Vợ Của Ảnh Đế Lại Phá Hỏng Game Show
Chương 504
Phong Giật
05/11/2022
……
Tại phòng làm việc của Khương Vân Sênh.
Advertisement
Lúc này, anh ta đang cau mày, kìm nén cơn tức giận và lắng nghe giọng nói lạnh nhạt ở đầu dây bên kia.
"Nếu các anh muốn nhận người giả mạo đó thì cứ nhận, không cần đặc biệt thông báo với em."
Advertisement
“Khương Tử Mặc!” Khương Vân Sênh tức giận hét lên.
Các trợ lý bên ngoài văn phòng đều giật mình, trước giờ tính tình Khương Vân Sênh luôn rất tốt, không bao giờ quát mắng, lớn tiếng với ai.
"Em rốt cuộc còn muốn nói linh tinh bao lâu nữa, Khương Mạn là em gái ruột của chúng ta, cũng đã làm giám định ADN rồi, đây là sự thật không thể chối cãi!" Khương Vân Sênh cố gắng hết sức để kiềm chế cơn tức giận của mình.
Anh ta xoa xoa lông mày, chậm rãi trầm giọng xuống: "Rốt cuộc phải làm như thế nào thì em mới tin đây..."
“Câu này nên là em hỏi anh mới không?” Khương Tử Mặc cao giọng hơn một chút, như là đang giễu cợt: “Từ nhỏ đến lớn, các anh đã có ai từng tin những gì em nói chưa?!
"Em đã nói rằng em gái không còn trên đời này nữa. Cho dù giám định ADN có trùng khớp với người tên là Khương Mạn đó thì cô ta cũng không phải là em gái ruột của chúng ta!"
"Em gái của chúng ta chết rồi, con bé đã chết rồi!!"
“Em điên đủ chưa!” Khương Vân Sênh gầm lên: “Có phải em lại dừng dùng thuốc rồi không?
"Ha ha..." Khương Tử Mặc cười lạnh: "Em không có bệnh thì sao lại phải uống thuốc chứ? Em nói mình không bị bệnh, chết tiệt! Đừng coi em là kẻ điên!"
"Không ai muốn coi em như một kẻ điên cả, nhưng Khương Tử Mặc, em tự hỏi bản thân mình đi, ai có thể tin những gì em nói chứ?"
Khương Vân Sênh cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh để nói lý lẽ với anh ta:
"Em nói rằng em mơ thấy em gái và mơ thấy con bé sống ở một thế giới khác."
"Đó là thế giới nào? Ồ, là Mạt Thế."
"Cả vạn dặm đều đóng băng, lương thực khan hiếm, loài người có siêu năng lực, còn cái gì mà biến đổi gen tạo ra loài người mới..."
Khương Vân Sênh nói đến cuối cũng đã không nhịn được cười: "Em không cảm thấy rất vô lý sao?"
"Tử Mặc, anh không bắt em phải tin vào khoa học, nhưng những gì em nói chỉ là trong giấc mơ thôi, em nói làm sao bọn anh có thể tin được đây?"
"Hoán đổi linh hồn? Thời gian và không gian song song? Đó chỉ là sự ảo tưởng của con người mà thôi."
Đầu bên kia điện thoại im lặng một hồi lâu, Khương Tử Mặc nói: "Đã nửa năm em không nằm mơ rồi."
Tại phòng làm việc của Khương Vân Sênh.
Advertisement
Lúc này, anh ta đang cau mày, kìm nén cơn tức giận và lắng nghe giọng nói lạnh nhạt ở đầu dây bên kia.
"Nếu các anh muốn nhận người giả mạo đó thì cứ nhận, không cần đặc biệt thông báo với em."
Advertisement
“Khương Tử Mặc!” Khương Vân Sênh tức giận hét lên.
Các trợ lý bên ngoài văn phòng đều giật mình, trước giờ tính tình Khương Vân Sênh luôn rất tốt, không bao giờ quát mắng, lớn tiếng với ai.
"Em rốt cuộc còn muốn nói linh tinh bao lâu nữa, Khương Mạn là em gái ruột của chúng ta, cũng đã làm giám định ADN rồi, đây là sự thật không thể chối cãi!" Khương Vân Sênh cố gắng hết sức để kiềm chế cơn tức giận của mình.
Anh ta xoa xoa lông mày, chậm rãi trầm giọng xuống: "Rốt cuộc phải làm như thế nào thì em mới tin đây..."
“Câu này nên là em hỏi anh mới không?” Khương Tử Mặc cao giọng hơn một chút, như là đang giễu cợt: “Từ nhỏ đến lớn, các anh đã có ai từng tin những gì em nói chưa?!
"Em đã nói rằng em gái không còn trên đời này nữa. Cho dù giám định ADN có trùng khớp với người tên là Khương Mạn đó thì cô ta cũng không phải là em gái ruột của chúng ta!"
"Em gái của chúng ta chết rồi, con bé đã chết rồi!!"
“Em điên đủ chưa!” Khương Vân Sênh gầm lên: “Có phải em lại dừng dùng thuốc rồi không?
"Ha ha..." Khương Tử Mặc cười lạnh: "Em không có bệnh thì sao lại phải uống thuốc chứ? Em nói mình không bị bệnh, chết tiệt! Đừng coi em là kẻ điên!"
"Không ai muốn coi em như một kẻ điên cả, nhưng Khương Tử Mặc, em tự hỏi bản thân mình đi, ai có thể tin những gì em nói chứ?"
Khương Vân Sênh cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh để nói lý lẽ với anh ta:
"Em nói rằng em mơ thấy em gái và mơ thấy con bé sống ở một thế giới khác."
"Đó là thế giới nào? Ồ, là Mạt Thế."
"Cả vạn dặm đều đóng băng, lương thực khan hiếm, loài người có siêu năng lực, còn cái gì mà biến đổi gen tạo ra loài người mới..."
Khương Vân Sênh nói đến cuối cũng đã không nhịn được cười: "Em không cảm thấy rất vô lý sao?"
"Tử Mặc, anh không bắt em phải tin vào khoa học, nhưng những gì em nói chỉ là trong giấc mơ thôi, em nói làm sao bọn anh có thể tin được đây?"
"Hoán đổi linh hồn? Thời gian và không gian song song? Đó chỉ là sự ảo tưởng của con người mà thôi."
Đầu bên kia điện thoại im lặng một hồi lâu, Khương Tử Mặc nói: "Đã nửa năm em không nằm mơ rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.