Chương 66
Nhất Thế An Nhiên
25/11/2024
Hôm nay tổ chương trình không đến ghi hình chính thức, mà đến để tìm hiểu tình hình, tiện thể lắp đặt camera.
Lúc này, những người trong tổ chương trình đều đã ở bên ngoài, họ cảm thấy vô cùng hào hứng.
Đây là nhà của Diệp Hoài Cẩn đấy!
Với tâm trạng bừng bừng phấn khích, người sản xuất chương trình Trương Hạo dẫn theo đạo diễn quay phim và một số nhân viên đến gõ cửa.
Chuông cửa kêu được một lúc, bóng dáng Diệp Hoài Cẩn xuất hiện trước mắt họ.
Trương Hạo lập tức lên tiếng: “Anh Diệp, chúng tôi đến lắp đặt camera, làm phiền anh quá.”
“Sao lại phiền, từ lúc nhận được thông tin, tôi vẫn luôn đợi các anh đến!” Diệp Hoài Cẩn cũng khách sáo đáp lời. Anh nhận ra vị Trương Hạo trước mặt này chính là người sản xuất chương trình “Bố ơi! Mình đi đâu thế?”, đồng thời cũng có một vị trí nhất định ở Mango TV, phía sau còn có người chống lưng. Anh ta có thể đích thân đến cửa như thế này cũng là vì nể mặt vị ảnh đế như anh.
Nói xong, Diệp Hoài Cẩn trực tiếp mời mọi người vào.
Lúc này Mục Nhan đã bước đến bên cạnh Diệp Hoài Cẩn.
“Đây là vợ tôi, Mục Nhan.”
“Xin chào.” Trương Hạo chủ động chìa tay ra, ánh mắt thoáng chút kinh ngạc khi nhìn Mục Nhan, vợ của ảnh đế Diệp quả thật xinh đẹp không khác gì trong ảnh, thậm chí có thể nói là ngoài đời còn có phần đẹp hơn.
“Xin chào.” Mục Nhan thấy vậy cũng đơn giản bắt tay Trương Hạo.
Sau đó Trương Hạo bắt đầu giới thiệu đạo diễn quay phim và một số nhân viên công tác với Diệp Hoài Cẩn và Mục Nhan.
Chào hỏi xong, giám đốc camera dẫn nhân viên đi khắp các nơi trong nhà để chuẩn bị lắp đặt camera.
Còn Trương Hạo được Diệp Hoài Cẩn dẫn vào phòng khách.
Trong phòng khách, đám Diệp Vũ Thánh đang chơi đùa với mấy chú chó của mình, ba đứa ngồi trên thảm, ba chú chó con đang chơi đùa xung quanh, đánh hơi chỗ này chỗ kia, rõ ràng là đang làm quen với môi trường mới.
Chắc vì ba chú chó con là do bọn Diệp Vũ Thánh mang về nên chúng nó cũng đặc biệt gần gũi với ba cậu nhóc, cứ quanh quẩn nô đùa bên bọn trẻ.
Nhìn thấy người lạ là Trương Hạo đi đến, ba chú chó con lập tức quay lại vòng tay của bọn Diệp Vũ Thánh, sau đó lại đi vòng vòng xung quanh Trương Hạo.
Sự chú ý của Trương Hạo đột nhiên bị thu hút.
Xem ra, đúng là cũng cảm thấy vui vui.
Thì ra đây chính là mấy em bé và thú cưng đáng yêu nhà vị ảnh đế mà người ta đang bàn tán sôi nổi trên mạng?
Đúng là dễ thương quá đi.
Quan trọng nhất là ngoại hình cũng rất đẹp nha, dù là người hay chó thì trông cũng rất thích mắt.
Có ngoại hình là có tất cả.
Thảo nào chuyện này lúc bị tiết lộ lại hot như vậy.
Thời đại bây giờ, chỉ cần đẹp thôi cũng đủ để nổi tiếng và được hâm mộ rồi.
Anh ta đã có thể đoán trước được phản ứng của mọi người sẽ như thế nào sau khi “Bố ơi! Mình đi đâu thế?” phát sóng rồi.
Mặc dù “Vòng quanh thế giới” hiện cũng đang trên đà phát triển mạnh mẽ nhưng cả hai không cùng thể loại, cách thức quảng bá cũng sẽ khác nhau.
Chiêu trò quảng bá của họ chính là ông bố Diệp Hoài Cẩn này đây.
Trong lúc Trương Hạo đang suy nghĩ, ba cậu bé vì hành động của ba chú chó nên cũng dồn sự chú ý vào Trương Hạo mới đến, trong mắt ánh lên sự tò mò.
Chưa gặp chú này bao giờ luôn!
Vừa nhìn, ba cậu nhóc vừa không quên ôm chú chó nhỏ của mình vào lòng rồi sờ đầu nói khẽ: “Cún ơi ngoan nào, người ta là khách đó nha.”
Được vuốt ve, ba chú chó con đã bình tĩnh lại, còn ba cậu nhóc cũng lần nữa chuyển sự chú ý sang Trương Hạo.
“Các con cứ gọi chú ấy là chú Trương nhé, chú ấy đến để chuẩn bị cho chương trình. Các chú khác cũng đang lắp đặt các thứ chuẩn bị cho chương trình đấy.” Thấy bọn trẻ tò mò, Diệp Hoài Cẩn nhanh chóng giới thiệu.
“Cháu chào chú Trương ạ.” Ba đứa nhỏ đồng thanh nói.
Nói xong, cả ba im lặng nhìn các nhân viên đang lắp đặt camera ở mọi ngóc ngách trong nhà, vì trước đây chúng cũng đã từng nhìn thấy họ khi cùng mẹ ghi hình một chương trình rồi.
Lúc này Mục Nhan đã từ trong bếp mang ra một ít nước đá và hoa quả.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nhìn thấy cảnh này, đôi mắt của Diệp Vũ Triết sáng lên, cậu đặt con chó xuống, chạy đi rửa tay rồi vội vàng trở lại, đến trước bàn cà phê.
Trương Hạo đang chú ý đến ba đứa nhỏ, nên tự nhiên cũng chú ý đến động tác nhỏ của Diệp Vũ Triết, anh ta đột nhiên hứng thú muốn xem cậu bé định làm gì.
Điều anh ta không ngờ đến là ngay sau đó, Diệp Vũ Triết lấy ra một chiếc đĩa từ ngăn kéo dưới bàn cà phê, trên bàn có đặt một ít đồ ăn nhẹ.
“Chú Trương, những món ăn này đều là mẹ cháu làm, ngon lắm đấy!” Vừa nói, Diệp Vũ Triết vừa đưa mắt liếc nhìn Mục Nhan, bắt gặp ánh mắt của cô liền như bị điện giật, vội vã thu ánh mắt về.
Ánh mắt này của Diệp Vũ Triết đã tự tố giác chính mình, khiến Mục Nhan cảm thấy có phần bất lực.
Dù sao đồ ăn vặt mà Mục Nhan đưa cho bọn trẻ đều luôn chia rõ khẩu phần.
Diệp Vũ Thánh và Diệp Vũ Hành có khả năng kiểm soát lượng ăn hàng ngày, chỉ có cậu hai này là luôn muốn ăn nhiều hơn.
Bằng không thì cậu đã chẳng mập hơn hai đứa nhỏ kia đến thế.
Đúng là một đứa nhóc ham ăn… Hành động cử chỉ nào cũng khiến mọi người dở khóc dở cười.
“Đây là gì thế cháu?” Trương Hạo nhìn những thứ được bọc trong các loại giấy gói đủ màu sắc trên đĩa, trông có vẻ như kẹo, anh ta tò mò hỏi.
Anh ta cũng là người có kinh nghiệm, đương nhiên cũng nhìn thấu tâm tư nhỏ của Diệp Vũ Triết, cũng đoán được đây chắc hẳn là đồ ăn.
Chỉ là anh ta cũng không biết đó là loại thức ăn gì, xem chừng có vẻ là đạo cụ để nhóc mũm mĩm này bày trò đây.
“Đây là kẹo và thịt viên mẹ cháu làm. Màu xanh lam là thịt lợn viên, màu tím là thịt bò viên, còn màu khác là kẹo vị khác, ăn ngon lắm, chú Trương, chú ăn thử đi.” Diệp Vũ Triết một lần nữa nhấn mạnh độ ngon của món ăn vặt này.
“Cháu đã nói vậy thì chú cũng phải thử xem sao.” Trương Hạo nhìn dáng vẻ của Diệp Vũ Triết, trong lòng cũng thấy vui thích.
Rồi anh ta lấy một cái màu xanh lam, bóc giấy gói và bỏ vào miệng.
Thực ra ban đầu Trương Hạo cũng không để ý lắm, nhưng sau khi ăn xong, anh ta phát hiện hương vị quả thực rất đặc biệt.
Điều đầu tiên anh ta cảm nhận được là vị thơm của thịt, nhưng mùi hương này không chỉ là mùi thơm của thịt mà còn phảng phất những hương vị khác, chắc hẳn là mùi gia vị hòa quyện, nhờ đó hương vị thật không tầm thường; mà khi nhai kỹ hơn, còn có thể nhận thấy độ dai vô cùng vừa phải của viên thịt... Nói chung, xét về hương vị thì thực sự khiến người ta vừa ăn đã mê, vừa nếm đã say đắm, có thể nói là một vị ngon khó quên.
“Mẹ cháu nấu ngon thật đấy.” Trương Hạo trực tiếp khen ngợi, khen xong cũng không khách khí mà lại lấy thêm một cái khác rồi bóc ra ăn.
Thấy Trương Hạo nói vậy, khuôn mặt Diệp Vũ Triết tràn ngập vẻ tự hào: “Đồ mẹ cháu nấu là ngon số một thế giới luôn!”
Nói xong, cậu lại liếc nhìn Mục Nhan một cái rồi nói: “Con thích ăn lắm lắm lắm luôn mẹ ạ, con ước bây giờ được ăn lắm lắm lắm luôn mẹ ơi~”
Nói một câu mà có tận mấy chữ “lắm” liền.
Bao nhiêu tâm tư lộ hết ra trên mặt.
Trương Hạo đang ăn, nghe thấy vậy, tí nữa thì sặc.
Tuy rằng anh ta biết nhóc mũm mĩm muốn ăn lắm, nhưng mà có cần lộ liễu vậy không.
Anh ta lập tức nhìn về phía Diệp Hoài Cẩn và Mục Nhan: “Cậu hai nhà anh chị đáng yêu nhỉ!”
Anh ta trộm nghĩ, có một cậu nhóc háu ăn như vậy, lúc ghi hình chương trình càng có thêm một điểm đặc sắc, càng tốt chứ sao!
“Cảm ơn chú đã khen ạ.” Diệp Vũ Triết nghe Trương Hạo khen mình, vội vàng nói cảm ơn.
Nghe được lời cảm ơn này, Trương Hạo càng cười toe toét hơn.
Quả nhiên anh ta vẫn thích làm quen với trẻ con hơn, sự ngây ngô của bọn trẻ con có sức lay động lòng người nhất.
Lúc này, mắt Mục Nhan đang chăm chăm nhìn vào Diệp Vũ Triết.
Diệp Vũ Triết cảm nhận được ánh nhìn của mẹ, ánh mắt cậu hơi lóe lên, giây sau đột nhiên nhớ đến lời mẹ đã nói với mình trước đó, sắc mặt cậu ngay lập tức thay đổi.
“Mẹ ơi, bây giờ tự nhiên con không muốn ăn đến vậy nữa rồi, con đi chơi với Bánh Đậu đây.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nói xong vội vàng lủi mất.
Nếu nhớ sớm hơn thì đã không tham ăn như vậy! Tí nữa thì quên là mẹ không thích mấy đứa trẻ bày trò để đòi ăn.
Huhu, kiểu gì lát nữa cũng lại bị phạt đứng cho xem.
Cậu đi đến trước mặt Diệp Vũ Thánh và Diệp Vũ Hành, tâm trạng chùng hẳn xuống.
Như cảm nhận được tâm trạng không tốt của cậu, chú chó Husky tên Bánh Đậu của Diệp Vũ Triết lập tức chạy đến bên cậu, đi vòng quanh như đang muốn an ủi.
“Bánh Đậu à, vì cái thói háu ăn mà anh lại gây chuyện rồi, haizz!” Diệp Vũ Triết nặng nề thở dài.
Thấy vậy, Diệp Vũ Thánh và Diệp Vũ Hành nhìn nhau, cuối cùng Diệp Vũ Hành nói: “Mẹ nói có sai đâu, anh hai đúng là chỉ biết ăn, không biết sợ.”
Còn Diệp Vũ Thánh thì lắc đầu, phán như một ông cụ non: “Cái miệng hại cái thân.”
Diệp Vũ Triết: “...”
Cuộc hội thoại của ba anh em đương nhiên không lọt khỏi tai của Diệp Hoài Cẩn và Mục Nhan.
Sau khi vụ mở màn của Diệp Vũ Triết khép lại, Diệp Hoài Cẩn trực tiếp bàn về việc ghi hình chương trình.
Phần lớn thời gian là Diệp Hoài Cẩn và Trương Hạo nói chuyện với nhau, còn Mục Nhan bên cạnh chỉ chăm chú lắng nghe.
Trò chuyện một lúc, đợi đến khi toàn bộ camera trong nhà được lắp đặt xong, cuộc trò chuyện giữa hai người cũng dừng ở đó.
“Chúng tôi sẽ gửi bản kế hoạch timeline của tổ chương trình vào email của quản lý, lúc đó anh Diệp xem qua giúp tôi nhé, những thứ khác thì cứ để thuận theo tự nhiên thôi.” Trương Hạo cười nói.
Chỉ những điều chân thật mới trông tự nhiên và sinh động.
Còn nếu muốn chương trình trở nên thú vị hấp dẫn thì chủ yếu vẫn phụ thuộc vào cách mà ban tổ chức thiết kế chương trình, làm sao cho phát huy được tối đa tiềm năng của khách mời.
Chứ yêu cầu khách mời diễn theo kịch bản thì quả là hạ sách.
“Được rồi.” Diệp Hoài Cẩn đáp lại, rồi cùng Mục Nhan tiễn nhóm Trương Hạo ra cửa.
Sau khi tiễn Trương Hạo đi, việc đầu tiên Mục Nhan làm chính là quay người lại gọi tên Diệp Vũ Triết.
“Vũ Triết, lại đây.”
Cô vừa dứt lời, Diệp Vũ Triết đã chậm rãi đi đến trước mặt cô, cậu nói: “Mẹ ơi, con sai rồi, mẹ phạt con đi ạ.”
“Biết sai rồi hả?”
“Vâng! Con không nên tham ăn. Cho dù có tham ăn, con cũng không nên vô lễ như thế.” Diệp Vũ Triết thành khẩn thừa nhận.
“Đã như vậy, mẹ sẽ phạt con hai ngày tới không được ăn vặt nữa, như thế con mới nhớ cho kỹ.” Mục Nhan trực tiếp thay đổi cách phạt.
Phạt đứng đã tạm thời mất tác dụng.
“Đừng mà mẹ…” Mắt Diệp Vũ Triết lộ ra vẻ kinh ngạc.
Đồ ăn vặt của hai ngày thế là mất tiêu!
Mất tiêu luôn!
“Sao?” Mục Nhan cao giọng.
“Con sẽ nghe lời mẹ ạ.” Diệp Vũ Triết thấy vậy lập tức đáp lại, nhưng giọng đầy vẻ uất ức.
Bài học lần này là quá đủ.
Cách đó không xa, Diệp Vũ Thánh và Diệp Vũ Hành đứng nhìn dáng vẻ như trời đất sụp đổ của Diệp Vũ Triết, vẻ mặt chúng như đang âm thầm cười trên nỗi đau của người anh em. Chúng cũng thầm nhủ, những chuyện không nên làm thì đừng có làm, kẻo bị mẹ đánh vào điểm yếu cho coi.
Đứng sau Mục Nhan nhìn cô trừng phạt Diệp Vũ Triết, Diệp Hoài Cẩn cũng đang âm thầm học tập.
Khi nuôi con một mình, nếu muốn chăm sóc tốt cho chúng thì luôn phải để ý, không để chúng gây rắc rối.
Anh thấy vợ mình làm rất tốt, trong tay cô, ba đứa nhóc hoàn toàn không gây được sóng gió gì.
…
Tối nay, sau khi Diệp Hoài Cẩn nhận được kế hoạch chương trình từ Hướng Thiên thì đọc qua một lượt, chuẩn bị cho việc ghi hình.
Vốn dĩ Mục Nhan muốn giúp bọn trẻ sắp xếp hành lý, nhưng tổ chương trình đã có dự định để bọn trẻ tự mình làm việc đó, nên cô bớt được một chuyện mệt bở hơi tai.
Chỉ là, nghĩ đến việc ngày mai ba đứa con phải xa mình để ghi hình chương trình cùng Diệp Hoài Cẩn, lòng Mục Nhan thật sự không yên.
Cứ vậy, một đêm trôi qua.
Sáng sớm hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, chương trình “Bố ơi! Mình đi đâu thế?” đã bắt đầu ghi hình.
Lúc này, những người trong tổ chương trình đều đã ở bên ngoài, họ cảm thấy vô cùng hào hứng.
Đây là nhà của Diệp Hoài Cẩn đấy!
Với tâm trạng bừng bừng phấn khích, người sản xuất chương trình Trương Hạo dẫn theo đạo diễn quay phim và một số nhân viên đến gõ cửa.
Chuông cửa kêu được một lúc, bóng dáng Diệp Hoài Cẩn xuất hiện trước mắt họ.
Trương Hạo lập tức lên tiếng: “Anh Diệp, chúng tôi đến lắp đặt camera, làm phiền anh quá.”
“Sao lại phiền, từ lúc nhận được thông tin, tôi vẫn luôn đợi các anh đến!” Diệp Hoài Cẩn cũng khách sáo đáp lời. Anh nhận ra vị Trương Hạo trước mặt này chính là người sản xuất chương trình “Bố ơi! Mình đi đâu thế?”, đồng thời cũng có một vị trí nhất định ở Mango TV, phía sau còn có người chống lưng. Anh ta có thể đích thân đến cửa như thế này cũng là vì nể mặt vị ảnh đế như anh.
Nói xong, Diệp Hoài Cẩn trực tiếp mời mọi người vào.
Lúc này Mục Nhan đã bước đến bên cạnh Diệp Hoài Cẩn.
“Đây là vợ tôi, Mục Nhan.”
“Xin chào.” Trương Hạo chủ động chìa tay ra, ánh mắt thoáng chút kinh ngạc khi nhìn Mục Nhan, vợ của ảnh đế Diệp quả thật xinh đẹp không khác gì trong ảnh, thậm chí có thể nói là ngoài đời còn có phần đẹp hơn.
“Xin chào.” Mục Nhan thấy vậy cũng đơn giản bắt tay Trương Hạo.
Sau đó Trương Hạo bắt đầu giới thiệu đạo diễn quay phim và một số nhân viên công tác với Diệp Hoài Cẩn và Mục Nhan.
Chào hỏi xong, giám đốc camera dẫn nhân viên đi khắp các nơi trong nhà để chuẩn bị lắp đặt camera.
Còn Trương Hạo được Diệp Hoài Cẩn dẫn vào phòng khách.
Trong phòng khách, đám Diệp Vũ Thánh đang chơi đùa với mấy chú chó của mình, ba đứa ngồi trên thảm, ba chú chó con đang chơi đùa xung quanh, đánh hơi chỗ này chỗ kia, rõ ràng là đang làm quen với môi trường mới.
Chắc vì ba chú chó con là do bọn Diệp Vũ Thánh mang về nên chúng nó cũng đặc biệt gần gũi với ba cậu nhóc, cứ quanh quẩn nô đùa bên bọn trẻ.
Nhìn thấy người lạ là Trương Hạo đi đến, ba chú chó con lập tức quay lại vòng tay của bọn Diệp Vũ Thánh, sau đó lại đi vòng vòng xung quanh Trương Hạo.
Sự chú ý của Trương Hạo đột nhiên bị thu hút.
Xem ra, đúng là cũng cảm thấy vui vui.
Thì ra đây chính là mấy em bé và thú cưng đáng yêu nhà vị ảnh đế mà người ta đang bàn tán sôi nổi trên mạng?
Đúng là dễ thương quá đi.
Quan trọng nhất là ngoại hình cũng rất đẹp nha, dù là người hay chó thì trông cũng rất thích mắt.
Có ngoại hình là có tất cả.
Thảo nào chuyện này lúc bị tiết lộ lại hot như vậy.
Thời đại bây giờ, chỉ cần đẹp thôi cũng đủ để nổi tiếng và được hâm mộ rồi.
Anh ta đã có thể đoán trước được phản ứng của mọi người sẽ như thế nào sau khi “Bố ơi! Mình đi đâu thế?” phát sóng rồi.
Mặc dù “Vòng quanh thế giới” hiện cũng đang trên đà phát triển mạnh mẽ nhưng cả hai không cùng thể loại, cách thức quảng bá cũng sẽ khác nhau.
Chiêu trò quảng bá của họ chính là ông bố Diệp Hoài Cẩn này đây.
Trong lúc Trương Hạo đang suy nghĩ, ba cậu bé vì hành động của ba chú chó nên cũng dồn sự chú ý vào Trương Hạo mới đến, trong mắt ánh lên sự tò mò.
Chưa gặp chú này bao giờ luôn!
Vừa nhìn, ba cậu nhóc vừa không quên ôm chú chó nhỏ của mình vào lòng rồi sờ đầu nói khẽ: “Cún ơi ngoan nào, người ta là khách đó nha.”
Được vuốt ve, ba chú chó con đã bình tĩnh lại, còn ba cậu nhóc cũng lần nữa chuyển sự chú ý sang Trương Hạo.
“Các con cứ gọi chú ấy là chú Trương nhé, chú ấy đến để chuẩn bị cho chương trình. Các chú khác cũng đang lắp đặt các thứ chuẩn bị cho chương trình đấy.” Thấy bọn trẻ tò mò, Diệp Hoài Cẩn nhanh chóng giới thiệu.
“Cháu chào chú Trương ạ.” Ba đứa nhỏ đồng thanh nói.
Nói xong, cả ba im lặng nhìn các nhân viên đang lắp đặt camera ở mọi ngóc ngách trong nhà, vì trước đây chúng cũng đã từng nhìn thấy họ khi cùng mẹ ghi hình một chương trình rồi.
Lúc này Mục Nhan đã từ trong bếp mang ra một ít nước đá và hoa quả.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nhìn thấy cảnh này, đôi mắt của Diệp Vũ Triết sáng lên, cậu đặt con chó xuống, chạy đi rửa tay rồi vội vàng trở lại, đến trước bàn cà phê.
Trương Hạo đang chú ý đến ba đứa nhỏ, nên tự nhiên cũng chú ý đến động tác nhỏ của Diệp Vũ Triết, anh ta đột nhiên hứng thú muốn xem cậu bé định làm gì.
Điều anh ta không ngờ đến là ngay sau đó, Diệp Vũ Triết lấy ra một chiếc đĩa từ ngăn kéo dưới bàn cà phê, trên bàn có đặt một ít đồ ăn nhẹ.
“Chú Trương, những món ăn này đều là mẹ cháu làm, ngon lắm đấy!” Vừa nói, Diệp Vũ Triết vừa đưa mắt liếc nhìn Mục Nhan, bắt gặp ánh mắt của cô liền như bị điện giật, vội vã thu ánh mắt về.
Ánh mắt này của Diệp Vũ Triết đã tự tố giác chính mình, khiến Mục Nhan cảm thấy có phần bất lực.
Dù sao đồ ăn vặt mà Mục Nhan đưa cho bọn trẻ đều luôn chia rõ khẩu phần.
Diệp Vũ Thánh và Diệp Vũ Hành có khả năng kiểm soát lượng ăn hàng ngày, chỉ có cậu hai này là luôn muốn ăn nhiều hơn.
Bằng không thì cậu đã chẳng mập hơn hai đứa nhỏ kia đến thế.
Đúng là một đứa nhóc ham ăn… Hành động cử chỉ nào cũng khiến mọi người dở khóc dở cười.
“Đây là gì thế cháu?” Trương Hạo nhìn những thứ được bọc trong các loại giấy gói đủ màu sắc trên đĩa, trông có vẻ như kẹo, anh ta tò mò hỏi.
Anh ta cũng là người có kinh nghiệm, đương nhiên cũng nhìn thấu tâm tư nhỏ của Diệp Vũ Triết, cũng đoán được đây chắc hẳn là đồ ăn.
Chỉ là anh ta cũng không biết đó là loại thức ăn gì, xem chừng có vẻ là đạo cụ để nhóc mũm mĩm này bày trò đây.
“Đây là kẹo và thịt viên mẹ cháu làm. Màu xanh lam là thịt lợn viên, màu tím là thịt bò viên, còn màu khác là kẹo vị khác, ăn ngon lắm, chú Trương, chú ăn thử đi.” Diệp Vũ Triết một lần nữa nhấn mạnh độ ngon của món ăn vặt này.
“Cháu đã nói vậy thì chú cũng phải thử xem sao.” Trương Hạo nhìn dáng vẻ của Diệp Vũ Triết, trong lòng cũng thấy vui thích.
Rồi anh ta lấy một cái màu xanh lam, bóc giấy gói và bỏ vào miệng.
Thực ra ban đầu Trương Hạo cũng không để ý lắm, nhưng sau khi ăn xong, anh ta phát hiện hương vị quả thực rất đặc biệt.
Điều đầu tiên anh ta cảm nhận được là vị thơm của thịt, nhưng mùi hương này không chỉ là mùi thơm của thịt mà còn phảng phất những hương vị khác, chắc hẳn là mùi gia vị hòa quyện, nhờ đó hương vị thật không tầm thường; mà khi nhai kỹ hơn, còn có thể nhận thấy độ dai vô cùng vừa phải của viên thịt... Nói chung, xét về hương vị thì thực sự khiến người ta vừa ăn đã mê, vừa nếm đã say đắm, có thể nói là một vị ngon khó quên.
“Mẹ cháu nấu ngon thật đấy.” Trương Hạo trực tiếp khen ngợi, khen xong cũng không khách khí mà lại lấy thêm một cái khác rồi bóc ra ăn.
Thấy Trương Hạo nói vậy, khuôn mặt Diệp Vũ Triết tràn ngập vẻ tự hào: “Đồ mẹ cháu nấu là ngon số một thế giới luôn!”
Nói xong, cậu lại liếc nhìn Mục Nhan một cái rồi nói: “Con thích ăn lắm lắm lắm luôn mẹ ạ, con ước bây giờ được ăn lắm lắm lắm luôn mẹ ơi~”
Nói một câu mà có tận mấy chữ “lắm” liền.
Bao nhiêu tâm tư lộ hết ra trên mặt.
Trương Hạo đang ăn, nghe thấy vậy, tí nữa thì sặc.
Tuy rằng anh ta biết nhóc mũm mĩm muốn ăn lắm, nhưng mà có cần lộ liễu vậy không.
Anh ta lập tức nhìn về phía Diệp Hoài Cẩn và Mục Nhan: “Cậu hai nhà anh chị đáng yêu nhỉ!”
Anh ta trộm nghĩ, có một cậu nhóc háu ăn như vậy, lúc ghi hình chương trình càng có thêm một điểm đặc sắc, càng tốt chứ sao!
“Cảm ơn chú đã khen ạ.” Diệp Vũ Triết nghe Trương Hạo khen mình, vội vàng nói cảm ơn.
Nghe được lời cảm ơn này, Trương Hạo càng cười toe toét hơn.
Quả nhiên anh ta vẫn thích làm quen với trẻ con hơn, sự ngây ngô của bọn trẻ con có sức lay động lòng người nhất.
Lúc này, mắt Mục Nhan đang chăm chăm nhìn vào Diệp Vũ Triết.
Diệp Vũ Triết cảm nhận được ánh nhìn của mẹ, ánh mắt cậu hơi lóe lên, giây sau đột nhiên nhớ đến lời mẹ đã nói với mình trước đó, sắc mặt cậu ngay lập tức thay đổi.
“Mẹ ơi, bây giờ tự nhiên con không muốn ăn đến vậy nữa rồi, con đi chơi với Bánh Đậu đây.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nói xong vội vàng lủi mất.
Nếu nhớ sớm hơn thì đã không tham ăn như vậy! Tí nữa thì quên là mẹ không thích mấy đứa trẻ bày trò để đòi ăn.
Huhu, kiểu gì lát nữa cũng lại bị phạt đứng cho xem.
Cậu đi đến trước mặt Diệp Vũ Thánh và Diệp Vũ Hành, tâm trạng chùng hẳn xuống.
Như cảm nhận được tâm trạng không tốt của cậu, chú chó Husky tên Bánh Đậu của Diệp Vũ Triết lập tức chạy đến bên cậu, đi vòng quanh như đang muốn an ủi.
“Bánh Đậu à, vì cái thói háu ăn mà anh lại gây chuyện rồi, haizz!” Diệp Vũ Triết nặng nề thở dài.
Thấy vậy, Diệp Vũ Thánh và Diệp Vũ Hành nhìn nhau, cuối cùng Diệp Vũ Hành nói: “Mẹ nói có sai đâu, anh hai đúng là chỉ biết ăn, không biết sợ.”
Còn Diệp Vũ Thánh thì lắc đầu, phán như một ông cụ non: “Cái miệng hại cái thân.”
Diệp Vũ Triết: “...”
Cuộc hội thoại của ba anh em đương nhiên không lọt khỏi tai của Diệp Hoài Cẩn và Mục Nhan.
Sau khi vụ mở màn của Diệp Vũ Triết khép lại, Diệp Hoài Cẩn trực tiếp bàn về việc ghi hình chương trình.
Phần lớn thời gian là Diệp Hoài Cẩn và Trương Hạo nói chuyện với nhau, còn Mục Nhan bên cạnh chỉ chăm chú lắng nghe.
Trò chuyện một lúc, đợi đến khi toàn bộ camera trong nhà được lắp đặt xong, cuộc trò chuyện giữa hai người cũng dừng ở đó.
“Chúng tôi sẽ gửi bản kế hoạch timeline của tổ chương trình vào email của quản lý, lúc đó anh Diệp xem qua giúp tôi nhé, những thứ khác thì cứ để thuận theo tự nhiên thôi.” Trương Hạo cười nói.
Chỉ những điều chân thật mới trông tự nhiên và sinh động.
Còn nếu muốn chương trình trở nên thú vị hấp dẫn thì chủ yếu vẫn phụ thuộc vào cách mà ban tổ chức thiết kế chương trình, làm sao cho phát huy được tối đa tiềm năng của khách mời.
Chứ yêu cầu khách mời diễn theo kịch bản thì quả là hạ sách.
“Được rồi.” Diệp Hoài Cẩn đáp lại, rồi cùng Mục Nhan tiễn nhóm Trương Hạo ra cửa.
Sau khi tiễn Trương Hạo đi, việc đầu tiên Mục Nhan làm chính là quay người lại gọi tên Diệp Vũ Triết.
“Vũ Triết, lại đây.”
Cô vừa dứt lời, Diệp Vũ Triết đã chậm rãi đi đến trước mặt cô, cậu nói: “Mẹ ơi, con sai rồi, mẹ phạt con đi ạ.”
“Biết sai rồi hả?”
“Vâng! Con không nên tham ăn. Cho dù có tham ăn, con cũng không nên vô lễ như thế.” Diệp Vũ Triết thành khẩn thừa nhận.
“Đã như vậy, mẹ sẽ phạt con hai ngày tới không được ăn vặt nữa, như thế con mới nhớ cho kỹ.” Mục Nhan trực tiếp thay đổi cách phạt.
Phạt đứng đã tạm thời mất tác dụng.
“Đừng mà mẹ…” Mắt Diệp Vũ Triết lộ ra vẻ kinh ngạc.
Đồ ăn vặt của hai ngày thế là mất tiêu!
Mất tiêu luôn!
“Sao?” Mục Nhan cao giọng.
“Con sẽ nghe lời mẹ ạ.” Diệp Vũ Triết thấy vậy lập tức đáp lại, nhưng giọng đầy vẻ uất ức.
Bài học lần này là quá đủ.
Cách đó không xa, Diệp Vũ Thánh và Diệp Vũ Hành đứng nhìn dáng vẻ như trời đất sụp đổ của Diệp Vũ Triết, vẻ mặt chúng như đang âm thầm cười trên nỗi đau của người anh em. Chúng cũng thầm nhủ, những chuyện không nên làm thì đừng có làm, kẻo bị mẹ đánh vào điểm yếu cho coi.
Đứng sau Mục Nhan nhìn cô trừng phạt Diệp Vũ Triết, Diệp Hoài Cẩn cũng đang âm thầm học tập.
Khi nuôi con một mình, nếu muốn chăm sóc tốt cho chúng thì luôn phải để ý, không để chúng gây rắc rối.
Anh thấy vợ mình làm rất tốt, trong tay cô, ba đứa nhóc hoàn toàn không gây được sóng gió gì.
…
Tối nay, sau khi Diệp Hoài Cẩn nhận được kế hoạch chương trình từ Hướng Thiên thì đọc qua một lượt, chuẩn bị cho việc ghi hình.
Vốn dĩ Mục Nhan muốn giúp bọn trẻ sắp xếp hành lý, nhưng tổ chương trình đã có dự định để bọn trẻ tự mình làm việc đó, nên cô bớt được một chuyện mệt bở hơi tai.
Chỉ là, nghĩ đến việc ngày mai ba đứa con phải xa mình để ghi hình chương trình cùng Diệp Hoài Cẩn, lòng Mục Nhan thật sự không yên.
Cứ vậy, một đêm trôi qua.
Sáng sớm hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, chương trình “Bố ơi! Mình đi đâu thế?” đã bắt đầu ghi hình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.