Vợ Của Ảnh Đế Lại Phá Hỏng Game Show
Chương 785
Phong Giật
13/11/2022
Giọng người đàn ông nhẹ nhàng: “Anh rất nhớ em, em có nhớ anh không? Tiểu Yêu xấu xa.”
Hơi thở ấm áp phả vào tai buồn buồn tê tê như bị một chiếc lông vũ chạm vào……Nhịp tim cũng bắt đầu loạn nhịp, Bạc Hạc Hiên vẫn đang đợi một câu trả lời.
Advertisement
Ánh mắt Khương Mạn lại đảo một vòng khoé miệng nhếch lên, “Không nhớ, gần đây em chỉ nhớ tới sườn xào chua ngọt thôi.”
“Đồ nhỏ nhen vô lương tâm.”
Bạc Hạc Hiên dùng tay day day d ái tai của cô, cười một tiếng: “Anh không bằng sườn xào chua ngọt à?”
Advertisement
“Ờ……khẳng định là hơn.”
Trong mắt Khương Mạn có chút giảo hoạt, nhỏ giọng nói: "Peppa cũng nhiều xương sườn lắm mà……như anh cũng đủ ăn được mấy bữa…..”
Ánh mắt người đàn ông trở nên nguy hiểm. Đột nhiên, Bạc Hạc Hiên ôm chặt eo cô, “lên đây!”
Khương Mạn hiểu ra nhảy một cái bám vào người anh như con gấu túi, hai ta ôm cô người dán sát lại, hai chân vòng qua phần eo của Bạc Hạc Hiên. Bạc Hạc Hiên dùng một tay giữ lấy cô, sau đó trốn vào sau bụi hoa ở cạnh biệt thự.
“Không nhìn thấy Hiên Hiên đâu? Chạy cũng nhanh phết!”
m thanh của Tự Thiên Sách vang lên, sau khi Bạc Hạc Hiên đưa Khương Mạn trốn vào sau bụi hoa không lâu thì Tự Thiên Sách và lão Vân cũng xuất hiện.
Đồng chí lão Vân lắc đầu: “Không chạy nhanh sao lấy được vợ, cậu làm như ai cũng giống cậu vậy.”
“Cháu thì làm sao? Cháu ăn nói lưu loát, làm việc chăm chỉ, thân thể cao lớn, tinh thần lúc nào cũng phấn chấn!”
Lão Vân một lời khó nói: “Vâng, cậu là có tinh thần nhất!”
Cả người đều tràn đầy tinh thần, hai người vừa nói chuyện vừa đi xa.
Ở trong góc tường Khương Mạn dựa lưng vào bờ tường, cả người bám trên người Bạc Hạc Hiên như con gấu túi.
Bốn mắt nhìn nhau, cô chớp mắt hỏi: “Tại sao chúng ta phải trốn?”
Bạc Hạc Hiên: “Đúng vậy, tại sao nhỉ?”
Khương Mạn: Anh còn hỏi em?
“Chắc là do tâm lý.” Bạc Hạc Hiên thở ra một câu, sau đó nhìn cô: “Đằng nào chả không có danh phận.”
Khương Mạn phì một tiếng, đúng là đủ chua chát……
“Lúc làm việc không nói chuyện riêng tư, là ai nói hả?”
Bạc ảnh đế cười khổ: “Anh.”
Khương Mạn kiêu ngạo hất cảm, “Thế thì đúng rồi đấy!”
Cô vừa nói xong lập tức lấy tay bưng mặt người đàn ông lại, sau đó hôn chụt một cái vào khoé miệng anh. Tiếng kêu to như vang cả bầu trời.
Một giây sau cô nhảy khỏi người anh rồi đẩy anh ra xa. Bộ dạng như một tên cặn bã, một tên cặn bã đầy tính tấu hề.
“Em đi thay quần áo, bây giờ chính thức bật chế độ một cỗ máy làm việc không có tình cảm! tránh ra tránh ra!”
Khương Mạn ưỡn ngực đẩy anh ra xa, bước từng bước lớn ra ngoài, bước được hai bước thì chạy té khói.
Hơi thở ấm áp phả vào tai buồn buồn tê tê như bị một chiếc lông vũ chạm vào……Nhịp tim cũng bắt đầu loạn nhịp, Bạc Hạc Hiên vẫn đang đợi một câu trả lời.
Advertisement
Ánh mắt Khương Mạn lại đảo một vòng khoé miệng nhếch lên, “Không nhớ, gần đây em chỉ nhớ tới sườn xào chua ngọt thôi.”
“Đồ nhỏ nhen vô lương tâm.”
Bạc Hạc Hiên dùng tay day day d ái tai của cô, cười một tiếng: “Anh không bằng sườn xào chua ngọt à?”
Advertisement
“Ờ……khẳng định là hơn.”
Trong mắt Khương Mạn có chút giảo hoạt, nhỏ giọng nói: "Peppa cũng nhiều xương sườn lắm mà……như anh cũng đủ ăn được mấy bữa…..”
Ánh mắt người đàn ông trở nên nguy hiểm. Đột nhiên, Bạc Hạc Hiên ôm chặt eo cô, “lên đây!”
Khương Mạn hiểu ra nhảy một cái bám vào người anh như con gấu túi, hai ta ôm cô người dán sát lại, hai chân vòng qua phần eo của Bạc Hạc Hiên. Bạc Hạc Hiên dùng một tay giữ lấy cô, sau đó trốn vào sau bụi hoa ở cạnh biệt thự.
“Không nhìn thấy Hiên Hiên đâu? Chạy cũng nhanh phết!”
m thanh của Tự Thiên Sách vang lên, sau khi Bạc Hạc Hiên đưa Khương Mạn trốn vào sau bụi hoa không lâu thì Tự Thiên Sách và lão Vân cũng xuất hiện.
Đồng chí lão Vân lắc đầu: “Không chạy nhanh sao lấy được vợ, cậu làm như ai cũng giống cậu vậy.”
“Cháu thì làm sao? Cháu ăn nói lưu loát, làm việc chăm chỉ, thân thể cao lớn, tinh thần lúc nào cũng phấn chấn!”
Lão Vân một lời khó nói: “Vâng, cậu là có tinh thần nhất!”
Cả người đều tràn đầy tinh thần, hai người vừa nói chuyện vừa đi xa.
Ở trong góc tường Khương Mạn dựa lưng vào bờ tường, cả người bám trên người Bạc Hạc Hiên như con gấu túi.
Bốn mắt nhìn nhau, cô chớp mắt hỏi: “Tại sao chúng ta phải trốn?”
Bạc Hạc Hiên: “Đúng vậy, tại sao nhỉ?”
Khương Mạn: Anh còn hỏi em?
“Chắc là do tâm lý.” Bạc Hạc Hiên thở ra một câu, sau đó nhìn cô: “Đằng nào chả không có danh phận.”
Khương Mạn phì một tiếng, đúng là đủ chua chát……
“Lúc làm việc không nói chuyện riêng tư, là ai nói hả?”
Bạc ảnh đế cười khổ: “Anh.”
Khương Mạn kiêu ngạo hất cảm, “Thế thì đúng rồi đấy!”
Cô vừa nói xong lập tức lấy tay bưng mặt người đàn ông lại, sau đó hôn chụt một cái vào khoé miệng anh. Tiếng kêu to như vang cả bầu trời.
Một giây sau cô nhảy khỏi người anh rồi đẩy anh ra xa. Bộ dạng như một tên cặn bã, một tên cặn bã đầy tính tấu hề.
“Em đi thay quần áo, bây giờ chính thức bật chế độ một cỗ máy làm việc không có tình cảm! tránh ra tránh ra!”
Khương Mạn ưỡn ngực đẩy anh ra xa, bước từng bước lớn ra ngoài, bước được hai bước thì chạy té khói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.