Chương 43: Khói
Trường Sinh Thiên Diệp
05/07/2020
Tề hầu mang theo mọi người hướng cửa sau dinh thự Ung thị mà đi. Kết quả đi tới mới phát hiện dân chạy nạn đã không còn nhiều lắm. Rất nhiều dân chạy nạn đã ăn cháo, tản ra, cũng không ai có lòng tham không đáy.
Tào Mạt đang cầm cuốn da dê, mỗi lần phát cháo đều ghi chép cái gì đó. Tử Thanh cầm muỗng lớn bỏ cháo vào bát. Thiệu Hốt cùng Quản Di Ngô cũng đang giúp, còn có mấy thiện phu duy trì trật tự.
Chỉ là không thấy Công tử Củ.
Đông Quách Nha là người đầu tiên thấy được Tề Hầu cùng mọi người tới, vội vã vỗ vai Thiệu Hốt. Thiệu Hốt bận rộn khí thế ngất trời, chỉ là nhún nhún vai, nói:
"Răng Nhọn ngươi đừng quấy rối. Ngươi..."
Hắn còn chưa nói hết, Nhị ca Quản Di Ngô của hắn đột nhiên nói:
"Bái kiến Quân thượng."
Quản Di Ngô hô lên làm người khác giật nảy mình. Mọi người nhanh chóng xoay lại nhìn, liền thấy Tề Hầu một thân trường bào màu đen, đi thật nhanh lại đây. Phía sau là văn Thượng đại phu Bảo Thúc Nha, võ Thượng đại phu Công Tôn Thấp Bằng, một bộ hùng hồn.
Mấy dân chạy nạn đang ăn cháo, tuy rằng không biết là chuyện gì xảy ra, nhưng nhìn thấy những người kia hướng Tề Hầu hành lễ, lập tức tất cả đều quỳ trên mặt đất, liều mạng dập đầu lạy.
Tề Hầu chỉ là mới vừa đi tới đã nhận một mảnh dân chúng quỳ lạy, hơn nữa không ngừng dập đầu lạy, không ngừng hành đại lễ. Nhìn dân chạy nạn mặt vàng vọt ốm đói, trong đó cũng không ít người già và trẻ nhỏ, Tề hầu cũng không dễ chịu, nói:
"Không cần hành lễ, đứng dậy đi."
Tề Hầu quét mắt về phía nhóm người đang phát cháo, vẫn không có nhìn thấy Công tử Củ, trong lòng có chút kỳ quái.
Công tử Củ không phải ở bên này phát cháo đến quên mất nấu cháo cho Cô sao? Vì sao hiện tại lại không thấy bóng người?
Tề Hầu thấy kỳ quái lại hỏi:
"Tào khanh ghi cái gì?"
Tào Mạt cầm cuộn da dê, cung kính trình lên, nói:
"Là Công tử muốn ghi chép lại những người dân chạy nạn đến từ đâu, trong nhà làm ngành nghề gì, vì lý do gì không có cơm ăn, hiện nay đang làm gì, ở nơi nào."
Thì ra Công tử Củ cho cháo cũng không phải một mạch là xong. Dù sao cho cháo là chuyện chỉ có thể tạm thời giải khẩn cấp, mà không có tính chất trợ giúp, khả năng còn có đục nước béo cò.
Muốn trợ giúp dân chạy nạn giải quyết vấn đề, cũng không phải cho bọn họ cháo là được, mà phải trợ giúp bọn họ thoát ly nghèo khó cùng hiện trạng không gì bỏ bụng.
Tào Mạt ghi lại thông tin của mỗi một người được cho cháo. Tề Hầu vừa nhìn đã biết dân chạy nạn có tám phần mười đều là bởi vì thuế má không đóng nổi, không canh tác được nên bị đói. Mà cho dù có làm cũng không ăn được lương thực, ngược lại sẽ bị bức ép giao nộp thuế. Không giao còn có thể bị quan binh đánh đập. Đã như thế liền bỏ hoang phế đồng ruộng, cũng không dám đi trồng trọt.
Còn có hai phần mười là dân ở ngoài ấp chạy vào.
Có đủ loại lý do, nhưng mà vấn đề thuế má là chủ yếu. Tề hầu căn bản không nghĩ tới tai hại to lớn như thế.
Thuế má chuyện này, mỗi triều mỗi đời cũng không thể biến mất. Người vĩnh viễn không lo ăn uống như Tề Hầu, sinh là quý tộc dù có khổ cũng sẽ không giống dân chạy nạn. Cho nên trong đầu hắn căn bản không có khái niệm đồng ruộng cằn cỗi cùng màu mỡ khác nhau ở chỗ nào. Nếu như không phải bởi vì việc này, Tề Hầu vĩnh viễn cũng sẽ không biết.
Tề Hầu nhìn thấy nội dung Tào Mạt viết, sắc mặt khá là khó coi, quay đầu đem da dê giao cho Bảo Thúc Nha, nói:
"Sư phó thỉnh duyệt."
Bảo Thúc Nha tiếp nhận cuộn da dê, xem một chút nội dung, không khỏi cho Tào Mạt một ánh mắt tán thưởng.
Tề Hầu liền nhìn lướt qua mọi người, nói:
"Các ngươi đã vất vả rồi. Hôm nay tiếp tục tiến hành phát cháo, mặc dù không thể giải căn bản, thế nhưng Cô cũng không đành lòng nhìn thấy dân chúng chịu khổ..."
Tề Hầu dừng một chút, nói:
"Như vậy đi, Tào khanh ngươi phụ trách chuyện này. Bắt đầu từ hôm nay đến khi Cô rời khỏi Lương Khâu ấp, mỗi ngày nhất định phải phát cháo bốn canh giờ trở lên. Đem lương thực mang theo lấy ra dùng, Cô cùng các vị cũng ăn không nhiều như vậy."
Mọi người chắp tay, tuy rằng Thiệu Hốt không phải đặc biệt nguyện ý, nhưng vẫn cùng mọi người chắp tay nói:
"Quân thượng phán đoán sáng suốt."
Nói thật, Tề Hầu độ lượng cũng thực không dễ dàng. Dù sao Tề Hầu là quý tộc, tự nhận là huyết thống thuần khiết, mà dân chạy nạn bất quá là người thường thôi. Tề Hầu dặn dò mọi người đem lương thực của mình phân cho dân chạy nạn, sự độ lượng không thể không làm kinh người.
Mặc dù chuyện này người bình thường cũng có thể làm, thế nhưng càng là chuyện như vậy, Quân vương càng khó làm. Nếu đổi thành đại ca Chư Nhi của Tề Hầu, hoặc là người soán vị Vô Tri thì không có khả năng làm như vậy.
Cho nên Thiệu Hốt tuy rằng không cam lòng, thế nhưng kỳ thực cũng là bội phục.
Tề Hầu dứt lời, còn nói:
"Các ngươi tiếp tục đi."
Mọi người có chút nghi ngờ. Tề Hầu đứng ở bên cạnh, nói bọn họ tiếp tục phát cháo, đây là muốn giám công? Áp lực rất lớn nha!
Tề Hầu đứng một chốc, giống như lơ đãng nói:
"Công tử Củ đâu? Cô nghe nói hắn là người đầu tiên phát cháo, sao không gặp hắn?"
Tử Thanh liền vội vàng nói:
"Hồi bẩm Quân thượng... Công tử vẫn bận phát cháo, vừa mới rồi đột nhiên nhớ lại đã đáp ứng Quân thượng làm cháo, vì thế..."
Công tử Củ trở về nấu cháo rồi?
Tề Hầu vừa nghe như thế, tâm trạng không vui gì đó đều bị quét sạch. Thì ra Công tử Củ dù bận lo cho dân chạy nạn, cũng không quên lời hứa. Tuy rằng quả thật có quên mất một hồi, bất quá vẫn nhớ lại.
Đúng là như vậy không sai. Ngô Củ bận phát cháo, nên quên mất Tề Hầu muốn ăn cháo đậu. Thời điểm tất cả mọi người tạm nghỉ một chút, nghĩ đến Tề Hầu kia bản tính nhỏ nhen, tất nhiên muốn bắt không tha, sau đó sẽ đem chuyện này làm lớn, vậy liền không xong. Vì vậy Ngô Củ phân phó mọi người tiếp tục phát cháo, và ghi chép thông tin dân chạy nạn. Bên này nhân thủ cũng không quá đủ, Ngô Củ cũng không gọi ai, chỉ có một mình chạy về phòng bếp, làm một bát cháo cho Tề Hầu.
Tuy rằng cháo có rất nhiều, thế nhưng đây chính là cho dân chạy nạn ăn. Nếu trực tiếp trình Quân thượng chỉ sợ là rơi đầu.
Công tử Củ đi một lúc vẫn không có trở lại. Tề Hầu cũng không thấy người thông báo bưng cháo đến, vì vậy tâm tình thật tốt dự định tự mình đi phòng bếp nhìn, cũng cho Công tử Củ một niềm vui bất ngờ.
Theo lý mà nói, Tề Hầu làm sao có khả năng tiến vào chỗ bếp núc bẩn thỉu như thế. Nhưng mà Tề hầu trước mắt trong lòng vui sướng, vừa mới nhặt dưa bở của Công tử Củ, được dân chúng quỳ lạy cảm ơn. Lại nghe nói Công tử Củ đi nấu cháo cho mình, hắn vui sướng đã không để ý này nọ.
Tề Hầu thế nào nghĩ tới, bởi vì một bát cháo liền cao hứng đến như vậy. Hắn hoàn toàn không tự biết, quay đầu đi hướng phòng bếp.
Những người khác còn phải phát cháo. Bảo Thúc Nha cùng Công Tôn Thấp Bằng không biết Tề Hầu muốn làm gì, không thể làm gì khác hơn là cùng đi. Kết quả càng đi càng hẻo lánh, dĩ nhiên đây là muốn đến phòng bếp.
Hai người không nhịn được nhìn nhau một cái, sau đó đều yên lặng không nói gì.
Công Tôn Thấp Bằng đối với Công tử Củ phục sát đất. Hắn vẫn cảm thấy mình là một thô nhân. Nhưng kỳ thực Công Tôn Thấp Bằng cũng không phải chỉ có thể đánh giết. Hắn mặc dù là tướng quân, nhưng khi còn nhỏ là bồi dưỡng như văn nhân, hiếm thấy có ai văn võ song toàn như thế.
Công Tôn Thấp Bằng đã từng bước một lên đến Đại Tư hành. Mười hai tuổi đã dương danh, trong hai mười năm chìm nổi chốn quan trường, hạng người gì hắn chưa từng thấy? Thế nhưng hắn thật chưa từng thấy người như Công tử Củ này, có thể cho mọi người kinh hỉ.
Nói thật ra, lúc ban đầu Công Tôn Thấp Bằng cũng nhìn không vừa mắt Công tử Củ, thế nhưng sau đó thực sự là không thể không kính trọng vài phần.
Mọi người nhanh chóng đi về phía trước, liền thấy một người nam tử trẻ tuổi mặc y phục màu lam nhạt cũng đang hướng này đi tới.
Đó là Ung Vu!
Công Tôn Thấp Bằng thấy được Ung Vu, trong lòng nhất thời nổi lên thấp thỏm. Vì sáng sớm hôm nay tâm lý hỗn loạn, vừa dậy hắn ngay lập tức liền bỏ chạy. Sau đó nghĩ lại, hắn hối hận muốn đi nói rõ ràng, thế nhưng thật không biết nói cái gì mới tốt.
Đừng thấy Công Tôn Thấp Bằng là Đại Tư Hành, cũng hơn 30 tuổi, kỳ thực phương diện tình cảm, hắn là trẻ con miệng còn hôi sữa, không có kinh nghiệm gì. Hắn trái lo phải nghĩ, thật không biết làm như thế nào cho phải. Vì vậy không thể làm gì khác hơn là vẫn luôn kéo dài.
Bây giờ vừa thấy người, tim hắn "thình thịch" đập loạn, cơ hồ từ lồng ngực bay ra.
Dịch Nha sắc mặt hờ hững, khoanh tay từ con đường nhỏ khác đi tới, gặp phải bọn họ, lập tức quỳ hành lễ, nói:
"Vu bái kiến Quân thượng, chào hai vị đại nhân."
Công Tôn Thấp Bằng nhìn thấy người này, đã không biết nói cái gì cho phải. Tề Hầu nhìn thấy Dịch Nha, trong lòng lại nghĩ.
Vừa mới rồi nếu không phải có Thúc Nha sư phó, ta suýt nữa trách lầm Công tử Củ. Còn dùng Dịch Nha so sánh cùng Công tử Củ, còn cảm thấy được Dịch Nha tương đối ôn nhu săn sóc!
Kỳ thực nếu thật sự đem hai người ra so sánh như vậy sẽ phát hiện Ngô Củ cùng Dịch Nha là người của hai thế giới.
Về ngoại hình, Ngô Củ thong dong thanh tú đoan chính, bên trong thanh tú lộ ra anh khí. Mà Dịch Nha xinh đẹp thậm chí quyến rũ, là nam nhân xinh đẹp nhất.
Về bản tính, Ngô Củ bản tính cẩn thận. Vì đời trước Ngô Củ rất giỏi chịu đựng, làm việc thận trọng từng bước. Có tâm cơ thế nhưng yêu hận rõ ràng, không khó nhìn ra được. Ngô Củ thật ra có tính trẻ con, là một người tâm trạng phân biệt rõ ràng, nói trắng ra có lúc còn bướng bỉnh.
Mà Dịch Nha thì sao? Có thể chịu đựng, ôn nhu như nước, tâm cơ thâm trầm, hiểu được đối với người khác nên thế nào. Tại sao Tề Hầu đời trước phi thường sủng tín Dịch Nha? Bởi vì Dịch Nha rất hiểu chuyện. Bởi vì Dịch Nha thực tại săn sóc. Khi Tề Hầu tức giận, Dịch Nha sẽ khiến Tề Hầu nguôi giận. Tề hầu tự nhiên cảm thấy Dịch Nha hiểu chuyện. Có thể chỉ có Bảo Thúc Nha dám khuyên can Tề Hầu mà không khiến hắn nổi giận. Nhưng Bảo Thúc Nha có thể săn sóc người được sao?
Dịch Nha không chỉ là nấu ăn ngon, hắn làm người cũng như nấu ăn vậy, biết xoay trái xoay phải, thêm gia vị. Người khác thích vị gì hắn liền cho vào vị đó. Người như thế đi tới chỗ nào e rằng ai cũng đều yêu thích.
Tề Hầu nhìn Dịch Nha, tâm lý quay đi quay lại trăm ngàn lần. Nếu không phải Thúc Nha sư phó đánh thức hắn, Tề Hầu cảm thấy mình sẽ làm hôn quân.
Tề Hầu lành lạnh liếc mắt nhìn Dịch Nha, cũng không nói gì, trực tiếp đi lướt qua Dịch Nha.
Dịch Nha hơi kinh ngạc. Hắn cũng không biết Tề Hầu là người trọng sinh, sớm đã nhìn thấu hắn. Vừa mới rồi bất quá là một phút chốc trước, hắn dâng cháo cho Tề Hầu, tự nhân còn nói Tề Hầu tán thưởng cháo của hắn. Không nghĩ tới một phút chốc sau, Tề Hầu đối với hắn liền lãnh đạm, thậm chí là vẻ mặt giận dữ.
Dịch Nha vẫn là lần đầu không có rõ ràng đây là ý gì, trong lòng có chút thấp thỏm. Bất quá vẫn chờ nhóm người đi xong, hắn chậm rãi đứng dậy, cũng cùng đi hướng phòng bếp.
Công Tôn Thấp Bằng lén lút quay đầu lại nhìn. Không nghĩ tới vừa vặn tầm mắt hai người đụng vào nhau. Công Tôn Thấp Bằng nhất thời đỏ thẫm mặt. Dịch Nha chỉ khẽ mỉm cười, biểu tình thoạt nhìn cũng không có gì lúng túng cùng không tự nhiên, thật giống tối hôm qua chẳng có cái gì phát sinh.
Công Tôn Thấp Bằng càng nghĩ càng cảm thấy bất an, vì vậy chậm bước chân, tụt lại sau một ít. Khi hắn cùng Dịch Nha vai sóng vai, ho khan một tiếng, thấp giọng nói:
"Ta... Ta chuyện là.... có việc muốn nói với ngươi."
Dịch Nha mỉm cười nói:
"Công Tôn tướng quân mời nói."
Công Tôn Thấp Bằng nhìn vẻ mặt đó, đột nhiên lại không nói ra được. Lúc này cũng sắp đến phòng bếp, Công Tôn Thấp Bằng cảm giác trong thời gian ngắn chuyện này cũng nói không hết, vì vậy không thể làm gì khác hơn là nói:
"Để sau... muộn chút ta đi tìm ngươi vậy."
Vừa dứt lời, liền thấy Dịch Nha một mặt vẻ mặt kinh ngạc, Công Tôn Thấp Bằng lại đỏ thẫm mặt, xua tay nói:
"Không, không, không, ta không phải ý kia, ngươi đừng hiểu lầm."
Dịch Nha lập tức cười cười, nói:
"Vâng, vậy Vu liền... quét dọn giường chiếu chờ thôi."
Hắn nói, Công Tôn Thấp Bằng mặt đỏ, nhanh chóng cúi đầu gật gật đầu, sau đó tự như thoát thân nhanh chân đuổi theo người trước mặt.
Dịch Nha nhìn bóng dáng cao to của Công Tôn Thấp Bằng.
Tề Hầu đi hướng phòng bếp, vừa tới cửa vẫn chưa đi vào, nhất thời ngửi thấy được một mùi khói. Đâu chỉ là ngửi thấy, khói phả vào mặt. Từ trong phòng khói cuồn cuộn trào ra, thật giống yêu quái xuất hiện.
Tất cả mọi người lấy làm kinh hãi, vì lúc này thiện phu đều đi hỗ trợ phát cháo. Phòng bếp nơi này lại không giống ngự thiện phòng Tề cung có hơn ngàn người, nơi này phòng bếp chỉ có mấy người, đã đi hết tất nhiên không ai ở bên trong, khói đặc vẫn không có người phát hiện.
Tề Hầu kinh hãi đến biến sắc, vào lúc này liền thấy một thiện phu cũng chạy tới, nói:
"Làm sao cháy rồi!"
Hắn nói, Tề Hầu đã nhanh chân đi tới, một phát bắt được thiện phu, lớn tiếng hỏi:
"Công tử Củ có ở bên trong không?"
Thiện phu kia không quen biết Tề Hầu, bị hỏi cũng choáng váng. Chưa kịp nghe trả lời, Tề Hầu lại ghét bỏ hắn nói chuyện chậm, bỏ qua thiện phu, cởi áo choàng, trực tiếp ném xuống đất, sau đó nhanh chóng vọt vào phòng bếp.
Bảo Thúc Nha cùng Công Tôn Thấp Bằng sợ hết hồn. Bảo Thúc Nha phản ứng nhanh, hô to:
"Thấp Bằng, mau đuổi theo!"
Bảo Thúc Nha lớn tuổi, huống hồ là văn thần. Công Tôn Thấp Bằng bị gọi đã tỉnh hồn lại, vọt thẳng vào đám khói đặc cuồn cuộn. Hắn vọt vào, vì khói quá đặc còn chưa thấy được Tề hầu, chớ nói chi là Ngô Củ.
Tề Hầu nhất thời kích động liền vọt vào. Dù sao Công tử Củ chỉ một mình tại phòng ăn nấu cháo cho hắn. Nếu bởi vì chuyện này Công tử Củ có chuyện bất trắc, Tề Hầu cũng không biết mình có tâm tình gì.
Hắn vọt vào, không kịp hối hận. Khói dày đặc, hắn vội vàng dùng quần áo che mũi miệng của chính mình, cúi đầu nhanh chóng hướng vào bên trong, kêu.
"Nhị ca?! Nhị ca!"
Tề Hầu gọi, khói tiến vào trong miệng, sặc không chịu được, lại không ai đáp lời hắn. Mà từ phía sau truyền đến giọng Công Tôn Thấp Bằng lo lắng.
"Quân thượng!?"
Tề Hầu liếc mắt nhìn phương hướng sau lưng, khói đặc che đậy dĩ nhiên không thấy rõ Công Tôn Thấp Bằng. Hắn nhìn phía trước, cắn răng lại hướng vào bên trong. May mà phòng bếp này chẳng hề khổng lồ như ngự thiện phòng, rất nhanh liền vọt tới đầu kia, chỗ kia khói đặc cuồn cuộn.
Tề Hầu nhìn kỹ, cũng không phải cháy. Là củi đốt bị đổ nước vào làm ướt không cháy lửa mà sinh ra khói đen dày đặc. Thật giống như cháy nhưng không có lửa. Trên đất đều là nước, không chỉ như vậy, Công tử Củ cũng ở đó.
Ngô Củ ngã trên mặt đất, trên người đều ướt, bên cạnh rơi xuống một cái đậu, bên trong còn có nước.
Sắc mặt Ngô Củ tái nhợt, đã mơ hồ. Bởi vì khói đặc, hai má bị hun có chút biến thành màu đen, còn bị hit khói theo bản năng ho khan.
Tề Hầu vừa thấy, tim cũng nhảy dựng, xông tới ôm lấy người nằm dưới đất, giúp xoa xoa mặt. Hắn đem người ôm vào trong ngực, nhanh chóng xông ra ngoài.
Nói thật khói quá đặc, hắn cũng không biết nơi nào mới là cửa. May là có Công Tôn Thấp Bằng luôn luôn hô to, Tề Hầu ôm Ngô Củ, theo âm thanh xông tới, nói:
"Đi mau!"
Công Tôn Thấp Bằng nhìn thấy Tề hầu cùng Công tử Củ, thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng dẫn Tề Hầu ra khỏi phòng.
Bên ngoài Bảo Thúc Nha lo lắng chờ. Dịch Nha cùng thiện phu kia vội vã đi gọi người dập lửa. Nhìn thấy Tề Hầu ôm Công tử Củ, còn có Công Tôn Thấp Bằng đồng thời lao ra, Bảo Thúc Nha mạnh mẽ thở phào nhẹ nhõm.
Tề Hầu ôm Ngô Củ lao ra, không xả hơi, lập tức nói:
"Gọi y quan! Mau gọi y quan!"
Công Tôn Thấp Bằng đáp một tiếng, lập tức quay đầu liền chạy, tự mình chạy đi gọi y quan.
Tề Hầu ôm người hôn mê, nhanh chóng chạy về phòng hắn. Cũng không chê Ngô Củ trên người ẩm ướt, cũng không chê Ngô Củ trên người đều là khói bụi, trực tiếp đem Ngô Củ đặt ở trên giường, nhẹ giọng nói:
"Nhị ca? Nhị ca tỉnh lại đi!"
Rất nhanh y quan đã đến. Y quan là bị Công Tôn Thấp Bằng lôi kéo một đường, đã thở không ra hơi, cũng nhanh chóng xem bệnh.
Ngô Củ hôn mê tựa hồ không liên quan khói đặc mà là tại nóng sốt. Dọc đường đi vốn sốt nhẹ, hơn nữa sáng sớm hôm nay không ăn, luôn luôn bận rộn. Bận rộn đến gần buổi trưa, lại nghĩ đến phải làm cháo cho Tề Hầu, Ngô Củ nhanh chóng chạy đến phòng bếp. Cũng không ý thức được mình sốt nhẹ đã phát triển trở thành sốt cao. Đầu váng mắt hoa, mắt tối sầm lại trực tiếp liền ngã trên mặt đất.
Bên trong phòng bếp không có ai, Ngô Củ ngã sấp xuống cũng không có ai phát hiện, mãi cho đến khói đặc cuồn cuộn, mấy người Tề Hầu mới phát hiện Ngô Củ.
Ngô Củ té lăn trên đất, đầu bị cái đậu va vào một phát, trên trán nổi lên một khối, sưng lớn, trên mặt đều lem luốt, xiêm y ẩm ướt, thoạt nhìn vô cùng đáng thương.
Y quan nhanh chóng kê đơn thuốc để người đi nấu cho Ngô Củ, cũng lấy ra thuốc cao trị ngoại thương.
Mấy người Tử Thanh lúc này cũng nghe nói sự tình, để lại mấy người ở bên kia trong coi, vội vã xông đến.
Tử Thanh nhanh chóng lấy y phục sạch sẽ thay. Ngô Củ xiêm y là ẩm ướt, tuy rằng nóng sốt, thế nhưng lạnh run, trên mặt cũng bẩn cần lau chùi còn phải bôi thuốc.
Tề Hầu ở bên cạnh trong coi. Tuy rằng muốn giúp đỡ, thế nhưng hắn không biết chăm sóc người, sợ giúp qua loa. Không thể làm gì khác hơn là lui sang một bên để Tử Thanh bận rộn.
Tử Thanh nhanh chóng giúp Ngô Củ thay đổi quần áo, sau đó dùng khăn ướt, tránh né vết thương trên đầu, nhẹ nhàng lau sạch than tro, đắp kín mền, lúc này mới lui qua một bên. Y quan nhanh chóng thanh lý vết thương trên trán, sau đó bôi thuốc cao.
Tề Hầu đứng ở bên cạnh, vẫn luôn chú ý. Ánh mắt hận không thể cũng không dời đi, dù cho chớp mắt mắt cũng không dám chớp mắt.
Mọi người bận rộn rốt cục hết bận. Ngô Củ nằm ở trên giường, vẫn không có ý thức, thế nhưng đã không giống vừa rồi co giật. Bởi vì đã bỏ quần áo ướt sũng, nên thân thể thư giãn một ít, nhưng vẫn là cau mày, tựa hồ rất không thoải mái.
Ngô Củ bởi vì sốt cao không lùi, cần uống thuốc, rất nhanh Tử Thanh liền đem thuốc bưng tới, vừa muốn đút cho Ngô Củ, Tề Hầu lại nói:
"Để Cô làm."
Tử Thanh một trận kinh ngạc, bất quá vẫn cầm chén thuốc giao cho Tề Hầu. Tề Hầu ngồi ở mép giường, một tay đem Ngô Củ nâng lên, cái tay còn lại nâng chén thuốc, nhẹ giọng nói:
"Nhị ca, Nhị ca tỉnh lại đi, uống thuốc bệnh sẽ khỏi thôi."
Ngô Củ ý thức không tỉnh táo, thế nhưng tựa hồ còn theo bản năng nuốt xuống. Tề Hầu đem thuốc đút, Ngô Củ rất thuận theo hé miệng. Lúc này Ngô Củ phảng phất như là hổ bị nhổ răng, đặc biệt thuận theo.
Ngô Củ có lẽ là khát, há mồm nuốt tất cả thuốc, không mấy cái liền thấy đáy. Tề Hầu vội vàng đem chén không đưa cho Tử Thanh, sau đó chậm rãi để Ngô Củ nằm thẳng xuống, đắp kín chăn.
Kết quả Tử Thanh còn chưa kịp đem chén không đưa đi, liền nghe.
"Khụ! Khụ khụ!"
Âm thanh từ trên giường. Ngô Củ đột nhiên mãnh liệt ho khan, vừa ho khan, nước thuốc màu nâu từ trong miệng tuôn ra.
"Ọe!"
Dĩ nhiên tất cả đều ói ra. Ngô Củ không ý thức, ói ra cũng không biết tránh. Nước thuốc từ khóe miệng trào ra, chảy ướt cổ, từ quần áo chảy đến trên giường.
Tề Hầu lấy làm kinh hãi. Vào lúc này cũng không lo đến cái gì, liền vội vàng đem người đỡ dậy.
Ngô Củ bị sặc, vừa ngồi lên liền nhổ ra một bãi nước, đem hết thảy thuốc đều phun ra ngoài. Tề Hầu bị dính đầy thân.
Tử Thanh thấy mà lạnh cả người, chỉ lo Tề Hầu làm khó dễ. Dù sao Công tử Củ bộ dáng này có thể coi là thất lễ Tề Hầu. Bất quá Tề Hầu lại không có làm khó dễ, mà là nói:
"Tử Thanh, lấy kiện quần áo đến."
Tử Thanh liền vội vàng đem chén bỏ lại, đi về phòng kiếm xiêm y mang đến. Vì giường bị ói dơ, Tề Hầu liền trùm chăn lên người Ngô Củ, trực tiếp ôm trở về phòng của Ngô Củ, đặt ở trên giường.
Tử Thanh lại thay đổi xiêm y cho Công tử. Y quan lần thứ hai kê đơn, Ngô Củ uống thuốc vẫn phun, y quan nơm nớp lo sợ nói:
"Sợ là dạ dày kích thích. Trước tiên cho Công tử ăn chút đồ lót dạ dày, một chốc lại uống thuốc."
Tề Hầu cũng nghĩ tựa hồ là như vậy. Từ sáng sớm Công tử Củ đã không ăn, thân thể vốn yếu, trong dạ dày trống rỗng mà uống một chén thuốc, uống vào nhất định sẽ buồn nôn.
Tề Hầu nói, Tử Thanh vội vã đi dặn dò phòng bếp làm chút thức ăn nhẹ.
Tử Thanh mới đi ra ngoài không bao lâu, Tề hầu liền thấy hắn trở về. Mà quay trở lại không chỉ là Tử Thanh, còn có một người mặc y phục màu lam nhạt, Dịch Nha.
Dịch Nha trên tay nâng một cái đậu nhỏ, nhanh chóng đi tới, quỳ trên mặt đất nói:
"Quân thượng, Vu thấy Công tử Củ sắc mặt trắng bệch, có lẽ tỳ dương suy yếu, cố ý làm một bát cháo hoa."
Tề Hầu liếc mắt nhìn Dịch Nha. Tuy rằng hắn không ưa Dịch Nha, thế nhưng vào lúc này Công tử Củ nuốt cái gì ói cái đó, cũng không tiện nghĩ nhiều. Vì vậy hắn khoát tay một cái, Tử Thanh nhận lấy cái đậu.
Tử Thanh nhận cái đậu, đem cái nắp hất lên, một mùi thơm liền dâng lên.
Thời đại này ít dùng gạo nấu cháo, thế nhưng gạo nấu cháo rất tốt cho dạ dày đang yếu.
Dịch Nha dùng gạo Tề Hầu mang đến, tất nhiên đều là loại tuyển chọn tỉ mỉ. Mỗi hạt đều no tròn óng ánh. Tuy rằng thời gian nấu cháo tương đối ngắn, thế nhưng Dịch Nha có biện pháp của hắn. Hạt cháo nhừ mịn, mặt trên còn có một lớp màn mỏng che lại, mùi thơm nức.
Tề Hầu dùng muỗng khuấy khuấy. Trong cháo này đúng là không có thêm thứ gì, quả nhiên là cháo hoa. Cháo trắng nhạt nhẽo muốn chết, thế nhưng mùi hương thơm nức mũi. Chất sền sệt mềm nhuyễn, tựa hồ là thích hợp cho người bệnh uống.
Tề Hầu vội vàng ôm người lên, cho dựa vào chính mình, sau đó dùng muỗng múc cháo. Hắn đem từng muỗng từng muỗng thổi nguội, tỉ mỉ đút tới bên mép Ngô Củ.
Ngô Củ mơ mơ hồ hồ, không cảm thấy đói bụng, cũng ăn không vô cái gì. Thế nhưng thân thể lại đang kêu gào, tựa hồ đã không chịu nổi.
Cháo gạo trắng đút tới bên miệng, chỉ là một bát cháo trắng mà thôi, chạm vào lưỡi Ngô Củ lại cảm nhận ra một mùi vị thơm ngon. Hạt cháo vừa vào miệng liền tan ra, còn có vị ngọt không nói nên lời của gạo.
Ngô Củ tuy rằng không ý thức, nhưng như rất đói. Tề Hầu cũng không dám cho ăn quá nhiều, cũng không dám cho ăn quá nhanh, chậm chậm đút từng muỗng nhỏ.
Chờ ăn cháo xong, y quan cũng đem thuốc mới nấu lần nữa bưng tới. Chờ thuốc nguội một chút, cũng chờ Ngô Củ tiêu hóa cháo, Tề Hầu liền đem thuốc đút cho Ngô Củ.
Lúc này Ngô Củ cũng không có phun. Đâu chỉ là Tề Hầu, cả y quan cùng mấy người Tử Thanh đều thở phào nhẹ nhõm.
Tề Hầu tuy rằng rất không muốn thừa nhận, thế nhưng tay nghề nấu ăn của Dịch Nha quả thật là rất tốt. Không thể làm gì khác hơn, hắn nhàn nhạt nói:
"Ung Vu tay nghề xác thực hơn người, như vậy bữa tối của Công tử Củ cũng làm phiền Ung Vu."
Dịch Nha liền vội vàng nói:
"Đó là phận sự, được vì Quân thượng cùng Công tử phân ưu là phúc khí của Vu."
Tề Hầu trước mắt lo lắng cho Công tử Củ, không muốn cùng Dịch Nha đấu trí đấu dũng, phất phất tay cho Dịch Nha lùi ra.
Ngô Củ ăn cháo, uống thuốc, bệnh tình tựa hồ dần dần ổn định, ngủ cũng an ổn.
Buổi tối Dịch Nha cũng không phải nấu cháo hoa cho Ngô Củ. Dù sao buổi trưa thời gian không nhiều, bữa tối thời gian dài như vậy, Dịch Nha cố ý nấu một loại cháo kiện tỳ nuôi dạ dày. Nguyên liệu nấu ăn phong phú, nấu đến nát nhừ. Dù sao Ngô Củ hiện tại hôn mê, tiêu hóa không tốt, tất nhiên phải ăn món dễ tiêu hóa.
Ngô Củ còn mê man, buổi tối Tề Hầu liền cho ăn nhiều hơn một chút. Uống một bát thuốc, Ngô Củ tiếp tục chìm vào giấc ngủ say. Tuy rằng vẫn chưa hoàn toàn hạ sốt, thế nhưng đã không phải là nóng bỏng tay.
Phòng Tề Hầu bởi vì bị bẩn cho nên không có cách nào ngủ. Người Ung thị cố ý thay đổi một gian phòng mới cho Tề Hầu, thế nhưng Tề Hầu cũng không đi. Hắn lưu lại trong phòng Công tử Củ. Điều này khiến Tử Thanh sợ hãi.
Cho đến đêm khuya, Tề Hầu vẫn ở cùng Công tử Củ, cũng không có ý muốn đi. Hắn nói.
"Tử Thanh, ngươi đi ngủ một hồi, ngày mai ngươi còn phải chiếu cố Công tử."
Tử Thanh càng sợ hết hồn, liền vội vàng nói:
"Tử Thanh không dám. Thỉnh Quân thượng đi nghỉ ngơi!"
Tề Hầu xua tay nói:
"Cô còn chưa buồn ngủ, trông coi thêm phút chốc."
Tử Thanh không biết Tề Hầu là có ý gì, thế nhưng cũng không dám nói lời nào, liền đứng ở một bên.
Ngô Củ hôn hôn trầm trầm, cảm giác tựa như vĩnh viễn ngủ không tỉnh. Vừa mới bắt đầu ngủ vô cùng uể oải, cảm giác mình bước một chân vào quỷ môn quan. Sau đó tựa hồ khá hơn một chút, nói chung dạ dày không còn đau, cũng không cảm thấy lạnh. Lúc này mới ngủ an ổn.
Ngô Củ cảm giác có người sờ gò má của mình. Bị đụng chạm thế nhưng lại không làm cho Ngô Củ thấy chán ghét, trái lại như là an ủi, đặc biệt thoải mái. Bàn tay rộng lớn, trong lòng bàn tay có chút thô ráp. Thân nhiệt kia hơi lạnh, làm Ngô Củ đang sốt thấy rất sảng khoái.
Bàn tay nhẹ nhàng cọ cọ trên gương mặt cũng xẹt qua cổ.
Rất ôn nhu...
Ngô Củ yêu thích loại xoa xoa nhẹ nhàng này. Mang theo thân thiết, lại như được dỗ dành, ngủ càng lúc càng an ổn. Cũng không biết có phải ảo giác hay không, Ngô Củ cảm thấy bàn tay mát lạnh đột nhiên chuyển đến trên môi của mình, nhẹ nhàng điểm điểm, rất nhanh lại biến mất, khiến người ta lưu luyến không thôi...
Tào Mạt đang cầm cuốn da dê, mỗi lần phát cháo đều ghi chép cái gì đó. Tử Thanh cầm muỗng lớn bỏ cháo vào bát. Thiệu Hốt cùng Quản Di Ngô cũng đang giúp, còn có mấy thiện phu duy trì trật tự.
Chỉ là không thấy Công tử Củ.
Đông Quách Nha là người đầu tiên thấy được Tề Hầu cùng mọi người tới, vội vã vỗ vai Thiệu Hốt. Thiệu Hốt bận rộn khí thế ngất trời, chỉ là nhún nhún vai, nói:
"Răng Nhọn ngươi đừng quấy rối. Ngươi..."
Hắn còn chưa nói hết, Nhị ca Quản Di Ngô của hắn đột nhiên nói:
"Bái kiến Quân thượng."
Quản Di Ngô hô lên làm người khác giật nảy mình. Mọi người nhanh chóng xoay lại nhìn, liền thấy Tề Hầu một thân trường bào màu đen, đi thật nhanh lại đây. Phía sau là văn Thượng đại phu Bảo Thúc Nha, võ Thượng đại phu Công Tôn Thấp Bằng, một bộ hùng hồn.
Mấy dân chạy nạn đang ăn cháo, tuy rằng không biết là chuyện gì xảy ra, nhưng nhìn thấy những người kia hướng Tề Hầu hành lễ, lập tức tất cả đều quỳ trên mặt đất, liều mạng dập đầu lạy.
Tề Hầu chỉ là mới vừa đi tới đã nhận một mảnh dân chúng quỳ lạy, hơn nữa không ngừng dập đầu lạy, không ngừng hành đại lễ. Nhìn dân chạy nạn mặt vàng vọt ốm đói, trong đó cũng không ít người già và trẻ nhỏ, Tề hầu cũng không dễ chịu, nói:
"Không cần hành lễ, đứng dậy đi."
Tề Hầu quét mắt về phía nhóm người đang phát cháo, vẫn không có nhìn thấy Công tử Củ, trong lòng có chút kỳ quái.
Công tử Củ không phải ở bên này phát cháo đến quên mất nấu cháo cho Cô sao? Vì sao hiện tại lại không thấy bóng người?
Tề Hầu thấy kỳ quái lại hỏi:
"Tào khanh ghi cái gì?"
Tào Mạt cầm cuộn da dê, cung kính trình lên, nói:
"Là Công tử muốn ghi chép lại những người dân chạy nạn đến từ đâu, trong nhà làm ngành nghề gì, vì lý do gì không có cơm ăn, hiện nay đang làm gì, ở nơi nào."
Thì ra Công tử Củ cho cháo cũng không phải một mạch là xong. Dù sao cho cháo là chuyện chỉ có thể tạm thời giải khẩn cấp, mà không có tính chất trợ giúp, khả năng còn có đục nước béo cò.
Muốn trợ giúp dân chạy nạn giải quyết vấn đề, cũng không phải cho bọn họ cháo là được, mà phải trợ giúp bọn họ thoát ly nghèo khó cùng hiện trạng không gì bỏ bụng.
Tào Mạt ghi lại thông tin của mỗi một người được cho cháo. Tề Hầu vừa nhìn đã biết dân chạy nạn có tám phần mười đều là bởi vì thuế má không đóng nổi, không canh tác được nên bị đói. Mà cho dù có làm cũng không ăn được lương thực, ngược lại sẽ bị bức ép giao nộp thuế. Không giao còn có thể bị quan binh đánh đập. Đã như thế liền bỏ hoang phế đồng ruộng, cũng không dám đi trồng trọt.
Còn có hai phần mười là dân ở ngoài ấp chạy vào.
Có đủ loại lý do, nhưng mà vấn đề thuế má là chủ yếu. Tề hầu căn bản không nghĩ tới tai hại to lớn như thế.
Thuế má chuyện này, mỗi triều mỗi đời cũng không thể biến mất. Người vĩnh viễn không lo ăn uống như Tề Hầu, sinh là quý tộc dù có khổ cũng sẽ không giống dân chạy nạn. Cho nên trong đầu hắn căn bản không có khái niệm đồng ruộng cằn cỗi cùng màu mỡ khác nhau ở chỗ nào. Nếu như không phải bởi vì việc này, Tề Hầu vĩnh viễn cũng sẽ không biết.
Tề Hầu nhìn thấy nội dung Tào Mạt viết, sắc mặt khá là khó coi, quay đầu đem da dê giao cho Bảo Thúc Nha, nói:
"Sư phó thỉnh duyệt."
Bảo Thúc Nha tiếp nhận cuộn da dê, xem một chút nội dung, không khỏi cho Tào Mạt một ánh mắt tán thưởng.
Tề Hầu liền nhìn lướt qua mọi người, nói:
"Các ngươi đã vất vả rồi. Hôm nay tiếp tục tiến hành phát cháo, mặc dù không thể giải căn bản, thế nhưng Cô cũng không đành lòng nhìn thấy dân chúng chịu khổ..."
Tề Hầu dừng một chút, nói:
"Như vậy đi, Tào khanh ngươi phụ trách chuyện này. Bắt đầu từ hôm nay đến khi Cô rời khỏi Lương Khâu ấp, mỗi ngày nhất định phải phát cháo bốn canh giờ trở lên. Đem lương thực mang theo lấy ra dùng, Cô cùng các vị cũng ăn không nhiều như vậy."
Mọi người chắp tay, tuy rằng Thiệu Hốt không phải đặc biệt nguyện ý, nhưng vẫn cùng mọi người chắp tay nói:
"Quân thượng phán đoán sáng suốt."
Nói thật, Tề Hầu độ lượng cũng thực không dễ dàng. Dù sao Tề Hầu là quý tộc, tự nhận là huyết thống thuần khiết, mà dân chạy nạn bất quá là người thường thôi. Tề Hầu dặn dò mọi người đem lương thực của mình phân cho dân chạy nạn, sự độ lượng không thể không làm kinh người.
Mặc dù chuyện này người bình thường cũng có thể làm, thế nhưng càng là chuyện như vậy, Quân vương càng khó làm. Nếu đổi thành đại ca Chư Nhi của Tề Hầu, hoặc là người soán vị Vô Tri thì không có khả năng làm như vậy.
Cho nên Thiệu Hốt tuy rằng không cam lòng, thế nhưng kỳ thực cũng là bội phục.
Tề Hầu dứt lời, còn nói:
"Các ngươi tiếp tục đi."
Mọi người có chút nghi ngờ. Tề Hầu đứng ở bên cạnh, nói bọn họ tiếp tục phát cháo, đây là muốn giám công? Áp lực rất lớn nha!
Tề Hầu đứng một chốc, giống như lơ đãng nói:
"Công tử Củ đâu? Cô nghe nói hắn là người đầu tiên phát cháo, sao không gặp hắn?"
Tử Thanh liền vội vàng nói:
"Hồi bẩm Quân thượng... Công tử vẫn bận phát cháo, vừa mới rồi đột nhiên nhớ lại đã đáp ứng Quân thượng làm cháo, vì thế..."
Công tử Củ trở về nấu cháo rồi?
Tề Hầu vừa nghe như thế, tâm trạng không vui gì đó đều bị quét sạch. Thì ra Công tử Củ dù bận lo cho dân chạy nạn, cũng không quên lời hứa. Tuy rằng quả thật có quên mất một hồi, bất quá vẫn nhớ lại.
Đúng là như vậy không sai. Ngô Củ bận phát cháo, nên quên mất Tề Hầu muốn ăn cháo đậu. Thời điểm tất cả mọi người tạm nghỉ một chút, nghĩ đến Tề Hầu kia bản tính nhỏ nhen, tất nhiên muốn bắt không tha, sau đó sẽ đem chuyện này làm lớn, vậy liền không xong. Vì vậy Ngô Củ phân phó mọi người tiếp tục phát cháo, và ghi chép thông tin dân chạy nạn. Bên này nhân thủ cũng không quá đủ, Ngô Củ cũng không gọi ai, chỉ có một mình chạy về phòng bếp, làm một bát cháo cho Tề Hầu.
Tuy rằng cháo có rất nhiều, thế nhưng đây chính là cho dân chạy nạn ăn. Nếu trực tiếp trình Quân thượng chỉ sợ là rơi đầu.
Công tử Củ đi một lúc vẫn không có trở lại. Tề Hầu cũng không thấy người thông báo bưng cháo đến, vì vậy tâm tình thật tốt dự định tự mình đi phòng bếp nhìn, cũng cho Công tử Củ một niềm vui bất ngờ.
Theo lý mà nói, Tề Hầu làm sao có khả năng tiến vào chỗ bếp núc bẩn thỉu như thế. Nhưng mà Tề hầu trước mắt trong lòng vui sướng, vừa mới nhặt dưa bở của Công tử Củ, được dân chúng quỳ lạy cảm ơn. Lại nghe nói Công tử Củ đi nấu cháo cho mình, hắn vui sướng đã không để ý này nọ.
Tề Hầu thế nào nghĩ tới, bởi vì một bát cháo liền cao hứng đến như vậy. Hắn hoàn toàn không tự biết, quay đầu đi hướng phòng bếp.
Những người khác còn phải phát cháo. Bảo Thúc Nha cùng Công Tôn Thấp Bằng không biết Tề Hầu muốn làm gì, không thể làm gì khác hơn là cùng đi. Kết quả càng đi càng hẻo lánh, dĩ nhiên đây là muốn đến phòng bếp.
Hai người không nhịn được nhìn nhau một cái, sau đó đều yên lặng không nói gì.
Công Tôn Thấp Bằng đối với Công tử Củ phục sát đất. Hắn vẫn cảm thấy mình là một thô nhân. Nhưng kỳ thực Công Tôn Thấp Bằng cũng không phải chỉ có thể đánh giết. Hắn mặc dù là tướng quân, nhưng khi còn nhỏ là bồi dưỡng như văn nhân, hiếm thấy có ai văn võ song toàn như thế.
Công Tôn Thấp Bằng đã từng bước một lên đến Đại Tư hành. Mười hai tuổi đã dương danh, trong hai mười năm chìm nổi chốn quan trường, hạng người gì hắn chưa từng thấy? Thế nhưng hắn thật chưa từng thấy người như Công tử Củ này, có thể cho mọi người kinh hỉ.
Nói thật ra, lúc ban đầu Công Tôn Thấp Bằng cũng nhìn không vừa mắt Công tử Củ, thế nhưng sau đó thực sự là không thể không kính trọng vài phần.
Mọi người nhanh chóng đi về phía trước, liền thấy một người nam tử trẻ tuổi mặc y phục màu lam nhạt cũng đang hướng này đi tới.
Đó là Ung Vu!
Công Tôn Thấp Bằng thấy được Ung Vu, trong lòng nhất thời nổi lên thấp thỏm. Vì sáng sớm hôm nay tâm lý hỗn loạn, vừa dậy hắn ngay lập tức liền bỏ chạy. Sau đó nghĩ lại, hắn hối hận muốn đi nói rõ ràng, thế nhưng thật không biết nói cái gì mới tốt.
Đừng thấy Công Tôn Thấp Bằng là Đại Tư Hành, cũng hơn 30 tuổi, kỳ thực phương diện tình cảm, hắn là trẻ con miệng còn hôi sữa, không có kinh nghiệm gì. Hắn trái lo phải nghĩ, thật không biết làm như thế nào cho phải. Vì vậy không thể làm gì khác hơn là vẫn luôn kéo dài.
Bây giờ vừa thấy người, tim hắn "thình thịch" đập loạn, cơ hồ từ lồng ngực bay ra.
Dịch Nha sắc mặt hờ hững, khoanh tay từ con đường nhỏ khác đi tới, gặp phải bọn họ, lập tức quỳ hành lễ, nói:
"Vu bái kiến Quân thượng, chào hai vị đại nhân."
Công Tôn Thấp Bằng nhìn thấy người này, đã không biết nói cái gì cho phải. Tề Hầu nhìn thấy Dịch Nha, trong lòng lại nghĩ.
Vừa mới rồi nếu không phải có Thúc Nha sư phó, ta suýt nữa trách lầm Công tử Củ. Còn dùng Dịch Nha so sánh cùng Công tử Củ, còn cảm thấy được Dịch Nha tương đối ôn nhu săn sóc!
Kỳ thực nếu thật sự đem hai người ra so sánh như vậy sẽ phát hiện Ngô Củ cùng Dịch Nha là người của hai thế giới.
Về ngoại hình, Ngô Củ thong dong thanh tú đoan chính, bên trong thanh tú lộ ra anh khí. Mà Dịch Nha xinh đẹp thậm chí quyến rũ, là nam nhân xinh đẹp nhất.
Về bản tính, Ngô Củ bản tính cẩn thận. Vì đời trước Ngô Củ rất giỏi chịu đựng, làm việc thận trọng từng bước. Có tâm cơ thế nhưng yêu hận rõ ràng, không khó nhìn ra được. Ngô Củ thật ra có tính trẻ con, là một người tâm trạng phân biệt rõ ràng, nói trắng ra có lúc còn bướng bỉnh.
Mà Dịch Nha thì sao? Có thể chịu đựng, ôn nhu như nước, tâm cơ thâm trầm, hiểu được đối với người khác nên thế nào. Tại sao Tề Hầu đời trước phi thường sủng tín Dịch Nha? Bởi vì Dịch Nha rất hiểu chuyện. Bởi vì Dịch Nha thực tại săn sóc. Khi Tề Hầu tức giận, Dịch Nha sẽ khiến Tề Hầu nguôi giận. Tề hầu tự nhiên cảm thấy Dịch Nha hiểu chuyện. Có thể chỉ có Bảo Thúc Nha dám khuyên can Tề Hầu mà không khiến hắn nổi giận. Nhưng Bảo Thúc Nha có thể săn sóc người được sao?
Dịch Nha không chỉ là nấu ăn ngon, hắn làm người cũng như nấu ăn vậy, biết xoay trái xoay phải, thêm gia vị. Người khác thích vị gì hắn liền cho vào vị đó. Người như thế đi tới chỗ nào e rằng ai cũng đều yêu thích.
Tề Hầu nhìn Dịch Nha, tâm lý quay đi quay lại trăm ngàn lần. Nếu không phải Thúc Nha sư phó đánh thức hắn, Tề Hầu cảm thấy mình sẽ làm hôn quân.
Tề Hầu lành lạnh liếc mắt nhìn Dịch Nha, cũng không nói gì, trực tiếp đi lướt qua Dịch Nha.
Dịch Nha hơi kinh ngạc. Hắn cũng không biết Tề Hầu là người trọng sinh, sớm đã nhìn thấu hắn. Vừa mới rồi bất quá là một phút chốc trước, hắn dâng cháo cho Tề Hầu, tự nhân còn nói Tề Hầu tán thưởng cháo của hắn. Không nghĩ tới một phút chốc sau, Tề Hầu đối với hắn liền lãnh đạm, thậm chí là vẻ mặt giận dữ.
Dịch Nha vẫn là lần đầu không có rõ ràng đây là ý gì, trong lòng có chút thấp thỏm. Bất quá vẫn chờ nhóm người đi xong, hắn chậm rãi đứng dậy, cũng cùng đi hướng phòng bếp.
Công Tôn Thấp Bằng lén lút quay đầu lại nhìn. Không nghĩ tới vừa vặn tầm mắt hai người đụng vào nhau. Công Tôn Thấp Bằng nhất thời đỏ thẫm mặt. Dịch Nha chỉ khẽ mỉm cười, biểu tình thoạt nhìn cũng không có gì lúng túng cùng không tự nhiên, thật giống tối hôm qua chẳng có cái gì phát sinh.
Công Tôn Thấp Bằng càng nghĩ càng cảm thấy bất an, vì vậy chậm bước chân, tụt lại sau một ít. Khi hắn cùng Dịch Nha vai sóng vai, ho khan một tiếng, thấp giọng nói:
"Ta... Ta chuyện là.... có việc muốn nói với ngươi."
Dịch Nha mỉm cười nói:
"Công Tôn tướng quân mời nói."
Công Tôn Thấp Bằng nhìn vẻ mặt đó, đột nhiên lại không nói ra được. Lúc này cũng sắp đến phòng bếp, Công Tôn Thấp Bằng cảm giác trong thời gian ngắn chuyện này cũng nói không hết, vì vậy không thể làm gì khác hơn là nói:
"Để sau... muộn chút ta đi tìm ngươi vậy."
Vừa dứt lời, liền thấy Dịch Nha một mặt vẻ mặt kinh ngạc, Công Tôn Thấp Bằng lại đỏ thẫm mặt, xua tay nói:
"Không, không, không, ta không phải ý kia, ngươi đừng hiểu lầm."
Dịch Nha lập tức cười cười, nói:
"Vâng, vậy Vu liền... quét dọn giường chiếu chờ thôi."
Hắn nói, Công Tôn Thấp Bằng mặt đỏ, nhanh chóng cúi đầu gật gật đầu, sau đó tự như thoát thân nhanh chân đuổi theo người trước mặt.
Dịch Nha nhìn bóng dáng cao to của Công Tôn Thấp Bằng.
Tề Hầu đi hướng phòng bếp, vừa tới cửa vẫn chưa đi vào, nhất thời ngửi thấy được một mùi khói. Đâu chỉ là ngửi thấy, khói phả vào mặt. Từ trong phòng khói cuồn cuộn trào ra, thật giống yêu quái xuất hiện.
Tất cả mọi người lấy làm kinh hãi, vì lúc này thiện phu đều đi hỗ trợ phát cháo. Phòng bếp nơi này lại không giống ngự thiện phòng Tề cung có hơn ngàn người, nơi này phòng bếp chỉ có mấy người, đã đi hết tất nhiên không ai ở bên trong, khói đặc vẫn không có người phát hiện.
Tề Hầu kinh hãi đến biến sắc, vào lúc này liền thấy một thiện phu cũng chạy tới, nói:
"Làm sao cháy rồi!"
Hắn nói, Tề Hầu đã nhanh chân đi tới, một phát bắt được thiện phu, lớn tiếng hỏi:
"Công tử Củ có ở bên trong không?"
Thiện phu kia không quen biết Tề Hầu, bị hỏi cũng choáng váng. Chưa kịp nghe trả lời, Tề Hầu lại ghét bỏ hắn nói chuyện chậm, bỏ qua thiện phu, cởi áo choàng, trực tiếp ném xuống đất, sau đó nhanh chóng vọt vào phòng bếp.
Bảo Thúc Nha cùng Công Tôn Thấp Bằng sợ hết hồn. Bảo Thúc Nha phản ứng nhanh, hô to:
"Thấp Bằng, mau đuổi theo!"
Bảo Thúc Nha lớn tuổi, huống hồ là văn thần. Công Tôn Thấp Bằng bị gọi đã tỉnh hồn lại, vọt thẳng vào đám khói đặc cuồn cuộn. Hắn vọt vào, vì khói quá đặc còn chưa thấy được Tề hầu, chớ nói chi là Ngô Củ.
Tề Hầu nhất thời kích động liền vọt vào. Dù sao Công tử Củ chỉ một mình tại phòng ăn nấu cháo cho hắn. Nếu bởi vì chuyện này Công tử Củ có chuyện bất trắc, Tề Hầu cũng không biết mình có tâm tình gì.
Hắn vọt vào, không kịp hối hận. Khói dày đặc, hắn vội vàng dùng quần áo che mũi miệng của chính mình, cúi đầu nhanh chóng hướng vào bên trong, kêu.
"Nhị ca?! Nhị ca!"
Tề Hầu gọi, khói tiến vào trong miệng, sặc không chịu được, lại không ai đáp lời hắn. Mà từ phía sau truyền đến giọng Công Tôn Thấp Bằng lo lắng.
"Quân thượng!?"
Tề Hầu liếc mắt nhìn phương hướng sau lưng, khói đặc che đậy dĩ nhiên không thấy rõ Công Tôn Thấp Bằng. Hắn nhìn phía trước, cắn răng lại hướng vào bên trong. May mà phòng bếp này chẳng hề khổng lồ như ngự thiện phòng, rất nhanh liền vọt tới đầu kia, chỗ kia khói đặc cuồn cuộn.
Tề Hầu nhìn kỹ, cũng không phải cháy. Là củi đốt bị đổ nước vào làm ướt không cháy lửa mà sinh ra khói đen dày đặc. Thật giống như cháy nhưng không có lửa. Trên đất đều là nước, không chỉ như vậy, Công tử Củ cũng ở đó.
Ngô Củ ngã trên mặt đất, trên người đều ướt, bên cạnh rơi xuống một cái đậu, bên trong còn có nước.
Sắc mặt Ngô Củ tái nhợt, đã mơ hồ. Bởi vì khói đặc, hai má bị hun có chút biến thành màu đen, còn bị hit khói theo bản năng ho khan.
Tề Hầu vừa thấy, tim cũng nhảy dựng, xông tới ôm lấy người nằm dưới đất, giúp xoa xoa mặt. Hắn đem người ôm vào trong ngực, nhanh chóng xông ra ngoài.
Nói thật khói quá đặc, hắn cũng không biết nơi nào mới là cửa. May là có Công Tôn Thấp Bằng luôn luôn hô to, Tề Hầu ôm Ngô Củ, theo âm thanh xông tới, nói:
"Đi mau!"
Công Tôn Thấp Bằng nhìn thấy Tề hầu cùng Công tử Củ, thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng dẫn Tề Hầu ra khỏi phòng.
Bên ngoài Bảo Thúc Nha lo lắng chờ. Dịch Nha cùng thiện phu kia vội vã đi gọi người dập lửa. Nhìn thấy Tề Hầu ôm Công tử Củ, còn có Công Tôn Thấp Bằng đồng thời lao ra, Bảo Thúc Nha mạnh mẽ thở phào nhẹ nhõm.
Tề Hầu ôm Ngô Củ lao ra, không xả hơi, lập tức nói:
"Gọi y quan! Mau gọi y quan!"
Công Tôn Thấp Bằng đáp một tiếng, lập tức quay đầu liền chạy, tự mình chạy đi gọi y quan.
Tề Hầu ôm người hôn mê, nhanh chóng chạy về phòng hắn. Cũng không chê Ngô Củ trên người ẩm ướt, cũng không chê Ngô Củ trên người đều là khói bụi, trực tiếp đem Ngô Củ đặt ở trên giường, nhẹ giọng nói:
"Nhị ca? Nhị ca tỉnh lại đi!"
Rất nhanh y quan đã đến. Y quan là bị Công Tôn Thấp Bằng lôi kéo một đường, đã thở không ra hơi, cũng nhanh chóng xem bệnh.
Ngô Củ hôn mê tựa hồ không liên quan khói đặc mà là tại nóng sốt. Dọc đường đi vốn sốt nhẹ, hơn nữa sáng sớm hôm nay không ăn, luôn luôn bận rộn. Bận rộn đến gần buổi trưa, lại nghĩ đến phải làm cháo cho Tề Hầu, Ngô Củ nhanh chóng chạy đến phòng bếp. Cũng không ý thức được mình sốt nhẹ đã phát triển trở thành sốt cao. Đầu váng mắt hoa, mắt tối sầm lại trực tiếp liền ngã trên mặt đất.
Bên trong phòng bếp không có ai, Ngô Củ ngã sấp xuống cũng không có ai phát hiện, mãi cho đến khói đặc cuồn cuộn, mấy người Tề Hầu mới phát hiện Ngô Củ.
Ngô Củ té lăn trên đất, đầu bị cái đậu va vào một phát, trên trán nổi lên một khối, sưng lớn, trên mặt đều lem luốt, xiêm y ẩm ướt, thoạt nhìn vô cùng đáng thương.
Y quan nhanh chóng kê đơn thuốc để người đi nấu cho Ngô Củ, cũng lấy ra thuốc cao trị ngoại thương.
Mấy người Tử Thanh lúc này cũng nghe nói sự tình, để lại mấy người ở bên kia trong coi, vội vã xông đến.
Tử Thanh nhanh chóng lấy y phục sạch sẽ thay. Ngô Củ xiêm y là ẩm ướt, tuy rằng nóng sốt, thế nhưng lạnh run, trên mặt cũng bẩn cần lau chùi còn phải bôi thuốc.
Tề Hầu ở bên cạnh trong coi. Tuy rằng muốn giúp đỡ, thế nhưng hắn không biết chăm sóc người, sợ giúp qua loa. Không thể làm gì khác hơn là lui sang một bên để Tử Thanh bận rộn.
Tử Thanh nhanh chóng giúp Ngô Củ thay đổi quần áo, sau đó dùng khăn ướt, tránh né vết thương trên đầu, nhẹ nhàng lau sạch than tro, đắp kín mền, lúc này mới lui qua một bên. Y quan nhanh chóng thanh lý vết thương trên trán, sau đó bôi thuốc cao.
Tề Hầu đứng ở bên cạnh, vẫn luôn chú ý. Ánh mắt hận không thể cũng không dời đi, dù cho chớp mắt mắt cũng không dám chớp mắt.
Mọi người bận rộn rốt cục hết bận. Ngô Củ nằm ở trên giường, vẫn không có ý thức, thế nhưng đã không giống vừa rồi co giật. Bởi vì đã bỏ quần áo ướt sũng, nên thân thể thư giãn một ít, nhưng vẫn là cau mày, tựa hồ rất không thoải mái.
Ngô Củ bởi vì sốt cao không lùi, cần uống thuốc, rất nhanh Tử Thanh liền đem thuốc bưng tới, vừa muốn đút cho Ngô Củ, Tề Hầu lại nói:
"Để Cô làm."
Tử Thanh một trận kinh ngạc, bất quá vẫn cầm chén thuốc giao cho Tề Hầu. Tề Hầu ngồi ở mép giường, một tay đem Ngô Củ nâng lên, cái tay còn lại nâng chén thuốc, nhẹ giọng nói:
"Nhị ca, Nhị ca tỉnh lại đi, uống thuốc bệnh sẽ khỏi thôi."
Ngô Củ ý thức không tỉnh táo, thế nhưng tựa hồ còn theo bản năng nuốt xuống. Tề Hầu đem thuốc đút, Ngô Củ rất thuận theo hé miệng. Lúc này Ngô Củ phảng phất như là hổ bị nhổ răng, đặc biệt thuận theo.
Ngô Củ có lẽ là khát, há mồm nuốt tất cả thuốc, không mấy cái liền thấy đáy. Tề Hầu vội vàng đem chén không đưa cho Tử Thanh, sau đó chậm rãi để Ngô Củ nằm thẳng xuống, đắp kín chăn.
Kết quả Tử Thanh còn chưa kịp đem chén không đưa đi, liền nghe.
"Khụ! Khụ khụ!"
Âm thanh từ trên giường. Ngô Củ đột nhiên mãnh liệt ho khan, vừa ho khan, nước thuốc màu nâu từ trong miệng tuôn ra.
"Ọe!"
Dĩ nhiên tất cả đều ói ra. Ngô Củ không ý thức, ói ra cũng không biết tránh. Nước thuốc từ khóe miệng trào ra, chảy ướt cổ, từ quần áo chảy đến trên giường.
Tề Hầu lấy làm kinh hãi. Vào lúc này cũng không lo đến cái gì, liền vội vàng đem người đỡ dậy.
Ngô Củ bị sặc, vừa ngồi lên liền nhổ ra một bãi nước, đem hết thảy thuốc đều phun ra ngoài. Tề Hầu bị dính đầy thân.
Tử Thanh thấy mà lạnh cả người, chỉ lo Tề Hầu làm khó dễ. Dù sao Công tử Củ bộ dáng này có thể coi là thất lễ Tề Hầu. Bất quá Tề Hầu lại không có làm khó dễ, mà là nói:
"Tử Thanh, lấy kiện quần áo đến."
Tử Thanh liền vội vàng đem chén bỏ lại, đi về phòng kiếm xiêm y mang đến. Vì giường bị ói dơ, Tề Hầu liền trùm chăn lên người Ngô Củ, trực tiếp ôm trở về phòng của Ngô Củ, đặt ở trên giường.
Tử Thanh lại thay đổi xiêm y cho Công tử. Y quan lần thứ hai kê đơn, Ngô Củ uống thuốc vẫn phun, y quan nơm nớp lo sợ nói:
"Sợ là dạ dày kích thích. Trước tiên cho Công tử ăn chút đồ lót dạ dày, một chốc lại uống thuốc."
Tề Hầu cũng nghĩ tựa hồ là như vậy. Từ sáng sớm Công tử Củ đã không ăn, thân thể vốn yếu, trong dạ dày trống rỗng mà uống một chén thuốc, uống vào nhất định sẽ buồn nôn.
Tề Hầu nói, Tử Thanh vội vã đi dặn dò phòng bếp làm chút thức ăn nhẹ.
Tử Thanh mới đi ra ngoài không bao lâu, Tề hầu liền thấy hắn trở về. Mà quay trở lại không chỉ là Tử Thanh, còn có một người mặc y phục màu lam nhạt, Dịch Nha.
Dịch Nha trên tay nâng một cái đậu nhỏ, nhanh chóng đi tới, quỳ trên mặt đất nói:
"Quân thượng, Vu thấy Công tử Củ sắc mặt trắng bệch, có lẽ tỳ dương suy yếu, cố ý làm một bát cháo hoa."
Tề Hầu liếc mắt nhìn Dịch Nha. Tuy rằng hắn không ưa Dịch Nha, thế nhưng vào lúc này Công tử Củ nuốt cái gì ói cái đó, cũng không tiện nghĩ nhiều. Vì vậy hắn khoát tay một cái, Tử Thanh nhận lấy cái đậu.
Tử Thanh nhận cái đậu, đem cái nắp hất lên, một mùi thơm liền dâng lên.
Thời đại này ít dùng gạo nấu cháo, thế nhưng gạo nấu cháo rất tốt cho dạ dày đang yếu.
Dịch Nha dùng gạo Tề Hầu mang đến, tất nhiên đều là loại tuyển chọn tỉ mỉ. Mỗi hạt đều no tròn óng ánh. Tuy rằng thời gian nấu cháo tương đối ngắn, thế nhưng Dịch Nha có biện pháp của hắn. Hạt cháo nhừ mịn, mặt trên còn có một lớp màn mỏng che lại, mùi thơm nức.
Tề Hầu dùng muỗng khuấy khuấy. Trong cháo này đúng là không có thêm thứ gì, quả nhiên là cháo hoa. Cháo trắng nhạt nhẽo muốn chết, thế nhưng mùi hương thơm nức mũi. Chất sền sệt mềm nhuyễn, tựa hồ là thích hợp cho người bệnh uống.
Tề Hầu vội vàng ôm người lên, cho dựa vào chính mình, sau đó dùng muỗng múc cháo. Hắn đem từng muỗng từng muỗng thổi nguội, tỉ mỉ đút tới bên mép Ngô Củ.
Ngô Củ mơ mơ hồ hồ, không cảm thấy đói bụng, cũng ăn không vô cái gì. Thế nhưng thân thể lại đang kêu gào, tựa hồ đã không chịu nổi.
Cháo gạo trắng đút tới bên miệng, chỉ là một bát cháo trắng mà thôi, chạm vào lưỡi Ngô Củ lại cảm nhận ra một mùi vị thơm ngon. Hạt cháo vừa vào miệng liền tan ra, còn có vị ngọt không nói nên lời của gạo.
Ngô Củ tuy rằng không ý thức, nhưng như rất đói. Tề Hầu cũng không dám cho ăn quá nhiều, cũng không dám cho ăn quá nhanh, chậm chậm đút từng muỗng nhỏ.
Chờ ăn cháo xong, y quan cũng đem thuốc mới nấu lần nữa bưng tới. Chờ thuốc nguội một chút, cũng chờ Ngô Củ tiêu hóa cháo, Tề Hầu liền đem thuốc đút cho Ngô Củ.
Lúc này Ngô Củ cũng không có phun. Đâu chỉ là Tề Hầu, cả y quan cùng mấy người Tử Thanh đều thở phào nhẹ nhõm.
Tề Hầu tuy rằng rất không muốn thừa nhận, thế nhưng tay nghề nấu ăn của Dịch Nha quả thật là rất tốt. Không thể làm gì khác hơn, hắn nhàn nhạt nói:
"Ung Vu tay nghề xác thực hơn người, như vậy bữa tối của Công tử Củ cũng làm phiền Ung Vu."
Dịch Nha liền vội vàng nói:
"Đó là phận sự, được vì Quân thượng cùng Công tử phân ưu là phúc khí của Vu."
Tề Hầu trước mắt lo lắng cho Công tử Củ, không muốn cùng Dịch Nha đấu trí đấu dũng, phất phất tay cho Dịch Nha lùi ra.
Ngô Củ ăn cháo, uống thuốc, bệnh tình tựa hồ dần dần ổn định, ngủ cũng an ổn.
Buổi tối Dịch Nha cũng không phải nấu cháo hoa cho Ngô Củ. Dù sao buổi trưa thời gian không nhiều, bữa tối thời gian dài như vậy, Dịch Nha cố ý nấu một loại cháo kiện tỳ nuôi dạ dày. Nguyên liệu nấu ăn phong phú, nấu đến nát nhừ. Dù sao Ngô Củ hiện tại hôn mê, tiêu hóa không tốt, tất nhiên phải ăn món dễ tiêu hóa.
Ngô Củ còn mê man, buổi tối Tề Hầu liền cho ăn nhiều hơn một chút. Uống một bát thuốc, Ngô Củ tiếp tục chìm vào giấc ngủ say. Tuy rằng vẫn chưa hoàn toàn hạ sốt, thế nhưng đã không phải là nóng bỏng tay.
Phòng Tề Hầu bởi vì bị bẩn cho nên không có cách nào ngủ. Người Ung thị cố ý thay đổi một gian phòng mới cho Tề Hầu, thế nhưng Tề Hầu cũng không đi. Hắn lưu lại trong phòng Công tử Củ. Điều này khiến Tử Thanh sợ hãi.
Cho đến đêm khuya, Tề Hầu vẫn ở cùng Công tử Củ, cũng không có ý muốn đi. Hắn nói.
"Tử Thanh, ngươi đi ngủ một hồi, ngày mai ngươi còn phải chiếu cố Công tử."
Tử Thanh càng sợ hết hồn, liền vội vàng nói:
"Tử Thanh không dám. Thỉnh Quân thượng đi nghỉ ngơi!"
Tề Hầu xua tay nói:
"Cô còn chưa buồn ngủ, trông coi thêm phút chốc."
Tử Thanh không biết Tề Hầu là có ý gì, thế nhưng cũng không dám nói lời nào, liền đứng ở một bên.
Ngô Củ hôn hôn trầm trầm, cảm giác tựa như vĩnh viễn ngủ không tỉnh. Vừa mới bắt đầu ngủ vô cùng uể oải, cảm giác mình bước một chân vào quỷ môn quan. Sau đó tựa hồ khá hơn một chút, nói chung dạ dày không còn đau, cũng không cảm thấy lạnh. Lúc này mới ngủ an ổn.
Ngô Củ cảm giác có người sờ gò má của mình. Bị đụng chạm thế nhưng lại không làm cho Ngô Củ thấy chán ghét, trái lại như là an ủi, đặc biệt thoải mái. Bàn tay rộng lớn, trong lòng bàn tay có chút thô ráp. Thân nhiệt kia hơi lạnh, làm Ngô Củ đang sốt thấy rất sảng khoái.
Bàn tay nhẹ nhàng cọ cọ trên gương mặt cũng xẹt qua cổ.
Rất ôn nhu...
Ngô Củ yêu thích loại xoa xoa nhẹ nhàng này. Mang theo thân thiết, lại như được dỗ dành, ngủ càng lúc càng an ổn. Cũng không biết có phải ảo giác hay không, Ngô Củ cảm thấy bàn tay mát lạnh đột nhiên chuyển đến trên môi của mình, nhẹ nhàng điểm điểm, rất nhanh lại biến mất, khiến người ta lưu luyến không thôi...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.