Vô Củ

Chương 196: Dối trá

Trường Sinh Thiên Diệp

12/09/2021

Ngô Củ thấy bọn họ chậm chạp bất động, híp mắt nói:

"Thế nào? Quả nhân nói là gió thổi bên tai?"

Ngô Củ vừa nói như thế, liền có người quỳ xuống. Quắc Công Sửu là người đầu tiên quỳ xuống, vội vã dập đầu lạy, hành đại lễ, nói:

"Sửu chúc mừng Thiên tử đăng cơ. Bái kiến Thiên tử. Thiên tử vạn tuế!"

Quắc Công Sửu đột nhiên phản bội. Dù sao cũng không có cách nào, bọn họ đã bị bao vây, không có cách cứu vãn, nếu không quỳ, đó chính là rơi đầu. Quắc Công Sửu cùng Vương tử Đái vốn là lợi dụng lẫn nhau, bây giờ Vương tử Đái đã mất đi giá trị lợi dụng, Quắc Công Sửu làm sao có khả năng liều mình bảo vệ hắn?

Vương tử Đái khiếp sợ nói:

"Quắc Công! Ngươi..."

Quắc Công Sửu cũng không để ý đến hắn. Có Quắc Công dẫn đầu, sĩ phu Đồi Thúc cùng Đào Tử liếc nhìn nhau một cái, cũng dồn dập quỳ xuống, miệng nói:

"Tiểu nhân bái kiến tân Vương, tân Vương vạn tuế!"

Đan Bá vừa thấy tất cả mọi người quỳ trên mặt đất, cũng cùng quỳ trên mặt đất, miệng nói vạn tuế, không còn dám lỗ mãng.

Quắc Công cùng nhóm sĩ phu đều quỳ xuống, tự nhân cung nữ bên cạnh cũng nhanh chóng dập quỳ xuống. Toàn bộ cũng không dám đứng, e sợ rơi đầu.

Cơ Lãng nghe hô vạn tuế, nhìn một đám người quỳ, trong lòng không khỏi dâng lên vui sướng. Hắn híp mắt, xoay lại nhìn Vương tử Đái không có quỳ.

Cơ Lãng chậm rãi đi tới, híp mắt đánh giá hướng bào Thiên tử trên người Vương tử Đái, nói:

"Đái Nhi, ngươi thấy sao?"

Vương tử Đái thở hổn hển. Hắn không cao bằng Cơ Lãng, bây giờ đã thành chim cút, bị Cơ Lãng trên cao nhìn xuống. Vương tử Đái sắc mặt tái xanh, thế nhưng không dám nói. HunhHn786

Cơ Lãng đưa tay đẩy Vương tử Đái ra, chậm rãi đi về phía trước, trực tiếp lên bậc thang, đến chỗ ngồi Thiên tử. Hắn từ từ ngồi xuống. Tuy rằng hắn không có mặc hướng bào, nhưng mà khí thế kia lớn hơn so với Vương tử Đái.

Cơ Lãng ngồi xuống, híp mắt nhìn chung quanh một vòng, cười nói:

"Nếu mọi người đều nhất trí, bây giờ Chu quốc là ngàn cân treo sợi tóc, thân là thần tử Chu quốc, Lãng cũng không dám từ chối. Hôm nay... có Sở Vương, Tề Công, Quắc Công cùng chư vị đại phu chứng kiến, Lãng nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, đăng cơ là Chu Vương. Còn lễ nghi phiền phức, Lãng mặc dù không muốn tiêu pha xa xỉ, thế nhưng cũng cần phải có. Chờ qua tang lễ tiên Vương lại công bố thiên hạ, mời chư hầu đến Lạc Sư làm lễ."

Cơ Lãng nói đường hoàng, vừa ngồi lên bảo tọa, khí thế đã không ôn hòa như trước.

Nhóm sĩ phu bị binh lính vây quanh, căn bản không dám nói không, lập tức nói:

"Vâng! Phải! Tiểu nhân tuân mệnh!"

Ngô Củ lúc này nhìn về phía Cơ Lãng, nói:

"Thiên tử, không biết người thoái vị nhượng hiền tài nên xử trí như thế nào?"

Ngô Củ nói, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Vương tử Đái.

Vương tử Đái đột nhiên bị điểm danh, sợ đến sắc mặt tái nhợt, có chút run lẩy bẩy. Nhìn đại thần quỳ trên đất, lại nhìn binh lính bao quanh Lộ Tẩm cung, cuối cùng rốt cục hắn quỳ trên mặt đất. Cởi hướng bào ném qua một bên, hắn dập đầu lạy nói:

"Vương phụ! Vương phụ tha mạng a!"

Cơ Lãng ngồi, cúi đầu nhìn Vương tử Đái dập đầu lại, cười lạnh một tiếng, nói:

"Con là đứa con Quả nhân thương yêu, tại sao nói tha mạng. Bây giờ Quả nhân đăng cơ là Thiên tử, con vẫn là Vương tử, như vậy không phải sao? Người đâu, ban thưởng Vương tử một ly rượu."

Hắn nói, Ngô Củ liếc mắt nhìn Phàn Sùng. Phàn Sùng lập tức bưng lên một cái khay có bình và ly, đem rượu trong bình đổ ra ly, cung kính đưa đến trước mặt Vương tử Đái.

Vương tử Đái sợ đến mặt không còn nét người, liên tục dập đầu lạy, nói:

"Vương phụ! Vương phụ tha mạng! Con là thật tâm thoái vị nhượng hiền. Xin Vương phụ nghĩ đến lòng hiếu thuận của con mà tha con một mạng!"

Cơ Lãng nghe đến đó, đột nhiên cười to, nói:

"Hiếu thuận!?"

Hắn nói, đứng lên, híp mắt nhìn chằm chằm Vương tử Đái, nói:

"Ngươi nói hiếu thuận? Tại Lạc Nam là ai mang binh đánh lén, người thân không nhận, còn muốn đâm chết huynh trưởng?!"

Vương tử Đái quỳ trên mặt đất, run lẩy bẩy, làm ra một bộ sợ hãi khóc cầu xin.

"Vương phụ! Vương phụ ngài nghe con giải thích! Con căn bản không hề có ý như vậy. Con làm sao có khả năng làm việc giết cha giết huynh chứ? Vương phụ cùng huynh trưởng đối xử con rất tốt, con cũng không thể làm việc xấu. Con đều là bị bức ép. Lúc ấy có người tạo phản, uy hiếp con. Nếu không phải giả bộ có ý nhằm vào Vương phụ cùng huynh trưởng, lúc này hài cốt đã không còn. Xin Vương phụ ngài nghĩ tình con đáng thương!"

Cơ Lãng cười nói:

"Giả bộ? Ngươi giả bộ suýt chút nữa thì lấy mạnh đại ca ngươi!"

Cơ Đái khóc lóc kể lể, nhìn thấy không tác dụng với Cơ Lãng, liền quay đầu nhìn về phía Cơ Trịnh. Cơ Trịnh vẫn luôn không nói gì, Cơ Đới dùng đầu gối bò qua, ôm chặt lấy cẳng chân Cơ Trịnh, nằm trên mặt đất khóc lóc kể lể.

"Đại ca! Đại ca!! Mau cứu đệ! Đệ là bị bức tổn thương đại ca. Đệ cũng không muốn, không nghĩ làm như vậy, là bị bức bất đắc dĩ. Bây giờ Vương phụ muốn giết đệ. Đệ không đáng chết, chết không nhắm mắt. Đại ca mau cứu đệ..."

Cơ Đới khóc phải nói là hết sức. Cơ Trịnh nhíu mày lại, cúi đầu nhìn đệ đệ khóc sưng đôi mắt, giòng khàn. Hắn tựa hồ không đành. Trong những người ở nơi này, chỉ có Cơ Trịnh tâm địa mềm nhất.

Cơ Trịnh ngẩng đầu lên, nhìn về phía Cơ Lãng, rốt cục vẫn là chắp tay nói:

"Phụ thân, tiểu đệ chỉ là nhất thời hồ đồ. Con bây giờ cũng không có chuyện gì. Phụ thân mới vừa đăng cơ, nếu giết tiểu đệ, e sợ bị người có tâm gièm pha chửi bới. Xin phụ thân khai ân, tha mạng tiểu đệ lần này."

Cơ Lãng nghe Cơ Trịnh xin cho Cơ Đái, biểu tình dữ tợn, nhăn nhó mấy lần. Bất quá Cơ Trịnh nói cũng đúng, hổ dữ không ăn thịt con, Chu Triều là chú ý lễ nghĩa nhân nghĩa. Nếu Cơ Lãng giết con mình căn bản không có cách nào phục chúng. Còn có Lỗ quốc như hổ rình mồi, thời điểm đó nhất định sẽ lên án Cơ Lãng, đưa tới phiền phức không đáng có.

Cơ Lãng híp mắt, đánh giá không ngừng Cơ Đái khóc thét xin tội, đột nhiên thay đổi khẩu khí, thở dài nói:

"Ngươi dù sao cũng là con ruột quả nhân. Tuy rằng làm chuyện sai lầm, thế nhưng Quả nhân sao có thể nhẫn tâm giết ngươi? Còn nữa, có ca ca ngươi cầu xin, Quả nhân càng thêm không đành lòng giết ngươi."

Hắn vừa nói như thế, Cơ Đái lập tức ngẩng đầu lên, kinh hỉ nhìn Cơ Lãng. Cơ Lãng chậm rãi nói:

"Tội chết có thể miễn, chịu phạt khó thoát. Ngươi có bằng lòng chịu phạt hay không?"

Cơ Đái vừa nghe, lập tức dập đầu nói:

"Bằng lòng! Con bằng lòng chịu phạt! Nghe theo Vương phụ xử trí!"

Cơ Lãng cũng không có lập tức mở miệng xử trí, chỉ nói là:

"Người đâu, trước đem Vương tử Đái về phòng, canh giữ cẩn thận, diện bích hối lỗi."

Cơ Lãng đem Cơ Đái giam lỏng, cũng không có lập tức xử phạt. Cơ Đái trong lòng lộp bộp một tiếng, cảm giác không tốt. Cơ Đái không phải là Cơ Trịnh, ở trong lòng hắn, phụ thân rất bất công, luôn thiên vị Cơ Trịnh ngây ngô, đối với hắn vô cùng cay nghiệt. Đặc biệt là Cơ Lãng vốn là người nham hiểm, cũng chỉ có Cơ Trịnh ngây thơ mới cảm thấy Cơ Lãng là người ôn hòa. Cơ Đái biết rõ tác phong của Cơ Lãng, Cơ Lãng làm như thế nhất định là muốn che tai mắt người, sau đó phái người bí mật giết chết hắn.

Cơ Đái sắc mặt khó coi, bị binh lính áp giải đi, đưa ra khỏi đại điện, giam lỏng.

Cơ Lãng thở dài, xoa xoa thái dương của chính mình, nói:

"Quả nhân mới vừa đăng cơ, hết thảy đều phải xây dựng lại. Bây giờ việc quan trọng nhất là chuẩn bị tang lễ tiên Vương. Quả nhân cùng tiên Vương quan hệ thân cận, không đành lòng nhìn thấy không người đưa tang. Các đại phu nghe lệnh, Quả nhân lấy thân phận Thái tử đưa tang tiên Vương."

Mọi người nhất thời hai mặt nhìn nhau. Theo lý mà nói, Cơ Lãng thân phận là đường huynh của Cơ Hồ Tề. Còn nữa, Cơ Lãng năm nay đã ngoài bốn mươi tuổi, Cơ Hồ Tề nhỏ hơn hắn vài tuổi. Mà bây giờ Cơ Lãng lại muốn tự hạ bối phận, dùng thân phận con của Cơ Hồ Tề đưa tang.

Ngô Củ nghĩ thầm.

Thì ra là như vậy. Bằng không sao diễn biến hiện tại khác xa ghi trong sách sử. Nguyên do là vòng một vòng liền vòng trở về. Bất quá con lớn hơn so với cha, đây quả nhiên là chỉ có xảy ra ở Vương thất. Trong Vương thất tựa hồ cũng không khiến người ta kinh ngạc.

Sĩ phu Đồi Thúc lập tức nịnh nọt Cơ Lãng nói:

"Thiên tử có phần hiếu tâm này, thực sự khiến lũ tiểu nhân xấu hổ!"

Đào Tử lập tức cũng nói:

"Thiên tử anh minh!"

Đan Bá vội vã cũng nịnh nọt. Quắc Công nơi nào chịu thua, lập tức nói:

"Thiên tử anh minh!"

Cơ Lãng nở nụ cười, nói:

"Tang lễ liền giao cho Đồi Thúc cùng Đào Tử. Không biết hai vị Khanh đại phu ý như thế nào?"

Đồi Thúc cùng Đào Tử lập tức dập đầu lạy nói:

"Thiên tử coi trọng là vinh quang của tiểu nhân. Tạ ơn Thiên tử ân điển!"

Cơ Lãng phất phất tay, nói:

"Được rồi, lập tức trời sáng, các vị cũng mệt nhọc, hiện tại đều xuất cung nghỉ ngơi thôi."

Mọi người như được đại xá, nhanh chóng dập đầu lạy, sau đó rút lui khỏi Lộ Tẩm cung bị trọng binh vây quanh.

Mọi người vừa đi, Cơ Lãng liền nói:

"Được rồi, Trịnh Nhi cũng mệt mỏi, nhanh đi nghỉ ngơi. Ngày mai còn có rất nhiều chuyện, vi phụ cần con đi làm."

Cơ Trịnh nghe Cơ Lãng nói không giết đệ đệ, liền thở phào nhẹ nhõm, cảm tạ Cơ Lãng, liền chắp tay nói:

"Phụ thân vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, cũng nên sớm nghỉ ngơi."

Cơ Lãng cười cười, nói:

"Ta biết, đi đi."

Cơ Trịnh chắp tay, lúc này mới quay người rời Lộ Tẩm cung.

Vương tử Trịnh sau khi đi ra ngoài, Tề Hầu nhíu mày nói:

"Thiên tử để Vương tử đi, là có lời gì muốn nói với chúng ta?"

Cơ Lãng nở nụ cười, nói:

"Không chuyện gì qua được mắt Tề Công?"

Cơ Lãng nói, đứng lên, chậm rãi đi xuống bậc thang, không có tiếp tục ngồi ở chỗ ngồi Chu Vương. Hắn thở dài nói:

"Hơi, Đái Nhi là con ruột của Quả nhân, Quả nhân không đành lòng giết hắn. Thế nhưng hành động của hắn vô cùng đáng trách, nguy hại đến lợi ích Chu quốc. Hơn nữa hắn tâm địa ác độc, Quả nhân làm phụ thân là rõ ràng nhất... Hắn không thể lưu. Thế nhưng Quả nhân không đành lòng giết hắn. Bởi vậy chuyện này làm phiền Tề Công cùng Sở Vương mới được."

Hắn nói, đối với Tề Hầu cùng Ngô Củ chắp tay. Tề Hầu cùng Ngô Củ liếc mắt nhìn nhau một cái. Ngô Củ trong lòng đã có suy toán.

Nói cái gì không đành lòng? Kia đều là giả dối. Vừa rồi ánh mắt Cơ Lãng nhìn Vương tử Đái, hận không thể lột da rút xương, chặt thành thịt băm. Bởi vậy hoàn toàn không có gì là không đành lòng.

Cơ Lãng không thể giết Vương tử Đái, là bởi vì Vương tử Đái cùng hắn có quan hệ huyết thống. Kỳ thực thời đại này tuy rằng chú ý lễ nghĩa, thế nhưng con giết cha, cha giết con chẳng có gì lạ. Nhưng mà mọi người cố tình muốn sỉ diện, giết cũng không dám nói rõ.

Huống chi bây giờ Cơ Lãng tuy rằng đăng cơ, thế nhưng chính là đung phương thức "bức vua thoái vị". Cứ như vậy, vốn đã bị người dị nghị, rất nhiều người cũng sẽ không phục, còn có Lỗ quốc như hổ rình mồi ở một bên. Cơ Lãng vào lúc này càng không thể cho người khác viện cớ.

Bởi vậy Cơ Lãng không thể giết Cơ Đái, nhưng mà hận muốn Cơ Đái lập tức chết đi. Trước mắt có một biện pháp, chính là nhờ Ngô Củ cùng Tề Hầu làm giúp.

Thế nhưng Ngô Củ cũng cân nhắc đến một vấn đề khác. Mấy ngày nay ở chung, Ngô Củ phát hiện Tề Hầu nói không sai. Cơ Lãng người này nhìn từ bề ngoài thì ôn hòa, kỳ thực nội tâm bên trong là dối trá cùng giả nhân giả nghĩa.

Ngô Củ biết rõ Cơ Lãng muốn mượn tay giết người, còn có một mục đích khác không thể cho ai biết. Đó chính là nắm lấy nhược điểm của Ngô Củ cùng Tề Hầu. Ngẫm lại xem, Vương tử Đái là con của Cơ Lãng, nếu Ngô Củ cùng Tề Hầu giết Vương tử Đái, như vậy thì là cùng Cơ Lãng kết nợ máu. Thời điểm Cơ Lãng đã vững chắc sẽ cắn ngược lại, đem việc giết chết Vương tử Đái ra mượn cớ không phải là rất tốt sao? Hơn nữa danh chính ngôn thuận, đường đường chính chính.

Ngô Củ cười, cướp lời Tề Hầu, nói trước.

"Việc của Vương tử Đái, nói trắng ra là việc nhà Thiên tử. Việc này, Quả nhân cùng Tề Công đều không thể nhúng tay. Bởi vậy mong Thiên tử ngài tự mình giải quyết."

Ngô Củ dùng "việc nhà" để cự tuyệt Cơ Lãng. Mà Cơ Lãng trước mắt vẫn chưa có vững chắc vị trí, bởi vậy lúc này còn muốn giữ quan hệ tốt cùng Sở quốc cùng Tề quốc.

Cơ Lãng nghe từ chối, cũng không có ý tức giận, chỉ là cười nói:

"Sở Vương nói phải, là Quả nhân nghĩ chưa chu đáo... Bây giờ đã gần sáng, liền mời Tề Công cùng Sở Vương về nghỉ ngơi trước, hôm nay thực sự là khổ cực hai vị rồi."

Ngô Củ cùng Tề Hầu chắp tay, liền sóng vai rời Lộ Tẩm cung. Hai người cùng đi ra ngoài, Tề Hầu cười nói:

"Nhị ca thật đúng là lanh lợi."

Ngô Củ nhíu mày, nói:

"Quân thượng yên tâm đi, chúng ta không đáp ứng giúp giết Vương tử Đái, nhưng Vương tử Đái nhất định chắc chắn phải chết. Củ đoán... tân Thiên tử tuyệt đối sẽ không cho hắn sống quá hai ngày. Nói không chừng hừng đông chính là lúc Vương tử Đái chết."

Ngô Củ nói như vậy, Tề Hầu gật gật đầu. Hai người liền đi nhanh chóng, bọn họ không muốn lưu lại trong cung, không an toàn, dự định về dịch quán nghỉ ngơi.

Ngô Củ theo Tề Hầu đi một đoạn đường, vào lúc này Tề Hầu quay đầu lại liếc mắt nhìn, tựa hồ đang nhìn cái gì. Ngô Củ kinh ngạc nói:

"Quân thượng, làm sao vậy?"

Tề Hầu nhíu mày, cười híp mắt nói:

"Nhị ca có biết thời điểm ngươi nói về Vương tử Đái, ai đang nghe trộm không?"

Ngô Củ kinh ngạc nói:

"Cái gì? Có người nghe trộm?"

Tề Hầu cười nói:

"Không cần căng thẳng, là Vương tử Trịnh."

Ngô Củ càng là kinh ngạc, còn tưởng rằng Vương tử Trịnh đã đi nghỉ ngơi. Không phải đã sớm rời khỏi Lộ Tẩm cung rồi, sao ở bên ngoài rình, còn nghe lén bọn họ nói chuyện.

Tề Hầu nói:

"Không có chuyện gì. Cô là cố ý để Nhị ca nói cho hắn nghe."

Ngô Củ chớp mắt một cái, tựa hồ nghĩ tới điều gì, liền nghe Tề Hầu nói:

"Cơ Lãng nham hiểm giả dối, mà nuôi ra một đứa con rất ngây thơ. Cơ Lãng cũng không thể ở vị trí Thiên tử lâu dài. Cô là muốn cho Vương tử Trịnh nhìn thấu phụ thân ôn nhu của hắn rốt cuộc là người thế nào, cũng đã đến lúc nên giác ngộ."

Ngô Củ gật gật đầu, cũng rõ ràng Cơ Lãng không phải ứng cử viên lâu dài. Trong lòng Tề Hầu ứng cử viên tốt nhất là Vương tử Trịnh. Người vừa cùng Tề Hầu có giao tình tốt, vừa không nham hiểm, sẽ không leo lên vị trí Thiên tử xong liền cắn ngược lại người nâng đỡ.

Cơ Lãng một mình ngồi ở chỗ ngồi Thiên tử trong Lộ Tẩm cung chốc lát, lúc sau mới đứng dậy. Hắn bước đi, trực tiếp đạp lên hướng bào Vương tử Trịnh đã cởi ra, từ Lộ Tẩm cung đi tiểu tẩm nghỉ ngơi một chút.

Cơ Lãng mới vừa đi ra khỏi Lộ Tẩm cung, còn chưa đi mấy bước, đột nhiên nhìn thấy một bóng người, nhất thời sợ hết hồn. Trên mặt lộ ra vẻ giật mình cũng chỉ là loáng một cái, hắn lập tức thu vẻ giật mình, cười nhạt nói:

"Trịnh Nhi, sao còn chưa có đi nghỉ ngơi?"

Quả nhiên là Cơ Trịnh.

Cơ Trịnh cũng không có đi nghỉ ngơi. Sau khi hắn rời đi, đột nhiên nghĩ đến Cơ Lãng mỗi ngày phải dùng thuốc, mà thuốc lại trên người hắn. Hôm nay Cơ Lãng mới vừa đăng cơ, nhất định sẽ đi tiểu tẩm cung nghỉ ngơi, hắn cũng không thể vào tiểu tẩm cung, liền muốn quay lại đưa thuốc. Nào có biết hắn vừa vặn nghe thấy Cơ Lãng yêu cầu Sở Vương cùng Tề Hầu giết chết Cơ Đái.

Vừa mới rồi phụ thân rõ ràng đã đồng ý tha mạng cho đệ đệ, chỉ là trách phạt. Cơ Đái làm ra việc như vậy chịu trách phạt là phải, bởi vậy Cơ Trịnh cũng không hề nói gì. Thế nhưng nào có biết, hắn vừa đi, phụ thân muốn lật lọng, cuối cùng vẫn là muốn giết Cơ Đái.

Cơ Trịnh tuy rằng ngây thơ, thế nhưng từ nhỏ đã được giáo dục tốt. Bất kể là văn tự hay võ nghệ, thậm chí là binh pháp, hắn đều xuất sắc, thậm chí cực kỳ hài lòng Cơ Lãng.

Bởi vậy Cơ Trịnh biết nguyên nhân Cơ Lãng muốn mượn tay Tề Hầu cùng Sở Vương giết chết Cơ Đái. Cơ Trịnh lau một vệt mồ hôi.

Sau khi hai người Tề hầu đi ra, Cơ Trịnh lén lút theo vài bước, cũng nghe được bọn họ đã biết dụng ý của Cơ Lãng, đồng thời sẽ không muốn tham dự. Lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó quay lại Lộ Tẩm cung.



Cơ Trịnh đứng ở cửa Lộ Tẩm cung một chốc, Cơ Lãng liền từ bên trong đi ra. Hắn cũng thấy được Cơ Lãng biểu tình biến hóa. Đầu tiên là kinh hãi, sau đó là kinh ngạc, lập tức biến thành hoảng loạn, tựa hồ muốn che giấu cái gì, cuối cùng trở lại thành phụ thân nhã nhặn thường ngày.

Cơ Trịnh nghe Cơ Lãng nói chuyện cùng mình, chỉ là nhàn nhạt nói:

"Phụ thân, ngài vì sao nhất định muốn giết chết đệ đệ?"

Cơ Lãng chỉ sợ Cơ Trịnh nghe điều hắn nói. Nào có biết sợ điều gì sẽ gặp điều đó. Cơ Trịnh thật sự đã nghe được hết. Đối mặt chất vấn, Cơ Lãng nhíu nhíu mày, thu lại nụ cười giả tạo, lạnh giọng nói:

"Hắn muốn giết Quả nhân. Thời điểm hắn động thủ có từng nhớ tới Quả nhân là phụ thân hắn!?"

Cơ Trịnh bị Cơ Lãng quát lạnh, không khỏi cúi đầu, nói:

"Nhưng mà... Phụ thân, đệ đệ coi như làm sai, ngài cũng không thể... Nếu ngài thật sự giết đệ đệ, việc đó có khác gì việc đệ đệ đã làm? Phụ thân, con van xin ngài, tha đệ đệ một mạng đi."

Cơ Lãng nhìn chằm chằm Cơ Trịnh nói:

"Con do dự thiếu quyết đoán, sau này làm sao kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước của Quả nhân?"

Cơ Trịnh lấy làm kinh hãi, nói:

"Con vẫn chưa có nghĩ xa đến như vậy. Con khiến phụ thân thất vọng rồi."

Cơ Lãng nói:

"Đúng vậy, Quả nhân rất thất vọng. Trịnh, con không nhỏ, đừng đắm chìm trong loại tình thân dối trá. Lẽ nào con quên mất mối thù đệ đệ cho con một kiếm?!"

Cơ Trịnh tựa hồ cũng không nghe thấy câu cuối cùng, chỉ là kinh ngạc ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn về phía Cơ Lãng. Hắn lộ ra biểu tình không thể tin, lẩm bẩm nói:

"Dối trá..."

Cơ Lãng nhất thời lỡ miệng. Nghe Cơ Trịnh lặp lại lời mình, hắn liền cảm thấy có chút không tốt, bất quá lời đã nói ra, chính là nước đã đổ đi, rốt cuộc không hốt lại được. Cơ Trịnh một mặt mất mát nói:

"Phụ thân đối với con cũng là tình thân dối trá như vậy sao?"

Cơ Lãng xoay người, không nhìn thẳng Cơ Trịnh, tránh né ánh mắt của hắn, lạnh lùng nói:

"Quả nhân biết con lương thiện, chuyện này không cần con nhúng tay. Quả nhân tự sẽ xử trí thỏa đáng. Con coi như đệ đệ bị đuổi ra ngoài không trở về, mấy năm trước cũng như thế chẳng phải sao?"

Cơ Trịnh thấy Cơ Lãng muốn đi, lập tức xông lên phía trước một bước, nói:

"Phụ thân!"

Cơ Lãng quăng tay áo, quát.

"Nếu như nói thêm một câu, liền không xứng làm con ta. Con tự nhìn mà làm đi!"

Cơ Trịnh sững sờ, lập tức cổ họng nghẹn lại, cuối cùng cúi đầu, nói:

"Con... Đã biết."

Hắn nói, quay người rời đi, nhanh chóng đi khỏi Lộ Tẩm cung. Cơ Lãng nghe tiếng bước chân đi xa, quay đầu lại, chỉ là nhìn thấy bóng lưng dần dần biến mất. Trời đang sáng lên, bên trong Vương cung một màu u ám.

Ngô Củ cùng Tề Hầu mới vừa ngủ không lâu, còn chưa tới buổi trưa, đột nhiên nghe gõ cửa. Người gõ cửa chính là Tư Mã Sở quốc Phàn Sùng.

"Vương thượng! Vương thượng ngài ở bên trong sao? Việc lớn không tốt rồi!"

Ngô Củ một mặt uể oải, còn mơ mơ màng màng. Mà Tề Hầu đang mộng thấy mình sắp ăn bánh canh. Kết quả là bị đánh thức, hắn khó chịu mở mắt, nói:

"Chuyện gì?"

Hắn nói, Phàn Sùng mới không gõ cửa, cao giọng nói:

"Tề Công, Vương tử Đái bị giam lỏng đã chạy trốn!"

Tề Hầu vừa nghe cái này, ngay lập tức liền tỉnh rồi, ngồi dậy. Ngô Củ cũng trong nháy mắt tỉnh táo, nhanh chóng vươn mình ngồi dậy, nói:

"Chuyện gì xảy ra, sao có thể chạy trốn?"

Hai người nhanh chóng mặc quần áo vào. Hừng đông mới từ Vương cung đi ra, nào có biết vào lúc này lại phải vội vã chuẩn bị ngựa nhanh chóng chạy vào trong cung.

Hai người đến phòng giam lỏng Vương tử Đái, liền thấy trọng binh đứng ở phía ngoài. Bên trong truyền ra tiếng quát mắng của Cơ Lãng.

Cơ Lãng nói chuyện vẫn luôn rất ôn nhu, chưa từng lớn tiếng như vậy. Hắn tựa hồ đang mắng người, không biết đang mắng ai. Vừa lúc đó, bên trong truyền ra âm thanh như có thứ gì ngã.

"Rầm!! Xoảng!"

Ngô Củ vừa vặn bước đi vào, liền thấy một người lùi về sau, đụng ngã lăn cái bàn. Những thứ trang trí rơi xuống vỡ nát tan. Người kia ngã trên mặt đất, suýt nữa đè trúng Ngô Củ.

Ngô Củ vội vã đưa tay dìu, suýt nữa bị ngã theo. May là Tề Hầu cùng giúp đỡ Ngô Củ một tay. Ngô Củ nhìn kỹ, người bị ngã là Vương tử Trịnh. HunhHn786

Cơ Trịnh gương mặt sưng đỏ một mảnh, vẻ mặt giật mình, ngẩng đầu nhìn về phía trước.

Dĩ nhiên là Cơ Lãng đang đánh người. Cơ Lãng đánh vào mặt Cơ Trịnh. Chớ nhìn hắn gầy, cũng là người biết võ nghệ. Bây giờ tức giận, hắn đánh người cũng không chút nương tay.

Cơ Trịnh tuy rằng võ nghệ cao, thế nhưng hắn căn bản không có phòng bị. Từ nhỏ đến lớn Cơ Lãng đều là diễn người cha tốt, chưa từng có động thủ đánh người, Cơ Trịnh cũng không có nghĩ tới.

Cơ Trịnh một mặt không thể tin tưởng, nói:

"Phụ thân?"

Cơ Lãng lớn tiếng nói:

"Ngươi không xứng gọi ta là phụ thân! Ta đối với ngươi quá thất vọng rồi! Ngươi đã để cho nghiệt tử chạy trốn!"

Cơ Lãng nói, đi tới muốn đánh tiếp. Ngô Củ vội vàng ngăn cản, nói:

"Chờ một chút."

Cơ Trịnh đứng lên, nói:

"Con không có."

Cơ Lãng cười lạnh một tiếng, nói:

"Còn nói không có? Bên ngoài binh lính đều nói chỉ có một mình ngươi đến xem nghiệt tử! Ta biết ngươi tâm địa thiện lương, mà không biết ngươi lòng dạ đàn bà! Ngươi bây giờ để cho nghiệt tử chạy trốn, nói không chừng ngày khác hắn liền tới giết ta, còn giết cả ngươi!"

Cơ Trịnh thở hổn hển, nói:

"Phụ thân vì sao không tin con. Con chỉ là đến nói lời từ biệt cùng đệ đệ, cũng không có làm gì. Thời điểm con rời đi, đệ đệ vẫn yên lành ở đây."

Cơ Lãng nói:

"Chỉ có ngươi đã tới, ngươi nói hắn là sao lại không thấy!?"

Cơ Trịnh quay đầu đi chỗ khác, hạ giọng nói:

"Con không biết. Mà con chưa bao giờ làm việc gì trái ý phụ thân. Trước đây không có, sau này cũng sẽ không, con không thẹn với lương tâm, có thể thề với trời."

Cơ Trịnh nói lời này giọng lạnh lùng, vô cùng trầm thấp. Hắn luôn vô cùng hiếu thuận, đối với Cơ Lãng một mực cung kính, chưa bao giờ lãnh đạm nói chuyện. Cơ Trịnh thân hình cao lớn, khi lạnh lùng mặt rất có uy nghiêm.

Cơ Lãng cũng bị ngữ khí lạnh nhạt của Cơ Trịnh dọa, lúc này mới tỉnh táo lại, cảm thấy chính mình có chút nôn nóng rồi. Cơ Trịnh tuy rằng thiện tâm, nhưng cho tới nay không làm hỏng đại sự.

Ngô Củ cau mày nói:

"Trước mắt Vương tử Đái đã chạy trốn. Chuyện quan trọng nhất chính là Thiên tử mau chóng đăng cơ, đồng thời song song điều tra trong cung có mật thám hay không, vạn lần không thể nội chiến."

Cơ Lãng nghe, tựa hồ cũng bình tĩnh lại. Dù sao đây là điều quan trọng nhất, Cơ Lãng cũng không muốn có chuyện. Chỉ cần vừa nghĩ tới Cơ Đái ngày sau trở về làm hỏng đại sự, Cơ Lãng liền tức giận không chịu nổi, khó tránh khỏi nhất thời hồ đồ giận chó đánh mèo Cơ Trịnh.

Cơ Lãng bình tĩnh lại, nhìn Cơ Trịnh trên gương mặt sưng tấy, nhất thời có chút không đành lòng, nhỏ giọng nói:

"Sở Vương nói rất đúng, là Quả nhân nhất thời kích động."

Hắn nói, lập tức để Đan Bá mang binh đi sưu tra Lạc Sư thành, đồng thời phong tỏa cửa thành, cần phải bắt Cơ Đái trước khi hắn chạy ra khỏi thành.

Đan Bá rất mau dẫn binh đi lục soát. Cơ Lãng mời Ngô Củ cùng Tề Hầu ngồi xuống, ba người thảo luận một chút về việc đăng cơ.

Bây giờ tình huống có biến, không thể chờ đợi sau khi phát tang mới đăng cơ. Không quản người khác nghĩ như thế nào, nhất định phải lập tức đăng cơ, danh chính ngôn thuận mới được.

Cơ Lãng cũng đồng ý. Để tránh khỏi đêm dài lắm mộng, vì vậy liền quyết định ba ngày sau tiến hành điển lễ tại tại Lộ Tẩm cung, chiêu cáo thiên hạ. Về sau mời tiệc chư hầu cũng không muộn.

Mọi người thương nghị xong xuôi. Bởi vì ba ngày thời gian rất gấp rút, thời điểm đăng cơ khẳng định sẽ có người tới quấy rối, Ngô Củ cùng Tề Hầu cần phải đi điều khiển binh mã bảo vệ Lộ Tẩm cung, hai người rất nhanh liền rời đi.

Ngô Củ cùng Tề Hầu vừa đi, chỉ còn lại Cơ Lãng cùng Cơ Trịnh ngồi ở trong điện. Cơ Trịnh đứng lên, chỉ là chắp tay thấp giọng nói:

"Con xin cáo lui."

Hắn nói quay người phải đi. Cơ Lãng liền vội vàng nói:

"Chờ một chút."

Cơ Lãng nhanh chóng đi vòng tới trước mặt Cơ Trịnh. Cơ Trịnh cao hơn Cơ Lãng nhiều, Cơ Lãng đứng ở trước mặt, ngẩng đầu nhìn Cơ Trịnh. Cơ Trịnh cúi đầu nhưng không nhìn Cơ Lãng.

Cơ Lãng không nhìn thấy biểu tình, thế nhưng có thể nhìn thấy xương gò má sưng vù của Cơ Trịnh. Hắn chậm rãi giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve hai má Cơ Trịnh, thấp giọng nói:

"Trịnh Nhi oán hận vi phụ. Là vì phụ nhất thời phẫn nộ, trách lầm con. Vi phụ xin lỗi con. Con tha thứ vi phụ một lần."

Cơ Trịnh không nói gì, vẫn cứ cúi đầu. Cơ Lãng nói tiếp:

"Vi phụ cũng là vì tức giận. Đệ đệ con không giống con. Con là đứa trẻ thiện tâm, đệ đệ con từ nhỏ lòng dạ độc ác. Con quên mất hắn đối với con như thế nào à. Một kiếm kia suýt nữa lấy mạng của con. Nếu hắn lại trở về, vi phụ chết không hết tội, thế nhưng e sợ nhìn thấy hắn đến tổn thương con. Trịnh, vi phụ cũng là vì tốt cho con."

Hắn nói, cầm lấy tay Cơ Trịnh, nói:

"Mau tới đây, vi phụ bôi thuốc cho con."

Cơ Trịnh đứng không nhúc nhích, chỉ là thấp giọng nói:

"Không cần. Con trở về phòng tự bôi thuốc là được."

Cơ Lãng nói:

"Trịnh, con còn oán hận vi phụ?"

Cơ Trịnh nghe Cơ Lãng giọng nói nhỏ nhẹ, tựa hồ rốt cục có chút không kềm được, thấp giọng nói:

"Con chưa bao giờ dám oán hận phụ thân, chỉ là không muốn nhìn thấy ánh mắt không tín nhiệm của phụ thân."

Cơ Lãng nghe Cơ Trịnh nói như vậy, vội vã ôm Cơ Trịnh. Bất quá Cơ Trịnh thân hình cao lớn, Cơ Lãng ôm có chút vất vả.

"Trên đời này, vi phụ tín nhiệm nhất chính là Trịnh. Vừa mới rồi vi phụ chỉ là nhất thời hồ đồ. Trịnh đừng để ở trong lòng. Nếu vi phụ không tín nhiệm con, vậy còn có thể tin ai?"

Cơ Trịnh gật gật đầu, Cơ Lãng nói:

"Trịnh, con cũng mệt mỏi, lại đây vi phụ bôi thuốc, ở lại tiểu tẩm nghỉ ngơi thôi."

Cơ Trịnh lấy làm kinh hãi, liền vội vàng nói:

"Chuyện này... không hợp quy tắc. Con đi phòng bên cạnh nghỉ ngơi là được."

Cơ Lãng giữ lấy người không cho đi, cười nói:

"Trịnh hà tất cùng vi phụ tính toán cái này? Thiên hạ của vi phu, sau này chính là của Trịnh. Chờ vi phụ trăm năm, Trịnh cũng phải thừa kế đại nghiệp thống nhất đất nước. Phụ tử chúng ta còn cần chú ý lễ nghi phiền phức đó? Nói con ở lại ngủ liền ở lại đi, nghe lời vi phụ, biết chưa?"

Cơ Trịnh gật gật đầu, bị Cơ Lãng lôi kéo đi vào tiểu tẩm cung.

Sau ba ngày, Cơ Lãng chuẩn bị đăng cơ.

Bởi vì Ngô Củ cùng Tề Hầu chuẩn bị đầy đủ, hơn nữa đại quân Sở quốc cùng Tề quốc cũng đã tới Lạc Sư thành. Đã như thế, toàn bộ Lạc Sư thành có thể nói đã bị Tề quốc cùng Sở quốc khống chế.

Tống quốc, Hình quốc, Sái quốc, Trần quốc hoặc là đồng minh của Tề quốc Sở quốc, hoặc là muốn cầu cạnh Tề quốc Sở quốc, đương nhiên phải nhảy vào hùa theo bọn họ. Còn có Quắc Công Sửu hùa theo, vì vậy cục diện Lạc Sư đã bị Ngô Củ cùng Tề Hầu ổn định, không người nào dám phản kháng.

Khánh Phủ mặc dù đã mang binh vào Lạc Sư, nhưng không cách nào xoay chuyển cục diện, chỉ có thể phái người đi giục Lỗ Công, để cho hắn nhanh dẫn đại quân chạy tới.

Lỗ Công nói trong tay có con rơi của Hồ Tề, Thái tử Chu quốc danh chính ngôn thuận. Nếu Lỗ Công mang theo đại binh chạy tới, bọn họ liền có thể dùng tiểu Thái tử cùng Cơ Lãng liều một phen.

Ngô Củ liền phòng bị bọn họ chiêu này, bởi vậy nhanh chóng chuẩn bị, sau ba ngày lập tức để Cơ Lãng đăng cơ.

Hôm nay chính là này Cơ Lãng đăng cơ đại điển. Dòng người chen chúc tiến vào Vương cung. Nhóm triều thần mặc chỉnh tề, chuẩn bị tham gia đại điển đăng cơ của tân Vương, có rất nhiều chư hầu đã tới.

Tề quốc cùng Sở quốc đã khống chế phòng vệ Vương cung, đem binh mã tất cả chư hầu ra ngoài cung, cấm chỉ mang binh vào cung. Cứ như vậy trong cung liền hết sức an toàn.

Sĩ phu cùng các chư hầu đi vào trong cung liền thấy từng đội từng đội binh lính. Có hộ vệ Vương cung, có Nhược Ngao Lục Binh Sở quốc, còn có tinh binh Tề quốc xếp hàng hàng, mỗi bước đi đều hận không thể có binh lính canh gác, rất nghiêm ngặt, khiến không ai dám nóng nảy.

Đại điển đăng cơ sắp bắt đầu. Ngô Củ cùng Tề Hầu đi vào đại điện Lộ Tẩm cung, liền nghe tự nhân cao giọng hô to:

"Thiên tử đăng cơ."

Nhóm sĩ phu vội vã bái lạy. Tất cả đều dập đầu trên đất hành đại lễ. Bởi vì đại phu Đồi Thúc, Đào Tử, Đan Bá đều quỳ xuống, còn có Sở Vương và Tề Hầu chắp tay ủng hộ, cho nên nhóm sĩ phu do dự cũng liền hành đại lễ, chuẩn bị đưa Cơ Lãng lên ngôi.

Cơ Lãng một thân hướng bào màu đen của Thiên tử, đầu đội mũ miện, chậm rãi từ ngoài điện đi vào, chậm rãi lên bậc thang.

Khánh Phủ ở bên cạnh sốt ruột. Nhìn thấy Cơ Lãng đi từng bước lên bậc thang, chậm rãi ngồi xuống, Khánh phụ gấp không chịu được, còn chưa thấy Lỗ Công cùng binh mã.

Cơ Lãng mở tay áo bào, thần thái sáng láng ngồi ở vị trí Thiên tử, khóe miệng cong lên, cười nói:

"Chúng Công, các khanh bình thân."

Hắn nói, mọi người hô.

"Thiên tử vạn tuế. Tạ ân!"

Lúc này mọi người mới đứng lên, phân ra hai bên.

Thời điểm mọi người ở đây phân hai bên, thình lình nghe có người cao giọng nói:

"Chu Công đăng cơ, e sợ không thích hợp đâu!"

Giọng nói kia vang lên, liền thấy Lỗ Công cùng binh lính nhanh chóng từ bên ngoài đi vào. Bên cạnh hắn còn có một đứa bé khoảng sáu tuổi. Đứa bé mặt tròn tròn như bánh bao, vóc người cũng không cao, trang phục vô cùng quý giá, bị Lỗ Công lôi đi tới.

Đứa bé chân rất ngắn, bị Lỗ Công nhanh chân lôi vào, lảo đảo một chút, suýt nữa ngã xuống đất.

Mọi người nhìn Lỗ Công lại nhìn đứa bé kia. Rất nhiều người đều nghe nói Lỗ Công không biết từ nơi nào tìm được con mồ côi của Hồ Tề, cũng không biết là thật hay giả. Thế nhưng hơn nửa đều cảm thấy là giả.

Dù sao nếu Hồ Tề có con trai, bất kể mẫu thân là ai, đã sớm mang vào trong cung rồi. Dù sao Hồ Tề không có con trai, chỉ có mấy đứa con gái, còn có thể giấu ở bên ngoài, để Lỗ Công mang về?

Tề Hầu nhìn thấy Lỗ Công, cười lạnh, nói:

"Lỗ Công, nếu đến chúc mừng Thiên tử, thì mọi người sẽ hoan nghênh. Nếu là đến gây sự, thì đừng trách Cô không khách khí."

Lỗ Công nói:

"Tề Công đây là ý gì? Nên tuỳ việc mà xét. Chu Công tuy rằng thân phận cao quý, thế nhưng không phải huyết thống trực hệ của tiên Vương. Mọi người chúng ta cũng là vì cơ nghiệp trăm năm của Chu quốc. Bây giờ bên chỗ Đồng chính là tiểu Vương tử của tiên Vương. Tiểu Vương tử đã xuất hiện, làm sao có thể cho Chu Công đăng cơ kế vị chứ? Lẽ ra phải do tiểu Vương tử kế vị."

Ngô Củ chỉ là cười cười, nói:



"Lỗ Công nói là tiểu Vương tử, đó chính là tiểu Vương tử? Lời Lỗ Công nói từ khi nào thành chiếu lệnh Chu quốc? Nếu tiên Vương có Vương tử, vì sao chậm chạp không nghênh tiếp tiến cung? Trái lại chờ tiên Vương băng hà, Lỗ Công trùng hợp nghênh đón tiểu Vương tử như thế?"

Lỗ Công nói:

"Sở Vương ngài đây là ý gì? Nói là Đồng lẫn lộn huyết thống Chu quốc sao?!"

Ngô Củ nở nụ cười, nói:

"Thì ra Lỗ Công cũng cho là như thế sao?"

Ngô Củ vừa nói như thế, Lỗ Công phút chốc bị sặc. Bên cạnh có mấy người trực tiếp bật cười. Dù sao Ngô Củ là cố ý đi nhầm đường, không đi đường bình thường.

Lỗ Công thấy có người phát hiện, sắc mặt càng là tái xanh, nói:

"Các vị có chỗ không biết. Năm đó tiên Vương còn làm Vương tử, đã từng đi sứ Lỗ quốc, cùng một nữ tử Lỗ quốc sinh tình cảm. Tiên Vương bởi vì có trọng trách, đã vội vàng rời Lỗ quốc, chẳng hề biết nữ tử kia mang thai. Lỗ quốc cùng Chu quốc cách xa nhau, liên lạc chậm chạp, bởi vậy tiên Vương chẳng hề biết chính mình có một vị tiểu Vương tử, cũng là có tình có lý."

Mọi người nghe, mặc dù thấy có tình có lý, thế nhưng không đáng tin. Đứa bé nhìn đã sáu tuổi, coi như khó liên lạc, sáu năm cũng không thể gửi một phong thư sao?

Cơ Lãng xem như đã ngồi ở trên bảo tọa, làm sao có khả năng đem vị trí này nhường cho người khác. Hắn cười cười, nói:

"Nếu như đứa nhỏ này thực sự là dòng dõi của tiên Vương. Lãng tuyệt không dám chiếm lấy Vương vị, nhất định sẽ hai tay đem Vương vị dâng, phò trợ tiểu Vương tử đăng cơ... Thế nhưng nếu như đứa nhỏ này cũng không phải là huyết thống Vương thất Chu quốc, chính là kẻ gian tìm đến lẫn lộn huyết thống Chu quốc, mưu đồ đục nước béo cò, vậy cũng chớ trách Lãng lòng dạ độc ác."

Lỗ Công sắc mặt không tốt. Lời này hiển nhiên là nói cho hắn nghe.

Tình thế bây giờ tuy rằng Tề quốc Sở quốc đã khống chế, thế nhưng trong triều cũng có rất nhiều người không phục. Lỗ Công vừa đến, trong lòng mỗi người đều rõ ràng đứa bé này chín phần mười không phải Vương tử thật, thế nhưng cũng muốn kéo dài thời gian, không cho Cơ Lãng đăng cơ.

Có người phản đối, rất nhiều người thỉnh cầu Cơ Lãng tra rõ việc này.

Cơ Lãng liền nói:

"Việc này Lãng cũng muốn điều tra rõ ràng. Vậy đi, hôm nay đăng cơ tạm thời coi như hủy, Lãng sẽ cho người đi Lỗ quốc điều tra rõ ràng việc này. Nếu như đứa nhỏ này quả thật là Vương tử, Lãng sẽ là người đầu tiên ủng hộ tiểu Vương tử đăng cơ. Trước mắt còn có một việc quan trọng, đó chính là phát tang tiên Vương. Chúng Công cùng Khanh đại phu mặc dù có sự bất đồng, thế nhưng Lãng nghĩ chuyện phát tang sẽ không có cái gì bất đồng chứ?"

Hắn vừa nói như thế, cũng là vô cùng cơ trí, thành công dùng phát tang Hồ Tề trấn trụ tình cảnh. Ngô Củ không thể không thừa nhận, Cơ Lãng xác thực có chút tài năng.

Hắn vừa nói như thế, mọi người gật đầu. Cơ Lãng nói tiếp.

"Như vậy tất cả chờ đi đến Lỗ quốc điều tra rõ sự thực xong lại nói. Bây giờ có mặt chúng Công ở đây, chúng ta thương thảo một chút việc đám tang được chứ?"

Cơ Lãng mặc dù nói chính mình không đăng cơ, thế nhưng vẫn cứ dùng giọng điệu tân Vương chỉ huy mọi người. Lỗ Công rất không cam tâm, mà do lực lượng ít, chỉ có thể cổ động Khanh đại phu. Bây giờ Khanh đại phu nghe Cơ Lãng nói như vậy, cũng không dám phản đối, bởi vậy mọi người không thể làm gì khác hơn là nghe Cơ Lãng chỉ huy.

Ngô Củ cùng Tề Hầu liếc mắt nhìn nhau một cái. Nói thật ra nhìn những người này ngươi tranh ta đoạt, Ngô Củ nghĩ thầm.

Nếu Tề Hầu không phải họ Khương, mà là Hầu tước họ Cơ, cũng không cần phí tinh thần. Trực tiếp đưa Tề Hầu lên làm Thiên tử là được rồi!

Thế nhưng Ngô Củ cũng biết rõ lúc này chính là giai đoạn giữa Xuân Thu, lễ nghĩa vẫn không thể phá vỡ, quốc gia họ Cơ cùng quốc gia họ khác phân biệt rất lớn. Cơ Lãng đăng cơ gọi là kế vị, tuy rằng hắn cũng không phải là dòng dõi Cơ Hồ Tề. Thế nhưng Tề Hầu nếu muốn đăng cơ, vậy thì gọi là soán vị, tuyệt đối sẽ bị công kích. Thời điểm đó coi như Tề quốc cùng Sở quốc mạnh mẽ cũng không khống chế được các nước tập hợp tấn công.

Bây giờ tình thế tạm thời ổn định, cũng coi như là được khống chế. Không có nhiều người tức giận, Cơ Lãng coi như chưa có đăng cơ, nhưng thân là Chu Công cũng có thể khống chế cục diện, vì vậy liền xác định như thế.

Ngày hôm nay vốn là đăng cơ đại điển, thế nhưng bị Lỗ Công đến phá hủy. Mọi người chỉ có thể thương lượng về đám tang tiên Vương. Cơ Lãng vẫn cứ khăng khăng muốn dùng thân phận con nuôi Cơ Hồ Tề dự đám tang. Tất nhiên là vì có thể kế thừa Vương vị.

Sau khi thương nghị, mọi người rời Lộ Tẩm cung. Ngô Củ cùng Tề Hầu dự định trở lại dịch quán, dù sao dịch quán tương đối an toàn hơn Vương cung. Tuy rằng Vương cung xa hoa, lại không thể tùy ý dụng binh, tại thời kỳ hỗn loạn có binh mới có quyền quyết định.

Ngô Củ cùng Tề Hầu về tới dịch quán. Tiến vào phòng, Tề Hầu cau mày nói:

"Lỗ Công cố tình vào lúc này chạy tới."

Ngô Củ ngồi xuống, rót cho mình ly trà, cũng rót cho Tề Hầu ly trà, cười nói:

"Lỗ Công chung quy chạy tới hôm nay cũng không tính quá bất ngờ. Chu Công thành công khống chế được Lỗ quốc, kỳ thực cũng coi như là kéo dài thời gian, Quân thượng không cần sốt ruột."

Tề Hầu nói:

"Vẫn là phải nghĩ cách."

Ngô Củ gật gật đầu, nói:

"Nghĩ biện pháp đều là thứ yếu, trước tiên phải phát tang tiên Vương. Trong mấy ngày phát tang, các chư hầu còn có nhóm Khanh đại phu, nhất định sẽ thành thật, chúng ta từ từ nghĩ biện pháp cũng không muộn."

"Trước mắt cũng chỉ có thể như vậy. Mấy ngày nay khổ cực Nhị ca."

Ngô Củ cười cười, nói:

"Không có gì khổ cực. Dù sao cũng là vì suy tính cho Sở quốc, có lúc khổ cực hơn, này nói cái gì khổ cực, không phải sao?"

Tề Hầu đi tới, bóp vai Ngô Củ, cười nói:

"Nhị ca, đến ngủ một hồi. Chờ Nhị ca bồi dưỡng đủ tinh thần, buổi tối làm bánh canh cho Cô ăn được chứ?"

Ngô Củ vừa nghe, suýt nữa thổ huyết.

Tề Hầu chỉ có biết ăn thôi. Bây giờ đang thời khắc nguy cấp, rảnh rỗi một chút là nghĩ đến bánh canh. Tề Hầu đúng là đối với bánh canh nhớ mãi không quên mà!

Ngô Củ thấy Tề Hầu thèm, bất đắc dĩ lườm một cái.

Hai người tắm rửa xong, nằm lên giường. Khí trời rất lạnh, chỗ này so với Dĩnh thành lạnh rất nhiều. Ngô Củ chui vào trong lòng Tề Hầu, Tề Hầu hết sức vui vẻ hưởng thụ phúc lợi, hai người liền ôm nhau ngủ.

Từ khi vào Lạc Sư đến nay, rất lâu không có ngủ được ngon như vậy. Khi tỉnh giấc ngủ, Ngô Củ nhìn ngoài cửa sổ, còn tưởng rằng tuyết rơi trời âm u. Kết quả nhìn kỹ là sắp hoàng hôn, sắc trời tối dần, mặt trời xuống núi rồi.

Ngô Củ trở mình. Tề Hầu đã tỉnh rồi, hôn trán Ngô Củ một cái, dùng giọng khàn khàn gợi cảm nói.

"Nhị ca, Cô vừa mới có ác mộng..."

Ngô Củ vừa muốn an ủi hắn, cho là Tề Hầu những ngày qua quá khẩn trương, bởi vậy ngủ gặp ác mộng. Kết quả là Tề Hầu dùng tiếng nói mê chết người không đền mạng, dán vào lỗ tai Ngô Củ nói:

"Cô vừa mới mơ tới Nhị ca làm một bát bánh canh rất to, cũng không phải cho Cô ăn, mà bưng cho Vương tử Trịnh. Cô rất thương tâm."

Ngô Củ vốn chưa có tỉnh ngủ hẳn, vừa nghe cơn ác mộng này, nhất thời liền thanh tỉnh, trừng mắt nói:

"Đó mà là ác mộng?"

Tề Hầu ôm Ngô Củ, tội nghiệp nói:

"Còn không phải ác mộng?"

Ngô Củ thật bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là ngồi dậy nói:

"Củ hiện tại liền đi làm bánh canh, để tránh cho Quân thượng liên tiếp gặp ác mộng, được chưa?"

Tề Hầu cũng vươn mình ngồi dậy, hôn khóe miệng Ngô Củ, nói:

"Cô liền biết Nhị ca là tốt nhất. Trên đời này, không ai tốt với Cô hơn Nhị ca."

Một bát bánh canh lấy được lòng Đế vương!

Ngô Củ bất đắc dĩ mặc xiêm y. Tề Hầu còn giúp khoác lên một cái áo choàng lông thú. Hai người liền đồng thời đến bếp dịch quán.

Ở dịch quán cũng không có quá nhiều người. Dù sao trong cung tự nhân cung nữ đều thừa dịp bỏ trốn, chớ nói chi là dịch quán. Trong dịch quán chỉ còn một ít tự nhân cung nữ, một đường không thấy được mấy người.

Bọn họ đi đến phòng bếp, chỉ thấy vài thiện phu. Thấy bọn họ tiến vào, thiện phu cũng không quản, nếu có người vào bỏ độc, phỏng chừng cũng không có ai quản, đã loạn thành rối tinh rối mù.

Ngô Củ đi vào, nhìn chung quanh một vòng, cơ bản không có nhiều nguyên liệu nấu ăn. Ngô Củ trở về lấy đồ gia vị của mình mang theo đến làm bánh canh.

Ngô Củ bày đồ gia vị ra, đối với Tề Hầu nói:

"Quân thượng đi tìm cái bát đến, một chút chứa canh. Dùng nước rửa sơ qua... Biết rửa chén không?"

Ngô Củ rất chần chờ, Tề Hầu lập tức nói:

"Tự nhiên biết!"

Hắn nói liền đi tìm một cái bát đến. Ngô Củ chuẩn bị xong đồ gia vị, lấy chút bột, mới vừa muốn động thủ làm, kết quả là nghe một tiếng động lớn.

"Coong!!!"

Một tiếng vang thật lớn, đất rung núi chuyển. Ngô Củ quay đầu nhìn lại.

Tề Hầu thế này là tìm một cái bát sao? Hắn tìm một cái đỉnh! Hận không thể là loại dùng tế tự!

Thời này cái đỉnh quả thật là dụng cụ dùng chứa thức ăn tế lễ, nhưng dùng chứa bánh canh thì quá lớn.

Ngô Củ trừng cái đỉnh, bất đắc dĩ nói:

"Quân thượng, dùng hết bột sẵn có làm bánh canh cũng không đầy cái đỉnh này. Tìm cái bát đến, bát bình thường là được rồi!"

Tề Hầu đem đỉnh thả xuống, cũng may hắn sức lực lớn, không thì căn bản không nhấc nổi cái đỉnh này. Đỉnh để dưới đất, Tề Hầu ngồi phía sau cũng không nhìn thấy, có thể đoán được đỉnh to bao nhiêu.

Tề Hầu từ phía sau nhô đầu ra, có chút vô cùng đáng thương nói:

"Nhị ca, Cô không phải sợ chính mình ăn không đủ no, HunhHn786 Cô còn muốn Nhị ca uống chút canh."

Ngô Củ lau mồ hôi lạnh, mặt không hề cảm xúc nói:

"Vậy cũng thật là tạ ơn Quân thượng săn sóc."

Tề Hầu mỉm cười, nói:

"Nhị ca không cần khách khí."

Ngô Củ suýt nữa bị tức chết rồi, không thể làm gì khác hơn là quay đầu không để ý tới hắn, tự mình tìm một cái bát lớn. Tề Hầu thấp giọng nói:

"Thật sự không dùng cái này? Cô cảm thấy cái bát kia quá nhỏ."

Ngô Củ không để ý tới hắn, rửa bát xong tiếp tục làm món ăn. Bởi vì nguyên liệu nấu ăn có hạn, vốn định làm bánh canh hải sản nhưng không thể làm, đành làm bánh canh nấm.

Rất nhanh bánh canh đã tỏa mùi thơm khắp nơi. Tuy rằng nguyên liệu nấu ăn đơn sơ, thế nhưng cũng tốt hơn so với ở trên đường. Bên trong canh có các loại nguyên liệu cắt nhỏ, khiến người ta thèm nhỏ dãi.

Ngô Củ múc bánh canh ra cái bát. Tề Hầu vừa thấy càng có chút không thể chờ đợi, lấy một cái muỗng. Muỗng đặt ở trong bát giống như là một chiếc thuyền con phiêu bạt trên đại dương mênh mông. Kỳ thực cái bát này cũng rất lớn.

Tề Hầu trước tiên uống hai ngụm canh, híp mắt, một mặt hưởng thụ. Ngô Củ không nhịn được cười nói:

"Có ngon không?"

Tề Hầu cười nói:

"Nhị ca nấu món nào cũng ăn ngon, bất kể là cái gì. Coi như là độc dược, Cô cũng yêu thích."

Ngô Củ nghe hắn nói lời nịnh bợ cũng không có nói lắp. Kỳ thực Ngô Củ cũng rất thích nghe lời khen.

Ngô Củ để Tề Hầu bưng bánh canh, hai người đi trở về phòng ăn.

Lúc này chính là thời gian dùng bữa, có mấy tự nhân muốn nịnh bợ chư hầu, đi đưa thức ăn.

Ngô Củ cùng Tề Hầu đi về, thình lình nghe tiếng cười ở một chỗ rẽ truyền tới.

Ngô Củ hiếu kỳ liếc mắt nhìn, liền thấy ba bốn tự nhân vây quanh một đứa bé trai. Đứa bé trai nhìn rất quen mặt, chính "tiểu Vương tử" Lỗ Công mang đến.

Đứa bé nhiều nhất là sáu tuổi, mặt tròn tròn. Nhìn nó làm cho Ngô Củ nghĩ tới nghĩa tử tiểu Địch Nhi. Rất lâu rồi Ngô Củ chưa gặp tiểu Địch Nhi, trong lòng cũng nhớ vô cùng.

Đứa bé này so với tiểu Địch Nhi bình tĩnh hơn rất nhiều, vô cùng trầm mặc, hoàn toàn không giống như đứa trẻ sáu tuổi. Vóc người rất thấp, cánh tay ngắn ngủi mũm mĩm vô cùng đáng yêu.

Trong tay đứa bé ôm một cái bát, đang bị tự người vây vào giữa.

Tự nhân thứ nhất nói:

"Đây không phải là Vương tử Lỗ Công mang đến? Sau này có thể sẽ đăng cơ, chúng ta làm như vậy có tiện không?"

Tự nhân thứ hai nói:

"Cái gì Vương tử? Quỷ mới tin, ngươi tin không? Bất quá là con hoang mà thôi, cũng không biết là nơi nào nhặt được. Ngươi xem, người Lỗ quốc cũng không quan tâm, ngươi còn không nhìn ra được sao?"

Tự nhân thứ ba nói.

"Đúng đó, nếu thật là Vương tử, Lỗ Công nhất định cung phụng, hiện tại à..."

Đứa bé bị vây vào giữa, trong tay ôm một cái bát. Ngô Củ nhíu nhíu mày. Bởi vì đứa bé vóc người thấp, Ngô Củ rất dễ dàng nhìn thấy thứ trong bát là đồ thiu đã lên mốc xanh, không biết thiu bao lâu.

Đám tự nhân lúc thường bị bắt nạt quen rồi, bây giờ Lạc Sư đại loạn, thật vất vả tìm được một cơ hội, lập tức ức hiếp đứa bé.

Một tự nhân đá vào tay đứa bé. Đứa bé bị đau kêu lê.

"A!"

Bát rơi trên mặt đất, nhất thời liền nát. Đứa bé nhanh chóng ngồi chồm hỗm xuống, muốn đi kiếm đồ ăn.

Đám tự nhân bắt đầu cười ha hả.

"Các ngươi nhìn đi, Vương tử đó! Vương tử đó! Vương tử chó má gì!? Ha ha ha!"

Ngô Củ nhìn đứa bé bị bắt nạt, cánh tay nhỏ bị đá trúng, nhất thời phẫn nộ không chịu nổi, lập tức quát lạnh.

"Làm cái gì đấy!?"

Đám tự nhân vừa nghe, sợ đến ngay lập tức liền bỏ chạy. Đâu chỉ là tự nhân chấn kinh, đứa bé cũng giật mình, nhanh chóng nhặt lên một mảnh vỡ lớn sau đó hốt lấy thức ăn thiu lẫn bùn đất lẫn vào, liền dự định chạy.

Ngô Củ vội vã chạy tới, níu lấy đứa bé. Vì sợ hãi, một mặt hờ hững ẩn nhẫn không còn, đứa bé nhìn Ngô Củ giống như con mèo hoang cào vào mu bàn tay Ngô Củ. Ngô Củ "ui" một tiếng, Tề Hầu nhanh chóng xông về phía trước. Nào có biết đứa bé có võ nghệ, thân hình vô cùng linh động, "vèo" một cái liền chạy thoát.

Tề Hầu cũng giật mình quên mất đuổi theo. Không chỉ là bởi vì đứa bé thân hình linh động, dường như có võ nghệ, cũng bởi vì tư thế chạy trốn kia rất giống dã nhân, dùng cả tay chân chạy.

Hành động này cũng dọa Ngô Củ. Ngô Củ cũng quên mất mu bàn tay bị quào trầy, bình tĩnh nhìn "tiểu Vương tử" dùng cả tay chân chạy trốn.

Quả nhiên như là một con mèo hoang!

Tề Hầu nhanh chóng hoàn hồn, cúi đầu nhìn vết thương trên mu bàn tay Ngô Củ, nói:

"Nhị ca, ngươi bị thương. Mau mau trở về băng bó một chút, không biết có độc hay không."

Ngô Củ liếc mắt nhìn, máu là đỏ tươi, không độc.

Vì cẩn thận, hai người vẫn là để Đường Vu kiểm tra một chút vết thương. Quả thật là không độc, sau đó băng bó một chút.

Lỗ Công mang đến đứa bé hết sức kỳ quái. Rõ ràng nói là tiểu Vương tử, thế nhưng thái độ Lỗ Công đối đãi với đứa trẻ cả tự nhân cũng nhìn ra rồi. Tuyệt đối không là Vương tử. Hơn nữa trước mắt, vẫn là Cơ Lãng tương đối chiếm ưu thế. Chỉ sợ cũng là bởi vì cái này, Lỗ Công cảm thấy đứa bé đã không có giá trị, cho nên không để bụng.

Tề Hầu nói:

"Nhị ca, đứa bé kia không đơn giản. Ngươi không cần quản chuyện, miễn cho bị Lỗ quốc bị cắn ngược lại một cái."

Ngô Củ gật gật đầu, nói:

"Chỉ là nhìn thấy đứa bé, đột nhiên nghĩ đến Địch Nhi. Củ từ khi đi đến Sở, chưa gặp lại Địch Nhi, trong lòng trước sau không đành."

Tề Hầu nghe nói như vậy, biết đến Ngô Củ mặc dù nhìn như lạnh nhạt, thế nhưng kỳ thực tâm tư cẩn thận, rất yêu thích trẻ con. Lạnh nhạt chỉ là một loại lá chắn bảo vệ mà thôi. Thế nhưng bây giờ bọn họ cũng không có bất kỳ biện pháp nào, hắn đành phải trấn an Ngô Củ mấy câu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vô Củ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook