Chương 37
Hổ Đầu Miêu Diện
18/12/2021
【 35 】
Trong sân, đám hoa cỏ sư phụ tỉ mỉ bảo dưỡng giờ đã hóa thành hư ảo, chỉ còn sót lại vài miếng đất không bị lửa thiêu thành tro tàn.
"Sư phụ!!" Ta cố chấp kêu to tên lão nhân đáng ghét, nhưng hoàn toàn không hề có lời đáp trả. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc... Ta xuyên qua mấy đống phế tích hoang tàn, trừ bỏ toàn một màu tối đen, không phát hiện ra được bóng người nào. Nếu khi xảy ra đại hỏa, người còn ở trong phòng, cơ hội chạy đi... Nhưng ta tin tưởng, sư phụ nhất định không có chuyện gì, hắn chắc chắn đang núp ở nơi nào đó lén nhìn ta, đợi chờ cơ hội xuất hiện, rồi sẽ bắt ta đền cho hắn chậu hoa lan đắt tiền. Nhất định là thế.
"Nhược Hề?" Thanh âm rất nhỏ từ phía sau truyền đến.
Ta quay đầu, quận chúa không biết từ khi nào đã tiến vào, khuôn mặt trắng nõn giờ này càng lộ vẻ tái nhợt, hai hàng lông mày nhíu chặt, nàng đang lo lắng nhìn ta.
"Đây, nơi đây là... Là y quán." Mặc dù vẫn chẳng biết đã xảy ra chuyện gì, ta miễn cưỡng cười vui. Nhất định là sai ở chỗ nào đó, nhất định.
"Vì cái gì..." Quận chúa chậm rãi đi đến bên cạnh, nhẹ nhàng giữ chặt ống tay áo ta.
"Đừng lo lắng." ta hướng quận chúa cố nở nụ cười, nhưng lại không thể tự mình khắc chế thanh âm run rẩy nói, "Nhất định là sai ở chỗ nào rồi..." Ta quay đầu nhìn bốn phía, nơi này rốt cuộc có cái gì bất thường? Vì sao y quán lại đột nhiên bị đốt thành như vậy? Hơn nữa lại cháy sạch hoàn toàn?
"Là lỗi của ta..." Quận chúa đột nhiên nói.
Ta xoay người, nhìn quận chúa mắt đã ngấn lệ rơi, từng giọt trợt trên khuôn mặt nàng: "Là ta hại các ngươi."
Lòng trầm xuống, quận chúa đang tự trách mình, nàng cảm thấy là có người phát hiện chúng ta mang nàng thoát ly vương phủ, cho nên mới đốt y quán thành thế này. Nhớ lại mấy ngày nay, trên đường đi nét mặt nàng luôn xuất hiện vẻ lo âu, có lẽ, trừ bỏ tưởng niệm đối với phụ thân, nàng còn cảm thấy áy náy rất nhiều đối với chúng ta.
"Nói bậy bạ gì đó." ta xoay người, nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của nàng, "Đây không phải lỗi của ngươi."
Ta đưa tay gạt đi nước mắt trên mặt nàng, hi vọng có thể vỗ về nội tâm đang tự trách của quận chúa, nàng lại khóc so với nãy còn lợi hại hơn, bả vai cũng bắt đầu run nhỏ. Ở khoảng khắc này ta mới hiểu, quận chúa kỳ thật cũng chỉ là một con người, cái gì mà thân phận cao quý phải biết tiết chế cảm xúc thông thường, nàng chỉ là một nữ tử bình thường, Tấn Ngưng. Ta nắm chặt tay nàng, quay đầu nhìn vào trong phòng, phát hiện ở góc kia một món đồ, suy nghĩ nhất thời linh hoạt.
"Ngưng nhi." ta kéo nàng đến góc nhỏ đấy, ngồi xổm xuống, đem cái chậu đã bị đốt thành tro giơ lên, "Ngươi xem."
"..." Đôi mắt vẫn đỏ, Tấn Ngưng giờ này trong lòng ta chỉ là một nữ tử bình thường -- nàng vẻ mặt nghi hoặc nhìn ta, vẫn còn hơi chút nức nở.
"Trong chậu này vốn là hoa lan, do một người bệnh giàu có tặng cho sư phụ, nhưng sư phụ ta từ trước đến nay đều tuyên bố với mọi người là chính bản thân hắn bỏ mấy trăm lượng bạc ra mua." ta cố ý trước mặt Tấn Ngưng thể hiện vẻ cực kỳ xem thường, sau đó tiếp tục giải thích, "Cho nên, giống như sư phụ ta giả yêu quí cái cây này, hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng bị trận hỏa này thiêu chết, hiện tại hắn nhất định đang ở nơi nào đó vui tươi hớn hở."
Vẫn nhíu mày, Tấn Ngưng nhìn ta, một lúc lâu mới hé miệng: "Thế nhưng y quán..."
"Y quán mà thôi, chẳng có gì không xây lại được." Ta cười cười đem chậu lan đã hoàn toàn thay đổi phóng lên mặt đất, sau đó lặng lẽ dò xét quanh nhà, kỳ thật ta cũng rất sợ hãi, sợ hãi ở một góc hẻo lánh nào đó sẽ tìm được... thi thể của sư phụ đã bị thiêu cháy.
"Là Nhược Hề trở về sao?" Đột nhiên nghe được thanh âm quen thuộc, ta quay đầu, nguyên lai là Trương thẩm cùng trấn.
"Trương thẩm!" Có lẽ thẩm sẽ biết không ít chuyện. Ta vội vàng đến trước mặt Trương thẩm, hỏi thăm sự tình sư phụ.
"Y quán này, đêm hôm qua bỗng nhiên bốc hỏa cháy sạch, khiến ta hết hồn, thật sự là đáng sợ..." Trương thẩm cứ thế vỗ ngực hướng ta tự thuật, bộ dạng hoảng hốt được diễn tả lại vô cùng phù hợp, tựa như hiện giờ đang thực sự chứng kiến cảnh y quán bị thiêu.
"Người trong thôn cũng không làm gì được, lửa cháy rất mạnh, dù tưới nước thế nào, lửa cũng không tắt! Ngươi xem..." Trương thẩm chỉ vào trong phòng, "Đó là cái bàn gỗ lim sư phụ ngươi thích nhất, cũng bị đốt thành tro rồi. "
"Lúc ấy là ban đêm, tất cả mọi người vẫn còn đang ngủ, đột nhiên ngửi thấy mùi khói, càng ngày càng nồng, mọi người liền tỉnh, chạy đến đây xem thế nào, nào ngờ cháy sạch, khiến ta hết hồn, thật sự là đáng sợ..."
Nhận thấy Trương thẩm đã bắt đầu có chiều hướng tuần hoàn lời kể, ta vội vàng ngắt lời: "Trương thẩm, sư phụ ta đâu?"
"Ân... Sư phụ ngươi?" Trương thẩm híp híp mắt.
Ngàn vạn lần, ngàn vạn lần đừng xảy ra việc gì.
"Lương đại phu?" Trương thẩm lại mở mắt ra, nhìn nhìn ta.
Sư phụ, người nhất định phải bình an.
"Chủ của Lương Sơn y quán, Lương đại phu? Sư phụ ngươi?" Trương thẩm lại nheo mắt lần thứ hai.
Ta có cần phải ra ngoài tìm người khác hỏi thăm về sư phụ hay không nhỉ?
Cuối cùng --
"Nhược Hề ngươi phải bình tĩnh, nghe ta nói..." Trương thẩm thở dài, mày thoáng nhíu lại, "Sư phụ ngươi hắn... Hắn..."
Nhìn Trương thẩm cau chặt lông mày, lòng ta càng thêm rối rắm, dự cảm đã xảy ra chuyện bất hảo. Phía sau Tấn Ngưng cũng bởi vậy mà khẩn trương nắm chặt ống tay áo ta, thấy vậy ta vội vàng nắm chặt tay nàng, vì nàng, cũng vì mình không phải đơn thân đối mặt.
"Sư phụ ngươi hắn... Ở trong nhà Lý thúc sát vách." Trương thẩm nói.
...
...
"Hắn... Ở sát vách?" Ta sửng sốt, miệng cứng đơ hướng Trương thẩm xác nhận.
Trương thẩm gật gật đầu: "Đúng vậy."
"Có xảy ra... chuyện gì hay không?" Ta tiếp tục hỏi.
Trương thẩm lắc đầu: "Không có."
"Thật tốt quá!" Tấn ngưng buột miệng thốt ra.
Ta im lặng cố nhịn không muốn rống to kích động.
Thế cái bầu không khí vừa nãy với mấy lời "Phải bình tĩnh" "Hắn... Hắn" cùng nhăn mặt nhíu mày để làm gì, thế gian này ngay cả loại người thích đem tâm người khác ra vui đùa cũng có, cứ thoải mái hết ném lên lại dập xuống để tìm thích thú.
Ta kéo Tấn Ngưng rời khỏi nơi hoang tàn này, hướng nhà Lý thúc đi tới.
Trong sân, đám hoa cỏ sư phụ tỉ mỉ bảo dưỡng giờ đã hóa thành hư ảo, chỉ còn sót lại vài miếng đất không bị lửa thiêu thành tro tàn.
"Sư phụ!!" Ta cố chấp kêu to tên lão nhân đáng ghét, nhưng hoàn toàn không hề có lời đáp trả. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc... Ta xuyên qua mấy đống phế tích hoang tàn, trừ bỏ toàn một màu tối đen, không phát hiện ra được bóng người nào. Nếu khi xảy ra đại hỏa, người còn ở trong phòng, cơ hội chạy đi... Nhưng ta tin tưởng, sư phụ nhất định không có chuyện gì, hắn chắc chắn đang núp ở nơi nào đó lén nhìn ta, đợi chờ cơ hội xuất hiện, rồi sẽ bắt ta đền cho hắn chậu hoa lan đắt tiền. Nhất định là thế.
"Nhược Hề?" Thanh âm rất nhỏ từ phía sau truyền đến.
Ta quay đầu, quận chúa không biết từ khi nào đã tiến vào, khuôn mặt trắng nõn giờ này càng lộ vẻ tái nhợt, hai hàng lông mày nhíu chặt, nàng đang lo lắng nhìn ta.
"Đây, nơi đây là... Là y quán." Mặc dù vẫn chẳng biết đã xảy ra chuyện gì, ta miễn cưỡng cười vui. Nhất định là sai ở chỗ nào đó, nhất định.
"Vì cái gì..." Quận chúa chậm rãi đi đến bên cạnh, nhẹ nhàng giữ chặt ống tay áo ta.
"Đừng lo lắng." ta hướng quận chúa cố nở nụ cười, nhưng lại không thể tự mình khắc chế thanh âm run rẩy nói, "Nhất định là sai ở chỗ nào rồi..." Ta quay đầu nhìn bốn phía, nơi này rốt cuộc có cái gì bất thường? Vì sao y quán lại đột nhiên bị đốt thành như vậy? Hơn nữa lại cháy sạch hoàn toàn?
"Là lỗi của ta..." Quận chúa đột nhiên nói.
Ta xoay người, nhìn quận chúa mắt đã ngấn lệ rơi, từng giọt trợt trên khuôn mặt nàng: "Là ta hại các ngươi."
Lòng trầm xuống, quận chúa đang tự trách mình, nàng cảm thấy là có người phát hiện chúng ta mang nàng thoát ly vương phủ, cho nên mới đốt y quán thành thế này. Nhớ lại mấy ngày nay, trên đường đi nét mặt nàng luôn xuất hiện vẻ lo âu, có lẽ, trừ bỏ tưởng niệm đối với phụ thân, nàng còn cảm thấy áy náy rất nhiều đối với chúng ta.
"Nói bậy bạ gì đó." ta xoay người, nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của nàng, "Đây không phải lỗi của ngươi."
Ta đưa tay gạt đi nước mắt trên mặt nàng, hi vọng có thể vỗ về nội tâm đang tự trách của quận chúa, nàng lại khóc so với nãy còn lợi hại hơn, bả vai cũng bắt đầu run nhỏ. Ở khoảng khắc này ta mới hiểu, quận chúa kỳ thật cũng chỉ là một con người, cái gì mà thân phận cao quý phải biết tiết chế cảm xúc thông thường, nàng chỉ là một nữ tử bình thường, Tấn Ngưng. Ta nắm chặt tay nàng, quay đầu nhìn vào trong phòng, phát hiện ở góc kia một món đồ, suy nghĩ nhất thời linh hoạt.
"Ngưng nhi." ta kéo nàng đến góc nhỏ đấy, ngồi xổm xuống, đem cái chậu đã bị đốt thành tro giơ lên, "Ngươi xem."
"..." Đôi mắt vẫn đỏ, Tấn Ngưng giờ này trong lòng ta chỉ là một nữ tử bình thường -- nàng vẻ mặt nghi hoặc nhìn ta, vẫn còn hơi chút nức nở.
"Trong chậu này vốn là hoa lan, do một người bệnh giàu có tặng cho sư phụ, nhưng sư phụ ta từ trước đến nay đều tuyên bố với mọi người là chính bản thân hắn bỏ mấy trăm lượng bạc ra mua." ta cố ý trước mặt Tấn Ngưng thể hiện vẻ cực kỳ xem thường, sau đó tiếp tục giải thích, "Cho nên, giống như sư phụ ta giả yêu quí cái cây này, hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng bị trận hỏa này thiêu chết, hiện tại hắn nhất định đang ở nơi nào đó vui tươi hớn hở."
Vẫn nhíu mày, Tấn Ngưng nhìn ta, một lúc lâu mới hé miệng: "Thế nhưng y quán..."
"Y quán mà thôi, chẳng có gì không xây lại được." Ta cười cười đem chậu lan đã hoàn toàn thay đổi phóng lên mặt đất, sau đó lặng lẽ dò xét quanh nhà, kỳ thật ta cũng rất sợ hãi, sợ hãi ở một góc hẻo lánh nào đó sẽ tìm được... thi thể của sư phụ đã bị thiêu cháy.
"Là Nhược Hề trở về sao?" Đột nhiên nghe được thanh âm quen thuộc, ta quay đầu, nguyên lai là Trương thẩm cùng trấn.
"Trương thẩm!" Có lẽ thẩm sẽ biết không ít chuyện. Ta vội vàng đến trước mặt Trương thẩm, hỏi thăm sự tình sư phụ.
"Y quán này, đêm hôm qua bỗng nhiên bốc hỏa cháy sạch, khiến ta hết hồn, thật sự là đáng sợ..." Trương thẩm cứ thế vỗ ngực hướng ta tự thuật, bộ dạng hoảng hốt được diễn tả lại vô cùng phù hợp, tựa như hiện giờ đang thực sự chứng kiến cảnh y quán bị thiêu.
"Người trong thôn cũng không làm gì được, lửa cháy rất mạnh, dù tưới nước thế nào, lửa cũng không tắt! Ngươi xem..." Trương thẩm chỉ vào trong phòng, "Đó là cái bàn gỗ lim sư phụ ngươi thích nhất, cũng bị đốt thành tro rồi. "
"Lúc ấy là ban đêm, tất cả mọi người vẫn còn đang ngủ, đột nhiên ngửi thấy mùi khói, càng ngày càng nồng, mọi người liền tỉnh, chạy đến đây xem thế nào, nào ngờ cháy sạch, khiến ta hết hồn, thật sự là đáng sợ..."
Nhận thấy Trương thẩm đã bắt đầu có chiều hướng tuần hoàn lời kể, ta vội vàng ngắt lời: "Trương thẩm, sư phụ ta đâu?"
"Ân... Sư phụ ngươi?" Trương thẩm híp híp mắt.
Ngàn vạn lần, ngàn vạn lần đừng xảy ra việc gì.
"Lương đại phu?" Trương thẩm lại mở mắt ra, nhìn nhìn ta.
Sư phụ, người nhất định phải bình an.
"Chủ của Lương Sơn y quán, Lương đại phu? Sư phụ ngươi?" Trương thẩm lại nheo mắt lần thứ hai.
Ta có cần phải ra ngoài tìm người khác hỏi thăm về sư phụ hay không nhỉ?
Cuối cùng --
"Nhược Hề ngươi phải bình tĩnh, nghe ta nói..." Trương thẩm thở dài, mày thoáng nhíu lại, "Sư phụ ngươi hắn... Hắn..."
Nhìn Trương thẩm cau chặt lông mày, lòng ta càng thêm rối rắm, dự cảm đã xảy ra chuyện bất hảo. Phía sau Tấn Ngưng cũng bởi vậy mà khẩn trương nắm chặt ống tay áo ta, thấy vậy ta vội vàng nắm chặt tay nàng, vì nàng, cũng vì mình không phải đơn thân đối mặt.
"Sư phụ ngươi hắn... Ở trong nhà Lý thúc sát vách." Trương thẩm nói.
...
...
"Hắn... Ở sát vách?" Ta sửng sốt, miệng cứng đơ hướng Trương thẩm xác nhận.
Trương thẩm gật gật đầu: "Đúng vậy."
"Có xảy ra... chuyện gì hay không?" Ta tiếp tục hỏi.
Trương thẩm lắc đầu: "Không có."
"Thật tốt quá!" Tấn ngưng buột miệng thốt ra.
Ta im lặng cố nhịn không muốn rống to kích động.
Thế cái bầu không khí vừa nãy với mấy lời "Phải bình tĩnh" "Hắn... Hắn" cùng nhăn mặt nhíu mày để làm gì, thế gian này ngay cả loại người thích đem tâm người khác ra vui đùa cũng có, cứ thoải mái hết ném lên lại dập xuống để tìm thích thú.
Ta kéo Tấn Ngưng rời khỏi nơi hoang tàn này, hướng nhà Lý thúc đi tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.