Vô Củ

Chương 58: Uy lực bá vương

Trường Sinh Thiên Diệp

05/07/2020

Đại hôn Công tử Vô Khuy tới gần, lần cuối cùng mặc thử hỉ phục. Công tử Vô Khuy mặc một thân hỉ phục, thoạt nhìn anh tuấn thanh tú. Bốn khoan ngọc trên thắt lưng hiện ra thân hình kiên cường cao gầy. Công tử Chiêu ngồi ở một bên nhìn Đại ca thay quần áo, chưa từng thấy Đại ca đẹp mắt như vậy.

Trước đây Đại ca mặc rất đơn giản, không giống Nhị ca thích màu vàng kim, cũng không đeo bất kỳ phối sức nào. Bây giờ mặc như thế, thực sự dễ nhìn, thế nhưng Công tử Chiêu có chút không vui.

Ngồi ở trên chiếu, tay nâng quai hàm, Công tử Chiêu nhìn chằm chằm Đại ca.

Công tử Vô Khuy đổi xong xiêm y, nhìn thấy đệ đệ nâng quai hàm, chu miệng, không biết đang làm gì, liền đi tới, cười nói:

"Đến đây Chiêu Nhi, nhìn ca ca mặc xiêm y này có được không?"

Công tử Chiêu gật gật đầu, ngồi ở trong lòng ngực Công tử Vô Khuy.

Công tử Vô Khuy thấy đệ đệ không nói lời nào, cười nắm mũi nhỏ một cái. Công tử Chiêu liền vội vàng che mũi mình, nói:

"Ca ca không tự nắm mũi mình, làm mũi đệ muốn sụp."

Công tử Vô Khuy bị chọc phát cười, nói:

"Làm sao, Chiêu Nhi lớn rồi, cũng chú ý những thứ này?"

Công tử Chiêu nói:

"Chiêu Nhi là nam tử hán, Chiêu Nhi còn có thể chăm sóc hai đệ đệ Địch Nhi cùng Ninh Thích đó."

Công tử Vô Khuy xoa xoa tóc của Công tử Chiêu, cười nói:

"Chiêu Nhi lợi hại như vậy, sao còn rầu rĩ không vui?"

Công tử Chiêu ra dáng thở dài nói:

"Bởi vì Đại ca sắp thành hôn, nhưng Chiêu Nhi không thích vị đại tẩu này."

Công tử Vô Khuy cười nói:

" Chiêu Nhi ngoan, ca ca bảo đảm sau khi thành hôn cũng sẽ chăm sóc Chiêu Nhi nhà ta, có được hay không?"

Nói xong hắn nặn nặn khuôn mặt nhỏ của Công tử Chiêu.

Công tử Chiêu xoa xoa gò má của mình, liếc mắt nhìn Công tử Vô Khuy, mím mím miệng nhỏ, nói:

"Ca ca xem thường Chiêu Nhi, vẫn cảm thấy Chiêu Nhi là đứa bé. Chiêu Nhi nói không phải chuyện này."

Công tử Vô Khuy vừa thấy, nhất thời liền có chút buồn cười, nói:

"Sao có thể chứ? Chiêu Nhi nhà ta là lợi hại nhất. Ca ca làm sao có thể xem thường, vậy đệ nói vì chuyện gì không vui?"

Công tử Chiêu nhấc mí mắt nhìn Công tử Vô Khuy, nhìn chăm chú một chốc. Mặc dù chỉ là một hồi, thế nhưng đôi mắt trắng đen rõ ràng, còn có có chút dài, khiến Công tử Vô Khuy trong lòng nhảy một cái.

Tuy rằng Chiêu Nhi tuổi còn nhỏ, thế nhưng vô cùng hiểu chuyện. Công tử Vô Khuy biết đệ đệ muốn cùng mình nói sự tình, e sợ rất kinh sợ.

Công tử Chiêu suy nghĩ một chút, rốt cục mở miệng nói:

"Ca ca, Chiêu Nhi ngày đó nhìn thấy Công chúa tại hoa viên, vốn định đi lên cùng chào hỏi. Thế nhưng Chiêu Nhi lại nhìn thấy... Công chúa cùng tự nhân... Chính là người ngày ấy ở bữa tiệc náo loạn. Công chúa gọi tự nhân là Lạc, còn ôm nhau. Hơn nữa... hơn nữa còn làm chuyện trơ trẽn."

Công tử Vô Khuy vừa nghe, nhất thời mở to hai mắt, nói:

"Đệ tận mắt nhìn thấy?"

Công tử Chiêu cúi đầu, gật gật, nói:

"Thật sự, cho nên Chiêu Nhi mới nói Chiêu Nhi không thích tẩu tẩu, cũng không phải hướng ca ca làm nũng chơi xấu."

Công tử Vô Khuy không nói gì, nhất thời trong phòng có chút trầm mặc. Chỉ có bộ hỉ phục đặc biệt chói mắt. Qua một lúc lâu, Công tử Vô Khuy mới nở nụ cười, đem Công tử Chiêu ôm vào trong lòng, thấp giọng nói:

"Ca ca hiểu lầm Chiêu Nhi. Ca ca không tốt, ca ca xin lỗi được chứ?"

Công tử Chiêu ôm vai Công tử Vô Khuy, nhẹ nhàng vỗ vỗ, bộ dạng giống ông cụ non nói.

"Chiêu Nhi không muốn ca ca xin lỗi. Ca ca cũng đừng khổ sở."

Công tử Vô Khuy, nói:

"Ca ca đương nhiên sẽ không vì loại người như vậy khổ sở. Ngược lại Chiêu Nhi ngoan như vậy, hiểu chuyện như thế, nghĩ cho ca ca, ca ca vui vô cùng."

Công tử Chiêu đem khuôn mặt nhỏ chôn ở trên cổ Công tử Vô Khuy, nói:

"Ca ca đối đãi Chiêu Nhi, so với mẫu thân Chiêu Nhi còn tốt hơn ngàn lần. Chiêu Nhi vẫn luôn hướng về ca ca, quyết không nuốt lời."

Công tử Vô Khuy nghe Chiêu Nhi tuyên thề, nhất thời bị chọc cười. Vừa nãy trong mắt tàn nhẫn cũng bị tiêu tán...

Chu Thiên tử gả con, Tề Hầu cưới dâu. Chuyện này có thể nói là náo động các quốc gia. Dù sao Tề quốc là nước lớn, bây giờ còn được Chu Thiên tử che chở. Hơn nữa Lỗ quốc làm chủ hôn. Có thể nói là trai tài gái sắc, ông trời tác hợp cho. Không ít các nước chư hầu đều đang lo lắng. Tề quốc trải qua một chuyện này, chắc chắn nhanh chóng trở nên mạnh mẽ, thời điểm đó cũng là mầm họa.

Tuy rằng lo lắng như vậy, nhưng vì biểu đạt kính trọng đối với Chu Thiên tử, rất nhiều nước chư hầu vẫn phái sứ thần tới đưa quà cưới.

Trong khoảng thời gian ngắn, Lâm Truy thành người đông lên rất nhiều, phồn vinh dị thường, cảnh tượng đồ sộ biết bao.

Hôm nay chính là ngày đại hôn, trong Tề cung cũng vội vàng bận rộn, treo đèn kết hoa. Trong cung cũng là bộ dạng vui mừng, mỗi người đều tất bật.

Bất quá vào lúc này chỉ có hai người không bận rộn.

Một người tất nhiên là Ngô Củ. Ngô Củ đã chuẩn bị từ lâu, mọi chuyện đều đã xong rồi. Hơn nữa còn chuẩn bị một cái kéo được mài sắc bén, chuẩn bị một lần cắt đứt mấy bế tắc.

Người thứ hai không bận rộn, lại là tân lang. Công tử Vô Khuy như là người ngoài cuộc. Tự nhân ba lần bốn lượt thỉnh hắn mặc hỉ phục, công tử Vô Khuy đều không nhanh không chậm, phảng phất người thành hôn không phải hắn vậy.

Trải qua nửa tháng, Vương cơ mang thai đã ba tháng có thừa, bụng cũng lộ ra, hỉ phục đã thay đổi ba bốn lần. Mỗi một lần chỉnh xong đều không vừa. Lần sau đều rộng hơn lần trước không ít, đặc biệt là eo. Hơn nữa Vương cơ nói thắt lưng làm ngạt thở, vân vân....

Mãi đến tận hai ngày trước đại hôn, rốt cục hỉ phục cũng xong, có thể nói cung nhân mệt muốn chết rồi.

Tề cung đã bố trí thỏa đáng. Cả triều văn võ, còn có các sứ thần đều đến đại điện xem lễ. Yến tiệc cũng chuẩn bị xong. Nhân vật chính còn chưa đến, nhóm sứ thần đã bắt đầu uống rượu. Đây là cơ hội cực tốt, tuyệt đối phải cùng sứ thần nước khác nói chuyện thoải mái mới được.

Mọi người đắm chìm trong không khí vui vẻ, rất nhanh liền nghe có người thông báo, Công chúa Tề quốc đến.

Khanh đại phu cùng các sứ thần đều nghe nói, Tề quốc vừa có Công chúa tôn thất. Chính là con gái duy nhất của Tề Tương Công Chư Nhi, đại ca Tề Hầu hiện tại. Cô nương này ban đầu không ai biết mặt, thế nhưng từ khi được phong Công chúa nhất thời liền vang danh tứ hải.

Nghe nói nàng xinh đẹp tuyệt trần, tuyệt đối không ai có thể sánh. Có tri thức hiểu lễ nghĩa, ca vũ song tuyệt, không có một điểm xấu. Bây giờ nàng mười sáu tuổi, chính là độ tuổi kết hôn. Cho nên các sứ thần đến đây, còn có một mục đích khác. Đó chính là hướng Tề quốc làm mai. Đều muốn thông qua việc kết hôn với Ai Khương, cùng Tề quốc tạo quan hệ.

Vì như thế, Ai Khương đi vào đại điện liền biến thành tiêu điểm.

Kỳ thực ban đầu rất nhiều người đều cho là Ai Khương bất quá như là Vương cơ, đều do được thổi phồng nâng lên. Không nghĩ tới vừa thấy mặt, đúng thật trăm nghe không bằng một thấy.

Nàng đẹp đến phảng phất như là tiên nữ. Nhan sắc có một không hai!

Ai Khương tư thái động nhân, hưởng thụ cảm giác mọi người chen chúc vờn quanh, chậm rãi hướng vào đại điện.

Ngô Củ đã ở trên điện. Ai Khương nhìn thấy lại tỏ ra kiêu ngạo như thiên nga thấy được vịt xấu xí, cũng không để ý Ngô Củ, từ bên cạnh trực tiếp đi tới.

Ngô Củ nhíu mày, chỉ là đối với Tử Thanh cùng Yến Nga nói:

"Chờ xem kịch vui thôi. Trò hay sắp mở màn."

Yến Nga là người mới, không biết trò hay là có ý gì, còn nhìn ra phía ngoài, cho là có người tới đây. Tử Thanh bất đắc dĩ lắc đầu một cái.

Khi Yến Nga ngóng cổ muốn xem diễn, có tự nhân cao giọng thông báo Tề Hầu đến.

Tề Hầu một thân lễ phục đen, thân hình cao lớn oai vệ, eo khoá bảo kiếm, hiên ngang từ ngoài điện đi vào. Không chỉ là tướng mạo anh tuấn, cả người cũng có khí thế bá vương.

Tề Hầu đi tới, Khanh đại phu hành lễ, sứ thần các quốc gia khom người hành lễ. Tề Hầu đi tới, cười nói:

"Hôm nay là ngày đại hỉ, chư vị không cần giữ lễ tiết."

Mọi người lúc này mới bình thân. Còn chưa khai tiệc, đôi tân nhân cũng chưa có đến, nghi thức cũng chưa bắt đầu. Tề Hầu trước tiên nâng ly, khách sáo kính các sứ thần.

Mọi người cũng kính trở lại. Bầu không khí cực kì tốt. Đang lúc hòa thuận vui vẻ, thình lình nghe một trận rối loạn.

Từ ngoài đại điện truyền đến ồn ào, càng lúc càng gần, xông thẳng tới.

Tựa hồ có một nữ nhân đang thét gào. Tất cả mọi người lấy làm kinh hãi, quay đầu nhìn. Đứng ở bên ngoài là một ít Khanh đại phu cùng sứ thần, trong nháy mắt mọi người nhìn thấy rõ ràng. Người đến mặc một thân hỉ phục đặc biệt chói mắt, trên đầu còn mang các loại đồ trang sức. Vừa hét lên cật lực gào to, nàng vọt vào bên trong điện.

Là tân nương Vương cơ!

Vương cơ xông tới, khí thế quá hùng hổ. Mọi người vội vã tránh ra, không có một ai dám ngăn cản.

"Xoạt"

Mọi người dạt ra hai bên, tạo thành một con đường.

Ngô Củ thấy Vương cơ xông tới, nhẹ giọng cười nói:

"Trò hay bắt đầu."

Tất cả mọi người không nghĩ tới tân nương dùng loại hình thức này xuất hiện. Tuy rằng thời đại này tương đối thoáng, cũng không có cô dâu không theo quy tắc.

Loại phương thức này ra mắt, cũng không tránh khỏi quá...

Đáng sợ.

Vương cơ xông tới, tính khí nóng nảy nói:

"Ai Khương! Ai Khương ngươi đi ra cho ta!"

Nàng còn chỉ mặt gọi tên, la hét muốn gặp Công chúa Tề quốc. Ai Khương sợ hết hồn, nói:

"Vương cơ muội muội, đây là thế nào? A nha!!"

Ai Khương đi ra. Nàng còn chưa nói hết, đã bị rít lên một tiếng. Vương cơ xông lên, một phát bắt được Ai Khương. Suýt nữa nàng xé rách quần áo mỏng manh của đối phương. Ai Khương không nói lời gì, vừa giữ tóc, vừa nắm xiêm y.

Người bên cạnh còn tưởng rằng chó điên xông vào, sợ đến không dám động, dĩ nhiên không ai đi cứu viện Ai Khương.

Vương cơ xông tới cùng Ai Khương đánh nhau, vừa đánh nhau còn mắng to.

"Ngươi là tiện nhân! Quả thực tiện đến trong xương, tùy tiện câu dẫn nam nhân! Ngươi thật đê tiện!"



Mọi người vừa nghe ngây ra.

Chuyện gì xảy ra? Vương cơ tức giận như vậy lẽ nào vì Ai Khương cùng Công tử Vô Khuy có cái gì? Ai Khương là đại tỷ của Công tử Vô Khuy. Nếu có cái gì chẳng phải là Chư Nhi cùng Văn Khương thứ hai?

Sứ thần các quốc gia càng thêm không dám nhúng tay, đều cảm thấy nên chờ xem Tề quốc xấu mặt.

Vừa lúc đó, một tự nhân vọt vào. Là Ngữ Nhân Lạc. Hắn xông tới, vội vã ngăn cản Vương cơ.

"Công chúa!"

Vương cơ căn bản không quản Ngữ Nhân Lạc, vung tay đẩy hắn. Ai Khương cũng đánh lại. Đàn bà chanh chua đánh nhau là mất hình tượng nhất. Trong miệng mắng vô cùng khó nghe. Ai Khương ban đầu giả nhu nhược, thế nhưng sau đó không còn. Tóc tai cũng rối loạn, xiêm y cũng bị xé rách, nàng liền đánh lại. Ngữ Nhân Lạc khuyên can, nhất thời bị cào vài cái, trên mặt đều là máu.

Hai người phụ nữ đánh nhau, mọi người trố mắt ngoác mồm.

Ai Khương cùng Vương cơ xiêm y tóc tai đều đã lung ta lung tung, cũng không ai đến can thiệp khuyên bảo. Làm vua của một nước như Tề Hầu, cũng đứng xem trò vui, không có ý khuyên can. Việc này làm tất cả mọi người thấy kỳ quái, không biết Tề Hầu rốt cuộc là ý gì.

Hai nữ nhân đánh đến mệt mỏi, không còn thể lực, liền bắt đầu chửi nhau. Vương cơ mắng vô cùng khó nghe.

"Ngươi là tiện nữ! Công chúa gì, ta khinh! Ngươi thậm chí ngay cả tự nhân bên cạnh ta cũng câu dẫn. Công chúa Tề quốc muốn nam nhân đến điên rồi. Tất cả mọi người tới xem một chút!"

Nàng nói xong chỉ vào Ngữ Nhân Lạc. Ngữ Nhân Lạc sợ hết hồn, không biết Vương cơ là làm sao biết chuyện của mình và Ai Khương.

Ai Khương bị mắng khó nghe, trên mặt tối tăm. Tất cả mọi người nhìn mình, liền nhìn Ngữ Nhân Lạc chỉ chỉ. Ai Khương lúc này mới chợt hiểu, tiếp tục giả nhu nhược nói:

"Khương không biết nàng đang nói cái gì. Khương... thực sự oan ức. Thỉnh các vị đại nhân làm chủ cho Khương a."

Ai Khương xinh đẹp động lòng người, đặc biệt là xiêm y xé rách, tóc tai tán xuống dưới, phút chốc còn khóc lên, càng quyến rũ mê người. Nàng lại bắt đầu dùng tới mỹ nhân kế. Phút chốc Vương cơ cười lạnh nói:

"Được được được! Đồ tiện nhân, dám cùng người khác tằng tịu với nhau, còn không dám thừa nhận!? Ta xem ngươi còn làm sao chống chế!"

Nàng nói, từ trong lòng đột nhiên kéo ra một vật, ném xuống đất. Vật kia nhẹ nhàng bay xuống, rơi bên chân Ai Khương vừa vặn mở ra. Mọi người nhìn thấy một cái khăn tay.

Trên khăn có một chữ "Ai".

Ai Khương vừa thấy, sợ hết hồn. Ngữ Nhân Lạc thấy, cũng sợ hết hồn. Ngày ấy hắn vội vã rời đi, làm mất khăn cũng không dám nói cho Ai Khương. Dù sao chiếc khăn tay này ý nghĩa trọng đại. Không nghĩ tới bị Vương cơ lấy được?

Vương cơ ném khăn xuống đất, nói:

"Đây là đồ vật của ngươi! Hay đúng hơn là đồ vật bên người."

Ai Khương lập tức nói:

"Không... Không phải của ta. Nhất định là ngươi muốn hãm hại ta!"

Vương cơ cười lạnh nói:

"Ta hãm hại ngươi? Vậy thì tìm người ngửi mùi hương đó, xem có phải giống như đúc trên người ngươi!"

Ai Khương bị nàng nói trên mặt tối tăm, nhanh chóng cúi đầu đi nhặt khăn. Kết quả Vương cơ bước tới một cước, một cước đạp ở trên mu bàn tay nàng, còn mạnh mẽ giậm một cái.

"A"

Ai Khương đau kêu to một tiếng. Mu bàn tay nhất thời bầm tím, bên trong điện liền hỗn loạn tưng bừng.

Tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau.

Thì ra Ai Khương cùng tự nhân bên cạnh Vương cơ tư thông. Cái này cũng đủ nặng. Thế nhưng tất cả mọi người không hiểu, ngày đại hôn tại sao Vương cơ vì một chuyện nhỏ mà nổi giận. Thực sự quá kỳ quái.

Vương cơ gào to.

"Các ngươi là cẩu nam nữ, làm chuyện của một con chó! Được được được!"

Ngữ Nhân Lạc liền vội vàng nói:

"Công chúa..."

"Bốp!"

Lời của hắn còn chưa nói ra hết đã bị Vương cơ đánh. Nàng mạnh mẽ đánh vào trên mặt hắn, nói:

"Người đâu! Kéo cái tên tự nhân không biết xấu hổ này ra ngoài ngũ xa phanh thây! Ngũ xa phanh thây!!!!"

Ngày đại hôn mà muốn đem tự nhân phanh thây, thực sự quá không may mắn. Tất cả mọi người nhíu nhíu mày, thế nhưng không lên tiếng.

Ngữ Nhân Lạc vừa nghe, liền vội vàng quỳ xuống đất, ôm chân Vương cơ khẩn cầu.

"Công... Công chúa, ngài bỏ qua cho Lạc đi! Lạc đi theo bên cạnh ngài, trung thành tuyệt đối! Chỉ là... Chỉ là nhất thời hồ đồ, là Ai Khương câu dẫn Lạc trước!"

Hắn vừa nói, tất cả mọi người nhìn về phía Ai Khương.

Thì ra thật có chuyện này ư?

Mọi người thấy náo nhiệt tâm tình càng ngày càng kích động, toàn bộ đều nhìn Ngữ Nhân Lạc quỳ trên mặt đất khóc tang.

Vương cơ không để ý tới hắn, mà Ai Khương là rít gào nói:

"Ngươi nói bậy! Ngươi vấy bẩn ta!!!"

Ngữ Nhân Lạc tựa hồ bị ép, liền vội vàng nói:

"Công chúa, Lạc không có nói quàng! Là Ai Khương bức bách ta. Nàng không chỉ câu dẫn ta, còn bức bách ta!"

Mọi người vừa nghe cảm thán.

Hay lắm, Ngữ Nhân Lạc này cũng không biết xấu hổ, dám nói nữ tử người ta ép hắn tư thông? Đúng thật chưa từng nghe thấy đó, chính là một đại kỳ văn!

Ai Khương nói:

"Ngươi nói bậy! Ta căn bản không biết ngươi!"

Ngữ Nhân Lạc nói:

"Ta có chứng cứ! Ta có! Chính là cái khăn tay này!"

Hắn nói, vội vàng nhặt khăn trên mặt đất lên. Ai Khương nghe hắn nhắc đến khăn, cũng muốn đi cướp, nhưng căn bản không có cướp được. Ngữ Nhân Lạc nhặt lên, đưa khăn tay cho Vương cơ nói:

"Cái này... cũng không phải là tín vật đính ước. Công chúa nghe Lạc giải thích! Ai Khương câu dẫn Lạc trước. Lạc chỉ là nhất thời hồ đồ mới bị câu dẫn. Nào có biết... nào có biết Ai Khương kỳ thực rắp tâm hại người! Nàng thân là Công chúa Tề quốc, lại lấy oán trả ân, còn muốn Lạc hành thích Tề Công!"

Hắn vừa nói, đã xa ngoài dự liệu của mọi người. Bản thân là một trò khôi hài, chẳng biết vì sao biến thành một hồi kịch chính trị.

Mọi người kinh ngạc nhìn Ai Khương. Ai Khương là Công chúa tôn thất, có địa vị hôm nay, tất cả đều là do Tề Hầu ban ân. Vì sao còn có thể tìm người hành thích Tề Hầu chứ?

Ai Khương lập tức hô to.

"Ngươi nói láo! Ngươi nói bậy! Ngươi vu hại Khương. Quân thượng phải tin tưởng Khương."

Tề Hầu không có nhìn nàng, chỉ là nhàn nhạt nói:

"Nói tiếp."

Ngữ Nhân Lạc đẩy tội, lập tức còn nói:

"Ngày ấy Ai Khương câu dẫn Lạc xong. Nàng nói là biết Lạc có sức lực cực kỳ lớn, hơn nữa biết kiếm thuật, liền muốn Lạc tìm thời cơ thích hợp hành thích Tề Công. Bằng không liền tố giác Lạc, nói Lạc... cưỡng hiếp Công chúa Tề quốc! Lúc đó Lạc thực sự bị dọa cho sợ rồi. Chuyện như thế quyết không dám làm. Bất đắc dĩ bị Ai Khương ép bức, Lạc liền hướng nàng đòi một vật làm tin."

Vật đó chính là khăn tay!

Nói đến đây, lần đầu tiên Ngô Củ nhìn thấy khăn tay kia, liền cảm thấy kỳ quái. Khăn giống lụa Lỗ quốc, hơn nữa còn là loại rất tốt, so với loại Tề Hầu ban thưởng còn muốn tốt hơn. Ai Khương làm thế nào có được loại lụa Lỗ quốc này?

Sau đó trải qua Công Tôn Thấp Bằng xác nhận. Khăn đúng là đồ vật quý tộc Lỗ quốc ngự dụng, sẽ không truyền ra dân gian, chớ nói chi Ai Khương là người Tề quốc. Tất nhiên không thể nào có được thứ quý giá này.

Nếu như có được thứ này, chỉ có một khả năng. Đó chính là Ai Khương cùng quý tộc Lỗ quốc có liên hệ.

Nghĩ như vậy, sự tình trở nên lớn.

Đúng là như thế. Sau khi Ai Khương rời khỏi kinh đô Tề quốc, đã ở tiểu ấp gần biên giới Tề Lỗ. Ai Khương lần này về Lâm Truy thành, thân phận rất đặc thù, bởi vì nàng là gián điệp. Lỗ Công thông qua Khánh Phủ liên lạc với Ai Khương. Đã đồng ý với Ai Khương, nếu nàng có thể thành công giết Tề Hầu sẽ phong nàng làm chính phu nhân Lỗ quốc, vinh hoa phú quý hưởng bất tận.

Vì lấy lòng Ai Khương, Lỗ Công thông qua Khánh Phủ giao cho Ai Khương một cái khăn tay. Đó là loại lụa tốt nhất Lỗ quốc, mặt trên còn thêu tên Ai Khương.

Ai Khương đến Lâm Truy thành xong, liền nghe được một tin. Đó chính là tự nhân Ngữ Nhân Lạc bên cạnh Vương cơ thật ra là người Lỗ quốc. Hơn nữa hắn có sức lực cực kỳ lớn, giỏi kiếm thuật. Bởi vì tại Lỗ quốc làm phạm sai, hắn mới lưu vong đến Chu quốc, được Vương cơ sủng ái, giữ ở bên người.

Ai Khương liền dùng mỹ nhân kế dụ Ngữ Nhân Lạc. Ngữ Nhân Lạc lập tức mắc câu. Dù sao sắc đẹp Ai Khương hơn Vương cơ rất nhiều, hơn nữa nàng ôn nhu uyển chuyển, như chim nhỏ cần được bảo vệ.

Thế nhưng Ngữ Nhân Lạc không nghĩ tới, bọn họ sau khi hoan ái xong, Ai Khương lập tức nói phải làm việc cho nàng. Nếu không đáp ứng liền nói cho người khác biết Ngữ Nhân Lạc là tự nhân giả, hơn nữa cưỡng hiếp Công chúa Tề quốc.

Ngữ Nhân Lạc không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là nghe theo Ai Khương. Không nghĩ tới hắn phải hành thích Tề Hầu.

Ai Khương nói rất dễ nghe. Nàng nói Ngữ Nhân Lạc chỉ cần thành công, sứ thần Lỗ quốc tiến vào Lâm Truy thành, sẽ âm thầm tiếp đón nàng cùng Ngữ Nhân Lạc trở lại Lỗ quốc. Chờ người Tề quốc muốn tìm người, bọn họ đã tới Lỗ quốc, tuyệt đối sẽ không bị bắt được. Hơn nữa trở lại Lỗ quốc, Ngữ Nhân Lạc cũng là công thần, vinh hoa phú quý hưởng bất tận.

Ngữ Nhân Lạc động lòng, thế nhưng hắn cũng có chút tính toán, muốn Ai Khương đưa một vật làm tin. Ai Khương vì lấy lòng Ngữ Nhân Lạc, liền đem một cái khăn giao cho Ngữ Nhân Lạc.

Ngữ Nhân Lạc thực chất đã làm như vậy.

Tất cả mọi người kinh hãi đến biến sắc. Đương nhiên ngoại trừ hai người. Ngô Củ từ lâu đa mưu túc trí. Còn có một người cũng không kinh sợ, đó chính là Tề Hầu.

Tề Hầu sắc mặt khó coi, thế nhưng không phải vì kinh ngạc, phảng phất như từ rất sớm đã biết.

Xác thực là nửa tháng trước, Ngô Củ biết rõ chuyện can hệ trọng đại, hơn nữa có rất nhiều chuyện mặc dù mình có thể nghĩ đến, thế nhưng thiếu quyền không làm nổi.

Tỷ như Ai Khương nếu quả thật là gián điệp, nàng thông minh như vậy, khẳng định không phải cá chết lưới rách. Tất nhiên nếu muốn trốn chạy khỏi Lâm Truy thành, xác định sẽ lẫn vào đoàn người Lỗ quốc, Ngô Củ một mình không bắt được nàng.

Vì vậy Ngô Củ liền để Tử Thanh cầm khăn tay đi gặp Tề Hầu. Vì Tề Hầu tin tưởng Tử Thanh. Hắn sẽ liên tưởng đến sự việc xảy ra ở bữa tiệc, còn nữa, các biểu hiện của Vương cơ, nghĩ một chút liền hiểu rõ. Lúc đó hắn tức giận không thôi.

Thế nhưng Tề Hầu cũng là người biết giữ bình tĩnh, lập tức đêm khuya tới gặp Ngô Củ. Hai người lần đầu tiên nghiêm túc ngồi cùng nhau, nói chuyện đến rất muộn. Rồi bí mật tìm Công Tôn Thấp Bằng tới, phái hắn sắp xếp người đi kiểm tra những nhân vật khả nghi ở Lâm Truy thành.

Ngữ Nhân Lạc nói ra, sứ thần Lỗ quốc hô to oan uổng.

"Oan uổng quá! Tề Công minh giám. Quả quân tuyệt đối sẽ không làm thứ chuyện thất đức này, cũng không quen biết Công chúa Tề quốc. Khăn là giả tạo, là Ngữ Nhân Lạc giả tạo, muốn hãm hại quan hệ hai nước!"

Ai Khương cũng khóc lóc kể lể.

"Quân thượng, Khương là cháu gái ngài, làm sao có khả năng làm hại Quân thượng đây! Quân thượng minh giám!"

Tề Hầu chỉ là cười lạnh, nói:



"Rõ ràng không minh giám, đợi lát nữa lại nói đi. Người đâu!"

Hắn nói, hai đội Hổ Bí Quân mạnh mẽ vội vã xông vào đại điện, xếp thành hàng đem mọi người vây quanh. Các sứ thần đều là sắc mặt khó coi, không nghĩ tới tiệc mừng biến thành binh biến.

Hổ Bí Quân sau khi đi vào, liền nghe Tề Hầu nói:

"Trung lang tướng đâu!"

Một người cao lớn vạm vỡ mặc giáp đen rất mau bước ra khỏi hàng. Nhìn kỹ người kia mắt hổ râu quai nón, chính là Hổ Tử ngày ấy hộ tống Ninh Thích xuống núi. Bây giờ Hổ Tử đã biến thành Trung lang tướng.

Hổ Tử bước ra, chắp tay cao giọng nói:

"Dạ!"

Tề Hầu nói:

"Dẫn người tới."

Mọi người không biết là mang người nào tới. Liền thấy người vạm vỡ khí thế hùng hổ đi ra ngoài. Rất nhanh trở về, trong tay hắn nhấc một nam tử.

"Phịch"

Hắn vứt nam tử trên điện. Ai Khương cùng sứ thần Lỗ quốc vừa thấy, nhất thời kinh hãi đến biến sắc, phút chốc sắc mặt trắng bạch.

Tề Hầu lạnh lùng nói:

"Cô nghĩ... Ai Khương cùng đặc sứ Lỗ quốc cũng không thể không quen biết người này đâu?"

Người Hổ Tử vứt xuống là mật thám đến Lâm Truy thành tiếp ứng Ai Khương cùng Ngữ Nhân Lạc. Chờ bất cứ lúc nào bọn họ đắc thủ sẽ đem hai người ra khỏi thành. Mà lúc này mật thám vết thương đầy rẫy, nằm trên mặt đất không dậy nổi, sắc mặt trắng bệch run rẩy. Hiển nhiên bộ dạng đã bị dùng đại hình, thoạt nhìn đã nhận tội.

Ai Khương cùng sứ thần Lỗ quốc vừa thấy, đã biết không thể cứu vãn, đều có một loại cảm giác chán chường, cơ hồ co quắp trên mặt đất. Mà Ngữ Nhân Lạc cũng mông lung.

Tề Hầu dĩ nhiên sớm đã bắt được mật thám Lỗ quốc. Nói cách khác, Tề Hầu tất nhiên đã sớm biết chuyện này, chỉ sợ là tương kế tựu kế.

Ngữ Nhân Lạc trong lòng nơm nớp lo sợ, sợ Tề Hầu cũng sẽ không bỏ qua cho mình, lập tức ỷ vào mình có chút võ nghệ, liền muốn chạy trốn. Kết quả Hổ Tử đã bắt được Ngữ Nhân Lạc. So về khí lực có khả năng ít ai sánh bằng Ngữ Nhân Lạc, thế nhưng Hổ Tử sức lực cũng cực kỳ lớn. Ngữ Nhân Lạc dĩ nhiên không thể trốn thoát, bị kéo qua, ném xuống đất.

Lúc này Vương cơ đã trợn tròn mắt. Nàng không biết tự nhân bên cạnh lại là gián điệp Lỗ quốc, còn muốn mưu đồ bí mật hành thích Tề Hầu, tội quá lớn. Vương cơ căng thẳng muốn chết, mà càng căng thẳng thì bụng càng đau, đau muốn mạng. Kết quả Vương cơ rít gào ngã trên mặt đất. Mọi người nhìn, phát hiện từ trong hỉ bào chảy ra dòng máu, còn tưởng rằng Vương cơ bị ám sát. Tất cả đều khẩn trương lên.

Chỉ có Tề Hầu vẫn là không nhanh không chậm. Ngô Củ lúc này mới nói:

"Gọi y quan."

Lúc này tiến vào cũng không phải y quan Tề quốc, mà là y quan Chu quốc đi theo Vương cơ. Y quan nhanh chóng tiến vào xem bệnh cho Vương cơ, sau đó quỳ xuống dập đầu lạy nói:

"Hồi bẩm Quân thượng, hồi bẩm Công tử, hồi bẩm các vị sứ thần, Công chúa... đây là... đây là sẩy thai."

Mọi người vừa nghe liền kinh ngạc, chỉ có Tề Hầu cùng Công tử Củ không có kinh ngạc. Hai người liếc nhìn nhau một cái, lập tức liền nhàn nhạt dời ánh mắt đi chỗ khác. Phút chốc trong đại điện âm thanh kinh hô liên tiếp.

Tề Hầu còn nhàn nhạt nói:

"Ồ? Sẩy thai? Công tử của Cô lễ nghi chu toàn, trước đại hôn cũng chưa từng cùng Công chúa gặp mặt. Ngươi nói Công chúa sẩy thai. Thai cái gì?"

Vương cơ ngã trên mặt đất đau đến rít gào. Những người khác thấy mà kinh hồn bạt vía, thế nhưng cũng không dám ra ngoài tiếp sức.

Sẩy thai? Cái này còn phải nói sao, hết thảy đều không cần nói. Cái thai tất nhiên là của tự nhân giả kia rồi!

Vừa nãy mọi người đang thấy kỳ quái. Ngày đại hôn, Vương cơ vì một tự nhân cùng Ai Khương tư thông mà hùng hổ như vậy. Hơn nữa có thể coi là chuyện xấu trong nhà, quản giáo không nghiêm, còn không lén lút giáo huấn? Vì sao trước mặt mọi người nổi giận như vậy?

Bây giờ toàn bộ đều hiểu. E rằng Vương cơ cùng tự nhân giả cũng có thông dâm, hơn nữa lớn mật hoài thai, còn muốn để làm con Công tử Vô Khuy. Đúng thật là to gan cực kỳ.

Ngữ Nhân Lạc liền vội vàng nói:

"Không... không... không... không có quan hệ gì với ta!"

Hắn nói như vậy, rõ ràng là thừa nhận. Mọi người xôn xao. Tuồng này đã biến thành vài màn diễn.

Tề Hầu lạnh lùng nhìn Vương cơ lăn lộn trên đất.

Vương cơ thích ăn chua, ăn không ít sơn tra. Nếu không phải là y quan cho nàng uống thuốc an thai, Vương cơ đã sớm sẩy thai. Bây giờ gặp một kích thích kinh hãi, sơn tra liền phát huy tác dụng dĩ nhiên là sẩy thai.

Mọi người lúc này mới nhận ra Công chúa Đại Chu cấu kết tự nhân còn có thai. Nữ nhân mang bầu trước lại dám lấy chồng, việc này nếu không phải người Tề quốc sớm phát hiện, e rằng phải bị thiệt thòi. Chờ làm lễ thành thân xong, chính là người một nhà, biến thành chuyện xấu trong nhà. Không thành hôn, vậy là Chu Thiên tử bị gièm pha. Ngữ Nhân Lạc là người Lỗ quốc thành Lỗ quốc bị gièm pha.

Bây giờ Lỗ quốc có trách nhiệm lớn. Một mặt Lỗ quốc là chủ hôn, kết quả để xảy ra chuyện, bọn họ lẽ ra nên gánh trách nhiệm. Mặt khác, Lỗ quốc còn phái mật thám chạy đến Tề quốc, mưu toan hành thích Tề Hầu, âm mưu cũng bị vạch trần. Trách nhiệm chồng lên nhau, vậy là phiền phức lớn rồi.

Tề Hầu lạnh lùng nhìn Vương cơ trên đất lăn lộn, nói:

"Việc hôm nay, Cô nhất định phải hỏi Thiên tử, đòi một lời giải thích!"

Vương cơ bị nuông chiều nên hư, đâu biết gây lớn chuyện. Đã xảy ra như vậy, lúc này nàng hối hận cũng không có cách nào, đau còn lợi hại hơn, cuối cùng ngất đi.

Tề Hầu phất phất tay, để người đem Vương cơ đi. Vương cơ đi xong, Tề Hầu nhìn về phía Ai Khương. Ai Khương biết mình bại lộ, liền quỳ xuống, ôm chân Tề Hầu, nói:

"Quân thượng, Khương là một cô nương yếu đuối, là Lỗ Công bức Khương. Khương cũng chỉ là qua loa lấy lệ với bọn họ, cũng không có ý làm hại Quân thượng."

Ai Khương điềm đạm đáng yêu. Tề Hầu lại lạnh lùng nhìn, nói:

"Cô không nói cái này. Ngươi cùng tự nhân Lạc dan díu là thật?"

Ai Khương sững sờ, lập tức bi thương nói.

"Là... Là tự nhân Lạc cưỡng hiếp Khương."

Ngữ Nhân Lạc vừa nghe, hô to:

"Không phải, là nàng câu dẫn ta!"

Trong lúc nhất thời "Hắn cưỡng hiếp ta", "Nàng câu dẫn ta" liên tiếp vang lên. Mọi người nghe mà lấy làm kỳ lạ. Tề Hầu cười lạnh một tiếng, nói:

"Được rồi, các ngươi đã thừa nhận dan díu, vậy Cô liền làm người tốt."

Mọi người nghe không hiểu Tề Hầu muốn nói gì. Liền nghe Tề Hầu lạnh lùng nói:

"Cô hôm nay liền làm chủ, đem Ai Khương gả cho tự nhân Lạc làm phu nhân. Từ đây về sau, Ai Khương bị bỏ khỏi gia phả họ Khương, không còn là Công chúa Tề quốc, cũng không chấp nhận cho bước vào Tề quốc một bước."

Hắn nói rồi nhìn về phía sứ thần Lỗ quốc, thâm trầm nở nụ cười, nói:

"Cô vì biểu đạt nhân nghĩa, không giết sứ thần. Thế nhưng cũng thỉnh sứ thần chuyển cáo Lỗ Công cho Cô một câu trả lời hợp lý. Nếu không có thuyết phục đừng trách Cô thỉnh Thiên tử làm chủ. Thừa dịp Cô vẫn chưa có đổi ý, trong vòng một canh giờ, mang theo Ngữ Nhân Lạc cùng Ngữ phu nhân rời khỏi Lâm Truy thành. Bằng không... giết không tha."

Tề Hầu giọng lạnh lùng, biểu tình càng là mù mịt. Đặc sứ Lỗ quốc còn tưởng rằng mình chết chắc rồi, không nghĩ tới còn có một chút hi vọng sống, cũng không dám nói, vội vã quay đầu lại bỏ chạy. Trong lúc mọi người nhìn chăm chú, hắn bị doạ chạy ra khỏi đại điện, thậm chí ngay cả Ai Khương cùng Ngữ Nhân Lạc cũng không quản.

Ai Khương ỷ vào chính mình là con gái Chư Nhi, quỳ xuống cầu xin Tề Hầu, khóc lóc kể lể nói:

"Tam thúc! Ngài sao nhẫn tâm đem Khương đuổi ra khỏi Tề quốc. Ai Khương sinh là người Tề quốc, chết là quỷ Tề quốc. Tam thúc lẽ nào quên quân phụ quá cố của Ai Khương? Cầu Tam thúc nể mặt tiên phụ tha Ai Khương một lần thôi!"

Tề Hầu sắc mặt phi thường âm trầm, nghe được Ai Khương nói, trái lại vẻ mặt chậm rãi chuyển tốt. Ai Khương còn tưởng rằng nhắc đến Chư Nhi là hữu dụng. Ai Khương nào có biết, thời điểm còn nhỏ, hắn bởi vì không phải trưởng tử, cũng không được Tề Hi Công yêu thích. Ngoại trừ đại ca Chư Nhi, đãi ngộ của Công tử Tiểu Bạch (Tề Hầu hiện nay) và Công tử Củ không có bằng Công Tôn Vô Tri. Công Tôn Vô Tri dựa theo quy tắt đãi ngộ Thái tử mà chăm sóc. Công tử Tiểu Bạch lại không có mẫu thân, nhận hết khinh thường.

Đặc biệt hắn chưa quên, đại ca Chư Nhi năm đó đem hắn ném vào hồ nước mua vui. Bây giờ Ai Khương lại muốn nhắc đến đại ca để hắn lưu tình, Tề Hầu nghe đến đó phẫn nộ lên cao, nhưng cũng không lộ ra nổi giận, chỉ là cúi đầu, nhàn nhạt nhìn Ai Khương.

"Á"

Lập tức mọi người thét kinh hãi. Ai Khương cũng kêu to một tiếng, nhất thời ngồi sụp xuống đất. Nàng bị Tề Hầu hất ra.

Ai Khương bản thân ôm chân Tề Hầu, đột nhiên bị hất văng ra, cũng sửng sốt. Liền nghe Tề Hầu nhàn nhạt nhẹ giọng nói. Âm thanh kia người khác tựa hồ nghe không tới.

"Nếu không phải nể mặt đại ca trên trời, ngươi cũng không cần thiết như vậy."

Ai Khương phút chốc biết mình nói sai lời, thế nhưng đã không có cách cứu lại, kêu thảm:

"Ta là quý tộc Tề quốc! Ta là Công chúa! Không được đối xử với ta như thế! Ta là Công chúa có huyết mạch chính thống! Hắn... Hắn...!"

Ai Khương nói, đột nhiên bò dậy, đưa ánh mắt tập trung trên người Ngô Củ, tựa hồ có hơi điên cuồng gào thét lớn:

"Ta là Công chúa, là quý tộc có huyết thống họ Khương. Mà hắn! Hắn mới không phải. Hắn là Lỗ nữ cùng người khác tư thông sinh ra. Ha ha ha, hắn là tạp chủng. Ta nói cho các ngươi biết sự thật. Chính miệng Công tử Khánh Phủ Lỗ quốc nói cho ta biết. Hắn không phải người Tề quốc. Dựa vào cái gì phế bỏ danh hiệu của ta. Hắn mới không phải là người Tề quốc!"

Mọi người có chút ồ lên, bắt đầu nghị luận dồn dập, không khỏi nhìn sang Công tử Củ. Cảm giác ngày hôm nay tựa hồ vạch trần nhiều bí mật. Hai cái bí mật trước, nói là bí mật Tề quốc cũng không đúng. Dù sao Ai Khương là bị Lỗ quốc sai khiến, mà Vương Cơ là cùng nam tử Lỗ quốc tư thông. Nói thế nào cũng là bí mật Lỗ quốc cùng Chu Thiên tử. Tề quốc thấy thế nào cũng đáng thương, là người bị hại.

Mọi người liền lẳng lặng đợi bí mật thứ ba bị xé mở ra. Nhưng trái lại Công tử Củ bị điểm danh chờ chỉ trích, lại không có một điểm kinh ngạc cùng vẻ giận dữ. Chỉ là đầy mặt hờ hững, dùng một loại biểu tình vô căn cứ nhìn Ai Khương. Trong lúc nhất thời không ai nắm chắc rốt cuộc là tình huống gì.

Lẽ nào Ai Khương điên thật rồi, bắt đầu cắn người linh tinh?

Tề Hầu sắc mặt khó coi, lạnh giọng nói:

"Cô có lòng tốt lưu ngươi một mạng, không phải cho ngươi vô cớ sinh sự bịa đặt. Người đâu, đem cái người điên này, ném ra khỏi cung đi!"

Tề Hầu đã lên tiếng, Hổ Tử lập tức bước nhanh lại, một tay nắm Ai Khương. Ai Khương đau, không chịu, giẫy giụa hai ba lần liền bị ôm đi ra ngoài.

Ngữ Nhân Lạc nhìn thấy cảnh tượng này, căn bản không dám nói lời nào. Dù sao hắn cùng Vương cơ thông dâm, hiện tại lại cùng Ai Khương dính líu. Tề Hầu để cho hắn cút khỏi Tề quốc, đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ. Ngữ Nhân Lạc không dám nói lời nào, vội vã liền chạy.

Kỳ thực hắn không biết, coi như hắn rời khỏi Tề quốc an toàn. Chu Thiên tử chịu đại nhục, cũng sẽ không bỏ qua cho hắn. Hơn nữa hắn chỉ chứng Lỗ Công, vạch trần bí mật hành thích Tề Hầu, Lỗ quốc làm sao có thể bỏ qua?

Tề Hầu căn bản không cần để tay dính máu tươi, đã làm được trừ cho sướng.

Một việc vui, biến thành tình cảnh giương cung bạt kiếm, rất nhanh hết thảy người gây chuyện đều bị xử lý sạch sẽ.

Tề Hầu nhìn Hổ Bí Quân xếp thành hàng, còn có các sứ thần căng thẳng. Hắn thu vẻ giận dữ, cười nói:

"Khiến các vị cười chê. Tất cả không vui hôm nay, Cô tất hướng Chu Thiên tử xin chỉ thị, cho Tề quốc, cũng coi như là cho các quốc gia một câu trả lời."

Một câu nói này, đem các quốc gia đều kéo vào. Nói không có liên quan, kỳ thực cũng có một chút quan hệ. Dù sao mọi người đường xa tới là vì tham gia lễ cưới. Kết quả lễ cưới suýt nữa biến thành binh biến, rốt cuộc là có chút quan hệ.

Đã như thế, chuyện hôm nay trong nháy mắt biến thành chủ đề bàn tán say sưa.

Tề quốc đáng thương, là bên bị hại. Chu Thiên tử quản giáo không nghiêm, Công chúa không có đức hạnh. Lỗ quốc nham hiểm giả dối.

Đặc sứ các nước đều là người có danh vọng, nói ra lời như thế chẳng khác nào Chu Thiên tử thành trò cười. Lỗ quốc mất thể diện.

Công tử Củ cùng Tề Hầu đã nghiên cứu một phen. Thừa dịp hôm nay mới vạch trần Vương cơ, hoàn toàn là bởi vì muốn đặc sứ các nước làm chứng. Chu Thiên tử cùng Lỗ quốc có nhược điểm bị Tề quốc nắm trong tay, mọi người đã rõ như ban ngày.

Tề Hầu rất nhanh cho binh sĩ lui ra khỏi đại điện, mời các vị đặc sứ ngồi vào vị trí. Tuy rằng tiệc mừng không làm được, nhưng vẫn phải khai tiệc tiếp đãi quan khách.

Vào lúc này Công tử Vô Khuy đi ra. Mọi người mới phát hiện hôm nay tân lang căn bản không có lộ diện. Hắn khoan thai đến chậm còn không mặc hỉ phục.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vô Củ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook