Vợ Của Ảnh Đế Lại Phá Hỏng Game Show
Chương 630
Phong Giật
09/11/2022
Trong mắt Arthur có chút hoài nghi: "Không phải siêu năng lực của thím là khống chế lửa sao? Nếu cháu dốc hết sức lực, tay của thím sẽ bị gãy mất."
“Ai nói với cháu thím chỉ có thể khống chế lửa.” Khương Mạn nắm lấy tay cậu bé, hơi dùng sức một chút.
Advertisement
Ơ?! Sắc mặt của Arthur hơi thay đổi, cậu bé cảm thấy có một lực rất mạnh ập đến. Cậu bé không che giấu sự vụng về của mình nữa mà nắm tay Khương Mạn để đấu sức với cô.
Advertisement
Dần dần, mặt Arthur bắt đầu đỏ bừng, nhưng bàn tay đang nắm đó thì không hề nhúc nhích.
Khương Mạn nở nụ cười: "Chỉ có chút sức lực này thôi sao?" Tay cô từ từ đè x uống.
Arthur cắn chặt răng: "Nếu tăng thêm lực, cháu sợ rằng mình sẽ mất khống chế!"
“Có thím ở đây cháu sẽ không mất khống chế đâu, dùng hết sức lực đi!” Đột nhiên giọng của Khương Mạn trở nên nghiêm túc.
Arthur bắt gặp ánh mắt của cô, những mạch máu đen xuất hiện xung quanh đồng tử của cậu bé. Sức mạnh đột nhiên tăng lên.
Cảm giác hoảng sợ sắp mất kiểm soát đột nhiên xông thẳng vào tim, ngay sau đó, một cảm giác ấm áp từ lòng bàn tay truyền đến. Giống như có thứ gì đó đã thẩm thấu vào máu thông qua da,trong chốc lát tràn ngập khắp cơ thể, những yếu tố kích động trong cơ thể cậu bé lập tức dịu xuống.
Arthur vô cùng kinh ngạc, thật sự... cậu bé không mất kiểm soát sao?! sao có thể như thế được?!
Giọng nói của Khương Mạn nhè nhẹ vang lên: "Hãy giữ tập trung, sức lực của cháu vẫn chưa đạt tới cực hạn."
Năm phút sau, Arthur ngồi thở hổn hển trên ghế sofa, tay run run.
Ngoài sự sững sờ, trong mắt cậu bé còn có chút vui mừng, đây là lần đầu tiên cậu bé phát huy hết sức mạnh của mình… mà... không mất kiểm soát!!
Cậu bé nhìn Khương Mạn như thể nhìn thấy một luồng sáng trong bóng tối.
Khương Mạn cầm bút ghi lại cái gì đó vào giấy, thỉnh thoảng nắm chặt tay trái lại, như đang nhớ lại độ mạnh yếu.
"Có thể kết luận rằng sức mạnh mạnh nhất của cháu có thể phát huy là khoảng 300kg. Nếu cháu vượt quá sức mạnh này, cơ thể của cháu sẽ không thể chịu nổi, tức là cháu sẽ chết!"
"Đây là dưới tiền đề thím dùng siêu năng lực áp chế nhân tố kích động trong cơ thể cháu, không chính xác tuyệt đối, nhưng cũng tương đối."
"Đại khái là khi cháu dùng lực đến khoảng 120kg thì sẽ mất kiểm soát. Cháu phải nhớ rõ những con số này để dùng sức mạnh trong phạm vi đó để tránh mất kiểm soát."
Khương Mạn đưa tờ giấy cho cậu bé: "Bây giờ không tiện kiểm tra được giới hạn của tốc độ, sau khi về Bắc Thành, chúng ta sẽ tìm một nơi thoáng đãng."
Arthur cầm lấy tờ giấy và ghi nhớ hai bộ số này.
"Thím ơi, vừa rồi sao thím có thể làm được như vậy ạ? Siêu năng lực của thím ngoài sức mạnh còn có cái gì khác không ạ?"
“Còn có thể chữa khỏi bệnh.” Khương Mạn mỉm cười: “Nhưng thím không thể làm cho người chết sống lại nên sau này cháu hãy kiềm chế một chút.”
“Ai nói với cháu thím chỉ có thể khống chế lửa.” Khương Mạn nắm lấy tay cậu bé, hơi dùng sức một chút.
Advertisement
Ơ?! Sắc mặt của Arthur hơi thay đổi, cậu bé cảm thấy có một lực rất mạnh ập đến. Cậu bé không che giấu sự vụng về của mình nữa mà nắm tay Khương Mạn để đấu sức với cô.
Advertisement
Dần dần, mặt Arthur bắt đầu đỏ bừng, nhưng bàn tay đang nắm đó thì không hề nhúc nhích.
Khương Mạn nở nụ cười: "Chỉ có chút sức lực này thôi sao?" Tay cô từ từ đè x uống.
Arthur cắn chặt răng: "Nếu tăng thêm lực, cháu sợ rằng mình sẽ mất khống chế!"
“Có thím ở đây cháu sẽ không mất khống chế đâu, dùng hết sức lực đi!” Đột nhiên giọng của Khương Mạn trở nên nghiêm túc.
Arthur bắt gặp ánh mắt của cô, những mạch máu đen xuất hiện xung quanh đồng tử của cậu bé. Sức mạnh đột nhiên tăng lên.
Cảm giác hoảng sợ sắp mất kiểm soát đột nhiên xông thẳng vào tim, ngay sau đó, một cảm giác ấm áp từ lòng bàn tay truyền đến. Giống như có thứ gì đó đã thẩm thấu vào máu thông qua da,trong chốc lát tràn ngập khắp cơ thể, những yếu tố kích động trong cơ thể cậu bé lập tức dịu xuống.
Arthur vô cùng kinh ngạc, thật sự... cậu bé không mất kiểm soát sao?! sao có thể như thế được?!
Giọng nói của Khương Mạn nhè nhẹ vang lên: "Hãy giữ tập trung, sức lực của cháu vẫn chưa đạt tới cực hạn."
Năm phút sau, Arthur ngồi thở hổn hển trên ghế sofa, tay run run.
Ngoài sự sững sờ, trong mắt cậu bé còn có chút vui mừng, đây là lần đầu tiên cậu bé phát huy hết sức mạnh của mình… mà... không mất kiểm soát!!
Cậu bé nhìn Khương Mạn như thể nhìn thấy một luồng sáng trong bóng tối.
Khương Mạn cầm bút ghi lại cái gì đó vào giấy, thỉnh thoảng nắm chặt tay trái lại, như đang nhớ lại độ mạnh yếu.
"Có thể kết luận rằng sức mạnh mạnh nhất của cháu có thể phát huy là khoảng 300kg. Nếu cháu vượt quá sức mạnh này, cơ thể của cháu sẽ không thể chịu nổi, tức là cháu sẽ chết!"
"Đây là dưới tiền đề thím dùng siêu năng lực áp chế nhân tố kích động trong cơ thể cháu, không chính xác tuyệt đối, nhưng cũng tương đối."
"Đại khái là khi cháu dùng lực đến khoảng 120kg thì sẽ mất kiểm soát. Cháu phải nhớ rõ những con số này để dùng sức mạnh trong phạm vi đó để tránh mất kiểm soát."
Khương Mạn đưa tờ giấy cho cậu bé: "Bây giờ không tiện kiểm tra được giới hạn của tốc độ, sau khi về Bắc Thành, chúng ta sẽ tìm một nơi thoáng đãng."
Arthur cầm lấy tờ giấy và ghi nhớ hai bộ số này.
"Thím ơi, vừa rồi sao thím có thể làm được như vậy ạ? Siêu năng lực của thím ngoài sức mạnh còn có cái gì khác không ạ?"
“Còn có thể chữa khỏi bệnh.” Khương Mạn mỉm cười: “Nhưng thím không thể làm cho người chết sống lại nên sau này cháu hãy kiềm chế một chút.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.