Chương 38: Bá đạo, không được từ chối tôi
Mộc Thất Thất
07/05/2019
Đúng thật sự là bị cắn ngược lại một miếng!
Đường Tinh Khanh cười nhạt, gật đầu với người đàn ông kia, người đó đã hiểu ý, cầm chiếc ổ cứng trong tay, nói: “Tôi làm nghề này nhiều năm, vậy nên có một thói quen là ghi âm lại, cô Sở có muốn nghe lời nói nguyên vẹn của cô hôm đó không?”
Sở Lương Ngư lúc này bị dọa đến nỗi khóc không thành tiếng.
“Bật ghi âm lên nghe.” Đông Phùng Lưu không thèm nhìn Sở Lương Ngư, lạnh lùng nói.
Người đó nhanh chóng bỏ đĩa vào trong máy tính, không lâu sau đã phát đoạn ghi âm hôm đó.
- - Chỉ cần ông giúp tôi diệt trừ con tiện nhân Đường Tinh Khanh, đợi sau khi tôi làm vợ của cậu chủ Đông Phùng rồi, tôi sẽ cho ông một khoản báo đáp mà ông không tưởng tượng được.
- - OK, chúng ta hợp tác vui vẻ.
Sở Lương Ngư nghe thấy giọng nói của chính mình phát ra từ trong máy tính, nên hoàn toàn ngơ người, không có phản ứng gì nữa.
Lúc này, Đông Phùng Lưu cuối cùng cũng quay đầu lại, lạnh lùng nhìn cô ta, ánh mắt lạnh thấu xương.
Nước mắt rơi xuống, Sở Lương Ngư vội vàng khóc lóc cầu xin Đông Phùng Lưu: “Anh nghe em giải thích, sự việc không phải như vậy, em bị oan là cô ta đã đổ lỗi cho em...... Đông Phùng Lưu, anh nhất định phải tin là em yêu anh thật lòng, xin anh tin rằng em luôn thật lòng, được không?”
Đôi mắt ứa đầy nước mắt của Sở Lương Ngư, nước mắt cá sấu, Đường Tinh Khanh nhìn cũng thấy phiền phức, người phụ nữ này đến bây giờ vẫn còn cố giả bộ!
Đông Phùng Lưu lạnh lùng đến cực độ, Sở Lương Ngư thấy anh ta không phản ứng gì, nên lại khóc lóc quay người lại, thét vào Đường Tinh Khanh: “Đường Tinh Khanh, tôi và Đông Phùng Lưu thực sự yêu nhau, tình yêu của chúng tôi đã trải qua nhiều thử thách, vì vậy xin cô đừng phá hoại chúng tôi nữa được không?”
“......” Đường Tinh Khanh thực sự không còn lời nào để nói.
Vậy mà Đông Phùng Lưu nghe những lời của Sở Lương Ngư nói, lại ngẩng đầu lên, nhìn Đường Tinh Khanh, anh ta rất muốn biết, người phụ nữ này sẽ có phản ứng gì.
Nhưng mà lúc này, có hai người từ phía cửa đi vào.
Mọi người đều quay lại xem, điều làm cho Sở Lương Ngư không thể ngờ đến đó là, người đi vào chính là Phương Minh, và mẹ kế của cô ta.
Sở Lương Ngư thẫn thờ, mãi không thể trấn tĩnh lại được.
Đường Tinh Khanh tiến về phía trước, nói với mẹ kế của Sở Lương Ngư: “Bác gái, lời mà Lương Ngư vừa nói chắc bác cũng nghe hết cả rồi, mấy ngày nay cô ấy ở đây cũng rất tốt!”
Sắc mặt của mẹ kế Sở Lương Ngư bỗng biến đổi, tiến về phía trước, hằn hộc tát vào mặt Sở Lương Ngư, quát mắng: “Đứa con gái bất hiếu, thật là làm mất mặt tôi quá mà! Mày nói đi, Tinh Khanh người ta đối tốt với mày như nào, cho mày ở lại đây, mày lại làm ra những chuyện gì thế này? Mày còn đi cướp chồng người ta, còn nói ra được những lời này, mày còn mặt mũi nào nữa không?”
Không có ai đứng ra giúp Sở Lương Ngư, tính cách của mẹ kế Sở Lương Ngư rất mạnh mẽ, bà ấy tức giận, kéo cô ta lại tát thêm một cái, mới nói với Đường Tinh Khanh đang đứng ở bên cạnh: “Tinh Khanh à, lần này thực sự xin lỗi cháu, về nhà bác sẽ xử lí Lương Ngư, cháu không cần phải lo lắng đâu!”
Đường Tinh Khanh nghe rồi, gật đầu, nói: “Bác gái, bác yên tâm về đi, cháu không có việc gì hết, chỉ là cháu vẫn phải nhắc nhở bác, cờ bạc không phải chuyện tốt gì, hi vọng sau này bác đừng cờ bạc nữa.”
Mẹ kế của Sở Lương Ngư gật đầu cười, túm lấy Sở Lương Ngư, lôi cô ta về.
Sau khi Đường Tinh Khanh vội vàng tiễn Phương Minh, và người đàn ông đã giúp cô làm chứng về, liền thở dài, trở lại phòng khách.
Lúc này, Đông Phùng Lưu vẫn ngồi ở phòng khách không nói lời nào, dường như có chuyện khác, nhìn chằm chằm Đường Tinh Khanh, biểu cảm trên khuôn mặt như cười thầm.
Đường Tinh Khanh bị anh ta nhìn thế, cảm thấy có chút không tự nhiên, sau khi nhìn Đông Phùng Lưu một hồi, mới nói: “Anh muốn nói gì?”
Đông Phùng Lưu lắc đầu: “Bỏ qua dễ dàng cho cô ta thế sao? Cô cũng mềm lòng thật?”
Đường Tinh Khanh ngơ ngác, bỗng nhiên hiểu anh ta đang nói đên Sở Lương Ngư, nên nói: “Chẳng quan tâm nữa, chỉ cần bây giờ anh không cần tôi phải chứng minh điều gì nữa, không động vào tôi nữa là được!”
“Tôi không được động vào cô nữa?” Đông Phùng Lưu lạnh lùng nói, biểu cảm trên khuôn mặt biến đổi lạ lùng, anh ta thậm chí còn cười nhẹ một cách thâm hiểm, thở dài nói: “Cô là vợ của Đông Phùng Lưu tôi, đương nhiên tôi muốn động thì động rồi!”
Đông Phùng Lưu nói xong, bỗng nhiên đưa tay ra, kéo Đường Tinh Khanh vào lòng, đưa tay chạm vào má của cô.
Đường Tinh Khanh bị khiến cho giật mình, không ngừng run rẩy: “Anh...... anh muốn làm gì?”
Những người giúp việc xung quanh nhìn thấy cảnh này, lập tức rời khỏi phòng khách.
Rất hài lòng với phản ứng của Đường Tinh Khanh, Đông Phùng Lưu cười thâm hiểm, nghiêng đầu thấp xuống, hôn lên đôi môi của Đường Tinh Khanh......
“U...... u......” Trong lòng Đường Tinh Khanh bỗng nhiên bồn chồn, cô chau mày, bắt đầu vùng vẫy.
“Không được từ chối tôi!” cảm nhận được động tác của cô, Đông Phùng Lưu nói, giọng nói mạnh mẽ.
Vậy mà, Đường Tinh Khanh vẫn nhân lúc không để ý, từ trong lòng của anh ta trốn ra ngoài, sau đó không quay đầu nhìn lại mà cứ thế chạy thẳng lên tầng, đóng sập cửa phòng lại.
Sắc mặt của Đông Phùng Lưu bỗng nhiên u ám, người phụ nữ đáng chết này...... cô ta lại...... từ chối thẳng thừng đến thế!
......
Sau khi trở về phòng, Đường Tinh Khanh thở hắt ra một hơi, con người Đông Phùng Lưu, thực sự vui giận biến đổi bất thường! Nhưng mà cũng tốt, sự việc đã được giải quyết rồi, cũng may có Phương Minh.
Nghĩ đến đây, Đường Tinh Khanh mới vội vàng cầm điện thoại lên gửi tin nhắn: “Minh Minh, hai ngày nay vất vả cho cậu rồi, ngày mai có thời gian tớ mời cậu ăn cơm.”
Không lâu sau thì nhận được tin nhắn trả lời của Phương Minh, cô ấy vui vẻ đồng ý, nên hai người hẹn rõ thời gian và địa điểm ăn cơm.
Sau khi tất cả đều đã sắp xếp xong, Đường Tinh Khanh nhìn đồng hồ, cũng không còn sớm nữa, nên chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi thôi.
Nhưng chẳng biết sao lại chẳng thể nào ngủ được, nghĩ lại sự việc xảy ra trong những ngày qua, trong đầu lại hiện lên dáng vẻ Sở Lương Ngư khi đứng trước mặt cô và trước kia hoàn toàn khác nhau, trong lòng thực sự có chút khó chịu.
Nhưng mà, cũng vì việc này mà khiến cho Đường Tinh Khanh bỗng nhiên nhận ra, bản thân thực sự không hiểu rõ những người bên cạnh cô.
Ví dụ Sở Lương Ngư, cô ta không dịu dàng giống như những ngày thường, trong ấn tượng của Đường Tinh Khanh, thậm chí cô gái này còn là kiểu bảo sao nghe vậy ấy.
Lại ví dụ như Đông Phùng Lưu......
Cô cảm thấy thái độ con người Đông Phùng Lưu mười phân vẹn mười, thấy rằng anh ta đối với tất cả mọi người đều như giống như ác ma như nhau.
Nhưng mà, lại không phải như vậy, anh ta cũng có mặt dịu dàng, mặc dù anh ta lạnh lùng, nhưng mà cũng rất lịch sự với người khác, xem ra cũng rất tôn trọng người khác, không hoàn toàn giống như những gì cô tưởng tượng......
Nghĩ đến đây, Đường Tinh Khanh phát hiện bản thân hoàn toàn không thể nhìn thấu được...... cứ nghĩ linh tinh như vậy cả đêm, lúc này thực sự không dễ dàng gì mới ngủ thiếp đi được.
Đường Tinh Khanh cười nhạt, gật đầu với người đàn ông kia, người đó đã hiểu ý, cầm chiếc ổ cứng trong tay, nói: “Tôi làm nghề này nhiều năm, vậy nên có một thói quen là ghi âm lại, cô Sở có muốn nghe lời nói nguyên vẹn của cô hôm đó không?”
Sở Lương Ngư lúc này bị dọa đến nỗi khóc không thành tiếng.
“Bật ghi âm lên nghe.” Đông Phùng Lưu không thèm nhìn Sở Lương Ngư, lạnh lùng nói.
Người đó nhanh chóng bỏ đĩa vào trong máy tính, không lâu sau đã phát đoạn ghi âm hôm đó.
- - Chỉ cần ông giúp tôi diệt trừ con tiện nhân Đường Tinh Khanh, đợi sau khi tôi làm vợ của cậu chủ Đông Phùng rồi, tôi sẽ cho ông một khoản báo đáp mà ông không tưởng tượng được.
- - OK, chúng ta hợp tác vui vẻ.
Sở Lương Ngư nghe thấy giọng nói của chính mình phát ra từ trong máy tính, nên hoàn toàn ngơ người, không có phản ứng gì nữa.
Lúc này, Đông Phùng Lưu cuối cùng cũng quay đầu lại, lạnh lùng nhìn cô ta, ánh mắt lạnh thấu xương.
Nước mắt rơi xuống, Sở Lương Ngư vội vàng khóc lóc cầu xin Đông Phùng Lưu: “Anh nghe em giải thích, sự việc không phải như vậy, em bị oan là cô ta đã đổ lỗi cho em...... Đông Phùng Lưu, anh nhất định phải tin là em yêu anh thật lòng, xin anh tin rằng em luôn thật lòng, được không?”
Đôi mắt ứa đầy nước mắt của Sở Lương Ngư, nước mắt cá sấu, Đường Tinh Khanh nhìn cũng thấy phiền phức, người phụ nữ này đến bây giờ vẫn còn cố giả bộ!
Đông Phùng Lưu lạnh lùng đến cực độ, Sở Lương Ngư thấy anh ta không phản ứng gì, nên lại khóc lóc quay người lại, thét vào Đường Tinh Khanh: “Đường Tinh Khanh, tôi và Đông Phùng Lưu thực sự yêu nhau, tình yêu của chúng tôi đã trải qua nhiều thử thách, vì vậy xin cô đừng phá hoại chúng tôi nữa được không?”
“......” Đường Tinh Khanh thực sự không còn lời nào để nói.
Vậy mà Đông Phùng Lưu nghe những lời của Sở Lương Ngư nói, lại ngẩng đầu lên, nhìn Đường Tinh Khanh, anh ta rất muốn biết, người phụ nữ này sẽ có phản ứng gì.
Nhưng mà lúc này, có hai người từ phía cửa đi vào.
Mọi người đều quay lại xem, điều làm cho Sở Lương Ngư không thể ngờ đến đó là, người đi vào chính là Phương Minh, và mẹ kế của cô ta.
Sở Lương Ngư thẫn thờ, mãi không thể trấn tĩnh lại được.
Đường Tinh Khanh tiến về phía trước, nói với mẹ kế của Sở Lương Ngư: “Bác gái, lời mà Lương Ngư vừa nói chắc bác cũng nghe hết cả rồi, mấy ngày nay cô ấy ở đây cũng rất tốt!”
Sắc mặt của mẹ kế Sở Lương Ngư bỗng biến đổi, tiến về phía trước, hằn hộc tát vào mặt Sở Lương Ngư, quát mắng: “Đứa con gái bất hiếu, thật là làm mất mặt tôi quá mà! Mày nói đi, Tinh Khanh người ta đối tốt với mày như nào, cho mày ở lại đây, mày lại làm ra những chuyện gì thế này? Mày còn đi cướp chồng người ta, còn nói ra được những lời này, mày còn mặt mũi nào nữa không?”
Không có ai đứng ra giúp Sở Lương Ngư, tính cách của mẹ kế Sở Lương Ngư rất mạnh mẽ, bà ấy tức giận, kéo cô ta lại tát thêm một cái, mới nói với Đường Tinh Khanh đang đứng ở bên cạnh: “Tinh Khanh à, lần này thực sự xin lỗi cháu, về nhà bác sẽ xử lí Lương Ngư, cháu không cần phải lo lắng đâu!”
Đường Tinh Khanh nghe rồi, gật đầu, nói: “Bác gái, bác yên tâm về đi, cháu không có việc gì hết, chỉ là cháu vẫn phải nhắc nhở bác, cờ bạc không phải chuyện tốt gì, hi vọng sau này bác đừng cờ bạc nữa.”
Mẹ kế của Sở Lương Ngư gật đầu cười, túm lấy Sở Lương Ngư, lôi cô ta về.
Sau khi Đường Tinh Khanh vội vàng tiễn Phương Minh, và người đàn ông đã giúp cô làm chứng về, liền thở dài, trở lại phòng khách.
Lúc này, Đông Phùng Lưu vẫn ngồi ở phòng khách không nói lời nào, dường như có chuyện khác, nhìn chằm chằm Đường Tinh Khanh, biểu cảm trên khuôn mặt như cười thầm.
Đường Tinh Khanh bị anh ta nhìn thế, cảm thấy có chút không tự nhiên, sau khi nhìn Đông Phùng Lưu một hồi, mới nói: “Anh muốn nói gì?”
Đông Phùng Lưu lắc đầu: “Bỏ qua dễ dàng cho cô ta thế sao? Cô cũng mềm lòng thật?”
Đường Tinh Khanh ngơ ngác, bỗng nhiên hiểu anh ta đang nói đên Sở Lương Ngư, nên nói: “Chẳng quan tâm nữa, chỉ cần bây giờ anh không cần tôi phải chứng minh điều gì nữa, không động vào tôi nữa là được!”
“Tôi không được động vào cô nữa?” Đông Phùng Lưu lạnh lùng nói, biểu cảm trên khuôn mặt biến đổi lạ lùng, anh ta thậm chí còn cười nhẹ một cách thâm hiểm, thở dài nói: “Cô là vợ của Đông Phùng Lưu tôi, đương nhiên tôi muốn động thì động rồi!”
Đông Phùng Lưu nói xong, bỗng nhiên đưa tay ra, kéo Đường Tinh Khanh vào lòng, đưa tay chạm vào má của cô.
Đường Tinh Khanh bị khiến cho giật mình, không ngừng run rẩy: “Anh...... anh muốn làm gì?”
Những người giúp việc xung quanh nhìn thấy cảnh này, lập tức rời khỏi phòng khách.
Rất hài lòng với phản ứng của Đường Tinh Khanh, Đông Phùng Lưu cười thâm hiểm, nghiêng đầu thấp xuống, hôn lên đôi môi của Đường Tinh Khanh......
“U...... u......” Trong lòng Đường Tinh Khanh bỗng nhiên bồn chồn, cô chau mày, bắt đầu vùng vẫy.
“Không được từ chối tôi!” cảm nhận được động tác của cô, Đông Phùng Lưu nói, giọng nói mạnh mẽ.
Vậy mà, Đường Tinh Khanh vẫn nhân lúc không để ý, từ trong lòng của anh ta trốn ra ngoài, sau đó không quay đầu nhìn lại mà cứ thế chạy thẳng lên tầng, đóng sập cửa phòng lại.
Sắc mặt của Đông Phùng Lưu bỗng nhiên u ám, người phụ nữ đáng chết này...... cô ta lại...... từ chối thẳng thừng đến thế!
......
Sau khi trở về phòng, Đường Tinh Khanh thở hắt ra một hơi, con người Đông Phùng Lưu, thực sự vui giận biến đổi bất thường! Nhưng mà cũng tốt, sự việc đã được giải quyết rồi, cũng may có Phương Minh.
Nghĩ đến đây, Đường Tinh Khanh mới vội vàng cầm điện thoại lên gửi tin nhắn: “Minh Minh, hai ngày nay vất vả cho cậu rồi, ngày mai có thời gian tớ mời cậu ăn cơm.”
Không lâu sau thì nhận được tin nhắn trả lời của Phương Minh, cô ấy vui vẻ đồng ý, nên hai người hẹn rõ thời gian và địa điểm ăn cơm.
Sau khi tất cả đều đã sắp xếp xong, Đường Tinh Khanh nhìn đồng hồ, cũng không còn sớm nữa, nên chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi thôi.
Nhưng chẳng biết sao lại chẳng thể nào ngủ được, nghĩ lại sự việc xảy ra trong những ngày qua, trong đầu lại hiện lên dáng vẻ Sở Lương Ngư khi đứng trước mặt cô và trước kia hoàn toàn khác nhau, trong lòng thực sự có chút khó chịu.
Nhưng mà, cũng vì việc này mà khiến cho Đường Tinh Khanh bỗng nhiên nhận ra, bản thân thực sự không hiểu rõ những người bên cạnh cô.
Ví dụ Sở Lương Ngư, cô ta không dịu dàng giống như những ngày thường, trong ấn tượng của Đường Tinh Khanh, thậm chí cô gái này còn là kiểu bảo sao nghe vậy ấy.
Lại ví dụ như Đông Phùng Lưu......
Cô cảm thấy thái độ con người Đông Phùng Lưu mười phân vẹn mười, thấy rằng anh ta đối với tất cả mọi người đều như giống như ác ma như nhau.
Nhưng mà, lại không phải như vậy, anh ta cũng có mặt dịu dàng, mặc dù anh ta lạnh lùng, nhưng mà cũng rất lịch sự với người khác, xem ra cũng rất tôn trọng người khác, không hoàn toàn giống như những gì cô tưởng tượng......
Nghĩ đến đây, Đường Tinh Khanh phát hiện bản thân hoàn toàn không thể nhìn thấu được...... cứ nghĩ linh tinh như vậy cả đêm, lúc này thực sự không dễ dàng gì mới ngủ thiếp đi được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.