Chương 244: Anh ta muốn khôi phục trí nhớ sao_ (4)
Mộc Thất Thất
07/05/2019
Nghe được lời của Đường Tinh Khanh, Đông Phùng Lưu cười vui vẻ, ẩn ý nhìn cô: “Em quan tâm anh sao?”
“Tôi đâu có! Tôi... tôi chỉ hỏi một chút mà thôi.” Đường Tinh Khanh phản bác, nhưng gương mặt đỏ bừng lại bán rẻ cô.
Đông Phùng Lưu mỉm cười, không vạch trần cô: “Em ở bệnh viện trông anh cả đêm sao?”
“Đúng vậy thì đã sao?” Đường Tinh Khanh bị Đông Phùng Lưu nhìn khiến cô có chút mất tự nhiên, cô đứng lên khỏi ghế, hốt hoảng nói: “Tôi đi về trước, lát nữa Nam Cường Thịnh sẽ tới thăm anh!”
“Không ở cạnh anh một lúc nữa được à?” Đông Phùng Lưu vừa tỉnh ngủ, giọng nói của anh vô cùng quyến rũ, giờ phút này, anh đang dịu dàng nhìn Đường Tinh Khanh, rất có sức hấp dẫn.
Đường Tinh Khanh cố gắng để bản thân không nhìn về phía anh, đồng thời tự ép bản thân tỉnh táo lại, cô quay mặt đi chỗ khác, giọng điệu châm chọc: “Vì sao tôi phải ở cạnh anh? Tối qua tôi ở đây vì anh ngất xỉu ở nhà tôi, tôi phải ở lại xem anh có chết không chứ? Nếu không thì còn lâu tôi mới xuất hiện hở chỗ này...”
“Thật sao?”Dường như Đông Phùng Lưu suy nghĩ gì đó, anh cố ý kéo dài âm cuối.
Đường Tinh Khanh thấy anh nói vậy thì chột dạ, trong lòng nhớ tới những lời đêm qua cô nói với anh, lúc ấy anh đau đớn như vậy, hẳn là đã quên đi rồi.
Nhìn thấy thái độ ngày hôm nay của Đông Phùng Lưu, Đường Tinh Khanh không biết trong lòng anh đang nghĩ gì, nhưng nếu anh đã không nói gì thì cô cũng sẽ coi như chưa nói gì hết. Sau khi cô nói tạm biệt với Đông Phùng Lưu thì lập tức trở về nhà.
Nam Cường Thịnh nghe điện thoại của Đường Tinh Khanh, trên đường đến bệnh viện cũng thuận tiện mang theo bữa sáng cho Đông Phùng Lưu, khi thấy anh nằm trên giường, dáng vẻ vô cùng thoải mái thì Nam Cường Thịnh mới yên tâm.
Nhìn dáng vẻ này thì hẳn là không có chuyện gì rồi.
Nam Cường Thịnh giơ bữa sáng trong tay lên, trêu chọc Đông Phùng Lưu: “Nào, chúc mừng cậu đại nạn không chết! Ăn chút gì đi...”
Đông Phùng Lưu liếc mắt nhìn Nam Cường Thịnh, biểu cảm vô cùng lạnh nhạt, hờ hững hỏi: “Nam Cường Thịnh, có phải cậu giấu tôi chuyện gì không?”
Không ngờ câu nói đầu tiên Đông Phùng Lưu mở miệng nói với anh ta lại là một câu hỏi trực tiếp như vậy, Nam Cường Thịnh đành đặt bữa sáng trên tay lên mặt bàn, sau đó thản nhiên nói: “Tôi giấu cậu chuyện gì chứ?”
“Chuyện sáu năm trước...” Ánh mắt sắc bén như chim ưng của Đông Phùng Lưu nhìn chằm chằm Nam Cường Thịnh, dường như muốn nhìn ra sơ hở gì đó, vô cùng đáng sợ: “Tôi cảm thấy đoạn kí ức bị mất này có chuyện gì đó, nhất định là cậu giấu tôi, nếu không thì vì sao tôi lại không quên những chuyện xảy ra trước đó, mà chỉ quên đi đoạn kí ức trước khi xảy ra tai nạn chứ?”
Nam Cường Thịnh căng thẳng trong lòng, nhưng tố chất tâm lý được tôi luyện nhiều năm qua của anh ta đã giúp anh ta không để lộ ra điều gì khác thường trước mặt Đông Phùng Lưu. Anh ta ổn định lại tinh thần, nhíu mày không vui: “Tôi nhớ là tôi đã nói với cậu rất nhiều lần rồi, chuyện sáu năm trước vốn chẳng có gì đặc biệt cả, vì sao cậu cứ phải cố chấp với đoạn kí ức bị mất này như vậy chứ?”
“Còn về phần tại sao cậu lại quên đi đoạn kí ức kia, thì bác sĩ cũng đã nói với cậu rồi, bởi vì tại nạn quá lớn, dẫn đến việc não cậu sẽ vô thức mà quên đi một đoạn kí ức...”
Đông Phùng Lưu bình tĩnh hỏi ngược lại: “Tôi cũng đâu có nói là có chuyện gì đặc biệt, vì sao cậu lại nói nó không có gì đặc biệt chứ?”
“...”
Nam Cường Thịnh bị Đông Phùng Lưu hỏi như vậy, anh ta không biết trả lời thế nào, đành nghiêm túc nhìn Đông Phùng Lưu, Đông Phùng Lưu cũng thản nhiên nhìn lại anh ta.
Nhất thời, hai người bạn tốt nhiều năm lại vì chuyện sáu năm trước mà xảy ra tranh chấp, nơi ánh mắt hai người giao nhau dường như ngập tràn mùi thuốc súng, ai cũng không chịu nhận thua.
Suýt chút nữa thì Nam Cường Thịnh đã nói ra hết sự thật cho Đông Phùng Lưu biết, nhưng nghĩ đến lời dặn dò tối qua của bác sĩ, Nam Cường Thịnh lại nuốt ngược những lời định nói vào trong.
Một lúc lâu sau, Nam Cường Thịnh mới mở miệng trước, thẳng thắn nói: “Dù sao tôi cũng không biết chuyện quan trọng mà cậu muốn nhớ ra là gì, hơn nữa, tôi cũng không phải bảo mẫu của cậu, sao tôi biết được cậu có chuyện gì quan trọng đến mức khiến cậu để ý như thế chứ?”
Nam Cường Thịnh nói rất thản nhiên, dù Đông Phùng Lưu ép hỏi như thế nào, Nam Cường Thịnh vẫn quyết định thà chết cũng không chịu nói chuyện của Đường Tinh Khanh.
Nghe được lời của Nam Cường Thịnh, Đông Phùng Lưu nhíu mày lại, anh nhìn chằm chằm Nam Cường Thịnh, quan sát từng sự thay đổi trên mặt anh ta, không cho anh ta bất kì cơ hội nói dối nào.
Cuối cùng, Đông Phùng Lưu cũng đành từ bỏ ý định tra hỏi, xem ra Nam Cường Thịnh thật sự không biết gì hết, cho dù anh có hỏi tiếp thì cũng không hỏi được gì.
Vẻ mặt Đông Phùng Lưu có chút mất mát, sau đó tự mình lẩm bẩm: “Theo như cậu nói thì có lẽ nhiều năm trước tôi thật sự quen biết Đường Tinh Khanh, còn chuyện sau đó thì cậu cũng không biết?”
Thấy Đông Phùng Lưu không hỏi gì nữa, Nam Cường Thịnh mới thở dài một hơi, nhưng biểu cảm trên mặt vẫn không thay đổi: “Đường Tinh Khanh? Chuyện này liên quan gì tới Đường Tinh Khanh?”
Nam Cường Thịnh hỏi vậy khiến cho Đông Phùng Lưu mất cảnh giác, anh nói: “Tôi cũng không biết, Đường Tinh Khanh cho tôi một cảm giác rất quen thuộc, cảm giác này giống như... tôi đã quen biết cô ấy từ rất nhiều năm trước vậy. Chỉ cần nhìn thấy cô ấy, trong lòng tôi lại xuất hiện cảm giác quen thuộc khó tả...”
“Cho nên cậu không chịu để ý lời khuyên trước đây của tôi, cố gắng nhớ lại kí ức sáu năm về trước? Cậu muốn chết sao?” Nam Cường Thịnh tức giận nói.
Nhưng Đông Phùng Lưu vẫn chìm đắm trong cảm giác quen thuộc với Đường Tinh Khanh, anh nói: “Tôi nghĩ trước đây hẳn là tôi đã từng quen biết Đường Tinh Khanh, nếu không thì tôi không thể nào có cảm giác như vậy được. Nhưng rất kì lạ, tôi không tìm được bất cứ tài liệu nào về việc cô ấy ở trong nước, giống như bị người ta xóa sạch đi vậy. Cả chuyện về kí ức bị mất của tôi, ngay cả cậu cũng không biết thì chắc hẳn cũng không ai biết nữa...”
Đông Phùng Lưu nói vậy khiến Nam Cường Thịnh lo lắng, anh ta nhìn Đông Phùng Lưu, nghiêm túc hỏi: “Cậu nói là cậu không tra được bất kì tài liệu nào về việc Đường Tinh Khanh đã từng sống ở trong nước sao?”
“Ừ...” Biểu cảm của Đông Phùng Lưu có chút nghiêm trọng: “Tất cả tài liệu về cô ấy giống như bị người khác xóa đi, điều duy nhất tớ có thể tìm thấy là cô ấy đã sinh sống thời gian dài ở nước Mỹ, còn những chuyện khác... dường như trước khi cô ấy hai mươi tuổi thì không có bất kì tài liệu gì, tất cả đều trống không, rất khả nghi... Đúng rồi, không phải cậu nói cô ấy là bạn cũ của cậu sao? Cậu có biết chuyện của cô ấy không?”
Nghe vậy, tâm trạng Nam Cường Thịnh cũng trở nên nặng nề hơn. Chẳng lẽ có người nào đứng sau lưng Đường Tinh Khanh, giúp cô xóa đi toàn bộ tài liệu trước khi cô hai mươi tuổi sao?
“Tôi đâu có! Tôi... tôi chỉ hỏi một chút mà thôi.” Đường Tinh Khanh phản bác, nhưng gương mặt đỏ bừng lại bán rẻ cô.
Đông Phùng Lưu mỉm cười, không vạch trần cô: “Em ở bệnh viện trông anh cả đêm sao?”
“Đúng vậy thì đã sao?” Đường Tinh Khanh bị Đông Phùng Lưu nhìn khiến cô có chút mất tự nhiên, cô đứng lên khỏi ghế, hốt hoảng nói: “Tôi đi về trước, lát nữa Nam Cường Thịnh sẽ tới thăm anh!”
“Không ở cạnh anh một lúc nữa được à?” Đông Phùng Lưu vừa tỉnh ngủ, giọng nói của anh vô cùng quyến rũ, giờ phút này, anh đang dịu dàng nhìn Đường Tinh Khanh, rất có sức hấp dẫn.
Đường Tinh Khanh cố gắng để bản thân không nhìn về phía anh, đồng thời tự ép bản thân tỉnh táo lại, cô quay mặt đi chỗ khác, giọng điệu châm chọc: “Vì sao tôi phải ở cạnh anh? Tối qua tôi ở đây vì anh ngất xỉu ở nhà tôi, tôi phải ở lại xem anh có chết không chứ? Nếu không thì còn lâu tôi mới xuất hiện hở chỗ này...”
“Thật sao?”Dường như Đông Phùng Lưu suy nghĩ gì đó, anh cố ý kéo dài âm cuối.
Đường Tinh Khanh thấy anh nói vậy thì chột dạ, trong lòng nhớ tới những lời đêm qua cô nói với anh, lúc ấy anh đau đớn như vậy, hẳn là đã quên đi rồi.
Nhìn thấy thái độ ngày hôm nay của Đông Phùng Lưu, Đường Tinh Khanh không biết trong lòng anh đang nghĩ gì, nhưng nếu anh đã không nói gì thì cô cũng sẽ coi như chưa nói gì hết. Sau khi cô nói tạm biệt với Đông Phùng Lưu thì lập tức trở về nhà.
Nam Cường Thịnh nghe điện thoại của Đường Tinh Khanh, trên đường đến bệnh viện cũng thuận tiện mang theo bữa sáng cho Đông Phùng Lưu, khi thấy anh nằm trên giường, dáng vẻ vô cùng thoải mái thì Nam Cường Thịnh mới yên tâm.
Nhìn dáng vẻ này thì hẳn là không có chuyện gì rồi.
Nam Cường Thịnh giơ bữa sáng trong tay lên, trêu chọc Đông Phùng Lưu: “Nào, chúc mừng cậu đại nạn không chết! Ăn chút gì đi...”
Đông Phùng Lưu liếc mắt nhìn Nam Cường Thịnh, biểu cảm vô cùng lạnh nhạt, hờ hững hỏi: “Nam Cường Thịnh, có phải cậu giấu tôi chuyện gì không?”
Không ngờ câu nói đầu tiên Đông Phùng Lưu mở miệng nói với anh ta lại là một câu hỏi trực tiếp như vậy, Nam Cường Thịnh đành đặt bữa sáng trên tay lên mặt bàn, sau đó thản nhiên nói: “Tôi giấu cậu chuyện gì chứ?”
“Chuyện sáu năm trước...” Ánh mắt sắc bén như chim ưng của Đông Phùng Lưu nhìn chằm chằm Nam Cường Thịnh, dường như muốn nhìn ra sơ hở gì đó, vô cùng đáng sợ: “Tôi cảm thấy đoạn kí ức bị mất này có chuyện gì đó, nhất định là cậu giấu tôi, nếu không thì vì sao tôi lại không quên những chuyện xảy ra trước đó, mà chỉ quên đi đoạn kí ức trước khi xảy ra tai nạn chứ?”
Nam Cường Thịnh căng thẳng trong lòng, nhưng tố chất tâm lý được tôi luyện nhiều năm qua của anh ta đã giúp anh ta không để lộ ra điều gì khác thường trước mặt Đông Phùng Lưu. Anh ta ổn định lại tinh thần, nhíu mày không vui: “Tôi nhớ là tôi đã nói với cậu rất nhiều lần rồi, chuyện sáu năm trước vốn chẳng có gì đặc biệt cả, vì sao cậu cứ phải cố chấp với đoạn kí ức bị mất này như vậy chứ?”
“Còn về phần tại sao cậu lại quên đi đoạn kí ức kia, thì bác sĩ cũng đã nói với cậu rồi, bởi vì tại nạn quá lớn, dẫn đến việc não cậu sẽ vô thức mà quên đi một đoạn kí ức...”
Đông Phùng Lưu bình tĩnh hỏi ngược lại: “Tôi cũng đâu có nói là có chuyện gì đặc biệt, vì sao cậu lại nói nó không có gì đặc biệt chứ?”
“...”
Nam Cường Thịnh bị Đông Phùng Lưu hỏi như vậy, anh ta không biết trả lời thế nào, đành nghiêm túc nhìn Đông Phùng Lưu, Đông Phùng Lưu cũng thản nhiên nhìn lại anh ta.
Nhất thời, hai người bạn tốt nhiều năm lại vì chuyện sáu năm trước mà xảy ra tranh chấp, nơi ánh mắt hai người giao nhau dường như ngập tràn mùi thuốc súng, ai cũng không chịu nhận thua.
Suýt chút nữa thì Nam Cường Thịnh đã nói ra hết sự thật cho Đông Phùng Lưu biết, nhưng nghĩ đến lời dặn dò tối qua của bác sĩ, Nam Cường Thịnh lại nuốt ngược những lời định nói vào trong.
Một lúc lâu sau, Nam Cường Thịnh mới mở miệng trước, thẳng thắn nói: “Dù sao tôi cũng không biết chuyện quan trọng mà cậu muốn nhớ ra là gì, hơn nữa, tôi cũng không phải bảo mẫu của cậu, sao tôi biết được cậu có chuyện gì quan trọng đến mức khiến cậu để ý như thế chứ?”
Nam Cường Thịnh nói rất thản nhiên, dù Đông Phùng Lưu ép hỏi như thế nào, Nam Cường Thịnh vẫn quyết định thà chết cũng không chịu nói chuyện của Đường Tinh Khanh.
Nghe được lời của Nam Cường Thịnh, Đông Phùng Lưu nhíu mày lại, anh nhìn chằm chằm Nam Cường Thịnh, quan sát từng sự thay đổi trên mặt anh ta, không cho anh ta bất kì cơ hội nói dối nào.
Cuối cùng, Đông Phùng Lưu cũng đành từ bỏ ý định tra hỏi, xem ra Nam Cường Thịnh thật sự không biết gì hết, cho dù anh có hỏi tiếp thì cũng không hỏi được gì.
Vẻ mặt Đông Phùng Lưu có chút mất mát, sau đó tự mình lẩm bẩm: “Theo như cậu nói thì có lẽ nhiều năm trước tôi thật sự quen biết Đường Tinh Khanh, còn chuyện sau đó thì cậu cũng không biết?”
Thấy Đông Phùng Lưu không hỏi gì nữa, Nam Cường Thịnh mới thở dài một hơi, nhưng biểu cảm trên mặt vẫn không thay đổi: “Đường Tinh Khanh? Chuyện này liên quan gì tới Đường Tinh Khanh?”
Nam Cường Thịnh hỏi vậy khiến cho Đông Phùng Lưu mất cảnh giác, anh nói: “Tôi cũng không biết, Đường Tinh Khanh cho tôi một cảm giác rất quen thuộc, cảm giác này giống như... tôi đã quen biết cô ấy từ rất nhiều năm trước vậy. Chỉ cần nhìn thấy cô ấy, trong lòng tôi lại xuất hiện cảm giác quen thuộc khó tả...”
“Cho nên cậu không chịu để ý lời khuyên trước đây của tôi, cố gắng nhớ lại kí ức sáu năm về trước? Cậu muốn chết sao?” Nam Cường Thịnh tức giận nói.
Nhưng Đông Phùng Lưu vẫn chìm đắm trong cảm giác quen thuộc với Đường Tinh Khanh, anh nói: “Tôi nghĩ trước đây hẳn là tôi đã từng quen biết Đường Tinh Khanh, nếu không thì tôi không thể nào có cảm giác như vậy được. Nhưng rất kì lạ, tôi không tìm được bất cứ tài liệu nào về việc cô ấy ở trong nước, giống như bị người ta xóa sạch đi vậy. Cả chuyện về kí ức bị mất của tôi, ngay cả cậu cũng không biết thì chắc hẳn cũng không ai biết nữa...”
Đông Phùng Lưu nói vậy khiến Nam Cường Thịnh lo lắng, anh ta nhìn Đông Phùng Lưu, nghiêm túc hỏi: “Cậu nói là cậu không tra được bất kì tài liệu nào về việc Đường Tinh Khanh đã từng sống ở trong nước sao?”
“Ừ...” Biểu cảm của Đông Phùng Lưu có chút nghiêm trọng: “Tất cả tài liệu về cô ấy giống như bị người khác xóa đi, điều duy nhất tớ có thể tìm thấy là cô ấy đã sinh sống thời gian dài ở nước Mỹ, còn những chuyện khác... dường như trước khi cô ấy hai mươi tuổi thì không có bất kì tài liệu gì, tất cả đều trống không, rất khả nghi... Đúng rồi, không phải cậu nói cô ấy là bạn cũ của cậu sao? Cậu có biết chuyện của cô ấy không?”
Nghe vậy, tâm trạng Nam Cường Thịnh cũng trở nên nặng nề hơn. Chẳng lẽ có người nào đứng sau lưng Đường Tinh Khanh, giúp cô xóa đi toàn bộ tài liệu trước khi cô hai mươi tuổi sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.