Vợ Của Tổng Tài Là Nữ Thần Vạn Người Mê
Chương 40: Sự thật 2
Ninh Dung
14/04/2021
"Sao?"
"Xem ra cháu không thể vào được rồi. Chú Masker, chú tự vào một mình nha." Hạ Tử Minh nghiêm túc nhìn Masker
Masker gật đầu đồng ý rồi đi đến hỏi số phòng của Hạ Ninh Dung.
"Một mình cậu đến?" Hắc Hoàng Thiên đột ngột xuất hiện từ phía sau
Masker giật mình quay lại, cậu ta máy móc gật đầu. Hắc Hoàng Thiên quan sát một lượt rồi quay lưng đi vào thang máy, Masker cũng vội vàng theo sau.
"Hạ Ninh Dung có em trai họ khoảng 5, 6 tuổi?"
Vừa bước vào thang máy đã bị dò hỏi, Masker lập tức rơi vào trạng thái căng như dây đàn, não bỗng ngưng hoạt động, cả người cứng đờ. Hắc Hoàng Thiên khẽ hừ nhẹ, Masker liền gật đầu.
"Hai người họ có vẻ khá thân thiết?"
"Là họ hàng gần nên cũng qua lại khá nhiều." Masker cứng ngắc trả lời
Thang máy mở ra, Masker như thoát được một kiếp nạn, cậu vội vàng chạy ra ngoài. Vì đây là phòng VIP nên cả một tầng chỉ có duy nhất một phòng, Masker không mất công phải đi kiếm phòng mà trực tiếp mở cửa bước vào.
"Ôi trời! Hạ Ninh Dung, bà là do làm sao lại thành ra như vậy?" Masker hốt hoảng
Hạ Ninh Dung tròn mắt ngạc nhiên: "Sao ông lại biết tôi ở đây?"
Masker liếc Hắc Hoàng Thiên rồi đi đến nói nhỏ với cô: "Là con trai bà gọi điện, tình cờ anh ta lại là người nghe máy."
Hạ Ninh Dung biến sắc: "Anh ấy có phát hiện gì không?"
"Không. Tôi nói nó là em họ của bà."
Hắc Hoàng Thiên nhìn hai người đang thì thầm to nhỏ với nhau, trong lòng có chút khó chịu, anh lên tiếng cắt ngang cuộc nói chuyện: "Hắc Lãnh Thần đâu?"
Hạ Ninh Dung: "À, tôi tưởng thằng bé ở với anh? Lúc tôi quay về đâu thấy ai trong phòng đâu."
Ở một nơi nào đó của bệnh viện, bóng lưng nhỏ bé đang run lên bần bật. Hắc Lãnh Thần ngồi cô độc trên băng ghế của bệnh viện, nước mắt cậu vô thức không ngừng trào ra từ khóe mắt.
Đúng, là cậu đang khóc. Đây là lần đầu tiên cậu rơi nước mắt từ khi lên một tuổi. Trước đây cho dù xảy ra biết bao nhiêu chuyện, cho dù có không được mami quan tâm đi chăng nữa cậu cũng sẽ tự an ủi bản thân không được phép rơi nước mắt.
Nhưng ngày hôm nay, cậu thật sự là không thể kìm nén được nữa. Người mami mà cậu vẫn luôn cố gắng để được bà ấy quan tâm đến lại không phải là mami ruột của mình. Điều đó đã nói rõ tất cả, vì không phải là con ruột nên không được quan tâm chăm sóc. Vì không cùng huyết thống nên dù có đem lại lợi ích cho nhau đi nữa cũng vẫn chỉ là người dưng.
Bản thân Hắc Lãnh Thần hiện giờ không biết nên vui hay nên buồn nữa. Cậu nên tức giận và buồn bực vì đã bị lừa dối suốt năm năm trời hay nên cảm thấy vui mừng vì đã biết được sự thật trước khi mọi chuyện đi quá xa? Cậu quyết định không can thiệp vào chuyện tình cảm của ba mẹ mình phải chăng là quyết định đúng đắn?
Đang mải chìm trong dòng suy nghĩ của riêng mình bỗng Hắc Lãnh Thần thấy một bàn tay nhỏ nhắn đưa chiếc khăn tay về phía mình, cậu ngước mặt lên nhìn.
"Ừm... là do em gái tớ đưa cho thôi chứ tớ không có thích dùng mấy thứ như này, trông giống con gái lắm." Hạ Tử Minh quay mặt đi
Gì chứ? Không phải là đang muốn nói Hắc Lãnh Thần cậu khóc trông y như con gái sao?
Hắc Lãnh Thần hẩy tay Hạ Tử Minh ra, cậu bật cười: "Vậy thì tôi không dùng được rồi, tôi không phải con gái."
Hạ Tử Minh ném bộp chiếc khăn tay vào người trước mặt: "Xì. Đã khóc thành ra thế này rồi còn tự kiêu nữa, tớ đây chưa bao giờ như thế đâu nhé."
Cũng đúng, Hạ Tử Minh tuy không có daddy nhưng mami của cậu vẫn luôn cố gắng yêu thương và chăm sóc cho hai anh em cậu thay cả phần của daddy.
Hắc Lãnh Thần bỗng thấy bản thân hơi xấu tính, cậu vậy mà lại ghen tị với người anh em của mình.
"Sao cậu lại ở đây?"
"À, tại lúc tớ gọi điện kêu mami về nhà thì daddy của cậu nghe máy nói mami tớ gặp tai nạn đang trong bệnh viện nên tớ cùng chú Masker đến. Kết quả lại phát hiện người cầm điện thoại của mami là daddy của cậu nên đành phải rút thôi." Hạ Tử Minh giải thích
"Mà mami tớ không vấn đề gì chứ? Sao tự nhiên mami lại bị tai nạn vậy?" Hạ Tử Minh sốt sắng
Hắc Lãnh Thần kể lại toàn bộ sự việc, vẻ mặt thoáng nét buồn rầu nhưng nếu không nhìn kĩ thì sẽ không phát hiện ra. Cậu vốn dĩ là người rất giỏi che giấu cảm xúc, có thể nói đây là lần đầu tiên cậu để người khác trông thấy cảnh bản thân đang khóc.
"Sao? Mami tớ là đang rảnh rỗi quá không có việc gì làm nên mới đi cứu cậu?" Hạ Tử Minh bức xúc
Hắc Lãnh Thần cũng đang thắc mắc điều này, trên đời này thật sự có người vì cứu người mà bất chấp cả mạng sống của bản thân sao? Ngay cả việc người đang gặp nguy hiểm không phải là người mà họ yêu thương?
"Mà này, cậu sang đường mà không chú ý gì hết vậy? Cũng đã là người trưởng thành cả rồi, sao lại có thể bất cẩn như vậy được chứ! Suýt nữa hại chết mami tớ rồi. Nếu không phải là anh em cùng cha khác mẹ thì hôm nay cậu chết chắc với tớ rồi." Hạ Tử Minh
Cùng cha khác mẹ? Cụm từ này sao nghe châm biếm quá vậy?
"Xem ra cháu không thể vào được rồi. Chú Masker, chú tự vào một mình nha." Hạ Tử Minh nghiêm túc nhìn Masker
Masker gật đầu đồng ý rồi đi đến hỏi số phòng của Hạ Ninh Dung.
"Một mình cậu đến?" Hắc Hoàng Thiên đột ngột xuất hiện từ phía sau
Masker giật mình quay lại, cậu ta máy móc gật đầu. Hắc Hoàng Thiên quan sát một lượt rồi quay lưng đi vào thang máy, Masker cũng vội vàng theo sau.
"Hạ Ninh Dung có em trai họ khoảng 5, 6 tuổi?"
Vừa bước vào thang máy đã bị dò hỏi, Masker lập tức rơi vào trạng thái căng như dây đàn, não bỗng ngưng hoạt động, cả người cứng đờ. Hắc Hoàng Thiên khẽ hừ nhẹ, Masker liền gật đầu.
"Hai người họ có vẻ khá thân thiết?"
"Là họ hàng gần nên cũng qua lại khá nhiều." Masker cứng ngắc trả lời
Thang máy mở ra, Masker như thoát được một kiếp nạn, cậu vội vàng chạy ra ngoài. Vì đây là phòng VIP nên cả một tầng chỉ có duy nhất một phòng, Masker không mất công phải đi kiếm phòng mà trực tiếp mở cửa bước vào.
"Ôi trời! Hạ Ninh Dung, bà là do làm sao lại thành ra như vậy?" Masker hốt hoảng
Hạ Ninh Dung tròn mắt ngạc nhiên: "Sao ông lại biết tôi ở đây?"
Masker liếc Hắc Hoàng Thiên rồi đi đến nói nhỏ với cô: "Là con trai bà gọi điện, tình cờ anh ta lại là người nghe máy."
Hạ Ninh Dung biến sắc: "Anh ấy có phát hiện gì không?"
"Không. Tôi nói nó là em họ của bà."
Hắc Hoàng Thiên nhìn hai người đang thì thầm to nhỏ với nhau, trong lòng có chút khó chịu, anh lên tiếng cắt ngang cuộc nói chuyện: "Hắc Lãnh Thần đâu?"
Hạ Ninh Dung: "À, tôi tưởng thằng bé ở với anh? Lúc tôi quay về đâu thấy ai trong phòng đâu."
Ở một nơi nào đó của bệnh viện, bóng lưng nhỏ bé đang run lên bần bật. Hắc Lãnh Thần ngồi cô độc trên băng ghế của bệnh viện, nước mắt cậu vô thức không ngừng trào ra từ khóe mắt.
Đúng, là cậu đang khóc. Đây là lần đầu tiên cậu rơi nước mắt từ khi lên một tuổi. Trước đây cho dù xảy ra biết bao nhiêu chuyện, cho dù có không được mami quan tâm đi chăng nữa cậu cũng sẽ tự an ủi bản thân không được phép rơi nước mắt.
Nhưng ngày hôm nay, cậu thật sự là không thể kìm nén được nữa. Người mami mà cậu vẫn luôn cố gắng để được bà ấy quan tâm đến lại không phải là mami ruột của mình. Điều đó đã nói rõ tất cả, vì không phải là con ruột nên không được quan tâm chăm sóc. Vì không cùng huyết thống nên dù có đem lại lợi ích cho nhau đi nữa cũng vẫn chỉ là người dưng.
Bản thân Hắc Lãnh Thần hiện giờ không biết nên vui hay nên buồn nữa. Cậu nên tức giận và buồn bực vì đã bị lừa dối suốt năm năm trời hay nên cảm thấy vui mừng vì đã biết được sự thật trước khi mọi chuyện đi quá xa? Cậu quyết định không can thiệp vào chuyện tình cảm của ba mẹ mình phải chăng là quyết định đúng đắn?
Đang mải chìm trong dòng suy nghĩ của riêng mình bỗng Hắc Lãnh Thần thấy một bàn tay nhỏ nhắn đưa chiếc khăn tay về phía mình, cậu ngước mặt lên nhìn.
"Ừm... là do em gái tớ đưa cho thôi chứ tớ không có thích dùng mấy thứ như này, trông giống con gái lắm." Hạ Tử Minh quay mặt đi
Gì chứ? Không phải là đang muốn nói Hắc Lãnh Thần cậu khóc trông y như con gái sao?
Hắc Lãnh Thần hẩy tay Hạ Tử Minh ra, cậu bật cười: "Vậy thì tôi không dùng được rồi, tôi không phải con gái."
Hạ Tử Minh ném bộp chiếc khăn tay vào người trước mặt: "Xì. Đã khóc thành ra thế này rồi còn tự kiêu nữa, tớ đây chưa bao giờ như thế đâu nhé."
Cũng đúng, Hạ Tử Minh tuy không có daddy nhưng mami của cậu vẫn luôn cố gắng yêu thương và chăm sóc cho hai anh em cậu thay cả phần của daddy.
Hắc Lãnh Thần bỗng thấy bản thân hơi xấu tính, cậu vậy mà lại ghen tị với người anh em của mình.
"Sao cậu lại ở đây?"
"À, tại lúc tớ gọi điện kêu mami về nhà thì daddy của cậu nghe máy nói mami tớ gặp tai nạn đang trong bệnh viện nên tớ cùng chú Masker đến. Kết quả lại phát hiện người cầm điện thoại của mami là daddy của cậu nên đành phải rút thôi." Hạ Tử Minh giải thích
"Mà mami tớ không vấn đề gì chứ? Sao tự nhiên mami lại bị tai nạn vậy?" Hạ Tử Minh sốt sắng
Hắc Lãnh Thần kể lại toàn bộ sự việc, vẻ mặt thoáng nét buồn rầu nhưng nếu không nhìn kĩ thì sẽ không phát hiện ra. Cậu vốn dĩ là người rất giỏi che giấu cảm xúc, có thể nói đây là lần đầu tiên cậu để người khác trông thấy cảnh bản thân đang khóc.
"Sao? Mami tớ là đang rảnh rỗi quá không có việc gì làm nên mới đi cứu cậu?" Hạ Tử Minh bức xúc
Hắc Lãnh Thần cũng đang thắc mắc điều này, trên đời này thật sự có người vì cứu người mà bất chấp cả mạng sống của bản thân sao? Ngay cả việc người đang gặp nguy hiểm không phải là người mà họ yêu thương?
"Mà này, cậu sang đường mà không chú ý gì hết vậy? Cũng đã là người trưởng thành cả rồi, sao lại có thể bất cẩn như vậy được chứ! Suýt nữa hại chết mami tớ rồi. Nếu không phải là anh em cùng cha khác mẹ thì hôm nay cậu chết chắc với tớ rồi." Hạ Tử Minh
Cùng cha khác mẹ? Cụm từ này sao nghe châm biếm quá vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.