Vợ Của Ảnh Đế Lại Phá Hỏng Game Show
Chương 903
Phong Giật
16/11/2022
Đường nét quai hàm của người đàn ông tinh xảo và ưu việt, đuôi mắt đỏ tươi có hình vòng cung hơi quyến rũ, lông mi dài che đi màu máu ở đáy mắt, ẩn hiện bóng người dưới con ngươi to tròn, đường nét sâu thẳm.Người đẹp từ trong xương cốt.
Lúc này, trong vẻ mãn nguyện no đủ, còn toát ra vẻ nguy hiểm và hấp dẫn.
Đầu vai của Khương Mạn bị anh cắn không ngừng rỉ máu. Giống như là bị vị máu kích thích, Bạc Hạc Hiên m út vào mấy giọt máu liền không cắn nữa, mà là....
Advertisement
Khương Mạn cả người căng thẳng, nửa thân trên tê dại: “Bạc Hạc Hiên, anh tuổi chó sao......A!”
Tiếng mắng trở thành tiếng kêu đau.
Advertisement
Khương Mạn chỉ vừa mới tạm ngừng truyền năng lượng trị liệu, chó săn Bạc lại trở nên hung dữ, lại cắn lên cổ cô một miếng.
Khương Mạn chỉ đành tiếp tục ‘đút anh ăn’.
Anh giỏi lắm, anh ghê gớm, răng anh cứng, em không đấu lại nổi!
Nước Tây Hồ, nước mắt của Khương Mạn*, dị năng của cô không lẽ là miễn phí!
(*Lấy từ hai câu trong bài hát ‘Chờ người ngàn năm’)
“Anh cắn em thì được……nhưng anh có thể đừng gặm không……”
Khương Mạn nghiến răng nghiến lợi. Lông tơ dựng hết cả lên, đúng là một cảm giác khác thường.
Cho dù cô là nữ thẳng như bê tông cốt thép thì cũng vẫn hiểu được cảm giác này mang hàm ý gì.
Bạc Hạc Hiên trước kia đã muốn ‘ăn’ cô rồi. Bây giờ chẳng qua là đổi một cách ‘ăn’ khác thôi......
Nếu Khương Mạn không muốn bị ăn thì chỉ đành ngoan ngoãn đút dị năng cho anh thôi.
Cảm giác này……thật vi diệu!
Cũng không phải xấu hổ hay là không bằng lòng....mà là.....
Cô cảm thấy cái trò lấy thân mình làm thức ăn cho hổ này chưa chắc có thể cho hổ ăn no hoặc khiến cho hổ tỉnh táo, mà có khi lại hại chết chính mình cũng nên ……
Đặc biệt là tiêu hao dị năng quá nhiều, cô lúc này cũng rất yếu ớt. Không chơi nổi, thiệt thòi to!
Khương Mạn không thể không nghĩ cách di dời sự chú ý của anh.
Đối với việc cô truyền dị năng một cách keo kiệt, chó săn Bạc dần dần mất kiên nhẫn và bất mãn.
Nỗi lo lắng ngày càng lớn khiến anh theo bản năng muốn nhiều hơn nữa, như thể anh đang tìm kiếm điều gì.
Sự tàn bạo nguyên thủy vốn không thể nói lý lẽ!
Đôi tay đang ôm lấy eo của Khương Mạn Mạn cũng siết chặt vô cùng.
Sự dịu dàng trước kia giống như một giấc mộng, như vị thần sau khi xé lớp ngụy trang liền biến thành dã thú.
Khương Mạn không thể không rút ra một cánh tay để đối phó anh, ấn bàn tay đang tác oai tác quái của anh lại.
Điều này đổi lại sự bất mãn của chó săn Bạc, cô lại bị anh cắn vào xương quai xanh.
Khương Mạn rít lên một tiếng. Cô khóc không ra nước mắt, lúc này cô chỉ muốn nghỉ ngơi một lát và ăn hai bát cơm thôi.
Nhưng hiển nhiên là tên đàn ông chó má này không hề có cái khái niệm thương hoa tiếc ngọc.
“Bạc Hạc Hiên, anh tỉnh táo lại đi!”
“Chó mới cắn người, anh có phải là....em sai rồi, sai rồi, em không nên hung dữ với anh, anh đừng cắn mà ……”
“Nice! Cắn giỏi lắm, không hổ danh là anh ……”
Lúc này, trong vẻ mãn nguyện no đủ, còn toát ra vẻ nguy hiểm và hấp dẫn.
Đầu vai của Khương Mạn bị anh cắn không ngừng rỉ máu. Giống như là bị vị máu kích thích, Bạc Hạc Hiên m út vào mấy giọt máu liền không cắn nữa, mà là....
Advertisement
Khương Mạn cả người căng thẳng, nửa thân trên tê dại: “Bạc Hạc Hiên, anh tuổi chó sao......A!”
Tiếng mắng trở thành tiếng kêu đau.
Advertisement
Khương Mạn chỉ vừa mới tạm ngừng truyền năng lượng trị liệu, chó săn Bạc lại trở nên hung dữ, lại cắn lên cổ cô một miếng.
Khương Mạn chỉ đành tiếp tục ‘đút anh ăn’.
Anh giỏi lắm, anh ghê gớm, răng anh cứng, em không đấu lại nổi!
Nước Tây Hồ, nước mắt của Khương Mạn*, dị năng của cô không lẽ là miễn phí!
(*Lấy từ hai câu trong bài hát ‘Chờ người ngàn năm’)
“Anh cắn em thì được……nhưng anh có thể đừng gặm không……”
Khương Mạn nghiến răng nghiến lợi. Lông tơ dựng hết cả lên, đúng là một cảm giác khác thường.
Cho dù cô là nữ thẳng như bê tông cốt thép thì cũng vẫn hiểu được cảm giác này mang hàm ý gì.
Bạc Hạc Hiên trước kia đã muốn ‘ăn’ cô rồi. Bây giờ chẳng qua là đổi một cách ‘ăn’ khác thôi......
Nếu Khương Mạn không muốn bị ăn thì chỉ đành ngoan ngoãn đút dị năng cho anh thôi.
Cảm giác này……thật vi diệu!
Cũng không phải xấu hổ hay là không bằng lòng....mà là.....
Cô cảm thấy cái trò lấy thân mình làm thức ăn cho hổ này chưa chắc có thể cho hổ ăn no hoặc khiến cho hổ tỉnh táo, mà có khi lại hại chết chính mình cũng nên ……
Đặc biệt là tiêu hao dị năng quá nhiều, cô lúc này cũng rất yếu ớt. Không chơi nổi, thiệt thòi to!
Khương Mạn không thể không nghĩ cách di dời sự chú ý của anh.
Đối với việc cô truyền dị năng một cách keo kiệt, chó săn Bạc dần dần mất kiên nhẫn và bất mãn.
Nỗi lo lắng ngày càng lớn khiến anh theo bản năng muốn nhiều hơn nữa, như thể anh đang tìm kiếm điều gì.
Sự tàn bạo nguyên thủy vốn không thể nói lý lẽ!
Đôi tay đang ôm lấy eo của Khương Mạn Mạn cũng siết chặt vô cùng.
Sự dịu dàng trước kia giống như một giấc mộng, như vị thần sau khi xé lớp ngụy trang liền biến thành dã thú.
Khương Mạn không thể không rút ra một cánh tay để đối phó anh, ấn bàn tay đang tác oai tác quái của anh lại.
Điều này đổi lại sự bất mãn của chó săn Bạc, cô lại bị anh cắn vào xương quai xanh.
Khương Mạn rít lên một tiếng. Cô khóc không ra nước mắt, lúc này cô chỉ muốn nghỉ ngơi một lát và ăn hai bát cơm thôi.
Nhưng hiển nhiên là tên đàn ông chó má này không hề có cái khái niệm thương hoa tiếc ngọc.
“Bạc Hạc Hiên, anh tỉnh táo lại đi!”
“Chó mới cắn người, anh có phải là....em sai rồi, sai rồi, em không nên hung dữ với anh, anh đừng cắn mà ……”
“Nice! Cắn giỏi lắm, không hổ danh là anh ……”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.