Chương 4: Thụ Tinh Này Không Ăn Chay
Bán Lâu Yên Sa
16/11/2022
Lúc đó tâm trí Huyết Tiên như hài đồng, tò mò nhảy lên sân khấu, ngồi trên vai võ tịnh (*), vươn tay sờ râu giả của y.
(*) Võ tịnh (武净): Trong hí kịch, trái ngược với Đán (旦) nghĩa là chỉ diễn viên nữ, Tịnh (净) nghĩa là diễn viên nam, cho nên võ tịnh tức là diễn viên nam chuyên diễn cảnh đánh võ.
Võ tịnh cảm thấy cằm đau nhói, râu của y liền rớt xuống.
Đám nữ quyến dưới sân khấu: “…”
Đây là đang diễn cái gì vậy?
Đầu tiên không nói tới vở kịch này kế tiếp bị rối loạn như thế nào, ngay cả thanh đán đoan trang, đồ trang sức trên đầu cũng rơi vãi khắp mặt đất.
Đám hí tử trên sân khấu rối loạn cả lên, Huyết Tiên lại cảm thấy thật thú vị.
Từ đó về sau, mỗi khi rảnh rỗi Huyết Tiên đều sẽ đến xem kịch.
Đám nữ quyến nghe kịch, đa phần đều thích nghe những câu chuyện về tài tử giai nhân, do đó Huyết Tiên cũng nghe theo một đống thoại bản uyên ương và yêu hận tình thù.
Nhưng nàng lại chẳng hiểu gì về tình yêu hết.
Trong kịch, nam nữ thành thân là tình tiết tất yếu không thể tránh né, lại mang theo thủ pháp khoa trương đặc trưng của hí kịch. Bao nhiêu uyên ương bỏ mạng đã hứa hẹn cả đời trên đường chạy trốn.
Huyết Tiên xem mà ù ù cạc cạc chẳng hiểu gì, nhưng vẫn vô cùng hứng thú.
Nam nhân sống mà nàng từng thấy có thể đếm trên đầu ngón tay, người từng trò chuyện chỉ có Chu Thiếu tướng quân thời niên thiếu có thể nhìn thấy tinh quái.
Không thể không nói, mặc dù Chu Thiếu tướng quân này là võ tướng, nhưng bởi vì từ nhỏ đã làm thư đồng trong Quốc Tử Giám nên trên người không có khí chất xốc nổi của võ tướng, từ thời niên thiếu tướng mạo đã đường đường.
Huyết Tiên chưa từng tiếp xúc với nam nhân sống khác, đương nhiên coi Chu Thiếu tướng quân có quan hệ sâu sắc với mình là vật sở hữu của mình.
Năm đó khi Chu Tướng quân ra ngoài chinh chiến, trực tiếp dẫn theo Chu Vân Nghiên khi đó mới mười tuổi đi cùng.
Theo lời nói của Chu Tướng quân thì một nam nhi đầu đội trời chân đạp đất, cả ngày ngâm mình trong nhà thì sớm muộn gì cũng sẽ bị một đám nữ nhân nuôi dưỡng thành gối thêu hoa.
Chu Tướng quân muốn con trai nhà mình kế thừa y bát của mình, làm một võ tướng thiết cốt boong boong, đừng nhúng tay vào những trận câu tâm đấu giác trong triều đình.
Chu Vân Nghiên không phụ sự mong đợi, dù còn chưa trở thành mãnh tướng như cha mình, nhưng cũng có thể gọi một tiếng thiếu niên tướng quân.
Còn nhỏ tuổi đã có phong độ của đại tướng.
Chu Thiếu tướng quân đi một chuyến suốt bốn năm, mười bốn tuổi mới về kinh một lần, chưa đầy một tháng sau lại rời đi, lần này là đi biên quan.
Nghe nói cháu trai nhà mình phải đến nơi khổ hàn ấy, lão thái quân rất đau lòng. Lúc đưa tiễn hắn trước phủ Tướng quân, bà vẫn nhìn theo cho đến khi bóng lưng của hắn biến mất ở nơi xa, mới hai mắt đẫm lệ xua tay, trở về dưới sự nâng đỡ của mọi người.
Võ tướng đa phần đều phải chịu khổ, huống chi mấy năm nay biên quan vẫn không yên ổn.
Chuyến này lại là năm năm, Chu Thiếu tướng quân đã mười chín. Trong đồng lứa của hắn, chỉ còn một mình hắn chưa thành thân.
Lão thái quân không phải không muốn thêm hai người vào phòng của cháu trai, thị tì nha đầu cũng được, còn từng vì chuyện này mà viết thư cho Chu Vân Nghiên.
Chu Thiếu tướng quân gửi thư trả lời rằng, biên quan đất vàng khắp nơi, không phù hợp để nữ tử sinh sống. Trong một năm có hơn nửa năm hắn xuất chinh ở ngoài, trong quân doanh càng cấm nữ quyến, vẫn đừng nên thu xếp người trong phòng cho hắn thì tốt hơn.
Thấy cháu trai lớn lên từng ngày, trong phòng đường đệ của hắn cũng sinh con cả rồi, lão thái quân không thể ngồi yên được nữa.
Vừa lúc, bên phía Lý Thái phó có ý kết thân.
Chu Tướng quân và lão thái quân suy xét một phen, Chu gia bọn họ vẫn luôn giữ thái độ trung lập trên triều đình, vừa không kéo bè kết phái, cũng không làm chỗ dựa cho ai.
Nhà Thái phó cũng không khác là bao, cho dù hai nhà kết thân thì cũng sẽ không khiến Thánh thượng ngờ vực vô căn cứ, không ưa thích.
Thế nên mới có chuyện Chu Thiếu tướng quân về kinh.
Ý của lão thái quân là không cần nhiều, chỉ cần Vân Nghiên về kinh ba ngày là đủ.
Ghép bát tự, đặt sính lễ, định hôn sự này trước, đầu xuân sang năm lại tổ chức hỷ sự.
Bên này, Độn Địa Hổ còn đang liên tục đập móng vuốt.
“Thì… thì…”
Theo ý hắn, Chu Thiếu tướng quân này cũng thật oan uổng. Hắn hoàn toàn không có gì với thụ tinh này, chỉ có thể nói vận mệnh trêu ngươi… Số mệnh của hắn không được tốt.
(*) Võ tịnh (武净): Trong hí kịch, trái ngược với Đán (旦) nghĩa là chỉ diễn viên nữ, Tịnh (净) nghĩa là diễn viên nam, cho nên võ tịnh tức là diễn viên nam chuyên diễn cảnh đánh võ.
Võ tịnh cảm thấy cằm đau nhói, râu của y liền rớt xuống.
Đám nữ quyến dưới sân khấu: “…”
Đây là đang diễn cái gì vậy?
Đầu tiên không nói tới vở kịch này kế tiếp bị rối loạn như thế nào, ngay cả thanh đán đoan trang, đồ trang sức trên đầu cũng rơi vãi khắp mặt đất.
Đám hí tử trên sân khấu rối loạn cả lên, Huyết Tiên lại cảm thấy thật thú vị.
Từ đó về sau, mỗi khi rảnh rỗi Huyết Tiên đều sẽ đến xem kịch.
Đám nữ quyến nghe kịch, đa phần đều thích nghe những câu chuyện về tài tử giai nhân, do đó Huyết Tiên cũng nghe theo một đống thoại bản uyên ương và yêu hận tình thù.
Nhưng nàng lại chẳng hiểu gì về tình yêu hết.
Trong kịch, nam nữ thành thân là tình tiết tất yếu không thể tránh né, lại mang theo thủ pháp khoa trương đặc trưng của hí kịch. Bao nhiêu uyên ương bỏ mạng đã hứa hẹn cả đời trên đường chạy trốn.
Huyết Tiên xem mà ù ù cạc cạc chẳng hiểu gì, nhưng vẫn vô cùng hứng thú.
Nam nhân sống mà nàng từng thấy có thể đếm trên đầu ngón tay, người từng trò chuyện chỉ có Chu Thiếu tướng quân thời niên thiếu có thể nhìn thấy tinh quái.
Không thể không nói, mặc dù Chu Thiếu tướng quân này là võ tướng, nhưng bởi vì từ nhỏ đã làm thư đồng trong Quốc Tử Giám nên trên người không có khí chất xốc nổi của võ tướng, từ thời niên thiếu tướng mạo đã đường đường.
Huyết Tiên chưa từng tiếp xúc với nam nhân sống khác, đương nhiên coi Chu Thiếu tướng quân có quan hệ sâu sắc với mình là vật sở hữu của mình.
Năm đó khi Chu Tướng quân ra ngoài chinh chiến, trực tiếp dẫn theo Chu Vân Nghiên khi đó mới mười tuổi đi cùng.
Theo lời nói của Chu Tướng quân thì một nam nhi đầu đội trời chân đạp đất, cả ngày ngâm mình trong nhà thì sớm muộn gì cũng sẽ bị một đám nữ nhân nuôi dưỡng thành gối thêu hoa.
Chu Tướng quân muốn con trai nhà mình kế thừa y bát của mình, làm một võ tướng thiết cốt boong boong, đừng nhúng tay vào những trận câu tâm đấu giác trong triều đình.
Chu Vân Nghiên không phụ sự mong đợi, dù còn chưa trở thành mãnh tướng như cha mình, nhưng cũng có thể gọi một tiếng thiếu niên tướng quân.
Còn nhỏ tuổi đã có phong độ của đại tướng.
Chu Thiếu tướng quân đi một chuyến suốt bốn năm, mười bốn tuổi mới về kinh một lần, chưa đầy một tháng sau lại rời đi, lần này là đi biên quan.
Nghe nói cháu trai nhà mình phải đến nơi khổ hàn ấy, lão thái quân rất đau lòng. Lúc đưa tiễn hắn trước phủ Tướng quân, bà vẫn nhìn theo cho đến khi bóng lưng của hắn biến mất ở nơi xa, mới hai mắt đẫm lệ xua tay, trở về dưới sự nâng đỡ của mọi người.
Võ tướng đa phần đều phải chịu khổ, huống chi mấy năm nay biên quan vẫn không yên ổn.
Chuyến này lại là năm năm, Chu Thiếu tướng quân đã mười chín. Trong đồng lứa của hắn, chỉ còn một mình hắn chưa thành thân.
Lão thái quân không phải không muốn thêm hai người vào phòng của cháu trai, thị tì nha đầu cũng được, còn từng vì chuyện này mà viết thư cho Chu Vân Nghiên.
Chu Thiếu tướng quân gửi thư trả lời rằng, biên quan đất vàng khắp nơi, không phù hợp để nữ tử sinh sống. Trong một năm có hơn nửa năm hắn xuất chinh ở ngoài, trong quân doanh càng cấm nữ quyến, vẫn đừng nên thu xếp người trong phòng cho hắn thì tốt hơn.
Thấy cháu trai lớn lên từng ngày, trong phòng đường đệ của hắn cũng sinh con cả rồi, lão thái quân không thể ngồi yên được nữa.
Vừa lúc, bên phía Lý Thái phó có ý kết thân.
Chu Tướng quân và lão thái quân suy xét một phen, Chu gia bọn họ vẫn luôn giữ thái độ trung lập trên triều đình, vừa không kéo bè kết phái, cũng không làm chỗ dựa cho ai.
Nhà Thái phó cũng không khác là bao, cho dù hai nhà kết thân thì cũng sẽ không khiến Thánh thượng ngờ vực vô căn cứ, không ưa thích.
Thế nên mới có chuyện Chu Thiếu tướng quân về kinh.
Ý của lão thái quân là không cần nhiều, chỉ cần Vân Nghiên về kinh ba ngày là đủ.
Ghép bát tự, đặt sính lễ, định hôn sự này trước, đầu xuân sang năm lại tổ chức hỷ sự.
Bên này, Độn Địa Hổ còn đang liên tục đập móng vuốt.
“Thì… thì…”
Theo ý hắn, Chu Thiếu tướng quân này cũng thật oan uổng. Hắn hoàn toàn không có gì với thụ tinh này, chỉ có thể nói vận mệnh trêu ngươi… Số mệnh của hắn không được tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.