ không cho hắn đi cùng, nói đi một chốc, rất nhanh liền trở về.

Lúc Ngô Củ trở lại bưng vài cái đĩa, từng cái đặt ở trên bàn.

Mở cái nắp, Tề Hầu nhất thời ngửi thấy được một mùi thối vô cùng. Mùi khó ngửi hơn bún ốc lần trước Ngô Củ làm. Tề Hầu theo bản năng che mũi, cau mày nói:

"Nhị ca, đây là cái gì?"

Ngô Củ cười híp mắt nói:

"Đậu hũ thúi, đừng ghét bỏ nó thối, thế nhưng ăn tuyệt đối ngon."

Có thể khiến cho Ngô Củ nói ngon, tất nhiên là đồ tốt. Tề Hầu vội vã cầm lấy đũa, gắp một đũa đậu hũ, sau đó chấm chút nước chấm đưa vào trong miệng.

Ngô Củ liền vội vàng nói:

"Mới vừa chiên, cẩn thận nóng."

Quả thật là mới vừa chiên, mùi thối chẳng hề thơm. Thế nhưng không biết tại sao, chỉ là ngửi thôi đã khiến muốn nếm thử. Sau khi đưa vào trong miệng, bên ngoài là vỏ giòn, cắn một cái xuống bên trong non mềm nhẵn nhụi, vị ngon khắp đầu lưỡi. Vừa mặn vừa cay, ngon khó diễn tả.

Tề Hầu cắn xuống, nhất thời đôi mắt liền sáng, nói:

"Nhị ca, đậu hũ thật mềm, thật là thơm, quả nhiên ăn ngon!"

Ngô Củ cười híp mắt, nói:

"Nếm thử món này, rau trộn đậu hũ non, rất ngon."

Ngô Củ dùng muỗng múc đậu hũ. Tề Hầu lại gần, ăn một miếng. Vị đậu hũ tươi mới lập tức tràn ngập miệng lưỡi. Chất đậu mịn màng, trơn tuồn tuột, nhẹ nhàng sảng khoái. Non không thể hình dung, đầu lưỡi chuyển động đã muốn tan ra.

Tề Hầu cười nói:

"Món đậu hũ này giống Nhị ca non mềm thơm ngọt, cũng nhiều nước."

Ngô Củ trừng Tề Hầu một cái, nói:

"Ăn xong rồi nhanh ngủ."

Tề Hầu liền vội vàng gật đầu, nhanh chóng cúi đầu ăn, rau trộn đậu hũ non cùng đậu hũ thúi chiên. Người khác xem đậu hũ thúi là ăn vặt, Tề Hầu xem là món chính. Ngô Củ cảm thấy Tề Hầu khả năng ăn lấy no.

Quả nhiên từ khi Ngô Củ làm đậu hũ thúi, lại biến thành món yêu thích của Tề Hầu. Nếu có một ngày ăn không được, sẽ vò đầu bứt tai.

Từ Sở quốc Đấu Kỳ, Bành Trọng Sảng cùng Phàn Sùng đã đi Trịnh quốc. Chờ ba người kia sắp đến Trịnh quốc, Ngô Củ cũng phải động thân, từ Tề quốc đi Trịnh quốc, chuẩn bị cùng Thiên tử Cơ Lãng hội minh.

Lần này hội minh, Ngô Củ đương nhiên phải mang theo Cơ Trịnh. Dù sao Cơ Trịnh là con trai Cơ Lãng, tuy rằng không phải con ruột, thế nhưng quan hệ rất thân thiết. Bây giờ Cơ Trịnh chính là đại phu Sở quốc, mang theo hắn Cơ Lãng sẽ cao hứng, tất nhiên hiệu quả tốt hơn nhiều.

Tề Hầu cũng dự định đi cùng Ngô Củ đến Trịnh quốc. Hội minh lần này vô cùng quan trọng, cũng không chỉ là Chu quốc cùng Sở quốc, còn chứng kiến Chu Triều cùng Sở quốc hòa giải, bởi vậy rất nhiều quốc gia chư hầu Chu quốc sẽ tham gia. Tề quốc thân là cường quốc đứng đầu, tất nhiên cũng sẽ tham gia.

Lần này hội minh có thể nói là ngày đại hội, rất nhiều quốc gia tới tham gia. HunhHn786 Một ít quốc nhỏ cũng tham gia góp vui, vừa ra mắt tân Thiên tử, mặt khác diện kiến tân Sở Vương.

Sở Vương tuy rằng vừa mới lên ngôi không tới một năm nhưng danh tiếng vang dội. Trong một thời gian ngắn, đầu tiên là đấu Bành thị, trị Đấu gia, còn khiến Thiên tử Hồ Tề một đi không trở về, đưa tân Thiên tử Cơ Lãng lên bảo tọa, gần nhất là diệt Lỗ quốc cùng Nam Yến quốc. Có quốc quân cả đời không có một thành tựu, mà tân Sở Vương chỉ là một năm đã đầy chiến tích.

Tên tuổi Ngô Củ vô cùng vang dội, bởi vậy có rất nhiều quốc gia thừa cơ hội này đến bắt chuyện làm quen.

Lần này tới tham gia hội minh còn có Hình quốc, bởi vậy Ngô Củ dự định mang theo Yến Nga.

Ngoại trừ Hình quốc, cư nhiên còn có Vân quốc. Quốc quân Vân quốc mang theo phu nhân, cùng hai con gái.

Quốc quân Vân quốc tham gia hội minh mục đích chủ yếu là giới thiệu con gái với Sở Vương.

Vân quốc phía trên Dung quốc, phía dưới Tần quốc, cũng coi như là quốc gia phía nam. Phu nhân quốc quân Vân quốc có họ hàng cùng Đấu gia. Bởi vậy Vân quốc muốn thân cận tân Sở Vương, mưu cầu vị trí phía nam. Vừa vặn Sở Vương cũng chưa có thiếp, cũng không có Vương hậu, nếu Công chúa Vân quốc có thể làm Vương hậu, dù là ái thiếp cũng cho Vân quốc không ít chỗ tốt.

Tề Hầu nghe nói Vân quốc muốn đem con gái gả tới Sở quốc càng không thể để Ngô Củ đi một mình. Hắn đương nhiên phải đi cùng, miễn cho Vân quốc chui vào chỗ trống.

Mọi người rất nhanh liền chuẩn bị lên đường. Bất quá lúc trước khi ra đi, Ngô Củ còn muốn làm một việc.

Ngô Củ sáng sớm liền đi thiện phòng bận rộn làm đậu hũ chiên, lại làm một bát canh đậu hũ, mùi thơm khắp nơi. Tề Hầu đôi mắt sáng nhìn chằm chằm canh đậu hũ.

Ngô Củ lại cười híp mắt bưng canh đậu hũ, nói:

"Đây cũng không phải là cho Quân thượng dùng."

Tề Hầu vừa nghe, trong lòng chấn động mạnh, nói:

"Vậy Nhị ca là làm cho ai?"

Ngô Củ cười nhíu mày, nói:

"Ừm... là Công tử Quý."

Tề Hầu nhất thời một mặt vô cùng đáng thương, yếu ớt, ai oán, nói:

"Nhị ca mới vừa qua thân cận Ung Vu, lại muốn đi qua đi lại cùng Công tử Quý?"



Ngô Củ không suy nghĩ gì, muốn nói là hiểu lầm. Tề Hầu không cho cãi lại, lập tức còn nói:

"Nhị ca, Cô có phải là thất sủng rồi không?"

Trong canh này ngoài đậu hũ non còn có tôm bóc vỏ, có nấm, có mực cắt nhỏ như hạt lựu. Không cần thưởng thức, chỉ cần nhìn, ngửi mùi liền biết chén canh này chính là mỹ vị.

Tề Hầu làm nũng chơi xấu, không cho Ngô Củ đem canh đậu hũ cho Công tử Quý. Ngô Củ bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là lấy cái bát nhỏ, sau đó đổ ra non nửa bát phân cho Tề Hầu.

Tề Hầu chỉ tay, nói:

"Cô muốn cái kia!"

Ngô Củ trừng mắt, nói:

"Đó là cho Công tử Quý."

Tề Hầu nói:

"Không được, Cô muốn cái lớn."

Trong chuyện ăn uống, Ngô Củ không cản được hắn, không thể làm gì khác hơn là đem bát lớn đưa cho Tề Hầu.

Tề Hầu vèo một cái uống cạn nước, sau đó mới dùng muỗng múc tôm mực đậu hũ nấm ăn. Tất cả đều rất vừa miệng, ăn phải nói là thỏa mãn.

Tề Hầu ăn xong rồi, tao nhã buông bát, bên trong không còn chút gì, vô cùng sạch sẽ. Hắn dùng khăn lau miệng, nhìn thấy Ngô Củ không cam lòng nhìn mình, liền cười híp mắt nói:

"Nhị ca, Cô chỉ là đang dạy ngươi đạo làm vua. Hai bát canh đương nhiên phải phân chia giống nhau, nhất định phải giữ cân bằng, nếu không sẽ gây xung đột thì làm sao?"

Ngô Củ nghe không nhịn được cười gượng, nói:

"Vậy phải đa tạ Tề Công chỉ dạy."

Tề Hầu chắp tay nói:

"Không dám nhận, không dám nhận."

Ngô Củ thật rất muốn đem cái bát không úp lên mặt hắn.

Tức chết đi được!

Ngô Củ không để ý tới hắn, bưng bát đựng canh chuẩn bị đi. Tề Hầu ăn phần mình xong, còn chưa hài lòng, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Ngô Củ, đứng dậy chuẩn bị đi cùng Ngô Củ.

Ngô Củ ngờ vực nói:

"Quân thượng đi đâu?"

Tề Hầu cười nói:

"Tất nhiên là cùng Nhị ca đi phòng giam. Vạn nhất Công tử Quý không cảm kích, canh này vẫn là để Cô uống, miễn cho lãng phí."

Ngô Củ cười khan một tiếng, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục đi về phía trước.

Tề Hầu gọi tự nhân bưng canh, Ngô Củ cùng Tề Hầu liền đi hướng phòng giam. Bên trong rất im lặng, bởi vì Văn Khương cùng Yến Bá uống thuốc nhiều ngày, đã bị mang đi, không cần nhốt trong tù.

Bởi vậy nhà lao trong cung không nhốt bao nhiêu người, tất nhiên rất thanh tịnh.

Bọn họ đi tới tận cùng bên trong liền thấy Công tử Quý nằm trên mặt đất, tóc của hắn tán loạn, xõa ở trên lưng, che kín gò má. Không nhìn ra tâm tình hắn lúc này. Hắn không nhúc nhích nằm im như đã chết.

Ngô Củ đi tới, Công tử Quý cũng không có nhúc nhích một chút, chỉ là nói:

"Rốt cục đến phiên Quý?"

Ngô Củ nhíu mày, không nói gì, chỉ là ra hiệu tự nhân đưa canh vào trong thông qua ô nhỏ đưa cơm.

Công tử Quý nhìn canh tự nhân đưa vào, rốt cục nhúc nhích một chút. Gò má của hắn từ lộ ra khỏi tóc rối, vẻ mặt ngờ vực nhìn chằm chằm phần cơm kia, giọng khàn khàn nói:

"Đây là muốn đưa ta ra đi? Muốn động thủ liền động thủ thôi!"

Ngô Củ cười cười, nói:

"Công tử cả nghĩ quá rồi. Quả nhân cũng không phải là đến đưa ngài ra đi, cũng không phải là tới nhục mạ ngài."

Công tử Quý chậm rãi ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn về phía Ngô Củ và Tề Hầu đứng ở bên ngoài, nói:

"Vậy là sao?"

Ngô Củ nhàn nhạt nói:

"Quả nhân nghe nói Công tử mấy ngày nay không dùng bữa, trong lòng thật là lo lắng..."

Ngô Củ mới vừa "thừa nước đục thả câu", Công tử Quý còn chưa kịp cảm thấy được Ngô Củ giả mù sa mưa, liền nghe Tề Hầu nói:

"Nhị ca, ngươi lo lắng cho hắn, còn nói không trêu hoa ghẹo nguyệt."

Ngô Củ phút chốc muốn thổ huyết, quay đầu lại trừng Tề Hầu một cái, nói:

"Quân thượng, ta đây làm việc chính đáng đó!"

Tề Hầu cũng nói:

"Cô cũng nói chính đáng a! Ngươi nhanh nói cho Cô biết, Cô có phải là bị thất sủng hay không? Nếu như Cô không thất sủng, Nhị ca lập tức đem bát canh đậu phụ kia cho Cô."

Ngô Củ đặc biệt muốn che mặt. Tề Hầu tuyệt đối là cố ý quấy rối. Liền thấy Công tử Quý một mặt khiếp sợ nhìn bọn họ đối thoại, tựa hồ không phản ứng kịp.

Ngô Củ lén lút đá Tề Hầu một cái, sau đó ho khan một tiếng, nghiêm nghị nói:

"Lỗ quốc đã diệt vong, Công tử ngài là người có đại tài, có thể chọn rời đi. Quả nhân tuyệt đối sẽ không ngăn cản."

Công tử Quý lúc này mới phản ứng được. Nhất thời không nghĩ ra Tề Hầu cùng Ngô Củ lạ ở chỗ nào, bởi vậy hắn liền chú ý câu nói trước mắt, cười lạnh một tiếng, nói:

"Các ngươi sẽ thả Quý rời đi?"

Ngô Củ thấy hắn không tin, gật gật đầu, phất phất tay. Tự nhân lập tức đi tới, mở cửa phòng, sau đó mở xích khóa trên người Công tử Quý.

Công tử Quý có chút giật mình, chậm rãi đứng lên, đem xích trên người vứt ở bên cạnh, nhìn hai tay được tự do.

Ngô Củ làm một động tác mời nhẹ nhàng, nói:

"Là đi hay ở đều do Công tử. Quả nhân chỉ muốn nói cho ngươi biết, bây giờ Lỗ quốc đã diệt vong, ngươi ra đi tài ba của ngươi cũng sẽ theo Lỗ quốc đồng thời diệt vong. Công tử cam tâm sao?"

Công tử Quý chậm rãi đi ra phòng giam. Tề Hầu híp mắt, tựa hồ có hơi đề phòng. Tay khoát lên bội kiếm bên hông, hắn nghiêng người che Ngô Củ, tựa hồ động thủ bất cứ lúc nào.

Ngô Củ vỗ vỗ vai Tề Hầu, ra hiệu hắn không cần căng thẳng. Ngô Củ lại nói:

"Công tử cam tâm sao?"

Công tử Quý tóc tai bù xù, mắt đánh giá Ngô Củ, không biết Ngô Củ là có ý gì. Liền nghe Ngô Củ cười híp mắt nói:

"Sở quốc chính là thời khắc cần dùng người. Nếu Công tử nguyện ý, có thể đến Sở quốc."

Công tử Quý cười lạnh một tiếng, nhàn nhạt nhìn về phía Ngô Củ, nói:

"Sở Vương nói đùa. Quý là người Lỗ quốc, bây giờ Lỗ quốc đã diệt vong, người người khinh thường. Quý là người mất nước, còn có thể được trọng dụng? Quý nếu không có nhớ lầm, Sở quốc Tề quốc cùng Lỗ quốc luôn luôn có ngăn cách, coi như như vậy, Quý có thể được trọng dụng?"

Công tử Quý vốn đang cười nhạo, lại nghe được Ngô Củ cười nói:

"Có gì không thể, tự tin vào bản thân, không ngại thử thách, dùng người thì không nên nghi ngờ người, không hỏi xuất thân."

Công tử Quý một mặt ngờ vực nhìn Ngô Củ, tựa hồ tại suy nghĩ lời Ngô Củ nói, lập tức nói:

"Hay cho câu... Không hỏi xuất thân."

Ngô Củ nói:

"Công tử một thân tài hoa, Quả nhân kính trọng. Bây giờ nếu Công tử rời đi, tuy rằng có thể an ổn quãng đời còn lại, nhưng mà ngươi sẽ giống mẫu thân cùng ca ca ngươi. Ngươi cam tâm bị bọn họ hủy diệt tất cả?"

Cơ mặt Công tử Quý co giật. Hắn còn quá trẻ, có thể nói là trung thành tuyệt đối, nhưng mà bị mẫu thân và huynh trưởng đồng thời đưa tới làm con tin. Thế nhưng Công tử Quý không nghĩ tới mình bị đưa đi chết. Có ai xem hắn như người thân?

Khi Công tử Quý chất vấn Lỗ Công, Lỗ Công còn nói hắn không khuất phục, nhìn lầm hắn. Công tử Quý đương nhiên sẽ không khuất phục, nhưng mà tâm đã chết. Loại cảm giác nản lòng thoái chí thật là đáng sợ.

Công tử Quý vốn cho là mình tâm ý nguội lạnh, chết là tốt nhất. Nếu hắn không chết tương lai cũng là người tầm thường vô tri vượt qua một đời. Bây giờ Sở Vương lại muốn trọng dụng hắn.

Ngô Củ cười híp mắt, tự mình bưng lên bát canh đưa cho Công tử Quý, nói:

"Quả nhân biết Công tử những ngày qua không ăn, cố ý tự tay làm đồ ăn. Hi vọng Công tử có thể ăn một ít, bằng không thân thể không chịu nổi."

Công tử Quý càng ngờ vực nhìn Ngô Củ. Hắn đã nghe nói qua tân Vương Sở quốc thích nấu ăn, nhưng mà hắn không nghĩ tới Sở Vương tự tay nấu canh cho hắn.

Công tử Quý có một loại cảm giác sinh sôi, có cái gì đang điên cuồng sinh sôi. Hắn nhìn Ngô Củ, thấp giọng nói:

"Quý đáng giá cho Sở Vương làm như vậy?"

Ngô Củ nhíu mày cười nói:

"Quả nhân tin tưởng ánh mắt của chính mình, cũng tin tưởng tài hoa của Quý tiên sinh. Lẽ nào Quý tiên sinh nghi ngờ tài hoa của mình?"

Tề Hầu chờ Công tử Quý không thức thời, không ăn canh, sau đó non nửa bát canh là của hắn. Nào có biết Công tử Quý lại đột nhiên tiếp nhận canh từ tay Ngô Củ, uống một ngụm như uống rượu, rồi lập tức đem bát ném xuống đất, phải nói rất phóng khoáng.

Mà Tề Hầu là trơ mắt nhìn nước canh chưa uống hết, bên trong còn có đậu hũ tôm mực nấm trực tiếp rơi trên mặt đất cùng mảnh vỡ. Tề Hầu thiếu chút kêu rên một tiếng phí phạm.

Công tử Quý chắp tay nói:

"Được! Được Sở Vương nhìn vừa mắt, Quý liền giao thân thể tàn phế cho Sở Vương!"

Tề Hầu ở một bên nghe, trong lòng chấn động mạnh.

Giao thân thể cho Sở Vương? Để làm gì?

Ngô Củ cười híp mắt nói:

"Quý tiên sinh không cần nói nghiêm trọng như vậy. Quả nhân là muốn trọng dụng Quý tiên sinh, cũng không phải đem Quý tiên sinh làm nguyên liệu nấu ăn."

Ngô Củ ra động tác mời với Công tử Quý, nói:

"Mời Quý tiên sinh theo Quả nhân."

Bọn họ một đường đi ra khỏi nhà tù. Công tử Quý không biết Ngô Củ muốn mang hắn đi nơi nào. Tề Hầu như theo đuôi bọn họ. Rất nhanh mấy người liền đi tới một viện.

Vừa tới trước cửa viện, liền nghe bên trong có âm thanh.

"Gào gừ gào gừ."

Âm thanh như một con chó lớn đang kêu. Nhưng mà con chó lớn này tiếng kêu vô cùng kỳ lạ.

Tử Văn lúc này đang chơi cùng Đại Bạch trong sân. Đại Bạch những ngày qua ăn rất nhiều, Tử Văn sợ nó ăn đến thành bệnh, muốn mang Đại Bạch đi vận động một chút. Thế nhưng Đại Bạch rất lười, vừa ra tới liền nằm trên đất, lật cái bụng lên bất động, còn muốn tiểu chủ nhân gãi gãi cái bụng. Chỉ cần Tử Văn cào cái bụng, Đại Bạch sẽ phát ra tiếng kêu rất cao, thật xa cũng có thể nghe thấy.

Tử Văn đang vò cái bụng Đại Bạch, Ngô Củ lại tới. Tử Văn nhìn thấy Ngô Củ, nhanh chóng đứng lên, cũng kéo Đại Bạch lập tức chạy tới, vô cùng lễ phép chắp tay hành lễ, nói:

"Vương phụ."

Ngô Củ thấy Tử Văn lễ phép như vậy, ngồi chồm hỗm xuống, đưa tay sờ đầu Tử Văn, cười nói:

"Tử Văn, phụ thân mang cho con một sư phó. Con sau này phải đi theo sư phó học tập biết chưa?"

Công tử Quý vừa nghe, nhất thời kinh ngạc. Sở Vương để hắn làm lão sư, mà hắn bộ dáng này, tóc tai rối bù, cũng không có giống người thầy. Công tử Quý nhất thời xấu hổ.

Tử Văn lại không có loại quan niệm này. Dù sao là được hổ nuôi lớn, đối với dáng vẻ bề ngoài cái gì đó, Tử Văn không quan tâm. Đối với Tử Văn, mùi vị có lẽ so quan trọng hơn.

Tử Văn lập tức ngoan ngoãn, chắp tay nói:

"Dạ."

Ngô Củ vỗ vỗ Tử Văn, nói:

"Nhanh đi gặp sư phó."

Công tử Quý vội vã xua tay nói:

"Chuyện này... Làm như vậy không được. Quý dáng dấp này, vẫn chưa có tắm rửa, thực sự không được. Vương tử không thể bái."

Ngô Củ cười cười. Công tử Quý mặc dù là Công tử, bất quá kỳ thực là thư sinh cổ hủ, liền nói:

"Vậy trước tiên mời Công tử tắm rửa thay y phục."

Rất nhanh có tự nhân và cung nữ tới mời Công tử Quý đi tắm thay y phục. Ngô Củ và Tề Hầu cùng Tử Văn chờ. Tề Hầu cũng không biết từ nơi nào tìm tới một ít ăn, liền ngồi chồm hỗm trên mặt đất cho Đại Bạch ăn.

Đại Bạch "gào gừ gào gừ", thích vô cùng, lập tức nhào tới, còn chắp hai chân trước, đuôi luôn lay động.

Mọi người đợi một hồi lâu, Công tử Quý lúc này mới ra ngoài. Hắn đã thay đổi một thân xiêm y màu xanh nước biển. Công tử Quý vóc người hơi gầy gò, khuôn mặt giống Văn Khương, dĩ nhiên khá là thanh tú. Tắm rửa sạch sẽ, ăn mặc chỉnh tề, hắn liền biến thành một nam tử rất tuấn tú.

(Công tử Quý tên là Cơ Quý Hữu, tức Quý Thành Tử, là vị tông chủ đầu tiên sáng lập dòng họ Quý)

Công tử Quý đi ra đến, Ngô Củ cười cười, nói:

"Bây giờ Quý tiên sinh cũng đã chỉnh tề, Quả nhân liền bắt đầu sắc phong."

Ngô Củ nói dừng một chút, lại nói:

"Quả nhân liền phong Công tử là... Thiếu Sư. Làm phiền Công tử thay thế Quả nhân giáo dục đứa nhỏ Tử Văn này."

Đâu chỉ là Công tử Quý, cả Tề Hầu cũng giật mình. Bởi vì Ngô Củ cho Công tử Quý làm Thiếu Sư.

Thiếu Sư tại Sở quốc là thầy của Thái tử. Mấu chốt ở chỗ Thái tử!

Ngô Củ một câu nói như vậy không chỉ là sắc phong Công tử Quý, hơn nữa sắc phong Tử Văn.

Tử Văn không rõ tình hình. Dù sao Tử Văn căn bản không biết cái gì là Thiếu Sư, nhưng Tề Hầu cùng Công tử Quý đều biết.

Công tử Quý giật mình, lập tức vội vã cảm kích quỳ xuống dập đầu nói:

"Tạ ơn Vương thượng!"

Ngô Củ cười híp mắt nói:

"Được rồi, Tử Văn, nhanh đi bái kiến sư phó."

Tử Văn tuy rằng không hiểu cái gì là Thiếu Sư, thế nhưng biết cái gì là sư phó, vội vã chạy tới đối với Công tử Quý làm lễ, nói:



"Tử Văn bái kiến sư phó."

Công tử Quý liền vội vàng đem Tử Văn đỡ dậy, nói:

"Vương tử không cần đa lễ."

Ngô Củ cười nói:

"Tử Văn mặc dù là nghĩa tử, thế nhưng trời sinh thông minh lanh lợi, là nhân tài về sau. Chỉ là lúc trước chịu không ít khốn khổ, khiến Quả nhân vô cùng đau lòng. Cũng mong Thiếu Sư hết sức chiếu cố."

Công tử Quý chắp tay nói:

"Vâng, Quý sẽ dùng hết sức phụ tá Vương tử, xin Vương thượng yên tâm."

Ngô Củ gật gật đầu, nói:

"Thiếu Sư không cần đa lễ. Qua mấy ngày nữa Quả nhân cùng Vương tử tới Trịnh quốc cùng Thiên tử hội minh. Thiếu Sư nghỉ ngơi mấy ngày, thời điểm đó cũng phải đi theo."

Công tử Quý lập tức nói:

"Vâng, Quý lĩnh chiếu."

Ngô Củ phân phó xong, liền để Tử Văn ở cùng Công tử Quý học tập, chính mình liền cùng Tề Hầu rời đi.

Người Sở quốc đã xuất phát, qua ít ngày nữa liền sẽ tới Trịnh quốc. Bọn họ mấy ngày nay cũng cần khởi hành.

Lần này hội minh tại Hổ Lao quan. Hổ Lao quan thuộc Trịnh quốc, thế nhưng giáp giới Lạc Sư. Bởi vậy Cơ Lãng cùng Ngô Củ hội minh cố ý chọn nơi này.

Hổ Lao quan phía bắc Trịnh quốc, lân cận Hoàng Hà, cửa ải vách núi cheo leo đá lởm chởm, là một địa danh nổi tiếng hiểm trở.

Năm đó Chu Mục Vương Cơ Mãn đi săn thú, có con hổ trong bãi lau sậy trung du. Võ sĩ bên cạnh Chu Mục Vương đã bắt sống con hổ, đồng thời đem hổ hiến cho Chu Mục Vương. Chu Mục Vương cao hứng vô cùng, liền đem hổ áp tải về nhốt nuôi. Bởi vậy mới có tên gọi Hổ Lao quan. (Lao có nghĩa là nhốt nuôi).

Ngô Củ cùng Tề Hầu rất nhanh liền xuất phát đi Hổ Lao quan Trịnh quốc. Dọc theo đường đi rất là thái bình. Dù sao Tề quốc mới vừa tóm thâu Lỗ quốc, các quốc gia chung quanh không dám mất lòng Tề quốc. Hơn nữa đội ngũ của bọn họ khổng lồ, Tề Hầu mang theo nhiều binh mã, Đan Tử Chính lĩnh binh dẫn đầu. Quốc quân Tào quốc Tào Khắc bởi vì có công diệt Lỗ quốc, cũng sẽ theo cùng bọn họ đi Hổ Lao quan lĩnh thưởng.

Đã như thế, Tề quốc Sở quốc cùng Tào quốc binh mã cùng nhau lên đường muốn không đồ sộ cũng khó.

Bởi vì Tề Hầu gần đây đặc biệt mê luyến đậu hũ, đặc biệt thích ăn đậu hũ, bởi vậy Ngô Củ trước khi lên đường cố ý làm mười cân đậu hũ, dùng khối băng ướp lạnh mang theo. Tuy rằng làm đậu hũ cũng không phức tạp, thế nhưng cần thời gian, hơn nữa cần thạch cao. Ngô Củ sợ Trịnh quốc không có loại đồ vật này, thời điểm đó Tề Hầu thèm, không ai đáp ứng nổi...

Trịnh quốc đã sớm bố trí tế đàn ở Hổ Lao, xây dựng hành dinh khí thế rộng lớn.

Nói đến, từ lần trước Trịnh quốc bị Sở quốc xâm lấn, Tế Trọng chết bệnh, Trịnh quốc liền rơi vào tĩnh mịch. Dù sao quốc quân đã chết, Trịnh quốc rắn mất đầu, hơn nữa Sở quốc xâm lấn, càng là hỗn loạn một mảnh.

Thời gian trôi qua, Trịnh quốc từ quốc gia bá chủ đã sa sút. Rất nhiều quốc gia đều nhân cơ hội bắt nạt Trịnh quốc, Trịnh quốc cũng luôn yếu kém hụt hơi. Lần này Sở Vương và Thiên tử hội minh, chuyện lớn như vậy, Trịnh quốc liền muốn thừa dịp này khôi phục nguyên khí của chính mình.

Nếu hội minh có thể tổ chức tại Trịnh quốc, các chư hầu liền đi đến Trịnh quốc. Cứ như vậy, Trịnh quốc lại biến thành trung tâm, cũng có thể thu hút tiền tài. Trịnh quốc nâng cao kinh tế, mau chóng nghỉ ngơi lấy sức, khôi phục bá nghiệp.

Lần này Thiên tử hội minh, Trịnh quốc đã cật lực xin được đứng ra tổ chức, rốt cục xin được. Trịnh quốc đột nhiên xin làm chủ nhà hội minh kỳ thực cũng là có nguyên nhân.

Đầu tiên là bởi vì Trịnh quốc đã có một vị tân quốc quân. Nếu không có tân Trịnh Bá kế vị, cũng sẽ không có người đi xin làm chủ nhà hội minh.

Nói đến quốc quân Trịnh quốc mới kế vị này cũng không phải người mới, đã từng kế vị.

Mỗi nhà đều có nỗi khó xử riêng. Trước đã nói qua Trịnh Trang Công có thể nói là một trong những bá chủ thời Xuân Thu. Tuy rằng không có thành tựu lớn bằng Tề Hoàn Công, thế nhưng thời điểm Trịnh Trang Công xưng bá, ông nội Tề Hoàn Công còn tại vị. Có thể nói khi đó Trịnh quốc cường thịnh tột đỉnh, tất cả mọi người phải xem sắc mặt Trịnh quốc.

Người vừa lên vị trí Trịnh Bá là con thứ của Trịnh Trang Công, họ Cơ thị Trịnh.

Trịnh Trang Công qua đời, Thái tử Cơ Hốt lên ngôi tức là Trịnh Chiêu Công. Cơ Đột sang Tống quốc làm con tin. Tế Trọng là quyền thần, rất chuyên quyền. Đến khi Trịnh Trang Công mất, quyền lực Tế Trọng càng lớn, so với Trịnh Chiêu Công còn muốn lớn hơn. Trịnh Bá Đột là người vô cùng "nham hiểm", có thủ đoạn, cũng chính là người chuyên quyền. Hai người đều chuyên quyền đối chọi sẽ nhìn nhau vừa mắt?

Trịnh Trang Công chết rồi, Tống quốc vươn mình, uy hiếp Tế Trọng nhất định phải đưa huyết thống Tống quốc lên làm quốc quân Trịnh quốc. Tế Trọng bị uy hiếp, không thể làm gì khác hơn lật đổ Trịnh Chiêu Công, đón Công tử Đột về làm Trịnh Bá, tức Trịnh Lệ Công.

Đã như thế, Công tử Đột từng kế vị, trải qua một lần làm Trịnh Bá.

Trịnh Lệ Công thượng vị, cũng không ưa Tế Trọng, muốn diệt trừ Tế Trọng. Bất quá không nghĩ tới sự kiện này bị con gái Tế Trọng nói cho Tế Trọng. Trịnh Bá Đột mới vừa đăng cơ, không ngăn nổi quyền uy Tế Trọng, phải chạy trốn. Tế Trọng lại bắt đầu nâng đỡ tân quân, về sau lập Trịnh Tử Anh (Tử Nghi) mới hơi yên ổn một ít.

Bất quá Tử Nghi bởi vì sự kiện Bành Sinh, sau đó bị Ngô Củ cùng Tề Hầu liên thủ giết chết. Bởi vậy Trịnh quốc một lần nữa rơi vào thời kỳ hỗn loạn không có quốc quân.

Trịnh quốc không có quốc quân, Cơ Đột ở bên ngoài lưu vong mười bảy năm rốt cuộc tìm được thời cơ. Tế Trọng đã chết, không ai có thể ngăn cản hắn, hơn nữa Trịnh quốc hiện tại chính là nát bét, chỉ sợ cũng chỉ có Cơ Đột mới có thể chấp nhất với Trịnh quốc.

Cơ Đột mang binh trở về Trịnh quốc, bởi vì hắn là huyết mạch Trịnh Trang Công, bởi vậy thuận lý thành chương được lập thành Trịnh Bá.

Cơ Đột thượng vị trở thành Trịnh Bá, bất quá Trịnh quốc trải qua chiến loạn vô cùng hư không. Tế Trọng mất, Trịnh quốc bắt đầu nằm ở trạng thái suy sụp, đảng phái tranh đoạt chẳng lạ lùng gì đã đếm không xuể, hôm nay ám sát, ngày mai mưu sát, không có một ngày yên ổn.

Cơ Đột đối mặt một Trịnh quốc rối loạn. Bất quá Cơ Đột cũng là người có chút thủ đoạn, rất nhanh liền thống trị triều đình sụp đổ. Mặc dù mọi người trong nội tâm đều không phục Trịnh Đột, bất quá ở bề ngoài không dám nói gì.

Trịnh Bá biết rõ bây giờ Trịnh quốc cần lấy sức, hơn nữa cần lượng lớn lương thực cùng tiền tài. Chủ nhà hội minh là lựa chọn tốt, chủ yếu có thể kéo lên kinh tế Trịnh quốc.

Trịnh quốc là quốc gia thuộc Chu Triều, vị trí địa lý phi thường hậu đãi. Hơn nữa Trịnh Bá Đột biết tình hình trước mắt, Chu Thiên tử vốn không phải huyết thống chính thống, mà là bởi vì thân cận Tề quốc cùng Sở quốc cho nên mới có thể đăng cơ.

Bởi vậy Trịnh Bá Đột cũng muốn thân cận Tề quốc cùng Sở quốc. Trịnh quốc vị trí bên cạnh Lạc Sư, cũng cần thân cận Chu Thiên tử mới được. Hội minh là một thời cơ tốt, Trịnh Bá Đột nhất định phải nắm lấy thời cơ này.

Trịnh Bá Đột tích cực bôn ba, chủ động thỉnh cầu. Sau khi được cho phép tỏ chức hội minh, lập tức lập hành dinh ở Hổ Lao thành, vì biểu lộ ra uy nghiêm Trịnh quốc, không tiếc chi lượng lớn tiền tài.

Phải biết rằng, bỏ ra rất nhiều cho tổ chức hội minh. Có nhiều quốc gia chư hầu đi đến Hổ Lao, tiêu xài cũng vô cùng khả quan, tuyệt đối có thể thu trở về.

Đội ngũ Sở quốc Tề quốc cùng Tào quốc mênh mông cuồn cuộn đến Hổ Lao. Trịnh Bá Đột đi tiếp đón đội ngũ từ rất xa Hổ Lao.

Ngô Củ vén rèm xe lên nhìn. Đoàn xe Trịnh quốc nghênh tiếp rất dài, thoạt nhìn vô cùng long trọng. Trịnh Bá Đột ngồi ở trên ngựa. Ngô Củ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Trịnh Bá Đột.

Người này chạy trốn mười bảy năm, bây giờ không trẻ, là đại thúc bốn mươi mấy tuổi. Bất quá vị đại thúc này bảo dưỡng rất tốt, thoạt nhìn cũng chỉ chừng hơn ba mươi tuổi. Thân hình cao lớn, một thân hướng bào đen, chẳng hề gầy như Ngô Củ, trái lại cao to cường tráng giống Tề Hầu.

Trịnh Bá Đột ngồi ở trên ngựa, nhìn thấy đoàn xe đến, lập tức xuống dưới, tự mình đi nghênh đón. Hắn đi tới gần, dễ dàng cho Ngô Củ đánh giá.

Khuôn mặt anh tuấn, dáng dấp cường tráng, trên cằm có một ít râu, cũng không nhiều. Nét mặt anh tuấn có một chút trầm lặng. Tướng mạo Trịnh Bá Đột uy nghiêm, nhưng khi hắn cười cũng khá hiền hoà.

Trịnh Bá Đột đi tới, Ngô Củ cùng Tề Hầu cũng xuống xe. Tào Khắc ngồi trên lưng ngựa cũng tung người xuống ngựa.

Trịnh Bá Đột vội vã chắp tay nói:

"Sở Vương, Tề Công, Tào Công, ba vị đại giá quang lâm. Đột không có từ xa tiếp đón, thực sự xấu hổ, xấu hổ a!"

Ngô Củ cười cười, nói:

"Trịnh Công đã nghênh đón rất xa."

Trịnh Bá Đột cười nói:

"Sớm nghe nói ba vị hôm nay tới, Đột đã chuẩn bị rượu ngon món ngon. Mời ba vị đi vào lều, đường xa tất nhiên mệt nhọc, xin nghỉ ngơi trước, rượu ngon sơn hào hải vị sẽ đưa đến lều. Hôm nay Đột không quấy rầy các vị, xin tự mình nghỉ ngơi. Ngày mai Đột lại mở tiệc đón chào các vị được không?"

Tề Hầu chắp tay, nói:

"Trịnh Công nghĩ chu đáo, vậy xin đa tạ."

Trịnh Bá Đột cười híp mắt nói:

"Không dám, không dám. Sao dám để Tề Công nói cảm ơn? Thực sự làm khó cho Đột."

Trịnh Bá Đột vô cùng khiêm tốn, cười rộ lên phảng phất rất nho nhã lễ độ, là đại thúc vô cùng hiền hoà. Bất quá người này bản chất hung tàn, cười cũng mang theo âm trầm.

Mọi người theo Trịnh Bá Đột đi vào trong. Hắn cười, nói:

"Nếu Đột không nhìn lầm, vị này là Lỗ công tử phải không?"

Công tử Quý hôm nay là sư phó của Tử Văn. Hắn đi cùng Tử Văn và Đại Bạch, tất nhiên cũng theo tới. Hắn xuống xe liền thấy Trịnh Bá Đột. Hắn muốn hạ thấp sự tồn tại, bất quá không nghĩ tới Trịnh Bá Đột vẫn thấy được.

Công tử Quý cười khan một tiếng, cung kính chắp tay nói:

"Xin chào Trịnh Công, Quý có lễ."

Trịnh Bá Đột liền vội vàng nói:

"Không dám, không dám. Đột nghe nói trước khi chiến dịch, Lỗ Công đem Công tử đưa ra làm con tin, cũng vì Công tử mà lo lắng đó."

Công tử Quý sắc mặt không dễ nhìn. Tuy rằng việc này đã trôi qua, thế nhưng vẫn cứ là mụn nhọt trong lòng Công tử Quý.

Công tử Quý sắc mặt không dễ nhìn. Trái lại Trịnh Bá Đột cười hiền hoà, nói:

"Thiên tử đã đến hành dinh. Lần này hội minh sẽ hành quyết Lỗ Công cùng Công tử Khánh Phủ, xem ra rất náo nhiệt. Lỗ công tử đừng bỏ qua."

Công tử Quý nghe hắn nói như thế, nhất thời cả người run lên. Lúc đó Cơ Lãng đem Lỗ Công cùng Khánh Phủ đi, cũng không có hành quyết, mà là giữ hai người để hành quyết trước mặt các chư hầu.

Công tử Quý là em trai Lỗ Công và Công tử Khánh Phủ, Trịnh Bá Đột nói như vậy khó tránh khỏi Công tử Quý sắc mặt không dễ nhìn.

Ngô Củ ngờ vực nhìn Trịnh Bá Đột, lại nhìn Công tử Quý. Hai người kia quả thực là sóng ngầm mãnh liệt. Không biết chuyện gì xảy ra, Trịnh Bá Đột phảng phất như cố ý nhằm vào Công tử Quý. Lời nói ra ẩn giấu sự châm chọc, mang theo sắc bén.

Công tử Quý xem như là người ôn hòa, bị Trịnh Bá Đột đơn giản nói mấy câu chọc giận.

Trịnh Bá Đột một mặt nham hiểm mỉm cười, nói:

"Nhìn xem, nhìn xem, Đột tựa hồ nói không đúng thời điểm. Cũng là Đột ăn nói vụng về, thực sự là có lỗi. Đột xin lỗi các vị."

Công tử Quý nghe hắn nói như vậy, cũng không có cách nào nói cái gì, cùng mọi người đi vào trong.

Trịnh Bá Đột đưa bọn họ đến cửa lều, liền thức thời lùi ra. Mọi người tụ lại trong doanh trướng. Ngô Củ kỳ quái nói:

"Thiếu Sư cùng Trịnh Công có quan hệ gì hay không?"

Công tử Quý vừa nghe, sắc mặt có chút lúng túng, chắp tay nói:

"Thực không dám giấu giếm, thật có chút quan hệ. Là... là sự tình rất nhiều năm trước."

Rất nhiều năm trước, lần thứ nhất kế vị, Trịnh Bá Đột đối với Tế Trọng nổi lên sát tâm. Khi đó hắn còn chưa là đại thúc, tính tình nóng vội, chỉ vì cái trước mắt, cuối cùng không có thắng Tế Trọng. Hắn đi lưu vong, trốn khỏi Trịnh quốc, không dám ở quốc gia lân cận, chạy thẳng tới Lỗ quốc.

Lúc đó Lỗ Công Đồng đã kế vị, Công tử Khánh Phủ vẫn chưa có trở thành sủng thần, Công tử Quý được vạn người vây đỡ.

Khi đó Công tử Quý còn nhỏ. Cơ Đột tới Lỗ quốc tìm Công tử Quý, muốn Lỗ quốc giúp hắn về Trịnh quốc lật đổ Tế Trọng, một lần nữa kế vị trở thành Trịnh Bá. HunhHn786 Công tử Quý đáp ứng, đồng thời thu nhận hắn, cảm thấy chuyện như vậy là điều chắc chắn. Dù sao lúc đó Lỗ quốc rất cường đại, không có bị Tề quốc áp chế, lực lượng ngang Tề quốc.

Cơ Đột lớn hơn Công tử Quý nhiều lại thành bằng hữu, cùng uống rượu tâm tình. Sau đó Công tử Quý tìm được cơ hội thích hợp giới thiệu Cơ Đột cho Lỗ Công. Bất quá...

Công tử Quý cười khan một tiếng, nói:

"Cũng là Quý khi đó quá nhỏ, nói đến cũng là Quý có lỗi trước, không nên khoe khoang khoác lác..."

Trong tiệc rượu, Công tử Quý đem Cơ Đột giới thiệu cho Lỗ Công. Lỗ Công lại cảm thấy hắn không có tiền đồ, dù sao Cơ Đột hôm nay là chó mất chủ, cái đinh trong mắt cái gai trong thịt Tế Trọng, hơn nữa còn là con thứ, cũng không phải là con Chính phu nhân Trịnh Trang Công, không danh không phận. Bởi vậy Lỗ Công cảm thấy hắn không có giá trị, cũng không thể lợi dụng. Trong tiệc rượu, trước mặt mọi người Lỗ Công làm nhục Cơ Đột. Không chỉ là dùng lời nhục nhã, còn quất roi. Văn Khương cũng tới tham gia trò vui, trước mặt mọi người muốn Cơ Đột làm nam sủng.

Cơ Đột không chịu nhục, lớn tiếng với Lỗ Công cùng Văn Khương. Lỗ Công cùng Văn Khương nổi giận, liền trói hắn lại làm qua tặng cho Tế Trọng, mưu đồ tạo quan hệ tốt Lỗ quốc cùng Trịnh quốc.

Cơ Đột bị trói lại, áp giải trên xe tù tới Trịnh quốc.

Công tử Quý nhớ lại, nói:

"Quý không ngờ biến thành như vậy, lúc đó Quý cũng không có cách nào..."

Sau đó xe tù trên đường tới Trịnh quốc. Công tử Quý không chỉ là nuốt lời, hơn nữa còn khiến Cơ Đột chịu nhục lớn, vô cùng xấu hổ, cũng cho người ta lén lút cướp xe tù. Cơ Đột chạy thoát, Tế Trọng không có được người, cho là Lõ quốc cố ý nhục nhã bọn họ. Bởi vậy Trịnh quốc cùng Lỗ quốc quan hệ cũng một lần nữa rơi vào giằng co.

Lỗ Công cùng Văn Khương sai người đi thăm dò kẻ cướp xe tù, bất quá vẫn không có tra ra được.

Chuyện Công tử Quý cướp xe tù vẫn luôn bảo mật, không dám nói ra. Hắn sợ nói ra sẽ thành mầm họa, chuyện này Cơ Đột cũng không biết.

Công tử Quý thở dài nói:

"Quý cũng biết chuyện này là Quý có lỗi."

Ngô Củ không nghĩ tới hai người còn có mối thù, khó trách Trịnh Bá Đột cười âm trầm, hơn nữa muốn làm chủ nhà lần hội minh này. Phỏng chừng chấp pháp hành quyết Lỗ Công cùng Khánh Phủ tại hội minh cũng là Trịnh Bá Đột thỉnh cầu thực hiện.

Trịnh Bá Đột vì báo thù, có thể nói là nhọc lòng.

Ngô Củ sau khi nghe cảm giác chuyện này cũng là khó hóa giải.

Cơ Đột thân là một Công tử, coi như hắn không phải Thái tử, Lỗ Công làm nhục như vậy hắn làm sao có khả năng không thù dai? Coi như Công tử Quý sau đó cứu hắn, thế nhưng cũng không có thể bù đắp chuyện bị làm nhục trước mặt mọi người.

Bây giờ hắn làm Trịnh Bá, e rằng có người ở chỗ này vẫn còn nhớ tới. Chuyện đó sẽ trở thành đề tài cho mọi người bàn luận cười cợt.

Tất cả mọi người cảm thấy rất khổ não. Vừa lúc đó, tự nhân lại đây thông báo.

"Vương thượng, đoàn người Mạc Ngao đến rồi!"

Ngô Củ vừa nghe người từ Sở quốc đã đến, liền nhanh chóng đứng dậy đi nghênh đón.

Quả nhiên xa xa liền thấy lá cờ lớn của Sở quốc, đặt ngang hàng là một lá cờ khác trên đó viết một chữ Đấu. Là Đấu Kỳ mang theo Nhược Ngao Lục Binh đến.

Ngô Củ tự mình nghênh đón. Đấu Kỳ xa xa ở trên ngựa vừa nhìn thấy, vội vàng tung người xuống ngựa, nhanh chóng đi tới. Hắn vội vã chắp tay bái, nói:

"Đấu Kỳ bái kiến Vương thượng!"

Ngô Củ cười híp mắt nâng dậy Đấu Kỳ, nói:

"Đấu khanh không cần đa lễ."

Phàn Sùng cùng Bành Trọng Sảng cũng theo ở phía sau, rất nhanh đều tung người xuống ngựa. Bành Trọng Sảng là văn thần, một đường cưỡi ngựa đến đây. Đường xá xa xôi, hắn mệt đã không xong, sắc mặt hơi tái. Phàn Sùng vẻ mặt cười nhạo, bất quá vẫn là duỗi tay vịn Bành Trọng Sảng xuống dưới.

Phàn Sùng thấp giọng nói:

"Ta nghe nói say xe, không nghĩ tới Bành đại nhân say ngựa?"

Bành Trọng Sảng không lên tiếng, bởi vì hắn thật sự say ngựa, sắc mặt trắng bệch, muốn ói.

Đấu Kỳ cười đối với Ngô Củ nói:

"Vương thượng, người xem ai tới."

Hắn nói, tự mình đi nâng mành xe. Một nam nhân trung niên từ bên trong đi ra. Ngô Củ nhìn kỹ là Đấu Bá Bỉ.

Đấu Bá Bỉ kỳ thực tuổi cũng không coi là quá già, bất quá đã từ quan lui khỏi triều đình. Nguyên nhân rất đơn giản, một mặt là bởi vì Đấu Bá Bỉ làm Lệnh Doãn rất nhiều năm, nếu là vẫn luôn chiếm lấy vị trí này sợ bị người nghi vấn. Ở một phương diện khác cũng là vì thân thể Đấu Bá Bỉ không quá tốt. Bởi vì lúc còn trẻ không chú ý, làm việc quá độ, bởi vậy hiện tại tuổi hơi lớn một chút liền bắt đầu hiện ra bệnh.

Đấu Bá Bỉ thời gian rất dài không lộ diện, không nghĩ tới lần này hội minh Đấu Bá Bỉ cùng Đấu Kỳ đến.

Đấu Bá Bỉ từ trong xe xuống dưới, Ngô Củ tự tay đi dìu hắn. Đấu Bá Bỉ có chút thụ sủng nhược kinh, chắp tay nói:

"Vương thượng, xin thứ lỗi."

Bọn họ đang nói chuyện, Trịnh Bá Đột rất nhanh liền ra đón, có vẻ như rất bận rộn. Trịnh Bá vội vàng hướng Đấu Bá Bỉ cùng Đấu Kỳ làm lễ, thoạt nhìn như là vãn bối cung kính.

"Vừa vặn, đội ngũ Vân quốc cũng tới. Đội ngũ Sở quốc nếu là chậm một chút, khả năng liền đồng hành."

Trịnh Bá Đột nói, giơ tay lên chỉ chỉ phương xa. Mọi người đều nhìn sang, quả nhiên thấy một đội ngũ xa xa đang đến. Đội ngũ kia còn lâu mới bằng đội ngũ Sở quốc Tề quốc, thậm chí ngay cả đội ngũ của Tào Khắc cũng không bằng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vô Củ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook