Vợ Của Tổng Tài Là Nữ Thần Vạn Người Mê
Chương 84: Bị bệnh
Ninh Dung
18/05/2021
Đang ngồi nói chuyện bỗng Hạ Ninh Dung thấy mặt anh dần trắng bệch, trán bắt đầu lấm tấm mồ hôi, hàng lông mày nhíu chặt lại.
"Hắc tổng, anh vẫn ổn chứ?"
Hắc Hoàng Thiên không đáp lại, hai tay đưa lên day thái dương trông có vẻ khá mệt mỏi.
Hạ Ninh Dung rời chỗ ngồi đi về phía anh với vẻ mặt lo lắng, cô đưa tay ra giữa không trung ngay lập tức bị anh chặn lại.
"Em làm gì vậy?"
Không để ý đến sự phản kháng đó, cô trực tiếp chạm tay lên trán anh. Sức nóng truyền đến lòng bàn tay, cô có hơi hoảng hốt: "Anh sao lại nóng đến như vậy?"
Cô nhanh chóng chạy ra khỏi phòng thông báo với thư ký Nghi Mặc đang ngồi ở ngoài. Vừa biết tin tổng giám đốc bị bệnh Nghi Mặc lập tức gọi ngay cho bác sĩ riêng của Hắc Hoàng Thiên sau đó vội vã chạy vào phòng làm việc của anh, vội đến mức không để ý đến người đang đứng trước cửa mà đẩy mạnh khiến Hạ Ninh Dung suýt đứng không vững mà ngã xuống. Cô thật sự không ngờ Nghi Mặc bản thân là thư ký cấp cao của Hắc Châu vậy mà lại hành động mất bình tĩnh đến vậy, nếu hôm nay người đứng ở đây không phải là cô mà là một người khác thì chắc đã bị Nghi Mặc đẩy cho ngã nhào ra đất rồi.
"Hắc tổng, tôi đã gọi cho bác sĩ Đằng rồi. Anh thấy trong người bây giờ thế nào?" Nghi Mặc lo lắng
Hắc Hoàng Thiên nhìn ra ngoài cửa rồi lại cau mày nhìn Nghi Mặc: "Bản thân là thư ký lại không biết để ý xung quanh, cô có cần học lại cách làm người không vậy?"
Nghi Mặc bị bất ngờ trước thái độ của anh nhưng ngay sau đó liền hiểu ra, quay lại nói với Hạ Ninh Dung một tiếng xin lỗi. Hạ Ninh Dung cũng không để tâm đến dù sao thì cô cũng không có bị gì.
"Phòng vệ sinh của Hắc tổng ở đây nhỉ?" Hạ Ninh Dung chỉ vào cánh cửa ở trong phòng bên tay trái cô
Nghi Mặc: "Cô Hạ nếu muốn dùng nhà vệ sinh thì ra ngoài đi thẳng rồi rẽ phải là đến."
"Hắc tổng chắc không muốn tôi dùng nhà vệ sinh công cộng của công ty đâu nhỉ?" Hạ Ninh Dung nói rồi đi thẳng
Nghi Mặc tính ngăn lại nhưng thấy Hắc Hoàng Thiên không có phản ứng gì thì không khỏi ngạc nhiên nhưng cũng đành ngậm ngùi cho qua. Trước giờ ai cũng biết tổng giám đốc của Hắc Châu mắc bệnh sạch sẽ, bệnh của mấy vị tổng tài đó mà. Phòng vệ sinh của anh thì chỉ một mình anh dùng, đến cả Hắc Lãnh Thần cũng còn không được vào chứ đừng nói đến một người phụ nữ không mấy thân thiết như Hạ Ninh Dung.
Lúc sau cô bước ra trên tay có cầm theo một cái khăn ướt, Nghi Mặc bấy giờ mới hiểu ra ý đồ trong câu nói vừa rồi của cô. Người như Hắc Hoàng Thiên nếu dùng khăn ở nhà vệ sinh công cộng của công ty cho anh thì chắc sẽ bị xử đến không còn đường sống mất.
"Cô Nghi, đây là khăn ướt tôi đã giặt sạch rồi."
Hạ Ninh Dung đưa khăn cho Nghi Mặc, ngay lập tức bị ánh mắt sắc như dao của ai đó nhìn đến mất tự nhiên. Tay Nghi Mặc đang đưa ra giữa không trung cũng không dám nhận lấy cái khăn, đành thu tay về. Hạ Ninh Dung cứng ngắc chuyển hướng sang phía Hắc Hoàng Thiên, anh nhìn cô chằm chằm có ý không muốn nhận.
"Hắc tổng à, anh hiện tại có sốt cao đến mức nào thì cũng không đến nỗi hai tay đều bị liệt cả."
"Không đến mức bị liệt nhưng cả người đều không còn chút sức lực." Hắc Hoàng Thiên khó nhọc nằm xuống sopha ra vẻ hết sức mệt mỏi
*Ôi trời! Không ngờ người đàn ông này lại có một mặt trẻ con đến vậy đó. Bây giờ thì mình biết cái tính nhõng nhẽo, chuyên làm nũng người khác mỗi lần bị bệnh của An Chi là từ đâu mà ra rồi. Đúng là cha nào con đó mà.
Hạ Ninh Dung miễn cưỡng lại gần, cô vén tóc mái đã ướt đẫm mồ hôi lên rồi nhẹ nhàng đắp chiếc khăn lạnh lên trán anh. Hai ánh mắt vô tình va phải nhau, cả hai cứ thế rơi vào im lặng cho đến khi có sự xuất hiện của một người.
"Hắc Hoàng Thiên, tôi đến rồi đây. Ông là bị làm sao vậy?" Đằng Kiêu tức tốc chạy từ ngoài vào
Hạ Ninh Dung lập tức đứng thẳng người, gật đầu chào: "Bác sĩ Đằng."
"Cô Hạ cũng ở đây sao? Xem ra hai chúng ta khá có duyên nhỉ."
Đằng Kiêu liếc mắt thấy chiếc khăn trên trán Hắc Hoàng Thiên thì có chút bất ngờ: "Ông lần này còn biết tự đắp khăn lên trán để hạ nhiệt sao? Có tiến bộ đó."
"Bớt nhiều chuyện, mau khám." Hắc Hoàng Thiên nhíu mày tỏ vẻ khó chịu với người đàn ông vừa xen ngang chuyện tốt của anh
Đằng Kiêu ngồi xuống đối diện với anh, sau khi đã xem xét bệnh tình cậu ta liền kê đơn thuốc: "Khi không tự nhiên bị sốt?"
"Bác sĩ Đằng, tối qua Hắc tổng bay gấp sang Singapore để xử lý công việc có thể anh ấy chưa thích ứng kịp với thời tiết bên đó. Lại không có thời gian để nghỉ ngơi nên cơ thể mới không chịu được."
"Ông bay tối qua mà chiều nay đã bay về rồi? Sao không ở nhà đến công ty làm gì? Hắc phu nhân mà biết chuyện là tôi lại bị trừ lương, trong tháng này tôi đã bị trừ gần hết tiền rồi. Ông tính triệt đường sống của tôi luôn hay gì?" Đằng Kiêu nhăn mặt than thở
Hạ Ninh Dung bỗng hiểu ra sự tình, thì ra không phải anh không quan tâm đến chuyện của Hạ Tử Minh mà là do công ty có việc đột xuất. Là cô đã trách lầm anh rồi.
"Vậy Hắc tổng, tôi cầm về thêm một số điều vào rồi sẽ gửi lại cho anh sau nha." Hạ Ninh Dung cầm bản thỏa thuận lên cho vào túi xách
"Tối nay có thể cùng nhau ăn tối được không? Cả bọn trẻ nữa, tôi sẽ đến đón."
Hắc Hoàng Thiên ngồi dậy nhìn cô, trong ánh mắt ấy cô thấy được sự khao khát được gặp con trai mình của anh. Cô khẽ gật đầu rồi nhanh chóng rời đi.
"Hắc tổng, anh vẫn ổn chứ?"
Hắc Hoàng Thiên không đáp lại, hai tay đưa lên day thái dương trông có vẻ khá mệt mỏi.
Hạ Ninh Dung rời chỗ ngồi đi về phía anh với vẻ mặt lo lắng, cô đưa tay ra giữa không trung ngay lập tức bị anh chặn lại.
"Em làm gì vậy?"
Không để ý đến sự phản kháng đó, cô trực tiếp chạm tay lên trán anh. Sức nóng truyền đến lòng bàn tay, cô có hơi hoảng hốt: "Anh sao lại nóng đến như vậy?"
Cô nhanh chóng chạy ra khỏi phòng thông báo với thư ký Nghi Mặc đang ngồi ở ngoài. Vừa biết tin tổng giám đốc bị bệnh Nghi Mặc lập tức gọi ngay cho bác sĩ riêng của Hắc Hoàng Thiên sau đó vội vã chạy vào phòng làm việc của anh, vội đến mức không để ý đến người đang đứng trước cửa mà đẩy mạnh khiến Hạ Ninh Dung suýt đứng không vững mà ngã xuống. Cô thật sự không ngờ Nghi Mặc bản thân là thư ký cấp cao của Hắc Châu vậy mà lại hành động mất bình tĩnh đến vậy, nếu hôm nay người đứng ở đây không phải là cô mà là một người khác thì chắc đã bị Nghi Mặc đẩy cho ngã nhào ra đất rồi.
"Hắc tổng, tôi đã gọi cho bác sĩ Đằng rồi. Anh thấy trong người bây giờ thế nào?" Nghi Mặc lo lắng
Hắc Hoàng Thiên nhìn ra ngoài cửa rồi lại cau mày nhìn Nghi Mặc: "Bản thân là thư ký lại không biết để ý xung quanh, cô có cần học lại cách làm người không vậy?"
Nghi Mặc bị bất ngờ trước thái độ của anh nhưng ngay sau đó liền hiểu ra, quay lại nói với Hạ Ninh Dung một tiếng xin lỗi. Hạ Ninh Dung cũng không để tâm đến dù sao thì cô cũng không có bị gì.
"Phòng vệ sinh của Hắc tổng ở đây nhỉ?" Hạ Ninh Dung chỉ vào cánh cửa ở trong phòng bên tay trái cô
Nghi Mặc: "Cô Hạ nếu muốn dùng nhà vệ sinh thì ra ngoài đi thẳng rồi rẽ phải là đến."
"Hắc tổng chắc không muốn tôi dùng nhà vệ sinh công cộng của công ty đâu nhỉ?" Hạ Ninh Dung nói rồi đi thẳng
Nghi Mặc tính ngăn lại nhưng thấy Hắc Hoàng Thiên không có phản ứng gì thì không khỏi ngạc nhiên nhưng cũng đành ngậm ngùi cho qua. Trước giờ ai cũng biết tổng giám đốc của Hắc Châu mắc bệnh sạch sẽ, bệnh của mấy vị tổng tài đó mà. Phòng vệ sinh của anh thì chỉ một mình anh dùng, đến cả Hắc Lãnh Thần cũng còn không được vào chứ đừng nói đến một người phụ nữ không mấy thân thiết như Hạ Ninh Dung.
Lúc sau cô bước ra trên tay có cầm theo một cái khăn ướt, Nghi Mặc bấy giờ mới hiểu ra ý đồ trong câu nói vừa rồi của cô. Người như Hắc Hoàng Thiên nếu dùng khăn ở nhà vệ sinh công cộng của công ty cho anh thì chắc sẽ bị xử đến không còn đường sống mất.
"Cô Nghi, đây là khăn ướt tôi đã giặt sạch rồi."
Hạ Ninh Dung đưa khăn cho Nghi Mặc, ngay lập tức bị ánh mắt sắc như dao của ai đó nhìn đến mất tự nhiên. Tay Nghi Mặc đang đưa ra giữa không trung cũng không dám nhận lấy cái khăn, đành thu tay về. Hạ Ninh Dung cứng ngắc chuyển hướng sang phía Hắc Hoàng Thiên, anh nhìn cô chằm chằm có ý không muốn nhận.
"Hắc tổng à, anh hiện tại có sốt cao đến mức nào thì cũng không đến nỗi hai tay đều bị liệt cả."
"Không đến mức bị liệt nhưng cả người đều không còn chút sức lực." Hắc Hoàng Thiên khó nhọc nằm xuống sopha ra vẻ hết sức mệt mỏi
*Ôi trời! Không ngờ người đàn ông này lại có một mặt trẻ con đến vậy đó. Bây giờ thì mình biết cái tính nhõng nhẽo, chuyên làm nũng người khác mỗi lần bị bệnh của An Chi là từ đâu mà ra rồi. Đúng là cha nào con đó mà.
Hạ Ninh Dung miễn cưỡng lại gần, cô vén tóc mái đã ướt đẫm mồ hôi lên rồi nhẹ nhàng đắp chiếc khăn lạnh lên trán anh. Hai ánh mắt vô tình va phải nhau, cả hai cứ thế rơi vào im lặng cho đến khi có sự xuất hiện của một người.
"Hắc Hoàng Thiên, tôi đến rồi đây. Ông là bị làm sao vậy?" Đằng Kiêu tức tốc chạy từ ngoài vào
Hạ Ninh Dung lập tức đứng thẳng người, gật đầu chào: "Bác sĩ Đằng."
"Cô Hạ cũng ở đây sao? Xem ra hai chúng ta khá có duyên nhỉ."
Đằng Kiêu liếc mắt thấy chiếc khăn trên trán Hắc Hoàng Thiên thì có chút bất ngờ: "Ông lần này còn biết tự đắp khăn lên trán để hạ nhiệt sao? Có tiến bộ đó."
"Bớt nhiều chuyện, mau khám." Hắc Hoàng Thiên nhíu mày tỏ vẻ khó chịu với người đàn ông vừa xen ngang chuyện tốt của anh
Đằng Kiêu ngồi xuống đối diện với anh, sau khi đã xem xét bệnh tình cậu ta liền kê đơn thuốc: "Khi không tự nhiên bị sốt?"
"Bác sĩ Đằng, tối qua Hắc tổng bay gấp sang Singapore để xử lý công việc có thể anh ấy chưa thích ứng kịp với thời tiết bên đó. Lại không có thời gian để nghỉ ngơi nên cơ thể mới không chịu được."
"Ông bay tối qua mà chiều nay đã bay về rồi? Sao không ở nhà đến công ty làm gì? Hắc phu nhân mà biết chuyện là tôi lại bị trừ lương, trong tháng này tôi đã bị trừ gần hết tiền rồi. Ông tính triệt đường sống của tôi luôn hay gì?" Đằng Kiêu nhăn mặt than thở
Hạ Ninh Dung bỗng hiểu ra sự tình, thì ra không phải anh không quan tâm đến chuyện của Hạ Tử Minh mà là do công ty có việc đột xuất. Là cô đã trách lầm anh rồi.
"Vậy Hắc tổng, tôi cầm về thêm một số điều vào rồi sẽ gửi lại cho anh sau nha." Hạ Ninh Dung cầm bản thỏa thuận lên cho vào túi xách
"Tối nay có thể cùng nhau ăn tối được không? Cả bọn trẻ nữa, tôi sẽ đến đón."
Hắc Hoàng Thiên ngồi dậy nhìn cô, trong ánh mắt ấy cô thấy được sự khao khát được gặp con trai mình của anh. Cô khẽ gật đầu rồi nhanh chóng rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.