Vợ Của Ảnh Đế Lại Phá Hỏng Game Show
Chương 880
Phong Giật
14/11/2022
Vài con chim kêu chíp chíp, bay lượn một vòng trên bầu trời rồi đuổi theo bóng dáng của Lý Vân...
Từ trên tầng cao nhất đi xuống, Quỷ Hồ và Khương Nhuệ Trạch đi cuối cùng, người phía trước nói nhỏ: "Sói, chiêu này của em gái anh ở phương Đông được gọi là mượn dao giết người đúng không?"
Advertisement
Khương Nhuệ Trạch lườm anh ta một cái: "Tên vô dụng như anh quan tâm nhiều như vậy làm gì? Bảo anh đi xử lý Hoa Cẩu Hùng, anh lại bắn ông ta bằng súng cao su?"
“Ai nói vậy, nếu không phải em gái anh kéo ông ta lại thì bây giờ tên đó đã thịt nát xương tan rồi rồi,” Quỷ Hồ khẽ cười:
Advertisement
“Tôi đâm vào gáy ông ta, cho dù không chết thì sau này ông ta cũng sẽ thành kẻ điên thôi! "
"Đúng vậy, nếu Hoa Cẩu Hùng không chơi trò nhảy lầu thì chuyện ông ta phát điên sẽ không hợp tình hợp lý."
Khương Mạn đang đi phía trước đột nhiên mở miệng, nhìn Quỷ Hồ với ánh mắt hoài nghi: "Cơm ở Hội thợ ăn ngon như vậy sao?"
Quỷ Hồ: "..."
Độ sát thương không lớn nhưng độ sỉ nhục cực kỳ cao!
Sau khi ra khỏi thang máy, Khương Mạn dừng lại khi nhìn thấy một đám nhóc học cấp 3 ở phía xa xa. Thằng nhóc đứng đầu mặc bộ đồ lông chồn chạy tới.
"Chị ơi ~ chị của em ~"
Khương Mạn vò đầu, tại sao đứa trẻ rắc rối này vẫn còn ở đây vậy?
Chương 307: Tiết lộ câu chuyện bí mật giữa người đàn ông lực lưỡng và chàng trai trẻ
Khương Tiểu Bảo chưa kịp tới gần thì đã bị chặn lại. Khương Nhuệ Trạch nhìn cậu ta bằng ánh mắt lạnh lùng khiến Bảo nhi gia nuốt nước miếng, lùi lại hai bước, lập tức cười nhe răng.
"Ôi! Người đàn ông cường tráng này trông thật đẹp trai, vừa nhìn đã biết là con ngoan nhà họ Khương!"
"Em tên là Khương Tiểu Bảo, giang hồ gọi là Bảo nhi gia! Anh họ... đúng không? Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau mà lại ở bên ngoài, chỉ cần nói tên..."
Cụm từ "con ngoan nhà họ Khương" ngay lập tức khiến Khương Nhuệ Trạch và Khương Mạn cau mày.
Mặt Khương Tiểu Bảo tỏ vẻ anh hùng, nhưng dưới ánh mắt của Khương Nhuệ Trạch, khí thế của cậu ta dần dần giảm xuống.
Cậu nghiêng đầu chào Khương Mạn, Khương Nhuệ Trạch ở bên cạnh không chịu nổi nên đã chặn mất tầm nhìn của cậu ta.
"Ai là anh họ của cậu? Người nhà họ Khương thì cút ra xa chút đi!"
Tính khí của Khương Nhuệ Trạch không tốt, Khương Tiểu Bảo cũng không phải là người có tính tình mềm mỏng.
Cậu ta lập tức trợn to hai mắt: "Này, tính tình Tiểu Bảo tôi rất nóng nảy! Người nhà họ Khương thì sao nào? Có bao nhiêu người mơ ước được làm người của nhà họ Khương đấy!"
Khương Mạn nhướng mày, Khương Nhuệ Trạch cười chế nhạo.
Khương Tiểu Bảo như vẫn không hề hay biết:
"Vì giữ thể diện mà gọi anh là anh họ, anh đừng có mà không biết điều! Nếu không phải cha tôi bảo tôi phải ôn hoà với anh thì Bảo nhi gia tôi... ai ya, đau quá!!" "
Từ trên tầng cao nhất đi xuống, Quỷ Hồ và Khương Nhuệ Trạch đi cuối cùng, người phía trước nói nhỏ: "Sói, chiêu này của em gái anh ở phương Đông được gọi là mượn dao giết người đúng không?"
Advertisement
Khương Nhuệ Trạch lườm anh ta một cái: "Tên vô dụng như anh quan tâm nhiều như vậy làm gì? Bảo anh đi xử lý Hoa Cẩu Hùng, anh lại bắn ông ta bằng súng cao su?"
“Ai nói vậy, nếu không phải em gái anh kéo ông ta lại thì bây giờ tên đó đã thịt nát xương tan rồi rồi,” Quỷ Hồ khẽ cười:
Advertisement
“Tôi đâm vào gáy ông ta, cho dù không chết thì sau này ông ta cũng sẽ thành kẻ điên thôi! "
"Đúng vậy, nếu Hoa Cẩu Hùng không chơi trò nhảy lầu thì chuyện ông ta phát điên sẽ không hợp tình hợp lý."
Khương Mạn đang đi phía trước đột nhiên mở miệng, nhìn Quỷ Hồ với ánh mắt hoài nghi: "Cơm ở Hội thợ ăn ngon như vậy sao?"
Quỷ Hồ: "..."
Độ sát thương không lớn nhưng độ sỉ nhục cực kỳ cao!
Sau khi ra khỏi thang máy, Khương Mạn dừng lại khi nhìn thấy một đám nhóc học cấp 3 ở phía xa xa. Thằng nhóc đứng đầu mặc bộ đồ lông chồn chạy tới.
"Chị ơi ~ chị của em ~"
Khương Mạn vò đầu, tại sao đứa trẻ rắc rối này vẫn còn ở đây vậy?
Chương 307: Tiết lộ câu chuyện bí mật giữa người đàn ông lực lưỡng và chàng trai trẻ
Khương Tiểu Bảo chưa kịp tới gần thì đã bị chặn lại. Khương Nhuệ Trạch nhìn cậu ta bằng ánh mắt lạnh lùng khiến Bảo nhi gia nuốt nước miếng, lùi lại hai bước, lập tức cười nhe răng.
"Ôi! Người đàn ông cường tráng này trông thật đẹp trai, vừa nhìn đã biết là con ngoan nhà họ Khương!"
"Em tên là Khương Tiểu Bảo, giang hồ gọi là Bảo nhi gia! Anh họ... đúng không? Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau mà lại ở bên ngoài, chỉ cần nói tên..."
Cụm từ "con ngoan nhà họ Khương" ngay lập tức khiến Khương Nhuệ Trạch và Khương Mạn cau mày.
Mặt Khương Tiểu Bảo tỏ vẻ anh hùng, nhưng dưới ánh mắt của Khương Nhuệ Trạch, khí thế của cậu ta dần dần giảm xuống.
Cậu nghiêng đầu chào Khương Mạn, Khương Nhuệ Trạch ở bên cạnh không chịu nổi nên đã chặn mất tầm nhìn của cậu ta.
"Ai là anh họ của cậu? Người nhà họ Khương thì cút ra xa chút đi!"
Tính khí của Khương Nhuệ Trạch không tốt, Khương Tiểu Bảo cũng không phải là người có tính tình mềm mỏng.
Cậu ta lập tức trợn to hai mắt: "Này, tính tình Tiểu Bảo tôi rất nóng nảy! Người nhà họ Khương thì sao nào? Có bao nhiêu người mơ ước được làm người của nhà họ Khương đấy!"
Khương Mạn nhướng mày, Khương Nhuệ Trạch cười chế nhạo.
Khương Tiểu Bảo như vẫn không hề hay biết:
"Vì giữ thể diện mà gọi anh là anh họ, anh đừng có mà không biết điều! Nếu không phải cha tôi bảo tôi phải ôn hoà với anh thì Bảo nhi gia tôi... ai ya, đau quá!!" "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.