Chương 7: Thụ Tinh Này Không Ăn Chay
Bán Lâu Yên Sa
24/11/2022
Ở biên quan lâu ngày, Chu Vân Nghiên cũng cực kỳ để bụng tới chuyện biên cương. Lần này hắn trở về, đính hôn chỉ là chuyện nhỏ, hắn còn phải báo cáo công tác với Hoàng thượng, xem thử có thể kiếm chút lợi ích nào cho biên quan hay không.
Thực ra chuyện không ai coi trọng biên quan cũng là điều dễ hiểu, chung quy kẻ thù nước láng giềng như hổ rình mồi, ba ngày hai bữa lại đến biên giới đòi tiền. Trồng lương thực, nuôi súc vật, chỉ sợ sẽ làm áo gả thay kẻ khác.
Dù sao trồng cây cũng không sống nổi, dứt khoát bỏ luôn.
Biên cảnh không phải bị vạch một đường thẳng có thể thấy bằng mắt thường, cũng không phải bị chém một nhát ngay chính giữa, hai quốc gia cách nhau một vách núi.
Nơi biên giới chỉ dựng một tấm bia, cách xa một chút thì không thể nói rõ là bên mình hay bên người ta.
Hắn ở biên quan sinh sống nhiều năm, chịu không ít khổ cực, giao phong với nước láng giềng vô số lần, còn đánh hai trận chiến thắng lợi xinh đẹp, hoàn toàn có thể dựa vào những công lao này mà hồi kinh trong vinh quang.
Trong lứa võ tướng tiểu bối, không ai có thể hơn hắn.
Chu Chấn còn hỏi hắn, sang năm có muốn hồi kinh hay không?
Chu Vân Nghiên ngẫm nghĩ, vẫn quyết định ở lại đó thêm năm năm nữa.
Hôn sự giữa nhà Thái phó và phủ Tướng quân không thể tránh khỏi bị hủy bỏ. Khi biết chuyện này, lão thái quân không khỏi cảm thấy cháu trai nhà mình thật khổ.
Chẳng những ở bên ngoài quanh năm, một nhi lang lớn chừng này tuổi rồi mà mỗi ngày cứ chém tới giết lui, trong phòng ngay cả một người đau lòng cho hắn cũng không có.
Thân là nam nhân, quần áo, giày dép đều phải tự mình lo liệu, lão thái quân càng nghĩ càng cảm thấy cháu trai nhà mình đáng thương.
“Hay là, cho Vân Nghiên dẫn theo hai nha đầu đi cùng.” Lão thái quân đề nghị. Mặc dù Chu gia không thịnh hành nạp thị thiếp thông phòng, nhưng phái hai thị nữ xinh đẹp đi hầu hạ cuộc sống hằng ngày của hắn vẫn được.
Vừa lúc Chu Chấn đến nói với lão thái quân chuyện trả bát tự, nghe lời ấy thì lập tức phản bác: “Trong quân doanh sao có thể có nữ quyến? Mẫu thân chớ nên nói lời này nữa.”
Lão thái quân: “… Chẳng lẽ con nhẫn tâm bắt Vân Nghiên cô đơn một mình chịu vất vả ở nơi khổ hàn đó hay sao? Ngay cả người làm giày dép cho nó cũng không có?! Chẳng phải còn có tòa nhà ngoài quân doanh hay sao? An bài ở đó chẳng phải là xong à?”
Tuổi tác của Chu Vân Nghiên trong số các nhi lang chưa lập gia đình ở kinh thành xem như đã lớn. Bình thường mười bốn, mười lăm tuổi đã đến tuổi thành thân.
Mấy năm nay hắn ở bên ngoài, bị chậm trễ hết sức.
Lớn chừng này tuổi rồi mà còn chưa được nếm mùi làm nam nhân. Ngay cả con trai út của nhị phòng cũng sắp thành hôn rồi kia kìa!
Chu Chấn lơ đễnh nói: “Vân Nghiên không cố chấp với nhi nữ tình trường, cũng chỉ chờ thêm một hai năm nữa thôi mà.”
Lão thái quân cảm thấy mình không thể trò chuyện với con trai mình được nữa, bà phải mau chóng tìm một người vợ khác cho Vân Nghiên mới được.
Lần này không thể chỉ nhìn gia thế, phải hỏi thăm kỹ càng nhân phẩm của nữ lang.
Nghĩ đến đây, lão thái quân không khỏi thở dài. Cháu trai của bà tốt cỡ này, sao nhân duyên lại nhấp nhô như vậy.
Trước khi rời đi, Chu Vân Nghiên nói lời chào từ biệt với lão thái quân. Lão thái quân hai mắt đẫm lệ nhìn cháu trai lớn của mình, nói: “Nếu Vân Nghiên gặp được người vừa ý, muốn cưới hay nạp đều tùy cháu, chỉ cần gửi lá thư về nhà là được, cũng khiến tổ mẫu vui vẻ một chút.”
Chu Vân Nghiên trịnh trọng hành lễ với tổ mẫu, nói: “Lần này cháu trai rời đi còn phải mấy năm nữa mới trở về, không thể tẫn hiếu trước mặt tổ mẫu, muôn phần tiếc nuối. Chờ Vân Nghiên hồi kinh, lúc đó lại làm phiền tổ mẫu chọn một nữ tử hiền lương thay Vân Nghiên.”
Lão thái quân: “…”
Cháu trai của bà hoàn toàn không muốn tìm, cứ phải chờ hồi kinh rồi mới tính!
“Mau đi đi, mặt trời sắp xuống núi rồi!”
Lão thái quân xua tay, cháu đừng nói nữa, mau lên đường đi.
Tướng quân phu nhân, cũng chính là mẫu thân của Chu Vân Nghiên chỉ sinh một đứa con trai là Chu Vân Nghiên, sau này liên tục sinh hai đứa con gái.
Trong nhà quan viên nhất phẩm cho dù không thê thiếp thành bầy thì cũng có hai ba thông phòng, thế nhưng hậu viện của Chu Chấn lại không có bất cứ một người ăn không ngồi rồi nào.
Nữ nhân nhiều, hậu viện nhất định sẽ chướng khí mù mịt, đụng chạm ghen tỵ xưa nay dễ gây họa. Hơn nữa ông ta rời đi quanh năm, vốn dĩ đã rất hiếm khi ở nhà, cần nhiều nữ nhân như thế làm gì?
Nhân khẩu của phủ Tướng quân vốn đã ít, họ là đại phòng, còn có hai nhà nhị đệ, tam đệ, cả nhà huynh hữu đệ cung, ba huynh đệ đều không thèm muốn sắc đẹp, nhà ai nấy đều sạch bong kin kít.
Đại phòng cũng chỉ có một mình Chu Vân Nghiên là dòng độc đinh, lão thái quân chỉ hận không thể bắt hắn mau chóng đẻ hai đứa con.
Khi Độn Địa Hổ hỏi thăm tin tức xong, trở về bẩm báo với Huyết Tiên, Chu Vân Nghiên đã sớm khởi hành được một ngày một đêm.
Chẳng trách hơn một trăm gian phòng mà không có chỗ nào truyền ra mùi nồng đậm của Chu Vân Nghiên.
Nghe Độn Địa Hổ bẩm báo xong, tay trái Huyết Tiên chống cằm, con ngươi đen nhánh nhìn về phương xa, nói: “Hôm qua chàng ấy đã lên đường rồi à?”
Độn Địa Hổ hít mũi, trả lời: “Đúng vậy, chí ít cũng đã gần mười hai canh giờ, không biết đi được bao nhiêu dặm đường rồi.”
Ngựa báu của Chu Thiếu tướng quân chạy nhanh như gió, dù không đến mức ngày đi ngàn dặm, nhưng cũng chẳng kém hơn là bao.
Huyết Tiên vươn ngón trỏ thon dài, nhẹ nhàng vuốt ve đóa hoa nở trên đầu cành, sâu bên trong cánh hoa đỏ au là nhụy hoa vàng nhạt và hồng nhạt trộn lẫn.
Độn Địa Hổ cho rằng chuyện này tạm thời kết thúc tại đây, nào ngờ câu nói kế tiếp của Huyết Tiên lại suýt nữa khiến hắn trượt chân, ngã vào đường hầm lắt léo.
Huyết Tiên bâng quơ nói: “Vậy thì ta đi tìm chàng ấy là được.”
Nàng đã không phải là tinh hồn trong suốt trong hình dạng đứa bé nữa mà đã tu thành hình người có thể thấy bằng mắt thường, nàng cũng có thể đi theo đến nơi gọi là biên quan kia.
Nàng sống trong sân vườn này quá lâu, thế giới bên ngoài bức tường này, chỉ có rễ cây của nàng từng đi qua, còn đối với nàng thì hoàn toàn xa lạ.
Trong lòng Huyết Tiên, nàng và Chu Vân Nghiên chính là thanh mai trúc mã theo lời kể trong hí kịch kia, vậy thì đương nhiên cũng nên tình chàng ý thiếp.
“Chàng ấy muốn kết thân, vậy thì ta sẽ thỏa mãn ước nguyện của chàng ấy, kết thân với chàng ấy là được.” Huyết Tiên lẩm bẩm, giọng điệu cứ như thỏa mãn thỉnh cầu của đứa trẻ, còn kèm theo một chút yêu chiều.
Độn Địa Hổ chớp con mắt tròn vo như đậu đen. Hắn suy nghĩ bằng cái đầu đã sống mấy trăm năm mà vẫn không hiểu thụ tinh này và Chu Thiếu tướng quân, cùng lắm chỉ có duyên phận là cây cổ thụ trong nhà và tiểu chủ tử mà thôi, làm sao đáng để thụ tinh này vượt qua ngàn dặm đi tìm hắn kết thân chứ?
Thực ra chuyện không ai coi trọng biên quan cũng là điều dễ hiểu, chung quy kẻ thù nước láng giềng như hổ rình mồi, ba ngày hai bữa lại đến biên giới đòi tiền. Trồng lương thực, nuôi súc vật, chỉ sợ sẽ làm áo gả thay kẻ khác.
Dù sao trồng cây cũng không sống nổi, dứt khoát bỏ luôn.
Biên cảnh không phải bị vạch một đường thẳng có thể thấy bằng mắt thường, cũng không phải bị chém một nhát ngay chính giữa, hai quốc gia cách nhau một vách núi.
Nơi biên giới chỉ dựng một tấm bia, cách xa một chút thì không thể nói rõ là bên mình hay bên người ta.
Hắn ở biên quan sinh sống nhiều năm, chịu không ít khổ cực, giao phong với nước láng giềng vô số lần, còn đánh hai trận chiến thắng lợi xinh đẹp, hoàn toàn có thể dựa vào những công lao này mà hồi kinh trong vinh quang.
Trong lứa võ tướng tiểu bối, không ai có thể hơn hắn.
Chu Chấn còn hỏi hắn, sang năm có muốn hồi kinh hay không?
Chu Vân Nghiên ngẫm nghĩ, vẫn quyết định ở lại đó thêm năm năm nữa.
Hôn sự giữa nhà Thái phó và phủ Tướng quân không thể tránh khỏi bị hủy bỏ. Khi biết chuyện này, lão thái quân không khỏi cảm thấy cháu trai nhà mình thật khổ.
Chẳng những ở bên ngoài quanh năm, một nhi lang lớn chừng này tuổi rồi mà mỗi ngày cứ chém tới giết lui, trong phòng ngay cả một người đau lòng cho hắn cũng không có.
Thân là nam nhân, quần áo, giày dép đều phải tự mình lo liệu, lão thái quân càng nghĩ càng cảm thấy cháu trai nhà mình đáng thương.
“Hay là, cho Vân Nghiên dẫn theo hai nha đầu đi cùng.” Lão thái quân đề nghị. Mặc dù Chu gia không thịnh hành nạp thị thiếp thông phòng, nhưng phái hai thị nữ xinh đẹp đi hầu hạ cuộc sống hằng ngày của hắn vẫn được.
Vừa lúc Chu Chấn đến nói với lão thái quân chuyện trả bát tự, nghe lời ấy thì lập tức phản bác: “Trong quân doanh sao có thể có nữ quyến? Mẫu thân chớ nên nói lời này nữa.”
Lão thái quân: “… Chẳng lẽ con nhẫn tâm bắt Vân Nghiên cô đơn một mình chịu vất vả ở nơi khổ hàn đó hay sao? Ngay cả người làm giày dép cho nó cũng không có?! Chẳng phải còn có tòa nhà ngoài quân doanh hay sao? An bài ở đó chẳng phải là xong à?”
Tuổi tác của Chu Vân Nghiên trong số các nhi lang chưa lập gia đình ở kinh thành xem như đã lớn. Bình thường mười bốn, mười lăm tuổi đã đến tuổi thành thân.
Mấy năm nay hắn ở bên ngoài, bị chậm trễ hết sức.
Lớn chừng này tuổi rồi mà còn chưa được nếm mùi làm nam nhân. Ngay cả con trai út của nhị phòng cũng sắp thành hôn rồi kia kìa!
Chu Chấn lơ đễnh nói: “Vân Nghiên không cố chấp với nhi nữ tình trường, cũng chỉ chờ thêm một hai năm nữa thôi mà.”
Lão thái quân cảm thấy mình không thể trò chuyện với con trai mình được nữa, bà phải mau chóng tìm một người vợ khác cho Vân Nghiên mới được.
Lần này không thể chỉ nhìn gia thế, phải hỏi thăm kỹ càng nhân phẩm của nữ lang.
Nghĩ đến đây, lão thái quân không khỏi thở dài. Cháu trai của bà tốt cỡ này, sao nhân duyên lại nhấp nhô như vậy.
Trước khi rời đi, Chu Vân Nghiên nói lời chào từ biệt với lão thái quân. Lão thái quân hai mắt đẫm lệ nhìn cháu trai lớn của mình, nói: “Nếu Vân Nghiên gặp được người vừa ý, muốn cưới hay nạp đều tùy cháu, chỉ cần gửi lá thư về nhà là được, cũng khiến tổ mẫu vui vẻ một chút.”
Chu Vân Nghiên trịnh trọng hành lễ với tổ mẫu, nói: “Lần này cháu trai rời đi còn phải mấy năm nữa mới trở về, không thể tẫn hiếu trước mặt tổ mẫu, muôn phần tiếc nuối. Chờ Vân Nghiên hồi kinh, lúc đó lại làm phiền tổ mẫu chọn một nữ tử hiền lương thay Vân Nghiên.”
Lão thái quân: “…”
Cháu trai của bà hoàn toàn không muốn tìm, cứ phải chờ hồi kinh rồi mới tính!
“Mau đi đi, mặt trời sắp xuống núi rồi!”
Lão thái quân xua tay, cháu đừng nói nữa, mau lên đường đi.
Tướng quân phu nhân, cũng chính là mẫu thân của Chu Vân Nghiên chỉ sinh một đứa con trai là Chu Vân Nghiên, sau này liên tục sinh hai đứa con gái.
Trong nhà quan viên nhất phẩm cho dù không thê thiếp thành bầy thì cũng có hai ba thông phòng, thế nhưng hậu viện của Chu Chấn lại không có bất cứ một người ăn không ngồi rồi nào.
Nữ nhân nhiều, hậu viện nhất định sẽ chướng khí mù mịt, đụng chạm ghen tỵ xưa nay dễ gây họa. Hơn nữa ông ta rời đi quanh năm, vốn dĩ đã rất hiếm khi ở nhà, cần nhiều nữ nhân như thế làm gì?
Nhân khẩu của phủ Tướng quân vốn đã ít, họ là đại phòng, còn có hai nhà nhị đệ, tam đệ, cả nhà huynh hữu đệ cung, ba huynh đệ đều không thèm muốn sắc đẹp, nhà ai nấy đều sạch bong kin kít.
Đại phòng cũng chỉ có một mình Chu Vân Nghiên là dòng độc đinh, lão thái quân chỉ hận không thể bắt hắn mau chóng đẻ hai đứa con.
Khi Độn Địa Hổ hỏi thăm tin tức xong, trở về bẩm báo với Huyết Tiên, Chu Vân Nghiên đã sớm khởi hành được một ngày một đêm.
Chẳng trách hơn một trăm gian phòng mà không có chỗ nào truyền ra mùi nồng đậm của Chu Vân Nghiên.
Nghe Độn Địa Hổ bẩm báo xong, tay trái Huyết Tiên chống cằm, con ngươi đen nhánh nhìn về phương xa, nói: “Hôm qua chàng ấy đã lên đường rồi à?”
Độn Địa Hổ hít mũi, trả lời: “Đúng vậy, chí ít cũng đã gần mười hai canh giờ, không biết đi được bao nhiêu dặm đường rồi.”
Ngựa báu của Chu Thiếu tướng quân chạy nhanh như gió, dù không đến mức ngày đi ngàn dặm, nhưng cũng chẳng kém hơn là bao.
Huyết Tiên vươn ngón trỏ thon dài, nhẹ nhàng vuốt ve đóa hoa nở trên đầu cành, sâu bên trong cánh hoa đỏ au là nhụy hoa vàng nhạt và hồng nhạt trộn lẫn.
Độn Địa Hổ cho rằng chuyện này tạm thời kết thúc tại đây, nào ngờ câu nói kế tiếp của Huyết Tiên lại suýt nữa khiến hắn trượt chân, ngã vào đường hầm lắt léo.
Huyết Tiên bâng quơ nói: “Vậy thì ta đi tìm chàng ấy là được.”
Nàng đã không phải là tinh hồn trong suốt trong hình dạng đứa bé nữa mà đã tu thành hình người có thể thấy bằng mắt thường, nàng cũng có thể đi theo đến nơi gọi là biên quan kia.
Nàng sống trong sân vườn này quá lâu, thế giới bên ngoài bức tường này, chỉ có rễ cây của nàng từng đi qua, còn đối với nàng thì hoàn toàn xa lạ.
Trong lòng Huyết Tiên, nàng và Chu Vân Nghiên chính là thanh mai trúc mã theo lời kể trong hí kịch kia, vậy thì đương nhiên cũng nên tình chàng ý thiếp.
“Chàng ấy muốn kết thân, vậy thì ta sẽ thỏa mãn ước nguyện của chàng ấy, kết thân với chàng ấy là được.” Huyết Tiên lẩm bẩm, giọng điệu cứ như thỏa mãn thỉnh cầu của đứa trẻ, còn kèm theo một chút yêu chiều.
Độn Địa Hổ chớp con mắt tròn vo như đậu đen. Hắn suy nghĩ bằng cái đầu đã sống mấy trăm năm mà vẫn không hiểu thụ tinh này và Chu Thiếu tướng quân, cùng lắm chỉ có duyên phận là cây cổ thụ trong nhà và tiểu chủ tử mà thôi, làm sao đáng để thụ tinh này vượt qua ngàn dặm đi tìm hắn kết thân chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.