Vợ Của Ảnh Đế Lại Phá Hỏng Game Show
Chương 408
Phong Giật
03/11/2022
Bạc Hạc Hiên cúi đầu, mỉm cười nhìn cô, để mặc cô vội vàng giúp mình cài cúc áo lại.
"Em nhớ lại rồi?"
Advertisement
Khương Mạn cắn môi, không nói gì.
"Có vẻ như em dễ quên quá."
Advertisement
Nếu cô ngẩng đầu lên, chắc chắn có thể nhìn thấy sự ranh mãnh trên mặt anh.
Bạc Hạc Hiên cúi người, áp môi lên tai cô, nhẹ giọng hỏi:
"Bánh crepe trứng vị bạc hà có ngon không?"
Khương Mạn rùng mình một cái, mở miệng theo phản xạ có điều kiện:
"A!!!!"
Cảm xúc mạnh đến mức ngay cả anh cũng phải giật mình. Cô ôm đầu và định lao ra ngoài.
"Yêu Nhi!"
Bạc Hạc Hiên đã túm cô lại, nhưng anh đã bị choáng váng trước sức mạnh vùng vẫy để thoát khỏi của cô.
Cánh cửa đang đóng, chưa kịp nói lời nào thì đã vang lên một tiếng “ầm” rất lớn! Toàn bộ tầng thương dường như đang rung lên.
Khương Mạn đập đầu vào cổng sắt, cô lùi về phía sau hai bước, nhưng ý chí chạy trốn của cô vẫn rất mạnh mẽ. Trong phút chốc, cô lại lao ra, nắm lấy tay nắm cửa và giật mạnh như xé một miếng giấy nhôm, ngay sao đó toàn bộ cánh cửa sắt bị xé toạc, vèo một cái đã không thấy bóng cô đâu nữa.
Vừa chạy, cô vừa hét lên: "A! A a!! A!!!"
Loảng xoảng! Cánh cửa sắt đổ xuống đất, tiếng hét chói tai của cô vẫn còn vọng lại.
Bạc Hạc Hiên khẽ mở miệng, nhìn cánh cổng sắt vừa bị làm hỏng, không biết nên cười hay nên nghĩ mà thấy sợ...
Sức mạnh này… Vậy thì đêm qua khi bị ảo giác, cô vẫn còn nương tay với anh sao?
……
Khương Nhuệ Trạch và Khương Vân Sênh quay lại với túi lơn túi nhỏ toàn là đồ ăn thức uống mà em gái của họ đã biến mất.
“Em đi mua hộp cơm thôi mà, anh cũng đi theo làm gì không biết!” Khương Nhuệ Trạch bất mãn nói.
"Rốt cuộc là em gái chạy đi đâu rồi?"
Khương Vân Sênh cau mày trừng mắt nhìn anh ta: "Em nói chuyện có suy nghĩ một chút, Tiểu Mạn vẫn chưa biết thân thế của mình, đừng khiến con bé sợ."
"Trước đây anh và anh cả vội vàng như vậy, bây giờ lại không vội nhận nữa sao?"
"Đương nhiên là muốn nhận, nhưng con bé vừa mới tỉnh táo lại, chúng ta dù có vội đến đâu cũng phải quan tâm sức khoẻ cho con bé trước đã."
"Em nhớ lại rồi?"
Advertisement
Khương Mạn cắn môi, không nói gì.
"Có vẻ như em dễ quên quá."
Advertisement
Nếu cô ngẩng đầu lên, chắc chắn có thể nhìn thấy sự ranh mãnh trên mặt anh.
Bạc Hạc Hiên cúi người, áp môi lên tai cô, nhẹ giọng hỏi:
"Bánh crepe trứng vị bạc hà có ngon không?"
Khương Mạn rùng mình một cái, mở miệng theo phản xạ có điều kiện:
"A!!!!"
Cảm xúc mạnh đến mức ngay cả anh cũng phải giật mình. Cô ôm đầu và định lao ra ngoài.
"Yêu Nhi!"
Bạc Hạc Hiên đã túm cô lại, nhưng anh đã bị choáng váng trước sức mạnh vùng vẫy để thoát khỏi của cô.
Cánh cửa đang đóng, chưa kịp nói lời nào thì đã vang lên một tiếng “ầm” rất lớn! Toàn bộ tầng thương dường như đang rung lên.
Khương Mạn đập đầu vào cổng sắt, cô lùi về phía sau hai bước, nhưng ý chí chạy trốn của cô vẫn rất mạnh mẽ. Trong phút chốc, cô lại lao ra, nắm lấy tay nắm cửa và giật mạnh như xé một miếng giấy nhôm, ngay sao đó toàn bộ cánh cửa sắt bị xé toạc, vèo một cái đã không thấy bóng cô đâu nữa.
Vừa chạy, cô vừa hét lên: "A! A a!! A!!!"
Loảng xoảng! Cánh cửa sắt đổ xuống đất, tiếng hét chói tai của cô vẫn còn vọng lại.
Bạc Hạc Hiên khẽ mở miệng, nhìn cánh cổng sắt vừa bị làm hỏng, không biết nên cười hay nên nghĩ mà thấy sợ...
Sức mạnh này… Vậy thì đêm qua khi bị ảo giác, cô vẫn còn nương tay với anh sao?
……
Khương Nhuệ Trạch và Khương Vân Sênh quay lại với túi lơn túi nhỏ toàn là đồ ăn thức uống mà em gái của họ đã biến mất.
“Em đi mua hộp cơm thôi mà, anh cũng đi theo làm gì không biết!” Khương Nhuệ Trạch bất mãn nói.
"Rốt cuộc là em gái chạy đi đâu rồi?"
Khương Vân Sênh cau mày trừng mắt nhìn anh ta: "Em nói chuyện có suy nghĩ một chút, Tiểu Mạn vẫn chưa biết thân thế của mình, đừng khiến con bé sợ."
"Trước đây anh và anh cả vội vàng như vậy, bây giờ lại không vội nhận nữa sao?"
"Đương nhiên là muốn nhận, nhưng con bé vừa mới tỉnh táo lại, chúng ta dù có vội đến đâu cũng phải quan tâm sức khoẻ cho con bé trước đã."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.