Vợ Của Ảnh Đế Lại Phá Hỏng Game Show
Chương 1087
Phong Giật
30/11/2022
Hôm nay……cô tới là để cầu xin người ta.
Khương Mỹ Lâm hít sâu một hơi, đi về phía Sky Garden.
Từ phía xa, cô nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
Advertisement
“Chị à, sườn bò ở đây siêu ngon luôn, em cắt sẵn cho chị rồi đấy.”
Advertisement
(*Cảnh báo: không đọc chương này khi đang ăn)
Toàn bộ Sky Garden chỉ có ba người đang dùng bữa.
Không đợi Khương Tiểu Bảo ân cần dâng lên, Bạc Hạc Hiên đã đưa phần sườn bò được cắt sẵn đổi với đĩa của Khương Mạn.
Khương Mạn ăn một miếng, lắc đầu: “Cái miệng của em bị chiều hư rồi.”
Hiển nhiên là không hài lòng với mùi vị này.
Tuy là không hài lòng, nhưng vẫn ăn hết miếng này đến miếng khác, không thể lãng phí.
Khương Tiểu Bảo bĩu môi, thái độ không hề tốt, trừng mắt với Bạc Hạc Hiên.
Bạc Hạc Hiên khẽ cười, lắc ly rượu vang trong tay, uống một ngụm, yên tĩnh nhìn Khương Mạn ăn.
Giọng nói chói tai của một người phụ nữ truyền tới, kết hợp với tiếng giày cao gót gõ cồm cộp lên mặt đất: “Sao các người lại ở đây!”
Khương Mỹ Lâm xông tới với khí thế hung dữ, hung hăng trừng mắt nhìn ba người bọn họ.
Sau khi nhìn thấy Khương Mỹ Lâm, sắc mặt Khương Tiểu Bảo trầm xuống.
Lập tức chế giễu: “Ai yo, đây không phải là chị hai sao, sao thế, khách sạn này là chị mở à?”
“Không tới lượt em quản đâu.”
Khương Mỹ Lâm nhìn Khương Tiểu Bảo, nghi ngờ không thôi, ánh mắt nhìn vào chỗ cổ tay trống rỗng của cậu ta, nhăn mày hỏi: “Chiếc đồng hồ chị tặng em đâu?”
Khương Tiểu Bảo suýt chút nữa không nén được cơn giận.
Cô ta còn có mặt mũi mà hỏi?
Khương Mạn xử lý xong chỗ sườn bò, lau miệng nói: “Vốn đã ăn không ngon rồi, còn có một mùi thối bay tới.”
“Cô trước giờ chưa từng đánh răng sao? Để bao lâu rồi vậy, cái mùi cứt chim đó vẫn chưa bay hết nữa?” Khương Mạn thắc mắc.
Khương Mỹ Lâm cắn răng, mặt trắng bệch.
Vốn muốn lấy ly rượu ở bên cạnh để tạt vào người Khương Mạn.
Vừa vươn tay ra, Bạc Hạc Hiên liền ung dung nhấc ly rượu lên uống một ngụm.
Cô ta vồ hụt, Khương Tiểu Bảo sao có thể kìm nén thêm được nữa, cầm ly rượu của mình tạt thẳng lên mặt cô ta.
“A!!!”
Rượu vang tạt lên mặt, văng tung tóe lên bộ Âu phục cao cấp màu trắng của cô ta.
“Khương Tiểu Bảo!”
Khương Mỹ Lâm giơ tay, muốn tát vào mặt Tiểu Bảo.
Khương Mỹ Lâm hít sâu một hơi, đi về phía Sky Garden.
Từ phía xa, cô nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
Advertisement
“Chị à, sườn bò ở đây siêu ngon luôn, em cắt sẵn cho chị rồi đấy.”
Advertisement
(*Cảnh báo: không đọc chương này khi đang ăn)
Toàn bộ Sky Garden chỉ có ba người đang dùng bữa.
Không đợi Khương Tiểu Bảo ân cần dâng lên, Bạc Hạc Hiên đã đưa phần sườn bò được cắt sẵn đổi với đĩa của Khương Mạn.
Khương Mạn ăn một miếng, lắc đầu: “Cái miệng của em bị chiều hư rồi.”
Hiển nhiên là không hài lòng với mùi vị này.
Tuy là không hài lòng, nhưng vẫn ăn hết miếng này đến miếng khác, không thể lãng phí.
Khương Tiểu Bảo bĩu môi, thái độ không hề tốt, trừng mắt với Bạc Hạc Hiên.
Bạc Hạc Hiên khẽ cười, lắc ly rượu vang trong tay, uống một ngụm, yên tĩnh nhìn Khương Mạn ăn.
Giọng nói chói tai của một người phụ nữ truyền tới, kết hợp với tiếng giày cao gót gõ cồm cộp lên mặt đất: “Sao các người lại ở đây!”
Khương Mỹ Lâm xông tới với khí thế hung dữ, hung hăng trừng mắt nhìn ba người bọn họ.
Sau khi nhìn thấy Khương Mỹ Lâm, sắc mặt Khương Tiểu Bảo trầm xuống.
Lập tức chế giễu: “Ai yo, đây không phải là chị hai sao, sao thế, khách sạn này là chị mở à?”
“Không tới lượt em quản đâu.”
Khương Mỹ Lâm nhìn Khương Tiểu Bảo, nghi ngờ không thôi, ánh mắt nhìn vào chỗ cổ tay trống rỗng của cậu ta, nhăn mày hỏi: “Chiếc đồng hồ chị tặng em đâu?”
Khương Tiểu Bảo suýt chút nữa không nén được cơn giận.
Cô ta còn có mặt mũi mà hỏi?
Khương Mạn xử lý xong chỗ sườn bò, lau miệng nói: “Vốn đã ăn không ngon rồi, còn có một mùi thối bay tới.”
“Cô trước giờ chưa từng đánh răng sao? Để bao lâu rồi vậy, cái mùi cứt chim đó vẫn chưa bay hết nữa?” Khương Mạn thắc mắc.
Khương Mỹ Lâm cắn răng, mặt trắng bệch.
Vốn muốn lấy ly rượu ở bên cạnh để tạt vào người Khương Mạn.
Vừa vươn tay ra, Bạc Hạc Hiên liền ung dung nhấc ly rượu lên uống một ngụm.
Cô ta vồ hụt, Khương Tiểu Bảo sao có thể kìm nén thêm được nữa, cầm ly rượu của mình tạt thẳng lên mặt cô ta.
“A!!!”
Rượu vang tạt lên mặt, văng tung tóe lên bộ Âu phục cao cấp màu trắng của cô ta.
“Khương Tiểu Bảo!”
Khương Mỹ Lâm giơ tay, muốn tát vào mặt Tiểu Bảo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.