Chương 141: Trong vòng một ngày
Trường Sinh Thiên Diệp
09/11/2020
Rất nhanh Triển Hùng liền mang binh lục soát xong hành dinh, mỗi góc đều không có buông tha. Mỗi lều đều lục soát, lại không có tìm thấy Ngô Củ.
Tào Mạt rất nhanh cũng tới báo cáo, nói là không có ai từ hành dinh đi ra ngoài.
Trong hành dinh không tìm được Ngô Củ, cũng không có thích khách, lại không ai từ hành dinh đi ra ngoài. Ngô Củ phảng phất biến mất khỏi thế gian. Mà Tử Thanh bị tập kích thực sự, đến nay còn có chút hôn mê. Hơn nữa hắn đích xác thấy được Công tử Bành Sinh.
Triển Hùng cùng Tào Mạt đều bẩm báo xong, Tề Hầu sắc mặt trong nháy mắt liền trầm xuống, đột nhiên âm thanh khàn khàn nói:
"Đoàn xe của Công tử Quỹ xuất phát khi nào?"
Tào Mạt ngẩn ra, tựa hồ có hơi tỉnh ngộ, nói:
"Xuất phát trước khi phong tỏa hành dinh, đi... rất gấp."
Tề Hầu vỗ bàn thật mạnh. Đồ vật nghiêng ngả rơi trên đất. Tề Hầu lạnh lùng nói:
"Bắt lại! Bắt về đây cho Cô!"
Tang Thần lập tức cau mày nói:
"Quân thượng, Tang Thần xin Quân thượng phái một đội binh mã đi về phía nam kiểm tra. Dù sao mặt nam rất nhanh liền có thể ra khỏi biên giới Tề quốc, tiến vào Đàm quốc. Nếu thật là Công tử Quỹ dùng danh nghĩa thăm viếng đem Đại Tư Nông ra khỏi hành dinh, vậy e sợ sẽ tiến vào Đàm quốc. Phải bảo đảm không có sơ hở nào."
Tề Hầu nghe sắc mặt càng kém, phảng phất là đáy nồi cháy. Hắn lạnh lùng nói:
"Được, cứ dựa theo Đại Tư Lý nói mà làm."
Ở một nơi khác, Ngô Củ cảm thấy rất khó chịu, cổ đau, thân thể vừa xót vừa tê, đầu dường như muốn nổ tung. Không chỉ như vậy, thân thể đang không ngừng chấn động, bên tai đều là âm thanh lộc cộc, phảng phất đang không ngừng xóc nảy HunhHn786.
Ngô Củ nỗ lực mở mắt ra, tìm về một tia ý thức. Thế nhưng trước mắt đen thùi, cái gì cũng không nhìn thấy. Hơi động đậy cảm giác tay chân bị buộc, không có cách nào tránh thoát, trên người cũng đau.
Lắc lư...
Quả nhiên xóc nảy.
Ngô Củ phát hiện mình có khả năng ở trên xe, xe kia điên cuồng chạy băng băng, một đường dị thường xóc nảy. Không chỉ như vậy, bên ngoài tựa hồ còn có tiếng nước, gió lạnh ẩm ướt phả vào mặt, trời chắc đang mưa.
Ngô Củ trong lòng "hồi hộp" một chút.
Mình đã bị người trói lại, hơn nữa ở trên xe. Điều này nói rõ khả năng đã ra khỏi hành dinh hội minh. Chỗ này trời mưa, không khí ẩm ướt, không phải đi hướng bắc, mà là đi về phía nam. Phía nam Tề quốc chính là Đàm quốc. Nếu ra khỏi Tề quốc tiến vào Đàm quốc, coi như có người muốn cứu mình, khả năng cũng không thể ra sức. Còn cần hướng Đàm quốc giao thiệp!
Nghĩ như vậy, Ngô Củ cảm thấy tỉ lệ được cứu nhỏ càng nhỏ.
Nếu muốn sống, vẫn là cần tự cứu!
Ngô Củ tâm lý kỳ thực rất hồi hộp. Vừa mới bị người che miệng nghẹt thở, Ngô Củ phút chốc nhớ lại cảm giác đời trước. Loại thiếu dưỡng trước khi chết, cảm giác rất tuyệt vọng.
Tim đập "thình thịch", thế nhưng tình thế bây giờ chỉ có thể tự nhắc nhở mình phải trấn định, không bình tĩnh không được.
Ngô Củ nhẹ nhàng hô hấp, không để người ta biết mình đã tỉnh lại. Lẳng lặng nghe một chốc, thậm chí nghe tiếng nói chuyện, bất quá rất mông lung, là từ bên ngoài xe truyền vào.
Một giọng nói thô ồ ồ của nam nhân.
"Thật xúi quẩy, trời mưa lớn như vậy, chúng ta dừng lại chứ?"
Một giọng khác hàm hồ nói:
"Dừng lại được sao? Nếu người Tề quốc đuổi theo, thì làm sao đây?"
Ngô Củ nghe âm thanh mông lung, tuy rằng rất nhỏ, lại bị tiếng mưa rơi lấn át nghe không quá rõ ràng. Thế nhưng Ngô Củ nghe ra, một trong hai người là Công tử Quỹ.
Giọng nam nhân thô kệch nói:
"Người Tề quốc? Ha ha ha, bây giờ đã tiến vào biên giới Đàm quốc, còn nói cái gì người Tề quốc? Nếu như nói người Tề quốc, lão tử không phải là người Tề quốc sao? Gấp rút lên đường đã một ngày, thực sự quá mệt mỏi. Mưa cũng lớn, chúng ta nghỉ chân một chút ăn cơm, ngày mai hết mưa rồi lại đi. Có Bành Sinh ta đây đừng ngại gì. Cho dù có truy binh, ta cũng là một quyền đánh chết hết!"
Ngô Củ nghe người kia nói chuyện, nhất thời hơi kinh ngạc. Đây là người một tay giết chét Lỗ Hoàn Công, Công tử Bành Sinh. Nếu không sao có thể lặng yên không một tiếng động âm thầm vào hành dinh. Công tử Bành Sinh là võ sĩ nổi tiếng lưu truyền đến mức vô cùng kỳ dị.
Rất nhanh, xe liền ngừng lại, thoạt nhìn là Công tử Quỹ đã thỏa hiệp, cũng vì bọn họ đã tiến hành kế sách rất thuận lợi. Thứ nhất, Bành Sinh đã bị người Tấn quốc mua chuộc. Thứ hai, bởi vì Bành Sinh thật rất lợi hại. Thứ ba cũng là bởi vì Công tử Quỹ có binh mã bảo vệ. Thứ tư là vì bọn họ đã tiến nhập Đàm quốc. Với bốn điểm này có thể nói là không có sơ hở nào.
Lần này kế sách phi thường thành công, không hổ là kế sách của Sĩ Vĩ. Vì vậy xe liền dần dần ngừng lại, bọn họ tìm chỗ nghỉ chân. Bất quá nơi này hoang sơn, cũng không nơi nào nghỉ ngơi. Bọn họ tìm được một nhà hoang liền đi vào.
Ngô Củ nghe thấy màn xe bị xốc lên. Lập tức có một bàn tay lớn nhấc Ngô Củ lên không tốn chút sức lực. Động tác túm Ngô Củ phi thường thô lỗ.
Eo đau, Ngô Củ chảy một đầu mồ hôi lạnh.
Công tử Bành Sinh kéo Ngô Củ, trực tiếp lôi vào bên trong ngôi nhà hoang. Bên ngoài trời đang mưa, Ngô Củ nhất thời bị tưới nước. Khí trời thu, ở rừng núi hoang vắng vô cùng âm lãnh, Ngô Củ lạnh đến run lẩy bẩy.
"Bịch!"
Ngô Củ bị vứt vào trong góc, đôi mắt bị che lại không thấy gì. Bất quá rất nhanh, Công tử Bành Sinh cười nói:
"Ha ha, cháu ta tỉnh rồi!"
Hắn nói, thô lỗ túm rơi vải che mắt Ngô Củ. Bởi vì lực tay rất lớn, hai má Ngô Củ bị vải bố kéo rách, máu chậm rãi trượt xuống dưới.
Miếng vải lấy xuống, Ngô Củ liền thấy được Công tử Quỹ. Đứng bên cạnh hắn một nam nhân thô kệch, râu quai nón, bộ dạng vô cùng thô lỗ, nhất định đây chính là Công tử Bành Sinh.
Công tử Quỹ thâm trầm nở nụ cười, nói:
"Đại Tư Nông tỉnh rồi a? Đại Tư Nông còn nhớ trước đây đắc tội bổn Công tử thế nào?"
Ngô Củ liếc mắt nhìn Công tử Quỹ, tựa hồ rất bình tĩnh. Công tử Quỹ tức giận nói:
"Ánh mắt đó là cái gì? Ngươi có tin bổn Công tử hiện tại sẽ giết ngươi!"
Ngô Củ bình tĩnh lắc lắc đầu, nói:
"Không phải Củ bất cẩn, thế nhưng Củ thật không tin. Khúc Ốc Công tử phí hết tâm tư bắt cóc Củ từ trong hành dinh hội minh đưa ra ngoài, chắc chắn sẽ không muốn giết người đơn giản như vậy. Bằng không cũng không cần lao lực phải không?"
Công tử Quỹ vừa nghe nói như thế, phổi sắp phải nổ, cười lạnh, nói:
"Được được được, ngươi giỏi lắm, nói rất đúng. Bất quá..."
Công tử Quỹ nở nụ cười, nói:
"Bổn Công tử có biện pháp cho ngươi muốn sống không được, muốn chết cũng không thể! Khuôn mặt này rất đẹp không phải sao? Tư thái cũng không tồi, ta thấy so với Đông Quan Ngũ tốt hơn nhiều. Ngược lại hiện tại cũng không có thể gấp rút lên đường, rỗi rãnh cực kì, liền để ngươi hầu bổn Công tử!"
Công tử Quỹ nói xong bắt đầu cười ha hả. Hắn và Khúc Ốc Công đều là yêu thích nam sắc. Bất quá Công tử Bành Sinh không thích nam sắc, ghét bỏ nhíu nhíu mày, nói:
"Nam nhân thúi có cái gì có thể chơi."
Công tử Quỹ cười rộ lên, vô cùng hèn mọn nói:
"Ngươi đây cũng không biết, chờ ta chậm rãi dạy ngươi. Ngươi xem Đại Tư Nông Tề quốc tự cho là thanh cao cực kì, chờ ngươi đem hắn hàng phục vậy cũng coi như có sức mạnh."
Ngô Củ nhíu nhíu mày, nghe Công tử Quỹ nói, liền cảm thấy vô cùng buồn nôn. Công tử Quỹ vừa muốn đi tới, vào lúc này liền nghe tiếng bước chân, còn rất vội vàng. Có một người lính xông vào, trên người đều là nước mưa, vội vàng nói:
"Công tử, không xong, bên trong hành dinh tựa hồ có động tĩnh. Người Tề quốc phái một đội kỵ binh tinh nhuệ đi về phía nam, cố gắng càng nhanh càng tốt chạy đến biên giới."
Công tử Quỹ vừa nghe, nhất thời liền cuống lên, nói:
"Làm sao có khả năng?! Không thể bại lộ!"
Công tử Bành Sinh nói:
"Không nên gấp gáp, chúng ta đi một ngày. Bây giờ đã trời tối, bọn họ coi như gấp rút lên đường cũng không thể truy cản chúng ta."
Bất quá hắn tuy rằng nói như vậy, cũng không có như vừa mới rồi nói chắc chắn.
"Đi, chúng ta đi suốt đêm, để tránh khỏi đêm dài lắm mộng."
Ngô Củ bị vứt tại góc tường, vào lúc này lại bị Công tử Bành Sinh một tay nhấc lên, mang theo ra khỏi nhà hoang.
Mưa bên ngoài càng rơi càng lớn, sắc trời đã hoàn toàn tối đen.
"Loạch xoạch"
Nước mưa xối ướt mọi người. Đoàn xe lại nhanh chóng xuất phát. Công tử Bành Sinh đem Ngô Củ bị trói ném lên một chiếc xe ngựa, sau đó buông rèm xe xuống. Hắn và Công tử Quỹ lên một chiếc xe ngựa khác, còn dặn dò.
"Cố gắng càng nhanh càng tốt, đi mau!"
Xe rất nhanh tiến lên. Ngô Củ bị vứt trong xe, cả người chấn động, nước mưa ướt đẫm xiêm y, thuận theo tóc chảy xuống. Ngô Củ lạnh răng trên răng dưới khua "cộc cộc" cũng không dừng được, cảm giác mình sắp chết rồi.
Vào lúc này liền nghe tiếng rèm vén lên. Ngô Củ còn tưởng rằng là Công tử Quỹ, hoặc là Công tử Bành Sinh, vậy mà là một tiểu đồng. Tiểu đồng cùng Tử Thanh không chênh lệch nhiều, khoảng mười ba mười bốn tuổi, vóc người gầy gò vô cùng, thế nhưng thoạt nhìn lạnh như băng.
Tiểu đồng chui vào, liền thả mành xuống, phủ một cái xiêm y lên người Ngô Củ. Ngô Củ ngờ vực nhìn hắn vài lần, nhìn từ trên xuống dưới.
Tiểu đồng vóc người thon gầy, khuôn mặt nhỏ có vài phần thanh tú. Thế nhưng mặt trái của hắn có dấu cái tát sưng lên. Phía dưới đôi mắt cũng bầm đen, không phải thiếu ngủ bầm đen, mà là bị đánh tụ huyết.
Thời điểm tiểu đồng khoác xiêm y cho Ngô Củ, tay lộ ra một ít, mặt trên đều là vết tích bị đánh, còn có vết cắt, xanh xanh tím tím.
Ngô Củ quan sát một chút tiểu đồng, lập tức cất giọng khàn khàn, còn có chút run cầm cập nói:
"Cảm tạ."
Tiểu đồng nghe Ngô Củ cùng mình nói cám ơn, tựa hồ có hơi giật mình, ngẩng đầu nhìn Ngô Củ, lập tức lạnh nhạt nói:
"Công tử sợ ngươi bị chết rét, bọn họ không chiếm được lợi ích, lệnh ta tới thăm ngươi một chút."
Tiểu đồng nói, tay đặt lên cổ tay Ngô Củ, tựa hồ thăm dò mạch đập, sau đó nói:
"Thân thể suy yếu, hàn xâm nhập tận xương, e rằng trước đây ngươi có mầm bệnh. Nếu như không cố gắng chăm sóc, ngươi cũng không sống mấy năm."
Ngô Củ càng thêm kinh ngạc nhìn tiểu đồng. Rốt cuộc biết tại sao Công tử Quỹ cùng Công tử Bành Sinh bắt cóc mình còn mang một tiểu đồng xinh đẹp gầy yếu. E rằng tiểu đồng là y sư, còn là tay nghề rất cao minh.
Tiểu đồng đem cái hòm thuốc từ trên lưng mình xuống, sau đó mở ra. Lấy một cái muỗng nhỏ, lựa chọn mấy bình thuốc mút ra một ít thuốc bột cho vào chén nhỏ. Rót vào chén một ít nước. Bất quá không phải nước nóng, thuốc bột không tan trong nước. Tiểu đồng lạnh nhạt nói:
"Tạm uống đi, sống sót dù sao cũng hơn chết."
Ngô Củ tay chân đều bị cột, tự mình không có cách nào uống. Tiểu đồng đem chén thuốc bưng lên đút tới miệng Ngô Củ. Ngô Củ uống cạn, một câu cũng không hỏi. Tiểu đồng có chút kỳ quái, nói:
"Ngươi không giống tưởng tượng của ta."
Ngô Củ cười cười, âm thanh vẫn cứ khàn khàn, nói:
"Vậy ngươi tưởng tượng ta là hạng người gì?"
Tiểu đồng nói:
"Cũng không nên trực tiếp uống thuốc ta cho. Dù sao cũng nên hỏi một câu là cái gì."
Ngô Củ cười nói:
"Có thể ta nhìn ra được ngươi không có hại ta."
Tiểu đồng kỳ quái liếc mắt nhìn Ngô Củ, nói:
"Từ nơi nào nhìn ra?"
Ngô Củ nhíu mày, nói:
"Từ trên mặt của ngươi... Trên tay... Khả năng còn có trên người, trên đùi, chỗ vết thương đầy rẫy nhìn ra."
Tiểu đồng cụp mắt.
Ngô Củ nói:
"Ngươi là tiểu đồng của Công tử Bành Sinh?"
Tiểu đồng gật gật đầu, Ngô Củ còn nói:
"Ngươi tên là gì?"
Tiểu đồng nói:
"Không có tên tuổi. Ta sinh ra ở Đường ấp, biết một chút y thuật. Bất quá người Đường ấp không tin y thuật, bọn họ chỉ tin tưởng vu thuật. Gọi ta là Đường Vu."
Ngô Củ nhất thời hơi kinh ngạc nhìn tiểu đồng. Tiểu đồng không biết Ngô Củ kinh ngạc cái gì. Hắn đương nhiên không biết Ngô Củ kinh ngạc bởi vì mình gặp "danh nhân".
Trong Lã Thị Xuân Thu có ghi lại, thời kỳ Tề Hoàn Công có một đại phu rất nổi tiếng. Khi Biển Thước còn chưa có sinh ra, thời kỳ đầu Xuân Thu căn bản không có danh y cùng thần y. Thiếu niên trước mắt lại là một người nổi tiếng về y thuật.
Cũng trong Lã Thị Xuân Thu ghi chép, Thường Chi Vu chính là cận thần bên cạnh Tề Hoàn Công. Có thể đoán trước sinh tử, bói toán tương lai, còn có thể trị bệnh tật. Vu cùng y vào lúc đó là không tách riêng, bởi vậy Thường Chi Vu cũng là y sư rất nổi danh, Tề Hoàn Công rất sủng tín hắn.
Mà Thường kỳ thực là xuất phát từ Đường, chính là chỉ Đường ấp. Vu không phải tên của hắn, là nghề nghiệp.
Trước mắt Đường Vu chỉ có mười ba mười bốn tuổi, thế nhưng đã là người nổi tiếng.
Ngô Củ một lần nữa trên dưới quan sát Đường Vu, lập tức nói:
"Ta nhìn ra được Công tử Bành Sinh đối với ngươi không tốt. Nếu ngươi có y thuật, không bằng ngươi đem ta thả ra. Ta có thể mang ngươi cùng trốn."
Đường Vu cười cười. Ngô Củ lần đầu nhìn thấy hắn cười. Dung mạo trong nháy mắt liền chói lọi. Nhưng hắn là cười lạnh, còn có chút trào phúng nói:
"Đại Tư Nông, đội ngũ đi cùng Bành Sinh là hai mươi mấy kỵ binh tinh nhuệ. Ngài có thể bị quật ngã mấy lần? Còn nữa, trước giờ chỉ thấy Bành Sinh giết người, chưa từng gặp người có thể quật ngã Bành Sinh."
Ngô Củ cười nói:
"Xem ra ngươi cũng đã nghĩ tới, hơn nữa đã làm qua."
Đường Vu nói:
"Tất nhiên, ta từng chạy trốn, bị bắt về chính là đánh đập. Bất quá sau đó ta không chạy trốn nữa."
Đường Vu không nói gì, trong mắt hắn thoáng hiện tia tàn nhẫn. Ngô Củ trong nháy mắt liền hiểu, Đường Vu y thuật cao siêu, khẳng định cũng biết rõ dùng độc dược. Chỉ sợ là hắn âm thầm hạ độc Công tử Bành Sinh. Bất quá Công tử Bành Sinh mặc dù không phải người khôn khéo, thế nhưng cũng là quý tộc sau, tính cảnh giác vẫn có. Đường Vu không phải là không có cơ hội ra tay, chính là không chưa đủ liều lượng.
Đường Vu còn nói:
"Nếu như Đại Tư Nông có phúc phận, đợi thêm mấy ngày, có lẽ liền có thể chạy thoát."
Ngô Củ nói:
"Còn bao nhiêu ngày."
Đường Vu liếc mắt nhìn, thấp giọng nói:
"Mười ngày."
Ngô Củ cau mày nói:
"Không được, quá lâu. Mười ngày đủ để đến địa giới Tấn quốc."
Đường Vu nhàn nhạt nói:
"Ta có thể làm chỉ là như vậy. Bành Sinh tuy rằng không thông minh, nhưng không ngốc, liều lượng quá lớn cũng đừng nghĩ sống thêm."
Ngô Củ híp mắt, tựa hồ rơi vào trầm tư.
Mười ngày quá dài. Mười ngày đủ phát sinh rất nhiều chuyện!
Công tử Quỹ kia tâm tư xấu xa đã bạo lộ. Ngô Củ trước đã giáo huấn hắn. Tấn cùng Tề có thù mới thêm hận cũ, Ngô Củ cảm thấy coi như Công tử Quỹ giữ lại mình để lợi dụng, không giết chết, thế nhưng như lời hắn nói sẽ dùng biện pháp nhục nhã, để cho mình cầu sinh không thể, muốn chết không được. Ngô Củ cần tự vệ. Ở một phương diện khác, mười ngày có thể chạy tới Tấn quốc, như vậy nhất định sẽ bị đem đến uy hiếp Tề Hầu, Ngô Củ cũng không muốn làm liên lụy Tề quốc.
Ngô Củ ánh mắt âm tình bất định, nhanh chóng lập loè. Ánh mắt không ngừng chuyển động, tựa hồ nhanh chóng suy nghĩ chuyện gì.
Vào lúc này một luồng gió mạnh thổi qua. Trong nháy mắt đem màn xe hất bay, mưa như trút nước dội vào trong xe.
Ngô Củ bị nước mưa giội rửa mặt. Đường Vu nhanh chóng duỗi tay đem màn xe che lại.
Chiếc xe tương đối đơn sơ này cũng dùng để chở hàng hóa. Bọn họ đi đường nhất định phải ăn uống, bên trong xe chất chồng lương khô cùng nước, rất chật chội còn có mùi mốc meo. Chiếc xe phía trước mới là xe dành cho Công tử Quỹ cùng Bành Sinh nghỉ ngơi.
Ngô Củ bị mưa rửa mặt, thế nhưng biểu tình lại đột nhiên sáng mấy phần, thấp giọng nói:
"Ta có biện pháp."
Đường Vu liền thấy Ngô Củ biểu tình đột nhiên có chút hưng phấn. Ngô Củ nheo mắt lại, nghiêng đầu nói:
"Ngươi đưa lỗ tai lại đây. Ta có biện pháp, trong vòng một ngày có thể quật ngã toàn bộ đội ngũ, hơn nữa thần không biết quỷ không hay. Coi như Bành Sinh lực lớn đến đâu cũng không phải việc khó."
Đường Vu nghe lời thề son sắt, tựa hồ có hơi không tin, theo bản năng nâng một tay sờ sờ cổ tay còn lại của mình. Trên cổ tay hắn đều là vết thương, mới cũ đều có. HunhHn786 Bất quá hắn vẫn là đưa lỗ tai qua nghe Ngô Củ nói chuyện.
Xe chạy tới hừng đông, mưa cũng ngừng, mọi người mệt đến không chịu được. Công tử Quỹ cũng mệt la hét muốn xuống xe nghỉ ngơi. Mọi người không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là xuống xe nhóm lửa nấu ăn.
Công tử Bành Sinh xuống xe, liền đi tới, một tay nhấc lên Ngô Củ. Ngô Củ một buổi tối bị ướt nên đã cảm lạnh. Tuy rằng Đường Vu cho vật đắp, cũng uống thuốc, thế nhưng điều kiện quá kém, Ngô Củ rốt cục không chịu nổi ngã bệnh, nóng sốt có chút mơ hồ.
Công tử Bành Sinh túm Ngô Củ xuống xe. Ngô Củ một chút liền tỉnh, nỗ lực mở mắt ra.
"Bịch!"
Ngô Củ bị quăng trên đất.
Nơi này là rừng núi hoang vắng, căn bản cũng không có nhà. Các binh sĩ nhóm lửa, Ngô Củ bị ném một bên, ngã trên mặt đất không dậy nổi.
"Bốp."
Công tử Bành Sinh tát Đường Vu một cái ngã nhào trên đất. Nửa bên mặt còn lại cũng sưng lên, hắn nằm trên đất còn ói ra máu.
Ngô Củ vừa thấy Bành Sinh đánh Đường Vu suýt nữa không đứng lên nổi, lại không thể phát hỏa, cưỡng ép nhịn xuống.
Đường Vu lau máu bên miệng, vẫn là chậm rãi bò dậy. Công tử Bành Sinh nói:
"Nhanh lên, lề mề làm cái gì! Muốn tạo phản! Lão tử sắp chết đói rồi!"
Đường Vu yên lặng đi tới, thêm củi cho đống lửa, sau đó đem lương thực hâm nóng, liền nấu một nồi nước.
Thời điểm Đường Vu nấu canh, ngẩng đầu lên, âm thầm liếc mắt nhìn Ngô Củ một cái. Ngô Củ cũng gật gật đầu. Đường Vu lấy một lượng lớn trái cây màu trắng ném vào trong nồi, không chờ trái cây chín lập tức khuấy nồi.
Công tử Quỹ cùng Bành Sinh đi cả một buổi tối. Biết được Tề Hầu phái người đi về phía nam, bọn họ sợ đến một khắc cũng không chợp mắt. Tuy rằng hai người đều cảm thấy người của Tề Hầu không đuổi kịp bọn họ, thế nhưng cũng không ai dám thả lỏng. Bây giờ đột nhiên ngửi thấy mùi thức ăn, nhất thời trong bụng đều là kêu ùng ục ùng ục, loại đói bụng da trước ngực dính phía sau lưng.
Công tử Quỹ không nhịn được đứng lên, tự mình đi tới bên cạnh đống lửa, suýt nữa đối với nồi canh chảy nước miếng. Công tử Bành Sinh vừa muốn uống canh, Công tử Quỹ nói:
"Vẫn là cẩn thận mới tốt."
Hắn nói, lấy ra ngân châm đâm vào trong nồi, quấy một chút. Đợi một hồi lâu, thấy ngân châm căn bản không biến sắc, Công tử Bành Sinh cười nói:
"Ngươi quá cẩn thận rồi, tiểu tử này làm sao dám giở trò? Hắn rất nhát gan! Nếu như không phải bởi vì hắn y thuật cao siêu, có chuyện gì còn có thể hỗ trợ, lão tử đã sớm nhìn hắn khúm núm không vừa mắt, một cái vặn rớt đầu của hắn."
Công tử Quỹ thấy ngân châm không có đổi sắc, vội vàng múc canh ra, liền ăn cùng bánh bột ngô, ăn say sưa ngon lành. Công tử Bành Sinh cũng bắt đầu ăn. Hai mươi mấy binh lính một đường bôn ba cũng là mệt, tất cả mọi người nhanh chóng ăn.
Ngô Củ là tù binh, không có ai nghĩ đến cho ăn. Đường Vu là nô lệ, cũng không ai cho hắn ăn. Những người khác hì hục ăn, đều cao hứng vô cùng.
Ngô Củ nhìn thấy Công tử Quỹ cùng Công tử Bành Sinh vừa uống nước canh, vừa ăn quả bỏ trong nồi canh, ánh mắt đều là mù mịt.
Công tử Quỹ ăn xong rồi, lau miệng, vỗ vỗ bụng, còn cảm thấy trái kia ăn rất ngon. Ở rừng núi hoang vắng uống canh nóng không tệ, nhất thời liền ấm áp.
Công tử Quỹ ăn xong rồi, nghỉ ngơi một chốc. Tựa hồ cảm thấy no nê, rốt cục có khí lực, hắn liếc mắt nhìn, liền thấy Ngô Củ co rúc ở trên đất.
Ngô Củ xiêm y còn chưa khô, dán ở trên người, phác hoạ thân hình gầy gò đơn bạc, eo nhỏ cùng chân dài. Công tử Quỹ sau khi ăn xong, vì không có truy binh đuổi theo, bởi vậy tâm tình cũng buông lỏng không ít, nhất thời cười tà hướng bên này đi qua.
Hắn rất đi mau đến bên cạnh Ngô Củ. Ngô Củ thấy Công tử Quỹ đi tới, vội vã lui về sau. Bất quá tay chân bị buộc, căn bản không có cách nào di chuyển. Công tử Quỹ ngồi chồm hỗm xuống, một phát bắt được mắt cá chân Ngô Củ, đem người kéo qua, cười híp mắt nói:
"Tối hôm qua gia gia không rảnh giáo huấn ngươi. Hôm nay không cần vội, chúng ta chậm rãi chơi."
Ngô Củ lạnh lùng nhìn Công tử Quỹ. Công tử Quỹ bị ánh mắt này chọc giận, cười đem dây thừng trên đùi Ngô Củ mở ra. Ngô Củ đột nhiên nhấc chân liền đá. Công tử Quỹ tựa hồ đã sớm chuẩn bị, bất quá vẫn bị Ngô Củ đá đau đớn.
"Bốp!"
Một cái tát đánh tới, Ngô Củ nghiêng đầu né tránh, vẫn là bị đánh trúng cằm, đau đến tê dại.
Công tử Quỹ đầy mặt giận dữ, ngăn chặn chân Ngô Củ, không cho Ngô Củ giãy dụa. Hắn cười gằn, cởi đai lưng, trong miệng mắng:
"Phi! Tự cho thanh cao! Ngươi lần trước hại lão tử, hôm nay ta cho ngươi thấy! Ta ngược lại muốn xem xem Đại Tư Nông Tề quốc là dạng mặt hàng gì!"
Ngô Củ không có cách nào giãy dụa. Binh lính bên cạnh vừa ăn vừa cười ha ha ha, tựa hồ đang xem trò vui. Công tử Bành Sinh một mặt ghét bỏ, cảm thấy không có gì thú vị. Ăn xong hắn đến một bên ngồi.
Công tử Quỹ trong miệng nhảy ra lời thô tục, cười nói:
"Thúc thúc của ngươi không biết nam nhân có cái gì có thể chơi. Chúng ta ngày hôm nay để cho hắn học tập, nói cho hắn biết nam nhân chơi thế nào?"
Công tử Quỹ cười, đưa tay xé xiêm y Ngô Củ. Lúc đó, Công tử Quỹ nụ cười có điểm dữ tợn. Rõ ràng vẫn là cười, thế nhưng đột nhiên hắn liền cắn chặt răng, mặt vặn vẹo, co rút, tựa hồ nơi nào bị đau.
Đúng như dự đoán, Công tử Quỹ đột nhiên kêu lên.
"Ai nha!"
Tựa hồ là đau bụng, hắn vội vã che bụng của mình. Vì như vậy hai chân Ngô Củ được buông lỏng. Ngô Củ tuy rằng phát sốt, trên người ướt đẫm, lạnh muốn chết. Thế nhưng vừa được thả ra, lập tức hai chân đạp mạnh.
Ngô Củ đem Công tử Quỹ đá văng. Không chỉ là đá văng, hơn nữa còn một cước mạnh mẽ đá vào phía dưới.
"A a a!!"
Một tiếng rống vô cùng thê thảm. Công tử Quỹ ngẩng mặt ngã trên mặt đất, sững sờ vì bị đá ra xa. Có thể thấy được Ngô Củ đến cùng dùng bao nhiêu sức.
Công tử Quỹ đột nhiên cảm thấy trên người không đúng, trong dạ dày co rút đau đớn. Không chỉ như vậy, còn nôn mửa cùng cảm giác choáng váng. Bị Ngô Củ đá một cước văng ra xa, còn đá vào chỗ yếu ớt nhất, đau đến Công tử Quỹ giãy giụa trên đất.
Công tử Quỹ bụng co thắt, đầu choáng váng, muốn nôn mửa, phía dưới còn rất đau, kêu to:
"Bành Sinh! Bành Sinh! Mau tới... tới cứu ta... Bành Sinh..."
Công tử Quỹ mới vừa bị đá văng, Công tử Bành Sinh liền phát hiện, cũng muốn đi qua hỗ trợ. Chỉ là hắn vừa đứng lên, nhất thời cảm giác đầu váng mắt hoa. Theo động tác đột nhiên đứng lên, trên người một trận co giật, cảm giác vô lực, muốn nôn mửa. Cảm giác đau đớn bao lấy Công tử Bành Sinh, phút chốc hắn cũng không có biện pháp đi hỗ trợ.
Nguyên do Ngô Củ nói có biện pháp, hơn nữa còn là chỉ trong một ngày, là bởi vì lúc đó nước mưa đem màn xe xốc lên, Ngô Củ thấy được ở ngoài là nơi hoang vắng, chẳng có cái gì cả, thế nhưng cây cũng không ít, hơn nữa đều là cây ngân hạnh, hay còn gọi là cây bạch quả.
Cây ngân hạnh có thể nói là loại cây cổ thụ. Cây mười lăm năm trở lên, hơn 80% sẽ kết quả. Bởi vì cây ngân hạnh là cây đơn tính, chỉ có hơn mười phần trăm cây ngân hạnh là mang phấn hoa, có thể truyền trong diện tích hai ngàn mét vuông cho hơn 80% cây mang nhụy. Mùa thu là mùa kết quả.
Mưa suốt đêm nước xối xả, trái từ trên cây rơi xuống mặt đất. Trái có vỏ màu trắng bên ngoài, bên trong vàng óng ánh hoặc màu vàng nhạt, cũng không đáng chú ý.
Ngô Củ nói Đường Vu đi kiếm bạch quả đến. Bạch quả nếu không nấu chín ăn sẽ trúng độc. Coi như nấu chín ăn cũng sẽ tồn tại vi lượng độc tố, cũng không thể ăn nhiều.
Ngô Củ chỉ cho Đường Vu phương pháp nấu canh, làm thế nào canh mới có thể ăn ngon. Đường Vu thông minh khéo léo, Ngô Củ dạy hắn sẽ biết. Nơi hoang dã này, đem một nồi nước làm vô cùng mỹ vị, còn cho một lượng lớn bạch quả vào nồi canh, cũng không để nấu chín. Bạch quả căn bản không chín kỹ, độc tố liền lưu lại bên trong.
Trẻ nhỏ ăn hơn 5 quả có thể trúng độc. Công tử Bành Sinh cùng Công tử Quỹ mặc dù là người lớn, hơn nữa thân cường thể kiện, thế nhưng không chịu nổi mùi canh ngon. Hai người đi suốt đêm, vừa mệt vừa khát, còn vô cùng lạnh, tự nhiên cũng uống nhiều hơn một ít. Hơn nữa bọn họ chưa từng ăn bạch quả nấu canh, liền cảm thấy dị thường mới mẻ, không khỏi ăn nhiều.
Công tử Bành Sinh cùng Công tử Quỹ không biết ăn bao nhiêu bạch quả, phân lượng cũng không nhỏ. Thời điểm nghỉ ngơi muốn làm chuyện xấu, độc tính liền phát tác.
Công tử Bành Sinh miễn cưỡng đứng lên, bước chân loạng choà loạng choạng. Hắn choáng váng buồn nôn cùng co giật, cảm giác không có cách nào bước đi, đứng lên liền cảm thấy trời đất quay cuồng. Nghe Công tử Quỹ gọi, hắn miễn cưỡng đi hai bước, kết quả những binh sĩ còn chưa kịp phản ứng thình lình nghe một tiếng vang thật lớn.
"Keng!"
Là Đường Vu nhặt cái tô bằng đồng thau, dùng sức vung lên đập vào ót Công tử Bành Sinh.
Công tử Bành Sinh tuy rằng võ nghệ siêu quần, thế nhưng bây giờ hắn trúng độc, bước đi không chắc chắn, tất nhiên không phản xạ kịp có người từ phía sau đánh lén hắn. Trong nháy mắt trúng chiêu, đầu càng là mê mang, hắn ngã xuống đất, không tỉnh lại.
Công tử Quỹ nghe âm thanh, nhìn thấy Công tử Bành Sinh ngã trên mặt đất chảy rất nhiều máu, sợ đến toàn thân đều run rẩy, nhẫn nhịn đau nhức hô:
"Người đâu! Nhanh đến!!! Giết tiểu tử kia!!"
Lượng canh có hạn, bởi vậy binh lính cũng không phải người nào cũng được uống canh nóng, càng không phải người nào cũng ăn bạch quả. Coi như ăn, cũng là một hai quả. Hơn nữa binh lính là chủ nhân ăn xong mới ăn. Thứ nhất là lượng không đủ, thứ hai là thời gian không đủ, bởi vậy không có phản ứng trúng độc.
Những binh lính kia nhìn thấy Đường Vu, một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi đã đánh cho Công tử Bành Sinh chảy máu, giật nảy mình. Nghe đến Công tử Quỹ nói, lập tức nhảy dựng lên liền muốn bắt Đường Vu.
Đường Vu không có võ công, lùi về sau hai bước, suýt nữa ngã trong bụi cỏ.
Ngô Củ lập tức hô to một tiếng:
"Chờ đã!"
Tuy rằng chân đã mở trói, thế nhưng hai tay còn trói ở phía sau, Ngô Củ gian nan dựa vào cây, từ dưới đất đứng lên. Ngô Củ phát sốt cao, sắc mặt ửng hồng, thế nhưng lâm nguy không loạn, rất bình tĩnh nói.
"Bây giờ Công tử Quỹ cùng Công tử Bành Sinh đã trúng độc, nếu không có giải dược của chúng ta, hai người kia coi như hiện tại sống tạm, cũng sống không được bao lâu. Các vị binh sĩ này, mỗi ngày vì Tấn quốc bán mạng, bây giờ thiếu chủ tử chết rồi, các ngươi cho là trở lại Tấn quốc còn có thể sống? Còn không là phục vụ thiếu sót, mang tội hộ chủ thất bại? Không chỉ là phải chết, hơn nữa danh tiếng trung tâm cũng bị mất. Nói không chừng sẽ liên lụy người nhà."
Ngô Củ nói chậm rãi, khiến những người áp sát Đường Vu, muốn bắt hắn đều ngây ngẩn, ngơ ngác nghe Ngô Củ nói chuyện. Ngô Củ nói, phảng phất là có ma chú, những người kia kinh ngạc không thôi.
Công tử Quỹ bụng đau gần chết, toàn thân co giật, miệng cũng không tốt, chảy từng ngụm nước như là bị liệt nửa người, nói:
"Đừng.... đừng nghe hắn... đừng nghe hắn! Bắt bọn hắn lại! Giết....."
Những binh sĩ kia hai mặt nhìn nhau, Ngô Củ cười một tiếng, nói:
"Tề quốc cùng Tấn quốc giống nhau, đều là đại quốc, hơn nữa quả quân yêu tha thiết nhân tài. Chỉ cần là người có công đều sẽ không hỏi xuất thân, cho làm quan to lộc hậu. Chắc chắn các vị cũng có nghe thấy, Củ không phải là người Tề quốc, mà là người Lỗ quốc. Bây giờ Tề quốc cùng Lỗ quốc trở mặt, Củ lại là Đại Tư Nông. Lẽ nào các vị không nghĩ kiến công lập nghiệp? Ở lại Tấn quốc hầu hạ chủ tử hung bạo tàn ác cả đời còn, không bằng làm người buôn bán nhỏ tiền bạc nhiều."
Ngô Củ tiếp tục khuyên bảo, những binh sĩ kia cũng giống như đầu gỗ nhìn Ngô Củ, đôi mắt chuyển qua lại tựa hồ đang suy nghĩ.
Rốt cuộc đầu hàng hay không đầu hàng? Rốt cuộc là đầu hàng tốt, hay không đầu hàng tốt?
Ngô Củ cười cười, nói:
"Củ nghe nói một câu, "trung thần tất có trọng thưởng". Nếu người nào nguyện ý trung tâm với Tề quốc, trung tâm với Củ, vậy tất có trọng thưởng. Tiền bạc hoặc là lương thực tùy ý chọn. Các vị chắc chắn cũng đã từng nghe nói, Củ là người không năng lực gì, bất quá biết kiếm tiền, trong nhà lương thực cùng tiền chồng đến cơ hồ muốn không chỗ bỏ. Vừa vặn muốn có người đến giúp đỡ làm hao mòn."
Những binh sĩ kia nhất thời ngươi xem ta, ta xem ngươi. Vào lúc này Đường Vu đột nhiên từ trong bụi cỏ đứng lên, sau đó vỗ tay của chính mình cùng xiêm y, trên mặt đều là thần sắc lạnh lùng, hoàn toàn không giống như là một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi.
Các binh sĩ đều nhìn động tác của hắn. Liền thấy Đường Vu từ trong đống lửa rút ra một nhánh cây. Cây còn bén lửa, Đường Vu dùng sức vẩy vẩy. Tuy rằng không cháy, thế nhưng nhánh cây phát ra tiếng "lách tách" cùng khói đặc, chứng tỏ nóng bỏng.
Đường Vu cầm nhánh cây đâm xuống Công tử Bành Sinh. Hắn cũng không phải là muốn giết người, mà hướng về phía con mắt đâm xuống.
Ngô Củ vội vã nhắm mắt lại, liền nghe Công tử Bành Sinh rống lớn.
"A a a a!"
Thời điểm Ngô Củ mở mắt, Đường Vu đã liên tục đâm hai lần khiến Công tử Bành Sinh hai mắt đều mù. Hắn lập tức đem nhánh củi tiện tay ném đi, sau đó quỳ rạp xuống trước mặt Ngô Củ, nói:
"Đường Vu nguyện theo Đại Tư Nông."
Đường Vu động tác lưu loát làm xong động tác. Đứng bên cạnh, các binh sĩ đều trợn tròn mắt, một mặt bị dọa. Dù sao Đường Vu chỉ là thiếu niên một mười ba mười bốn tuổi, ngày thường chỉ nhìn thấy Công tử Bành Sinh đánh chửi Đường Vu, căn bản chưa thấy Đường Vu phản kháng. Tuyệt không nghĩ tới Đường Vu dứt khoát liền làm mù mắt Công tử Bành Sinh.
Đường Vu quỳ xuống, những binh lính khác có chút chịu ảnh hưởng, vội vã cũng quỳ xuống, dồn dập nói:
"Nguyện theo Đại Tư Nông!"
Công tử Quỹ không có ngất đi, thế nhưng đau cũng không xê xích gì nhiều. Trong tai ong ong, nghe thấy âm thanh của mọi người, hắn tức đến ho ra máu, đột nhiên liền ngất đi.
Đường Vu đi nhanh lại mở trói cho Ngô Củ. Tay Ngô Củ vẫn luôn bị trói ở phía sau cả ngày, nhất thời không thể động. Đường Vu nâng cánh tay của Ngô Củ kiểm tra một chút, nói:
"Không có gì."
Lời của hắn chưa dứt, Ngô Củ liền nghe "rắc!" một tiếng. Đường Vu động tác lưu loát trực tiếp bẻ cánh tay của Ngô Củ. Thì ra là trật khớp, Ngô Củ đau chảy mồ hôi ròng ròng, vì làm căn bản không có chuẩn bị.
Công tử Quỹ cùng Công tử Bành Sinh đều cũng có khuynh hướng bạo lực. Những binh sĩ kia đã sớm chịu đủ lắm rồi, oán hận chất chứa đã lâu. Hơn nữa Ngô Củ dùng kinh tế tác động, làm sao bọn họ có khả năng không động lòng. Người đứng đầu nhóm binh lính nói:
"Đại Tư Nông, xử trí bọn họ như thế nào?"
Ngô Củ hoạt động một chút cánh tay của mình, muốn đứng dậy căn bản không làm được. Sốt cao làm cho cả người như nhũn ra. Hai chân vừa nãy cố hết sức đạp Công tử Quỹ một cước, đã phảng phất phế bỏ, bây giờ còn đang không ngừng run rẩy.
Ngô Củ dựa vào Đường Vu cho nên không ngã sấp xuống, nhẹ nhàng thở hổn hển, nói:
"Không nên giết, trói lại. Hiện tại liền gấp rút lên đường, theo đường cũ trở về hành dinh hội minh ở Tề quốc."
Đường Vu nghe Ngô Củ nói, không đồng ý liếc mắt nhìn, thế nhưng không có phản bác cái gì, mà là đỡ Ngô Củ đứng lên.
Các binh sĩ nghe mệnh lệnh, dồn dập xông lên đem Công tử Quỹ trói lại, còn có Công tử Bành Sinh mắt mù, sau đó ném bọn họ lên xe, trông giữ chặt chẽ.
Đường Vu đỡ Ngô Củ lên xe, để cho dựa vào nệm lót mềm mại, buông rèm xe xuống. Rất nhanh nhóm người liền xuất phát.
Đường Vu nhàn nhạt nói:
"Đại Tư Nông bây giờ bệnh nặng trong người, căn bản không thích hợp gấp rút lên đường. Nếu cưỡng ép gấp rút lên đường, không có nghỉ ngơi, e sợ bệnh càng nặng, thân thể sẽ bị đào rỗng."
Ngô Củ cũng khó chịu, dựa vào nệm mềm trong xe thở hổn hển, lắc lắc đầu, nói:
"Người Tề quốc đi về phía nam tìm kiếm ta. Nếu kéo dài thời gian, dựa theo tính cách Quân thượng, e sợ lại muốn cùng Đàm quốc đánh nhau."
Đường Vu nhàn nhạt liếc mắt nhìn Ngô Củ. Ngô Củ liền nở nụ cười, nói:
"Huống hồ y thuật của ngươi cao minh, một bệnh sốt thương hàn đơn giản còn trị không được sao?"
Đường Vu nói:
"Đại Tư Nông chớ nâng cao Đường Nhi, có câu nói "thần tiên cũng trị không được quỷ đáng chết", không phải sao? Đại Tư Nông nếu cứ như vậy không yêu quý thân thể, Đường Nhi cũng không thể ra sức."
Ngô Củ gật gật đầu, nói:
"Được, chờ sau khi trở về ta liền yêu quý. Hôm nay muốn yêu quý cũng không cách nào yêu quý."
Đường Vu không nói, vội vàng đem xiêm y ẩm ướt của Ngô Củ lột xuống, sau đó liền giúp mặc vào xiêm y mới. Hắn mở ra cái hòm thuốc, điều phối một chút thuốc bột, nói:
"Đại Tư Nông, bây giờ điều kiện đơn sơ, cũng không cách nào sắc thuốc, trước hết uống cái này."
Ngô Củ lúc này nóng đến mơ mơ màng màng. Đường Vu đỡ Ngô Củ cho uống thuốc, uống một nửa đổ một nửa, vô ý thức nói:
"Thật là khổ..."
Ngô Củ uống thuốc của Đường Vu. Một lát sau dược hiệu liền phát huy công dụng, so với vừa nãy cảm thấy khá hơn một chút, Ngô Củ liền nói:
"Đường Nhi, ngươi đi xem hai người kia. Đừng để bọn họ chết, còn cần bọn họ sống trở về đối chứng."
Đường Vu gật gật đầu, nói:
"Vâng, Đường Nhi đi, Đại Tư Nông ngủ một chút."
Đường Vu rất nhanh liền đi ra ngoài. Ngô Củ một mình nằm ở trong xe, lắc lư lắc lư rất nhanh liền ngủ.
Chờ đến khi nghe một tiếng động lớn, khiến Ngô Củ giật mình, lập tức mở mắt ra. Dù sao nơi này là rừng núi hoang vắng, hơn nữa mang theo một đám binh lính Tấn quốc, còn cần mấy phần cảnh giác.
Thì ra là Đường Vu bò lên xe, đem mành buông xuống, lập tức đối với Ngô Củ nói:
"Hai người kia đều chưa chết được."
Ngô Củ nở nụ cười, nói:
"Ngươi cũng đủ tàn nhẫn. Công tử Bành Sinh đôi mắt xem như là xong."
Đường Vu theo bản năng sờ sờ cổ tay của chính mình, cười khẽ một tiếng, nói:
"So với trừng phạt Bành Sinh đối với ta, đây coi như là cái gì? Đường Nhi chỉ là trả thù một chút thôi... Còn nữa, nào có nhẫn tâm bằng Đại Tư Nông?"
Ngô Củ nhíu mày nói:
"Ồ? Ta làm sao?"
Đường Vu cười cười. Hắn rất ít lộ ra nụ cười. Một bộ mặt lạnh lùng, phảng phất là một người gỗ, khi có tác động mới nói, mới hành động, căn bản không có vẻ mặt của chính mình. Lúc này hắn cười, thế nhưng ý cười không đạt đáy mắt, trong mắt một mảnh mù mịt, nói:
"Đại Tư Nông một cước liền đem Thái tử Tấn quốc phế bỏ, bây giờ chỉ có thể vào cung làm tự nhân."
Ngô Củ lấy làm kinh hãi, kinh ngạc nói:
"Thật sao?"
Đường Vu nói:
"Đường Nhi vì sao lừa gạt ngài?"
Ngô Củ lẩm bẩm nói:
"Ta thế nhưng có sức lực lớn cực kỳ."
Vừa mới rồi Công tử Quỹ đùa giỡn Ngô Củ, Ngô Củ cảm thấy rất buồn nôn, lấy hết khí lực toàn thân, dùng sức đạp. Công tử Quỹ kêu rất thê thảm. Ngô Củ cho là mình đạp bình thường thôi, không nghĩ tới còn "thu hoạch" lớn.
Ngô Củ nghĩ thầm.
Mình đem Công tử Quỹ đạp phế bỏ, cũng chính là phế bỏ Tấn Hiến Công tương lai. Vậy cũng không tốt, có khi nào một trong ngũ bá Xuân Thu không thể sinh ra!
Ngô Củ mơ mơ màng màng, không bao lâu liền khó chịu. Xe lay động làm cho muốn ói, Đường Vu cho Ngô Củ ăn ít thứ. Ngô Củ ăn là phun, căn bản ăn không vô, suy yếu đến cực điểm, nói chuyện cũng lao lực. Đường Vu không thể làm gì khác hơn là cho Ngô Củ ngủ, đoàn xe hết tốc lực hướng đến Tề quốc...
Đã qua hai ngày từ khi Ngô Củ mất tích. Tề Hầu cũng phát hiện kỳ thực việc này Trịnh quốc nhiều lắm là đồng lõa, kẻ cầm đầu là Khúc Ốc Công cùng Công tử Quỹ.
Khả năng căn bản không có việc Khúc Ốc phu nhân bệnh tình nguy kịch. Công tử Quỹ chỉ là mượn cớ nghênh ngang tiêu sái ra khỏi hành dinh, đồng thời bắt cóc Ngô Củ chở ra ngoài.
Tề Hầu nghe theo Tang Thần kiến nghị, phái người đuổi theo về hướng nam. Rất nhanh có người báo lại, nói biên giới phía nam xác thực có vết bánh xe, hơn nữa rất mới. Tề Hầu lệnh người tiếp tục truy đuổi, dù như thế nào cũng phải đuổi đến chỗ Đại Tư Nông.
Thế nhưng hai ngày trôi qua, căn bản không có bất kỳ thu hoạch gì, lại có người trở về bẩm báo, nói không có tìm được Đại Tư Nông. HunhHn786 Tề Hầu tức giận không thôi.
"Rầm!!!"
Hắn vỗ bàn, đem bàn lật tung, đồ vật tất cả đều quét đi, quát lên:
"Lẽ nào có lí đó! Tấn quốc và Trịnh Bá khinh người quá đáng!"
Triển Cầm, Tang Thần đứng ở bên cạnh cũng là nóng ruột, đang nghĩ biện pháp. Vào lúc này liền thấy một tự nhân đi tới, nơm nớp lo sợ nói:
"Quân thượng, đại phu Tấn quốc Sĩ Vĩ cầu kiến."
Tề Hầu tức giận, nghe đến bốn chữ "đại phu Tấn quốc" nhất thời đem trang trí bên cạnh gạt ngã, quát lạnh.
"Không gặp, nói hắn cút."
Tự nhân không dám làm trái, nhanh đi ra ngoài. Chỉ chốc lát Sĩ Vĩ lại nghênh ngang tự mình đi vào. Tự nhân vội vã ngăn căn lại không hữu hiệu.
Tề Hầu thấy Sĩ Vĩ đi tới, mắt lạnh nhìn hắn, nói:
"Thế nào, Tấn đại phu không nhịn được muốn xưng bá, cả Cô đường đường là Tề Hầu cũng không để vào trong mắt?!"
Sĩ Vĩ cười cười, vuốt chòm râu dê, cười nói:
"Cũng không phải là như vậy. Sĩ Vĩ lần này đến đây là có lời muốn thay quả quân truyền đạt cho Tề Công. Quả quân nói đã tìm được Đại Tư Nông Tề quốc."
Tề Hầu vừa nghe, nhất thời nhìn sang, chăm chú nhìn Sĩ Vĩ, nói:
"Ở nơi nào?!"
Sĩ Vĩ cười cười, một mặt thoải mái tự tại nói:
"Quả quân nói, mời ngài tiến vào mộ phủ nói chuyện, tự nhiên sẽ biết Đại Tư Nông ở nơi nào."
Sĩ Vĩ nói xong, cũng không hành lễ, liền ung dung đi mất.
Mành lều thả xuống, Tề Hầu càng giận không nhịn nổi, dù sao Sĩ Phái thái độ này thực sự đổ thêm dầu vào lửa.
Tề Hầu cất bước muốn đi, Tang Thần vội vã ngăn lại, nói:
"Quân thượng, không thể đi như vậy. Người Tấn quốc không có sợ hãi, sĩ phu kia thái độ ngạo mạn, chắc chắn Khúc Ốc Công đã chuẩn bị xong vẹn toàn. Tuy rằng nơi này Tề quốc là chủ nhà, mà Khúc Ốc cũng dẫn theo binh đến. Hơn nữa Khúc Ốc Công biết Quân thượng quan tâm Đại Tư Nông. Bọn họ có con tin trong tay, Quân thượng ngàn vạn lần không thể cứ như vậy đi gặp."
Tề Hầu có chút nóng nảy, nói:
"Nếu không phải làm sao?"
Tang Thần trầm tư một chút, nói:
"Nếu Tang Thần khuyên Quân thượng không nên đi, chỉ sợ là không thể. Vậy xin Quân thượng mang theo Triển tướng quân cùng Tào tướng quân, chuẩn bị vẹn toàn!"
Triển Cầm cũng chắp tay nói:
"Quân thượng, Đại Tư Lý nói có lý."
Tề Hầu nhịn xuống cơn giận, lệnh Triển Cầm đi truyền lời cho Triển Hùng cùng Tào Mạt.
Hai người rất nhanh liền đến, mọi người liền đồng thời đi.
Tề Hầu vừa vào mộ phủ, liền phát hiện bên trong không chỉ là có Khúc Ốc Công, hơn nữa còn có Trịnh Bá cùng Tống Công, nhóm sĩ phu cũng đều tới, người vô cùng đầy đủ.
Khúc Ốc Công ngồi ở thượng vị, cười híp mắt nhìn Tề Hầu, cười nói:
"Tề Công đã đến, lão phu có tin tức tốt nói cho Tề Công đây."
Tề Hầu lạnh lùng, nói:
"Có phải tặc tử bắt cóc Đại Tư Nông tự chui đầu vào lưới hay không? Ngoại trừ cái đó, Cô cũng không biết cái gì là tin tức tốt."
Khúc Ốc Công cười cười, nói:
"Tuyệt đối là tin tức tốt."
Ông ta nói liếc mắt nhìn Sĩ Vĩ.
Sĩ Vĩ bấm ngón tay tính toán, thời gian này đủ cho Công tử Quỹ bỏ qua nhóm truy binh. Bọn họ cũng không biết bây giờ Công tử Quỹ đã biến thành phế nhân, Công tử Bành Sinh bị mù mắt. Cả hai đều bị trói gô, đang chờ áp giải trả lại đây. Bởi vậy Sĩ Vĩ bắt đầu không có sợ hãi, cười nói:
"Là như thế này, quả quân vừa mới tiếp nhận thư khoái mã Công tử Quỹ gửi đến. Thư nói là Công tử trên đường về Tấn quốc gặp một nhóm người xấu. Cường đạo này bắt một người, Công tử liền liều mình cứu người, bắt kẻ cướp. Nhìn kỹ người bị hại kia lại là Đại Tư Nông Tề quốc a!"
Tào Mạt rất nhanh cũng tới báo cáo, nói là không có ai từ hành dinh đi ra ngoài.
Trong hành dinh không tìm được Ngô Củ, cũng không có thích khách, lại không ai từ hành dinh đi ra ngoài. Ngô Củ phảng phất biến mất khỏi thế gian. Mà Tử Thanh bị tập kích thực sự, đến nay còn có chút hôn mê. Hơn nữa hắn đích xác thấy được Công tử Bành Sinh.
Triển Hùng cùng Tào Mạt đều bẩm báo xong, Tề Hầu sắc mặt trong nháy mắt liền trầm xuống, đột nhiên âm thanh khàn khàn nói:
"Đoàn xe của Công tử Quỹ xuất phát khi nào?"
Tào Mạt ngẩn ra, tựa hồ có hơi tỉnh ngộ, nói:
"Xuất phát trước khi phong tỏa hành dinh, đi... rất gấp."
Tề Hầu vỗ bàn thật mạnh. Đồ vật nghiêng ngả rơi trên đất. Tề Hầu lạnh lùng nói:
"Bắt lại! Bắt về đây cho Cô!"
Tang Thần lập tức cau mày nói:
"Quân thượng, Tang Thần xin Quân thượng phái một đội binh mã đi về phía nam kiểm tra. Dù sao mặt nam rất nhanh liền có thể ra khỏi biên giới Tề quốc, tiến vào Đàm quốc. Nếu thật là Công tử Quỹ dùng danh nghĩa thăm viếng đem Đại Tư Nông ra khỏi hành dinh, vậy e sợ sẽ tiến vào Đàm quốc. Phải bảo đảm không có sơ hở nào."
Tề Hầu nghe sắc mặt càng kém, phảng phất là đáy nồi cháy. Hắn lạnh lùng nói:
"Được, cứ dựa theo Đại Tư Lý nói mà làm."
Ở một nơi khác, Ngô Củ cảm thấy rất khó chịu, cổ đau, thân thể vừa xót vừa tê, đầu dường như muốn nổ tung. Không chỉ như vậy, thân thể đang không ngừng chấn động, bên tai đều là âm thanh lộc cộc, phảng phất đang không ngừng xóc nảy HunhHn786.
Ngô Củ nỗ lực mở mắt ra, tìm về một tia ý thức. Thế nhưng trước mắt đen thùi, cái gì cũng không nhìn thấy. Hơi động đậy cảm giác tay chân bị buộc, không có cách nào tránh thoát, trên người cũng đau.
Lắc lư...
Quả nhiên xóc nảy.
Ngô Củ phát hiện mình có khả năng ở trên xe, xe kia điên cuồng chạy băng băng, một đường dị thường xóc nảy. Không chỉ như vậy, bên ngoài tựa hồ còn có tiếng nước, gió lạnh ẩm ướt phả vào mặt, trời chắc đang mưa.
Ngô Củ trong lòng "hồi hộp" một chút.
Mình đã bị người trói lại, hơn nữa ở trên xe. Điều này nói rõ khả năng đã ra khỏi hành dinh hội minh. Chỗ này trời mưa, không khí ẩm ướt, không phải đi hướng bắc, mà là đi về phía nam. Phía nam Tề quốc chính là Đàm quốc. Nếu ra khỏi Tề quốc tiến vào Đàm quốc, coi như có người muốn cứu mình, khả năng cũng không thể ra sức. Còn cần hướng Đàm quốc giao thiệp!
Nghĩ như vậy, Ngô Củ cảm thấy tỉ lệ được cứu nhỏ càng nhỏ.
Nếu muốn sống, vẫn là cần tự cứu!
Ngô Củ tâm lý kỳ thực rất hồi hộp. Vừa mới bị người che miệng nghẹt thở, Ngô Củ phút chốc nhớ lại cảm giác đời trước. Loại thiếu dưỡng trước khi chết, cảm giác rất tuyệt vọng.
Tim đập "thình thịch", thế nhưng tình thế bây giờ chỉ có thể tự nhắc nhở mình phải trấn định, không bình tĩnh không được.
Ngô Củ nhẹ nhàng hô hấp, không để người ta biết mình đã tỉnh lại. Lẳng lặng nghe một chốc, thậm chí nghe tiếng nói chuyện, bất quá rất mông lung, là từ bên ngoài xe truyền vào.
Một giọng nói thô ồ ồ của nam nhân.
"Thật xúi quẩy, trời mưa lớn như vậy, chúng ta dừng lại chứ?"
Một giọng khác hàm hồ nói:
"Dừng lại được sao? Nếu người Tề quốc đuổi theo, thì làm sao đây?"
Ngô Củ nghe âm thanh mông lung, tuy rằng rất nhỏ, lại bị tiếng mưa rơi lấn át nghe không quá rõ ràng. Thế nhưng Ngô Củ nghe ra, một trong hai người là Công tử Quỹ.
Giọng nam nhân thô kệch nói:
"Người Tề quốc? Ha ha ha, bây giờ đã tiến vào biên giới Đàm quốc, còn nói cái gì người Tề quốc? Nếu như nói người Tề quốc, lão tử không phải là người Tề quốc sao? Gấp rút lên đường đã một ngày, thực sự quá mệt mỏi. Mưa cũng lớn, chúng ta nghỉ chân một chút ăn cơm, ngày mai hết mưa rồi lại đi. Có Bành Sinh ta đây đừng ngại gì. Cho dù có truy binh, ta cũng là một quyền đánh chết hết!"
Ngô Củ nghe người kia nói chuyện, nhất thời hơi kinh ngạc. Đây là người một tay giết chét Lỗ Hoàn Công, Công tử Bành Sinh. Nếu không sao có thể lặng yên không một tiếng động âm thầm vào hành dinh. Công tử Bành Sinh là võ sĩ nổi tiếng lưu truyền đến mức vô cùng kỳ dị.
Rất nhanh, xe liền ngừng lại, thoạt nhìn là Công tử Quỹ đã thỏa hiệp, cũng vì bọn họ đã tiến hành kế sách rất thuận lợi. Thứ nhất, Bành Sinh đã bị người Tấn quốc mua chuộc. Thứ hai, bởi vì Bành Sinh thật rất lợi hại. Thứ ba cũng là bởi vì Công tử Quỹ có binh mã bảo vệ. Thứ tư là vì bọn họ đã tiến nhập Đàm quốc. Với bốn điểm này có thể nói là không có sơ hở nào.
Lần này kế sách phi thường thành công, không hổ là kế sách của Sĩ Vĩ. Vì vậy xe liền dần dần ngừng lại, bọn họ tìm chỗ nghỉ chân. Bất quá nơi này hoang sơn, cũng không nơi nào nghỉ ngơi. Bọn họ tìm được một nhà hoang liền đi vào.
Ngô Củ nghe thấy màn xe bị xốc lên. Lập tức có một bàn tay lớn nhấc Ngô Củ lên không tốn chút sức lực. Động tác túm Ngô Củ phi thường thô lỗ.
Eo đau, Ngô Củ chảy một đầu mồ hôi lạnh.
Công tử Bành Sinh kéo Ngô Củ, trực tiếp lôi vào bên trong ngôi nhà hoang. Bên ngoài trời đang mưa, Ngô Củ nhất thời bị tưới nước. Khí trời thu, ở rừng núi hoang vắng vô cùng âm lãnh, Ngô Củ lạnh đến run lẩy bẩy.
"Bịch!"
Ngô Củ bị vứt vào trong góc, đôi mắt bị che lại không thấy gì. Bất quá rất nhanh, Công tử Bành Sinh cười nói:
"Ha ha, cháu ta tỉnh rồi!"
Hắn nói, thô lỗ túm rơi vải che mắt Ngô Củ. Bởi vì lực tay rất lớn, hai má Ngô Củ bị vải bố kéo rách, máu chậm rãi trượt xuống dưới.
Miếng vải lấy xuống, Ngô Củ liền thấy được Công tử Quỹ. Đứng bên cạnh hắn một nam nhân thô kệch, râu quai nón, bộ dạng vô cùng thô lỗ, nhất định đây chính là Công tử Bành Sinh.
Công tử Quỹ thâm trầm nở nụ cười, nói:
"Đại Tư Nông tỉnh rồi a? Đại Tư Nông còn nhớ trước đây đắc tội bổn Công tử thế nào?"
Ngô Củ liếc mắt nhìn Công tử Quỹ, tựa hồ rất bình tĩnh. Công tử Quỹ tức giận nói:
"Ánh mắt đó là cái gì? Ngươi có tin bổn Công tử hiện tại sẽ giết ngươi!"
Ngô Củ bình tĩnh lắc lắc đầu, nói:
"Không phải Củ bất cẩn, thế nhưng Củ thật không tin. Khúc Ốc Công tử phí hết tâm tư bắt cóc Củ từ trong hành dinh hội minh đưa ra ngoài, chắc chắn sẽ không muốn giết người đơn giản như vậy. Bằng không cũng không cần lao lực phải không?"
Công tử Quỹ vừa nghe nói như thế, phổi sắp phải nổ, cười lạnh, nói:
"Được được được, ngươi giỏi lắm, nói rất đúng. Bất quá..."
Công tử Quỹ nở nụ cười, nói:
"Bổn Công tử có biện pháp cho ngươi muốn sống không được, muốn chết cũng không thể! Khuôn mặt này rất đẹp không phải sao? Tư thái cũng không tồi, ta thấy so với Đông Quan Ngũ tốt hơn nhiều. Ngược lại hiện tại cũng không có thể gấp rút lên đường, rỗi rãnh cực kì, liền để ngươi hầu bổn Công tử!"
Công tử Quỹ nói xong bắt đầu cười ha hả. Hắn và Khúc Ốc Công đều là yêu thích nam sắc. Bất quá Công tử Bành Sinh không thích nam sắc, ghét bỏ nhíu nhíu mày, nói:
"Nam nhân thúi có cái gì có thể chơi."
Công tử Quỹ cười rộ lên, vô cùng hèn mọn nói:
"Ngươi đây cũng không biết, chờ ta chậm rãi dạy ngươi. Ngươi xem Đại Tư Nông Tề quốc tự cho là thanh cao cực kì, chờ ngươi đem hắn hàng phục vậy cũng coi như có sức mạnh."
Ngô Củ nhíu nhíu mày, nghe Công tử Quỹ nói, liền cảm thấy vô cùng buồn nôn. Công tử Quỹ vừa muốn đi tới, vào lúc này liền nghe tiếng bước chân, còn rất vội vàng. Có một người lính xông vào, trên người đều là nước mưa, vội vàng nói:
"Công tử, không xong, bên trong hành dinh tựa hồ có động tĩnh. Người Tề quốc phái một đội kỵ binh tinh nhuệ đi về phía nam, cố gắng càng nhanh càng tốt chạy đến biên giới."
Công tử Quỹ vừa nghe, nhất thời liền cuống lên, nói:
"Làm sao có khả năng?! Không thể bại lộ!"
Công tử Bành Sinh nói:
"Không nên gấp gáp, chúng ta đi một ngày. Bây giờ đã trời tối, bọn họ coi như gấp rút lên đường cũng không thể truy cản chúng ta."
Bất quá hắn tuy rằng nói như vậy, cũng không có như vừa mới rồi nói chắc chắn.
"Đi, chúng ta đi suốt đêm, để tránh khỏi đêm dài lắm mộng."
Ngô Củ bị vứt tại góc tường, vào lúc này lại bị Công tử Bành Sinh một tay nhấc lên, mang theo ra khỏi nhà hoang.
Mưa bên ngoài càng rơi càng lớn, sắc trời đã hoàn toàn tối đen.
"Loạch xoạch"
Nước mưa xối ướt mọi người. Đoàn xe lại nhanh chóng xuất phát. Công tử Bành Sinh đem Ngô Củ bị trói ném lên một chiếc xe ngựa, sau đó buông rèm xe xuống. Hắn và Công tử Quỹ lên một chiếc xe ngựa khác, còn dặn dò.
"Cố gắng càng nhanh càng tốt, đi mau!"
Xe rất nhanh tiến lên. Ngô Củ bị vứt trong xe, cả người chấn động, nước mưa ướt đẫm xiêm y, thuận theo tóc chảy xuống. Ngô Củ lạnh răng trên răng dưới khua "cộc cộc" cũng không dừng được, cảm giác mình sắp chết rồi.
Vào lúc này liền nghe tiếng rèm vén lên. Ngô Củ còn tưởng rằng là Công tử Quỹ, hoặc là Công tử Bành Sinh, vậy mà là một tiểu đồng. Tiểu đồng cùng Tử Thanh không chênh lệch nhiều, khoảng mười ba mười bốn tuổi, vóc người gầy gò vô cùng, thế nhưng thoạt nhìn lạnh như băng.
Tiểu đồng chui vào, liền thả mành xuống, phủ một cái xiêm y lên người Ngô Củ. Ngô Củ ngờ vực nhìn hắn vài lần, nhìn từ trên xuống dưới.
Tiểu đồng vóc người thon gầy, khuôn mặt nhỏ có vài phần thanh tú. Thế nhưng mặt trái của hắn có dấu cái tát sưng lên. Phía dưới đôi mắt cũng bầm đen, không phải thiếu ngủ bầm đen, mà là bị đánh tụ huyết.
Thời điểm tiểu đồng khoác xiêm y cho Ngô Củ, tay lộ ra một ít, mặt trên đều là vết tích bị đánh, còn có vết cắt, xanh xanh tím tím.
Ngô Củ quan sát một chút tiểu đồng, lập tức cất giọng khàn khàn, còn có chút run cầm cập nói:
"Cảm tạ."
Tiểu đồng nghe Ngô Củ cùng mình nói cám ơn, tựa hồ có hơi giật mình, ngẩng đầu nhìn Ngô Củ, lập tức lạnh nhạt nói:
"Công tử sợ ngươi bị chết rét, bọn họ không chiếm được lợi ích, lệnh ta tới thăm ngươi một chút."
Tiểu đồng nói, tay đặt lên cổ tay Ngô Củ, tựa hồ thăm dò mạch đập, sau đó nói:
"Thân thể suy yếu, hàn xâm nhập tận xương, e rằng trước đây ngươi có mầm bệnh. Nếu như không cố gắng chăm sóc, ngươi cũng không sống mấy năm."
Ngô Củ càng thêm kinh ngạc nhìn tiểu đồng. Rốt cuộc biết tại sao Công tử Quỹ cùng Công tử Bành Sinh bắt cóc mình còn mang một tiểu đồng xinh đẹp gầy yếu. E rằng tiểu đồng là y sư, còn là tay nghề rất cao minh.
Tiểu đồng đem cái hòm thuốc từ trên lưng mình xuống, sau đó mở ra. Lấy một cái muỗng nhỏ, lựa chọn mấy bình thuốc mút ra một ít thuốc bột cho vào chén nhỏ. Rót vào chén một ít nước. Bất quá không phải nước nóng, thuốc bột không tan trong nước. Tiểu đồng lạnh nhạt nói:
"Tạm uống đi, sống sót dù sao cũng hơn chết."
Ngô Củ tay chân đều bị cột, tự mình không có cách nào uống. Tiểu đồng đem chén thuốc bưng lên đút tới miệng Ngô Củ. Ngô Củ uống cạn, một câu cũng không hỏi. Tiểu đồng có chút kỳ quái, nói:
"Ngươi không giống tưởng tượng của ta."
Ngô Củ cười cười, âm thanh vẫn cứ khàn khàn, nói:
"Vậy ngươi tưởng tượng ta là hạng người gì?"
Tiểu đồng nói:
"Cũng không nên trực tiếp uống thuốc ta cho. Dù sao cũng nên hỏi một câu là cái gì."
Ngô Củ cười nói:
"Có thể ta nhìn ra được ngươi không có hại ta."
Tiểu đồng kỳ quái liếc mắt nhìn Ngô Củ, nói:
"Từ nơi nào nhìn ra?"
Ngô Củ nhíu mày, nói:
"Từ trên mặt của ngươi... Trên tay... Khả năng còn có trên người, trên đùi, chỗ vết thương đầy rẫy nhìn ra."
Tiểu đồng cụp mắt.
Ngô Củ nói:
"Ngươi là tiểu đồng của Công tử Bành Sinh?"
Tiểu đồng gật gật đầu, Ngô Củ còn nói:
"Ngươi tên là gì?"
Tiểu đồng nói:
"Không có tên tuổi. Ta sinh ra ở Đường ấp, biết một chút y thuật. Bất quá người Đường ấp không tin y thuật, bọn họ chỉ tin tưởng vu thuật. Gọi ta là Đường Vu."
Ngô Củ nhất thời hơi kinh ngạc nhìn tiểu đồng. Tiểu đồng không biết Ngô Củ kinh ngạc cái gì. Hắn đương nhiên không biết Ngô Củ kinh ngạc bởi vì mình gặp "danh nhân".
Trong Lã Thị Xuân Thu có ghi lại, thời kỳ Tề Hoàn Công có một đại phu rất nổi tiếng. Khi Biển Thước còn chưa có sinh ra, thời kỳ đầu Xuân Thu căn bản không có danh y cùng thần y. Thiếu niên trước mắt lại là một người nổi tiếng về y thuật.
Cũng trong Lã Thị Xuân Thu ghi chép, Thường Chi Vu chính là cận thần bên cạnh Tề Hoàn Công. Có thể đoán trước sinh tử, bói toán tương lai, còn có thể trị bệnh tật. Vu cùng y vào lúc đó là không tách riêng, bởi vậy Thường Chi Vu cũng là y sư rất nổi danh, Tề Hoàn Công rất sủng tín hắn.
Mà Thường kỳ thực là xuất phát từ Đường, chính là chỉ Đường ấp. Vu không phải tên của hắn, là nghề nghiệp.
Trước mắt Đường Vu chỉ có mười ba mười bốn tuổi, thế nhưng đã là người nổi tiếng.
Ngô Củ một lần nữa trên dưới quan sát Đường Vu, lập tức nói:
"Ta nhìn ra được Công tử Bành Sinh đối với ngươi không tốt. Nếu ngươi có y thuật, không bằng ngươi đem ta thả ra. Ta có thể mang ngươi cùng trốn."
Đường Vu cười cười. Ngô Củ lần đầu nhìn thấy hắn cười. Dung mạo trong nháy mắt liền chói lọi. Nhưng hắn là cười lạnh, còn có chút trào phúng nói:
"Đại Tư Nông, đội ngũ đi cùng Bành Sinh là hai mươi mấy kỵ binh tinh nhuệ. Ngài có thể bị quật ngã mấy lần? Còn nữa, trước giờ chỉ thấy Bành Sinh giết người, chưa từng gặp người có thể quật ngã Bành Sinh."
Ngô Củ cười nói:
"Xem ra ngươi cũng đã nghĩ tới, hơn nữa đã làm qua."
Đường Vu nói:
"Tất nhiên, ta từng chạy trốn, bị bắt về chính là đánh đập. Bất quá sau đó ta không chạy trốn nữa."
Đường Vu không nói gì, trong mắt hắn thoáng hiện tia tàn nhẫn. Ngô Củ trong nháy mắt liền hiểu, Đường Vu y thuật cao siêu, khẳng định cũng biết rõ dùng độc dược. Chỉ sợ là hắn âm thầm hạ độc Công tử Bành Sinh. Bất quá Công tử Bành Sinh mặc dù không phải người khôn khéo, thế nhưng cũng là quý tộc sau, tính cảnh giác vẫn có. Đường Vu không phải là không có cơ hội ra tay, chính là không chưa đủ liều lượng.
Đường Vu còn nói:
"Nếu như Đại Tư Nông có phúc phận, đợi thêm mấy ngày, có lẽ liền có thể chạy thoát."
Ngô Củ nói:
"Còn bao nhiêu ngày."
Đường Vu liếc mắt nhìn, thấp giọng nói:
"Mười ngày."
Ngô Củ cau mày nói:
"Không được, quá lâu. Mười ngày đủ để đến địa giới Tấn quốc."
Đường Vu nhàn nhạt nói:
"Ta có thể làm chỉ là như vậy. Bành Sinh tuy rằng không thông minh, nhưng không ngốc, liều lượng quá lớn cũng đừng nghĩ sống thêm."
Ngô Củ híp mắt, tựa hồ rơi vào trầm tư.
Mười ngày quá dài. Mười ngày đủ phát sinh rất nhiều chuyện!
Công tử Quỹ kia tâm tư xấu xa đã bạo lộ. Ngô Củ trước đã giáo huấn hắn. Tấn cùng Tề có thù mới thêm hận cũ, Ngô Củ cảm thấy coi như Công tử Quỹ giữ lại mình để lợi dụng, không giết chết, thế nhưng như lời hắn nói sẽ dùng biện pháp nhục nhã, để cho mình cầu sinh không thể, muốn chết không được. Ngô Củ cần tự vệ. Ở một phương diện khác, mười ngày có thể chạy tới Tấn quốc, như vậy nhất định sẽ bị đem đến uy hiếp Tề Hầu, Ngô Củ cũng không muốn làm liên lụy Tề quốc.
Ngô Củ ánh mắt âm tình bất định, nhanh chóng lập loè. Ánh mắt không ngừng chuyển động, tựa hồ nhanh chóng suy nghĩ chuyện gì.
Vào lúc này một luồng gió mạnh thổi qua. Trong nháy mắt đem màn xe hất bay, mưa như trút nước dội vào trong xe.
Ngô Củ bị nước mưa giội rửa mặt. Đường Vu nhanh chóng duỗi tay đem màn xe che lại.
Chiếc xe tương đối đơn sơ này cũng dùng để chở hàng hóa. Bọn họ đi đường nhất định phải ăn uống, bên trong xe chất chồng lương khô cùng nước, rất chật chội còn có mùi mốc meo. Chiếc xe phía trước mới là xe dành cho Công tử Quỹ cùng Bành Sinh nghỉ ngơi.
Ngô Củ bị mưa rửa mặt, thế nhưng biểu tình lại đột nhiên sáng mấy phần, thấp giọng nói:
"Ta có biện pháp."
Đường Vu liền thấy Ngô Củ biểu tình đột nhiên có chút hưng phấn. Ngô Củ nheo mắt lại, nghiêng đầu nói:
"Ngươi đưa lỗ tai lại đây. Ta có biện pháp, trong vòng một ngày có thể quật ngã toàn bộ đội ngũ, hơn nữa thần không biết quỷ không hay. Coi như Bành Sinh lực lớn đến đâu cũng không phải việc khó."
Đường Vu nghe lời thề son sắt, tựa hồ có hơi không tin, theo bản năng nâng một tay sờ sờ cổ tay còn lại của mình. Trên cổ tay hắn đều là vết thương, mới cũ đều có. HunhHn786 Bất quá hắn vẫn là đưa lỗ tai qua nghe Ngô Củ nói chuyện.
Xe chạy tới hừng đông, mưa cũng ngừng, mọi người mệt đến không chịu được. Công tử Quỹ cũng mệt la hét muốn xuống xe nghỉ ngơi. Mọi người không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là xuống xe nhóm lửa nấu ăn.
Công tử Bành Sinh xuống xe, liền đi tới, một tay nhấc lên Ngô Củ. Ngô Củ một buổi tối bị ướt nên đã cảm lạnh. Tuy rằng Đường Vu cho vật đắp, cũng uống thuốc, thế nhưng điều kiện quá kém, Ngô Củ rốt cục không chịu nổi ngã bệnh, nóng sốt có chút mơ hồ.
Công tử Bành Sinh túm Ngô Củ xuống xe. Ngô Củ một chút liền tỉnh, nỗ lực mở mắt ra.
"Bịch!"
Ngô Củ bị quăng trên đất.
Nơi này là rừng núi hoang vắng, căn bản cũng không có nhà. Các binh sĩ nhóm lửa, Ngô Củ bị ném một bên, ngã trên mặt đất không dậy nổi.
"Bốp."
Công tử Bành Sinh tát Đường Vu một cái ngã nhào trên đất. Nửa bên mặt còn lại cũng sưng lên, hắn nằm trên đất còn ói ra máu.
Ngô Củ vừa thấy Bành Sinh đánh Đường Vu suýt nữa không đứng lên nổi, lại không thể phát hỏa, cưỡng ép nhịn xuống.
Đường Vu lau máu bên miệng, vẫn là chậm rãi bò dậy. Công tử Bành Sinh nói:
"Nhanh lên, lề mề làm cái gì! Muốn tạo phản! Lão tử sắp chết đói rồi!"
Đường Vu yên lặng đi tới, thêm củi cho đống lửa, sau đó đem lương thực hâm nóng, liền nấu một nồi nước.
Thời điểm Đường Vu nấu canh, ngẩng đầu lên, âm thầm liếc mắt nhìn Ngô Củ một cái. Ngô Củ cũng gật gật đầu. Đường Vu lấy một lượng lớn trái cây màu trắng ném vào trong nồi, không chờ trái cây chín lập tức khuấy nồi.
Công tử Quỹ cùng Bành Sinh đi cả một buổi tối. Biết được Tề Hầu phái người đi về phía nam, bọn họ sợ đến một khắc cũng không chợp mắt. Tuy rằng hai người đều cảm thấy người của Tề Hầu không đuổi kịp bọn họ, thế nhưng cũng không ai dám thả lỏng. Bây giờ đột nhiên ngửi thấy mùi thức ăn, nhất thời trong bụng đều là kêu ùng ục ùng ục, loại đói bụng da trước ngực dính phía sau lưng.
Công tử Quỹ không nhịn được đứng lên, tự mình đi tới bên cạnh đống lửa, suýt nữa đối với nồi canh chảy nước miếng. Công tử Bành Sinh vừa muốn uống canh, Công tử Quỹ nói:
"Vẫn là cẩn thận mới tốt."
Hắn nói, lấy ra ngân châm đâm vào trong nồi, quấy một chút. Đợi một hồi lâu, thấy ngân châm căn bản không biến sắc, Công tử Bành Sinh cười nói:
"Ngươi quá cẩn thận rồi, tiểu tử này làm sao dám giở trò? Hắn rất nhát gan! Nếu như không phải bởi vì hắn y thuật cao siêu, có chuyện gì còn có thể hỗ trợ, lão tử đã sớm nhìn hắn khúm núm không vừa mắt, một cái vặn rớt đầu của hắn."
Công tử Quỹ thấy ngân châm không có đổi sắc, vội vàng múc canh ra, liền ăn cùng bánh bột ngô, ăn say sưa ngon lành. Công tử Bành Sinh cũng bắt đầu ăn. Hai mươi mấy binh lính một đường bôn ba cũng là mệt, tất cả mọi người nhanh chóng ăn.
Ngô Củ là tù binh, không có ai nghĩ đến cho ăn. Đường Vu là nô lệ, cũng không ai cho hắn ăn. Những người khác hì hục ăn, đều cao hứng vô cùng.
Ngô Củ nhìn thấy Công tử Quỹ cùng Công tử Bành Sinh vừa uống nước canh, vừa ăn quả bỏ trong nồi canh, ánh mắt đều là mù mịt.
Công tử Quỹ ăn xong rồi, lau miệng, vỗ vỗ bụng, còn cảm thấy trái kia ăn rất ngon. Ở rừng núi hoang vắng uống canh nóng không tệ, nhất thời liền ấm áp.
Công tử Quỹ ăn xong rồi, nghỉ ngơi một chốc. Tựa hồ cảm thấy no nê, rốt cục có khí lực, hắn liếc mắt nhìn, liền thấy Ngô Củ co rúc ở trên đất.
Ngô Củ xiêm y còn chưa khô, dán ở trên người, phác hoạ thân hình gầy gò đơn bạc, eo nhỏ cùng chân dài. Công tử Quỹ sau khi ăn xong, vì không có truy binh đuổi theo, bởi vậy tâm tình cũng buông lỏng không ít, nhất thời cười tà hướng bên này đi qua.
Hắn rất đi mau đến bên cạnh Ngô Củ. Ngô Củ thấy Công tử Quỹ đi tới, vội vã lui về sau. Bất quá tay chân bị buộc, căn bản không có cách nào di chuyển. Công tử Quỹ ngồi chồm hỗm xuống, một phát bắt được mắt cá chân Ngô Củ, đem người kéo qua, cười híp mắt nói:
"Tối hôm qua gia gia không rảnh giáo huấn ngươi. Hôm nay không cần vội, chúng ta chậm rãi chơi."
Ngô Củ lạnh lùng nhìn Công tử Quỹ. Công tử Quỹ bị ánh mắt này chọc giận, cười đem dây thừng trên đùi Ngô Củ mở ra. Ngô Củ đột nhiên nhấc chân liền đá. Công tử Quỹ tựa hồ đã sớm chuẩn bị, bất quá vẫn bị Ngô Củ đá đau đớn.
"Bốp!"
Một cái tát đánh tới, Ngô Củ nghiêng đầu né tránh, vẫn là bị đánh trúng cằm, đau đến tê dại.
Công tử Quỹ đầy mặt giận dữ, ngăn chặn chân Ngô Củ, không cho Ngô Củ giãy dụa. Hắn cười gằn, cởi đai lưng, trong miệng mắng:
"Phi! Tự cho thanh cao! Ngươi lần trước hại lão tử, hôm nay ta cho ngươi thấy! Ta ngược lại muốn xem xem Đại Tư Nông Tề quốc là dạng mặt hàng gì!"
Ngô Củ không có cách nào giãy dụa. Binh lính bên cạnh vừa ăn vừa cười ha ha ha, tựa hồ đang xem trò vui. Công tử Bành Sinh một mặt ghét bỏ, cảm thấy không có gì thú vị. Ăn xong hắn đến một bên ngồi.
Công tử Quỹ trong miệng nhảy ra lời thô tục, cười nói:
"Thúc thúc của ngươi không biết nam nhân có cái gì có thể chơi. Chúng ta ngày hôm nay để cho hắn học tập, nói cho hắn biết nam nhân chơi thế nào?"
Công tử Quỹ cười, đưa tay xé xiêm y Ngô Củ. Lúc đó, Công tử Quỹ nụ cười có điểm dữ tợn. Rõ ràng vẫn là cười, thế nhưng đột nhiên hắn liền cắn chặt răng, mặt vặn vẹo, co rút, tựa hồ nơi nào bị đau.
Đúng như dự đoán, Công tử Quỹ đột nhiên kêu lên.
"Ai nha!"
Tựa hồ là đau bụng, hắn vội vã che bụng của mình. Vì như vậy hai chân Ngô Củ được buông lỏng. Ngô Củ tuy rằng phát sốt, trên người ướt đẫm, lạnh muốn chết. Thế nhưng vừa được thả ra, lập tức hai chân đạp mạnh.
Ngô Củ đem Công tử Quỹ đá văng. Không chỉ là đá văng, hơn nữa còn một cước mạnh mẽ đá vào phía dưới.
"A a a!!"
Một tiếng rống vô cùng thê thảm. Công tử Quỹ ngẩng mặt ngã trên mặt đất, sững sờ vì bị đá ra xa. Có thể thấy được Ngô Củ đến cùng dùng bao nhiêu sức.
Công tử Quỹ đột nhiên cảm thấy trên người không đúng, trong dạ dày co rút đau đớn. Không chỉ như vậy, còn nôn mửa cùng cảm giác choáng váng. Bị Ngô Củ đá một cước văng ra xa, còn đá vào chỗ yếu ớt nhất, đau đến Công tử Quỹ giãy giụa trên đất.
Công tử Quỹ bụng co thắt, đầu choáng váng, muốn nôn mửa, phía dưới còn rất đau, kêu to:
"Bành Sinh! Bành Sinh! Mau tới... tới cứu ta... Bành Sinh..."
Công tử Quỹ mới vừa bị đá văng, Công tử Bành Sinh liền phát hiện, cũng muốn đi qua hỗ trợ. Chỉ là hắn vừa đứng lên, nhất thời cảm giác đầu váng mắt hoa. Theo động tác đột nhiên đứng lên, trên người một trận co giật, cảm giác vô lực, muốn nôn mửa. Cảm giác đau đớn bao lấy Công tử Bành Sinh, phút chốc hắn cũng không có biện pháp đi hỗ trợ.
Nguyên do Ngô Củ nói có biện pháp, hơn nữa còn là chỉ trong một ngày, là bởi vì lúc đó nước mưa đem màn xe xốc lên, Ngô Củ thấy được ở ngoài là nơi hoang vắng, chẳng có cái gì cả, thế nhưng cây cũng không ít, hơn nữa đều là cây ngân hạnh, hay còn gọi là cây bạch quả.
Cây ngân hạnh có thể nói là loại cây cổ thụ. Cây mười lăm năm trở lên, hơn 80% sẽ kết quả. Bởi vì cây ngân hạnh là cây đơn tính, chỉ có hơn mười phần trăm cây ngân hạnh là mang phấn hoa, có thể truyền trong diện tích hai ngàn mét vuông cho hơn 80% cây mang nhụy. Mùa thu là mùa kết quả.
Mưa suốt đêm nước xối xả, trái từ trên cây rơi xuống mặt đất. Trái có vỏ màu trắng bên ngoài, bên trong vàng óng ánh hoặc màu vàng nhạt, cũng không đáng chú ý.
Ngô Củ nói Đường Vu đi kiếm bạch quả đến. Bạch quả nếu không nấu chín ăn sẽ trúng độc. Coi như nấu chín ăn cũng sẽ tồn tại vi lượng độc tố, cũng không thể ăn nhiều.
Ngô Củ chỉ cho Đường Vu phương pháp nấu canh, làm thế nào canh mới có thể ăn ngon. Đường Vu thông minh khéo léo, Ngô Củ dạy hắn sẽ biết. Nơi hoang dã này, đem một nồi nước làm vô cùng mỹ vị, còn cho một lượng lớn bạch quả vào nồi canh, cũng không để nấu chín. Bạch quả căn bản không chín kỹ, độc tố liền lưu lại bên trong.
Trẻ nhỏ ăn hơn 5 quả có thể trúng độc. Công tử Bành Sinh cùng Công tử Quỹ mặc dù là người lớn, hơn nữa thân cường thể kiện, thế nhưng không chịu nổi mùi canh ngon. Hai người đi suốt đêm, vừa mệt vừa khát, còn vô cùng lạnh, tự nhiên cũng uống nhiều hơn một ít. Hơn nữa bọn họ chưa từng ăn bạch quả nấu canh, liền cảm thấy dị thường mới mẻ, không khỏi ăn nhiều.
Công tử Bành Sinh cùng Công tử Quỹ không biết ăn bao nhiêu bạch quả, phân lượng cũng không nhỏ. Thời điểm nghỉ ngơi muốn làm chuyện xấu, độc tính liền phát tác.
Công tử Bành Sinh miễn cưỡng đứng lên, bước chân loạng choà loạng choạng. Hắn choáng váng buồn nôn cùng co giật, cảm giác không có cách nào bước đi, đứng lên liền cảm thấy trời đất quay cuồng. Nghe Công tử Quỹ gọi, hắn miễn cưỡng đi hai bước, kết quả những binh sĩ còn chưa kịp phản ứng thình lình nghe một tiếng vang thật lớn.
"Keng!"
Là Đường Vu nhặt cái tô bằng đồng thau, dùng sức vung lên đập vào ót Công tử Bành Sinh.
Công tử Bành Sinh tuy rằng võ nghệ siêu quần, thế nhưng bây giờ hắn trúng độc, bước đi không chắc chắn, tất nhiên không phản xạ kịp có người từ phía sau đánh lén hắn. Trong nháy mắt trúng chiêu, đầu càng là mê mang, hắn ngã xuống đất, không tỉnh lại.
Công tử Quỹ nghe âm thanh, nhìn thấy Công tử Bành Sinh ngã trên mặt đất chảy rất nhiều máu, sợ đến toàn thân đều run rẩy, nhẫn nhịn đau nhức hô:
"Người đâu! Nhanh đến!!! Giết tiểu tử kia!!"
Lượng canh có hạn, bởi vậy binh lính cũng không phải người nào cũng được uống canh nóng, càng không phải người nào cũng ăn bạch quả. Coi như ăn, cũng là một hai quả. Hơn nữa binh lính là chủ nhân ăn xong mới ăn. Thứ nhất là lượng không đủ, thứ hai là thời gian không đủ, bởi vậy không có phản ứng trúng độc.
Những binh lính kia nhìn thấy Đường Vu, một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi đã đánh cho Công tử Bành Sinh chảy máu, giật nảy mình. Nghe đến Công tử Quỹ nói, lập tức nhảy dựng lên liền muốn bắt Đường Vu.
Đường Vu không có võ công, lùi về sau hai bước, suýt nữa ngã trong bụi cỏ.
Ngô Củ lập tức hô to một tiếng:
"Chờ đã!"
Tuy rằng chân đã mở trói, thế nhưng hai tay còn trói ở phía sau, Ngô Củ gian nan dựa vào cây, từ dưới đất đứng lên. Ngô Củ phát sốt cao, sắc mặt ửng hồng, thế nhưng lâm nguy không loạn, rất bình tĩnh nói.
"Bây giờ Công tử Quỹ cùng Công tử Bành Sinh đã trúng độc, nếu không có giải dược của chúng ta, hai người kia coi như hiện tại sống tạm, cũng sống không được bao lâu. Các vị binh sĩ này, mỗi ngày vì Tấn quốc bán mạng, bây giờ thiếu chủ tử chết rồi, các ngươi cho là trở lại Tấn quốc còn có thể sống? Còn không là phục vụ thiếu sót, mang tội hộ chủ thất bại? Không chỉ là phải chết, hơn nữa danh tiếng trung tâm cũng bị mất. Nói không chừng sẽ liên lụy người nhà."
Ngô Củ nói chậm rãi, khiến những người áp sát Đường Vu, muốn bắt hắn đều ngây ngẩn, ngơ ngác nghe Ngô Củ nói chuyện. Ngô Củ nói, phảng phất là có ma chú, những người kia kinh ngạc không thôi.
Công tử Quỹ bụng đau gần chết, toàn thân co giật, miệng cũng không tốt, chảy từng ngụm nước như là bị liệt nửa người, nói:
"Đừng.... đừng nghe hắn... đừng nghe hắn! Bắt bọn hắn lại! Giết....."
Những binh sĩ kia hai mặt nhìn nhau, Ngô Củ cười một tiếng, nói:
"Tề quốc cùng Tấn quốc giống nhau, đều là đại quốc, hơn nữa quả quân yêu tha thiết nhân tài. Chỉ cần là người có công đều sẽ không hỏi xuất thân, cho làm quan to lộc hậu. Chắc chắn các vị cũng có nghe thấy, Củ không phải là người Tề quốc, mà là người Lỗ quốc. Bây giờ Tề quốc cùng Lỗ quốc trở mặt, Củ lại là Đại Tư Nông. Lẽ nào các vị không nghĩ kiến công lập nghiệp? Ở lại Tấn quốc hầu hạ chủ tử hung bạo tàn ác cả đời còn, không bằng làm người buôn bán nhỏ tiền bạc nhiều."
Ngô Củ tiếp tục khuyên bảo, những binh sĩ kia cũng giống như đầu gỗ nhìn Ngô Củ, đôi mắt chuyển qua lại tựa hồ đang suy nghĩ.
Rốt cuộc đầu hàng hay không đầu hàng? Rốt cuộc là đầu hàng tốt, hay không đầu hàng tốt?
Ngô Củ cười cười, nói:
"Củ nghe nói một câu, "trung thần tất có trọng thưởng". Nếu người nào nguyện ý trung tâm với Tề quốc, trung tâm với Củ, vậy tất có trọng thưởng. Tiền bạc hoặc là lương thực tùy ý chọn. Các vị chắc chắn cũng đã từng nghe nói, Củ là người không năng lực gì, bất quá biết kiếm tiền, trong nhà lương thực cùng tiền chồng đến cơ hồ muốn không chỗ bỏ. Vừa vặn muốn có người đến giúp đỡ làm hao mòn."
Những binh sĩ kia nhất thời ngươi xem ta, ta xem ngươi. Vào lúc này Đường Vu đột nhiên từ trong bụi cỏ đứng lên, sau đó vỗ tay của chính mình cùng xiêm y, trên mặt đều là thần sắc lạnh lùng, hoàn toàn không giống như là một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi.
Các binh sĩ đều nhìn động tác của hắn. Liền thấy Đường Vu từ trong đống lửa rút ra một nhánh cây. Cây còn bén lửa, Đường Vu dùng sức vẩy vẩy. Tuy rằng không cháy, thế nhưng nhánh cây phát ra tiếng "lách tách" cùng khói đặc, chứng tỏ nóng bỏng.
Đường Vu cầm nhánh cây đâm xuống Công tử Bành Sinh. Hắn cũng không phải là muốn giết người, mà hướng về phía con mắt đâm xuống.
Ngô Củ vội vã nhắm mắt lại, liền nghe Công tử Bành Sinh rống lớn.
"A a a a!"
Thời điểm Ngô Củ mở mắt, Đường Vu đã liên tục đâm hai lần khiến Công tử Bành Sinh hai mắt đều mù. Hắn lập tức đem nhánh củi tiện tay ném đi, sau đó quỳ rạp xuống trước mặt Ngô Củ, nói:
"Đường Vu nguyện theo Đại Tư Nông."
Đường Vu động tác lưu loát làm xong động tác. Đứng bên cạnh, các binh sĩ đều trợn tròn mắt, một mặt bị dọa. Dù sao Đường Vu chỉ là thiếu niên một mười ba mười bốn tuổi, ngày thường chỉ nhìn thấy Công tử Bành Sinh đánh chửi Đường Vu, căn bản chưa thấy Đường Vu phản kháng. Tuyệt không nghĩ tới Đường Vu dứt khoát liền làm mù mắt Công tử Bành Sinh.
Đường Vu quỳ xuống, những binh lính khác có chút chịu ảnh hưởng, vội vã cũng quỳ xuống, dồn dập nói:
"Nguyện theo Đại Tư Nông!"
Công tử Quỹ không có ngất đi, thế nhưng đau cũng không xê xích gì nhiều. Trong tai ong ong, nghe thấy âm thanh của mọi người, hắn tức đến ho ra máu, đột nhiên liền ngất đi.
Đường Vu đi nhanh lại mở trói cho Ngô Củ. Tay Ngô Củ vẫn luôn bị trói ở phía sau cả ngày, nhất thời không thể động. Đường Vu nâng cánh tay của Ngô Củ kiểm tra một chút, nói:
"Không có gì."
Lời của hắn chưa dứt, Ngô Củ liền nghe "rắc!" một tiếng. Đường Vu động tác lưu loát trực tiếp bẻ cánh tay của Ngô Củ. Thì ra là trật khớp, Ngô Củ đau chảy mồ hôi ròng ròng, vì làm căn bản không có chuẩn bị.
Công tử Quỹ cùng Công tử Bành Sinh đều cũng có khuynh hướng bạo lực. Những binh sĩ kia đã sớm chịu đủ lắm rồi, oán hận chất chứa đã lâu. Hơn nữa Ngô Củ dùng kinh tế tác động, làm sao bọn họ có khả năng không động lòng. Người đứng đầu nhóm binh lính nói:
"Đại Tư Nông, xử trí bọn họ như thế nào?"
Ngô Củ hoạt động một chút cánh tay của mình, muốn đứng dậy căn bản không làm được. Sốt cao làm cho cả người như nhũn ra. Hai chân vừa nãy cố hết sức đạp Công tử Quỹ một cước, đã phảng phất phế bỏ, bây giờ còn đang không ngừng run rẩy.
Ngô Củ dựa vào Đường Vu cho nên không ngã sấp xuống, nhẹ nhàng thở hổn hển, nói:
"Không nên giết, trói lại. Hiện tại liền gấp rút lên đường, theo đường cũ trở về hành dinh hội minh ở Tề quốc."
Đường Vu nghe Ngô Củ nói, không đồng ý liếc mắt nhìn, thế nhưng không có phản bác cái gì, mà là đỡ Ngô Củ đứng lên.
Các binh sĩ nghe mệnh lệnh, dồn dập xông lên đem Công tử Quỹ trói lại, còn có Công tử Bành Sinh mắt mù, sau đó ném bọn họ lên xe, trông giữ chặt chẽ.
Đường Vu đỡ Ngô Củ lên xe, để cho dựa vào nệm lót mềm mại, buông rèm xe xuống. Rất nhanh nhóm người liền xuất phát.
Đường Vu nhàn nhạt nói:
"Đại Tư Nông bây giờ bệnh nặng trong người, căn bản không thích hợp gấp rút lên đường. Nếu cưỡng ép gấp rút lên đường, không có nghỉ ngơi, e sợ bệnh càng nặng, thân thể sẽ bị đào rỗng."
Ngô Củ cũng khó chịu, dựa vào nệm mềm trong xe thở hổn hển, lắc lắc đầu, nói:
"Người Tề quốc đi về phía nam tìm kiếm ta. Nếu kéo dài thời gian, dựa theo tính cách Quân thượng, e sợ lại muốn cùng Đàm quốc đánh nhau."
Đường Vu nhàn nhạt liếc mắt nhìn Ngô Củ. Ngô Củ liền nở nụ cười, nói:
"Huống hồ y thuật của ngươi cao minh, một bệnh sốt thương hàn đơn giản còn trị không được sao?"
Đường Vu nói:
"Đại Tư Nông chớ nâng cao Đường Nhi, có câu nói "thần tiên cũng trị không được quỷ đáng chết", không phải sao? Đại Tư Nông nếu cứ như vậy không yêu quý thân thể, Đường Nhi cũng không thể ra sức."
Ngô Củ gật gật đầu, nói:
"Được, chờ sau khi trở về ta liền yêu quý. Hôm nay muốn yêu quý cũng không cách nào yêu quý."
Đường Vu không nói, vội vàng đem xiêm y ẩm ướt của Ngô Củ lột xuống, sau đó liền giúp mặc vào xiêm y mới. Hắn mở ra cái hòm thuốc, điều phối một chút thuốc bột, nói:
"Đại Tư Nông, bây giờ điều kiện đơn sơ, cũng không cách nào sắc thuốc, trước hết uống cái này."
Ngô Củ lúc này nóng đến mơ mơ màng màng. Đường Vu đỡ Ngô Củ cho uống thuốc, uống một nửa đổ một nửa, vô ý thức nói:
"Thật là khổ..."
Ngô Củ uống thuốc của Đường Vu. Một lát sau dược hiệu liền phát huy công dụng, so với vừa nãy cảm thấy khá hơn một chút, Ngô Củ liền nói:
"Đường Nhi, ngươi đi xem hai người kia. Đừng để bọn họ chết, còn cần bọn họ sống trở về đối chứng."
Đường Vu gật gật đầu, nói:
"Vâng, Đường Nhi đi, Đại Tư Nông ngủ một chút."
Đường Vu rất nhanh liền đi ra ngoài. Ngô Củ một mình nằm ở trong xe, lắc lư lắc lư rất nhanh liền ngủ.
Chờ đến khi nghe một tiếng động lớn, khiến Ngô Củ giật mình, lập tức mở mắt ra. Dù sao nơi này là rừng núi hoang vắng, hơn nữa mang theo một đám binh lính Tấn quốc, còn cần mấy phần cảnh giác.
Thì ra là Đường Vu bò lên xe, đem mành buông xuống, lập tức đối với Ngô Củ nói:
"Hai người kia đều chưa chết được."
Ngô Củ nở nụ cười, nói:
"Ngươi cũng đủ tàn nhẫn. Công tử Bành Sinh đôi mắt xem như là xong."
Đường Vu theo bản năng sờ sờ cổ tay của chính mình, cười khẽ một tiếng, nói:
"So với trừng phạt Bành Sinh đối với ta, đây coi như là cái gì? Đường Nhi chỉ là trả thù một chút thôi... Còn nữa, nào có nhẫn tâm bằng Đại Tư Nông?"
Ngô Củ nhíu mày nói:
"Ồ? Ta làm sao?"
Đường Vu cười cười. Hắn rất ít lộ ra nụ cười. Một bộ mặt lạnh lùng, phảng phất là một người gỗ, khi có tác động mới nói, mới hành động, căn bản không có vẻ mặt của chính mình. Lúc này hắn cười, thế nhưng ý cười không đạt đáy mắt, trong mắt một mảnh mù mịt, nói:
"Đại Tư Nông một cước liền đem Thái tử Tấn quốc phế bỏ, bây giờ chỉ có thể vào cung làm tự nhân."
Ngô Củ lấy làm kinh hãi, kinh ngạc nói:
"Thật sao?"
Đường Vu nói:
"Đường Nhi vì sao lừa gạt ngài?"
Ngô Củ lẩm bẩm nói:
"Ta thế nhưng có sức lực lớn cực kỳ."
Vừa mới rồi Công tử Quỹ đùa giỡn Ngô Củ, Ngô Củ cảm thấy rất buồn nôn, lấy hết khí lực toàn thân, dùng sức đạp. Công tử Quỹ kêu rất thê thảm. Ngô Củ cho là mình đạp bình thường thôi, không nghĩ tới còn "thu hoạch" lớn.
Ngô Củ nghĩ thầm.
Mình đem Công tử Quỹ đạp phế bỏ, cũng chính là phế bỏ Tấn Hiến Công tương lai. Vậy cũng không tốt, có khi nào một trong ngũ bá Xuân Thu không thể sinh ra!
Ngô Củ mơ mơ màng màng, không bao lâu liền khó chịu. Xe lay động làm cho muốn ói, Đường Vu cho Ngô Củ ăn ít thứ. Ngô Củ ăn là phun, căn bản ăn không vô, suy yếu đến cực điểm, nói chuyện cũng lao lực. Đường Vu không thể làm gì khác hơn là cho Ngô Củ ngủ, đoàn xe hết tốc lực hướng đến Tề quốc...
Đã qua hai ngày từ khi Ngô Củ mất tích. Tề Hầu cũng phát hiện kỳ thực việc này Trịnh quốc nhiều lắm là đồng lõa, kẻ cầm đầu là Khúc Ốc Công cùng Công tử Quỹ.
Khả năng căn bản không có việc Khúc Ốc phu nhân bệnh tình nguy kịch. Công tử Quỹ chỉ là mượn cớ nghênh ngang tiêu sái ra khỏi hành dinh, đồng thời bắt cóc Ngô Củ chở ra ngoài.
Tề Hầu nghe theo Tang Thần kiến nghị, phái người đuổi theo về hướng nam. Rất nhanh có người báo lại, nói biên giới phía nam xác thực có vết bánh xe, hơn nữa rất mới. Tề Hầu lệnh người tiếp tục truy đuổi, dù như thế nào cũng phải đuổi đến chỗ Đại Tư Nông.
Thế nhưng hai ngày trôi qua, căn bản không có bất kỳ thu hoạch gì, lại có người trở về bẩm báo, nói không có tìm được Đại Tư Nông. HunhHn786 Tề Hầu tức giận không thôi.
"Rầm!!!"
Hắn vỗ bàn, đem bàn lật tung, đồ vật tất cả đều quét đi, quát lên:
"Lẽ nào có lí đó! Tấn quốc và Trịnh Bá khinh người quá đáng!"
Triển Cầm, Tang Thần đứng ở bên cạnh cũng là nóng ruột, đang nghĩ biện pháp. Vào lúc này liền thấy một tự nhân đi tới, nơm nớp lo sợ nói:
"Quân thượng, đại phu Tấn quốc Sĩ Vĩ cầu kiến."
Tề Hầu tức giận, nghe đến bốn chữ "đại phu Tấn quốc" nhất thời đem trang trí bên cạnh gạt ngã, quát lạnh.
"Không gặp, nói hắn cút."
Tự nhân không dám làm trái, nhanh đi ra ngoài. Chỉ chốc lát Sĩ Vĩ lại nghênh ngang tự mình đi vào. Tự nhân vội vã ngăn căn lại không hữu hiệu.
Tề Hầu thấy Sĩ Vĩ đi tới, mắt lạnh nhìn hắn, nói:
"Thế nào, Tấn đại phu không nhịn được muốn xưng bá, cả Cô đường đường là Tề Hầu cũng không để vào trong mắt?!"
Sĩ Vĩ cười cười, vuốt chòm râu dê, cười nói:
"Cũng không phải là như vậy. Sĩ Vĩ lần này đến đây là có lời muốn thay quả quân truyền đạt cho Tề Công. Quả quân nói đã tìm được Đại Tư Nông Tề quốc."
Tề Hầu vừa nghe, nhất thời nhìn sang, chăm chú nhìn Sĩ Vĩ, nói:
"Ở nơi nào?!"
Sĩ Vĩ cười cười, một mặt thoải mái tự tại nói:
"Quả quân nói, mời ngài tiến vào mộ phủ nói chuyện, tự nhiên sẽ biết Đại Tư Nông ở nơi nào."
Sĩ Vĩ nói xong, cũng không hành lễ, liền ung dung đi mất.
Mành lều thả xuống, Tề Hầu càng giận không nhịn nổi, dù sao Sĩ Phái thái độ này thực sự đổ thêm dầu vào lửa.
Tề Hầu cất bước muốn đi, Tang Thần vội vã ngăn lại, nói:
"Quân thượng, không thể đi như vậy. Người Tấn quốc không có sợ hãi, sĩ phu kia thái độ ngạo mạn, chắc chắn Khúc Ốc Công đã chuẩn bị xong vẹn toàn. Tuy rằng nơi này Tề quốc là chủ nhà, mà Khúc Ốc cũng dẫn theo binh đến. Hơn nữa Khúc Ốc Công biết Quân thượng quan tâm Đại Tư Nông. Bọn họ có con tin trong tay, Quân thượng ngàn vạn lần không thể cứ như vậy đi gặp."
Tề Hầu có chút nóng nảy, nói:
"Nếu không phải làm sao?"
Tang Thần trầm tư một chút, nói:
"Nếu Tang Thần khuyên Quân thượng không nên đi, chỉ sợ là không thể. Vậy xin Quân thượng mang theo Triển tướng quân cùng Tào tướng quân, chuẩn bị vẹn toàn!"
Triển Cầm cũng chắp tay nói:
"Quân thượng, Đại Tư Lý nói có lý."
Tề Hầu nhịn xuống cơn giận, lệnh Triển Cầm đi truyền lời cho Triển Hùng cùng Tào Mạt.
Hai người rất nhanh liền đến, mọi người liền đồng thời đi.
Tề Hầu vừa vào mộ phủ, liền phát hiện bên trong không chỉ là có Khúc Ốc Công, hơn nữa còn có Trịnh Bá cùng Tống Công, nhóm sĩ phu cũng đều tới, người vô cùng đầy đủ.
Khúc Ốc Công ngồi ở thượng vị, cười híp mắt nhìn Tề Hầu, cười nói:
"Tề Công đã đến, lão phu có tin tức tốt nói cho Tề Công đây."
Tề Hầu lạnh lùng, nói:
"Có phải tặc tử bắt cóc Đại Tư Nông tự chui đầu vào lưới hay không? Ngoại trừ cái đó, Cô cũng không biết cái gì là tin tức tốt."
Khúc Ốc Công cười cười, nói:
"Tuyệt đối là tin tức tốt."
Ông ta nói liếc mắt nhìn Sĩ Vĩ.
Sĩ Vĩ bấm ngón tay tính toán, thời gian này đủ cho Công tử Quỹ bỏ qua nhóm truy binh. Bọn họ cũng không biết bây giờ Công tử Quỹ đã biến thành phế nhân, Công tử Bành Sinh bị mù mắt. Cả hai đều bị trói gô, đang chờ áp giải trả lại đây. Bởi vậy Sĩ Vĩ bắt đầu không có sợ hãi, cười nói:
"Là như thế này, quả quân vừa mới tiếp nhận thư khoái mã Công tử Quỹ gửi đến. Thư nói là Công tử trên đường về Tấn quốc gặp một nhóm người xấu. Cường đạo này bắt một người, Công tử liền liều mình cứu người, bắt kẻ cướp. Nhìn kỹ người bị hại kia lại là Đại Tư Nông Tề quốc a!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.