Chương 69: Sự hống hách độc tài của đông phùng lưu
Mộc Thất Thất
07/05/2019
Đường Tinh Khanh chỉ chỉ lúc anh đúng lúc định hỏi, Đông Phùng Lưu lại dậm chân đi xuống nhà, tay trái cầm một chiếc vali, tay phải thì kéo tay Đông Phùng Lâm, kéo anh ra ngoài.
“Anh, anh làm gì vậy?” Sự xuất hiện đột ngột của Đông Phùng Lưu khiến Đông Phùng Lâm cảm thấy kì lạ, nhưng lại không phản kháng được sức mạnh trong tay Đông Phùng Lưu.
Đường Tinh Khanh cũng theo họ ra ngoài, phát hiện Đông Phùng Lưu đang tranh chấp gì đó với Đông Phùng Lâm.
“Em không, em không đi!” Đông Phùng Lâm kích động lên một cách khác thường, liên tục đẩy Đông Phùng Lưu đang kéo tay mình ra.
“Sau khi em trở về thì gây thêm rắc rối cho anh, ở lại đây thì không chịu học hành đàng hoàng, cũng không giúp anh quản lí công ty, thì chi bằng em cút đi xa hơn chút, để anh không nhìn thấy thì đỡ bực.
Đông Phùng Lưu thả tay Đông Phùng Lâm một cách dứt khoát. Nhưng lại không có sự chuẩn bị để Đông Phùng Lưu rời xa khỏi mình.
“Vé đã mua sẵn rồi, em đi ngay lập tức.” Đông Phùng Lưu cho dù có nới chuyện với em trai mình, vẫn như đang hạ mệnh lệnh vậy, khiến Đông Phùng Lâm mấy lần định tức giận mà đều không dám.
Đông Phùng Lâm nhăn mày lại nói to: “Cho em một lí do.”
Đông Phùng Lưu dường như rất không hài lòng với câu nói đó của Đông Phùng Lâm, hắn lạnh lùng nói: “Lí do sao? Anh cần thiết phải cho em bất kì lí do nào sao? Lời anh nói, đó là mệnh lệnh, cho dù em có là em trai anh cũng phải làm theo, không được chất vấn!”
Đông Phùng Lâm vội vàng như sắp nhảy lên: “Đông Phùng Lưu! Anh nghĩ bản thân anh là ai, tại sao có thể ra lệnh cho tôi.”
Đông Phùng Lưu không hề tức giận, ngược lại cười một cái, hắn vỗ vai Đông Phùng Lâm nói: “Nghe anh, không sai đâu, chuyện này là tốt cho em, không phải em thích học nhạc sao? Anh có thể tìm một ngôi trường âm nhạc cao cấp nhất ở nước ngoài cho em. Chỉ cần…”
“Tôi không cần!” Đông Phùng Lâm không đợi Đông Phùng Lưu nói hết liền bày tỏ quan điểm của bản thân.
Đông Phùng Lưu dường như có chút bất lực, mặc dù nhìn trông có vẻ đối với Đông Phùng Lâm cũng lạnh lùng vô tình, nhưng dù thế nào đi nữa, Đông Phùng Lâm vẫn là em trai ruột của anh, làm sao anh lại có thể không quan tâm đến cậu ấy chứ?
Đông Phùng Lưu thở dài một tiếng, ghé sát vào tai của Đông Phùng Lâm, không biết là nói cái gì.
Đông Phùng Lâm nghe xong cũng kinh ngạc, nói to: “Vậy thì anh càng phải để em ở lại, em không đi đâu.”
Nụ cười mỉm của Đông Phùng Lưu đột nhiên cứng lại, đôi mắt vừa đen láy vừa lạnh lùng của anh nhìn chằm chằm Đông Phùng Lưu, trầm giọng nói: “Đừng thách thức sức chịu đựng của anh, em biết đấy, anh rất ghét những người gây phiền phức cho anh.”
Đông Phùng Lâm định mở miệng phản kháng, nhưng Đông Phùng Lưu đã một tay đẩy anh lên xe, rồi cảnh cáo anh: “Chỉ cần em dám xuống xe, thì sau này đây không còn là nhà của em.”
Câu nói đó dường như khiến Đông Phùng Lâm thừ ra, bất đắc dĩ, anh chỉ đành tức giận ngồi không yên thở hổn hển.
“Chào tạm biệt chị dâu cho em.” Đông Phùng Lâm cuối cùng cũng chịu thỏa hiệp, đây là yêu cầu cuối cùng của anh.
“Từ chối!”
Thế nhưng ngay đến một thỉnh cầu đơn giản như vậy Đông Phùng Lưu cũng không đồng ý, hắn thắng ga, liền đi về hướng sân bay, mặc cho Đông Phùng Lâm gào thét cũng không để ý đến.
Đường Tinh Khanh không ngờ rằng sự việc lại biến hóa nhanh chóng đến vậy, cô vẫn còn chưa hỏi chuyện của miếng ngọc bội đó, cũng còn chưa tạm biệt với Đông Phùng Lâm.
Vừa nghĩ đến đó, Đường Tinh Khanh liền xông ra ngoài, bắt một chiếc taxi đuổi theo đến sân bay.
Còn Đông Phùng Lâm cứ thế bị Đông Phùng Lưu đưa đến sân bay, lúc kiểm tra, anh phát hiện ngọc bội trên cổ mình.
“Em giải thích thế nào?” Đông Phùng Lưu chỉ vào miếng ngọc bội hỏi. Đó là mối liên hệ duy nhất của hắn và con mèo hoang xa lạ đó, ấy vậy mà suýt chút nữa bị Đông Phùng Lâm cầm đi, hắn làm sao mà không tức giận cho được?
Đông Phùng Lâm không còn cách nào khác đành phải giao miếng ngọc bội cho Đông Phùng Lưu, phụng phịu nói: “Em chỉ cảm thấy đẹp, nên lấy ra chơi thôi.”
Trò cười kết thúc xong, sự kịch liệt phản kháng trước đây của Đông Phùng Lâm trong chốc lát đã hạ xuống cực điểm, anh chỉ đành bất đắc dĩ lên máy bay bay sang nước ngoài mà thôi.
Đông Phượng Lưu sau khi tiễn Đông Phùng Lâm xong, vừa vuốt ve miếng ngọc bội đó, khóe môi vừa nở nụ cười bình thản.
Mỗi lần Đông Phùng Lưu nhìn thấy miếng ngọc bội này, hắn liền nhớ lại nỗi đau triền miên với con mèo hoang đó trong khách sạn ngày hôm đó.
Đặc biệt là lúc hắn dùng ngón tay lau đến vừa bóng loáng vừa nhẵn nhụi, Đông Phùng Lưu đều cảm thấy bản thân mình giống như đang vuốt ve làn da trắng như tuyết của mèo hoang, không kiềm lòng mà tâm trang xao động từng hồi.
Ngay vào lúc này, hắn từ xa nhìn thấy Đường Tinh Khanh ở ngoài cửa sân bay vừa xuống xe đi về hướng này, liền thu lại nụ cười dịu dàng trên mặt, cất miệng ngọc bội vào túi.
Đường Tinh Khanh sau khi xuống xe liền chạy như bay vào trong sân bay, nhưng không ngờ ở cửa sân bay lại đâm phải Đông Phùng Lưu đang đi ra khỏi cửa.
Đông Phùng Lưu xụ mặt, nhìn Đường Tinh Khanh đang thở hổn hển, hai má đều đỏ ửng lêm, nhíu mày hỏi: “Cô tại sao lại ở đâu? Có chuyện gì sao?”
Đường Tinh Khanh vốn định trực tiếp hỏi chuyện miếng ngọc bội, nhưng lại không muốn để Đông Phùng Lưu biết, cô vội vàng nói: “Đông Phùng Lâm đâu? Lẽ nào đã đi rồi sao?”
Đông Phùng Lưu cười nói: “Tôi còn cứ tưởng cô đến đây tìm tôi cơ, hóa ra là tìm em ấy. Làm sao? Không nỡ sao?”
Đường Tinh Khanh làm gì có để ý đến Đông Phùng Lưu đang nói đùa hay đang chất vấn, cô một lòng luôn nghĩ đến chuyện ngọc bội, hơn nữa cũng không đến kịp để tạm biệt Đông Phùng Lâm.
Đường Tinh Khanh lúc này đang chuẩn bị sắp hỏi chuyện ngọc bội, đột nhiên nghe thấy tiếng “két” chói ra do chiếc ô tô thắng gấp phát ra bên cạnh, dường như muốn làm thủng màng nhĩ của người khác.
Ngay khi Đường Tinh Khanh nhíu mày quay lại phía sau nhìn, một đám người mặc áo đen từ xe bánh mì bên cạnh đi xuống, trong tay cầm dao bầu, xông đến chém Đường Tinh Khanh và Đông Phùng Lưu!
Đường Tinh Khanh giật mình đứng ngây ra, lại bị Đông Phùng Lưu kéo ra đằng sau che chở, sau đó hắn xông lên, một chân đá bay mấy tên áo đen.
Nhìn xung quanh là ánh dao sáng chói, Đường Tinh Khanh không biết Đông Phùng Lưu rốt cuộc đắc tội với hung thần nào, lại có thể không tiếc mạng sống như vậy mà xông lên chém giết Đông Phùng Lưu.
Đông Phùng Lưu vừa bảo vệ Đường Tinh Khanh ở sau lưng, vừa vật lộn với đám côn đồ liều mạng đó, nhưng đám người đó chắc chắn chính là những tên điên, thế nhưng cho dù bọn họ bị Đông Phùng Lưu đánh ngã bao lần, vẫn cứ đứng lên sống chết với Đông Phùng Lưu.
Lúc này, lại một xe xông đến.
Đông Phùng Lưu liếc mắt một cái, biết chắc chắn lại là đồng bọn của mấy người này, thế là hét to với Đường Tinh Khanh: “Đi theo tôi, nhanh lên!”
Lời vừa nói ra, Đông Phùng Lưu bèn kéo Đường Tiểu Kha chạy về xe của mình.
Đường Tinh Khanh biết cứ đánh như thế này cũng không phải là cách, trong lúc hoảng loạn liền móc điện thoại trong túi anh ra, định tìm người giúp.
“Đồ ngốc, sao lúc trước cô không nghĩ ra?” Đông Phùng Lưu nói xong thì rên lên một tiếng, lưỡi dao trong tay và hai con dao của bọn côn đồ trước mặt liền chạm vào nhau, phát lên tiếng kim loại chói tai.
Còn Đường Tinh Khanh lại nhìn thấy trong những tia lửa, một tên côn đồ giơ dao lên, định chém xuống lưng của Đông Phùng Lưu, mà anh ta lại hoàn toàn không thể giơ tay ứng phó được!
Đường Tinh Khanh giật mình thảng thốt, cũng không biết điều gì thúc đẩy cô một tay đẩy Đông Phùng Lưu ra, sau đó đột nhiên xông lên phía trước.
Dao của tên đó chém vào tay của Đường Tinh Khanh, lúc này Đông Phùng Lưu cũng quay lại, dùng toàn bộ sức lực đá bụng chân của tên đó ra.
Bốp!
Lưỡi dao vẫn cứ chém trúng vào Đường Tiêu Khả, có điều chỉ là một vết dài hẹp trên cánh tay cô, máu tươi không ngừng chảy ra ngoài.
Màu đỏ của máu, màu trắng của làn da, nhìn trông càng đau lòng hơn.
Lúc này, Đông Phùng Lưu bị shock mạnh, có chút khó hiểu nhìn người con gái trước mặt, dù thế nào thì anh ta cũng không dám tin khung cảnh chân thực xảy ra trước mắt.
Cô ấy lại có thể không một chút do dự như vậy đỡ lấy một dao cho anh!
“Anh, anh làm gì vậy?” Sự xuất hiện đột ngột của Đông Phùng Lưu khiến Đông Phùng Lâm cảm thấy kì lạ, nhưng lại không phản kháng được sức mạnh trong tay Đông Phùng Lưu.
Đường Tinh Khanh cũng theo họ ra ngoài, phát hiện Đông Phùng Lưu đang tranh chấp gì đó với Đông Phùng Lâm.
“Em không, em không đi!” Đông Phùng Lâm kích động lên một cách khác thường, liên tục đẩy Đông Phùng Lưu đang kéo tay mình ra.
“Sau khi em trở về thì gây thêm rắc rối cho anh, ở lại đây thì không chịu học hành đàng hoàng, cũng không giúp anh quản lí công ty, thì chi bằng em cút đi xa hơn chút, để anh không nhìn thấy thì đỡ bực.
Đông Phùng Lưu thả tay Đông Phùng Lâm một cách dứt khoát. Nhưng lại không có sự chuẩn bị để Đông Phùng Lưu rời xa khỏi mình.
“Vé đã mua sẵn rồi, em đi ngay lập tức.” Đông Phùng Lưu cho dù có nới chuyện với em trai mình, vẫn như đang hạ mệnh lệnh vậy, khiến Đông Phùng Lâm mấy lần định tức giận mà đều không dám.
Đông Phùng Lâm nhăn mày lại nói to: “Cho em một lí do.”
Đông Phùng Lưu dường như rất không hài lòng với câu nói đó của Đông Phùng Lâm, hắn lạnh lùng nói: “Lí do sao? Anh cần thiết phải cho em bất kì lí do nào sao? Lời anh nói, đó là mệnh lệnh, cho dù em có là em trai anh cũng phải làm theo, không được chất vấn!”
Đông Phùng Lâm vội vàng như sắp nhảy lên: “Đông Phùng Lưu! Anh nghĩ bản thân anh là ai, tại sao có thể ra lệnh cho tôi.”
Đông Phùng Lưu không hề tức giận, ngược lại cười một cái, hắn vỗ vai Đông Phùng Lâm nói: “Nghe anh, không sai đâu, chuyện này là tốt cho em, không phải em thích học nhạc sao? Anh có thể tìm một ngôi trường âm nhạc cao cấp nhất ở nước ngoài cho em. Chỉ cần…”
“Tôi không cần!” Đông Phùng Lâm không đợi Đông Phùng Lưu nói hết liền bày tỏ quan điểm của bản thân.
Đông Phùng Lưu dường như có chút bất lực, mặc dù nhìn trông có vẻ đối với Đông Phùng Lâm cũng lạnh lùng vô tình, nhưng dù thế nào đi nữa, Đông Phùng Lâm vẫn là em trai ruột của anh, làm sao anh lại có thể không quan tâm đến cậu ấy chứ?
Đông Phùng Lưu thở dài một tiếng, ghé sát vào tai của Đông Phùng Lâm, không biết là nói cái gì.
Đông Phùng Lâm nghe xong cũng kinh ngạc, nói to: “Vậy thì anh càng phải để em ở lại, em không đi đâu.”
Nụ cười mỉm của Đông Phùng Lưu đột nhiên cứng lại, đôi mắt vừa đen láy vừa lạnh lùng của anh nhìn chằm chằm Đông Phùng Lưu, trầm giọng nói: “Đừng thách thức sức chịu đựng của anh, em biết đấy, anh rất ghét những người gây phiền phức cho anh.”
Đông Phùng Lâm định mở miệng phản kháng, nhưng Đông Phùng Lưu đã một tay đẩy anh lên xe, rồi cảnh cáo anh: “Chỉ cần em dám xuống xe, thì sau này đây không còn là nhà của em.”
Câu nói đó dường như khiến Đông Phùng Lâm thừ ra, bất đắc dĩ, anh chỉ đành tức giận ngồi không yên thở hổn hển.
“Chào tạm biệt chị dâu cho em.” Đông Phùng Lâm cuối cùng cũng chịu thỏa hiệp, đây là yêu cầu cuối cùng của anh.
“Từ chối!”
Thế nhưng ngay đến một thỉnh cầu đơn giản như vậy Đông Phùng Lưu cũng không đồng ý, hắn thắng ga, liền đi về hướng sân bay, mặc cho Đông Phùng Lâm gào thét cũng không để ý đến.
Đường Tinh Khanh không ngờ rằng sự việc lại biến hóa nhanh chóng đến vậy, cô vẫn còn chưa hỏi chuyện của miếng ngọc bội đó, cũng còn chưa tạm biệt với Đông Phùng Lâm.
Vừa nghĩ đến đó, Đường Tinh Khanh liền xông ra ngoài, bắt một chiếc taxi đuổi theo đến sân bay.
Còn Đông Phùng Lâm cứ thế bị Đông Phùng Lưu đưa đến sân bay, lúc kiểm tra, anh phát hiện ngọc bội trên cổ mình.
“Em giải thích thế nào?” Đông Phùng Lưu chỉ vào miếng ngọc bội hỏi. Đó là mối liên hệ duy nhất của hắn và con mèo hoang xa lạ đó, ấy vậy mà suýt chút nữa bị Đông Phùng Lâm cầm đi, hắn làm sao mà không tức giận cho được?
Đông Phùng Lâm không còn cách nào khác đành phải giao miếng ngọc bội cho Đông Phùng Lưu, phụng phịu nói: “Em chỉ cảm thấy đẹp, nên lấy ra chơi thôi.”
Trò cười kết thúc xong, sự kịch liệt phản kháng trước đây của Đông Phùng Lâm trong chốc lát đã hạ xuống cực điểm, anh chỉ đành bất đắc dĩ lên máy bay bay sang nước ngoài mà thôi.
Đông Phượng Lưu sau khi tiễn Đông Phùng Lâm xong, vừa vuốt ve miếng ngọc bội đó, khóe môi vừa nở nụ cười bình thản.
Mỗi lần Đông Phùng Lưu nhìn thấy miếng ngọc bội này, hắn liền nhớ lại nỗi đau triền miên với con mèo hoang đó trong khách sạn ngày hôm đó.
Đặc biệt là lúc hắn dùng ngón tay lau đến vừa bóng loáng vừa nhẵn nhụi, Đông Phùng Lưu đều cảm thấy bản thân mình giống như đang vuốt ve làn da trắng như tuyết của mèo hoang, không kiềm lòng mà tâm trang xao động từng hồi.
Ngay vào lúc này, hắn từ xa nhìn thấy Đường Tinh Khanh ở ngoài cửa sân bay vừa xuống xe đi về hướng này, liền thu lại nụ cười dịu dàng trên mặt, cất miệng ngọc bội vào túi.
Đường Tinh Khanh sau khi xuống xe liền chạy như bay vào trong sân bay, nhưng không ngờ ở cửa sân bay lại đâm phải Đông Phùng Lưu đang đi ra khỏi cửa.
Đông Phùng Lưu xụ mặt, nhìn Đường Tinh Khanh đang thở hổn hển, hai má đều đỏ ửng lêm, nhíu mày hỏi: “Cô tại sao lại ở đâu? Có chuyện gì sao?”
Đường Tinh Khanh vốn định trực tiếp hỏi chuyện miếng ngọc bội, nhưng lại không muốn để Đông Phùng Lưu biết, cô vội vàng nói: “Đông Phùng Lâm đâu? Lẽ nào đã đi rồi sao?”
Đông Phùng Lưu cười nói: “Tôi còn cứ tưởng cô đến đây tìm tôi cơ, hóa ra là tìm em ấy. Làm sao? Không nỡ sao?”
Đường Tinh Khanh làm gì có để ý đến Đông Phùng Lưu đang nói đùa hay đang chất vấn, cô một lòng luôn nghĩ đến chuyện ngọc bội, hơn nữa cũng không đến kịp để tạm biệt Đông Phùng Lâm.
Đường Tinh Khanh lúc này đang chuẩn bị sắp hỏi chuyện ngọc bội, đột nhiên nghe thấy tiếng “két” chói ra do chiếc ô tô thắng gấp phát ra bên cạnh, dường như muốn làm thủng màng nhĩ của người khác.
Ngay khi Đường Tinh Khanh nhíu mày quay lại phía sau nhìn, một đám người mặc áo đen từ xe bánh mì bên cạnh đi xuống, trong tay cầm dao bầu, xông đến chém Đường Tinh Khanh và Đông Phùng Lưu!
Đường Tinh Khanh giật mình đứng ngây ra, lại bị Đông Phùng Lưu kéo ra đằng sau che chở, sau đó hắn xông lên, một chân đá bay mấy tên áo đen.
Nhìn xung quanh là ánh dao sáng chói, Đường Tinh Khanh không biết Đông Phùng Lưu rốt cuộc đắc tội với hung thần nào, lại có thể không tiếc mạng sống như vậy mà xông lên chém giết Đông Phùng Lưu.
Đông Phùng Lưu vừa bảo vệ Đường Tinh Khanh ở sau lưng, vừa vật lộn với đám côn đồ liều mạng đó, nhưng đám người đó chắc chắn chính là những tên điên, thế nhưng cho dù bọn họ bị Đông Phùng Lưu đánh ngã bao lần, vẫn cứ đứng lên sống chết với Đông Phùng Lưu.
Lúc này, lại một xe xông đến.
Đông Phùng Lưu liếc mắt một cái, biết chắc chắn lại là đồng bọn của mấy người này, thế là hét to với Đường Tinh Khanh: “Đi theo tôi, nhanh lên!”
Lời vừa nói ra, Đông Phùng Lưu bèn kéo Đường Tiểu Kha chạy về xe của mình.
Đường Tinh Khanh biết cứ đánh như thế này cũng không phải là cách, trong lúc hoảng loạn liền móc điện thoại trong túi anh ra, định tìm người giúp.
“Đồ ngốc, sao lúc trước cô không nghĩ ra?” Đông Phùng Lưu nói xong thì rên lên một tiếng, lưỡi dao trong tay và hai con dao của bọn côn đồ trước mặt liền chạm vào nhau, phát lên tiếng kim loại chói tai.
Còn Đường Tinh Khanh lại nhìn thấy trong những tia lửa, một tên côn đồ giơ dao lên, định chém xuống lưng của Đông Phùng Lưu, mà anh ta lại hoàn toàn không thể giơ tay ứng phó được!
Đường Tinh Khanh giật mình thảng thốt, cũng không biết điều gì thúc đẩy cô một tay đẩy Đông Phùng Lưu ra, sau đó đột nhiên xông lên phía trước.
Dao của tên đó chém vào tay của Đường Tinh Khanh, lúc này Đông Phùng Lưu cũng quay lại, dùng toàn bộ sức lực đá bụng chân của tên đó ra.
Bốp!
Lưỡi dao vẫn cứ chém trúng vào Đường Tiêu Khả, có điều chỉ là một vết dài hẹp trên cánh tay cô, máu tươi không ngừng chảy ra ngoài.
Màu đỏ của máu, màu trắng của làn da, nhìn trông càng đau lòng hơn.
Lúc này, Đông Phùng Lưu bị shock mạnh, có chút khó hiểu nhìn người con gái trước mặt, dù thế nào thì anh ta cũng không dám tin khung cảnh chân thực xảy ra trước mắt.
Cô ấy lại có thể không một chút do dự như vậy đỡ lấy một dao cho anh!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.