Chương 15: Xin lỗi..
Tử Thanh Du
14/05/2021
Ngôn Băng Nhi kinh sợ, ngây người một lúc lâu mới tìm được tiếng nói:
"Lục tiên sinh, Lục tiên sinh tôi biết sai rồi!"
Lục Vân Cảnh không nói gì, hai vệ sĩ phía sau đi lên phía trước, không chút khách khí đem Ngôn Băng Nhi ra ngoài cửa, xem như thay câu trả lời.
Ngôn Băng Nhi bị kéo ra ngoài một lúc Lục Vân Cảnh lại bảo Kim Lê Dương:
" Đưa phu nhân đi thay quần áo."
Trình Vũ bị Kim Lê Dương đưa tới lầu trên thay đồ còn ngây ngốc thẩn thờ, cô còn lo sẽ đắc tội với Lục Vân Cảnh, còn tưởng rằng Lục Vân Cảnh sẽ thiên vị Ngôn Băng Nhi, lại không nghĩ rằng......
Lầu hai có một căn gác mái, thiết kế cho người ta nghỉ ngơi, bên trong có bàn ghế đầy đủ hết, còn có cái gương to. Kim Lê Dương đem Trình Vũ vào sau đó không lâu lại đưa vào một đám người, mỗi người họ đều cầm trên tay một bộ lễ phục.
Kim Lê Dương nói: "Bởi vì đột ngột cho nên lễ phục không đầy đủ, mấy thứ này cũng tạm thời cho người lấy lại đây, phu nhân ngài xem mình thích bộ nào."
Người của Lục Vân Cảnh năng suất làm việc thật nhanh, mới chẳng bao lâu liền mang tới nhiều bộ lễ phục như vậy.
Trình Vũ tùy tiện chọn một bộ thay, lúc sau lại có chuyên viên trang điểm tiến vào giúp cô trang điểm, xong xuôi chuyên viên trang điểm đưa cô tới trước gương để nhìn xem có vừa lòng không.
Trình Vũ đứng trước gương, một kiện trang phục trắng hồng, thiết kế bảo thủ, làn váy dài che phủ mắt cá chân, hơi chút lộ vai. Vai Trình Vũ mảnh mai, lộ vai với cô mà nói đúng là không quá lộ liễu.
Các vải mỏng được xếp tầng tầng lên nhau. Các chất vải đều dùng tốt nhất, vì vậy nó rất có cảm giác. Vải duyên dáng cũng được tô điểm bằng các sợi bạc ngân tuyến, ở dưới ánh đèn càng nổi bật hơn
Chuyên viên trang điểm giúp Trình Vũ búi nhẹ tóc sau đầu, hoàn toàn lộ khuôn mặt trứng ngỗng, ngũ quan nhờ trang điểm mà nổi bật lên hẳn, đôi mắt sáng ngời, mũi thẳng, môi đỏ, má hồng, vì tuổi trẻ khỏe mạnh mà da dẻ trắng nõn hồng nhuận, tầm mắt di chuyển xuống dưới, lễ phục cắt may khéo léo lả lướt, lộ ra sự hấp dẫn từ đường cong.
Trình Vũ nhìn mình trong gương, đột nhiên có điểm hoảng hốt, dường như cô về tới thời điểm trước 18, khi đó cô tràn ngập tự tin, mỗi khắc đều là trạng thái tốt nhất, mỗi lần soi gương cô đều cảm thấy mình là đẹp nhất.
Chỉ là sau đó hào quang bị vùi lấp, cô trở nên trầm ngâm lại tiêu cực qua hết cả đời ngắn ngủi.
Cô từng cho rằng cô vĩnh viễn sẽ không nhìn thấy mình thế này nữa, đối với gương mặt tuổi trẻ khỏe mạnh lại mỹ lệ này Trình Vũ hơi mỉm cười, má lúm đồng tiền như hoa, thật sự xinh đẹp hí hí.
Chuyên viên trang điểm giúp Trình Vũ sửa sang váy, vừa lúc tiếng đập cửa vang lên, sau đó là tiếng Kim Lê Dương:
"Phu nhân chuẩn bị xong chưa ạ?"
Chuyên viên trang điểm mở cửa, không ngờ sau Kim Lê Dương là Lục Vân Cảnh, Lục Vân Cảnh nhìn Trình Vũ, đôi mắt nhẹ nhàng rung động nhưng cũng chỉ là trong lặng yên ngắn ngủi căn bản không ai phát hiện được.
Lục Vân Cảnh đi vào phòng, Kim Lê Dương đưa mắt ra hiệu cho chuyên viên trang điểm, chuyên viên trang điểm liền tự giác ra cửa, còn giúp hai người đóng cửa.
Trong lầu chỉ còn lại Trình Vũ và Lục Vân Cảnh. Gác mái vốn rộng mà vì có Lục Vân Cảnh ở đây, Trình Vũ cảm thấy bốn phía có vẻ chật chội, nóc nhà cũng dường như đột nhiên áp tới đỉnh đầu, làm người ta không thở nổi.
Lục Vân Cảnh đứng không xa, hai tay đút vào túi quần, thân thể thẳng tắp giống một gốc cây thông, mặt vẫn lành lạnh khiến đôi mắt sâu thẳm lộ ra cảm giác ngưng trọng, lẳng lặng nhìn chăm chú vào người cô, cũng như một áp bức vô hình.
" Sao em tới đây?" Thanh âm trầm thấp lộ ra từ tính, rõ ràng là giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại có cảm giác cường thế trong đó.
Trình Vũ theo bản năng túm chặt sườn váy: "Là bạn bè rủ em tới."
Nói xong lại cẩn thận hỏi: "Em không thể tới nơi này sao?"
Lục Vân Cảnh lặng im trong chốc lát, đột nhiên nói một câu: "Xin lỗi."
Trình Vũ ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn, hoài nghi mình nghe lầm: " Vừa rồi anh mới nói...... Xin lỗi?"
" Ừ." Hắn chỉ đáp nhẹ một tiếng.
Xin lỗi? Là vì cô bị Ngôn Băng Nhi tạt rượu sao?
Vì sao anh phải nói xin lỗi chứ? Cô không nghĩ người như Lục Vân Cảnh trong miệng nói ra từ xin lỗi.
Mặc kệ là trong ấn tượng hay là trong miệng người đời mà biết, thì Lục Vân Cảnh không phải là loại người giúp mọi người làm điều tốt, đặc biệt là bây giờ anh vẫn lạnh lùng như băng, khuôn mặt dường như phủ lên một tầng khói mù, anh hành sự tàn nhẫn, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, là sự tồn tại đáng sợ nhất trong mắt mọi người, ở trước mặt anh liền căng thẳng.
Nhưng hiện tại anh lại xin lỗi cô.
Một hồi lâu cô cũng không phục hồi tinh thần lại, Lục Vân Cảnh cũng không quan tâm, xoay người mở cửa, nói một câu:
"Thay xong thì ra đi."
Trình Vũ cùng Lục Vân Cảnh lần nữa trở lại bữa tiệc, không hề ngoài ý muốn khi khắp nơi đều có người nhìn, đã bao nhiêu năm không được người ta nhìn bằng loại ánh mắt này, mấy năm nay Trình Vũ vẫn luôn giảm thiểu sự tồn tại, ngẫu nhiên ở trước mặt người khác cũng chỉ thu được chế giễu và cười nhạo.
" Cô xem đi, đó chính là con nuôi Trình gia, cô không biết trước kia cô ta kiêu ngạo thế nào đâu, thật đúng là đem mình thành thiên kim đại tiểu thư."
"Trình gia còn không phải vì thấy cô ta luôn tự cho là đúng nên mới vạch trần thân phận để vứt bỏ cô ta sao?"
"Chính là thế, cái loại không tự hiểu lấy giá trị bản thân tới đâu thì nên bị như vậy."
Mấy năm nay, thứ cô nghe được đều là nội dung như vậy, người chung quanh không ai đồng tình mà còn bỏ đá xuống giếng.Bây giờ nghĩ lại, cô sống thật là thảm.
Chỉ là hiện tại, cô đứng cạnh Lục Vân Cảnh, không ai dám lý luận, một chút bất kính bằng ánh mắt cũng không ai dám, tựa hồ cô lại biến thành người trước kia vừa xuất hiện đã được chú ý.
"Lục tiên sinh, Lục tiên sinh tôi biết sai rồi!"
Lục Vân Cảnh không nói gì, hai vệ sĩ phía sau đi lên phía trước, không chút khách khí đem Ngôn Băng Nhi ra ngoài cửa, xem như thay câu trả lời.
Ngôn Băng Nhi bị kéo ra ngoài một lúc Lục Vân Cảnh lại bảo Kim Lê Dương:
" Đưa phu nhân đi thay quần áo."
Trình Vũ bị Kim Lê Dương đưa tới lầu trên thay đồ còn ngây ngốc thẩn thờ, cô còn lo sẽ đắc tội với Lục Vân Cảnh, còn tưởng rằng Lục Vân Cảnh sẽ thiên vị Ngôn Băng Nhi, lại không nghĩ rằng......
Lầu hai có một căn gác mái, thiết kế cho người ta nghỉ ngơi, bên trong có bàn ghế đầy đủ hết, còn có cái gương to. Kim Lê Dương đem Trình Vũ vào sau đó không lâu lại đưa vào một đám người, mỗi người họ đều cầm trên tay một bộ lễ phục.
Kim Lê Dương nói: "Bởi vì đột ngột cho nên lễ phục không đầy đủ, mấy thứ này cũng tạm thời cho người lấy lại đây, phu nhân ngài xem mình thích bộ nào."
Người của Lục Vân Cảnh năng suất làm việc thật nhanh, mới chẳng bao lâu liền mang tới nhiều bộ lễ phục như vậy.
Trình Vũ tùy tiện chọn một bộ thay, lúc sau lại có chuyên viên trang điểm tiến vào giúp cô trang điểm, xong xuôi chuyên viên trang điểm đưa cô tới trước gương để nhìn xem có vừa lòng không.
Trình Vũ đứng trước gương, một kiện trang phục trắng hồng, thiết kế bảo thủ, làn váy dài che phủ mắt cá chân, hơi chút lộ vai. Vai Trình Vũ mảnh mai, lộ vai với cô mà nói đúng là không quá lộ liễu.
Các vải mỏng được xếp tầng tầng lên nhau. Các chất vải đều dùng tốt nhất, vì vậy nó rất có cảm giác. Vải duyên dáng cũng được tô điểm bằng các sợi bạc ngân tuyến, ở dưới ánh đèn càng nổi bật hơn
Chuyên viên trang điểm giúp Trình Vũ búi nhẹ tóc sau đầu, hoàn toàn lộ khuôn mặt trứng ngỗng, ngũ quan nhờ trang điểm mà nổi bật lên hẳn, đôi mắt sáng ngời, mũi thẳng, môi đỏ, má hồng, vì tuổi trẻ khỏe mạnh mà da dẻ trắng nõn hồng nhuận, tầm mắt di chuyển xuống dưới, lễ phục cắt may khéo léo lả lướt, lộ ra sự hấp dẫn từ đường cong.
Trình Vũ nhìn mình trong gương, đột nhiên có điểm hoảng hốt, dường như cô về tới thời điểm trước 18, khi đó cô tràn ngập tự tin, mỗi khắc đều là trạng thái tốt nhất, mỗi lần soi gương cô đều cảm thấy mình là đẹp nhất.
Chỉ là sau đó hào quang bị vùi lấp, cô trở nên trầm ngâm lại tiêu cực qua hết cả đời ngắn ngủi.
Cô từng cho rằng cô vĩnh viễn sẽ không nhìn thấy mình thế này nữa, đối với gương mặt tuổi trẻ khỏe mạnh lại mỹ lệ này Trình Vũ hơi mỉm cười, má lúm đồng tiền như hoa, thật sự xinh đẹp hí hí.
Chuyên viên trang điểm giúp Trình Vũ sửa sang váy, vừa lúc tiếng đập cửa vang lên, sau đó là tiếng Kim Lê Dương:
"Phu nhân chuẩn bị xong chưa ạ?"
Chuyên viên trang điểm mở cửa, không ngờ sau Kim Lê Dương là Lục Vân Cảnh, Lục Vân Cảnh nhìn Trình Vũ, đôi mắt nhẹ nhàng rung động nhưng cũng chỉ là trong lặng yên ngắn ngủi căn bản không ai phát hiện được.
Lục Vân Cảnh đi vào phòng, Kim Lê Dương đưa mắt ra hiệu cho chuyên viên trang điểm, chuyên viên trang điểm liền tự giác ra cửa, còn giúp hai người đóng cửa.
Trong lầu chỉ còn lại Trình Vũ và Lục Vân Cảnh. Gác mái vốn rộng mà vì có Lục Vân Cảnh ở đây, Trình Vũ cảm thấy bốn phía có vẻ chật chội, nóc nhà cũng dường như đột nhiên áp tới đỉnh đầu, làm người ta không thở nổi.
Lục Vân Cảnh đứng không xa, hai tay đút vào túi quần, thân thể thẳng tắp giống một gốc cây thông, mặt vẫn lành lạnh khiến đôi mắt sâu thẳm lộ ra cảm giác ngưng trọng, lẳng lặng nhìn chăm chú vào người cô, cũng như một áp bức vô hình.
" Sao em tới đây?" Thanh âm trầm thấp lộ ra từ tính, rõ ràng là giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại có cảm giác cường thế trong đó.
Trình Vũ theo bản năng túm chặt sườn váy: "Là bạn bè rủ em tới."
Nói xong lại cẩn thận hỏi: "Em không thể tới nơi này sao?"
Lục Vân Cảnh lặng im trong chốc lát, đột nhiên nói một câu: "Xin lỗi."
Trình Vũ ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn, hoài nghi mình nghe lầm: " Vừa rồi anh mới nói...... Xin lỗi?"
" Ừ." Hắn chỉ đáp nhẹ một tiếng.
Xin lỗi? Là vì cô bị Ngôn Băng Nhi tạt rượu sao?
Vì sao anh phải nói xin lỗi chứ? Cô không nghĩ người như Lục Vân Cảnh trong miệng nói ra từ xin lỗi.
Mặc kệ là trong ấn tượng hay là trong miệng người đời mà biết, thì Lục Vân Cảnh không phải là loại người giúp mọi người làm điều tốt, đặc biệt là bây giờ anh vẫn lạnh lùng như băng, khuôn mặt dường như phủ lên một tầng khói mù, anh hành sự tàn nhẫn, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, là sự tồn tại đáng sợ nhất trong mắt mọi người, ở trước mặt anh liền căng thẳng.
Nhưng hiện tại anh lại xin lỗi cô.
Một hồi lâu cô cũng không phục hồi tinh thần lại, Lục Vân Cảnh cũng không quan tâm, xoay người mở cửa, nói một câu:
"Thay xong thì ra đi."
Trình Vũ cùng Lục Vân Cảnh lần nữa trở lại bữa tiệc, không hề ngoài ý muốn khi khắp nơi đều có người nhìn, đã bao nhiêu năm không được người ta nhìn bằng loại ánh mắt này, mấy năm nay Trình Vũ vẫn luôn giảm thiểu sự tồn tại, ngẫu nhiên ở trước mặt người khác cũng chỉ thu được chế giễu và cười nhạo.
" Cô xem đi, đó chính là con nuôi Trình gia, cô không biết trước kia cô ta kiêu ngạo thế nào đâu, thật đúng là đem mình thành thiên kim đại tiểu thư."
"Trình gia còn không phải vì thấy cô ta luôn tự cho là đúng nên mới vạch trần thân phận để vứt bỏ cô ta sao?"
"Chính là thế, cái loại không tự hiểu lấy giá trị bản thân tới đâu thì nên bị như vậy."
Mấy năm nay, thứ cô nghe được đều là nội dung như vậy, người chung quanh không ai đồng tình mà còn bỏ đá xuống giếng.Bây giờ nghĩ lại, cô sống thật là thảm.
Chỉ là hiện tại, cô đứng cạnh Lục Vân Cảnh, không ai dám lý luận, một chút bất kính bằng ánh mắt cũng không ai dám, tựa hồ cô lại biến thành người trước kia vừa xuất hiện đã được chú ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.